Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label VCHuynhNgocChênh. Show all posts
Showing posts with label VCHuynhNgocChênh. Show all posts

Tuesday, 13 August 2013

VIỆT CỘNG NÓ SUY NGHĨ CUỒNG TÍN NHƯ VẦY MÀ MONG NÓ CHO TRÙNG TU NGHĨA TRANG BIÊN HÒA SAO CÁC SĨ QUAN TÙM LUM ???./- Mt68

Huỳnh Ngọc Chênh: Kẻ khùng điên, bệnh hoạn.

Nhân đọc bài viết “TÔI KHÁT KHAO VÀO ĐẢNG” của Huỳnh Ngọc Chênh mới thấy được bản chất khùng điên của Chênh. Không biết, những người từ trước tới nay xuất hiện bên Huỳnh Ngọc Chênh, quan tâm tới Chênh sẽ nghĩ sao khi đọc bài viết trên. Chênh xem họ chả ra kilo (kg) nào cả, bằng nửa con mắt. 

              Huỳnh Ngọc Chênh sinh năm 1952, quê Đà Nẵng, có 3 con, đã ly dị vợ. Chênh từng là giáo viên tại Đà Nẵng và sau đó chuyển công tác làm Phóng viên báo Thanh Niên. Những năm công tác dưới chế độ XHCN Việt Nam, Chênh và gia đình luôn được nhà nước ưu á, con cái được nhà nước cho học hành đàng hoàng, có công việc ổn định, được pháp luật bảo vệ. Chênh được nhà nước trả công xứng đáng, thậm chí là hậu hĩnh, được bạn bè, đồng nghiệp quan tâm, thoải mái đi ăn nhậu… không bị ai gây khó khăn gì. Vậy Chênh còn muốn gì, đòi đa đảng ư. Liệu có nhiều đảng thì sẽ phát triển hơn sao?, nhìn những nước đa đảng nhưng đánh nhau ỳ xèo, chống đối, truy kích lẫn nhau, khủng bố, ám sát, chết chóc… xảy ra liên miên. Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng CSVN đã đưa đất nước phát triển. Nhân dân được ấm no, hạnh phúc và được cả thế giới công nhận là nước đang phát triển, đất nước bình yên và là quốc gia an ninh đảm bảo nhất. Nhưng không hiểu tại sao Chênh lại cho rằng Đảng CSVN, chế độ nhà nước lại xấu đến nỗi Chênh phải cắn răng chập nhận nó. Phải chăng Chênh đang bị “nhũn não” hay do cái lối sống thiên về tình dục đã che lấp mất lý trí của y, mất đi “phần người”, chỉ còn “phần con”.  
Chênh cho rằng: “Để khỏi bị đẩy ra ngoài vòng pháp luật, tôi phải cắn răng chấp nhận cuộc sống không có đảng, nghĩa là tôi phải  lầm lũi cô độc sống giữa cuộc đời. Và phải sống như thế đã qua gần 40 năm!”. Vậy là, chính Huỳnh Ngọc Chênh một lần nữa đã tự khẳng định chống lại toàn bộ gia đình, dòng tộc, cha mẹ, cô bác của y. Quá đau lòng cho Cha mẹ của Chênh đã đẻ ra thằng con bất hiếu, nuôi cho ăn học, lớn khôn, nay quay lại phỉ nhổ lên công sức, lý tưởng của mình. Nếu như Đảng CSVN không có lý tưởng đúng đắn, không tốt đẹp với xã hội thì làm sao gia đình của Chênh đều theo cộng sản như chính y tuyên bố là: Ba tôi, mẹ tôi, anh rể tôi, cô dì, chú bác, bà con họ hàng nội ngoại đều là Việt cộng nằm vùng hoặc đã thoát ly. Không những thế, ba tôi còn là trùm Việt cộng của làng, ông là bí thư chi bộ đảng từ năm 1945 cho đến khi bị đi tù lần cuối cùng vào năm 1965… Nhà tôi là một gia đình Việt cộng toàn tòng…”. Chênh phủ nhận quá khứ, chà đạp lên lý tưởng của cha mẹ bà con họ hàng của nó. Đúng là kẻ cơ hội, khi đang công tác, ăn lương nhà nước, Chênh dựa vào cái mác gia đình có công với cách mạng trên để kiếm ăn, để được hậu ái. Nhưng nay, Chênh đã nghỉ hưu thì đã không cần lợi dụng nó nữa và y đã phỉ nhổ lên nó. Vậy Chênh không chấp nhận lý tưởng, chủ trương, đường lối của đảng CSVN thì tư tưởng của chênh là gì, đảng của Chênh mong muốn nó sẽ như thế nào?.
Huỳnh Ngọc Chênh xem những người thường gặp hàng ngày, ăn nhậu, chụp hình, đăng đầy trên mạng là chỉ giải quyết nhu cầu như ăn uống, nhậu nhoẹt, giải trí, tình dục… không phải là những người đáng để Chênh tôn trọng. Không biết những người bạn thân quan tâm, lo lắng cho Chênh từ trước tới nay, những cô gái hớn hở tại những bức hình, với những tua du lịch… sẽ nghĩ gì. Chính lối sống sa đọa, nặng về tình dục nên Chênh bỏ vợ hiền và chạy theo dụ dỗ rất nhiều phụ nữ, kể cả những cô gái trẻ nhỏ tuổi hơn con của y để thỏa mãn như cầu tình dục, bệnh hoạn của mình. Thật tội nghiệp và đau lòng thay cho những cô gái trẻ bị Chênh dụ dỗ. Các cô gái nhầm bề ngoài lớp vỏ trí thức bên ngoài của Chênh, không kịp nhận ra bản chất bên trong hắn xem các cô như món hàng để y giải trí, để giải quyết cái “nhu cầu sex bệnh hoạn bẩm sinh”. Những người từng xem Chênh là bạn sẽ nghĩ gì, tôi thấy đau lòng thay cho họ khi Chênh cho rằng: “40 năm, tôi có những người bạn đồng nghiệp, bạn láng giềng, bạn nhậu, bạn ăn chơi, bạn du lịch, bạn bóng đá... nhưng không hề có bạn đồng chí hướng. Làm sao mình bàn bạc lý tưởng sống, chính kiến của mình với những người bạn "thời vụ" như bạn đồng nghiệp, bạn láng giềng, bạn nhậu, bạn bóng đá, bạn ăn chơi...?
Ngoài ra, Chênh còn đặt câu hỏi “Chúng ta đang đối mặt với nguy cơ xã hội càng lúc càng suy đồi, càng bất an; chúng ta đang phiền trách giới trẻ càng ngày càng sống xa rời lý tưởng...?”. Vậy chính Chênh nên làm gương trước đi, làm tròn trách nhiện của một người chồng, người cha, một công dân của xã hội trước đi. Với lối sống bệnh hoạn nghiện tình dục, ham muốn khoái khẩu Viagra của Chênh mà giám nói về đạo đức sao, nói về lý tưởng, xây dựng sao?. Tởm quá Huỳnh Ngọc Chênh ơi. Đúng là kẻ muốn thoát ra khỏi vòng pháp luật, muốn sống về nguyên thủy với cái bản ngã hoang dã, tự do sex như “Chênh viết ra: hằng đêm Chênh nằm trên bụng bà chị họ tên Q hẩy lên hảy xuống, thò tay kéo quần chị Q lên tận bẹn (háng), hay úp mặt vào giữa hay cặp vú…” đúng là kẻ loạn luân bênh hoạn, vậy mà còn lên dọng đạo đức. Chắc lý tưởng của Chênh là đây, lối sống, tư duy của Chênh là đây. Chênh mong có một cái gọi là đảng đúng với như cầu, lý tưởng của Chênh là để có thể giải quyết “nhu cầu sex” bệnh hoạn kiểu “súc vật”.

