Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label VCThaiBaTan. Show all posts
Showing posts with label VCThaiBaTan. Show all posts

Saturday, 16 December 2023

 VIỆT CỘNG CHỬI THÁI BÁ TÂN- THÁI BÁ TÂN QUAY XE LIỆU CÓ YÊN KHÔNG? HAY LẠI SANG ĐỨC CHỬI TIẾP?./-Mt68

_______________________

Thái Bá Tân- một kẻ hằn học bất mãn chuyên làm thơ (không) chửi đổng. 

Tháng Hai 21, 2023 

Nguyễn Trọng Hoàn

Mấy bữa nay lan truyền trên mạng xã hội một bài thơ: “Vừa ngu, vừa hèn” của tác giả Thái Bá Tân. Cộng đồng mạng trong nước rất biết rõ về Thái Bá Tân năm nay cũng xấp xỉ 75 tuổi rồi, chuyên viết thể loại thơ 5 chữ, từ chuyện ngụ ngôn, cổ tích Việt Nam, cổ tích thế giới và gần đây là thơ đả kích sặc mùi phản động, cậy thế cao tuổi, công khai thách thức, chống đối chính quyền. Thái Bá Tân trưởng thành từ mái trường xã hội chủ nghĩa, được Đảng và Nhà nước tạo điều kiện, hỗ trợ và cử đi học tại Đại học Ngoại ngữ Matscova (1967-1974). Tại thời điểm đó là niềm mơ ước của biết bao nhiêu người, trong giai đoạn mà chiến tranh chống Mỹ cứu nước tại Việt Nam rất khốc liệt, hàng ngàn sinh viên cùng trang lứa với Thái Bá Tân phải tạm biệt mái trường đại học, ra chiến trường chống Mỹ, “xếp bút nghiên, theo nghiệp binh đao”. Về nước Thái Bá Tân cũng được bố trí công tác đàng hoàng, từng là phiên dịch tiếng Anh, tiếng Nga ở Bộ Thủy sản, dạy tiếng Anh và Văn học Anh tại Đại học sư phạm Ngoại ngữ Hà Nội trong khoảng thời gian từ năm 1975-1978, biên tập sách tại Nhà xuất bản Lao Động, tham gia Hội nhà văn, viết và dịch hơn 70 đầu sách, gồm thơ dịch, truyện ngắn và sáng tác thơ. Nhưng với bản chất, coi thường người khác, thiên hạ tất cả đều ngu, còn riêng ta là thông minh nhất với “cái tôi thì quá lớn”, hằn học, bất mãn, cơ hội chính trị và ngày càng sa vào cái bẫy của bọn “dân chủ tự xưng”, Thái Bá Tân cũng xuống đường đi biểu tình, từ năm 2007 đòi đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập, được Đài Á Châu Tự Do RFA tung hứng lên tận mây xanh, với bài phóng sự đăc biệt về “Hiện tượng Thái Bá Tân”. Thái Bá Tân đã không thoát khỏi tầm ngắm của bọn khủng bố Việt Tân, chúng đã dụ dỗ, mua chuộc để bẻ cong ngòi bút, quay xe, viết bài tung tin sai lệch sự thật để công kích, bôi nhọ, chống phá Đảng và nhà nước Việt Nam.

Thái Bá Tân bị cộng đồng mạng nổi giận, sỉ vả, khoác cho Thái Bá Tân là “rận chủ”, những thanh niên lớp trẻ lên án, phỉ nhổ một cách nhục nhã về những bài viết xuyên tạc, chống phá chính quyền, chống phá Đảng; nhất là xúc phạm, bất kính, thóa mạ Đại tướng Võ Nguyên Giáp, dám coi tuyệt đại bộ phận nhân dân Việt Nam ngưỡng mộ và kính trọng Đại tướng Võ Nguyên Giáp trong đám tang Đại tướng là đám người “mù quáng”, “quá nhiều người ngu” (sau đó chính tác giả đã phải tự gỡ bài); xúc phạm anh linh người nữ anh hùng Võ Thị Sáu, xuyên tạc lịch sử dân tộc. Mặt khác Thái Bá Tân ăn phải bả Việt Tân lại ra rả ca ngợi, tung hô những kẻ phản động đang bị thi hành án tại các nhà tù như Nguyễn Đình Thục, Đặng Hữu Nam, rồi còn “nghiêng mình kính cẩn” trước Huỳnh Thục Vi…

