Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label QGHC2015. Show all posts
Showing posts with label QGHC2015. Show all posts

Tuesday, 3 November 2015

MỘT GÓC VƯỜN QGHC ÚC CHÂU

TÔI CƯỚI VỢ

***
        Image result for đám cưới làng quê
                * Đám cưới Gò Công

   Tôi và cả vợ tôi nữa, hình như mấy ngày hôm nay, lòng lúc nào cũng tràn ngập niềm vui, hạnh phúc vô cùng!

Chuyện chẳng có gì to tát lắm đâu mà sao chúng tôi vui mừng đến vậy. Tối thứ bảy vừa qua, sau khi tắt đèn, mở cửa phòng đi tìm nước uống chuẩn bị đi ngủ, tôi phát hiện ngay trước cửa phòng một túi quà nhỏ, món quà nhỏ bé của các con tôi, với một tờ giấy võn vẹn sáu chữ "Happy 40th year from your children". Chỉ với sáu chữ võn vẹn đó...đã khiến vợ chồng tôi ngẩn ngơ, quên đi hai chiếc đồng hồ tuyệt đẹp trên tay vợ tôi! Vợ tôi thì xúc động lắm, còn tôi, miệng thì luôn hỏi sao tụi nó lại nhớ đến ngày cưới của mình, nhưng lòng lại mơ màng nghĩ về những ngày này của 40 năm trước...Tôi cưới vợ!

Tôi lúc đó đã tốt nghiệp đại học, đã có một sự nghiệp nho nhỏ, một căn nhà khiêm nhường...và hình như cũng có một vài mối tình con. Hình như lúc đó tôi...đẹp trai hơn bây giờ, dễ thương và lãng mạn hơn bây giờ. Vậy mà vào một buổi sáng, khi đến văn phòng làm việc như thường lệ, tôi nhận được điện thoại từ quê nhà. Anh Bảy tôi chỉ nói ngắn gọn "Chú chuẩn bị thứ bảy về quê coi mắt vợ, theo lệnh của Ba Má". Anh tôi, hiệu trưởng một trường trung học tại xã nhà, chữ nghĩa đầy bụng, nói năng lưu loát...mà sao hôm ấy chỉ thay mặt Ba Má tôi ban lệnh, rồi cúp ngay điện thoại, không cho tôi hỏi, không cho tôi biết cả tên và gia đình của bên đàng gái!

Lúc đó tôi đã được cấp công xa và có cả tài xế riêng. Theo đúng lệnh, trưa thứ bảy, sau giờ tan sở, tôi về Gò Cong coi mắt vợ. Xe phải đi qua phà Mỹ Lợi, và trong lúc phà sang sông, tôi gặp anh Ba vợ tôi, cũng đang trên đường về quê, sau một tháng tu nghiệp giáo chức ở Saigon. Ông anh vợ thầy giáo hiền lành khá thân thiết với tôi...vì em anh, ông thứ Tư từng là bạn học với tôi, và vợ anh là cô giáo đang dạy cùng trường với anh Bảy tôi. Sau vài lời chào hỏi xã giao vui vẻ, nhìn thấy bộ veston treo lũng lẳng trên xe, anh hỏi tôi "Lần này về quê có chuyện gì mà chuẩn bị đồ vest trịnh trọng vậy?". Tôi tình thật "Về quê coi mắt vợ". Saigon cách Gò Cong 58 cây số, điện thoại liên lạc khá dễ dàng...mà sao cả anh và tôi đều không biết lần này, tôi về quê coi mắt em gái thứ Bảy của anh!

Sáng hôm sau, ngày Chúa nhật, trịnh trọng trong bộ veston, tôi theo Ba Má tôi và anh Bảy...đi coi mắt vợ. Hai nhà chỉ cách nhau hơn 1 cây số. Lòng tôi không tưng bừng rộn rã như 'hôm nay tôi đi học' của Thanh Tịnh, dù tôi cũng đang được Mẹ âu yếm nắm lấy tay tôi dẫn đi...trên con đường tôi đã quen đi lại lắm lần. Tôi cũng chẳng có chút nào thẹn thùng như Văn Hường ngày đi hỏi vợ. Đến nơi, theo sự sắp xếp, Ba Má và anh Bảy tôi ngồi ở  salon giữa phòng khách với Ba Mẹ vợ tôi, còn tôi được ngồi ở bàn bên cạnh với các anh vợ của tôi. Gặp lại bạn học cũ lâu ngày không gặp, anh Tư vợ tôi và tôi tay bắt mặt mừng, nói cười vui vẻ...đến tôi quên nhìn vợ tôi ra rót nước chào hỏi. Mẹ vợ tôi, một người đàn bà vui vẻ, bặt thiệp, rất tinh ý đến bên tôi hỏi nhỏ "Con có thấy nó chưa?". Tôi cũng tình thật thưa "Dạ chưa". Thế là vợ tôi lại phải một lần nữa ra chào cho tôi thấy rõ dung nhan!

Nhà vợ tôi là một hảng nước mắm, lúc bước vào mùi nước mắm khiến tôi chùng bước...không quen. Bây giờ, nhớ lại , khi vợ tôi bước ra chào lần thứ hai, nhìn vẻ mặt rạng rỡ và nụ cười hiền lành của vợ tôi, lòng tôi cảm thấy xao xuyến và nước mắm hình như... thoang thoảng hương thơm dễ chịu, không còn không quen như trước đây chẳng bao lâu!

Sau này, khi vui vẻ, bạn bè hỏi tôi đã quen mùi nước mắm nhà vợ chưa, tôi thản nhiên trả lời:

"Ta về cưới vợ miệt đồng
Nước mắm kho quẹt ăn ròng cả năm"

Không biết vì quá xúc động hay thẹn thùng mà cả hai lần bưng trà ra chào tôi, vợ tôi đều vụng về đánh ngả chén trà...và không nhìn rõ được tôi. Một tuần sau, khi trở lại Saigon học, vợ tôi đã nhờ anh Tư đưa tôi đến nhà trọ cho cô dâu và chú rễ được gặp gở... làm quen. Và khi đưa tiễn tôi ra về, vợ tôi đã cho tôi được nắm tay. Đó là lần đầu tiên tôi hôn vợ tôi.

Cuối tuần, tôi lại về quê và được Ba Má tôi cho biết là đã nhờ thầy Sáu Bổn dưới Cầu Mống coi tuổi, chọn ngày cưới rồi.Tôi tuổi Thân, vợ tôi tuổi Tỵ, tứ hành xung...nhưng không xung đột trực diện, chỉ có vài điều kiêng kỵ. Muốn hóa giải, phải cưới ngay trong năm. Do vậy, tôi đã quyết định cưới vợ theo cách riêng của tôi: "Vợ do Ba Má chọn, áo mặc sao qua khỏi đầu, và ngày giờ do thầy Sáu phán"

Thế đó, ba tháng sau, đám cưới chúng tôi được cử hành rình rang, long trọng. Đám cưới lớn nhất Quận Hòa Đồng vào thời đó. Anh Mai Năng Quân, một phóng viên nổi tiếng của Đài truyền hình Saigon, đã dành cho tôi hai ngày, về Gò Cong, nghiên cứu địa hình, sắp xếp kịch bản quay phim lễ cưới chúng tôi...để chúng tôi giờ nầy vẫn còn lưu giữ trọn vẹn những hình ảnh sống động kỹ niệm tuyệt vời. Hình ảnh vợ chồng tôi cùng đoàn đưa, rước dâu diễn hành tuần tự qua cây cầu khỉ miền quê sao mà đẹp đẽ nên thơ quá! 
Image result for đám cưới qua cầu khỉ
Ba Mẹ hai bên, nhất là Má tôi, vui mừng khôn xiết. Thế đó, hôn nhân của chúng tôi đã thành hình và, chúng tôi đã có với nhau 40 năm chung sống hạnh phúc! Bây giờ, nghĩ lại, tôi mới ngộ ra rằng cưới vợ theo chọn lựa của Ba Mẹ là quyết định đúng đắn nhất của đời tôi, là phúc lớn Ba Má tôi đã ban cho tôi.

-----

Ngày hội tình nhân vừa qua, vợ chồng chúng tôi được mời đến dự tiệc...tình nhân của hai du học sinh trẻ tuổi. Màn trình diễn tặng hoa hồng đã khiến mọi người tham dự xúc động. Khi nhận hoa hồng từ người yêu, ngườ thiếu nữ trẻ đẹp đã ôm hôn thắm thiết bó hoa hồng và khi được hỏi "Hoa hồng có thơm không, em có thích không em?", đã trả lời " Hoa hồng có mùi mặn, mùi của nước mắt em". Cô liền tiếp theo đó kể chuyện cuộc đời mồ côi Mẹ, gian nan với người Dì ghẽ của cô. Bà Dì ghẽ chủ cửa hàng bán hoa đã trút những cơn giận dỗi, buồn phiền lên đầu cô bằng những cành hồng đầy gai...và cô có rất nhiều lần ôm những cành hồng tơi tả  khóc suốt đêm. Từ đó, với cô, hoa hồng lúc nào cũng mặn mà mùi nước mắt tuổi thơ khốn cùng của cô.

Còn tôi, khi chiếc đồng hồ nằm vừa vặn trên vòng tay, đã nói với vợ tôi "Thật tuyệt
vời phải không em, em thấy thế nào?". Vợ tôi nói "Đẹp quá, vừa vặn quá". Tôi lắc đầu " Anh không nói đồng hồ, anh muốn nói các con mình tuyệt vời quá! Đồng hồ trên tay anh ...hình như đang có mùi vị ngọt nào ấm áp từ tấm lòng tuyệt vời của các con".

Tôi đang thật sự hạnh phúc, vợ tôi đang thật sự thỏa lòng. Viết đoản văn này, tôi chỉ muốn khoe với mọi người rằng, các con tôi thật tuyệt vời!

Võ Đại Sinh

11/2014

Tuesday, 25 August 2015

LAN ĐÀM NÀO ĐÂY ??? DÁM NGANG NHIÊN NHỚ TÌNH ĐẦU THẬT NHỨC NHỐI ... TRONG KHI NGÀY 3 BỮA NHỜ EM TÌNH CUỐI .../= Mt68

Ghi Chú: 
Xin thành thật cám ơn một QGHC Nam Cali đã ghi "Ngứa mắt nên ăn cắp chuyển". Chúng tôi đăng nguyên con không thêm, bớt 1 chữ nào nên không có gì trở ngại đâu ! Thân kính./- Mt68

Wednesday, 1 July 2015

MỘT CHÚT HƯƠNG VỊ QGHC

Cha tôi, bút ký
Nguyễn Duy Chinh (ĐS15)



Buổi sáng nơi tôi ở dù có ai dậy sớm cỡ nào thì cũng thường gặp một người Á Ðông đi tản bộ lòng vòng quanh các khu nhà, trong công viên. Ông cụ ăn mặc xuề xoà, đôi khi hơi có vẻ lôi thôi, nhưng đi đâu cũng nhìn ngang nhìn ngửa, thấy một mảnh chai vỡ, một cái đinh rỉ ... thì cúi xuống nhặt đem vứt vào thùng rác, hay quá lắm cũng tìm được một nơi thật khuất nẻo dấu vào đó.

Ngay đầu ngõ có một trường tiểu học, buổi sáng trẻ con qua lại rất đông nên mặc dù đứa nào cũng giày dép chỉnh tề, ông cụ vẫn còn thói quen như khi ở Việt Nam sợ trẻ con đi dép nhựa, có khi đi chân đất, lỡ dẫm phải sẽ bị thương.