Sunday, 30 June 2013

THẰNG NHÓC CON HUỲNH NGỌC CHÊNH ĐÚNG LÀ THẰNG ĐIÊN SEX - NÓ QUA PARIS GIẢ DẠNG THĂM MỒ BẢO ĐẠI - VÔ SG HỌC MÀ GHI LÀ DU HỌC./- Mt68



THỨ BẢY, NGÀY 29 THÁNG SÁU NĂM 2013


NHỮNG MẪU CHUYỆN SEX TRONG CUỘC ĐỜI TÌNH ÁI CỦA TÔI (3)

Kỳ 3
Giờ ra chơi nàng rất ít ra ngoài.
Hồi xưa, học ngày hai buổi nên giờ ra chơi kéo dài lắm, có khi cả giờ đồng hồ. Đó là giờ thiên đường của học sinh chúng tôi. Chính cái giờ ra chơi thần tiên nầy mà nhà văn Nguyễn Đình Toàn nổi tiếng trước 75 đã viết cuốn truyện dài "Giờ ra chơi" làm xao động bao nhiêu em gái, nhưng tôi chưa đọc, không biết trong đó ông viết gì. Còn giờ ra chơi của bọn con nít nhà quê chúng tôi thì thích tới trời luôn, không thể nào tả hết ra được.
Con nít nhà quê thời nghèo đói ấy làm gì có sân chơi để tập trung đông đảo, khi ở nhà thì phải túi bụi làm việc nhà hoặc việc đồng áng dễ gì tập trung đông đủ chừng 5 đứa một lúc. Nhưng đến trường thì khác, ngày nào cũng có từ vài chục đứa trở lên từ bé lút chút lên đến các anh chị lớn. Vô số trò chơi tập thể được bày ra. Sân chơi thì không chỉ có sân trường mà cả một không gian rộng lớn gồm sân trường, sân chùa, sân đình, khu chợ và cánh đồng phía trước. Con trai thì u mọi, đánh trận giả, bắn bi, táng mạng, leo cây bồ đề...con gái thì nhảy dây, chơi chuyền, nhảy cò, trốn tìm, buôn bán...