Trở lại bài viết kỳ này, ngay khổ thơ đầu, mọi người đã thấy ngay bản chất của kẻ ăn không, nói có, rất là vu vơ, viết mà chẳng cần có cơ sở lý luận, thống kê nào cả, vơ đũa cả nắm, hòng chia rẽ khối đại đoàn kết toàn dân, chia rẽ sự đoàn kết trong nội bộ cán bộ, đảng viên, kích động các tầng lớp trí thức, tinh hoa của dân tộc: “Không cần  thông minh lắm, /Hầu hết người dân thường/Đã không tin cộng sản/Và bánh vẽ thiên đường”. Khổ thơ sau, Thái Bá Tân cho rằng “giáo sư, tiến sĩ ngu” hơn cả dân thường: “Thế mà lạ, nhiều vị/Nhiều trí thức xưa nay/Toàn giáo sư, tiến sĩ/Lại tin vào điều này” Cũng chẳng có điều gì là lạ cả, khi một kẻ ngông cuồng, tự phụ, ngạo mạn, coi khinh các giáo sư, tiến sĩ, cả thời xưa và thời nay, chuyên xuyên tạc và bóp méo sự thật, Thái Bá Tân mới mỉa mai, cho rằng họ vẫn “tin tưởng vào Đảng Cộng sản, vào bánh vẽ thiên đường”Tin vào điều giả dối,/ Một chủ nghĩa sai lầm,/ Đã đưa cả dân tộc, Vào nghèo đói, tối tăm”. Thái Bá tân thật là ngạo mạn, ngông cuồng “ăn cháo, đá bát”, xuyên tạc, phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam trong hơn 90 năm qua; phủ nhận những thành quả mà dân tộc Việt Nam đã làm nên những kỳ tích, được nhân dân trong và cả thế giới ghi nhận. Cơ đồ, tiềm lực, vị thế, uy tín quốc tế của Việt Nam, không thể phủ nhận, bôi đen được. Toàn Đảng, toàn quân và toàn dân nói chung trong đó giới trí thức, những tinh hoa của dân tộc nói riêng luôn luôn tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng, mục tiêu kiên định con đường đi lên chủ nghĩa xã hội, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Chỉ có những kẻ cơ hội chính trị, bất mẵn, hằn học trở cờ như Thái Bá Tân và các thế lực thù địch, phản động với âm mưu “diễn biến hòa bình” mới lếu láo, viết bừa, viết bậy, chống phá nền tảng tư tưởng, phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, phủ nhận sạch trơn mọi thành tựu phát triển của đất nước; gây mất niềm tin trong nhân dân. Chính Thái Bá Tân và đồng bọn mới là những kẻ giả ngây, giả ngô, ngu dốt vì những đồng tiền dơ bẩn mới bán rẻ lương tâm, sủa càn, cắn bậy mà thôi. Thật uổng phí công đào tạo, bài bản cho kẻ trở cờ, thật trơ trẽn và nhục nhã cho Thái Bá Tân, già rồi vẫn bị trẻ con xui dại theo đuôi bọn “dân chủ cuội”, bọn khủng bố Việt Tân./-

Nhân đây cũng xin tặng cho Thái Bá Tân vài ba câu thể thơ 5 chữ của các cháu tiểu học: Thái Bá Tân ngu lắm/Già rồi lại ẩm ương/Xuyên tạc và lếu láo/ Vu khống cho dân thường. Thái Bá Tân ngạo mạn/Luôn coi trời bằng vung/Chửi bới lung tung cả/ Luật pháp sẽ chẳng dung./-

Wednesday, 13 December 2023

 VC THÁI BÁ TÂN VỪA TRỞ ĐẦU XE CÁN CHẾT NHIỀU ĐỨA HẢI NGOẠI LIẾM GIÀY HẮN TA NHIỀU NĂM QUA- KHÔNG CÓ Mt68 TRONG SỐ NGÂY THƠ ẤY- BẰNG CHỨNG NGAY TỪ ĐẦU Mt68 ĐÃ DÙNG LABEL "VCTHAIBATAN" ĐỂ LƯU GIỮ THƠ CỦA HẮN TA- 

*HẢI NGOẠI HÃY TỈNH HỒN KHÔNG BAO GIỜ CÓ CHUYỆN "PHẢN TỈNH THIỆT" ĐỐI VỚI NHỮNG ĐỨA TỪNG THEO CỘNG - TRẦN ĐỘ, HOÀNG MINH CHÍNH, LÊ HIẾU ĐẰNG, TẠ BÁ TÒNG, VŨ THƯ HIÊN (đã về nước), DƯƠNG THU HƯƠNG ... TẤT CẢ CHỈ LÀ GIẢ MẠO ĐỂ KIẾM CHÚT TÔM HÙM, BÀO NGƯ MÀ THÔI./-Mt68

_______________

Hiện tượng Thái Bá Tân

Mặc Lâm

Mạng xã hội hôm nay không những nóng lên vì tin biển đã sạch, phi trường Tân Sơn Nhất ngập như sông, máy bay huấn luyện rơi giết phi công còn rất trẻ và đâu đó người này người khác lại bực dọc vì một nhà thơ mà họ yêu mến nay bỗng dưng tuyên bố những điều gián tiếp từ khước tất cả những gì mà ông từng viết và được ưa chuộng trước đây. Nhà thơ ấy là Thái Bá Tân, với cung cách “khẩu thơ” của những bài ngũ ngôn tuyệt vời.

Từ hơn 5 năm trước thơ Thái Bá Tân được cộng đồng chia sẻ và mức lan tỏa của nó phải nói là khá lớn. Người ta thích thú vì ông viết xoáy vào các chủ đề xảy ra hàng ngày. Tính thời sự trong thơ ông rất rõ, kèm theo đấy ông bày tỏ thái độ của mình và chính điều này đã làm nên Thái Bá Tân.

