Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label TerrorLittleSGON. Show all posts
Showing posts with label TerrorLittleSGON. Show all posts

Friday, 3 June 2016

TERROR LITTLE SIGON

FBI vào cuộc vụ sát hại 5 nhà báo Mỹ gốc Việt?

Ông Tú nói thêm: “Vụ sát hại cha tôi và bốn nhà báo Mỹ gốc Việt khác đã xảy ra từ năm 1981 đến năm 1990. Một số người có thể nghĩ rằng đó là chuyện đã cũ, nhưng không cũ đối với tôi và gia đình tôi, và cũng không cũ đối với tất cả những ai, giống như tôi, tin rằng chuyện này chưa kết thúc cho đến khi vụ án được mở lại và thủ phạm bị đưa ra trước ánh sáng công lý”.
Giám đốc Điều hành của CPJ Joel Simon nói: “Với các thông tin mới mà ProPublica và Frontline điều tra được, chúng tôi kêu gọi Bộ Tư pháp [Mỹ] mở lại cuộc điều tra các vụ giết người này”. Photo courtesy: VOA
Cali Today News – Như bản tin nhật báo Cali Today đã đưa ra vài hôm trước, ngày hôm qua 1 tháng 6, tại Trung Tâm Báo Chí Quốc Gia, Ủy ban Bảo vệ Ký giả (CPJ) đã chính thức mở cuộc họp báo về vụ án 5 ký giả người Mỹ gốc Việt bị giết mấy thập niên trước, nhưng chưa tìm ra thủ phạm. Ủy ban Bảo vệ Ký giả (CPJ) đã kêu gọi Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ và FBI mở lại cuộc điều tra, để tìm ra hung thủ. Đây là điều mà nhiều người chờ đợi từ lâu.
Đêå qúy độc giả tìm hiểu thêm về vấn đề này, chúng tôi trích dẫn bản tin của đài VOA như sau:
“Ủy ban Bảo vệ Ký giả (CPJ) hôm 1/6 lên tiếng kêu gọi Bộ Tư pháp Hoa Kỳ và Cục Điều tra Liên bang Mỹ (FBI) mở lại cuộc điều tra về trường hợp 5 nhà báo Mỹ gốc Việt bị sát hại trong khoảng thời gian từ năm 1981 tới năm 1990. 
CPJ dẫn điều tra của các tổ chức truyền thông ProPublica và Frontline viết trong một thông báo rằng, “khi FBI điều tra các vụ sát hại và các vụ tấn công nhiều khả năng mang động cơ chính trị trong cộng đồng người Mỹ gốc Việt, cơ quan điều tra này đã chú ý tới tổ chức chống Cộng có tên gọi Mặt trận Quốc gia Thống nhất Giải phóng Việt Nam, hay còn được biết tới với tên gọi Mặt trận, với các thành viên là cựu quân nhân Việt Nam Cộng hòa. FBI, khi ấy, không thu thập đủ bằng chứng để tiến hành truy tố”. 
Phát biểu tại một cuộc họp báo ở thủ đô Washington của Mỹ, ông Joel Simon, Giám đốc Điều hành của CPJ, nói: “Với các thông tin mới mà ProPublica và Frontline điều tra được, chúng tôi kêu gọi Bộ Tư pháp [Mỹ] mở lại cuộc điều tra các vụ giết người này”. 
Ông Simon nói rằng “trên khắp thế giới, các vụ sát hại các nhà báo mà không điều tra ra manh mối đã dẫn tới một sự sợ hãi và tự kiểm duyệt”, và rằng “những kẻ tìm cách bịt miệng báo chí bằng cách sử dụng bạo lực không thể được cho phép thành công”. 
Có mặt tại buổi họp báo, ông Nguyễn Thanh Tú, con trai của ông Nguyễn Đạm Phong, một trong các nhà báo bị sát hại năm 1982, cũng cùng quan điểm với ông Simon. 
Ông Tú nói thêm: “Vụ sát hại cha tôi và bốn nhà báo Mỹ gốc Việt khác đã xảy ra từ năm 1981 đến năm 1990. Một số người có thể nghĩ rằng đó là chuyện đã cũ, nhưng không cũ đối với tôi và gia đình tôi, và cũng không cũ đối với tất cả những ai, giống như tôi, tin rằng chuyện này chưa kết thúc cho đến khi vụ án được mở lại và thủ phạm bị đưa ra trước ánh sáng công lý”.
Bộ Tư pháp Hoa Kỳ và FBI chưa ngay lập tức lên tiếng hồi đáp về lời kêu gọi của CPJ cũng như của ông Tú. 
Mặt trận Quốc gia Thống nhất Giải phóng Việt Nam, gọi tắt là Mặt trận, được thành lập hồi đầu những năm 80, và được xem là tiền thân của Đảng Việt Tân. 
Trước những cáo buộc đưa ra trong bộ phim “Terror in Little Saigon” (Khủng bố ở Little Saigon) do ProPublica và Frontline phối hợp thực hiện, Đảng Việt Tân đã ra thông cáo, “khẳng định Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam hoàn toàn không có liên hệ gì đến cái chết của những ký giả gốc Việt mà nhóm phóng viên Richard Rowley và A.C. Thompson của ProPublica cáo buộc trong đoạn phim nói trên”.
Tổ chức bị Việt Nam cấm hoạt động ở trong nước nói thêm trong thông cáo ra tháng 11 năm ngoái: “Hai nhân sự này đã đơn phương bác bỏ kết luận điều tra của một phần hành thuộc Cơ Quan Điều Tra Liên Bang (FBI) làm việc liên tục trong 15 năm. Đó là không tìm đủ chứng cớ để khởi tố ai. Thay vào đó 2 nhân sự nêu trên dựng lên các cáo buộc dựa vào lời của vài người giấu mặt, vài người thiếu uy tín, và suy diễn chủ quan của hai cựu nhân viên điều tra. Đây là cách làm việc thiếu đạo đức chuyên môn và cho thấy chủ đích đã có từ trước của người thực hiện đoạn phim”. 
Du luận đang theo dõi vấn đề và nhật báo Cali Today sẽ cập nhật khi có tin mới.
PV

Thursday, 3 March 2016

CHUYỆN BÊN ÚC CŨNG KHÔNG THUA GÌ SAN HÔI Ê VÀ LITTLE SHOGUN./- TCL/Mv.



On Monday, 29 February 2016, 20:05, Anh Hai Hào Kiệt <anhhaihaokiet@gmail.com> wrote:


Bố cáo bà con xa gần:
Thằng Trần Thụy Anh "Thuy Anh Tran <tranthuyanh23@yahoo.com>" là thằng đại úy khóa 9 thủ đức mà đến 30/4/1975 nó chỉ mới làm đến Tiểu đoàn trưởng Địa phương quân gác kho đạn Long Bình.
Thằng Trần thụy Anh là thằng lấy xe máy cày quân đội cày xới để ăn cướp đất của Thiếu úy Nguyễn Hoàng Dũng chia lô bán lấy tiền đánh cờ bạc, mua nhà cửa. Bà con quốc gia sống gần kho đạn Long Bình trước 30/4/1975 đều nguyền rủa và chửi cha thằng Đại úy Trần thụy Anh làm sĩ quan của QLVNCH mà đi ăn cướp đất của dân VNCH! Mất nước là phải! Thằng đại úy Trần thụy Anh là thằng việt cộng nằm vùng!
Trần thụy Anh là thằng mất dậy nhất trong lịch sử QLVNCH!
Trần thụy Anh không dám gặp Thiếu úy Nguyễn hoàng Dũng vì sợ bị ăn tát tai!
Anh Hai Hào Kiệt
Vương Long Vân

2016-03-01 10:08 GMT+11:00 Kc Pham <phamkc@gmail.com>:
Cái thư (email) này nằm trong thùng rác thãi còn lôi ra recycle 😁

Không biết tại sao CDNVUC ở đâu xuất hiện con dòi già này? (không phải SÂU mà nhấn mạnh DÒI)

Trên 70 bó thì nằm yên chờ chết đi, còn nói lời ngu xuẫn để con nít nó cười 😁 . Loại dòi này không đáng để mọi người bận tâm vì nó rất bẫn. 

---------- Forwarded message ----------
From:
Date: 2016-03-01 7:43 GMT+11:00
Subject: [ChinhNghia] Thư riêng cho "người" ký tên Thân Trọng Ái ở Bankstown, New South Wales (NSW), Úc châu
To:


Hello  cac Anh ! 
Luom trong thung rac,goi den cac anh doc ,noi ba xam ,khong thich xoa.
 On Tuesday, 1 March 2016, 0:06, "Anh Hai Hào Kiệt
​​
anhhaihaokiet@gmail.com [chinhnghia]" <
​​
chinhnghia@yahoogroups.com> wrote:



Thư riêng cho "người" ký tên Thân Trọng Ái ở Bankstown, New South Wales (NSW), Úc châu