Thỉnh thoảng ông cụ cũng nhặt được một đồng xu – 1 cent của Mỹ, loại tiền chỉ còn dùng trong các siêu thị để thối lại cho người mua chứ thực tế chẳng còn giá trị bao nhiêu - nhưng niên đại khá cũ, liền đem về cho thằng cháu nội thích sưu tầm tiền cổ. Cũng có khi cụ nhặt được một cái lon nước của ai đó vứt bỏ ngoài đường thì cũng đem về để tập trung trong mớ vật liệu tái chế.


Chỉ nhìn dáng ông cụ từ xa tít chúng tôi cũng nhận ra ngay vì đó chính là bố tôi. Hơn mười hai năm ở trên đất Mỹ, cha tôi trở thành một khuôn mặt quen thuộc với đủ mọi người. Ông lão cựu quân nhân Thuỷ Quân Lục Chiến đầu đường, chú Mễ làm nghề cắt cỏ gần đó, ông già Mỹ về hưu hàng xóm cho chí những thầy giáo, cô giáo, bà chỉ dẫn cho trẻ con qua đường ... tất cả đều quen biết dù khi thấy nhau chỉ giơ tay vẫy kèm theo một tiếng hello. Khu vực trở thành gần gũi hơn khi có thêm các cụ người Việt rủ nhau vào tập thể thao trong công viên mỗi sáng, sau đó họp lại thành một “hội nghị Diên Hồng” – hay “Hoa Sơn luận kiếm” như mấy đứa em tôi thường nói - bàn về đủ chuyện trong nước, ngoài nước, xưa cũ hay đang xảy ra. Thế là lại có thêm một cái tập thể nho nhỏ trong một cộng đồng lớn hơn, chia xẻ với nhau đủ mọi loại tin tức, giả cũng như thật, có khi đúng và cũng có khi chỉ là tin ... vịt.

* *

Cha tôi làm giáo viên từ thuở còn rất trẻ và đi dạy cho đến tuổi về hưu. Vừa nghỉ việc thì qua đoàn tụ do tôi đứng tên bảo lãnh. Phải nói rằng cuộc đời ông cụ cũng lắm nỗi long đong, chẳng phải vì tính thích phiêu lưu mà vì sự tình bắt buộc, nói cho văn hoa là “nổi trôi theo vận nước”. Có điều với nếp sống lạc quan nên việc gì rồi cũng qua dù thời nào thì lúc nào gia đình chúng tôi cũng ở vào nấc thang “tận cùng bằng số” của xã hội. Với đồng lương ít ỏi vậy mà chẳng biết bố mẹ tôi xoay sở làm sao để nuôi được mười đứa con ăn học, lại còn dành một phần cho ông bà nội tôi lo cho các cô các chú. Những gia đình lam lũ trong những tiểu thuyết Tự Lực Văn Ðoàn thời tiền chiến có lẽ cũng không khác biệt với chúng tôi bao nhiêu. Tuy thế, hạnh phúc vẫn có thể thăng hoa từ sự nghèo khó, nếu con người biết thoả mãn với chính mình. Câu châm ngôn “trông lên thì chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình” tưởng như là một cái phao cho những kẻ khốn khó bám vào để tìm thấy đôi chút an ủi. Năm 2001, khi về thăm quê hương kể lại chuyện cũ, anh em tôi lại tìm được cái nguồn hoan lạc thuở còn bé và chính những kỷ niệm của cảnh bần hàn kia là những gì êm ả nhất gắn chặt với nhau và mãi mãi là một phần của chính mình.

Dù sao chăng nữa, chúng tôi cũng đi lên bởi vì cái khởi điểm của nó vốn dĩ đã thấp nên ngoi lên không nhiều thì ít vẫn thấy thoải mái hơn cái thuở ấu thơ. Và có lẽ đó cũng là niềm an ủi cho cha mẹ tôi khi tuổi già thấy con cái đều trưởng thành và vượt qua được cái “bức tường vô hình” đã ngăn cản nhiều gia đình khác mặc dù mỗi sự thành công nhỏ nhoi nào cũng phải đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt.

* *

Năm 1954, cha tôi liều chết chở tôi và cô em trên chiếc xe đạp cọc cạch từ nhà lên Thạch Thất, trốn về Hà Nội theo đoàn người vào nam. Nếu hồi đó ông không quyết định như thế, có lẽ tôi đã thành một nắm xương vô danh trên đường Trường Sơn, hay may mắn sống sót thì cũng chỉ là một anh cán bộ xã ở một làng quê ngoài Bắc.

Trình độ ít ỏi, cha tôi chỉ đủ sức dạy cho tôi những bài học vỡ lòng để tôi theo đó làm nấc thang học tiếp lên Trung Học. Khi tôi bước chân lên đệ Thất trường CVA thì cái vốn học vấn của cha tôi đã cạn và đứa con trai lớn phải tự mình tìm lấy con đường mà đi. Thế nhưng tôi vẫn còn nhớ lại được khuôn mặt tươi vui của ông khi đưa tôi đi mua những cuốn sách mà nhà trường đòi hỏi, tưởng như dòng dõi nhà mình đã qua được một bước mới trong đời sống. Cha tôi lại tiếp tục dạy các em tôi và mỗi một người qua khỏi bậc tiểu học thì ông lại thấy như một con chim non đã ra ràng bay trên một bầu trời cao rộng chứ không còn lệ thuộc vào mẹ cha bú mớm.

Những phần thưởng cuối niên học đem lại cho cha mẹ tôi một sự tự hào. Khi cha tôi đưa tôi đi thi Trung Học hẳn trong lòng ngầm hãnh diện vì con mình đã đi hơn mình một bước. Rồi Tú Tài I, Tú Tài II, đại học ... dù không nói ra nhưng cũng thấy con chim đầu đàn kia đang từ từ vươn lên khỏi nơi tối tăm bùn lầy nước đọng.

Thế nhưng cái niềm hi vọng như một bầu trời sụp xuống cũng vào những ngày này 29 năm trước. Như hàng triệu người dân hiền lành khác, cả nhà cam chịu cái thảm hoạ đến với dân tộc và với gia đình. Chính sự bàng hoàng và khủng hoảng của những người cả đời hiền lành như ông nội và cha tôi mà tôi hiểu được rằng lòng dân vẫn là tấm gương thần rọi lại cho chúng ta thấy cái bản lai diện mục của một chế độ dù được tô vẽ hoa mỹ, bóng bẩy thế nào chăng nữa.

Cuộc sống sau ngày 30-04-1975 chẳng nói thì ai cũng biết. Người dân miền Nam vùng vẫy trong cơn tuyệt vọng và truyền tai nhau đủ mọi loại tin đồn. Những gì mà người ta tưởng chỉ là tuyên truyền nay đã thành sự thật, hơn cả những điều người ta tưởng tượng được. Tuy không chết đói nhưng lắm người chết vì suy dinh dưỡng trong đó không ít người thân của tôi. Cha tôi nhặt nhạnh mấy cành cây, mấy thanh gỗ nát dựng được một giàn mướp bên cạnh lớp học và trồng mấy luống rau. Nhờ thế gia đình và các bạn đồng nghiệp cũng có thêm “thực phẩm phụ trội”.

Ðời sống vật chất đã cùng cực mà đời sống tinh thần lại càng ngột ngạt. Những cuốn sách, những tài liệu tôi tom góp được trong nhiều năm qua định để sau này viết sử đành phải đốt đi. Không còn gì đau lòng hơn. Qua đến Mỹ rồi, nhiều năm sau tôi vẫn ứa nước mắt mỗi khi nhìn thấy một cuốn sách nói về Việt Nam và phải một thời gian khá lâu mới đủ can đảm dựng lại một tủ sách mới.

Năm 1979, tôi vượt biên nhờ vào lòng hảo tâm của một người bạn đồng nghiệp cũ. Anh đóng một chiếc thuyền nhỏ để chở gia đình, cho tôi và ông chú tôi, thêm một người bạn khác đi cùng. Khởi hành từ Long An một sáng mùa thu, chuyến đi phó thác cho số mệnh đó chính vào đúng cơn bão số 13, cơn bão lớn nhất trong năm. Con thuyền bị mưa gió không còn định hướng nên giạt ra gần quần đảo Trường Sa, một nơi mà nước chỉ còn đen thẫm, không một bóng người, không cả một bóng chim. Trong khi tôi ngồi giữ lái để con tàu trồi lên hụp xuống, chờ khi hết dầu máy ngưng chạy sẽ chìm xuống biển thì xa xa thấy một chiếc tàu buôn. Tôi đánh thức ông chú và người bạn chủ ghe dậy nhờ giữ lái chạy về phía con tàu.

Tới gần hơn, thuỷ thủ trên cao lố nhố chỉ trỏ. Chúng tôi lao thẳng chiếc thuyền mong manh vào con tàu lớn để khỏi bị xua đuổi như những lần trước. Anh bạn tôi ngã lộn xuống nước, tôi may mắn bắt được chiếc dây thừng vừa ném xuống đang toan buộc vào cạnh thuyền thì đã được kéo vụt lên cao. Chiếc neo sắt nhọn trượt ngang bụng, chỉ nhích thêm một chút thì đã lòi ruột chết ngay tại chỗ.

Vậy mà phải mất hai tiếng đồng hồ sau mới vớt được cả mười người trên thuyền. Tuy nhiên vì lệnh lạc nhập cư nghiêm nhặt, người ta không thể đưa chúng tôi vào đất Thái, chỉ giúp cho một chiếc bè làm bằng sáu chiếc thùng phuy hàn lại để làm phao bơi vào một ngọn hải đăng. Khổ nỗi chiếc bè kiên cố ấy tuy an toàn nhưng lại không thể lèo lái gì được. Lênh đênh mấy ngày không định hướng, một chiếc thuyền đánh cá có lòng tốt kéo chúng tôi vào một hoang đảo nhỏ.

Sống lây lất bằng rau cỏ dại và những con hàu đào được trên vách đá được mươi ngày, sau cùng ba vị “khách” chúng tôi đành phải bơi qua eo biển vào bờ, hi vọng sẽ kiếm được người tiếp cứu cho gia đình Robinson còn ở lại. Bám vào một cây tre chúng tôi bơi lũm chũm như ba con ếch. Sau tám giờ ngâm mình dưới nước, nhìn ra chung quanh, bờ bên kia không thấy mà hòn đảo cũ của mình cũng không còn đâu.

Khi tôi sắp sửa hôn mê để buông tay chìm xuống thì một chiếc thuyền con đi ngang vớt lên, cứu đem về một thành phố nhỏ nằm ờ Ðông Nam bờ biển trong vịnh Thái Lan tên là Rayong. Bị giam thêm mấy ngày, chúng tôi được chuyển sang Chantaburi rồi sau đó đưa vào trại tị nạn Leamsing. Những lá thư cầu cứu tôi viết cho LHQ không sao chuyển được. Gia đình anh bạn tôi sau mấy ngày nữa cũng bơi ra nhưng bất hạnh không gặp ai, khi giạt vào bờ thì năm người đã chết, trong đó có cả anh bạn tôi. Chỉ còn bà vợ và một đứa con gái sống sót, về sau cũng vào cùng trại với tôi rồi định cư ở Canada.