Tháng 7 năm 2012 trong bài viết: “Thái Bá Tân và những bai thơ 5 chữ” chúng tôi đã được ông cho biết về thái độ của mình, với tư cách một nhà thơ như sau:

“Tôi nghĩ rằng nhà văn nhà thơ mà cứ im mãi thì không đúng. Phải có trách nhiệm của công dân. Tôi chẳng chống phá gì đâu thậm chí tôi còn ăn lộc của chế độ vì được ăn học tử tế nhưng chuyện nào ra chuyện ấy trách nhiệm công dân thì mình phải nói.”

Trong bài thơ “Mắng con” Thái Bá Tân đã làm cho không khí biểu tình chống Trung Quốc lúc ấy thêm lửa. Cách thể hiện thái độ của ông trước sự vô cảm của con ông, mà chính ra là của nhà nước, của đa số người dân trong xã hội, đã khiến cư dân mạng nức lòng vì ông đã dùng thơ nói lên những ẩn ức cháy lòng của người khác.

“Mày láo, dám khuyên bố
Mai không đi biểu tình.
Chuyện ấy có nhà nước,
Không liên quan đến mình.

Mày nói y như đảng.
Không liên quan thế nào?
Nước là của tất cả,
Của mày và của tao.

Mày bảo có nhà nước.
Nhà nước hèn thì sao?
Mà ai cho nhà nước
Quyết việc này thay tao?

Chính vì khôn, “biết sống”
Tức ngậm miệng, giả ngây,
Mà thế hệ của bố
Để đất nước thế này.

Ừ, bố già, lẩn thẩn,
Nhưng vẫn còn là người.
Mà người thì biết nhục,
Biết xấu hổ với đời.

Mai biểu tình, thế đấy.
Bố không bắt con đi,
Nhưng cũng đừng cản bố.
Cản cũng chẳng ích gì.”

Người biểu tình biết ông từ đó và niềm tin yêu đặt vào ông ngày một cao hơn qua các bài thơ khác.

Thái độ của nhà thơ Thái Bá Tân là thái độ của một sĩ phu Bắc Hà. Là nhà giáo ông biết rõ nhân cách của một công dân trong xã hội, một công dân khi ứng xử với nước ngoài và nhất là lòng tự hào của một công dân đối với quốc gia mình. Thế nhưng ông đã tự bộc lộ nỗi thất vọng khi được làm công dân của một nước Cộng sản, như nước mà ông đang sống: Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam:

“Chứ nói chung là nhục
Nhục phải làm thằng dân
Một nước giỏi nói phét
Lãnh đạo thì ngu đần
Riêng hai chữ Cộng sản
Đã đú nói phần nào
Làm thằng dân Cộng sản
Có gì mà tự hào?”

Thái Bá Tân không mạnh mẽ đến độ làm cho nhà nước nghĩ rằng ông chống phá, thế nhưng khi nói tới cùng cái điều mà ông trông thấy hàng ngày có lẽ Thái Bá Tân không phải là người cuối cùng nói lên sự thật:

“Vứt mẹ cái khẩu hiệu 
Còn đảng là còn mình. 
Thế mai kia đảng chết, 
Không lẽ mày quyên sinh?”

Thế nhưng chỉ vài ngày trước đây trên trang Facebook của mình nhà thơ đã làm cho mạng dậy sóng.

Trong status có tựa Đôi lời, nhà thơ Thái Bá Tân đã bộc bạch những điều mà trước đây ông đả phá. Từ biết ơn đảng đã đổi mới, cho tới ông Nguyễn Phú Trọng liêm khiết không hề tham nhũng, ông khen Thủ tướng Phúc quyết liệt Bí thư Thăng năng nổ và xác định lòng tin của nhà thơ là đại cục không phải xấu đi mà đang tốt lên.

Thấy chưa đủ ông còn viết thêm một bài thơ, diễn tả tâm trạng mình cũng theo thể thơ đã làm ông nổi tiếng, bài thơ có tên “Ghi nhận”

“Các bác thử tưởng tượng,
Nếu đảng ta trước đây
Không mở cửa, đổi mới,
Sẽ thế nào hôm nay?

Hôm nay ta chắc chắn
Như dân Bắc Triều Tiên.
Không được nói, được chửi,
Không cơm ăn, không tiền.

Không có internet,
Không được đi nước ngoài,
Không có chiếc xe đạp,
Không có cả chiếc đài.

Không được mặc quần xoọc,
Cắt tóc theo ý mình.
Không khách sạn, nhà nghĩ,
Không có cả ngoại tình…

Chắc chắn là như thế.
Các bác cứ tin đi.
Nếu đảng không đổi mới,
Hỏi ta biết làm gì?

Định vùng lên lật đổ
Rồi thoát khỏi thằng Tàu?
Đừng đùa với cộng sản.
Không có chuyện ấy đâu.

Cho nên chửi cứ chửi,
Nhưng cũng phải phân minh.
Biết lượng sức mà tiến,
Biết người và biết mình.