Anh Hai Hào Kiệt (AHHK) Vương long Vân phải dành thời giờ quý báu của tuổi già hơn bảy bó để viết lá thư nầy sau khi đọc báo Việt Luận số 3012 phát hành ngày thứ sáu 27/1/2016 trang 52 có đăng bài "Vấn Nạn Hội Chợ Tết Bính Thân ở NSW" của một "người" ký tên Thân Trọng Ái - Bankstown (AHHK xin lập lại ngôn ngử "thời thượng ... cổ ..." của Thân Trọng Ái là: tôi dùng chử "người" ở đây vì chưa tìm được từ nào thay thế).
Cái "người" ký tên Thân Trọng Ái quá sai lầm khi gọi Hội Chợ Tết (HCT) của Hội Đa Văn Hóa Việt-Úc là HCT Canley Heights và tự đại gọi HCT của băng đãng Ca tô Nguyễn mạnh Tiến và Thiếu Nhi Thánh Thể Hà cao Thắng cùng Việt Tân tân tòng Võ đại Tôn ở Fairfield Show Ground là HCT Cộng Đồng (?).
Thân trọng Ái nếu rành tiếng Việt thì phải xử dụng ngôn ngử Việt cho đúng là HCT tại Fairfield Show Ground của đám Hà cao Thắng là "HCT Thiếu Nhi Thánh Thể của nhóm thiểu số Ca tô tại NSW" còn HCT tại Canley Heights Town Square là "HCT của Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn cs tại NSW" mới phải.
Bầu cử BCH của Hà cao Thắng vào tháng 11/2015 chỉ có hơn 300 người đi bầu trong danh sách bầu cử ma quỷ mà đám Hà cao Thắng + Hoàng lập Chí thành lập. Gần 200 phiếu bầu cho liên danh Hà cao Thắng và gần 150 phiếu bầu cho liên danh Võ minh Cương. Còn lại là hằng chục phiếu hội đoàn ma quỷ bầu cho đám Hà cao Thắng do bọn Phạm minh Lan, Lâm Xuân, Hoàng lập Chí, Nguyễn minh Triền, Nguyễn bằng Dương làm phù phép tạo ra để tạo kết quả liên danh Hà cao Thắng thắng cử. 
BCH của Hà cao Thắng chỉ đại diện cho hơn 300 người Việt gốc Ca tô mà thôi thì tại sao lại dám vổ ngực tự xưng là đại diện cộng đồng của hơn 20 ngàn người Việt tại NSW?
Trong lịch sử người Việt tỵ nạn ở Úc châu cái chuyện nhiều tổ chức đứng ra tổ chức HCT trùng ngày với nhau là chuyện bình thường nếu quý vị đang sống tại úc châu thì đã chứng kiến sinh hoạt bình thường nầy. 
Cái chuyện có hai HCT tại NSW được tổ chức tại Canley Heights Town Square và Fairfield Show Ground trùng vào ngày thứ bảy 6/1/2016 là chuyện nhỏ như con kiến hằng năm vì đó là do "quần chúng tự phát". Thân trọng Ái có hiểu câu tiếng Việt nầy không?
Nhìn Quân Phục Biết Tư Cách! Chỉ nhìn cái cổng chào của HCT "cộng đồng" của đám Hà cao Thắng, THẦN TƯỢNG của Thân Trọng Ái, tổ chức thì biết chúng nó đúng là bọn không có tự ái dân tộc, bọn lai căn, vong bản, mất gốc, bọn chuyên bưng bô cho chính trị gia Úc để kiếm huy chương Order of Australia do các chính trị gia Úc chạy chọt vì Cổng chào Mừng Quan Khách đến vui chơi Tết Việt Nam mà ai lại "khùng điên, tửng tửng" đi viết tiếng Anh "Happy New Year" Bính Thân 2016? Happy New Year cho mấy thằng Nghị Sĩ Tây mắt xanh mủi lỏ tới HCT ăn chùa hay saoCái nầy là Hội Chợ Tết Việt Nam cho nên cổng chào thì mấy cậu phải viết là "Chúc Mừng Năm Mới" Bính Thân 2016" để chào mừng Người Việt Nam đến với HCT mới phải chứ! Lại nữa, trong Hội Chợ Tết mà Ca tô Hà cao Thắng, CT CĐ, mặc áo Xí Xẩu của ba tàu trên ngực thêu hình con Rồng và chử Long (Rồng) của Tàu phù đi lui, đi tới cà nhỏng với cái bản mặt cà kênh, cà kiệu trong HCT trông thật tức cười té đái! Người ta cứ ngở Hà cao Thắng chính là thằng nhóc made in Chợ Lớn? Chính Luật Sư Lê đình Hồ đã chửi vào mặt bọn Hà cao Thắng khi chúng nó dựng cái bảng "sặc mùi bưng bô" "Thank You Autralia" tại Bankstown. 
Happy New Year cho mấy thằng Tây mắt xanh mủi lỏ là Ngày 1/1/2016 kìa!
HCT Bính Thân vào ngày 5, 6 và 7/2/2016 như thế thì Happy New Year cái lổ nào hở đám bưng bô Hà cao Thắng?
41 năm qua cộng đồng VN đã đóng góp biết bao nhiêu công sức xây dựng đất nước nầy mà mấy tên bưng bô như bọn Hà cao Thắng lại cúi đầu đi cám ơn Australia để mong nhận những cái vuốt đầu của các chính trị gia Úc?
Thân trọng Ái bênh vực đám bưng bô bọn mắt xanh, mủi lỏ như Hà cao Thắng tức là Thân trọng Ái không đủ tư cách xách dép cho Luật Sư tài ba Lê Đình Hồ!
Tên Lê Đình Anh Chủ tịch Hội Đồng Tư Vấn và Giám Sát (HĐTV&GS) của BCH Hà cao Thắng đã từ chức vì xung đột quyền lợi trong nội bộ một chủ tịch và 5 thành viên trong HĐTV&GS quy tụ cái phường du thủ du thực, đâm cha chém chú, lục lâm thảo khấu như bọn Vịt tân kháng chiến bịp Hoàng Cơ Minh như Nguyễn bằng Dương đầu trọc, như Lâm Xuân lại cái, như Nguyễn minh Triền xạ thủ poker machine - đệ tử Đại tá lèo Võ đại Tôn - giựt tiền của Hội cựu SVSQTBTĐ NSW chính thống - khi tên lưu manh Nguyễn minh Triền giử chức vụ hội trưởng Hội cựu SVSQTBTĐ NSW chính thống tám năm về trước. 
Nhiệm kỳ nào của HĐTV&GS cũng đều có mấy tên đầu trộm đuôi cướp, đá cá lăn dưa, đâm cha chém chú như Phạm minh Lan, Nguyễn minh Triền, Lâm Xuân, Nguyễn bằng Dương đăng mặt rô làm thành viên suốt đời qua bầu cử phe đãng gian lận.
Cái cổng Hội Chợ Tết Bính Thân 2016 do tên Ca tô Tô Ngọc Kim lãnh thầu sau khi nhận cái cheque 15 ngàn đô Úc từ Hà cao Thắng. Cổng trang hoàng cải lương trông như Cổng vào phủ thờ Quan Công bên tàu. Cái cổng không đáng giá 4 ngàn đô Úc thế mà Hà cao Thắng cho tên Ca tô Tô ngọc Kim lãnh thầu 15 ngàn đô Úc.
Nội bộ BCH CĐNVTD NSW do tên Hà cao thằng cầm đầu và HĐTV&GS do Lê Đình Anh làm chủ tịch bây giờ đấu đá lẩn nhau như một bầy giòi trong một đống phân tươi. Thối ơi là thối! Đi chợ Bankstown Cabramatta gặp mấy bà già trầu bàn tán, nói xiêng nói xỏ không ngớt!
Đó là lý do mà hơn một chục ngàn đồng hương Việt Nam tỵ nạn cs đang sống tại NSW lánh xa cái đống dơ bẩn nầy để lập nên Hội Chợ Tết tại Canley Heights Town Square vào ngày 6/2/1016. 
Hữu xạ tự nhiên hương! Thân trọng Ái học tiếng Việt mà có hiểu câu cổ văn nầy không?
Người Việt tỵ nạn cộng sản ở NSW đã "chán ngán như người ta chán chê cơm nếp nhảo" cái ban tổ chức HCT tại Fairfield Show Ground của Nhóm phe đãng Ca tô Nguyễn mạnh Tiến và  Thiếu Nhi Thánh Thể Hà cao Thắng cùng Việt Tân Võ đại Tôn bọn độc tài, du đãng trị, thì người ta lũ lượt rủ nhau lên đến hai chục ngàn người tham dự HCT Canley Heights Town Square để cho HCT Fairfield Show Ground ế ẩm, vắng như Chùa Bà Đanh thì chỉ là chuyện bình thường. 
Nội cái chuyện băng đãng Hà cao Thắng, Nguyễn mạnh Tiến, Võ đại Tôn bỏ ra mấy chục ngàn đô la để làm tiệc (theo anh Chef Cook Bãy Thọ cho biết là mỗi phần ăn gồm sơn hào hải vị trị giá từ 180 đến 200 đô la) vào chiều khai mạc HCT (thứ bảy) để đãi đằng các chính trị gia Úc và băng đãng Ca tô Nguyễn mạnh Tiến, Thiếu Nhi Thánh Thể Hà cao Thắng, các đãng viên Việt Tân Võ đại Tôn trong lúc nhiều người Việt tỵ nạn không băng đảng thì trơ mỏ là chuyện không chấp nhận được. Năm nào cũng xài phí phạm như vậy thì lấy đâu ra tiền để vào quỹ CĐ? Vì là tiền bá tánh cho nên bọn Hà cao Thắng vung tay xài phí không tiếc thương có phải không? Hai tháng trước ngày khai mạc HCT CĐ thì băng đãng Ca tô Nguyễn mạnh Tiến và Thiếu Nhi Thánh Thể Hà cao Thắng cùng Việt Tân Võ đại Tôn đã tung ra hằng trăm vé mời VIP mà ngay đến tận bệnh viện ở Liverpool, Sydney người ta cũng nghe thiên hạ hỏi han nhau về việc được nhận giấy mời ăn VIP do Huỳnh Ngọc Đức, Võ đại tôn, Nguyễn mạnh Tiến, Hà cao Thắng gởi đến từng người trong băng đãng của chúng nó.  
Tiền vé vào cửa trong suốt 3 năm qua kể từ khi Hà cao Thắng nắm được chức vụ CT/CĐ NSW thì do thành viên của nhóm Thiếu Nhi Thánh Thể nhận việc thu tiền. Người soát vé vào cửa cũng do nhóm Thiếu Nhi Thánh Thể phụ trách và quyết định.  Ai kiễm soát hằng chục ngàn đô la tiền mặt thất thoát? Tiền đào từ đâu mà bản thân Linh Mục CVC - lãnh đạo bọn Thiếu Nhi Thánh Thể NSW Hà cao Thắng - lại có tiền mua đến hai căn nhà trả dứt sau 4 năm Nguyễn văn Thanh, cựu CT CĐ Ca tô Sydney, làm CT CĐ NSW và 3 năm Hà cao Thắng làm CT CĐ NSW?
Con số hơn một trăm năm mươi người trong Ban Trật Tự (đa số là mấy cậu dưới 60 tuổi) của bọn Lâm Xuân, Nguyễn bằng Dương, Phạm Quang Ngọc đờn thùng ghi ta hát dạo, Nguyễn minh Triền, Tô Ngọc Kim, Đỗ Trung Chu trong suốt 3 đêm HCT mà mổi thành viên trong Ban Trật Tự (do băng đãng bọn Lâm Xuân tuyển chọn ... danh sách ma) được trả lương 150 đô la một đêm, được phát 5 phiếu ăn miễn phí mỗi đêm, mỗi phiếu trị già 10 đô. Tiền ăn phiếu ăn miễn phí sẽ do đám tổ chức HCT "cộng đồng" Hà cao Thắng chuộc lại (redeem) cho mỗi cửa hàng bán đồ ăn. Có người trong ban Trật tự lấy phiếu ăn của mình bán cho người khác để lấy tiền mặt.   
Trong lúc con số hằng trăm người của bọn Ca tô Nguyễn mạnh Tiến, Thiếu Nhi Thánh Thể Hà cao Thắng, các đãng viên Việt Tân Võ đại Tôn có vé vào cửa miển phí vì có vé mời VIP (vé VIP được băng đãng nầy chia phát rộng rãi trong băng nhóm hằng năm) có quyền dắt một nhóm bà con dòng họ, được phát phiếu ăn miển phí, được tham đự yến tiệc VIP thì bà con tỵ nạn không băng đãng phải mua vé vào cửa: người lớn 8 đô la còn trẻ em dưới 12 tuổi thì 5 đô la. Đồ ăn thì kém chất lượng, không được bảo quản vệ sinh thực phẫm (có nhiều trường hợp bà con bị tiêu chảy sau khi ăn thực phẫm tại HCT Cộng Đồng của đám Hà cao Thắng tổ chức trong nhều năm qua).
Chương trình văn nghệ gồm những ca sĩ vườn từ các ban đồng ca nhà thờ Cabramattta, Granville tru tréo, ra rả tra tấn lổ tai của khách du Xuân HCT. Trong lúc những ca sĩ, những  nhóm ca chyên nghiệp, những Ban Hợp Ca có tiếng tăm trong CĐ suốt 40 năm qua lại phải sắp hàng sau đít bọn Thiếu Nhi Thánh Thể Nhà Thờ của Linh Mục CVC và chờ đợi đến gần khuya mới được bọn Hà cao Thắng cho lên sân khấu hát để người ta dẹp bàn ghế ra về? Có hơn một trăm ca sĩ vườn của cộng đồng Ca tô Sydney lên sân khấu gào thét tra tấn lổ tai người ta mà mỗi ca sĩ vườn được lãnh một bao lì xì 150 đô Úc từ Hà cao Thắng mỗi đêm trong liên tiếp 3 đêm HCT.
Các trò chơi con nít tại HCT Fairfield Show Ground của đám Hà cao Thắng thì vé giá cắt cổ, mổ họng. Con nít không những phải trả tiền vé vào cửa mà còn không được đám Hà cao Thắng lì xì cho một xu. Trong lúc tại HCT Canley Heights Town Center của Cộng Đồng Người Việt tỵ nạn cs NSW thì người lớn cũng như trẻ em vào cửa miển phí, con nít từ 12 tuổi đến em bé mới lọt lòng đều nhận được lì xì từ tay anh chị Văn Tấn Thạch, Kim Thái, - Ban Hợp Ca Bốn Phương - và Các Chủ Nhà Hàng Hương Xưa, Nhà Hàng Crystal Palace, Nhà Hàng Bạch Đằng, Nhà Hàng Điểm Hẹn, Phở Ann, Phở 54 v.v... - đại diện BTC HCT phân phát, khi vào cổng HCT. Đồ ăn, thức uống, tất cả các trò chơi miển phí. Thử hỏi có ai ngu dại nghe lời xúi dục của Thân trọng Ái mà đút đầu vào cái Hội Chợ Tết (HCT) tại Fairfield Show Ground của đám Hà cao Thắng là "HCT Thiếu Nhi Thánh Thể của nhóm thiểu số Ca tô tại NSW" để mà đóng tiền cho đám Hà cao Thắng bỏ túi riêng chia nhau xài chơi?
Tiền kiếm được 3 đêm HCT hằng năm cộng thêm một năm có 52 cuối tuần mà đám Hà cao Thắng tổ chức lấy danh nghĩa cờ vàng ba sọc đỏ bán vé gây quỹ hết 104 lần, hết đêm thứ sáu thì đến đêm chúa nhật! Thì thử hỏi không biết tiền chúng nó quyên góp được cả năm chúng nó nhét vào đâu vậy cà hở Thân trọng Ái? Cộng thêm tiền FUND hằng trăm ngàn đô úc của chính phủ Úc dành cho cộng đồng VN đi về đâu và chạy vào túi của ai hở Thân trọng Ái? 
Bọn Nguyễn mạnh Tiến, Nguyễn văn Thanh, Hà cao Thắng không bao giờ có báo cáo tài chánh hằng năm cho bà con coi! Lạ thật! Thân trọng Ái có thấy lạ lùng không?
Vĩnh biệt thời đại du đãng trị của băng đãng Ca tô Nguyễn mạnh Tiến và Thiếu Nhi Thánh Thể Hà cao Thắng cùng Việt Tân tân tòng Võ đại Tôn!
Hoan Hô HCT tại Canley Heights Town Square là "HCT của Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn cs tại NSW" muôn năm, muôn năm!
Năm tới 2017 tổ chức HCT Cộng Đồng tại Canley Heights Town Square nữa!
Năm tới 2017 tẩy chay HCT tại Fairfield Show Ground của đám Ca tô Hà cao Thắng nữa!
Cám ơn sự đóng góp không mệt mỏi của quý vị Chủ Nhà Hàng và nhất là Anh Chị Văn Tấn Thạch, Kim Thái - Ban Hợp Ca Bốn Phương.