Chuyến đi 43 ngày ấy tuy hãi hùng và bi thảm với gần như tất cả mọi biến cố có thể xảy đến cho một chuyến tàu vượt biên – bão, đắm tàu, được vớt, hoang đảo, cướp biển, bơi vào bờ, người sống và kẻ chết, tù đày, nhịn đói – nhưng cũng lắm kỷ niệm chan chứa tình người. Dù nhiều người Việt Nam khác phải chịu bao nhiêu đắng cay tủi nhục, riêng phần tôi vẫn chịu ơn rất nhiều người Thái Lan, từ thuỷ thủ đoàn trên con tàu Vinh Ðông (Eastern Glory) đến những người đi thăm thân nhân bị giam tại Rayong, những người cảnh sát trẻ đối với tôi như một người thầy, dù chỉ dạy họ bập bẹ vài chữ, và một số Việt kiều tị nạn từ Campuchia. Ðặc biệt nhất là một tay anh chị người Thái gốc Việt đã biệt nhãn với tôi trong tình đồng hương. Tôi sẽ kể lại chi tiết trong một hồi ký khác.

Kỷ niệm duy nhất của tôi còn lại trong chuyến đi, là chiếc đồng hồ đã rỉ sét.

Sáng hôm ấy, khi cha tôi dắt xe để đi làm, tôi đến gần thông báo cho ông quyết định tôi sẽ ra đi. Ông nhìn tôi vừa mừng rỡ, vừa sững sờ. Việc vượt biên là một ước mơ mà những người nghèo khổ như chúng tôi không bao giờ dám nghĩ tới. Ông lính quýnh không biết làm gì, nhìn quanh

quất chỉ còn chiếc đồng hồ – vật dụng duy nhất còn gọi là quí giá, món đồ gắn liền với cuộc đời dạy học của ông – liền cởi ra đưa cho tôi. Từ hôm đó trở đi, mỗi lần cho học sinh ra chơi, hẳn ông phải chạy sang một bạn đồng nghiệp để hỏi giờ.

Chiếc đồng hồ ấy hiệu Zodiac đã ngừng lại một thời khắc nào đó khi tôi ngâm mình dưới nước - ngày 23, 6 giờ 30 phút 21 giây - vẫn còn đặt nơi bàn làm việc của tôi ngay trong giờ phút này.

* *

Cuối năm 1991, cha mẹ tôi và ba đứa em sang đoàn tụ. Việc đầu tiên cha tôi làm là sửa chiếc vườn sau nhà thành một vườn rau, mùa nào thức nấy. Ông cụ đi xin bạn bè những hạt giống, cải, su hào, mướp ... biến khu vườn thành một cái nông trại nho nhỏ. Gần như cha tôi không bỏ phí một tấc đất. Ăn không hết, chúng tôi đem cho thân nhân, bạn bè và cả những người hàng xóm. Cây hồng ông cụ chăm bón năm nào cũng đầy quả đỏ au. Cây cam nở hoa thơm ngát. Gia tài quí nhất của bố tôi là hai cây đào trồng ngay trước nhà, một đỏ, một trắng, đúng Tết là nở đầy hoa mà đi đâu ông cụ cũng tự hào. Cha tôi lấy hột ươm hàng chục chậu để tặng cho người quen.

Về sau may mắn, cha mẹ và các em tôi mướn được căn nhà ở kế bên nên tuy đã ở riêng mà vẫn như còn ở chung. Ba đứa con tôi một mình ông chăm sóc. Các con đã lớn rồi, nay đến cháu. Mỗi buổi sáng ông cụ đưa cháu đi học rồi vào công viên nói chuyện với mấy người bạn già, trở về làm vườn rồi đọc báo, buổi chiều đón cháu đi học về. Những lúc không có việc gì làm, ông cụ đi bộ lang thang khắp nơi. Mỗi khi hai vợ chồng vắng nhà, dù việc công hay tư thì cũng an tâm khi biết bên cạnh cháu có ông bà nội và các chú.

Nhờ có cha mẹ, tôi can đảm quay lại học thêm sau giờ làm việc. Gần mười năm đèn sách, mỗi lần xong một chương trình, đưa cha tôi đi dự lễ tốt nghiệp, khuôn mặt ông rạng rỡ xiết bao. Trong khi rảnh rỗi, tôi cũng viết tham luận và dịch sách, xong bài nào đều đưa cha tôi đọc trước để kiểm chứng lại tư tưởng và quan điểm của mình xem có điều gì bất ổn chăng. Chỉ truyện kiếm hiệp là cha tôi không đọc. Nhiều người quen biết vẫn tưởng đó là công trình của riêng tôi, có biết đâu nếu không có cha mẹ thì không bao giờ hoàn tất được – nói về cả vật chất lẫn tinh thần.

Tuy sinh sống nơi một quốc gia có đời sống cao như nước Mỹ, cha tôi vẫn giữ nếp sống bình dị như thời còn ở Việt Nam. Ông nhặt nhạnh từ mẩu bút chì ngắn đến xấp giấy in nháp tôi bỏ ra, chịu khó đóng lại thành một cuốn sổ luôn luôn bỏ trong túi, gặp chữ nào là lạ thì chép vào đem về nhà tra tự điển. Buổi tối ông đạp xe đi học ESL (English as a Second Language), đến gần đây mới thôi. Những đồng tiền ít ỏi tiết kiệm được ông để dành tuần tuần đi chợ trời mua khi thì cục xà bông, tuýp kem đánh răng, khi thì cái áo, cái quần ... để có dịp đem về nước cho những người nghèo khổ. Ðến gần đây chúng tôi phải can ngăn vì hiện nay hàng trong nước đã nhiều, những nhu yếu phẩm đó công lao chuyên chở tốn phí lắm khi còn hơn giá trị thực, thà đem tiền về cho còn hơn.

Cha tôi cũng liên lạc lại với mấy ông bạn già thuở bé và thân nhân ở miền Bắc, khi thì trao đổi kỷ niệm, khi thì xướng hoạ thơ văn và dự định sẽ cùng tôi về thăm quê hương một chuyến nhân tiện sửa lại mấy ngôi mộ tổ tiên luôn thể.

* *

Cuối năm ngoái, cha mẹ tôi về Việt Nam làm đám cưới cho đứa em trai út. Khi trở qua cha tôi than mệt, một việc hiếm hoi ít khi tôi nghe. Tôi đưa ông cụ đi khám bệnh mới hay cha tôi bị ung

thư phổi. Hình như căn bệnh quái ác này hay xảy ra cho những người làm nghề dạy học. Ðúng mồng một Tết, cha tôi lên bàn mổ để cắt đi một bên. Những tháng sau tuy sức khoẻ có dần dần khá hơn, vết thương cũng lành nhưng không còn nói ra tiếng được nữa, muốn gì phải viết. Mới hôm nào tiếng còn oang oang, ở bên nhà nói chuyện với chú tôi bên này cũng nghe, nay chỉ thều thào. Sau khi dưỡng bệnh một thời gian, cha tôi trở về nhà. Ông cụ bây giờ đi lại, đứng ngồi rất khó khăn. Chúng tôi cố khuyến khích cụ tập lại một số cơ năng tạm mất. Ngày 09 tháng 4 năm 2004, cha tôi thấy khó thở. Gia đình tôi vội vàng gọi 911 chở ông cụ vào nhà thương. Những ngày sau tuy tình trạng có ổn định hơn nhưng người yếu dần. Mỗi ngày vào thăm, mở mâm đồ ăn thấy chỉ đụng đũa qua loa mà ứa nước mắt.

Sáng thứ tư 14 tháng 4, đang họp trong sở tôi nghe vợ tôi báo tin cha tôi trở bệnh nặng. Tôi liên lạc với bác sĩ Vũ Thanh Vân, người bạn thân chăm sóc cho ông cụ thì nghe anh thông báo giờ phút cuối của cha tôi chỉ còn trong gang tấc.

Tôi rụng rời chạy về nhà định đưa mẹ tôi vào bệnh viện thì vợ tôi đã đưa đi trước rồi. Cũng may tuần này các cháu được nghĩ Spring Break nên ở nhà, tôi vội vàng bảo các cháu lên xe vào thăm ông. Ðến nơi, cha tôi còn tỉnh, tuy mắt có hơi lờ đờ hơn trước. Vợ chồng người em trai tôi cũng đã đứng kế bên. Các cháu thấy ông đứa nào cũng rơi lệ, đến cầm tay. Vợ tôi bảo các cháu hôn ông nội và hứa sẽ ngoan ngoãn học hành. Bác sĩ Vân cho biết chỉ còn được từ giờ đến tối.

Ðến quá trưa, chúng tôi quyết định để hai vợ chồng em tôi lại bên giường bệnh còn tôi đưa mẹ và các con về để tránh cho bà cụ những xúc động chưa cần thiết, e ngại có điều bất trắc vì tình trạng sức khoẻ của mẹ tôi rất kém. Ăn qua loa vài miếng, trong dạ bồn chồn, tôi lại chạy lên thăm bố tôi và bảo đứa em dâu xuống lo cho con còn bé. Em trai tôi chạy về sở sắp xếp công việc để xin nghỉ làm.

Một mình ở lại bên cha, tôi nghẹn ngào hỏi ông cụ còn muốn trối trăn gì hay nợ nần ai cần phải trả. Cha tôi gượng mỉm cười lắc đầu. Một lát sau, đứa em trai khác cũng về đến nơi, hai anh em mỗi người đứng một bên. Chân cha tôi đã lạnh đến đầu gối, bàn tay cũng không còn ấm áp như trước nữa, chỉ há mồm như người ngộp thở. Tôi gọi người nhà đưa mẹ và các cháu lên gấp.

Cầm tay cha, tôi lâm râm niệm Phật để tiễn đưa vong linh ông cụ về cõi Tây Phương. Em tôi đứng bên kia cũng sụt sùi. Ông cụ thở hắt mấy lần, mạch máu trên cổ giựt giựt mấy cái rồi nằm yên như người đang ngủ say nằm mơ. Những người y tá trực thấy báo động chạy vào. Tôi nhìn họ gật đầu rồi lặng lẽ đỡ cha tôi nằm lại cho ngay ngắn. Lúc ấy là 3 giờ 17 phút.

* *

Thứ năm 15 tháng 4 năm 2004 - một ngày sau khi cha tôi từ trần - các cháu quây quần an ủi bố. Tôi bảo các cháu viết về ông nội để đọc trong đám tang, những đứa trẻ ngơ ngác không biết phải viết ra sao.

- Tiểu sử ông nội ra sao hả bố?

Tôi mỉm cười:

- Ông nội không có tiểu sử, chỉ là một người nhà quê, lớn lên đi dạy học suốt đời, qua đây đoàn tụ với bố cho tới khi qua đời.

Thực như thế. Cha tôi không có tiểu sử, chỉ bình thường như phần lớn người Việt Nam khác. Khi còn trẻ thì người ta gọi bằng ông, đến tuổi già thì người ta gọi bằng cụ. Không chức tước, không danh vị.

Tôi đưa các cháu ra vườn, chỉ vào một cây hồng đầy những lá mùa xuân mơn mởn, xanh mướt như được tạc bằng ngọc quí. Dưới gốc cây lưa thưa vài chiếc lá héo úa của năm qua.

- Các con là những chiếc lá xanh này. Còn ông nội con và tổ tiên là những chiếc lá đã rơi xuống đất. Có những chiếc lá vẫn còn hình hài nhưng cũng có những chiếc lá đã tan biến thành mùn. Thế nhưng bên trong những chiếc lá xanh kia có một phần của những chiếc lá đã mục nát mà chúng ta không nhìn thấy được.