Đảng có gì không đúng
Thì nói, ta, người dân
Việc mình làm thật tốt
Để mọi cái tốt dần.

Tôi không ưa cộng sản,
Cả xưa và cả nay.
Nhưng đảng đã đổi mới
Thì ghi nhận việc này”

Khi xưa làm một bài thơ hay phải chờ đến hàng năm thì cộng đồng mới biết tới để khen, để phản hồi. Bây giờ chỉ sau một đêm, một ý kiến một bài thơ của ông được sự phản hồi ào ạt tới không kịp xem cho hết. Người tích cực và nhanh nhất là Facebooker Dương Hoài Linh, ông dùng lại chính thể thơ mà Thái Bá Tân nổi tiếng để diễn tả tâm trạng mình:

Gởi thầy Thái Bá Tân

“Nghe thầy Thái Bá Tân.
Phân trần về chính trị.
Mà cảm thấy phân vân.
Bởi quá nhiều vô lý.

Mới hôm nào thầy nói.
Chính trị là thực tế,
Là cuộc sống, là đời.
Nói thật tôi rất nể.

Không có nước nào nhỏ.
Chỉ có những công dân
Cam chịu sống bé nhỏ,
Gục mặt vào miếng ăn.

Nghĩ thầy thật can trường.
Chẳng kém phần dũng cảm.
Dành tất cả tình thương.
Cho dân đầy can đảm.

Nhưng hôm nay thầy bảo.
Trọng là người liêm khiết.
Không bán nước cho Tàu.
Nghe mà buồn khôn xiết.

Chắc thầy hẳn đã quên.
Chỉ cách đây mấy tháng.
Trọng là một tên hèn.
Khi đi vào Vũng Áng.

Mặc cá chết ,dân đói.
Biết bao nỗi đoạn trường.
Nước mắt hòa với máu.
Trong những lần xuống đường.

Bao cảnh đời tang thương.
Trọng chẳng thèm hay biết.
Một vùng biển miền Trung.
Đã biến thành biển chết.

Thủ tướng quyết cho liệt.
Mọi đường lối chủ trương.
Lừa dân năm trăm triệu.
Dối trá đủ mọi đường.

Môi trường không còn nữa.
Chúng chẳng thèm quan tâm.
Cả một bầy lợn sữa.
Rủ nhau xuống biển ngâm.

Ôi đất nước như thế.
Rặt một lũ chuyên lừa.
Ăn của dân bất kể.
Chẳng biết mấy cho vừa.

Xã hội đang sôi sục .
Như nồi cơm sắp trào.
Chúng vẫn không biết nhục.
Gắp lửa bỏ thêm vào.

Cuộc đời phức tạp lắm,
Vàng ròng lẫn đồng thau.
Đã cùng dân một nước
Thì phải yêu thương nhau.

Thế mà nay thầy khác.
Nói chẳng ra làm sao.
Phủ nhận và bài bác.
Không như cái thuở nào.

Tôi mong thầy bị hack.
Viết những lời mất trí.
Để xác tín trên đời.
Rằng vẫn còn chân lý.

Bá Tân ơi Bá Tân 
Chẳng lẻ tôi đã lầm?
Thì ra cái hai mặt .
Không của riêng người nào.

Nhẫn nhục mưu việc lớn
Là việc rất đáng khen.
Nhẫn nhục để khỏi chết
Là thứ nhẫn nhục hèn.”

Thế nhưng nhà báo Võ Văn Tạo lại nhìn nhà thơ Thái Bá Tân qua một lăng kính khác ông cho rằng khi chưa hiểu tường tận câu chuyện lại đánh giá nặng nề nhà thơ là việc không nên làm, ông nói:

“Tôi rất ngạc nhiên đồng thời tôi cũng thấy có nhiều ý kiến nặng nề thóa mạ bác một cách quá đáng. Theo tôi nghĩ đánh giá một con người thì có cả một quá trình. Mình đã đọc nhiều tác phẩm của bác. Bác là một dịch giả, nhà văn viết rất hay và đặc biệt những bài phê bình thể loại thơ 5 chữ rất dí dỏm mang tính chất phê phán nhẹ nhàng đối với tiêu cực xã hội hiện nay, đột nhiên lại có một status đi ngược với điều đó thì cộng đồng người ta shock là điều dễ hiểu nhưng tôi cho rằng bác là con người tử tế chứ không phải là loại cơ hội sớm đầu tối đánh như một số bạn nóng nảy kết án.”