Anh Hai Hào Kiệt
Vương Long Vân

Thursday, 25 February 2016

KHÔNG BIẾT PHẠM HÒANG TÙNG LÀ AI ? NÊN XIN TÙY NGHI Ở DƯ LUẬN THEO THÔNG LỆ CẦN DÈ DẶT CỦA CHÚNG TÔI./- TCL/Mv


***Nhắn tin bên ÚC CHÂU: 


Xin cám ơn tinh thần sốt sắng chuyển tin của Ông LÝ NC. Có phải Ông cũng là DÂN CÁI BANG? Nếu đúng thì xin kính mời Ông vui lòng hợp tác CHUYỂN TIN TỪ BÊN ÚC giúp chúng tôi thì vinh hạnh cho TRANG MẬU THÂN 68 biết mấy !!! Nếu không phải DÂN CÁI BANG thì xin Ông rộng lòng thứ lỗi giùm./- TRẦN CAO LÃNH- Ban ĐH/Biên Tập - Mountain View, Cali.

ÔNG HOÀNG CƠ MINH THỦ TIÊU CHIẾN HỮU ĐẶNG QUỐC HIỀN VÀ BÁC SĨ NGUYỄN HỮU NHIỀU!

- Phạm hoàng Tùng-


http://www.tinparis.net/thoisu16/PHTungTuongDQuocHien_LeHong.JPGÔng Đặng Quốc Hiền là Tướng Tư Lịnh Lực Lượng Võ Trang Kháng Chiến, một cánh tay phải của ông Hoàng Cơ Minh trong khu chiến Thái – Lào. Tướng Đặng Quốc Hiền tên thật là Lê Hồng, một cựu Trung Tá Nhảy Dù Việt Nam Cộng Hòa. Ông Lê Hồng cùng ông Hoàng Cơ Minh từ Mỹ về Thái Lan lập khu chiến ở vùng biên giới Thái – Lào vào những ngày đầu tiên của khoảng thời gian từ tháng 8 đến tháng 10 năm 1981.
 
Ngày 30/4/1984, ông Lê Hồng được trở về Mỹ trong vị thế đi công tác cho Mặt Trận và nhân tiện đến thăm vợ và các con mới đến Mỹ định cư. Trong chuyến đi này, ông Lê Hồng chắc phải có các cuộc tiếp xúc với những nhân vật trong thượng tầng Mặt Trận mà sau này đã bị ông Hoàng Cơ Minh khai trừ ra khỏi ban lãnh đạo để anh em ông Hoàng Cơ Minh nắm toàn quyền chi phối.
 
Sau chuyến đi, ông Lê Hồng trở lại khu chiến và có cuộc gặp với ông Hoàng Cơ Minh tại Đài Phát Thanh, do tình cờ, tôi thấy được cuộc nói chuyện giữa ông Minh và ông Hồng. Ông Hoàng Cơ Minh với thái độ rất giận dữ mà tôi chưa từng chứng kiến trong khu chiến, gương mặt ông đỏ lên, lấy tay chém mạnh vào không khí, ngay trước mặt ông Lê Hồng.
 
Cuối năm 1984, tại Mỹ rất ồn ào về vụ Mặt Trận bể đôi do tranh chấp nội bộ nghiêm trọng giữa ông Phạm Văn Liễu (cựu Đại Tá Việt Nam Cộng Hòa - Tổng Vụ Trưởng Hải Ngoại) và ông Hoàng Cơ Minh về số tiền khổng lồ thu được từ hơn một triệu đồng bào Việt Nam sống trên khắp thế giới. Mấy tháng sau, trong khu chiến, xảy ra cái chết bất ngờ của chiến hữu Lê Hồng.
 
Tháng 5/1985, tôi được lịnh tham dự khóa học Quân Chính 2, và được xếp ngồi ở bàn đầu bên cạnh ông Bác Sĩ Nguyễn Hữu Nhiều. Chiến hữu Lê Hồng là giảng viên chính cho khóa học chính trị- quân sự quan trọng này.
 
Ông Lê Hồng chỉ đứng lớp dạy chúng tôi có một ngày, và vì ngồi gần bục giảng, chính mắt tôi thấy ông còn khỏe mạnh, giọng nói miền Hà Tĩnh rất vang và cứng rắn, không có gì chứng tỏ ông suy yếu.
 
Vậy mà, buổi sáng hôm sau, khi chúng tôi đến lớp sớm và ngồi đợi buổi học thì một kháng chiến quân trực lớp đến thông báo cho biết: chiến hữu Lê Hồng bị sốt, không đến dạy được. Và liên tiếp mấy ngày sau, chúng tôi cũng nhận được thông báo tạm nghỉ học.
 
Thế rồi, cũng trong tuần lễ đầu tiên của khóa Quân Chính 2, chúng tôi nhận tin ông Lê Hồng bị sốt nặng, và có nhiều kháng chiến quân thay nhau khiêng võng ông Lê Hồng ra vùng gần tỉnh U Bon của Thái Lan để trị bịnh. Từ Căn Cứ 81, nơi chúng tôi tham dự khóa Quân Chính, để đi ra tới vùng tiếp giáp với tỉnh U Bon-Thái Lan rất xa, và phải đi bộ theo đường mòn trong rừng. Chiến hữu Lê Hồng phải nằm trên võng để các anh em kháng chiến quân thay nhau khiêng đi. Đoạn đường rừng trên 10 cây số.
 
Sau đó, Mặt Trận thông báo: Chiến hữu Tư Lịnh đã qua đời vì bịnh sốt rét quá nặng, và được chôn cất tại Căn Cứ 84 gần vùng giáp ranh với địa phương có dân Thái sinh sống.
 
Cá nhân tôi ngay từ lúc ông Lê Hồng bị bịnh thình lình thì đã nghi ngờ, sau đó nghe tin báo ông chết, tôi lại càng không tin. Kết hợp các sự kiện xảy ra trong thượng tầng Mặt Trận từ cuối năm 1984 qua vấn đề không minh bạch tiền bạc, và ông Hoàng Cơ Minh muốn thu tóm quyền hành trong Mặt Trận và Đảng Việt Tân, tôi cho rằng ông Hoàng Cơ Minh đã bí mật thủ tiêu ông Lê Hồng bằng một loại độc dược tiêm vào máu.
 
Kinh nghiệm sống trong khu chiến cho tôi biết rằng, ít có trường hợp kháng chiến quân chết vì bịnh sốt, đa số là bị tử hình, bắn công khai trước mặt kháng chiến quân hay giết bí mật.
 
Tôi có đọc trên trang mạng vi.wikipedia đăng các bài viết liên quan đến Mặt Trận, như cuộc đời ông Hoàng Cơ Minh, hay lịch sử thành lập Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam thì nhận thấy có một chi tiết không trung thực.
 
Trang vi.wikipedia viết rằng: “Ngày 24/2/1982, tại chiến khu U-Đông ông họp báo công bố cương lĩnh chính trị và sau đó bắt đầu tổ chức những đợt hành quân Đông tiến, xuyên Lào trở về Việt Nam.
 
Năm 1985, ông tổ chức cho Đặng Quốc Hiền, Tư lệnh Lực lượng Vũ trang Kháng chiến dẫn đầu 40 binh sĩ trở về Việt Nam. Toán xâm nhập bị quân Lào chặn đánh, Đặng Quốc Hiền bị giết.” (1)
 
Tôi sống trong khu chiến và biết rằng chiến hữu Lê Hồng không có tham dự bất cứ đợt Đông Tiến nào. Ông Lê Hồng, như có viết trên đây, là do bị đột tử dưới sự sắp xếp của ông Hoàng Cơ Minh. Thời gian này ông Hoàng Cơ Minh đã về sống trong khu chiến, sau khi đi Mỹ giải quyết tranh chấp nghiêm trọng trong nội bộ Mặt Trận với thất bại nặng nề tác hại xấu không thể lường được đối với chủ trương của ông Hoàng Cơ Minh là “Đại Đoàn Kết toàn dân”. Biết nói nhưng không biết làm!!!
 
Sau cái chết bị thủ tiêu bí mật của ông Lê Hồng, khóa Quân Chính 2 được lịnh dời xuống Căn Cứ 83 để tiếp tục học. Căn Cứ 81 ở sát biên giới Lào, Căn Cứ 83 ở sâu trong đất Thái hơn và cũng là nơi ông Hoàng Cơ Minh trú ngụ trong năm 1.985.
 
Tại đây đã xảy ra thêm một sự kiện mà theo tôi đã dẫn đến việc hành quyết Bác Sĩ Nguyễn Hữu Nhiều.
 
http://www.tinparis.net/thoisu16/PHTung_BsNhuuNhieu.JPGKhóa Quân Chính 2 khi dời xuống Căn Cứ 83 vẫn giữ nguyên vị trí ngồi của tất cả các học viên do cấp trên chỉ định, trong đó có vài chiến hữu là cựu sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa. Lúc này, ông Hoàng Cơ Minh trực tiếp giảng dạy các đề tài quân sự và chính trị.
 
Lớp học là một hội trường lớn có mái lợp bằng tranh, bàn ghế bằng cây và tre rừng, chia làm hai dãy bàn. Tôi ngồi bàn đầu dãy bên phải khi nhìn từ bục giảng của giảng viên nhìn xuống. Cạnh tôi là Bác Sĩ Nguyễn Hữu Nhiều cũng ngồi bàn đầu, ở dãy bên trái.
 
Trong khóa học này, chiến hữu Nhiều có hỏi ông Hoàng Cơ Minh một câu rằng: trong trường hợp vị lãnh đạo Mặt Trận quá vãng (chết) thì sẽ sắp xếp nhân sự như thế nào để có người thay thế lãnh đạo đại cuộc?
 
Vì ngồi gần bục giảng, tôi thấy mặt ông Minh biến sắc trong giây lát. Sau đó ông trả lời nhưng lại không đi thẳng vào câu hỏi do ông Nhiều nêu lên.
 
Trong thời gian, chiến hữu Tư Lịnh Lê Hồng bị bịnh thình lình và qua đời một cách khó hiểu thì chính Bác Sĩ Nguyễn Hữu Nhiều là người phụ trách công tác y tế tại Căn Cứ 81 và chịu trách nhiệm chăm sóc cho ông Lê Hồng.
 
Chính vì thế mà Bác Sĩ Nguyễn Hữu Nhiều biết rõ nguyên nhân cái chết của ông Lê Hồng. Và việc ông Nhiều đặt câu hỏi với ông Hoàng Cơ Minh trong lớp học thì không phải là vô cớ.
 
Lớp học bế giảng với một kỳ thi nghiêm chỉnh, bài thi do chính ông Hoàng Cơ Minh ra đề và chấm. Chiến hữuLâm Vĩnh Thuận, người ở Sóc Trăng - Bạc Liêu, từng là một quân nhân thuộc đơn vị thám báo của Việt Nam Cộng Hòa, đậu Á Khoa. Tôi được chấm đậu Thủ Khoa.
 
Khoảng hai tháng sau, tôi nghe tin Bác Sĩ Nguyễn Hữu Nhiều bị bắt trói dẫn đi và rồi nhận án tử hình trong rừng sâu. Trước khi bị chính chiến hữu của mình bắn gục xuống một cái hố được đào giữa rừng, ông Nhiều còn được cho hút một điếu thuốc thơm Samit nổi tiếng của Thái hồi đó. Bác Sĩ Nhiều có thói quen hút thuốc rất nhiều, da nơi hai ngón tay của ông hay cầm điếu thuốc bị ố vàng vì dính nhựa thuốc lâu năm.
 
Một trong những kháng chiến quân từng sống lâu năm trong khu chiến Thái – Lào và cũng là người may mắn sống sót như tôi qua các đợt Đông Tiến, đó là ông Đào Bá Kế. Ông Kế từ trại tỵ nạn Sikhiu – Thái Lan vào khu chiến sau tôi. Có đảng danh trong Việt Tân là Trần Quang Đô. Trần Quang là lấy theo họ và chữ lót của danh Tướng đời Trần, Trần Quang Khải, trong sử Việt.
 
Sau 20 năm tù giam, ông Kế về sống với gia đình ở Cần Thơ vài năm. Sau đó, ông từ Cần Thơ chạy qua tỵ nạn tại Thái Lan, vừa mới đây được Việt Tân lo cho đi định cư ở Canada. Ông Kế có thể là một trong những người thực hiện công việc hành hình Bác Sĩ Nguyễn Hữu Nhiều.
 
Nhiều người cần nghe lời chứng của ông Đào Bá Kế về việc này. Có bắn ông Nhiều hay không??? Ông Kế nên trình bày trước công luận.
 