Các cháu dường như đã hiểu biết hơn một chút. Tôi lại đưa các cháu vào trong nhà chỉ lên bàn thờ tổ tiên:

- Các con cũng thấy hình ảnh những người đã qua đời, ông bà ngoại, các cụ ... và nhiều người khác không có hình. Cứ đi ngược lên mãi, từ muôn triệu kiếp mỗi đời lại truyền xuống đời sau một phần sự sống và trở thành một chuỗi dài không đứt đoạn, cho tới ông nội, ông nội truyền sinh mệnh đó cho bố, rồi bố lại truyền xuống cho con.

- Vậy thì con sẽ viết những gì đây?

- Các con ơi! Cha không bảo các con viết về tiểu sử, cũng như sau này một khi cha mất đi, con không cần phải viết một bài điếu văn thật dài, ca tụng cha bằng chức tước, bằng cấp hay đức độ. Những điều đó chỉ là những ảo ảnh mà thôi. Khi cha nhớ tới ông nội, cha nhớ tới một cây bút chì xanh đỏ ông nội mua cho cha khi cha đến trường, một cái lồng nho nhỏ cho con chim mới bắt được, một tập sử khi đi hội chợ hay một tập đánh vần khi cha mới bi bô. Và cha cũng muốn các con nhớ tới ông nội như thế thôi.

Những đứa trẻ nhíu mày rồi nét mặt rạng rỡ hơn như hiểu ra.

- Con nhớ tới ông nội hồi con còn bé dẫn con đi chơi, ra ngoài công viên rồi để bảo con tự tìm đường về, ông đi theo. Ông nội dạy con đọc những số nhà bằng tiếng Việt khi đi vòng quanh khu phố.

- Còn con thì nhớ tới ông nội dẫn con đi học, đón con về. Ông nội sửa xe đạp cho con, làm hotdog cho con ăn.

- Ông nội cũng đưa con đi học nữa, dẫn con vào chợ Food-for-Less và 99c Store mua hột giống.

- Phải đó con ạ! Những điều mà cha nhớ tới ông con cũng là những điều như thế thôi. Từ cây rau ông trồng đến cành hoa ông chiết, hột mướp ông dâm ...

Trung hỏi lại:

- Vậy ba ơi, ba nghĩ thế nào về sau khi chết? Ông nội bây giờ ở đâu?

Tôi đáp:

- Thực tình mà nói, cha không biết. Mỗi tôn giáo có một kiếp lai sinh với những tên gọi khác nhau, Thiên Ðàng, Niết Bàn, Cực Lạc, Bồng Lai ... Cha chỉ biết một điều là để có cha, có các con hôm nay thì một sinh mệnh không đứt đoạn đã kéo dài hàng muôn triệu kiếp mà mỗi đời lại nhận một phần từ đời trước, thêm vào, mất đi nhưng không bao giờ ngừng.

Kỳ hỏi:

- Thế gia đình mình cầu nguyện cho ông nội như thế nào?

Tôi suy nghĩ cố tìm cách giải thích cho các cháu hiểu:

- Việc cầu nguyện hay lễ lạc chỉ là hình thức biến chuyển theo không gian, theo thời gian. Những nghi lễ đó không có tiêu chuẩn nhất định, và cũng không ai dám bảo thế này là đúng, thế kia là sai. Bố không đòi hỏi các con cầu nguyện cho ông nội mà chỉ muốn các con nhớ tới ông nội và hiểu rằng ông nội vẫn hiện diện như một phần của mình. Về thể xác, sinh lực của ông truyền xuống bố, bố truyền xuống con. Về tinh thần, ông nội cũng như bố để lại trong lòng con một số dấu ấn mà con sẽ đem theo suốt cuộc đời. Con nhìn thấy ông nội trong hình ảnh của bố mà bố cũng thấy một phần ông bà tổ tiên ở nơi các con.

* *

Tang lễ gia đình tôi tổ chức cực kỳ đơn giản theo nghi thức Việt Nam. Phát tang chiều thứ sáu, hoả thiêu trưa thứ bảy. Tuy vậy số thân nhân và bạn bè gần xa đến dự cũng rất đông. Những người biết cha tôi ai nấy ngậm ngùi, không tin rằng cha tôi lại ra đi sớm như thế.

Than ôi! Quả là nước mắt chảy xuôi. Cha tôi lo cho con cho cháu đến tận lúc lìa đời. Ðúng là công lao trời bể. Thôi thì số mệnh đã an bài, cái lẽ tử sinh không ai tránh khỏi. Một điều đáng mừng là những gì cha tôi vun trồng dù vật chất hay tinh thần đều đơm bông kết trái, ắt hẳn cha tôi nơi chín suối cũng ngậm cười. Bây giờ tôi mới thật thấm thía cái đạo hiếu của người Việt Nam, nỗ lực bản thân, sống đời thiện lương cũng là một cách báo đáp công ơn nuôi dưỡng. Chiều chiều đi bộ quanh khu nhà, tưởng như vẫn còn thấy bóng hình cha tôi thấp thoáng.

Cái lá vàng đã rụng xuống nhưng những chiếc lá xanh vẫn tiếp tục vươn lên.

Tuesday, 17 February 2015

SỰ KIỆN SINH VIÊN SÀIGÒN KÉO ĐẾN HV/QGHC ĂN TẾT QUANG TRUNG 1968 CÓ THẬT KHÔNG ???

 BỞI VÌ SAU LÊ HỮU BÔI KHÔNG CÓ MỘT CHỦ TỊCH BAN ĐẠI DIỆN SV/QGHC NÀO THAM GIA TRONG TỔNG HỘI SV SÀIGÒN - 

BAN ĐẠI DIỆN SV/QGHC ĐÃ BỊ CÔ LẬP BỞI CÁC BAN DẠI DIỆN THUỘC VIỆN ĐẠI HỌC SÀIGÒN - VÌ CHÚNG TUYÊN TRUYỀN BAN ĐẠI DIỆN SV/QGHC LÀ THEO PHE CHÁNH QUYỀN - 

CHO NÊN BĐD SV/ QGHC ÍT KHI ĐƯỢC THAM GIA CÁC TỔ CHỨC LỚN CỦA SV ĐẠI HỌC SÀIGÒN- NĂM 1968 HÌNH NHƯ CHỦ TỊCH BAN ĐẠI DIỆN SV/QGHC LÀ ANH HÙYNH KIM THỌAI THUỘC ĐẢNG CẤP TIẾN (?) - BỞI VẬY KHÓ CÓ THỂ LÀ ANH HÙYNH KIM THỌAI ĐỨNG RA HAY THAM GIA TỔ CHỨC "TẾT QUANG TRUNG" MÀ CÁC PHÂN KHOA THUỘC ĐẠI HỌC SÀIGÒN ÙN ÙN KÉO ĐẾN THAM DỰ- TẾT MẬU THÂN THÌ KHÓA 13 ĐANG CHUẨN BỊ THỰC TẬP TẠI CÁC BỘ VÀ LÀM LUẬN VĂN RA TRƯỜNG- KHÓA 14 ĐANG THỰC TẬP Ở ĐỊA PHƯƠNG , KHÓA 15 MỚI VÀO HỌC NĂM THỨ NHỨT CHƯA CÓ KHÍ THỂ ĐỂ TỔ CHỨC QUY TỤ CẢ SV SÀIGÒN - CÁC KHÓA CAO HỌC THÌ TUYỆT ĐỐI KHÔNG HỀ HỌAT ĐỘNG GÌ CẢ VÌ ĐA SỐ ĐÃ LÀ CÔNG CHỨC 2 NĂM THÂM NIÊN RỒI- AI BIẾT XIN LÊN TIẾNG VỤ QGHC TỔ CHỨC TẾT QUANG TRUNG DO VC GIỰT DÂY GIÙM !!!./- Mt68




BÀI HỌC VÀ HY VỌNG CHO NGÀY MAI
 Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất
     Chỉ ít ngày trước tết Nguyên đán Mậu Thân 1968, sinh viên Saigon rầm rộ xuống đường kéo về học viện Quốc Gia Hành Chánh trên đường Trần Quốc Toản để bầy ra cái mà bọn trẻ này gọi là ăn mừng tết Quang Trung.  Người Việt Nam ai có cắp sách đến trường đều biết rằng vua Quang Trung Nguyễn Huệ, khi dẫn quân thủy bộ từ Nam ra đến Nghệ An thì dừng lại dưới chân núi Tam Điệp ngày 20 tháng Chạp năm Mậu Thân 1788.  Ngài cho quân sĩ ăn tết trước để đến ngày 30 tiến đánh thành Thăng Long. Sinh viên Trương Thìn thét lớn giữa nhạc cảnh Tiếng Trống Hào Hùng trên sân khấu trước Học Viện: “Trước nhục nước nên hòa hay nên chiến?”  Bên dưới, đám con nít khán gỉa cò mồi cùng gào lên đáp lại: “Quyết chiến.”
     Đó không phải là chuyện ngẫu nhiên do lòng hăng say vô tội vạ của tuổi trẻ, mà là một chỉ dẫn báo hiệu sự khởi đầu của một chiến dịch quân sự rộng khắp trên qui mô toàn quốc, mà người ta thường gọi là Tấn Công Tết Mậu Thân. Trận đánh bắt đầu ngay sau màn văn nghệ ăn tết Quang Trung ít ngày, đúng vào đêm giao thừa.
     Song song với mũi tấn công quân sự, tập đoàn cầm quyền Hanoi còn đẩy mạnh những cuộc xuống đường đuổi Mỹ, đòi hòa bình. Người ta ngạc nhiên là những cuộc xuống đường này không phát xuất từ Hanoi, Mạc Tư Khoa hay Bắc Kinh, mà là từ thủ đô Hoa Thịnh Đốn của nước Mỹ, rồi mới lây lan qua Saigon. Hiện tượng này được giải thích là bước khởi đầu kế hoạch của phản chiến Mỹ đòi rút lui khỏi Việt Nam.

Friday, 16 January 2015

CHUYỆN VỀ CHU TẤT TIẾN GIẢ MẠO QGHC- GIẢ MẠO CHU VĂN AN- TỪ CHỐI LÊN ĐẠI ÚY- SĨ QUAN TẠI NGŨ BIỆT PHÁI HỌC QGHC .... MỚI HẤP DẪN HƠN.../- Mt68



Ngày hôm nay tình cờ một người bạn gởi cho cái email này. Tuy là đã cũ nhưng đúng tâm trạng của Kẻ này, Kẻ này cũng nhấp nhỏm đi Phó Tỉnh, cũng nhờ mai mối nhưng đúng như những điều các bài đã viết : đòi "chung" qúa nhiều tiền nên chẳng vì một chức vụ mà đem bán vợ đợ con nên lại ôm chức Phó Cối muôn năm....Thấy các bài viết hợp với hoàn cảnh Kẻ này xin phổ biến một lần nữa.
 