Một Facebooker khác là Nguyễn An Dân cũng làm thơ 5 chữ ghi lại nhận định của mình theo một hướng khác, ông viết:

“Có ông Thái Bá Tân
Thích làm thơ chính trị
Quần chúng nghe thành quen
Nghĩ ông làm chính trị
Ông chỉ là nhà thơ
Không phải nhà chính trị
Xin đừng đòi hỏi ông
Giống như nhà chính trị
Nếu hâm mộ thơ ông
Thì cứ đọc cho đủ
Chuyện chính trị quốc gia
Nói bằng thơ - không đủ
Hãy tìm những thông tin
Bổ ích mà học hỏi
Nhà chính trị quốc gia
Ít ai làm thơ nổi
Nhà thơ là nhà thơ
chính trị là chính trị
Đừng đòi hỏi nhà thơ
Phải như nhà chính trị
Đừng mong nhà chính trị
Cũng biết làm thơ hay
Tập trung làm thơ giỏi
Chính trị sẽ...trên mây
Chúng ta cần lãnh đạo
Chứ không cần thơ hay
Tự chính mình học hỏi
Để phát triển ngày ngày
Thế nên đừng ném đá
Vào ông Thái Bá Tân
Mà tập trung sức khỏe
Vào chuyện quốc gia cần”
 
Trong một cái nhìn khác về trường hợp “quy hàng” của nhà thơ Thái Bá Tân, nhà báo Võ Văn Tạo kể câu chuyện mới xảy ra trong gia tộc ông để từ đó đặt ra câu hỏi “phải chăng Thái Bá Tân cũng là nạn nhân của an ninh khiến ông phải quay lại chĩa ngòi bút mình vào nhân dân, những người từng nhiệt tình kính trọng ông trước đây?

“Tôi xin kể câu chuyện mà tôi là người trong cuộc đó là vụ tháng Năm vừa rồi cá chết. Hôm mùng một tháng Năm cô em họ tôi là Hoàng Thị Minh Hồng, trước đây cô đi Nam cực thám hiểm hai lần cổ có thời gian làm đại sứ cho UNESCO và Trưởng đại diện cho Quỹ bảo vệ động vật hoang dã của thế giới.

Cô là người của công chúng cho nên khi ngày 1 tháng 5 cô xuất hiện ở cuộc biểu tình với tấm bảng đề là “con tôi cần nước sạch, không khí sạch, thực phẩm sạch, chính quyền sạch” Cái hình ảnh đó rất ấn tượng và không hiểu sao hai tuần sau, ngày 15 tháng 5 cô ấy xuất hiện với cái bảng “đả đảo Việt Tân”.

Nhiều người dự đoán cô bị sức ép hay có cái gì đấy. Tôi rất ngạc nhiên và gọi cô ấy nhưng rất khó liên lạc cho tới khi liên lạc được thì cô nói thật do bị sức ép của an ninh nên buộc lòng cổ phải làm việc ấy.

Cô kể hết sự tình ra là an ninh đã đe dọa cô ấy thông qua nhân viên của tổ chức cô ấy làm việc, đồng thời gửi e-mail nặc danh dọa giết cháu Giang là con của hai vợ chồng cô. Chúng còn biết cháu học ở trường nào nữa cho nên cô rất sợ cuối cùng đi đến việc làm dở như thế.

Có khả năng chứ không dám khẳng định: bác Thái Bá Tân cũng rơi vào tình trạng đó do có một cái ý mà bác nói “cảm ơn đảng, chính phủ qua cái việc chủ trương đổi mới” bác nói “quá nghèo mà được như thế này là tốt lắm rồi!” Tôi thấy nó giống như giọng lưỡi an ninh mà mỗi lần tiếp xúc làm việc với tôi cũng nói những câu như thế của dư luận viên và tôi không thể tin được đó là cái đầu hay cái cách của bác”

Trong xã hội nhiều tầng nấc trái ngược và điều gì cũng có thể xảy ra như hiện nay, nên chăng hãy để câu chuyện Thái Bá Tân ngủ yên với cái nó vốn có. Lịch sử còn dài và trên từng trang viết của nó không ai có thể trốn tránh, nhất là khi đã tự chọn cho mình là người của công chúng

Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2016-08-27

Wednesday, 20 November 2019

CÁI GIÁ SÂU BỌ CHO NHỮNG KẺ NẰM VÙNG SIÊU NỊNH LIẾM VÁI VIỆT CỘNG./-TCL

THẾ LÀ CHẾT "MỘT ĐỜI NGƯỜI" LẪN "MỘT RỪNG CÂY", CÁI GIÁ CHO NHỮNG PHÁT NGÔN SIÊU NỊNH 

Thái Bá Tân



Xưa yêu Trần Long Ẩn
Vì bài “Một Đời Người”.
Nay nghe ông ấy phát
Vớ vẩn và buồn cười.
Ông, ngày xưa từng học
Trường Văn Khoa Sài Gòn.
Tức nhờ cái trường ấy
Mà thành danh, thành khôn.



Thế mà nay, thật tởm,
Bỗng quay sang lu loa,
Phải xóa hết những cái
Thuộc Việt Nam Cộng Hòa,


Xóa Phạm Duy, Nhạc Trịnh.
Xóa sách Nguyễn Hiến Lê.
Chỉ chừa Trần Long Ẩn
Và chủ nghĩa Mác-lê.


Còn hơn cả cộng sản
Về sự ngu, ông này
Đáng bị cộng đồng mạng
Ném đá mấy hôm nay.


Thế là coi như hết
Bài hát “Một Đời Người”.
Và cũng coi như chết
“Một Rừng Cây” một thời.



NGHĨ VỀ NHỮNG PHÁT NGÔN.


Bài viết của một Facebooker.