Trong tương lai gần, một khi phiên tòa hình sự được khai diễn để xét xử tội ác khủng bố của Việt Tân thì ông Đào Bá Kế sẽ là một trong các nhân chứng sống phải được tòa triệu tập.
 
Ngày 24 tháng 2 năm 2016
Phạm Hoàng Tùng.

Monday, 1 February 2016

MẤY LỜI GHI CHÚ TRÊN ĐẦU BÀI CỦA TINPARIS HÒAN TÒAN "KHÔNG ĐÚNG SỰ THẬT":

ÔNG NGUYỄN VĂN TRÍCH (Đã qua đời) THÂN PHỤ CỦA BS NGUYỄN VĂN HÒANG (Brisbane) LÀ MỘT ĐỐC SỰ HÀNH CHÁNH- 

TRƯỚC NĂM 1975 NHIỀU NĂM, ÔNG PHỤC VỤ TẠI CÔNG TY ĐƯỜNG HIỆP HÒA - CÓ LẼ VÌ VẬY MÀ ÔNG KHÔNG BỊ ĐI TÙ CẢI TẠO CỦA VC (?) - 
100% ÔNG TRÍCH KHÔNG PHẢI PHỤC VỤ TẠI BỘ NỘI VỤ HAY THUỘC BỘ NỘI VỤ NHƯ TINPARIS ĐÃ VÕ ĐÓAN./- Mt68


TinParis. Bài viết nầy , đã đăng từ lâu trên các diễn đàn , cho chúng ta thấy  MặtTrận Hoàng Cơ Minh chỉ là một băng đảng Mafia, tống tiền và hăm dọa giết người không gớm tay. Chúng tôi được biết cố  tác giả Khúc Vượng, qua cố nhạc sĩ Trần Quan Long. KV là dượng rể  của Bs Nguyễn văn Hoàng ( Phố Nắng),  nên biết rõ gia đình nầy rất nhiều, được CSVN ưu đãi như thế nào. Thân phụ của Bs Nguyễn văn Hoàng, một công chức cao cấp trong Bộ  Nội Vụ VNCH, không bị đi "tù cải tạo" ngày nào, nhà cửa không bị tịch thu, con cái vào Đại Học  thành tài. Thế là thế nào? Cố nhạc sĩ Trần Quan Long là cậu của Bs Nguyễn văn Hoàng. Hiện nay Nguyễn văn Hoàng vẫn là đảng viên Việt Tân thuộc phe Trần Xuân Ninh.

Ngoài ra Khúc Vượng còn cho biết ở đoạn cuối của bài viết  bọn  Việt Tân đã vào nhà ông Mai Vĩnh Thăng "ăn cướp"  vào đêm 30 Tết. Ông Mai Vĩnh Thăng , nguyên chủ tịch "Phong Trào Yểm Trợ Mặt Trận", là một thân hữu, đã từng đóng góp nhiều bài viết cho TinParis.


 TÔI VÀ MẶT TRẬN
-KHÚC VƯỢNG  -    


Sau mười ngày lênh đênh trên biển cả, mười ngày dài vô tận với những hãi hùng vì những viên đạn do lũ Việt Cộng đuổi theo bắn tới tắp, vì những cơn bão từng đợt ào ạt cố làm lật nhào con tàu, vì bọn hãi tặc tràn lên cướp phá.

Thế rồi mọi chuyện cũng được êm xuôi. Chúng tôi, 213 người trên chiếc tàu gỗ dài 13 thước, lảo đảo lần lượt được kéo lên tàu chở hàng của dàn khoan, gốc Hòa Lan, chở đến đảo Paulo Bidong. Nơi tập trung người Việt đào thoát chế độ tàn khốc Việt Cộng ở Mã Lai.

Tại hòn đảo này tôi được biết người Việt ở hải ngoại có thành lập 2 lực lượng kháng chiến. Một ở Úc Đại Lợi và một ở Hoa Kỳ. Vấn đề thông tin ở đảo với thế giới bên ngoài, nhất là hòn đảo chứa người tỵ nạn rất hạn chế. Chỉ có thư từ, tin đồn miệng và vài tờ báo nhàu nát ở thư viện. Tờ báo nào có tin tức nói về kháng chiến thì còn thảm hại hơn nữa. Những tin tức tôi biết được về kháng chiến chỉ là những tin không mới mẻ gì từ những “mẫu báo” nhàu nát trong thư viện.

Có lẽ nhờ những tin nói về kháng chiến đó mà tôi quên đi cuộc sống nhọc nhằn và nhàm chán. Trong những lúc rãnh rỗi, tôi cũng dệt những ước mộng sẽ có ngày nào mình cũng là một thành viên của 2 tổ chức đó. Để “sửa soạn tinh thần” trước, tôi viết thư cho người thân tôi ở Hoa Kỳ và Úc Đại Lợi hỏi chi tiết về hai tổ chức đó. Những người thân của tôi không biết có “toa rập” gì với nhau không mà đều trả lời gần giống nhau: “Hãy lo cho hoàn cảnh mình trước đã” mà không đả động gì tới chuyện kháng chiến cả.

Sau 10 tháng ở trại tỵ nạn Mã Lai, hai đứa tôi (tôi vượt thoát với đứa con trai) được đưa tới một trại tiếp cư ở Walco, cách thành phố Brisbane khoảng hai mươi cây số, thuộc tiểu bang Queensland, Úc Đại Lợi. Chúng tôi đã thực sự được Úc Đại Lợi bảo bọc.

Người thân tôi là em ruột của tôi và cũng là người đứng đơn bảo trợ tôi, đã có mặt mừng rỡ đón 2 đứa tôi. Sau vài câu chuyện về chuyến đi của tôi, em tôi đã lưu ý tôi về nạn cường hào ác bá tại đây và báo tin là ông Võ Đại Tôn đã bị bắt ở Lào. Tổ chức của ông tại Úc hoàn toàn tê liệt (?). Còn tổ chức kháng chiến của ông Hoàng Cơ Minh ở Hoa Kỳ thì em tôi không rành lắm. Em tôi kết luận: “Anh hãy gác chuyện đó một bên đi. Việc hàng đầu là nhanh chóng lo cho vợ con còn ở lại VN. Đừng có vội vã lo nghĩ đền chuyện giải phóng, kháng chiến có hại cho vợ con”. Tôi hơi ngạc nhiên thái độ hờ hửng về đất nước của em tôi.

Khi nghe tin ông Võ Đại Tôn bị bắt, tôi cảm thấy buồn và thất vọng. Thật ra, tôi chưa có thề thốt gì về công cuộc giải phóng lại đất nước khi tới xứ tự do. Nhưng tôi là một kẻ bị mất nước, ít nhiều gì mình có trách nhiệm trong đó. Việc dành lại đất nước trở thành là việc chung, tôi cũng phải có bổn phận góp phần. Việc gia đình là một lẽ, chuyện đất nước là một lẽ khác nữa.

Sau 2 tháng rưỡi cố nhồi nhét những chữ Anh vào đầu, tôi đã vội tìm việc làm, mượn tiền mua chiếc xe cũ tập làm quen đường xá và làm chân để tới sở. Dần dần tôi đã “quen nước, quen cái” chung quanh nơi tôi ngụ và làm quen được nhiều người. Những người quen mới này đã góp phần sự xác quyết của em tôi về nạn cường hào ác bá tại đây và rất buồn là lại phát xuất ngay trong gọi là tổ chức kháng chiến. Tuy vậy, tôi không nắm vững được nguyên do nào thúc đẩy để “người ta” có thể lộng hành như vậy và nhẫn tâm đối xử giữa người Việt với nhau như vậy. Không lẽ một đất nước văn minh như vậy mà lại có những sứ quân vậy sao?

Một ngày nào đó, hai người lạ đến tìm tôi trong đó có ông tự xưng là Hoàng Quang Đăng, đến thăm xã giao tôi một cách khơi khơi rồi về. Vợ chồng em tôi lưu ý tôi về ông Hoàng Quang Đăng này và cho biết ông này rất là “xạo” và nguy hiểm. Nguy hiểm? Nếu nói ông ta xạo tôi còn có thể tin nhưng nói ông ta là người nguy hiểm thì phải xét lại. Tôi không thể tin một cách vội vã như vậy. Sau đó nửa tháng, ông Hoàng Quang Đăng lại đến tìm tôi. Lần này ông không nói những chuyện bâng quơ nữa. Ông nói chuyện kháng chiến. Một điều tôi thích nghe. Có điều lạ là em tôi cho tôi biết ông ở tổ chức kháng chiến của ông Võ Đại Tôn, nhưng khi nói chuyện thì ông hoàn toàn nói chuyện tổ chức kháng chiến của ông Hoàng Cơ Minh. Suốt mấy tiếng đồng hồ ông Hoàng Quang Đăng chỉ nói với tổ chức này làm tôi mê quá, quên mất ông là thành viên của tổ chức của ông Võ Đại Tôn. Ông cho biết hiện nhiều tiểu bang đã và đang thành lập những chi nhánh và tại tiểu bang này cũng phải nối gót. Không gì trở ngại thì chỉ thời gian ngắn sắp tới. Ông mong muốn có tôi giúp một tay.

Theo lời ông Hoàng Quang Đăng thì tổ chức của ông Hoàng Cơ Minh đã được thành lập một cách quy mô, những người lãnh đạo có nhiều tiếng tăm và có nhiều nước ủng hộ và nhất là một đoàn quân 10.000 người đã có mặt ở biên thùy. Người Việt tỵ nạn ở khắp nơi trên thế giới đang ráo riết thành lập những chi nhánh. Tôi nhận lời không một chút so đo, cũng như chả cần phải tìm hiểu gì hơn. Như đã nói ở trên, việc giải phóng đất nước là trách nhiệm chung, không riêng của ai. Ông Hoàng Quang Đăng chỉ là gạch nối để tôi dự phần vào.

Độ nửa tháng sau, chiều ngày cuối tuần, ông Hoàng Quang Đăng lại đến và đưa tôi đến dự một buổi họp tại một tư gia của người khác. Tất cả có 9 người, không người nào tôi quen biết. Với cử chỉ cung cách, tôi biết những người đó đã đến đây trước tôi rất lâu. Tất cả quyết định là thành lập một chi nhánh ở QLD, nhưng trong anh em không ai tự nhận “dễ coi” để đứng làm đầu tầu. Anh em đang tìm kiếm một “minh quân”!.

Thú thật, trong suốt buổi họp, tôi không có ý kiến hay thắc mắc gì. Tôi ngồi lắng nghe từng anh phát biểu hay đưa những ý kiến, nước mắt cứ chực tuôn tràn. Tôi xúc động vì những tấm lòng cao cả của mấy anh em.

Tuần sau lại có buổi họp. Lần này tôi tự đi đến nơi họp một mình. Cũng nơi có những anh em như tuần trước. Buổi họp chưa bắt đầu dù đông đủ vì còn đợi... “minh quân”. Khi “minh quân” vừa đến buổi họp bắt đầu ngay với sự giới thiệu một cách trịnh trong của ông Hoàng Quang Đăng. Rồi từ đó “minh quân” nói một lèo. Từ cấp bậc cuối cùng là thiếu tá tới những thành tích tuyệt vời mà “minh quân” đạt được trước khi rã ngũ. Anh em lần lượt hát bài con cá, cầu khẩn “minh quân” lên ghế đầu lãnh. Cuối cùng “minh quân” hứa để suy nghĩ và trả lời tuần sau. Cũng như buổi họp trước tôi vẫn ngậm tăm, nhưng trong lòng có một chút bực mình. Tôi không thích sự cầu lụy của anh em quá đáng như vậy. Với tôi, đây là việc chung. Thích thì cùng nhau bắt tay làm việc, không thích thì thẳng thừng từ chối. Chả cần phải kể lễ thành tích ra làm giá, chả cần phải ỡm ờ để nhận sự cầu khẩn của người khác. Vả lại, đối với tôi không cần phải trông đợi “minh quân”. Chỉ cần lòng thành và dám dấn thân.

Tuần sau lại họp, cũng những anh em cũ, “minh quân” thì biệt tăm. Bây giờ tôi mới mở miệng. Tôi đề nghị trong anh em cứ việc tạm chọn người trong anh em rồi cùng nhau làm việc một thời gian quen việc rồi ai khá chính là... minh quân. Chả cần phải bỏ công đi tìm kiếm. Những người có thiện chí thì tự đi kiếm, không cần đợi mình cầu khẩn. Anh em lưỡng lự, rồi... tan hàng.
Tuần sau lại họp tiếp. Anh em quyết định theo phương cách của tôi. Có điểm lạ là buổi tuyển chọn sau nhanh chóng quá hầu như có một sự xếp đặt đâu vào đó rồi. Ông Đỗ Văn Tô giữ chức chủ tịch, tôi được chọn làm “Ủy viên Tuyên và Kiều Vận”. Còn ông Hoàng Quang Đăng lại không giữ một chức vụ nào cả. Quả thật tôi lúng túng hết sức khi được giữ một nhiệm vụ mà tôi không biết phải làm gì, nhất là dáng vóc và cách ăn nói của tôi không hợp chút nào. Khi tôi hỏi những tài liệu về tổ chức kháng chiến có tên rất dài là Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam thì được hứa sẽ cung cấp đầy đủ. Mặt Trận tại Queensland ra đời từ đây.

