Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label HoiKyVCAiVan. Show all posts
Showing posts with label HoiKyVCAiVan. Show all posts

Monday, 16 May 2016

ÁI VÂN TƯỞNG VIẾT LỜ MỜ VỀ THÚY NGA KHÔNG AI BIẾT CHUYỆN GÌ ?

CHẮC CHẮN ÁI VÂN ĐÃ BỊ CẬU CHÓ TÂY LAI LẤY ÙM NÊN PHẢI LY DỊ VỚI THÚY NGA- Ở 1 ĐỌAN KHÁC ÁI VÂN KỂ KHI ĐI CHUI TỪ ĐỨC QUA PHÁP BỊ BẮT TẠI BIÊN GIỚI THÌ TÂY LAI NHÀO RA ÔM ÁI VÂN NÓI LÀ VỢ CỦA HẮN NÊN ĐƯỢC CHO ĐI- 
Image result for ca si ai van và tô văn lai
***Ở một đọan nữa Ái Vân khai đã làm GIẤY HÔN THÚ GIẢ với tên LÊ VĂN CÁT bên Germany- Chuyện nầy đã qua nếu có ai ở không THƯA CHƠI thì tên LÊ VĂN CÁT phải ngồi tù thiệt đó- Nếu Đức và Mỹ có ký giao kết DẪN ĐỘ thì Ái Vân cũng không yên mà khoe của đâu - Ngu ngơ vừa phải thôi Hà Ái Vân con vọp thúi VC./-
==============
***TRÍCH Y 2 ĐỌAN VỀ HỒI KÝ VC ÁI VÂN:
..............
..............
Chia tay Thúy Nga Paris
Năm 1997, tại Houston, Texas diễn ra giải Kim Khánh để vinh danh các ca sĩ hải ngoại, tôi được giải Kim Khánh ca sĩ hát dân ca hay nhất. Có một trái ngược thú vị là ở trong nước tôi được giải về nhạc nhẹ, ra hải ngoại lại được giải dân ca.
Những năm 1999 - 2000 là thời gian tôi có lịch diễn dày đặc, hầu như tuần nào cũng đi hát. Nhưng sau khi khám sức khỏe định kỳ, tôi bị phát hiện mắc bệnh ung thư và phải ngưng hết các hoạt động biểu diễn để tập trung chữa trị. Mấy lần hóa trị làm tôi kiệt sức, đầu trọc lóc không thiết làm gì hết. Tôi rút khỏi Thúy Nga Paris từ đó. Bệnh tật làm tôi mệt mỏi không muốn hành nghề nữa, cộng với vài ba chuyện đàn bà vớ vẩn khiến tôi và Thúy Nga xa nhau. Chỉ tiếc cuộc chia tay có chút vị đắng. Dù rất buồn vì cái kết không vui nhưng trước sau tôi vẫn nói rằng trong mười năm về với Thúy Nga là mười năm hạnh phúc nhất của đời tôi.
“Ca sĩ việt cộng”
Sau khi tích cực chữa trị, bệnh tật cũng đã ổn. May phát hiện kịp thời, khối u chưa di căn, nếu không thì trời cứu. Tôi nhớ quê, thèm được một lần trở về hát trên sân khấu quê nhà.
Năm 2001, có phái đoàn Chính phủ VN sang San Francisco, dẫn đầu là Phó thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Các doanh nhân Việt kiều ở San Francisco được mời đến dự. Ông xã nhà tôi cũng được mời, giấy mời “ông bà” nên ông xã bảo tôi “đi cho vui”, tôi tắc lưỡi đi theo.
Vợ chồng tôi ngồi đầu hàng thứ hai, thứ ba gì đó. Đến mục ông Nguyễn Tấn Dũng giải đáp, tôi phát biểu rằng muốn về VN biểu diễn, rất muốn được tạo điều kiện cho tôi được về nước diễn. Ông Nguyễn Tấn Dũng bảo thì cứ về, có sao đâu.
Phần hỏi đáp vẫn tiếp tục, ông Dũng đang trả lời một câu hỏi thì tự nhiên cửa phòng họp bật mở. Một mùi xăng nồng nặc xộc vào và tiếng đàn bà hét chói tai: “Đả đảo cộng sản!”. An ninh của Mỹ nhanh chóng ập vào lôi người đó đi. Ông Dũng vẫn bình tĩnh phát biểu tiếp. Sau đó giải tán, cũng không nghe ai bàn tán gì cả. Chẳng dè ít ngày sau có tường thuật buổi gặp gỡ của phó thủ tướng với cộng đồng người VN tại San Francisco của báo Công an Nhân dân, cuối bài có nhắc đến ca sĩ Ái Vân lên phát biểu về việc muốn trở về hát tại VN. Bài báo nhanh chóng lan truyền trên internet rồi dần lan ra trên báo chí của người Việt hải ngoại.
Báo hải ngoại gọi tôi là Việt cộng nằm vùng. Báo Sài Gòn USA có bài: “Nối giáo cho giặc”. Lại có cuộc họp báo gọi là “Bạch hóa hồ sơ đặc công Việt cộng” gọi tôi là đặc công. Còn bảo: chính cô này (tức Ái Vân) ngồi trên nóc xe tăng vào tiếp quản Dinh Độc Lập. Hi hi chắc ngủ mơ thấy tôi giống cô Nhíp. Báo US Today của ông luật sư Nguyễn Tâm là hăng hái nhất, hết bài này đến bài kia gọi tôi là Việt cộng nằm vùng, là “tay sai Việt cộng”. Tôi còn nghe nhiều tin đồn khác về tôi như “Cô này đảng viên, là thân cộng, thậm chí họ bảo tôi là bí thư chi bộ đảng ở San Jose, là đại úy Việt cộng”... Thật là những sự tưởng tượng phong phú đến không ngờ.
Tết 2002 và 2003 là hai cái tết khủng khiếp với tôi. Hai năm suy sụp kinh khủng. Mỗi lần chiếc điện thoại trong phòng ngủ réo chuông là tôi biết ngay có một nơi nào đó từ chối show diễn của mình rồi. Thậm chí có nơi nghe tin tôi đến hát, ai đó đã căng biểu ngữ: “Đả đảo Việt cộng Ái Vân!”. Tôi chỉ biết ngồi khóc. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy thân phận người nghệ sĩ lại mong manh đến thế. Họ không có gì cả ngoài lời ca tiếng hát nên khi bị vùi dập, họ chỉ biết kêu trời.
Tôi chấm dứt nghiệp hát ở hải ngoại từ đấy. Thà đắng cay một lần còn hơn đau khổ suốt đời.
...................