Nói cho khách quan, nhắc tới phát ngôn của nhạc sĩ Trần Long Ẩn về âm nhạc miền Nam trước 1975 trong Hội nghị giao ban quý III/2019 của Hội đồng lý luận phê bình văn học, nghệ thuật TP.HCM ngày 10/11, mà bỏ qua những nhận xét tương đồng về quan điểm chính trị của "nhà nghiên cứu văn học Mai Quốc Liên", chỉ chĩa mũi dùi vào ông Ẩn là điều rất bất công. Nên xin được mạn phép giới thiệu đôi lời về vị trí thức nhà nước này:



- Ngoài danh xưng "nhà nghiên cứu văn học", ông Liên còn được các đồng nghiệp gọi là nhà thơ với tập thơ viết khi đã đủ độ chín của tuổi tác và nghề nghiệp: "Vị mặn của biển". Cảm nhận cá nhân khi đọc độ chục bài trong tập thơ, thấy nó giản dị, hiền lành đầy tính hiển ngôn và thiếu vắng nghệ thuật tu từ một cách trầm trọng. Được ưu điểm là dễ hiểu như đọc báo tường chào mừng ngày lễ kiểu Hôm nay mùng tám tháng ba, chị em phụ nữ đi ra đi vào.



- Là người từng bút chiến với giáo sư Huệ Chi về vài vấn đề học thuật trên lập trường macxit, nhiều chỗ, giọng điệu mạnh mẽ, phân biệt bạn thù địch ta và cảnh giác cao độ với các thế lực thù địch, hành văn na ná như những bài viết trên báo quân đội nhân dân khi đấu bút với bọn phản động của đại tá Minh.



Là Tổng biên tập Tạp chí Hồn Việt nhưng lại duyệt đăng bài viết của một cây bút giấu mặt với bút danh Bích Châu, vùi dập thô bạo nhà văn Đà Linh khi ông ấy đã nằm xuống, trong bài viết đăng số tháng 11/2014, đến nỗi người vợ đau khổ của Đà Linh đã phải thốt lên đầy u uất: “Thoát tục trần gian mong về cõi Phật, ôm theo bao nỗi đau, rũ bỏ sân si, để lại đời những ước vọng... vậy mà vẫn chưa yên, thật đáng sợ!” (Xin mở ngoặc: Đà Linh là người có công trong việc xuất bản Bóng đè- Đỗ Hoàng Diệu, Ba người khác- Tô Hoài, Thơ- Trần Dần. Giá trị của những cuốn sách này, tự bạn đọc đánh giá, vì nó đã quá nổi tiếng, không cần phải pr).


Sơ lược vài nét về ông Mai Quốc Liên như vậy để quý anh chị cảm nhận mức độ bảo thủ trong phát ngôn của ông này. Điều tôi muốn nói, là về những phát biểu của ông Trần Long Ẩn, Chủ tịch HVN thành phố Hồ Chí Minh, tức là người đứng đầu khối văn bút hội nhóm được nhà nước bảo trợ.


Trước hết, phải xác nhận, thời thanh xuân của lứa tuổi sinh đầu thập niên 70 thế kỷ trước, ở miền Bắc, không ai không thuộc ít nhất vài câu trong bài hát "Một đời người một rừng cây". Nhiều bạn bè tôi đã sống bằng tinh thần câu hát Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ biết dành phần ai. Ai cũng một thời trẻ trai, cũng thường nghĩ về đời mình.... Những câu hát đó, cùng các sáng tác của nhóm Những người bạn đã thổi một luồng gió mới lạ vào không khí âm nhạc miền Bắc thập niên 90. Với tôi, bài hát "Đi qua vùng cỏ non" còn mang một kỷ niệm riêng tư rất xúc động. Tới giờ, tôi vẫn yêu thích những bài hát hài hòa tình cảm công dân và cá nhân này. Nói thế, để khẳng định rằng, ông Trần Long Ẩn là một tên tuổi trong làng âm nhạc Việt Nam, chinh phục được một bộ phận công chúng nhất định chứ không phải vô danh. Nhưng, bằng vào phát ngôn vừa rồi, thật lòng, trong vị trí một người nghe nhạc, tôi thấy thất vọng. Thất vọng vì, đất nước thống nhất đã gần nửa thế kỷ, nhưng tầm nhìn của ông vẫn chưa vượt thoát khỏi những chiến hào định kiến đầy thù hận sân si.


Xin phép được tách từng nội dung trong câu nói của ông nhạc sĩ này để diễn dịch theo ý hiểu của cá nhân tôi.