Bẳng đi một thời gian, tôi lại được gọi họp. Lần này có nhiều người lạ và tôi được biết buổi họp này là buổi họp để thành lập Phong Trào Quốc Gia Yểm Trợ Kháng Chiến. Mang tiếng là thành viên của Mặt Trận mà như người trên trời rơi xuống. Tôi chả được ai thông báo buổi họp có mục đích gì. Chỉ được thông báo vắn tắt là: “đi họp”.

Một cuộc đề cử nhanh chóng như thành lập Mặt Trận. Ông Mai Vĩnh Thăng làm chủ tịch, tôi được “lãnh” chức “Ủy Viên Tuyên và Kiều Vận”. Một lần nữa bất ngờ và ngỡ ngàng đến với. Tôi hoàn toàn không biết Phong Trào này có nhiệm vụ gì và liên hệ làm sao với Mặt Trận. Sau tôi được giải thích là Phong Trào tự phát trong quần chúng “độc lập” không liên hệ gì với Mặt Trận cả. Nhiệm vụ để yểm trợ mọi thứ cho Mặt Trận. Mặt Trận chỉ lo về quân sự mà thôi. Sự giải thích này không ổn. Tôi thấy có gì không thành thật trong sự giải thích. Tuy vậy tôi cũng không dám bày tỏ những không ổn đó. Tôi không muốn có một rắc rối nào trong sự khởi đầu. Phong Trào tại Queensland ra đời từ đây.

Một thời gian sau, tôi được ông Hoàng Quang Đăng đưa cho tôi cuốn video, tôi nhớ có tên là Đông Tiến. Cuốn video là cái “bửu bối” cho “nghề tuyên truyền” của tôi sau này. Tôi có hỏi ông ta về tài liệu để nắm vững khi “hành nghề”. Ông ta nói chỉ cần cuốn video cũng đủ và sẽ gởi cho tôi tài liệu sau này. Nhiệm vụ của tôi là đi chiếu hình cho bất cứ ai muốn biết về Mặt Trận và kêu gọi yểm trợ cũng như gia nhập vào Phong Trào. Ông ta cũng giới thiệu cho tôi một mạnh thường quân sau này là chủ tiệm vàng để tôi cần thì mượn đầu máy video.

Nếu chỉ việc đó không thì không đến nỗi khó khăn nhưng tôi rất lo ngại việc mình làm có được kết quả gì hay không. Cũng may cho tôi là Mặt Trận và Phong Trào dù không có cuộc ra mắt rùm beng, nhưng cũng có tiếng vang đến đồng hương. Những cuộc nói chuyện được tổ chức liên tục từ địa điểm này sang địa điểm khác với “bằng chứng” Mặt Trận có quân thật đã là những cái loa mầu nhiệm. Điện thoại cứ gọi tôi tới tấp để được coi những “bằng chứng” đó. Tôi cố gắng giải quyết hết mong muốn của mọi người dù rằng đôi khi tôi và con tôi mang máy tới chiếu chỉ có một người coi. Có những trường hợp làm tôi xúc động khi tôi “hành nghề” là khi đến một tư gia để chiếu hình tôi thấy xe cộ đậu đầy nhóc hai bên đường, vào trong thì một lượng người đông đảo đang chen chút chờ đợi tôi. Thì ra đồng hương đã tự dàn xếp để được coi phim cùng một lúc. Cũng như mọi lần, hết chiếu phim tôi thường “nói vài lời” và kết thúc bằng bài hát “con cá sống vì nước”: xin được yểm trợ. Một điều mà tôi tránh là không bao giờ tôi nhận bất cứ một đồng nào yểm trợ từ đồng hương cả. Tôi thoái thoát là không phải nhiệm vụ của tôi, mặc dù tôi được phép “cấp trên” là cứ việc nhận rồi gởi giấy biên nhận sau. Lần này, đồng hương “đùng đùng” gom góp đưa tôi. Như mọi lần, tôi từ chối. Một người xung phong lãnh hết và đem nộp cho người có trách nhiệm ở Phong Trào.

Dĩ nhiên là nhiệm vụ tôi như vậy chưa phải là đủ. Tôi còn phải trả lời thắc mắc những gì mà đồng hương nhận ra từ cuộn video và những thứ linh tinh bên ngoài nữa. Việc này quả thật thường làm tôi lo lắng. Phải thành thật mà nói, “bửu bối” của tôi có quá nhiều sơ hở để dễ bị chất vấn. Nội con số 10.000 quân tôi cũng bị bầm dập rồi. Đàng này tôi lại chả rành nhiều về Mặt Trận mới là điều khổ tâm cho tôi. Tôi ráng né tránh, đôi khi nói dối là bí mật hay không được phép v.v... có lúc cũng thành thật thú nhận là không nắm vững hết.

Sau một thời gian tôi lại lãnh thêm nhiệm vụ bán báo nữa. Báo Kháng Chiến. Cũng vì tờ báo đó mà những câu chất vấn mới lạ đối với tôi. Những tin tức chiến thắng cứ xuất hiện gần như đều đều. Khổ nỗi, đồng hương lại có người thân ở những vùng chiến thắng đó lại quả quyết không biết gì. Tôi ú ớ. Cái câu mà hầu như tôi nghe nhiều nhất là “Liệu tiền ủng hộ có tới tay anh em kháng chiến không?” Câu này tôi thường trả lời rất suông sẻ. Trả lời với tất cả sự thành thật của tôi: “Tôi lấy danh dự mà bảo đảm với quý vị, tất cả tiền quý vị được chuyển đến anh em kháng chiến ở chiến khu không mẻ một cắc. Cước phí anh em Mặt Trận gánh chịu. Như tờ báo Kháng Chiến, chúng tôi bán một đồng, một đồng đó chúng tôi chuyển nguyên, không trừ các chi phí”. Tôi trả lời chắc như đinh đóng cột vì “cấp trên” tôi đoan quyết với tôi như vậy.

Sau này báo bán không được chạy cho lắm. Còn bao nhiêu tôi “đọc” hết. Dĩ nhiên là tiền giao đủ cộng sự ủng hộ thường kỳ của tôi.

Thật tình mà nói, dù biết rằng cuốn video và tin Mặt Trận có 10.000 quân đã làm cho tôi không tin tưởng là có thật. Cách đi đứng cũng như địa điểm đi vòng vòng không cho tôi một ấn tượng là nơi hành quân hay là mật khu. Tôi là một cựu lính chiến, cách đi đứng trong quân đội tôi rất rành. Ngay như sinh hoạt đêm, một lượng người quá nhỏ quay quần lửa trại đã làm nhiều người thắc mắc chứ không riêng gì tôi. Dù gì đi nữa tôi rất tin tưởng là thực sự có kháng chiến, thực sự có những người chịu hy sinh gian khổ. Mọi chuyện không thực lúc đầu chỉ là muốn tạo một sự hùng mạnh của tổ chức để nung chí những người khác chịu dấn thân và nâng cao tinh thần yểm trợ từ đồng hương.

Trong công việc tuyên truyền cho Mặt Trận thật là êm xuôi. Đồng hương rất tin tưởng sự vững mạnh của Mặt Trận và rất kỳ vọng Mặt Trận là tổ chức duy nhất có thể lật nhào được bạo quyền Việt Cộng. Nhưng trớ trêu thay, tổ chức Mặt Trận lại không được êm xuôi. Mầm đánh phá Mặt Trận không biết phát xuất từ lúc nào. Nhưng mỗi lần họp mặt thì đó là đề tài chánh. Thư nặc danh và tờ báo địa phương có tên là “Vì Nước” cứ xỉ vả Mặt Trận được đem ra bàn. Tôi được cho biết “tụi nó là đám của Võ Đại Tôn” tờ báo là của “tụi nó”, thư nặc danh cũng của tụi nó. Chính ông Hoàng Quang Đăng đã “bắt dính” ông N.Đ.T. (ông này đến năm 1995 giữ chức quyền chủ tịch cộng đồng) người của ông Võ Đại Tôn, đi bỏ thư từng nhà của người Việt. Anh em họp bàn quyết liệt đòi ăn thua đủ. Tôi dứt khoát từ chối. Những hành động phá bỉnh nhau như vậy có làm tôi khó chịu. Nhưng không vì vậy mà phải đánh lẫn nhau. Tôi chỉ thích đánh địch không thích đánh bạn. Ông Hoàng Quang Đăng có hỏi tôi: “Kẻ thù của kẻ thù ta có phải bạn ta?” Tôi trả lời dứt khoát: “Chưa hẳn, nhưng lực lượng của ông Võ Đại Tôn không phải là kẻ thù của ta! Nếu lần sau họp còn bàn tới việc này, tôi xin phép vắng mặt!” Lần sau anh em lại đem chuyện “đấm đá” với tổ chức ông Võ Đại Tôn nữa. Tôi bỏ về và chỉ làm chuyện của mình được giao phó từ trước.
Cũng từ đó tôi rất ít được thông báo họp hành. Tôi cũng thích như vậy. Họp hành mất thì giờ mà chả có gì, chỉ loay hoay ba chuyện không đâu.

Nhân đến mùa bầu cử Ban Chấp Hành Cộng Đồng, tôi được biết Mặt Trận ủng hộ ông H.N.T., tôi chỉ biết thế thôi vì chả ai nói cho tôi nghe cả. Ông H.N.T. thắng cử. Sau đó, tôi được “phong” làm “Ủy Viên Quản Trị Tài Sản” ngoài ý muốn của tôi. Tôi không ngại làm việc cho cộng đồng, nhưng ít ra tôi cũng được cho biết trước. Đàng này tôi chỉ được thông báo khi mọi việc xong xuôi như đó là lệnh: “Anh được Cộng Đồng đề cử làm Ủy Viên Quản Trị Tài Sản, anh nên nhận vì có lợi cho Mặt Trận”. Đó là lời của ông Hoàng Quang Đăng, một người không giữ một chức vụ nào trong Mặt Trận cũng như bên Phong Trào vậy mà tôi thấy chuyện gì ông cũng xía vào. Tôi hết sức khó chịu. Tuy vậy vì “có lợi cho Mặt Trận” tôi phải miễn cưỡng nhận lời. Sau đó Ban Chấp Hành Cộng Đồng lủng củng, ông H.T.T. từ chức và được tiếp đón bên Phong Trào với chức vụ Phó Chủ Tịch thứ 3 chả giữ phần hành nào. Tôi hơi nghi ngờ ông H.T.T.. Tôi không biết có phải ông là người Mặt Trận được gài vào Ban Chấp Hành Cộng Đồng hay không mà bỗng dưng được chào đón nồng hậu và nghiểm nhiên là Phó Chủ Tịch như vậy?

Việc quản trị tài sản cho Cộng Đồng chả có gì khó khăn đối với tôi, hầu như ngồi chơi sơi nước, vì tài sản của Cộng Đồng chả có gì đáng giá cả. Theo hồ sơ thì có 4 máy đánh chữ tiếng Việt, 2 máy đánh chữ điện. Nhưng khi bàn giao thì toàn là máy không có tên trong hồ sơ và hư hỏng gần hết. Ngay như dụng cụ cho ban nhạc thì trống đờn không xử dụng được, 2 cặp loa lớn thì “ruột” không có. Những thứ này không bao giờ sợ thất thoát. Tuy vậy, sự có mặt của tôi và ông H.D. (người MT thay ông T.) chỉ tỏ Mặt Trận cũng có trong Cộng Đồng mà thôi. Đó cũng là lần đầu tiên Mặt Trận “gài” người vào một cơ cấu khác. Để làm gì? Theo tôi chả làm gì cả. Tôi hoàn toàn ở không, ngoài vài ba cuộc họp để có mặt hay phụ tổ chức những cuộc biểu tình thường kỳ.

Công việc thường xuyên của tôi như chiếu phim đã không còn bận rộn nữa, chỉ còn việc bán báo Kháng Chiến thôi, nhân đứa con nhỏ tôi học tiếng Việt hàng sáng Thứ Bảy tôi phải đưa đến trường, trưa rước về. Thời gian trống trải lúc con học, tôi thấy phí phạm nên xin vào dạy học. Một khó chịu với tôi là nghe Mặt Trận muốn “lấn” vào trường học. Tôi dạy một thời gian rồi xin nghỉ. Tôi không thích dính vào việc làm “trùm” đó khi mà mình chả làm được gì. Trong lúc những người có tài năng, có thiện chí không ở “phe phái” mình, mình xô ra.