Từ khi có nàng, tôi ít chơi. Nàng hay ở trong lớp vì có lẽ chưa hòa nhập với các bạn gái nhà quê. Cũng có thể nàng sợ bẩn cái bộ đồ bông trắng tinh như phát sáng ra của nàng. Những lúc ấy tôi đi lẩn quẩn, lòng vòng trước cửa phòng để mong được nhận chút ánh sáng chói lóa của nàng chiếu ra.
Thỉnh thoảng nàng cũng bước ra hành lang nhìn xuống sân mà không tham gia trò chơi. Những lúc ấy tôi thấy tôi như đang bay bổng. Tôi tham gia các trò chơi nhiệt tình đến mức điên khùng.Tôi la hét to hơn, chạy nhanh hơn, leo cao hơn, u mọi liều lĩnh hơn...tôi múa may cuồng quay như một chú gà trống non, làm mọi cách để mong nàng soi rọi xuống tôi một chút ánh sáng chói lóa.
Tôi luôn nghĩ về nàng nên cố làm mọi cách cho nàng chú ý tới. Đang viết mực xanh, tôi về đổ hết rồi nói chị tôi mua cho tôi mực tím. Tôi thấy nàng chấm chung mực tím của tôi rồi viết một cách thích thú (có lẽ do tôi tưởng tượng ra) tôi hạnh phúc vô cùng. Được vài ngày tôi hứng chí muốn đổi qua mực xanh lá cây. Mực nầy không ai bán nên tôi tìm cách tự chế. Tôi hái lá đậu quyên hoặc lá mướp gì đó về giả nhừ ra rồi gói vào mảnh vải vắt thật mạnh, hứng nước vào lọ, thế là có mực xanh lá cây. Hí hửng mang lên trường để sẵn vào gần chỗ nàng. Nhưng hôm đó nàng không thèm chấm. Tôi đau khổ vô cùng, về vất cả bình mực xanh lá cây để quay về với màu xanh cổ điển.
Có cái gì lạ, đẹp, hay, tôi cũng mang lên trường khoe với các bạn để mong nàng chú ý. Nhưng thời đó có cái gì hay, lạ đâu. Loanh quanh đi lại cũng vài viên bi, mấy sợ lông chim dài... nhưng nàng cũng không để ý lắm. Một lần tôi tìm và mang đến cái tổ chim chọt giọt rất đẹp. Bạn bè tôi nhiều đứa rất thích, nàng cũng có vẻ thích. Tôi sướng lắm muốn cho nàng nhưng không đủ can đảm và cũng không biết nói thế nào để cho.
Một lần tôi đã gây ra thảm họa. Tôi có hai ông chú bà con chưa vợ ở cách mấy khu vườn. Các chú mỗi lần đi đâu xa hoặc đi cưa kéo thường lấy hộp Py giăng tin 777 thơm phức ra chải lên đầu láng mướt. Tôi lén qua quẹt trộm lên ngón tay một miếng, gói vào lá chuối mang về giấu ở nhà. Sáng hôm sau đi học tôi chải cái chất sệt sệt ấy lên đầu vừa thơm vừa bóng mượt. Tôi hồi họp đến trường để mong nàng nhìn thấy. Nàng chưa kịp nhìn thấy, thì mấy thằng bạn cùng lớp và cả các anh ở lớp lớn hơn đã chặn tôi lại trước sân trường bêu ríu. Sau đó cả bọn xúm lại, mỗi đứa miết vào tóc tôi một vài cái để cố lấy một chút mùi thơm xức vào lổ mũi ngửi chơi. Tan nát hết cả đầu tóc hộp bóng lộn và hơm phức của tôi.
Tôi sống trong giai đoạn ngất ngây ấy không biết được bao lâu thì mùa hè đến. Tôi không nhớ thời gian, hình như cũng ngắn lắm. Nàng xuất hiện sau tết khá lâu và khi đến nghĩ hè thì chắc chỉ là vài tháng. Nàng biến mất. Từ đó tôi không còn gặp lại nàng nữa cho đến 12 năm sau.
Vài ngày sau nghĩ hè, tôi lại lò dò đến trường lại thấy cây bồ đề đơn côi giữa sân trường vắng ngắt. Tôi lê thê trở về lòng buồn rười rượi như con chó nhỏ mất chủ. Quay quắc nhớ nhung nhưng không biết nhớ nhung cái gì. Lòng dạ bồi hồi, thiếu thốn và trống vắng nhưng không biết thiếu thốn cái gì. Rồi dần dần tôi cũng nhận ra là tôi đã thiếu nguồn sáng từ nàng, tôi nhớ dáng ngồi và giọng nói Sài Gòn rất kỳ vĩ của nàng. Thật ra nàng không nói giọng Sài Gòn, có lẽ nàng nói giọng Đà Nẵng nhưng khi bé tôi có bao giờ được nghe biết giọng gì, thấy nàng nói kỳ vĩ quá nên cứ cho đó là giọng Sài Gòn. Ở quê tôi thời đó, có gì hay lạ đều gán đó là Sài Gòn.
Nàng chưa hề nói gì với tôi, tôi cũng chưa hề nói gì với nàng. Tôi nghe và đón nhận từng lời du dương của nàng vào những khi nàng trả bài hoặc những khi nàng nói chuyện với các bạn gái ở bàn bên kia.
Bấy giờ xa nàng rồi tôi mới nhớ quay quắc đến nàng, đến giọng nói "Sài Gòn" kỳ vĩ của nàng.