Thứ nhất, ông Ẩn chua chát cho rằng, "nhạc cách mạng đã rút lui vào hoạt động bí mật". 
Tất nhiên, trong vai trò của người định hướng tư tưởng, rõ ràng, thất bại. Nhưng theo tôi, đó là một sự thất bại đáng mừng cho xã hội, bởi người ta khước từ nhạc cách mạng chính là khước từ thứ âm nhạc cổ động tuyên truyền, chứng tỏ gu nhạc của công chúng đã thay đổi và bung phá khỏi các khuôn mẫu loa phường báo mậu dịch sau hàng thập kỷ bị kìm kẹp. Không phải tất cả các tác phẩm thời VNCH đều xuất sắc. Nhưng ít nhất, đó là thứ âm nhạc tự do vượt khỏi giới hạn định hướng tư tưởng. Sự chìm lấp của nhạc giải phóng để hồi sinh âm nhạc VNCH cũng cho thấy sự bế tắc trong sáng tác của các nhạc sĩ Việt Nam hiện đại khi giới trẻ tiếp cận với âm nhạc thế giới, tự lựa chọn dòng nhạc cho mình chỉ bằng một cú click chuột, nên nếu sáng tác của anh không đủ hay, sẽ bị thải loại. Lớp người lớn tuổi hơn thì lại thích nghe những ca từ giai điệu của âm nhạc miền Nam trước 1975 chứ hiếm ai còn mặn mà với dòng nhạc thúc giục hi sinh.


Ông Ẩn tiếp tục bức xúc: "Đại đoàn kết dân tộc là chủ trương hết sức vĩ đại, đúng đắn của Đảng và Nhà nước ta, nhưng đoàn kết luôn có nguyên tắc tôn trọng độc lập tự do, tôn trọng lịch sử cách mạng Việt Nam, không thể nhân danh hòa hợp dân tộc để coi như ngang nhau được".


Một người làm nghệ thuật mà phát ngôn câu này không chỉ thể hiện sự ấu trĩ, hận thù về chính trị, mà còn cho thấy sự bất lực, hằn học về lĩnh vực sáng tác. Xin hỏi ông, Đã gọi là đoàn kết, là hòa hợp dân tộc mà còn phân biệt, chia rẽ, ngay cả sản phẩm tâm hồn cũng không thể coi ngang nhau thì hòa hợp nỗi gì? Những sản phẩm âm nhạc nói riêng và văn học nghệ thuật Việt Nam Cộng hòa nói chung, xét cả về nội dung và nghệ thuật, đang đứng ở đâu trên bản đồ văn nghệ Việt Nam và trong lòng người đọc, cần gì tới chuyện các ông sắp chỗ? Vậy tiêu chí "ngang nhau" là xét về giá trị tác phẩm hay mục đích tuyên truyền? Tác phẩm sống lâu hay chết yểu trong lòng người nghe chả thế lực nào hậu thuẫn nổi. Có chiếu vào khung giờ vàng mà người ta không thích nghe thì cũng tắt TV.


Còn nữa: "Chúng tôi đề xuất phải hết sức thận trọng với trang sử đen tối của miền Nam Việt Nam lúc bấy giờ là bị xâm lược. Văn học, nghệ thuật độc hại của nó xuyên tạc đường lối cách mạng đúng đắn của Đảng ở miền Nam và hiện nay không thể tẩy xóa. Vậy mà đồng thời, phong trào cách mạng ở miền Nam trong văn học, nghệ thuật rất dữ dội, rất lớn thì không biểu dương, không tôn vinh, không học tập, không nhân rộng mà lại đòi xóa nhòa không còn khái niệm âm nhạc cũ trước giải phóng nữa”.


Trang sử miền Nam đen tối, do ai và vì đâu? Kể từ khi Chu Ân Lai can thiệp vào Hội nghị Geneve thì đất nước này đã bước vào thời kỳ đen tối rồi. 21 năm máu đổ 2 miền không đen tối thì sáng sủa vào đâu? Và suốt 21 năm sau đó, ai ném bom khủng bố các nhà hàng, khách sạn? Ai pháo kích vào các khu dân cư, đặc biệt là khu gia binh? Ai nã đại bác đêm đêm dội về thành phố? Ai làm nên những "người chết hai lần thịt da nát tan?". Và rốt cuộc, ai xâm lược ai? Trong "những trang đen tối" đó, Tổng hội sinh viên của ông Ẩn đứng ở đâu? Làm những gì?


Suốt 21 năm tồn tại của thể chế dân chủ đầu tiên trong lịch sử dân tộc, người miền Nam căng mình tự vệ, phải chống chọi với đối thủ bên kia vĩ tuyến 17, vừa phải cảnh giác với chính những đồng bào nội gián trong lòng chế độ để gìn giữ bình yên. Âm nhạc là điệu tâm hồn của họ. Là tình yêu quê hương đất nước thời lửa khói. Là lời khắc khoải dịu dàng về tình yêu lứa đôi. Là âm hưởng vui tươi về một cuộc sống thanh bình nơi thôn dã. Là những trang quân sử hào hùng viết bằng bao máu xương người trai chiến tuyến. Là triết lý về thân phận quê hương, thân phận con người. Là khúc hoan ca về một cuộc sống no lành, hạnh phúc. Nó là nhật ký tâm hồn người miền Nam, tính từ vĩ tuyến 17 trở vào. Vậy, nó độc hại ở chỗ nào? Xuyên tạc ra sao? Bao nhiêu triệu mạng người đổi lấy đất nước thống nhất. Vì lẽ gì cứ phải hát những khúc ca sắt máu, chém giết, giục giã căm thù khi lòng người vẫn đầy ly loạn?