Cũng trong thời gian tôi làm việc cho Cộng Đồng và dạy học, tôi lại biết thêm một chuyện, chuyện này xúc phạm nặng nề đến người lính chiến VNCH, một mẫu người có tiếng kỷ luật lại vô kỷ luật ở một xứ kỷ luật. Đó là, một số cựu quân nhân trang bị cờ xí, biểu ngữ tự động ra “xếp hàng” đi diễn hành trong ngày Quân Lực Úc Đại Lợi tức Anzac Day. Ban Tổ Chức từ chối đám cựu quân nhân đó diễn hành và còn viết thư phiền trách 11 điểm gởi về văn phòng Cộng Đồng. Đám cựu quân nhân vô kỷ luật đó không thấy hành động sai trái của mình mà còn chửi rủa Ban Chấp Hành và cá nhân ông H.N.T. đã không “lo liệu” cho họ được “biểu dương màu cờ sắc áo oai hùng của người lính chiến". Khi không được “biểu dương” đó, họ trở về nhà của ông “Viện Trưởng Viện Đại Học Minh Đức. kiêm Phó Viện Trưởng Viện Đại Học Saì Gòn” (?) để dự buổi B.B.Q. chửi rủa tiếp và quyết định sẽ thành lập hội của người cựu quân nhân. Họ ra thông báo kêu gọi cựu quân nhân đến họp tại một tư gia ở Darra. Tôi có đến đó và chứng kiến việc làm hết sức là phản dân chủ. Người đứng đầu là quan thiếu tá (cái quan mà khi Mặt Trận mới thành lập đã mời quan ra làm đầu tàu, quan từ chối), hùng hồn nói lý do phải thành lập một hội cho giới cựu quân nhân và đọc một danh sách 32 tên “hội viên” (danh sách được ghi những người đi diễn hành... hụt trong buổi B.B.Q.). Quan kết luận: “Bây giờ chúng ta xúc tiến cuộc bầu cử, ai ngoài danh sách hội viên, đồng ý thì ở lại, còn không đồng ý thì đi về”. Một cuộc phản đối dữ dội diễn ra. Mạnh mẽ nhất có lẽ là những người có tên trong danh sách. Họ phủ nhận tư cách hội viên và tố cáo danh sách đó là chỉ ghi tên những người hiện diện trong buổi B.B.Q. mà thôi. Tôi ngứa mồm, phản đối việc làm của Ban Tổ Chức hết sức là phản dân chủ liền bị hăm dọa và đuổi ra đường. Việc đuổi tôi đã làm nhiều người phẫn nộ và suýt đưa đến ấu đả. Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh cường hào ác bá tại QLD.

Khi nhận được thư phiền trách của Ban Tổ Chức diễn hành ngày Anzac, ông Chủ Tịch Cộng Đồng mở phiên họp và đi đến quyết định nhờ ông Trần Minh Hùng đi vận động để thành lập một hội cựu quân nhân và từ đó xin phép để được đi diễn hành. Trớ trêu thay, những quan muốn thành lập hội cựu quân nhân lại không tham dự. Việc thành lập hội vẫn xúc tiến và Hội chính thức được thành lập có tên là HỘI CỰU QUÂN NHÂN QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒA tại QUEENSLAND, có tên Úc là VETERAN ASSOCIATION OF THE REPUBLIC OF QUEENSLAND, có vị Chủ Tịch là ông Từ Văn Trường. Tôi không ghi tên vào làm hội viên của hội mới này. Chủ trương của tôi là không thích khoa trương, chỉ cần làm được việc. Việc quân đội bị rã ngũ, dù rằng tôi là một cựu quân nhân chính gốc, có giấy chứng nhận hẳn hòi, cũng cảm thấy bị nhục. Tôi không bao giờ tự khoe khoang binh chủng Thủy Quân Lục Chiến của mình để hưởng thơm lây và nhất là đem cái “dũng” cường hào ác bá ra đe dọa người khác. Những câu “thằng đó hồi xưa là xong với tao rồi” hay “hồi xưa tao...tao...” v.v... và nhất là đem sự tù đày của mình ra để làm chiến tích làm tôi tởm. Khi bị tù đày vì bị lừa là một cái nhục. Cúi đầu để an thân trong tù là cái nhục. Sự rửa nhục không phải là đem cái dĩ vãng, có thể không thực, ra phô trương. Phải hành động cụ thể. Tôi cảm thấy làm việc ở Mặt Trận hay Phong Trào một cách nhiệt tâm cũng đủ hãnh diện rồi.

Đám cựu quân nhân vô kỷ luật đó không tham gia vào hội Cựu Quân Nhân, vội thành lập cái gọi là “Gia Đình Cựu Quân Nhân” cốt chỉ chõi lại hội Cựu Quân Nhân. Tôi đã nhận thấy như vậy. Cũng từ đó những tiếng thơm dành cho giới cựu quân nhân giảm dần và đi đến sự khinh miệt.

Sau này tôi mới biết là sở dĩ có sự chống đối như vậy là vì hội Cựu Quân Nhân là “của Mặt Trận” (?) mà họ là những người ủng hộ lực lượng của ông Võ Đại Tôn. Tìm hiểu sâu vào một chút, tôi lại được biết cộng đồng đang bị xâu xé bởi “thế lực” đảng phái một cách trầm trọng. Những vị đi theo đảng phái Úc thì muốn kiếm phiếu cho đảng mình, tìm cách ôm cho được dân. Không được tìm cách phá. Những đảng phái chính trị Việt Nam thì muốn làm bá chủ cộng đồng. Giới cựu quân nhân được các tổ chức chính trị “ngưỡng mộ” nồng hậu nhất vì tin tưởng người cựu quân nhân là một lực lượng chống Cộng mạnh mẽ và hăng say nhất. Sự xâu xé đó lan qua cả tôn giáo đó là một chuyện đáng buồn nhất.

Tôi quyết tâm không dính líu đến sự việc trên dù tôi là người của Mặt Trận, Phong Trào, Cộng Đồng và trường tiếng Việt. Dĩ nhiên những ai tự nhận là “đối thủ” với Mặt Trận không bao giờ tin. Tôi đương nhiên bị “chú ý đặc biệt” và chú ý nhất là việc tôi cùng người bạn thành lập một ban nhạc và có tên là Thiện Chí.

Gọi là ban nhạc vì có trống đờn, từng tưng rùm beng chứ thật ra trình độ nhạc phải nói là rất tệ. Tất cả dụng cụ nhạc và âm thanh tôi và người bạn hùn nhau mua, “nhạc công” và “ca sĩ” là những bạn trẻ khoái đờn ca. Người đờn chánh trong ban nhạc là con tôi, một đứa trẻ 11 tuổi. Khả năng của con tôi có thể đờn bất cứ bản nhạc nào bằng Keyboard, nhưng phải có bài bản đàng hoàng. Chuyện đó tôi lo liệu. Những bài bản không có, nhất là những bài hùng ca, tôi mở máy hát nghe rồi ghi thành nốt nhạc. Mục đích của ban nhạc là chơi miễn phí cho cộng đồng. Chúng tôi đã cam kết như vậy. Cũng vì thế mà chúng tôi rất bận rộn. Sự tập dợt phải liên tục để đáp ứng nhu cầu. Ban nhạc chúng tôi được gán là của Mặt Trận và được "đặc biệt chú ý" là vậy. Ai nói gì nói chúng tôi được hoan nghênh là vui rồi.

Rồi một hôm, tôi được bên Mặt Trận gọi họp tại nhà ông Chủ Tịch Mặt Trận và cũng là Tổng Thư Ký bên Phong Trào. Tôi nhớ hôm đó là chiều tối, căn phòng khách của ông Chủ Tịch được trang hoàng hơi khác lạ, có bàn thờ tổ quốc, có nhang đèn. Thì ra hôm đó không có họp hành gì mà là buổi tuyên thệ do bác Toại, Xứ bộ Úc Châu, từ Sydney đến chủ lễ. Một buổi tuyên thệ đầu tiên được tổ chức từ khi Mặt Trận tại QLD ra đời. Tôi lại là người trên trời rơi xuống. Tôi cùng hơn chục anh em làm như cái máy. Không được sửa soạn trước, đầu óc cứ ngỡ ngàng. Tôi được dán nhãn hiệu chính thức là người của Mặt Trận từ đây. Có điều lạ là trong buổi tuyên thệ có vài anh em trong đó có ông Hoàng Quang Đăng không có dự tuyên thệ mà đứng hai bên bàn thờ tổ quốc như chứng kiến chúng tôi. Khi chúng tôi tuyên thệ xong thì “những anh em đó lần lượt đến ôm từng người và hôn, kiểu y chang như bọn Việt Cộng thường làm với nhau”. Tôi rùng mình. Tôi rất ghét cảnh đó, giờ đây tôi lại dính vào. Một điều tôi biết thêm là những anh em không dự tuyên thệ là “đảng viên đảng Mặt Trận” đã có nhiều tuổi đảng rồi. Thì ra vậy. Thì ra bấy lâu nay chúng tôi chỉ là những bung sung cho những “đảng viên” này điều khiển. Họ không nắm chức vụ nào, nhưng chỗ nào họ cũng xía vào quyết định, nhất là họ xía vào Phong Trào, một tổ chức chính họ nói là độc lập. Tôi lại nhớ đến cuộc bầu bán Ban Chấp Hành Mặt Trận cũng như Phong Trào như xếp đặt trước. Những chức vụ của tôi như là sự chỉ định. Tôi bực mình. Thay vì tôi được chính thức là đoàn viên của Mặt Trận là niềm hãnh diện, trái lại tôi cảm thấy tủi thân và bực mình. Tôi không chấp nhận cơ cấu tổ chức rập khuôn kiểu Cộng Sản.

Sau ngày tuyên thệ, tôi đặt vấn đề với Mặt Trận. Đây là lần đầu tiên tôi đem những hiểu biết về tổ chức, hành chánh khi còn là một công chức thời VNCH và Việt Cộng ra tranh luận. Anh em nồng cốt của Mặt Trận trong đó có ông Hoàng Quang Đang, ngỡ ngàng với tôi. Họ chỉ ú ớ nói là làm theo lệnh của Mặt Trận. Nhưng không chứng minh được lệnh lạc cũng như cơ cấu tổ chức và nhất là nội quy từng địa phương một. Ngay trong quân đội xưa kia cũng có tiêu lệnh chung và tiêu lệnh riêng để binh lính noi theo. Mặt Trận không có gì cả. Để kết thúc buổi tranh luận, tôi nhấn mạnh: “Nếu mấy anh muốn chỉ huy Mặt Trận hay Phong Trào, mấy anh hãy nằm trong Ban Chấp Hành, còn không thì phải để Ban Chấp Hành trọn quyền. Tôi không chấp nhận lối điều hành kiểu này”. 

Sau đó tôi viết một bức thư gởi lên bác Toại qua cơ sở địa phương, đề nghị cho người hướng dẫn cán bộ địa phương về hành chánh và tổ chức. Tôi muốn Mặt Trận cũng như Phong Trào hoạt động có đường hướng rõ ràng (trong thư tôi có ghi bí danh của tôi, một bí danh được dùng độc nhất lần đó và sau này Mặt Trận đã dùng để hăm dọa tôi). Thư tôi không được hồi đáp, chỉ có ông Hoàng Quang Đăng trả lời miệng là: “Hành chánh VNCH đã lỗi thời. Mặt Trận đang áp dụng hành chánh mới hay hơn”. Ông không nói về tổ chức và cũng không cho biết hành chánh của Mặt Trận như thế nào. Tôi im lặng và nhất định không làm theo những cái mới mà tôi chưa thấy đó.

Thế rồi một biến cố lớn đến với Mặt Trận. Tin từ Hoa Kỳ cho biết Mặt Trận bị chia rẽ trầm trọng. Một số cán bộ cao cấp rời Mặt Trận trong đó có ông Phạm Văn Liễu, ông Cao Thế Dung. Phong Trào của ông Lũy ngưng hoạt động. Chung quy chỉ vì “số tiền khổng lồ của đồng hương ủng hộ không tới tay kháng chiến quân mà chỉ tới tay... dòng họ Hoàng”. Đây là một cú sốc lớn với những ai ủng hộ Mặt Trận (nói chung) và anh em sốc hết sức phục vụ Mặt Trận (nói riêng). Tôi cay đắng và mong sẽ có một cuộc củng cố lại. Tuy vậy, lòng tin của đồng hương chắc chắn sẽ hao mòn. Không biết tương lai của Mặt Trận đi đến đâu và nhất là anh em kháng chiến quân, những người đã trực tiếp lấy sinh mạng của mình để giải phóng đất nước?