Nói láo - Lừa bịp Lưu manh Ma mãnh Hèn hạ
                                                                        X  X  X
Vì cả tháng nay computer của 'tại hạ' bị hư, hôm nay mới nhờ đứa cháu rành về computer sửa giùm. Trước đây hơn một tháng, không có computer, mà cư ngụ tại "Thủ Đô" của người tị nạn này đi đâu cũng gặp các đồng môn QGHC, vào quán càfê, tiệm bán sách.v.v. mà đặc biệt là gặp bạn nào cũng hỏi "đọc bài Lão Móm chưa ?" 'tại hạ' nào có biết gì đâu, 'tại hạ' một hôm mới rủ vài ông bạn hàng ngày dùng computer đi uống cafê nên xem câu chuyện gì về Lão Móm. Ngồi nghe các ông bạn thảo luận thì 'tại hạ' mới biết phần nào câu chuyện, họ thảo luận và phê bình sôi nổi. Lão Móm thì ai cũng biết là bút hiệu của một người nào đó nhưng những tên Nguyễn Qúy HÈN, Nguyễn Chí PHÈO thì hầu hết anh em đều biết là ai (vì họ đọc thường xuyên bài của Lão Móm) 'tại hạ' thuộc loại "cù lần" lại không có computer nên phải năn nỉ một ông bạn thân nói về lý lịch của hai nhân vật này. Không ngờ các Anh em phê bình sôi nổi nào là Lão Móm biết nhiều chuyện, và gọi hai tên Qúy Hèn, Chí Phèo là những "THẰNG" lưu manh, bịp bợm, nói láo, ma mãnh, "hai thằng hèn) nghĩa là đủ những điều hạ cấp; 'tại hạ' ngạc nhiên là dù sao họ cũng là CSV/QGHC mà lại bị Lão Móm khinh rẻ, mạt sát như vậy, 'tại hạ' cứ thắc mắc hoài, chỉ mong đứa cháu nghỉ Giáng sinh để sửa máy cho 'tại hạ' để tìm sự thật...Qủa nhiên khi máy computer chạy tốt, 'tại hạ' mới đọc hết (một cách say mê) các bài và hoàn toàn đồng ý với những gì Lão Mõm trình bầy cũng như những lời phê bình của một số các CSV/QGHC. Vì thấy Lão Móm viết qúa đúng: Sự kiện nêu ra để kết tội Qúy Hèn và Chí Phèo rất chính xác, ai cũng có thể kiểm chứng được, lời văn Lão Móm viết sắc bén và cay độc, có những đoạn dí dỏm, có những đoạn châm biếm, nói chung Lão Móm viết rất hấp dẫn mà Qúy Hèn và Chí Phèo "ăn đòn" đau đớn, đồng thời phơi bầy cái ngu dốt của hai "THẰNG" này.
Sau khi đc nhiu ln nhng bài ca Lão Móm xin có hai điu kết lun :
 1) Điu kết lun s 1 : S  tham nhũng, công khai, bn thu v vn đ thuyên chuyn CSV/QGHC đi các Tnh, nht là "chy" đi Phó Tnh Trưởng hu như các sinh viên QGHC đu biết, tuy nhiên t xưa ti nay chưa ai giám đưa ra công khai...Nay Lão Móm là người đưa ra ánh sáng tnn này (tham nhũng) cùng trưng ra nhng bng chng c th mà không ai có th ph nhn được.
2) Điu kết lun s 2 : Hai tên Nguyn Chí Phèo và Nguyn Quý Hèn là hai tên cc kỳ vô liêm s, nói thì rt hay (lý thuyết) mà trong vic làm thì đy gian so và la bp (xin đc k nhng bng chng Lão Móm đã đưa ra đ chng minh)
 'Tại hạ' xin phổ biến lại một số bài cũ.
Mở đầu loạt bài này Lão Móm viết rất là chí lý :
 "Nếu kẻ nào muốn che đậy, bào chữa cho sự tham nhũng thối nát, kẻ đó sẽ có tội với lịch sử và có tội với những thế hệ con cháu chúng ta và những thế hệ nối tiếp vì quan niệm che đậy sự thối nát thì sau này làm sao chúng ta có lịch sử chính xác. Lịch sử sẽ vô tư, không che đậy,không khoan nhượngdù còn sống hay đã chết..... "
 ..............................................................................................................................................................
  
 Chí Phèo và Qúy Hèn nên nhìn vào sự thật không thể chối cãi được. Hai tên mỗi ngày hãy đọc nhiều lần danh sách các CSV/QGHC đã đi từ 3 đến 5 nhiệm sở Phó Tỉnh, Phó Thị Xã (do Lão Móm liệt kê) đọc nhiều lần danh sách này coi như một kinh sắm hối.
  ...........................................................................................................................................................
Qúy Hèn thì nói không thể "MUA" chức Phó Tỉnh vì do một ủy ban quyết định, nhưng giới CSV/QGHC chưa ai nghe thấy cái ủy ban này cả, thành lập bao giờ, thành viên ra sao; thì cứ là cho có ủy ban đi thì vài trường hợp đi Phó Tỉnh dưới trào Qúy Hèn "trị vì" vẫn có trường hợp mà Qúy Hèn khó mà giải thích; Thí dụ trường hợp Lê Hữu Phước ĐS11 đã làm Phó Thị Trưởng Cam Ranh nhiều năm ấy thế mà vào đầu năm 1975 lại được ủy ban đề cử vào Ban Mê Thuột làm Phó Tỉnh, tại sao ủy ban không chọn một người thâm niên đã nhiều năm làm Phó Quận, Trưởng Ty, có như vậy mới công bằng và vô tư (người ta có quyền nghi ngờ ủy ban chỉ là một màn bịp bợp che mắt giới CSV/QGHC !!!, L H Phước sau khi được đề cử nhưng Ông Tỉnh Trưởng BMT không nhận nên kéo dài tới ngày "tan hàng"). Một trường hợp nữa là Nguyễn Văn Tiên ĐS6 đã làm Phó Tỉnh tới 3 tỉnh mà khoảng cuối tháng 3/1975 lại được đề cử làm Phó Thị Trưởng Quy Nhơn, vậy thì ủy ban có vô tư không ??? Còn nhiều trường hợp khác nữa mà Người Đọc không có tài liệu...
Tóm lại hòan toàn là một sự bất công, lập ủy ban để che dấu sự ma mãnh. Xin đừng lừa bịp các CSV/QGHC.
........................................................................................................................................
 Nguyễn Chí Phèo Viết:
Dưới đây là nguyên văn một đoạn văn mà Nguyễn Chí Phèo đã viết và phổ biến rộng rãi đã khá lâu. Nguyễn Chí Phèo ĐS, Cao Học . Một người có cao học mà viết một đoạn văn như vậy thì chỉ một em học đệ ngũ, đệ tứ cũng tìm ra nhiều những lỗi lầm trong đoạn văn đó.
Nếu tôi viết rất nhiều anh em được bổ nhiệm Phó Tỉnh Trưởng mà không chạy tiền là sai, tôi xin rút lại chữ rất. Tôi biết những anh có tên sau  đây được bổ nhiệm PTT trong những cơ hội khác nhau nhưng không ai phaỉ chạy tiền:            
Tôn Thất Tùng, Tháí Lộc,Trần Bá Thuyết, Hồ Văn Cường,Nguyễn Chí Vy, Đào Văn Bình,Trần tấnLộc,Bữu Uyễn,Nguyễn Văn Cường, Trần Văn Chí, Đặng Văn Thạnh, Phạm Ngọc Cữu, Phạm Hồ Tôn  (chưa nhận chúc), Trương Thoại Bửu (chưa nhận chưc) , Đỗ Thanh Quang,.. 
 Tôi tin  còn nhiều anh khác mà tôi không biết, như vậy không phải là chỉ đếm trên đầu ngón tay  hoặc chỉ có 2 anh Chu và Dần là tốt còn cảc PTT khác đều xấu". 
Đoạn trên đây cũng chứng minh một điều là đi làm Phó Tỉnh là có trường hợp chạy tiền, chỉ nhiều hay ít trường hơp chạy tiền mà thôi.
Chí Phèo còn vô liêm sỉ bằng cách lý luận đại ý như sau : nước nào cũng có tham nhũng, thời đại nào cũng có tham nhũng....!!!
............................................................................................

 MỘT GÓC GIƯỜNG QGHC
Mt68 nhắn tin trả lời một đồng môn ở USA: 
1/- Tại sao đề tựa " 1 góc giường" ? = Vì chúng tôi nghĩ đa số chúng ta bây giờ NẰM nhiều hơn NGỒI - Nghĩa là chúng ta gần cái GIƯỜNG hơn các thứ khác !
2/- Chuyện riêng tư của Lão Móm đăng làm gì ?= Chuyện của Lão Móm không phải là chuyện RIÊNG của Lão Móm mà là chuyện CHUNG của một thời LỌAN LY "chạy chọt" là thượng sách. Chuyện tuy thê thảm nhưng là một bài học quý báu cho hiện tại và tương lai con cháu. 
3/- Sao không đăng riêng ở Trang Cứu Nguy QGHC cho đỡ mất mặt bầu cua ?= Thưa, vì Trang Cứu Nguy đã không còn thường xuyên đăng tải tin tức nội bộ QGHC như đã hứa sau chuyện Tổng Hội tự (bị) giải thể.
  1. 4/- Đề nghị Lão Móm nếu vì tức giận một vài cá nhân mà LM muốn đối chứng (?) (xin đọc trả lời của Lão Móm dưới cùng của những bài này) -Nếu vậy thì qua nhiều bài viết trước đây mà các đối tượng đã "IM RE"thì thôi xin tha tàu cho cho các đồng môn ấy có được không Lão Móm ? Nếu như sau nầy có ai cố CÃI CHÀY, CÃI CỐI thì xin Lão Móm cứ tiếp tục, tôi sẽ không dám XÍA VÀO đâu ! Tôi xin xác nhận những gì mà LÃO MÓM đã viết ra đều có thể RẤT XÁC THỰC mà cá nhân tôi cũng đã chứng kiến đôi lần và nghe thấy rất nhiều lần từ bạn bè mà tôi hòan tòan tin cậy. Xin Lão Móm vui lòng bỏ qua chuyện cũ vì cái CHUNG của chúng ta: TỐT có, mà XẤU cũng có nhé Anh !!! Nếu ai tự xưng NGON LÀNH thì xin Lão Móm tha hồ chứng minh, công khai hóa giùm nếu LM mục kích sự thật - Kính Anh ! (*Một đồng môn USA) = Mt68 xin kính chuyển đến LÃO MÓM để tùy nghi phân định./- Mt68
...............................................................................................
Phiếm luận của Lão Móm.

L. H. Phước không đi làm Phó Tỉnh Ban Mê Thuột ?

Không ngờ là những bài của Lão Móm trở nên một câu chuyện hấp dẫn cho các CSV/QGHC mỗi khi gặp nhau; Số là theo thông lệ một nhóm các CSV/QGHC hay hẹn nhau ở một qúan cà phê mỗi sáng thứ bẩy (thường gọi là nhóm cà phê), vừa rồi ngoài những chuyện chính về những bài của Lão Móm, có một câu chuyện tương đối sôi nổi mà anh em nhóm cà phê bàn luận : theo các bài của Lão Móm thì L. H. Phước làm Phó Thị Trưởng Cam Ranh cũng khoảng 5, 6 năm rồi. Con đường hoạn lộ của Phước coi như sáng lạn vì Phước là ĐS11 (trong khi các Đốc Sự khác thâm niên hơn Phước, 4,5 khóa mà còn làm Phó Quận, Trưởng Ty dài..dài...)
Không những thế đầu năm 1975 (hình như vào tháng 1/1975) L. H. Phước lại được ủy ban đề cử Phó Tỉnh Trưởng biểu quyết cho đi làm Phó Tỉnh Trưởng Ban Mê Thuột thế Nguyễn Ngọc Vỵ; Nhưng khi gởi tên của Phước lên thì Ông Tỉnh Trưởng BMT không nhận Phước (và kéo dài cho tới ngày tan hàng 30/4/1975).