Sau đó thì tôi lên học lớp ba trường xã, rồi quay về trường đạo Cồn Dầu, cũng lớp ba, rồi lại lên trường xã học lớp bốn, lớp năm, rồi lên trường huyện học các lớp cấp hai, lên cấp ba...đến đâu tôi cũng tìm nàng. Tôi soi hết con gái trong lớp để xem có nàng của tôi không. Không có ai sáng lóa như nàng, không có ai nói giọng "Sài Gòn" kỳ vĩ như nàng. Nàng hầu như biệt tăm. Y như rằng nàng không có thật. Nàng là một chớp sáng đâu từ cõi tiên hiện về với tôi trong khoảnh khắc, soi rọi vào cuộc đời tối tăm của tôi rồi bay lại về trời biến mất.
Nhiều lúc về sau nầy, nằm nghĩ lại, đôi khi tôi nghi ngờ chính bản thân mình, nghi ngờ trí nhớ của mình, nghi ngờ cả cảm xúc một thời của mình là nàng chỉ là sản phẩm do tôi tưởng tượng ra.
Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ về nàng, vẫn tiếp tục tìm kiếm nàng trong những lớp học mà tôi đã đi qua và không bao giờ tìm thấy.
Do vậy mà cả cuộc đời đi học của tôi từ 2 năm lớp ba, lên lớp 4, lớp 5, lớp 6, lớp 7...đại học, sau đại học, tôi không hề yêu bất cứ một cô gái nào trong lớp, chưa hề có một mối tình học trò nào với bạn gái đồng môn, đồng trường.  Trong khi đó các bạn học của tôi đã yêu lẫn nhau hà rầm, vừa hết lớp 9 đã có mấy cặp cưới nhau thành vợ chồng. Tôi thì chịu.
Đến năm 14 tuổi tôi mới có dịp soi rọi lại những cảm xúc của tôi khi bé với nàng và tôi biết được đó là tình yêu trai gái. Lòng tôi xấu hổ và nặng nề lắm. Năm ấy tôi còn bị thêm một chuyện xấu hổ và nặng nề nữa, phải dấu mãi trong lòng không dám thố lộ với ai.
Tôi lớn lên ở làng quê còn rất thủ cựu. Chuyện trai gái hẹn hò với nhau là điều cấm kị. Muốn thành chồng vợ thì phải qua những thủ tục hỏi cưới giữa hai gia đình rất nhiêu khê và cho đến khi cưới nhau rồi thì đôi nam nữ mới biết mặt nhau vào đêm tân hôn. Hồi đó chị đầu của tôi đã làm đám hỏi rồi, thế mà mỗi lần anh rể tôi xuất hiện trước cổng nhà là chị bươn ngõ sau trốn biệt. Anh rể tôi ở rể hai ngày là y như hai ngày đó chị tôi ở hẳn bên nhà cô tôi.
Trai gái hẹn hò nhau trước là một điều xấu xa tồi tệ về mặt đạo đức, là làm ô nhục gia phong. Tôi nhiều lần đi xem bố mẹ cô gái nắm tóc con mình lôi về với cái roi mây trên tay quất túi bụi khi phát hiện ra con mình đi hẹn hò với chàng trai nào đó. Gia đình chàng trai cũng bị chửi bới ghê lắm. Có khi còn bị anh em trai bên này qua hành hung. Chị gái của thằng bạn thân của tôi đã hẹn hò với một người chú bà con của tôi. Hồi đó không gọi là hẹn hò mà gọi là "trai gái". Cha chị ấy phát hiện ra chuyện trai gái của con mình đã trói chị ấy vào gốc cây ngoài vườn suốt một ngày và quất roi mây cho cả làng đều biết.
Do vậy, lúc đã xuống Đà nẵng, khi phát hiện ra rằng mình đã biết trai gái ngay từ bé tôi thấy mình như là một kẻ tội đồ vô cùng xấu xa. Lòng nặng nề suốt một thời gian dài không biết thố lộ với ai. Nhưng rồi may quá, chính nhà văn Duyên Anh đã giải thoát cho tôi cục búa tạ trong lòng. Tôi đọc truyện "Thằng Vũ" và thấy rằng thằng nhóc nầy cũng biết yêu con Thúy từ hồi còn bé tí như mình nên sung sướng lắm. Té ra không phải chỉ có mình tôi biết trai gái từ rất sớm và chuyện ấy không có gì là sai đạo đức cả. Nhà văn, sách vở đã nói như thế, đã ca ngợi mối tình của hai đứa bé. Mà hồi đó, sách vở đối với tôi như thánh thần, cái gì trong đó nói, tôi đều cho là chân lý. (May mà hồi ấy chỉ có sách vở đàng hoàng và không có những trang mạng bậy bạ như bây giờ).
Từ đó tôi mê mẫn Duyên Anh, có lẽ giống trẻ con bây giờ mê Nguyễn Nhật Ánh. Tôi đọc không sót một tác phẫm viết về tuổi thơ nào của ông. Từ Thằng Vũ, tôi đọc qua Con Thúy, Dzũng Đa Kao, Bồn Lừa, Mây Mùa Thu, Con Sáo của em tôi, Đại dương trong lòng con ốc nhỏ...tôi đều đọc tất, trừ những chuyện du đảng, ông viết về sau nầy.
Không còn mặc cảm tội lỗi về chuyện trai gái nữa, tình yêu của tôi với nàng dường như đã có thêm sức sống, trở nên thăng hoa, bay bổng lên các tầng mây. Nhiều đêm tôi nằm tưởng tượng nàng như một nàng hồ ly xinh đẹp, sáng lóa từ cõi tiên xa xôi nào đó bay về ngồi bên cạnh tôi. Từ ý tưởng nầy, về sau tôi đã viết ra tiểu thuyết kỳ ảo Hồ Ly Tiên, nhân vật chính trong đó là nàng Hồ Ly Tiên xinh đẹp tiến hóa lên từ gốc chồn chỉ ăn ánh trăng mà tồn tại, bay về yêu một chàng học sinh hiền lành...
Tôi đi tìm nàng mãi, tìm mãi...
Và rồi trời đã đền đáp cho tôi. Vào năm cuối cấp ba, tôi đã gặp lại nàng. Không ở trong lớp học nào của tôi cả. Nàng là cô láng giềng của tôi, học lớp 11 trường Nữ Trung Học. Tôi đã bắt gặp mối tình đầu thật sự của mình. Nhưng chuyện ấy quá dài, không thể kể ra bằng vài trang viết, mà phải bằng cả cuộc đời, xin để lại vậy.