Hãy hình dung, trước 1975, dân số miền Nam chưa tới 2 chục triệu người, mà đã sản sinh ra biết bao nhạc sĩ, không ít người trong số đó là những tên tuổi lẫy lừng trong làng âm nhạc Việt Nam hiện đại:


Châu Kỳ- Minh Kỳ- Mạnh Phát- Trúc Phương- Lam Phương- Hoài Linh- Lê Dinh - Anh Bằng - Hoàng Thi Thơ - Duy Khánh - Hoài An - Phạm Mạnh Cương- Tuấn Khanh - Y Vân - Dzũng Chinh - Anh Việt Thu - Anh Việt Thanh- Lê Trực - Phạm Thế Mỹ- Trầm Tử Thiêng- Trần Thiện Thanh- Minh Duy- Hoàng Nguyên- Hoàng Phương- Hoàng Trang- Văn Phụng- Phạm Duy, Trịnh Công Sơn- Thanh Sơn- Lê Uyên Phương- Nguyễn Văn Đông- Trịnh Lâm Ngân- Nhật Ngân- Từ Công Phụng- Ngô Thụy Miên- Anh Thy- Bảo Thu- Bắc Sơn- Bằng Giang- Diên An- Dương Thiệu Tước- Đinh Miên Vũ- Đỗ Kim Bảng- Hàn Châu- Hồng Vân- Hùng Cường- Huỳnh Anh- Lê Mộng Bảo- Mặc Thế Nhân- Ngân Giang- Nguyễn Hữu Thiết- Song Ngọc- Trần Quang Lộc- Vinh Sử....


Đó mới tính âm nhạc. Còn văn chương, hội họa, điện ảnh....chưa thể nào kể hết nhân tài. Trong khi đó, những tên tuổi Văn Cao, Đoàn Chuẩn....ở miền Bắc thế nào, không cần nhắc lại.


Giả dụ, trên các phương tiện truyền thông cả lề đảng lẫn lề dân và cả các trang nhạc trên mạng internet bỗng dưng một ngày biến mất tác phẩm của những tên tuổi vừa kể bên trên, thì âm nhạc Việt Nam còn lại những gì? Nhạc giải phóng liệu có đủ lượng rating để mà ăn quảng cáo? Nói cho công bằng, nhạc đỏ tuy là công cụ định hướng, tuyên truyền nhưng đặt vào hoàn cảnh ra đời, nó ít nhiều cũng được sáng tác từ nhiệt huyết cách mạng và lý tưởng của nhạc sĩ. Nó đã là hồi kèn xung trận cho biết bao thanh niên trai tráng miền Bắc vượt Trường Sơn chẳng tiếc máu xương và đã hoàn thành sứ mệnh. Tới bây giờ, dòng nhạc này được gọi bằng cái tên "nhạc cúng cụ". Cố ý đôn nó lên, cũng chả kích hoạt được tình cảm của ai ngoài mấy bác cựu chiến binh chưa dứt hết niềm tự hào chiến trận.


Nghệ thuật vốn chẳng phải điều gì cao siêu. Nó chỉ đơn giản là kết nối những trái tim con người gần lại. Khúc hát của kẻ chăn tằm hái dâu, khúc hát của gã nông phu nôm na mà thành ca dao dân ca vỗ về, làm giàu có tâm hồn bao thế hệ. Thì nhạc VNCH cũng vậy thôi. Cho nó là sang trọng hay rẻ tiền, bổ ích hay độc hại là tùy vào cảm nhận, tầm nhìn của cá nhân và cộng đồng. Nó cứ mặc nhiên tồn tại. Mặc nhiên chiếm cứ hồn người. Muốn tiêu diệt, thì hãy làm ra những ca khúc đủ níu tai thính giả. Bằng không, mọi kêu gào, mọi văn bản, luật lệ chỉ là thứ gây cười rồi ném vào sọt rác. Trái tim con người không cần chỉ thị. Yêu là yêu thôi.

Tuesday, 21 May 2019

CÓ THỂ SÁNH NHƯ MỘT NGUYỄN CHÍ THIỆN THỨ HAI./-TCL

Thơ chửi thâm thuý của học giả Thái Bá Tân


image

Nghề chính là dạy học, thích làm thơ, và là một nhà thơ "phản cách mạng".  Chuyên làm thơ 5 chữ, nói lên những "cái hay, cái đẹp" của chủ nghĩa xã hội.

Học giả Thái Bá Tân, sinh quán ở Nghệ An, được gửi đi du học ở Moscow trong thời kỳ thập niên 60-70. Sau khi trở về, Ông sinh sống ở Hà Nội bằng nghề dạy học, viết văn, dịch sách, và làm thơ. Những bài thơ 5 chữ của ông mang nhiều tính chất nâng cao dân trí rất hay và rất thâm đến tận tim can.
Mỗi bài thơ của Ông đều mang theo một thông điệp để gửi cho một số đối tượng, với lời lẽ nhẹ nhàng nhưng rất thâm thuý.

BM

BM

BM

BM

 BM

BM

BM

BM

BM

BM

BM

BM

BM

BM

BM