Tôi vẫn tiếp tục làm việc theo nhiệm vụ được giao phó. Nhưng tôi bị nhiều cú sốc mới tới hết sức bất ngờ. Mặt Trận đòi cuộn video hình lại mà không nêu lý do. Ban nhạc tôi bị mấy “nhạc công” đòi phải lấy thù lao bất cứ tổ chức nào cần đến. Giao ước của chúng tôi đã bị vi phạm. Bản hiệu Thiện Chí không còn đúng nghĩa nữa. Tôi quyết định cho giải tán ban nhạc (sau tôi được biết chính anh em Mặt Trận đã xúi các em trong ban nhạc như vậy). Báo Kháng Chiến không còn bán mà lại biếu không.

Tôi gặp ông Chủ Tịch Phong trào hỏi duyên cớ vì sao báo không còn bán nữa, thì được cho biết là ông Chủ Tịch Phong Trào Úc Châu cùng phái đoàn bên Hoa Kỳ đi chiến khu ở Thái Lan và thấy bên đó chỉ “lèo tèo vài mạng”, nói "không có gì" cũng không sai. Ông về Úc chỉ thị khắp nơi không nhận ủng hộ hay bất cứ nguồn lợi tức nào nữa, trong đó có báo Kháng Chiến. Tôi lại biết thêm là tiền bán báo Kháng Chiến không có gởi đi đâu hết. Trừ hết các chi phí, tiền dư lại làm quỹ điều hành. 

Thật là đau xót cho tôi. Đây là một vụ lừa dối quá lớn đối với tôi. Không lẽ ông Hoàng Cơ Minh một vị tướng mà nhiều người quen biết ở binh chủng Hải Quân luôn luôn ca ngợi là vị tướng tốt lại có thể làm chuyện như vậy? Trước đó tôi nghe sự lủng củng ở Hoa Kỳ tưởng chỉ là những sự thổi phồng cho lớn chuyện thì giờ quá rõ ràng. Thì ra bấy lâu nay tôi lại tiếp tay đi lừa đồng hương hương để thâu lợi mà chính tôi cũng không biết. Tôi luôn luôn đem danh dự ra để lừa những người thật thà lương thiện. Thật là đau xót cho tôi.

Sau đó tôi lại nghe tin ông Chủ Tịch Phong Trào bị Mặt Trận buộc phải từ chức và giao nạp con dấu ngay tức thời vì lý do Mặt Trận muốn quán xuyến luôn Phong Trào (?) nhưng ông Chủ Tịch Phong Trào không chịu. Theo tôi biết là buổi đó bên Phong Trào có ông H.T.T. phó Chủ Tịch thứ 3 (không có phần hành), ông Đ.V.T. Tổng thư Ký. Như vậy không hợp lệ. Theo nguyên tắc, Mặt Trận không có quyền can dự vào nội bộ của Phong Trào. Thành viên của Phong Trào muốn hạ bệ ông Chủ Tịch phải có những điều kiện quy định rõ ràng. Đàng này không có gì mà chỉ có ông H.T.T. và ông Đ.V.T. không thôi thì dứt khoát không được. Anh em trong Phong Trào đề nghị một buổi họp khẩn. Buổi họp được thành hình nhưng ông H.T.T. vắng mặt trong buổi họp. Anh em giận dữ và quy trách nhiệm ông Đ.V.T. và ông H.T.T. tạo phản và vẫn ủng hộ ông M.V.T. làm Chủ Tịch.

Ít lâu sau, đêm 30 Tết, gia đình chúng tôi đang đợi đón giao thừa thì được báo tin nhà ông M.V.T. bị cướp. Tôi vội vàng tới. Ông M.V.T. đi làm chưa về. Cảnh tượng thật hãi hùng. Bà M.V.T. sợ hãi tay chân bị co quặp, con cái la thét. Bà run rẩy kể lại câu chuyện bị cướp và có nói là trong hai tên cướp có một tên có mùi hôi mà bà cảm thấy quen nhưng chưa nhớ là ai. Trên cửa cái có ghi những lời đe dọa sẽ bắt cóc hết con cái ông M.V.T. có ký tên là Hồ Chí Minh.

Anh em trong Phong Trào đã nhận diện được tuồng chữ đó (có cung cấp cho cảnh sát) và bà M.V.T đã nhớ ra ai có mùi hôi đó. Cả hai dữ kiện đó của một người. Tôi bất mãn tột độ. Sự bất mãn gia tăng khi nghe ông M.V.T. vừa nói vừa khóc khi tôi hỏi vụ cướp đi đến đâu rồi: “Thôi anh quên chuyện đó đi”. Thì ra lại là một lũ cường hào ác bá. Tôi quyết định rời bỏ tất cả.
  

 KHÚC VƯỢNG 

M.V.T tức Mai Vĩnh Thăng , chủ tịch Phong Trào ( Yểm Trợ ) ở Úc, một thân hữu của TinParis.

Thursday, 7 January 2016

VIỆT TANH ĐÃ XÁC NHẬN : TỔ K9 CÓ THẬT GỒM NHỮNG ĐẢNG VIÊN HOMELESS

CHO NÊN TỔ K9 ĐÃ GIẾT AI THÌ BÀN TAY CỦA VIỆT TANH KHÔNG HỀ "DÍNH MÁU" - CỨ CHỐI DÀI LÀ ÊM RE TRỪ KHI FBI CHỊU LÀM VIỆC THIỆT TÌNH./- Mt68


MỘ ĐÃ LẠNH NHƯNG OAN ỨC VẪN CÒN NÓNG
 
Tôn Nữ Hoàng Hoa
 
Từ khi phim Terror in Little Saigon trình chiếu .Công đồng Người Viêt tỵ nạn CS như bùng lên tình trạng của một cơn sốt nóng lạnh . Nhưng cũng có người hốt hoảng,tự cho mình đang sa vào một bãi lầy dầy đặc mênh mông khi những cái chết của những nhà báo VN đã bị ám sát bằng súng một cách dã man trong thập niên 80 đang được PBS trong chương trình Front Line qua những cuộc phỏng vấn của nhà báo AC Thompson gián tiếp qui trách nhiệm vào K9 một công cụ của tổ chức Mặt Trận Hoàng Cơ Minh là Đảng Việt Tân hiện nay
 
Ký giả Matt Rota trong một bài việt đặc biệt của ProPublica đã cho rằng: Từ khi phim Terror In Little Saigon được phổ biến đã thức dậy những đau đớn bi thương của ngừơi Mỹ gốc Việt từ 3 thập niên qua. Họ nhận rất nhiều emails của độc giả và của khán giả đã cảm ơn họ và biết ơn họ một cách sâu sắc sau khi phim Terror In Little Saigon được trình chiếu về các vụ ám sát 5 nhà báo người Mỹ gốc Việt bằng bạo lực trong Cộng Đồng người Việt Tỵ nạn CS sau chiến tranh Việt Nam .
 
Họ cho biết cuốn phim Terror in Little Saigon và những bài viết của họ đã cho FBI về một cái nhìn tin tưởng rằng những bạo lực đó có liên quan đến một tổ chức có tên Mặt Trận Dân Tộc Giải  Phóng Việt Nam .
 
Họ cũng nói thêm là sau vài tuần cuốn phim Terror In Little Saigon được trình chiếu thi Tổ Chức Việt Tân mà những người sáng lập là những ngừơi lãnh đạo của tổ chức Mặt Trận Dân Tộc đã khẳng định rằng cuốn phim Terror In Little Saigon đã hoàn toàn thất bại trong việc chứng minh sự liên quan giữa bạo lực và tổ chức Việt Tân. Hơn nữa, Việt Tân còn cho rằng: cuốn phim trên một khía cạnh nào đó, đã xúc phạm đến văn hoá của người Mỹ Gốc Việt .
 
 Theo Việt Tân: Mặt Trận là một tổ chức có quyết tâm làm thay đổi chính trị tại Việt Nam . Vì Mặt Trận có mục đích như vậy do đó MT là mục tiêu của những tin đồn và những cáo buột sai lạc trong nhiều năm qua.
 
Trong một buổi phỏng vấn giữa Frontline với AC Thompson một phóng viên xuất sắc đã đạt được giải thưởng của Front Line va Richard Rowley một đạo diễn đã được đề nghị giải Oscar về sự việc bắt đầu của cuốn phim Terror in Little Saigon . Phóng viên AC Thompson cho biết khi ông đang điều tra một vụ giết Ký giả Chauncey Bailey tại Oakland . Ông gặp một nhà làm phim Việt Nam tên Tony Nguyễn . Tony Nguyễn cho AC Thompson biết những hệ lụy trong vụ giết ký giả Chauncey Bailey cũng giống như những vụ giết một số nhà báo VN trong Cộng Cồng người VN nhưng không một ai báo cáo ra ngoài "
 
AC Thompson cho biết lời nói của Tony Nguyễn cứ ám ảnh trong đầu óc của ông ta . Ông bắt đầu tìm hiểu về 5 cái chết của Lê Triết và vợ,  Đỗ Trọng Nhân ở Virginia, Phạm văn Tập ở Garden Grove California, Nguyễn Đạm Phong ở Houston Texas và Dương Trọng Lâm ở San Francisco ở California
 
Ông gửi email cho Richard Rowley
 
Bài báo cũng cho hay rằng những báo cáo của Front Line và Propublica chưa từng thấy trong các hồ sơ ở các sở tại địa phương và ngay cả trong các cuộc điếu tra của FBI về vụ giết người từ California, Texas và Virginia từ 3 thập niên qua . Vì thế khi họ có được Đạo luật Tự Do Thông Tin họ mở đầu cuộc điều tra . Từ đó công chúng Mỹ bao gồm cả Người Mỹ gốc Việt có cơ hội lên tiếng về sự thiếu sót của công cuộc điều tra về 5 cái chết đã qua . Các thân nhân của 5 nạn nhân bị ám sát có cơ hội đưa ra những nghi ngờ về những cái chết của thân nhân họ.
 
*** Tại Garden Grove California Nhà báo Phạm Văn Tập với tạp chí MAI cũng có những bài viết tố cáo sự bịp bợm của tổ chức khang chiến . Ông đã bị sát nhân đốt cháy văn phòng của ông khi ông đang ngủ trong đó.
 
*** Tại San Fracisco CA nhà báo  Dương Trọng Lâm 27 tuổi đã bị ám sát khi anh có những bài báo công kích tổ chức Mặt Trận . Sau khi bắn Dương Trọng Lâm, một tổ chức có tên là Việt Nam Diệt Cộng Hưng Quốc Đảng có tên Mỹ  Vietnamese Organization ti Exterminate Communists and Restore the Nation viết tắt là VOCERN (A.C. Thompson tìm thấy trong hồ sơ FBI với ký hiệu VOECRN) gửi thư từ Las Vegas đến văn phòng hãng thông tấn AP ở New York cho biết nhóm đã thực hiện vụ giết Dương Trọng Lâm ngày 21/7/1981.
 
 ***Tại Houston Texas nhà báo Nguyễn Đạm Phong là người làm báo Việt ngữ đầu tiên tại Hoa Kỳ . Sau khi bãi sở làm từ văn phòng của một nha sĩ ở Houston, ông miệt mài đánh máy chữ và bỏ dấu vào những trang báo được viết ra . Trong những bài báo đã đem đến cái chết thảm khốc cho ông là việc ông tố cáo Mặt Trận chưa bao giờ đóng quân gần biên giới VN và một  tít lớn chạy đầu trên trang báo TỰ DO của ông vào ngày vào ngày 1-15 tháng 5 năm 1982 là tố cáo sự bịp bợm của Tướng Hoàng Cơ Minh khi tuyên truyền ông ta đã trở lại VN để đánh VC . Để chứng minh những gì mà ông Đạm  Phong đã tố cáo Mặt Trận , ông đã bay qua Thái Lan bất chấp mọi nguy hiễm  để tìm hiểu về nơi chốn đóng quân của Kháng chiến về sự thật có phải Tướng Minh đã về VN ?
 
Mặt Trận đã nhiều lần cảnh cáo ông Đạm Phong về sự thật ông đang viết và theo Thanh Tú con trai của nhà báo bất hạnh là đôi lần Mặt Trận gửi ông Đạm Phong những bì thư tiền mặt nhưng ông Đạm Phong đã từ chối. Sau đó, là những cú phone gọi đến doạ nạt, khủng bố cho rằng "nếu ông tiếp tục vạch trần sự việc của Mặt Trận thì sẽ bị giết" . Cuối cùng ông Đạm Phong đã gặp Thủ lãnh của Mặt Trận tại một tiệm ăn ở đường Milam ở downtoun Houston . Thủ lãnh của Mặt Trận cho biết : "Dừng ngay lại những bài viết về Mặt Trận hay là sẽ bị giết"
 
Ngay sau ngày gặp gở , một tên sát nhân đã đến ngay tại nhà ông Đạm Phong và bắn ông 7 lần bằng súng .45 caliber handgun . Ông Đạm Phong chết ngay trước sân nhà . Hung thủ tẩu thoát không để  lại một dấu tích nào.
*** Ngày 22 tháng 9 năm 1990 khi Lê Triết và vợ lái xe vào nhà ông tại Baileys Crossroads, Virginia ở vùng ngoại ô D.C. Ông Lê Triết biệt hiệu Tú Rua là một ký giả viết báo Văn Nghệ Tiền Phong và rất nỗi tiếng trong Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn cs tại hải ngoại thời bấy giờ. Ông và vợ ông bà Đặng Trần Thị Tuyết đã bị một tràng của .380 caliber bullet bắn vào xe đang đi vào drive way sau khi đi dự party về khoảng 11:20 PM Cả hai vợ chồng chết ngay trong xe sau tràng đạn của hung thủ sát nhân.
 