Kiếm chồng giả khó hơn chồng thật
Chị Thảo, quản lý của Trung tâm Thúy Nga, nói: “Chết rồi, gay quá rồi, chắc phải nhờ người có quốc tịch làm giấy tờ bảo lãnh cho em”. Rồi chị bắn tin: “Có ai sẵn lòng làm giấy tờ cứu cho em tôi được ở lại đây không?”.
Có một số ứng cử viên “hy sinh đời giai” để cứu Ái Vân. Một vài người là thân hữu của Thúy Nga, số còn lại là cộng tác viên của Thúy Nga ở Mỹ, Canada, Pháp… Tôi loay hoay không biết chọn ai. Kiếm một ông chồng giả có khi còn khó hơn kiếm một ông chồng thật, người đó phải đủ tin cậy làm đúng một ông chồng giả chứ không được lộng giả thành thật, đấy là chuyện nói dễ làm khó.
Lúc này tôi đang ở nhà anh Cát, là du học sinh từ Huế đi trước 1975. Anh đang làm assistant (kỹ sư nghiên cứu và phụ tá giảng dạy) đồng thời làm luận án tiến sĩ tại Đại học Bochum (Tây Berlin). Từ ngày tôi sang Đức, anh Cát vừa là bạn, vừa lái xe vừa là người đại diện của tôi về nghệ thuật vì anh thông thạo cả tiếng Anh lẫn tiếng Đức. Với cái xe hơi cũ kỹ màu xanh da trời rất là nhà quê, hằng tháng anh chở tôi sang Dresden thăm Ái Thanh, Ngọc Thanh và tổ chức ăn uống vui vẻ, có khi anh lại sang Dresden đón Ái Thanh và các bạn về Tây Berlin thăm tôi. Tôi tin tưởng anh và chúng tôi đối với nhau như hai anh em trong nhà vậy. Khi tính tới việc kiếm chồng giả, tôi cũng bàn với anh, không thấy anh nói gì, chỉ “Ok ok, rứa rứa ừ ừ”.
Tự truyện Ái Vân - Để gió cuốn đi: Chồng giả - chồng thật - ảnh 1
Anh Lê Văn Cát giữa các bạn bè tại Berlin năm 1990 


Trong số “ứng cử viên chồng giả” tôi chọn anh Lê Hiệp, người mà năm 1980 tại chợ Hôm đã rủ tôi vượt biên. Anh Lê Hiệp rất nhiệt tình, bảo sẵn sàng làm giấy tờ hôn thú với tôi. Tôi tin cậy Lê Hiệp vì anh chơi thân với anh Hà Quang Sơn nên cũng thân thiết luôn với gia đình tôi. Lê Hiệp gọi điện cho tôi, nói: “Một tuần nữa anh sẽ bay sang làm giấy tờ cho em”. Tôi khoe việc này, anh Cát bỗng nhiên có ý kiến. Anh nói: “Đằng nào cũng làm giấy tờ giả sao không làm với anh luôn? Em đang ở Đức cưới một ông Đức chẳng tiện sao? Đi cưới một ông Mỹ lại phải liên lụy bao nhiêu giấy tờ khác”. Tôi cười: “Em đâu biết anh muốn làm chồng giả của em”.
Tôi vui vẻ nói với anh Cát: “Rồi nhé. Em sẽ làm giấy tờ với anh. Nhưng với hai điều kiện. Một là dù cưới nhau nhưng em chỉ làm em gái của anh thôi đấy. Hai là khi “em gái” có người thương thì “anh trai” phải khẩn trương làm giấy tờ ly dị, ok?”. Anh Cát vui vẻ đồng ý. Vài hôm sau anh Cát và tôi dắt nhau ra tòa thị chính. Có hai người bạn thân, cũng là dân du học với anh, làm chứng. Xong giấy tờ tôi không còn lo bị đuổi về mà toàn tâm toàn ý vào việc ca hát.
Ái Vân