Tôi 19, trước ngày vào Sài Gòn...du học

                                                                       *
Trở lại chuyện của tôi hồi năm 14 tuổi.
Khối nặng thứ hai trong lòng tôi là lần đầu tiên tôi bị mộng tinh như đã kể. Trịnh Công Sơn nói về điều này nên thơ lắm: Em như gối mộng ru ta vào đời... Còn tôi lo sợ và xấu hổ lắm. Thời ấy chưa có khái niệm giáo dục giới tính. Nhà tôi toàn chị em gái, ba tôi thì xa cách vì quá bận rộn vào những chuyện quốc sự. Tôi cũng không đủ can đảm để thố lộ với bạn bè về chuyện tôi cho là ô uế và ghê tởm đó.
May quá, lúc ấy lại xuất hiện ông anh rể thứ ba. Anh là y tá, đang thời gian tán tỉnh chị kế tôi nên quan tâm o bế tôi đủ chuyện. Hơn nữa mỗi lần anh đến nhà, chị tôi trốn biệt dưới bếp, nên đành phải trò chuyện với tôi. Anh gần gủi hỏi han và hay hướng tôi vào những chuyện nhạy cảm vì biết tôi đang ở tuổi dậy thì có nhiều chuyện tò mò và bức rức. Nhờ vậy tôi can đảm thố lộ với anh chuyện tôi đã ngủ thấy chiêm bao rồi bị như thế nào.
Anh nhẹ nhàng phân tích cho tôi biết đó là chuyện thường tình mà bất cứ người con trai đến tuổi dậy thì nào cũng phải trải qua. Anh hỏi tôi đã bị mấy lần rồi, tôi thú nhận đã hai lần với khoảng cách thời gian là ba tháng. Anh nói chuyện ấy là tốt. Anh cho biết ai cũng đều đặn như vậy cho đến khi cưới vợ. Tôi trút đi khối nặng, lòng nhẹ tênh và tự tin trở lại. Mình không phải là kẻ bệnh hoạn xấu xa.
Tôi như cây bồ đề đơn côi đứng giữa sân trường vắng, tự chống đỡ với phong ba. May mà tôi đã gặp được Duyên Anh và Hoàng Mân, người anh rể thứ ba.
Hy vọng ngày nay con cái chúng ta không ai bị như tôi. Hãy chú ý và bày biểu con cái mình những chuyện ấy trước và đang tuổi dậy thì. Nhiều hồi những chuyện rất bình thường nhưng không được hiểu biết có khi gây thương tổn cho các em. Đưa giáo dục giới tính vào nhà trường từ những năm cuối cấp một là cần thiết. Bây giờ trẻ con dậy thì rất sớm chứ không phải đến 14 tuổi như tôi.
Những câu chuyện về trẻ thơ của Duyên Anh cùng với các tạp chí Tuổi Hoa, Tuổi Ngọc...thời đó đã giúp nuôi dưỡng tâm hồn tôi.
Chuyện sex lớn nhất trong cuộc đời  tình ái của tôi cho đến khi lập gia đình là tôi đã cầm tay và thơm vào má mối tình đầu của tôi, nàng, để rồi sau đó, cả hai đều thẹn thùng, không dám nhìn nhau cho đến qua ngày hôm sau tôi chia tay nàng, bay vào Sài Gòn học đại học.
Chuyện của tôi hồi bé với chị Q (hình như chị đã thất lạc trong chiến tranh) có thể đã gây chút ít thương tổn nào đó trong tôi nhưng rất tiếc, tôi đã chôn giấu trong lòng, không dám thố lộ với ai nên tôi đã không nhận được những lời khuyên cần thiết sớm hơn.
Bây giờ khi kể ra chuyện ấy, tôi như đã tự trút được gánh nặng đeo đẵng trong lòng. Tôi không còn thấy ân hận vì đã làm tổn thương chị khi bép xép chuyện ấy với đám thanh niên tán tỉnh chị. Lúc đó tôi quá bé để hiểu rằng đó là chuyện không hay. Nhưng vẫn có một vài bạn, sau khi đọc chuyện ấy,  khuyên tôi nên tìm đến bác sĩ tâm lý. Nhưng bây giờ tôi đã trên 60 rồi, nếu có thương tổn đã thương tổn lâu rồi, chữa làm gì nữa.
Mà thương tổn ấy thì có sá gì so với thương tổn to lớn mà tôi đã đón nhận ở lứa tuổi 20, khi lý tưởng trong tôi bị sụp đổ tan tành.

HNC

Friday, 28 June 2013

báo VC
NẾU ĐÚNG TÁC GIẢ LÀ HUỲNH NGỌC CHÊNH - THÌ ĐỌC ĐỂ BIẾT HUỲNH NGỌC CHÊNH LÀ AI ? LÀ VIỆT CỘNG HOẠT ĐỘNG NỘI THÀNH TỪ TRƯỚC 1975./- Mt68

THỨ SÁU, NGÀY 28 THÁNG SÁU NĂM 2013

NHỮNG MẪU CHUYỆN SEX TRONG CUỘC ĐỜI TÌNH ÁI CỦA TÔI (2)

 Kỳ 2
Cuộc đời tình ái của tôi bắt đầu rất sớm, sớm đến ngay cả tôi cũng không thể nào ngờ nỗi.
Tôi gặp nàng lần đầu tiên lúc tôi đang khỏa thân một nửa người mà ở ngay trong lớp học.
Trước nhà tôi có một giòng sông chảy từ Vĩnh Điện ra, đoạn ngang qua xã Hòa Đa của tôi gọi là sông Cái. Những ngày mùa hè, trẻ con cả làng hầu như tập trung vào hai bến sông trước mặt nhà tôi để tắm. Tôi và các đứa trẻ khác ở gần đó thì sống trên sông nước là chính. Buổi sáng vừa nắng lên là đã trần truồng xuống sông bơi lội, nô đùa, mò cá, lượm trứng vịt đẻ rơi, tìm trứng ba ba...cho đến trưa trần truồng chạy về ăn cơm rồi trở lại sông ngay cho đến chiều.