Ông giữ mục viết phiếm vừa chua chát vừa biểu lộ sự hiều biết của mình trong Tuần báo Văn Nghệ Tiền Phong . Ông có những bài báo mỉa mai sự bịp bợm về tổ chức Kháng Chiến HCM và những việc tống tiền cũng như quyên góp của MT có tính cách khủng bố ngừơi dân
 
Trước khi bị giết ông Lê Triết cũng đã từng gặp mặt thủ lãnh của Mặt Trận tại một căn nhà ở Frederick Maryland. Hồ sơ của FBI cho biết là Thủ Lãnh của MT đã cảnh cáo ông Lê Triết phải chấm dứt những loạt bài tố cáo sự bịp bợm của Tổ chức Mặt Trận Hoàng Cơ Minh nhưng ông Lê Triết đã từ chối
 
Trong một cuộc phỏng vấn của phóng viên AC Thompson và bà Katherine Tang Wilcox một nhân viên của FBI đã về hứu . Bà cho AC Thompson biết về những cái chết của Nhà Báo Đạm Phong và ký giả Lê Triết theo sự nhận xét của bà là Mặt Trận QG Dân Tộc Giải Phóng VN phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về những vụ giết người này
 
 Những tin tức điều tra của AC Thompson cho thấy nhân viên FBI tin rằng Mặt Trận đứng đằng sau một chiến dịch giết người,đốt phá và đánh đập và họ rất thất vọng những dữ kiện điều tra này đã không bao giờ được đưa ra trước pháp luật và thủ phạm của các cuộc ám sát dã man này chưa bao giờ ra đối diện với công lý.
 
Trong khi đó, Việt Tân cũng khẳng định thêm rằng một vài nhân vật cựu thành viên của Mặt Trận trong cuốn phim này đã không nói sự thật và hoàn toàn bóp mép về một vài chi tiết. Không một ai trong cuốn phim này đã liên lạc với Việt Tân về những sự việc có dính dáng đến  tính cách bạo lực này . Ngay cả ông Nguyễn Xuân Nghĩa một cựu lãnh đạo của tổ chức Mặt Tận cũng đã tuyên bố là đã không nói gì với AC Thompson.
 
Nhưng ông AC Thompson và ngay cả đạo diễn Richard Rowley cho biết rằng ông Nghĩa đã từng có mặt tại một buổi họp của các thành viên Mặt Trận đang dự định thanh toán một nhà xuất bản tờ báo khác . Nhà báo AC Thompson và Đạo diễn Rowley sẵn sàng để trả lời trực tiếp với ông Nguyễn Xuân Nghĩa nếu ông Nghĩa có gì phản đối với sự việc loan báo này
 
Việt Tân công nhận có K9 nhưng đó không phải là một tổ chức ám sát ( trong một cuộc phỏng vấn ông Lý Thái Hùng nói trại đi là A9) (chú thích của người viết).Tuy nhiên bà Katherine-Tang-Wilcox, một điều tra viên của FBI đã về hưu  trong khi điều tra về những sự việc của tổ chức Mặt Trận đã nói ngay cả trong phim và trong những bài viết của ProPublica là "K9 được thành lập như một công cụ ám sát của Mặt Trận" (hết trích)
 
Trong một buổi phỏng vấn giữa Frontline với AC Thompson một phóng viên xuất sắc đã đạt được giải thưởng của Front Line va Richard Rowley một đạo diễn đã được đề nghị giải Oscar về sự việc bắt đầu của cuốn phim Terror in Little Saigon . Phóng viên AC Thompson cho biết khi ông đang điều tra một vụ giết Ký giả Chauncey bailey tại Oakland . Ông gặp một nhà làm phim Việt Nam tên Tony Nguyễn . Tony Nguyễn cho AC Thompson biết những hệ lụy trong vụ giết ký giả Chauncey Bailey cũng giống như những vụ giết một số nhà báo VN trong Cộng Cồng người VN nhưng không một ai báo cáo ra ngoài "
 
AC Thompson cho biết lời nói của Tony Nguyễn cứ ám ảnh trong đầu óc của ông ta . Ông bắt đầu tìm hiểu về 5 cái chết của Lê Triết và vợ,  Đỗ Trọng Nhân ở Virginia, Phạm văn Tập ở Garden Grove California, Nguyễn Đạm Phong ở Houston Texas và Dương Trọng Lâm ở San Francisco ở California
 
Ông gửi email cho Richard Rowley và Rowley cho biết khi ông nhận được email của AC Thompson. Với một dòng chữ của AC Thompson
 
" Điều này cũng có thể là một câu chuyện xa vời, nhưng tôi muốn nói với Rick về một câu chuyện sát thủ đã hoạt động tại đất Mỹ vào những năm của 1980" . Rowley đã bị cuốn hút vào câu chuyện tuyệt vời này và những tình tiết của một sát thủ hoạt động tại đất Mỹ đã ám sát các nhà báo Người Mỹ gốc Việt cùng những hành vi bạo ngược khác trong những thập niên qua mà chúng tôi không hề biết gì cả.
 
 AC Thompson thêm vào: "Đó chính là một sự đích thực của vấn đề và sự hấp dẫn của vấn đề" AC Thompson còn cho biết thêm là đã có rất ít báo cáo tường thuật lại cuộc tấn công vào các nạn nhân. Vì lẽ đó, mà họ phải cố gắng nhiều hơn trong việc tìm kiếm manh mối và thủ phạm của các cuộc ám sát trên . Đây là trách nhiệm của họ . Những người đang làm truyền thông chính thống tại đất nước này .
 
Mở đầu cuốn phim là lượt qua những chi tiết sắp được diễn ra  rồi sau đó AC Thompson đi vào nghĩa trang nơi những người chết nằm yên nghỉ. AC đến ngay trước mộ phần của nhà báo Nguyễn Đạm Phong . Một ngôi mộ đã củ của trên gần 3 thập niên qua .  sau đó AC Thompson đến gặp Nguyễn Thanh Tú là con trai của cố ký giả Nguyễn Đạm Phong . AC muốn Thanh Tú nói lại sự việc đã diễn tiến trong ngày nhà báo Nguyễn Đạm Phong bí tàn sát .  30 năm đã qua nhưng khi nhắc lại cái chết đau thương của cha Nguyễn Thanh Tú vẫn rưng rưng dòng lệ cho biết hôm đó Tú gọi về nhà để hỏi cha anh có cần anh đi đưa báo không . Nhưng bên đầu giây kia lại là tiếng trả lời của người Mỹ . Tú nghĩ là anh đã gọi lầm số . Nhưng khi gọi lại thì vẫn giọng nói của người Mỹ kia . Anh linh cảm đến một sự không may trong khi đó người cảnh sát của Houston Police Department yêu cầu anh về nhà gấp
 
Trong nước mắt Tú nói lại những diễn tiến mà hung thủ đã sát hại cha của anh Người đã chết vì đã dám nói lên sự thật Một cái chết đã đông lạnh trên 3 thập niên qua và chưa bao giờ có một câu trả lời về vụ giết người này . Thanh Tú cho biết cha của anh thường bị hăm doạ là phải ngưng ngay những việc mà nhà báo Nguyễn Đạm Phong đang làm nếu không thì sẽ bị giết . Anh cho biết họ hăm doạ cha của anh ít nhất 3 lần trong một tuần . Cũng cần nói thêm là tờ báo của Đạm Phong trong thời gian này đã có những bài viết của chính tác giả đang vạch trần sự lừa bịp tống tiền của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh qua cuộc Kháng Chiến Ma.
 
AC Thompson lại một mình dọ dẫm tìm kiếm vì những dữ kiện có được từ những người con của nhà báo Đạm Phong vẫn còn quá ít ỏi. Ông ta bắt đầu gọi đến những người có sự liên quan chỉ với hy vọng có được một đom lửa trong đêm dài u tối . AC gọi Pham Công Tu nhưng số điện đã no longer exists .
 
AC vẫn miệt mài trên con đường tìm kiếm về một vụ án không có người chứng, không có dữ kiện nhưng vẫn không làm sờn lòng người ký giả với quyết tâm tìm lại công lý cho những nhà báo người Mỹ gốc Việt đã bị giết trên 30 năm qua .
 
AC Thompson đã gọi điện đến ông Trần Minh Công nhưng ông ta không muốn nói chuyện . Vẫn tiếp tục gọi những ai từng là thủ lãnh của MT đã liên quan đến những vụ án này hầu trong câu chuyện tìm ra được một manh mối nào .
 
Trong một buổi chiều AC im lặng trên ghế ngồi trước chiếc computer và miệt mài gõ phím trong mot  quán cóc bên đường. AC vẫn tiếp tục tìm kiếm dữ kiện nhưng HPD không đem đến cho AC một hào hứng nào.
 
Xe của AC Thompson vẫn lăn bánh trên những con đường có bóng mát của những hàng cây, với hy vọng tìm ra được một manh mối gì ?
 
Rồi đến những nơi xa xôi như Bangkok Thái Lan . AC cố gắng tìm lại dư ảnh của một thời ông Hoàng Cơ Minh dựng lều làm kháng chiến bên đất Thái ngày nào
Nhưng, AC trở về. không một dẫn chứng nào trong tay trước những nấm mồ rêu xanh đã phủ theo ngày tháng của ba thập niên qua
 
Tất cả những phỏng vấn những trao đổi với những nơi AC cần phải tới đều cho AC những cảm nghĩ về hành vi phải chịu trách nhiệm của tổ chức Mặt Trận qua 5 vụ giết những nhà báo Người Mỹ Gốc Việt trong thời gian Kháng Chiến bộc phát và bên những chiếc lon mang quốc kỳ VNCH lăn lóc bên vệ đường để thâu tiền làm kháng chiến.
 
AC trở lại nơi bắt đầu, nói với Thanh Tú con của nhà báo Đạm Phong là không có một bằng chứng nào để mở lại vụ án giết người đã 30 năm qua . Tuy nhiên, trong ngăn cửa ý thức của AC những tình tiết của những vụ giết người trên đang đánh động vào sự suy nghĩ của nhà phóng viên kỳ cựu của PBS và của ProPublica ? 
 
Đánh động gì khi người chết vẫn chôn sâu dưới đáy mộ và sự hợp nhất kiếm tìm như một lần que diêm đã cháy . Điếu thuốc cũng chưa đủ thắp lên một làn khói mong manh . AC Thompson và Rick Rowley có những hành động gì trên những trang giấy report đang dở dang . Mọi người đang tiên liệu gì về một câu trả lời chưa  hợp nhất . Nhưng có một điều chắc chắn là những người đang bị PBS Frontline và ProPublica buột tội đã bị thua sạch . Thua sạch trong tương giao giữa người với người, thua sạch trong niềm tin để tạo dựng chất xúc tác
 
AC Thompson rồi sẽ tiếp tục con đường tìm ra thủ phạm hay ở đây còn có một mục tiêu khác là khi cái gia tài khổng lồ của ông Hoàng Cơ Định mà trong đó có sự đóng góp rất nhiều tiền  của người Mỹ gốc Việt. Hiện tại ông Hoàng Cơ Định là công dân của nước Nhật . Vậy Hoa Kỳ có thể ngồi yên nhìn những lợi tức  đã được quyên góp từ công dân nước của họ đang được ông Định dùng vào việc phát triễn thương mại tại một quốc gia khác ?
 
Nếu tổ chức Đảng Việt Tân không là can phạm trước sự cáo buột của nhân viên FBI và của phim thời sự "TERROR IN LITTLE SAIGON " thì tại sao Đảng Việt Tân lại không kiện PBS Frontline và ProPublica ra toà ?
 
Phóng viên điều tra AC Thompson và nhà đạo diễn Richard Rowley sẽ dừng lại ở đây hay sẽ tiếp tục truy lùng thủ phạm của những vụ án trên hầu nắng công lý có thể dọi xuống mộ sâu, để những nạn nhân được bình yên trong giấc ngủ vĩnh hằng. Nhất là những gìong nước mắt của những thân nhân ngừơi chết sẽ không còn rưng rưng khi nói  về cái chết của những ngừơi thân yêu trong tức tưởi nghẹn ngào.
 
 
Tôn Nữ Hoàng Hoa
1/5/2016