Đây là đề tài hấp dẫn  được nhóm "cà phê" bàn tán sôi nổi :

1) Lập ủy ban đề cử Phó Tỉnh Trưởng cho công bằng, không thể mua bán như trước được. Về vấn đề này nhóm cà phê đi đến kết luận là có ủy ban còn tệ hại hơn không có ủy ban, lý do mà anh em đưa ra là
 nếu ủy ban vô tư, công bằng thì phải đề cử một Đốc Sự thâm niên đã làm Phó Quận qúa lâu....như vậy mới cho các CSV/QGHC đi lên...đằng này lại đề cử L. H. Phước, thâm niên kém, đã làm ở Cam Ranh 5,6 năm, vậy thì ủy ban làm việc ra sao, cũng nhận những bao thư ???
2) Vấn đề thứ hai là vì trước đây không có ủy ban thì chỉ cần một bao thư đựng "Đức Thánh Trần", nay có ủy ban tức có nhiều thành viên thì phải có nhiều bao thư vì mỗi thành viên riêng rẽ mỗi người một bao thư, đâu ai có chịu chia cho ai, tức là sẽ tốn kém hơn (chức vụ Phó Tỉnh Trưởng vì có ủy ban nên giá sẽ cao hơn nhiều..).
3) Một vấn đề không kém sôi nổi là L H Phước (nói chung là những người đi mua chức vụ) tất nhiên phải trao tiền trước, như xe hơi có đổ săng thì xe mới chạy. Vậy thì khi bị Ông Tỉnh Trưởng không nhận thì các bao thư đã trao sẽ giải quyết ra sao ??? Theo sự bàn tán của các anh em trong nhóm cà phê thì khi bao thư mà mấy ông trong ủy ban đã trao cho vợ thì "sức mấy" mà các Bà chịu trả lại mấy ông chồng...vấn đề bàn cãi thật sôi nổi, rút cuộc phải hỏi một người lớn tuổi trong nhóm và trong những cuộc thảo luận "niên trưởng " này đều đưa ra những ý kiến độc đáo. Niên trưởng này mới lên tiếng....tất cả các giả thuyết các anh em đưa ra là trật lất hết; niên trưởng nói tiếp: những người trong ủy ban đều là những con cáo già, họ có nhiều kinh nghiệm, anh em đợi lời giải thích của niên trưởng. Niên trưởng chậm rãi trình bầy : có gì đâu đã trao bao thư rồi thì không có chuyện đòi lại, nhưng đây là một sự "đặt cọc" nghĩa là không đi tỉnh mình được đề cử (vì Ông Tỉnh Trưởng không chấp thuận) thì khi nào có tỉnh nào trống cần Phó Tỉnh thì anh chàng nào đó đã "chi" thì đương nhiên được đi coi như mọi việc đều ổn thỏa. Nghe song lời giải thích của niên trưởng ai cũng phục kiến thức của một đàn anh đầy kinh nghiệm.

                                         x  x  x
Bài của Lão Móm.
HAI THẰNG HÈN
Chọn đề tài cho bài viết: Lão nghĩ mãi không ra được tựa đề cho bài viết vì đầu tiên thì với những "thành tích" của Chí Phèo và Qúy Hèn thì lão chọn ngay được là phải gọi là THẰNG chứ không thể gọi khác được (như Ông). Sau đó không biết là tựa đề làm sao : hai thằng vô liêm sỉ, hai thằng lưu manh, hai thằng nói láo, hai thằng bịp bợm vì tựa đề nào cũng đúng với hai tên này.....Sau đó Lão quyết định chọn tựa đề là "HAI THẰNG HÈN" dù còn thiếu nhiều ý nghĩa về bản chất bẩn thủi của hai thằng này nhưng cũng gọi là tạm được.......
Sau một loạt bài của Lão Móm và bài mô tả cảnh bàn giao của Trần Văn Chí thì Chí Phèo, Qúy Hèn chỉ là những tênlưu manh, bịp bợm:
Chí Phèo không biết căn cứ vào đâu mà liệt kê 15 CSV/QGHC đi làm Phó Tỉnh mà không phải "CHI" tiền...Lão Món đưa ra 3 tên : Đào Văn Bình , Đặng VănThạnh và Trần Văn Chí với những sư kiện rõ ràng không thể chối cãi được, như vậy là tên Chí Phèo, Qúy Hèn là những tên bịp bợm vô liêm sỉ...
Qúy Hèn còn cho biết là có ủy ban cứu xét đề nghị đi làm Phó Tỉnh...bất ngờ một CSV/QGHC viết một bài mô tả sự bàn giao chức vụ Phó Quận với Trần Văn Chí....thế là Qúy Hèn chứng tỏ một lần nữa là tên nói láo, bịp bợm. Ủy ban mà Qúy Hèn lập ra là ủy ban lừa bịp, che dấu sự ma mãnh...Nếu Chí Phèo và Qúy Hèn cho mình nói đúng, làm đúng sao không "LỘ" mặt ra để bênh vực lẽ phải của mình, đúng là những tên bịp bợm, vô liêm sỉ 100%.
Tóm lại kể từ khoảng gần tháng nay, ngày nào hai tên lưu manh cũng nhận được những lời sỉ vả dựa trên những bằng chứng có thực mà hai tên không thể bào chữa được.
Giọng lưỡi của hai tên này trước đây là luôn luôn "dậy đời", nay thì nhục nhã vì các sự kiện lưu manh của hai tên đã được phơi bầy, vô phương bào chữa.
.................................................................................................................................................................
Một đoạn Chí Phèo khẳng định :
  "Tôi biết những anh có tên sau  đây được bổ nhiệm PTT trong những cơ hội khác nhau nhưng không ai phaỉ chạy tiền: 
           Tôn Thất Tùng, Tháí Lộc,Trần Bá Thuyết, Hồ Văn Cường,Nguyễn Chí Vy,Đào Văn Bình,Trần tấnLộc,Bữu Uyễn,Nguyễn Văn Cường, Trần Văn ChíĐặng Văn Thạnh, Phạm Ngọc Cữu, Phạm Hồ Tôn  (chưa nhận chúc), Trương Thoại Bửu (chưa nhận chưc) , Đỗ Thanh Quang,..
  Tôi tin  còn nhiều anh khác mà tôi không biết, như vậy không phải là chỉ đếm trên đầu ngón tay  hoặc chỉ có 2 anh Chu và Dần là tốt còn cảc PTT khác đều xấu".
...............................................................................................................................................................
Bài của một CSV/QGHC (Phục vụ tại Bộ Nội Vụ)
 