Những ngày đi học thì sau giờ bãi trường buổi trưa, trên đường về nhà ghé lại bến sông, cởi áo quần gói sách vở lại và ào xuống tắm cho đến khi các chị xuống gọi về ăn cơm trưa mới lên về. Ăn trưa xong lại ôm sách vở chạy xuống sông. Bơi giỡn nô đùa cho đến khi nghe hồi trống trường thứ nhất mới lên bờ mặc vội vàng áo quần và chạy đến trường thì vừa kịp hồi trống thứ hai báo hiệu giờ vào lớp.
Chúng tôi chỉ rời bến sông vào vài tháng mùa đông thật giá rét hoặc vào những khi có một xác chết từ trên Vĩnh Điện trôi xuống tấp vào. Khi ấy chúng tôi phải nghỉ tắm chừng hơn tuần lễ, không dám ăn cá sông khoảng vài ngày và buổi tối rúm ró ở trong nhà chừng nửa tháng vì sợ ma.
Tôi nhớ những xác chết như vậy vẫn thường hay trôi tấp vào bến sông trước nhà tôi, mỗi năm một vài lần. Đó là những xác chết thường bị trói gô chân tay lại hay bị trùm nửa người trong bao bố mà khi dạt đến chỗ làng tôi đã bị phân rã hoặc bị cá rỉa phần lớn da thịt bên ngoài.
Dân làng tôi kể những xác chết ấy xuất hiện từ sau năm 54 khi hòa bình vừa lặp lại cho mãi đến năm 64,65 gì đó mới chấm dứt. Sau nầy ba tôi giải thích, đó có thể là xác phe mình (Việt Cộng nằm vùng) hoặc xác của Cu Dê Đê (Quốc Dân Đảng). Ba nói sau 54 hai lực lượng nầy ở miệt Điện Bàn, Đại Lộc bí mật thanh toán lẫn nhau rồi vứt xác xuống sông để phi tang. May quá, ở làng tôi chỉ có hai phe là Việt Cộng nằm vùng và chính quyền Ngô Đình Diệm. Mà chính quyền ông Diệm thì chỉ bắt phe kia đi tù chứ không có cái vụ bí mật thủ tiêu.
He he, lại sa đà vào chuyện quốc sự. Kể những chuyện quốc sự của quá khứ buồn thảm nầy thì tôi kể miên man không bao giờ hết chuyện ở quê tôi. Bây giờ trở lại chuyện tình ái.
Hôm đó, như thường lệ, giờ tắm sau bửa cơm trưa, hồi trống trường thứ nhất vang lên, bọn tôi chạy lên bờ đến chỗ áo quần. Chỗ của tôi chỉ còn cái quần và cuốn vở mà không thấy cái áo. Có thể gió cuốn bay đi mà cũng có thể tôi bỏ quên ở nhà. Tuy nhiên tôi không buồn chạy về nhà tìm áo khác, mà có khi ở nhà cũng chẳng có áo thứ hai, cứ thế tôi mặc quần và ôm vở chạy đến trường.
Làng tôi khi ấy mới xây được một ngôi trường nhỏ chỉ có hai phòng học. Các lớp 4, 5 học chung một phòng còn các lớp 1,2,3 chung một phòng. Tôi học lớp 2. Được xếp vào dãy bàn giữa lớp. Mỗi bàn có bốn đến năm học sinh. Trai, gái ngồi riêng. Bàn tôi ngồi chỉ có ba đứa. Tôi ngồi đầu bàn.
Tôi nhớ hôm đó vào lớp một lát chưa kịp học hành gì thì một phụ huynh xuất hiện ở cửa lớp dẫn theo một cô bé. Thầy ra hiệu cho cô bé vào. Thầy giới thiệu cô tên Hoa, học lớp hai, ở Đà Nẵng mới chuyển về, rồi chỉ xuống ngay bàn tôi bảo cô ấy ngồi vào đó.
Tôi giật nảy lên như bị thầy quất hàng chục roi vô đít. Một cái gì đó ghê gướm đã nổ ra. Tôi toát cả mồ hôi và nhớm đít xít dần từ đầu bàn vào. Cứ mỗi bước chân nàng bước tới, tôi giật lùi vào một chút cho đến khi nàng bước vào chỗ tôi vừa ngồi thì tôi đã ép hai thằng bạn bên trong vào sát đến mép bàn bên kia lúc nào không hay.
Nàng ngồi xuống và dường như ánh sáng đã bừng lên, nhóa qua đến tận bên tôi dù tôi đã giữ khoảng cách an toàn với nàng hơn một nửa cái bàn.
Thời đó không hiểu vì sao trẻ con chúng tôi bị mặc cảm về giới tính rất sớm. Đến lớp 2 là con trai, con gái trên đường đi học không dám đi gần nhau. Vào lớp thì ngồi riêng biệt. Một trai, một gái bị cúp đôi với nhau là xem như bị chọc ghẹo nặng nề lắm và hai đứa đều dị chết người và mắc tịt đến mức không bao giờ dám đi gần lại hoặc nhìn thấy nhau. Do vậy thầy bảo nàng đến ngồi cùng bàn và bên cạnh tôi là sự kiện chấn động làm nổ tung cả thế giới...ngây ngô của tôi.
Nàng sáng lóa nên dù vừa xấu hổ vừa sảng hồn tôi cũng cứ bị thu hút ánh mắt về phía nàng. Áo quần nàng sáng lóa, da nàng sáng lóa, mặt nàng sáng lóa, răng nàng sáng lóa...tất tất mọi thứ của nàng đều sáng lóa giữa một đám đen đen, nhờ nhờ, bẩn bẩn của cả lớp chúng tôi.
Và khi ấy tôi vụt nhìn lại rồi rúm ró cả người, thở không ra hơi, da nổi gai ốc, vì chợt nhận ra mình đang trần trụi trước nàng.
 Lần đầu tiên tôi gặp nàng như thế đó.
Hồi đó, trừ các anh chị lớn từ lớp ba trở lên, việc ở trần đi học không có gì bất thường lắm đối với bọn nhóc lút chút lớp 1, lớp 2 như chúng tôi. Thời đó hòa bình mới lặp lại, cả làng tôi từ vùng kháng chiến mới tản cư về nên nghèo lắm. Mỗi đứa trẻ con chỉ có một bộ áo quần vừa mặc ở nhà vừa mặc đi học là bình thường. Do vậy có cả trăm lý do để ở trần đến lớp vào mùa hè. Mà có mặc đầy đủ áo quần đến lớp thì đến giờ ra chơi cũng phải cởi ra cho đến giờ bãi học đi về. Vì giờ ra chơi rất dài, chúng tôi chạy nhảy như điên không áo quần nào chịu nỗi nên phải cởi ra cất vào hộc bàn trước khi ra chơi. Đến giờ vào học lại thì mồ hôi ướt đẫm và quá nóng nực nên không thể nào mặc áo lại. Tôi vẫn ở trần thường xuyên thế mà hôm nay gặp nàng tự dưng thấy mình trần trụi một cách thê thảm.
Sáng ngày hôm sau, cả nhà ngạc nghiên về tôi. Ăn cơm sáng xong, tôi lo tìm áo (quần xà lỏn thì vẫn mặc ngủ từ hôm qua) trải lên giường, lấy tay vút đi vút lại thật thẳng. Mặc đồ vào xong, tôi lo đi rửa mặt, lấy nước vút lên đầu rồi tìm gương lược của các chị chải đầu rẻ bên thật chuẩn. Và không cần chờ tiếng trống trường, tôi đã hối hả bay tưng tưng đến trường.
Sân trường còn vắng, vài đứa gần trường đến sớm bày trò u mọi, thiếu người, rủ tôi tham gia nhưng tôi từ chối vì sợ dơ áo và hư đầu tóc. Tôi đi thẳng vào lớp, đến chỗ ngồi đặt cuốn vở, lọ mực và cây viết. Mấy hôm trước, thường tôi chỉ mang theo vở và viết, còn mực thì chấm ké mọi người. Tôi không hà tiện, nhưng vì tay chân vụng về, lại hay loai choai trong lớp nên cứ làm đổ mực thường xuyên. Hôm nay tôi mang theo cả lọ mực. Tôi đứng giữa bàn, ngẫn ngơ và hoang mang không biết đặt vở, viết, mực vào vị trí nào. Hôm qua vì quá hoảng hốt, tôi đã dịch vào đến quá nửa bàn để giữ khoảng cách xa nàng nhất có thể được. Ba thằng đã ngồi quá chật.
Ban đầu tôi để cuốn vở vào chỗ tôi đã ngồi hôm qua, nhưng rồi thấy khoảng còn lại không đủ cho 2 thằng bạn ngồi, nên tôi lại nhích ra một tí. Tôi thử ngồi vào rồi lại nhích thêm ra một tí nữa, tí nữa, tí nữa. Lại thấy vào đến giữa bàn gần nàng quá, tôi lè lưỡi nhích trở vô lại. Từ đó liếc mắt nhìn qua chỗ nàng ngồi lại thấy xa quá, muốn nhích ra một tí nhưng không đủ can đảm.
Tôi còn đang thẩn thờ chưa biết tiếp theo sẽ làm gì thì bất ngờ nghe tiếng chân và ngước lên thấy nàng sáng lóa xuất hiện. Tôi giật thốt cả người như bị bắt quả tang rồi tái xanh mặt mày đứng nhổm lên giật lùi, giật lùi dần vào mép bàn trong rồi bước ra khỏi bàn, theo lối đi hẹp bên trong chạy vù ra khỏi lớp.
Sân trường đã đông lên, bao nhiêu trò chơi từ bắn bi, ném mạng, u mọi, nhảy lò cò...diễn ra náo nhiệt trên sân trường nhưng tôi chẳng tham gia một trò nào. Tôi thẫn thờ đi loanh quanh sân trường mà mắt thỉnh thoảng vẫn lén lén nhìn vào cửa lớp để mong đón nhận nguồn sáng lóa từ trong ấy hắt ra.
Rồi ba tiếng trống vào lớp cũng vang lên. Tất cả học sinh lớn bé ùa vào lớp. Cả ba thằng tôi đều không dám vào chỗ ngồi theo lối đi chính giữa mà phải đi vòng theo lối men tường. Rồi cả ba thằng đều ngồi rúm ró vào một góc y như hôm qua dù trước đó tôi đã cố để cuốn vở nới ra về phía nàng.
Tôi không còn nhớ đến lúc nào thì tôi ngồi xịt lại gần nàng. Có lẽ mỗi ngày mỗi ít, can đảm tôi tăng dần lên, tôi xích dần ra về phía nàng. Có lẽ dường như bắt đầu từ một lần nàng quên mang theo lọ mực. Nàng đã ngước mắt hướng tất cả ánh sáng về phía tôi. Tôi vội đẩy bình mực của mình vào giữa và gần về phía nàng hơn rồi hai đưa cùng chấm chung. Có lẽ nhờ vậy, trong lúc chấm mực viết bài, tôi đã vô tình nhích gần về phái nàng lúc nào không hay. Nói là gần chứ thực ra vẫn giữ khoảng cách một người ngồi giữa tôi và nàng. Tôi sợ cái đen đúa, nhờ nhờ, bẩn bẩn của tôi dây vào nàng chăng?
Tôi chưa bao giờ thấy hạnh phúc khi được đến trường kể từ khi đó. Buổi sáng tôi lo ăn cơm sớm, rửa mặt mũi chân tay thật sạch sẽ, lấy nước chải đầu thật mướt rồi chuẩn bị vở, viết, mực đầy đủ để tưng tưng bay đến trường. Buổi trưa xuống sông tắm xong là lo bay đến trường không chờ đến tiếng trống thúc giục.
Ngày nào không được đi học, ở nhà buồn đến thẫn thờ. Mà hồi ấy, mỗi tuần đến hai ngày không được đi học: Ngày chủ nhật và ngày thứ năm. Trước đây, hai ngày ấy là hai ngày lên thiên đường, bây giờ là hai ngày buồn bã của tôi. Có hôm buồn quá, tôi lò dò ra trường. Chỉ có gốc cây bồ đề đứng đơn côi giữa sân trường hoang vắng, lòng tôi tê dại đi.
Chừ nhớ lại thấy thương cho mình quá, không biết tại sao tôi biết khổ sớm như thế?
(còn tiếp)