 Đầu tiên là ai cũng thường thắc mắc và đặt câu hỏi : Lão Móm là ai, khoảng năm 2008, một bút hiệu Lão Ngu bắt đầu xuất hiện thường xuyên trên website Mt68, người ta cũng "điều tra" xem Lão Ngu là ai ? Nhưng master Website đã từ chối trả lời, sau vài năm thì master website Mt68 mới trả lời : Lão Ngu là bút hiệu chung của nhiều người.... Trường hợp Lão Món này người ta cũng tò mò muốn biết lý lịch Lão Móm. Thực ra chuyện bút hiệu, ta không thể tìm được sự thật mà chỉ đoán mò. Vấn đề Lão Móm là ai thiết tưởng không quan trọng mà người ta nên tìm hiểu những bài của Lão Móm nội dung ra sao, có trung thực, lý lẽ, bằng chứng đưa ra có chính xác không ? Việc đi tìm lý lịch của Lão Móm là chuyện không thực tế.
Phải nói ngay là Lão Móm căn cứ trên những bằng chứng và hành văn rất "nặng" với Chí Phèo và Qúy Hèn, chắc chắn là ai đọc bài của Lão Móm cũng thấy là Chí Phèo, Qúy Hèn lãnh một sự nhục nhã.....Chí Phèo và Qúy Hèn được mô tả như những tên : lừa bịp, nói láo, vô liêm sỉ...v.v. Vô tư, công bằng mà nói thì Lão Móm đã dùng những từ ngữ "qúa mạnh".
Vậy lý do nào mà Chí Phèo, Qúy Hèn phải chịu đựng sự nhục nhã như vậy ???
Tất cả là do lỗi của Chí Phèo và Qúy Hèn:
1)  Coi thường sự hiểu biết của các CSV/QGHC nên cao ngạo, tưởng là viết sao cũng lừa bịp được các CSV/QGHC.
2)  Những bằng chứng rất vô lý : Thí dụ Chí Phèo kê khai đích danh 15 CSV/QGHC đi làm Phó Tỉnh Trưởng mà không phải chạy tiền; không biết làm sao Chí Phèo biết được chuyện bí mật này. Thông thường chuyện mua bán chức tước là điều không vinh dự gì (người có liêm sỉ còn coi là điều nhục nhã), có khi còn dấu cả vợ (người thân yêu nhất), vậy tại sao Chí phèo khẳng định như vậy, nhất là chức vụ của Chí Phèo không liên quan gì đến vấn đề bổ nhiệm Phó Tỉnh Trưởng.
Chính vì thế Lão Móm có cơ hội đưa tên 3 CSV/QGHC (trong danh sách 15 người mà Chí Phèo liệt kê) thành tích bất hảo như (Trần Văn Chí, Đặng Văn Thạnh) mà vẫn được làm Phó Tỉnh và Đào Văn Bình thì làm Phó Tỉnh Quảng Ngãi hơn một năm mà đã được về làm Phó tỉnh Kiến Hòa (trong khi nhiều Phó Tỉnh khác ở 4,5 năm không được đi nhiệm sở khác). Sự kiện này cũng chứng tỏ là Nguyễn Qúy Hèn nói láo, bịp bợm khi nói là đi làm Phó Tỉnh do một ủy ban cứu xét nên không thể "MUA" được, như vậy cả 2 tên đều là kẻ nói láo và lừa bịp, Lão Móm đã trưng ra bằng chứng không thể chối cãi được.... 
3) Qúy Hèn có thể bào chữa là các trường hợp trên còn dưới "triều đại Hoàng Đình Gian..). Lão móm có đưa ra 2 trường hợp rõ ràng dưới "triều đại" Qúy Hèn : A) Lê Hữu Phước ĐS11 đã làm Phó Thị Trưởng Cam Ranh khoảng 5,6 năm, mà đầu năm 1975 lại được ủy ban đề cử đi làm Phó Tỉnh Ban Mê Thuột, mà tại sao ủy ban không chọn một CSV/QGHC thâm niên đã làm Phó Quận hay Trưởng Ty nhiều năm để đi Phó Ban Mê Thuột ? người ta có quyền nghi ngờ là Lê Hữu Phước đã "Mua" ủy ban nên mới xẩy ra tình trạng vô lý, không công bằng như vậy. B) Trường hợp thứ hai : Nguyễn Văn Tiên ĐS6 đã làm Phó Tỉnh 3 tỉnh, năm 1975 đang làm việc ở Bộ Nội Vụ thì cuối tháng 3/1975 lại được đề cử làm Phó Thị Trưởng Quy Nhơn....một người đi như vậy là 4 nhiệm sở (Phó Tỉnh) trong khi còn rất nhiều người cùng khóa hay sau một hai khóa thì "ôm" chức Phó Quận hay Trưởng Ty dài..dài.. vậy ủy ban làm việc có vô tư và công bằng hay bị "Đức Thánh Trần" chi phối. 
Lão Móm đã liệt kê danh sách một số CSV/QGHC đi làm Phó Tỉnh từ 3 đến 5 tỉnh, điều này chứng minh là việc đề cử Phó Tỉnh Trưởng do tiền bạc, quen biết chi phốiỦy ban lập ra chỉ để che đậy sự ma mãnh, mà ma mãnh thì nên khôn ngoan một chút , đằng này sự ma mãnh lộ liễu mà CSV/QGHC đều biết !!!
 Người đọc cho là Chí Phèo, Qúy Hèn là hai tên đã tự đem sự nhục nhã vào thân vì sự lừa bịp, ma mãnh trắng trợn. Tóm lại hai tên qúa ấu trí và non nớt (viết và nói qúa sơ hở).
Hai tên còn chút liêm sỉ thì nên rút tỉa ra từ bài học đắt giá này....
Để kết luận, xin gởi đến Chí Phèo và Qúy Hèn một câu của Lão Tử : Đạo ngô ác giả thị ngô sư. Đạo ngô hảo giả thị ngô tặc.
Có nghĩa là : Kẻ nói những điều xấu của ta là thầy ta. Kẻ nói những điều tốt của ta là hại ta.
.................................................................................................................................................................
Sự mua quan bán tước của lịch sử cận đại.
    Vấn đề làm Phó Tỉnh trước 1975 (đệ nhị VNCH)
            "Nguyễn Chí Phèo"& "Nguyễn Qúy Hèn"
Nói về hai ông này thì phải viết dài hàng vài chục trang, vì tiết kiệm thời giờ của người đọc Lão chỉ xin trình bầy những vấn đề thật vắn tắt và những sự kiện hiển nhiên, ai cũng có thể kiểm chứng được.
 Lão cam đoan trình bầy sự thật, tất nhiên có thể có những nhầm lẫn, nếu có Lão sẽ ghi nhận và cải chánh.
 Ông Chí Phèo viết một đoạn như sau: 
 "...........  Nếu tôi viết rất nhiều anh em được bổ nhiệm Phó Tỉnh Trưởng mà không chạy tiền là sai, tôi xin rút lại chữ rất..."
Một ông có bằng cao học mà viết như vậy thì ai cũng rõ khả năng của ông ta ra sao !!!
1) Chí Phèo có dùng chữ rất nhiều hay bỏ chữ rất thì đọc đoạn trên ai cũng hiểu là làm Phó Tỉnh Trưởng là có sự "MUA" chức.
2) Nếu để chữ "RẤT NHIỀU" thì hiểu là số người "MUA" chức Phó Tỉnh ít.
3) Nều bỏ chử "RẤT" thì hiểu là số người "Mua" chức Phó Tỉnh sẽ nhiều hơn..... 
Vậy thì chính Chí Phèo (bậc thầy của Qúy Hèn) xác nhận là làm Phó Tỉnh là có sự MUA, BÁN, chỉ nhiều hay ít người MUA, BÁN mà thôi......
 Còn nữa, Chí Phèo viết một đoạn tiếp :
"Tôi biết những anh có tên sau  đây được bổ nhiệm PTT trong những cơ hội khác nhau nhưng không ai phaỉ chạy tiền: 
 Tôn Thất Tùng, Tháí Lộc,Trần Bá Thuyết, Hồ Văn Cường,Nguyễn Chí Vy, Đào Văn Bình,Trần tấnLộc,Bữu Uyễn,Nguyễn Văn Cường, Trần Văn ChíĐặng Văn Thạnh, Phạm Ngọc Cữu, Phạm Hồ Tôn  (chưa nhận chúc), Trương Thoại Bửu (chưa nhận chưc) , Đỗ Thanh Quang,.. 
 Tôi tin  còn nhiều anh khác mà tôi không biết"
Đọc  tên 15 ông CSV/QGHC đi Phó Tỉnh Trưởng mà không phải chạy tiền theo như lời Chí Phèo viết thì Lão "đi vào mê hồn trận" Lão không biết tại sao Chí Phèo lại biết rõ ràng như vậy. Điều này ngoài khả năng xét đoán của Lão, chính vì vậy nên Lão phải đi hỏi các người lớn tuổi hơn Lão hay những người có kinh nghiệm....
Thế là Lão bớt được một phần thắc mắc....
Các người được hỏi ý kiến đã đưa ra một câu nói gọn lỏn như sau : Muốn biết chuyện bí mật gia đạo của người ta cứ tối đến lẻn vào gầm giường của vợ chồng gia chủ thì sẽ biết mọi chuyện...
Lão nghe vậy mà không có ý kiến gì, tùy người đọc hiểu sao thì hiểu.
Một giả thuyết nữa Lão nghĩ ra là Chí Phèo là THÁI THƯỢNG HOÀNG, đứng trên cả Ủy Ban đề cử Phó Tỉnh Trưởng, theo Qúy Hèn thì có một ủy ban đề cử chức vụ Phó Tỉnh Trưởng (theo lý thuyết HC hệ thống HC bán chính thức nhưng còn mạnh hơn chính thức). Như vậy Chí Phèo là kẻ nhiều quyền hành nên biết nhiều chuyện. Tuy nhiên theo giọng lưỡi của Chí Phèo thì "nhóm" mua chức Phó Tỉnh Trưởng rất đông đảo... nhóm không phải chi tiền chỉ là con số rất nhỏ.....Chí Phèo chỉ cố "RẶN" ra được có 15 ông còn hàng mấy trăm Ông phải đi "mua" chức Phó Tỉnh.....vì chức Phó Tỉnh thay đổi luôn, Ông nào không bơm săng nhớt thêm là mất chức, ông nào bơm thêm săng nhớt ($$$) là đi tỉnh khác dễ dàng.
Nay bước qua chuyện khác : Trong 15 ông mà Chí Phèo nói là không chạy tiền mà đi làm Phó Tỉnh, có 3 ông thành tích rất đặc biệt:
1) Ông Trần Văn Chí, thành tích được website Mt68 ghi nhận :
***Riêng vụ Trần Văn Chí (Chồng của Ngô Vũ Bích Diễm(Diễm Xưa- Trịnh Côn Sơn) - đang làm PQT Kiên Thành, Kiên Giang tới đầu năm 1973, đột ngột bị Ông Tỉnh Trưởng Hùynh Văn Chính (Hiện ở Cali) cách chức, trả về Bộ Nội Vụ, phải rời Tỉnh trong vòng 24 giờ. 
Lý do bị cách chức, tại hạ xin miễn nêu ra ở đây !!!
Trần Văn Chí về nằm đãi lịnh ở Bộ Nội Vụ một thời gian rồi được bổ nhiệm làm PHÓ TỈNH TRƯỞNG VĨNH BÌNH.
Thử hỏi PHÓ QUẬN BỊ CÁCH CHỨC ! Rồi được thăng chức làm PHÓ TỈNH là vì cái gì ??? Tài cán hay oan cho ông ĐỊA ??? Hoặc trông cậy vào sự nâng đỡ của thế lực Đức Thánh Trần ??? !!!
Sorry ! Tại hạ, ngứa tay gõ bậy vài chữ./- Mt68)
2) Đào Văn Bình, ra trường làm Trưởng Ty HC Pleiku, sau đi làm Phó Tỉnh Quảng Ngãi, chỉ có hơn 1 năm được về làm Phó Tỉnh Kiến Hòa (Vậy thì ủy ban chọn đi làm Phó Tỉnh như Qúy Hèn nói làm việc có vô tư không ??? kẻ thì hơn 1 năm đã đi tỉnh khác, kẻ ở 5,6 năm cũng nằm yên một chỗ..vậy có phải Đức Thánh Trần chi phối ủy ban ???
 3) Đặng Văn Thạnh,  ông này con đường hoạn lộ thênh thang, làm Phó Tỉnh Pleiku, sau đổi về Phó Tỉnh Biên Hòa, ông này có thành tích là tát tai Chủ tịch Hội Đồng Tỉnh Biên Hòa, trong một cuộc cãi nhau, tất nhiên lỗi về Phó Thạnh nên bị gọi về Bộ Nội Vụ, nhưng vẫn giữ chức còn cao hơn Phó Tỉnh, chỉ ít tháng sau lại đi làm Phó Tỉnh Vĩnh Long (một lần nữa xin hỏi ông Qúy Hèn là Ủy Ban đề cử làm Phó Tỉnh làm việc như thế nào mà có hiện tượng này ???) 
Lão chỉ căn cứ vào cái danh sách 15 Ông do Chí Phèo liệt kê, chắc chắn là còn nhiều trường hợp ly kỳ nữa mà Lão không có tài liệu.
Nay qua vấn đề khác :
Cái giá phải trả để đi làm Phó Tỉnh.
Theo Qúy Hèn thì vấn đề có vẻ vô tư và trong sạch lắm ! Qúy Hèn nói là có một Ủy Ban cứu xét các ứng viên đi làm Phó Tỉnh (có nhiều thành viên nên không thể "MUA" được) nhưng Anh em CSV/QGHC chưa bao giờ biết cái ủy ban đó ra sao, thành phần và làm việc như thế nào ??? mà trước mắt chỉ thấy toàn là do "Đức Thánh Trần" chỉ huy. Theo lời tâm sự của các CSV/QGHC đã từng đi tìm "đường giây" để đi làm Phó Tỉnh thì giá cả khỏang trên 1 triệu đồng (tùy theo Tỉnh), vì giá cao qúa nên một số than phiền công khai với bạn bè "đòi giá cao qúa không đủ tiền chung" vì thế họ lại "ôm" chức Phó Quận hay Trưởng Ty, trong khi kẻ có tiền chịu "CHI" thì đi hết tỉnh nọ đến tỉnh kia, không cần biết đến khả năng và thâm niên, nên chuyện khóa đàn em chỉ huy khóa đàn anh là chuyện rất phổ biến (xin đọc phần dưới liệt kê một số Ông đi tới 3,4,5 nhiệm sở Phó Tỉnh).
Một số Phó Tỉnh đi nhiều nhiệm sở :
1) Đi 5 nhiệm sở (làm Phó Tỉnh ở 5 Tỉnh) :
 Nguyễn Hữu Dậu ĐS8 : Tỉnh Hậu Nghĩa, Bình Dương, Gia Định, Cần Thơ, Sa Đéc.(tổng cộng 5 tỉnh)
 2) Đi 4 nhiệm sở :
    Nguyễn Văn Tiên ĐS6 Tỉnh Phú Bổn, Bình Thuận, Bình Dương, Thị Xã Quy Nhơn (tổng cộng 3 tỉnh, 1 thị xã)
 3) Đi 3 nhiệm sở :
Nguyễn Ngọc Vỵ ĐS6 Tỉnh Quảng Đức, Cam Ranh, Ban Mê Thuột (tổng cộng 2 tỉnh, 1 thị Xã)
 - Hồ Văn Diệp ĐS8 : Tỉnh Phú Bổn, Bặc Liêu, Cần Thơ (tổng cộng 3 tỉnh)
Đặng Văn Thạnh ĐS11: Tỉnh Pleiku, Biên Hòa, Vĩnh Long ( tổng cộng 3 tỉnh)
Nguyễn Hữu Kế ĐS7 : Tỉnh Ninh Thuận, Tuyên Đức, Sóc Trang ( tổng cộng 3 tỉnh)
Còn một số CSV/QGHC làm tới 3 Tỉnh, nhưng Lão không nhớ hết.
Nhìn vào bảng liệt kê trên đây, người ta thấy một sự bất công vô lý, khó mà giải thích được. Xin "Ngài" Qúy Hèn, một con người lúc nào cũng cho việc bổ nhiệm Phó Tỉnh Trưởng là công bằng vô tư, nhất là sau này, theo Qúy Hèn còn nói là có một ủy ban, nhiều thành viên nên không thể "MUA" được. Xin Qúy Hèn cùng Chí Phèo thử tự vấn lương tâm. Con người ít nhất có một chút liêm sỉ....Nhiều người đi làm Phó Tỉnh từ 3 tới 5 nhiệm sở, trong khi nhiều đồng môn cùng khóa thì 'Muôn Năm' làm Phó Quận hay Trưởng ty...
Đừng bênh vực một chuyện bất công và vô lý, CSV/QGHC được đào tạo giống nhau nên chúng ta không thể che dấu được một được thật hiển nhiên. Đừng coi thường sự hiểu biết của CSV/QGHC....
Chí Phèo và Qúy Hèn nếu còn một chút lương tâm hãy nhìn vào sự thật và sắm hối về những lời mà các "NGÀI" vẫn bênh vực một sự vô lý mà Lão đã nêu lên (bảng liệt kê những nhiệm sở mà có CSV/QGHC đi làm Phó Tỉnh từ 3 tới 5 tỉnh). Xin hai "NGÀI" giải thích bản liệt kê trên đây.
....................................................................................
 Hai Ông Kẹ
Đọc những lời và việc làm của hai Ông Chí Phèo và Qúy Hèn; Kẻ này thấy hai Ông Kẹ này qúa NGU và thật là vô liêm sỉ (xin các CSV/QGHC cứ phân tích thì rõ..) :1)Tại sao Chí Phèo biết ai là người không phải mua chức Phó Tỉnh ??? Làm sao biết ??? Vì Chí Phèo không có nhiệm vụ gì trong vấn đề đề cử Phó Tỉnh Trưởng. Có người đoán là Chí Phèo đã lẻn vào nằm ngậm giường của người ta mới biết chuyện bí mật, riêng tư.
2) Đã có Ủy Ban tuyển chọn Phó Tỉnh Trưởng, theo lời "phán" của Qúy Hèn thì Ủy Ban tuyển lựa Phó Tỉnh nên không thể "mua" được, thành viên ủy ban cho điểm, ai có điểm cao nhất là được đề cử: Vậy trường hợp " Trần Văn Chí đã bị lỗi nặng (Ông Tỉnh Trưởng ra lệnh T.V Chí phải rời tỉnh trong 24 giờ, thế mà ủy ban còn đề nghị cho T.V Chí làm Phó Tỉnh Vĩnh Bình...
Trường hợp Đặng Văn Thạnh, làm Phó Tỉnh Biên Hòa, rồi bị lỗi (tát tai Ông Chủ Tịch Tỉnh Biên Hòa), bị gọi về Bộ, nhưng chỉ mấy tháng sau lại đi Phó Tỉnh Vĩnh Long.
Trường hợp Lê Hữu Phước đã làm Phó Thị Trưởng Cam Ranh tới 5,6 năm mà đầu năm 1975 lại được đề cử là Phó Tỉnh Ban Mê Thuột (nhưng Ông Tỉnh Trưởng không nhận Phước...)
Thử hỏi ủy ban cứu xét đề cử Phó Tỉnh Trưởng làm việc như vậy có vô tư không ? Kẻ thì đi hết Tỉnh nọ tới tỉnh kia (có khi đã có lỗi) trong khi các bạn cùng khóa thì cứ làm Phó Quận hay Trưởng Ty hết năm nọ tới năm kia. Qúy Hèn ăn nói làm sao đây?
Đặc biệt Qúy Hèn tự cao, tự đại nói là có ủy ban nên không mua được, các thành viên trong ủy ban cho điểm, ai có số điểm cao nhất là được đề cử, đây là một sự nói láo vô liêm sỉ của Qúy Hèn. Con người phải có chút liêm sỉ, biết việc mình làm là sai trái, ma mãnh mà vẫn cho là vô tư, công bằng.....Tư cách như vậy thì thuộc loại lưu manh, gian sảo. Chí Phèo còn bênh vực Qúy Hèn, vậy tư cách của Chí Phèo cũng như Qúy Hèn. Qúy Hèn coi Chí Phèo là "BẬC THẦY" (Lưu manh???)
giống như của Qúy Hèn, nghĩa là cũng thuộc lại bịp bợm, vô liêm sỉ. Ngày nay CSV/QGHC nhìn thấy 2 tên này là người ta ghê tởm.
Qua lot bài này thì k t nay Chí Phèo không còn là "thn tượng "ca Qúy Hèn na vì Lão Móm đã phơi by cái ngu dt ca Chí Phèo.
                                                   x  x  x
Riêng chuyện ông Nguyễn Chí Phèo có nêu 1 tên gọi là nhóm PHÓ TỈNH KHÔNG CHẠY CHỌT thì sự thật đáng lý anh Nguyễn Minh Bạch ĐS 9 (*Đã qua đời mấy năm trước ở quê nhà Sa Đéc ) lúc đó đang giữ chức PHỤ TÁ HÀNH CHÁNH rất có uy tín với thượng cấp và nhân viên. Anh Bạch là người thâm niên nhứt của Tỉnh, phải lên PHÓ TỈNH theo ước đóan chung. Nhưng không phải vậy ! Vị Trưởng Ty Kinh Tế ĐS 11 lên làm PHÓ TỈNH đấy ngài Nguyễn Chí Phèo !!!./- Mt68
Kẻ Ngu này nhận được một số Emails nói về hai Ông: Nguyễn Chí Phèo và Nguyễn Qúy Hèn, Kẻ Ngu này có vài nhận xét như sau :
 1) Ông Nguyễn Chí Phèo kể ra mốt số (nêu đích danh) các Ông Phó Tỉnh không phải "CHI" hay là "MUA" chức vụ Phó Tỉnh, Website Mt68 có nêu thắc mắc là tại sao Ông Chí Phèo biết được ?, mong 2 Ông trả lời giùm....
2) Theo các Ông phụ trách vấn đề " Đi làm Phó Tỉnh" thì phải ra một ủy ban (gồm nhiều thành viên) nên phải hiểu là có sự cân nhắc vô tư.... Nhưng trong thực tế ra sao ???

Website Mt68 nêu một trường hợp Ông Trần Văn Chí đi làm Phó Tỉnh Vĩnh Bình, sau khi đã bị Ông Tỉnh Trưởng đuổi ra khỏi tỉnh trong 24 giờ....Hai Ông trả lời cho bà con rõ đi. Không những thế Anh Em QGHC còn biết rất nhiều trường hợp đi làm Phó Tỉnh....khá ngoạn mục mà chưa phải lúc để nêu ra.
  1)Trong một email có tựa đề "Nhắc chuyện Cũ", Nguyễn Chí Phèo có viết một đoạn như sau:
"...........  Nếu tôi viết rất nhiều anh em được bổ nhiệm Phó Tỉnh Trưởng mà không chạy tiền là sai, tôi xin rút lại chữ rất. Tôi biết những anh có tên sau  đây được bổ nhiệm PTT trong những cơ hội khác nhau nhưng không ai phaỉ chạy tiền:
  (*Làm sao ông biết ??? ông là TRÙM vụ nầy sao ??? Chẳng lẽ mỗi giao dịch đều báo cáo với ông sao ??? Vậy Nguyễn Chí Phèo là ai ??? Nguyễn Chí Phèo có họ hàng với Hồ Chí Phèo không ??? 
***Riêng vụ Trần Văn Chí (Chồng của Ngô Vũ Bích Diễm (Diễm Xưa- Trịnh Côn Sơn) - đang làm PQT Kiên Thành, Kiên Giang tới đầu năm 1973, đột ngột bị Ông Tỉnh Trưởng Hùynh Văn Chính (Hiện ở Cali)cách chức, trả về Bộ Nội Vụ, phải rời Tỉnh trong vòng 24 giờ. 
Lý do bị cách chức, tại hạ xin miễn nêu ra ở đây !!!
Trần Văn Chí về nằm đãi lịnh ở Bộ Nội Vụ một thời gian rồi được bổ nhiệm làm PHÓ TỈNH TRƯỞNG VĨNH BÌNH.
Thử hỏi PHÓ QUẬN BỊ CÁCH CHỨC ! Rồi được thăng chức làm PHÓ TỈNH là vì cái gì ??? Tài cán hay oan cho ông ĐỊA ??? Hoặc trông cậy vào sự nâng đỡ của thế lực Đức Thánh Trần ??? !!!
Sorry ! Tại hạ, ngứa tay gõ bậy vài chữ./- Mt68)
 
      Tôn Thất Tùng, Tháí Lộc,Trần Bá Thuyết, Hồ Văn Cường,Nguyễn Chí Vy, Đào Văn Bình,Trần tấnLộc,Bữu Uyễn,Nguyễn Văn Cường, Trần Văn Chí, Đặng Văn Thạnh, Phạm Ngọc Cữu, Phạm Hồ Tôn  (chưa nhận chúc), Trương Thoại Bửu (chưa nhận chưc) , Đỗ Thanh Quang,..  Tôi tin  còn nhiều anh khác mà tôi không biết, như vậy không phải là chỉ đếm trên đầu ngón tay  hoặc chỉ có 2 anh Chu và Dần là tốt còn cảc PTT khác đều xấu".
Kẻ Ngu này thấy Ông Chí Phèo và Qúy Hèn đã qúa coi thường sự hiểu biết của các CSV/QGHC, đúng là nói ngang nói ngược. Hai Ông còn cho CÁI NGÃ (CÁI TÔI) là lớn lắm !!! Thiên hạ không bằng hai Ông !!!
Xin hai Ông đừng cho là các CSV/QGHC không biết gì, nói sao cũng được. các CSV/QGHC qúa ghê tởm và khinh rẻ các Ông, nói một đằng (nói rất hay, đúng nguyên tắc, rất công bằng..) nhưng thực tế thì toàn là những chuyện man trá bất công và ĐỒNG TIỀN đã thắng tất cả. Nếu không tin các Ông cứ đi thăm dò các CSV/QGHC người ta bàn tán cái giá phải trả để đi làm Phó Tỉnh (tùy theo Tỉnh) những chuyện phổ biến như vậy mà các Ông câm điếc hay sao mà không biết ??? hay là ngậm miệng ăn tiền. Còn nhiều chuyện ...dài dài về 2 tên vô liêm sỉ này, có dịp sẽ phơi bầy cho anh em CSV/QGHC rõ, nhiều chuyện rất bẩn thỉu, ghê tởm, nếu nêu ra thì hai tên này sẽ nhục nhã lắm...
Chúng ta mất nước ra đi chính là một phần vì những Ông Kẹ nêu trên.
                                X X X
 Tổng kết một số bài quan trọng, tạm chấm dứt loạt bài những Ông KẸ ở Bộ Nội Vụ VNCH (trước 1975).
...........................................................................................
 Trả lời của Lão Móm: Bạn đã không theo dõi loạt bài "NHỮNG ÔNG KẸ Ở BỘ NỘI VỤ" loạt bài này nói đến các Ông KẸ: Lê Công Chấ.., Nguyễn Văn Khán.., Võ Văn Vu...,Bùi Hữu Kiể...,Hoàng Đình Gian..., Nguyễn Chí Phèo, Nguyễn Qúy Hèn....v.v. Đây không phải là chuyện riêng, cũng như không phải thù hằn, tuyệt đối không có chuyện tức giận vài cá nhân, mà nói chung là vạch trần sự thối nát, tham nhũng ở Bộ Nội Vụ (mua quan bán tước), nhất là "BÁN" chức vụ Phó Tỉnh Trưởng, nếu Lão Móm viết sai, ai cũng có quyền lên tiếng, không chỉ những người bị nêu tên. Như đã thông báo nhiều lần (rất nhiều lần) Lão Móm đón nhận những ý kiến của mọi người đọc.
Tóm lại đây là một tài liệu cho những người viết sử sau này có một khái niệm đen tối, tham nhũng, hối lộ trong việc mua quan bán tước, giúp cho thế hệ con cháu sau này...biết rõ về một gian đoạn của lịch sử.