Saturday, 11 May 2013

TÔI NGHIỆP HUỲNH NGỌC CHÊNH ĐỊNH DỐI GẠT HẢI NGOẠI ĐẾN BAO GIỜ ???

HÔM TRƯỚC KHOE Ở TUỔI 50 MỚI GẶP BẠN GÁI - GIỜ THÌ KHOE CON GÁI - LẦN TRƯỚC THÌ NÓI DÒM QUANH KHÔNG THẤY AI THEO DÕI LIỀN LEO LÊN MÁY BAY ĐI PHÁP - GIỜ THÌ CHO BIẾT TRONG CÁI LAP -TOP TÒAN LÀ TÀI LIỆU BÍ MẬT (CHỐNG VẸM GIẢ?) - VẬY MÀ CÔNG AN ĐUI KHÔNG THẤY CÁI LAP- TOP CHÌNH ÌNH TRƯỚC MẶT ??? 
XẠO VỪA THÔI  8 CHÊNH- HẢI NGOẠI KHÔNG AI TIN NHỮNG MÀN KỊCH CHĂN TRÂU ẤU TRĨ , CON NÍT ẤY ĐÂU MÀ HÒNG TIẾP TỤC./- Mt68



NHƯNG DÙ SAO CŨNG CÁM ƠN BỘ CÔNG AN

Còn một chuyện nữa mà mình quên. Khi họ bảo chờ đó để kiểm tra an ninh, mình run lên như cầy sấy vì sực nhớ đến cái laptop mang theo trên vai. Làm sao mà giấu được cái laptop đây vì trong ấy chứa toàn tài liệu tuyệt mật.
Biết sau khi lãnh giải ở Pháp về thì chuyện xuất ngoại sẽ khó đi và dự đoán càng về sau đối với mình sẽ còn rất khó. Tuy nhiên kế hoạch cho con đi chơi, theo như lời hứa, đã tính từ trước tết sau khi đã lãnh một cục tiền hưu trọn gói chừng trên 200 triệu (Tiêu cho hết tiền hưu, chứ để lãnh từ từ, thì có khi mất sổ hưu lại tiếc).Chương trình cho cháu đi Los chơi Disneyland, Universal, sau đó loanh quanh thăm một vài người quen ở Cali rồi bay về. Phải đi vào tháng 5 thì mới còn vé rẻ, qua tháng 6 thì đắt lên mua uổng tiền quá.



Sau chuyến đi Pháp trở về, đánh hơi thấy bất ổn, mấy lần bàn chuyện hủy bỏ chuyến đi với con bé, nhưng nó nói ba hứa mà không giữ lời, thà cứ thử không được thì về. Trẻ con nghĩ rất đơn giản là vậy, chứ mình biết mỗi lần như vậy là tốn kém và sẽ gây ra sốc tâm lý cho nó lắm. Khi nhỏ mình bị mấy lần nên có kinh nghiệm. Được ba hứa cho đi chơi xa, háo hức trông chờ đến ngày đi thì vì lý do đột xuất phải hủy, sốc lắm. Nhưng rồi nghĩ trong thời gian nầy không tranh thủ đi thử thì sẽ khó có cơ hội đi được nữa...Và có thể là không có cơ hội nào, trong xã hội bất an nầy khó tính được gì lâu dài. Mẹ nó thì, vì đã chia tay với mình nên đã một lần không xin được visa. Không hiểu sao tay Mỹ nầy lại ngại phụ nữ li dị chồng đến thế! Xem ra chú Sam cũng chẳng ga lăng gì với chị em độc thân.
Vậy là chiều con, tiến hành lo các thủ tục cho chuyến đi. Tuy nhiên phải liên tục làm "công tác tư tưởng" cho nó là có thể phải quay về.
Và đúng là quay về thật.
Chiều ngày 10.5. hai cha con được chị nó đưa lên phi trường sớm, làm thủ tục check in ngay sau đó rồi hồi họp xếp hàng qua cửa an ninh.
Khi nhân viên an ninh bấm tên mình ra thì dừng lại, bảo bước vào trong đứng chờ. Một nhân viên khác được gọi đến mời mình đi đến chỗ khác để kiểm tra an ninh. Con bé xếp hàng sau mình vẫn tiếp tục được kiểm tra và được đóng dấu thông hành xuất cảnh. Hai cha con ở hai bên "đường biên giới" xem như con đã được qua nước Mỹ, còn cha ở lại quê nhà chưa biết số phận sắp tới sẽ ra sao.
Dĩ nhiên không có chuyện đó xảy ra vì con bé mới 12 tuổi không thể đi du lịch một mình. Thế mà khi họ mời mình vào phòng làm việc họ không cho mình dẫn con bé theo, họ vẫn buộc con bé ở bên kia "biên giới". Mình kiên quyết không thể tách rời con bé nên cuối cùng họ cũng cho con bé đến ngồi ở bên ngoài phòng làm việc nhưng với một khoảng cách khá xa vì con bé vẫn còn bên kia biên giới.
Thật ra thì họ cũng chẳng làm việc gì, buộc mình ngồi đó chờ rồi họ gọi điện đi lung tung, rồi như sợ mình nghe nội dung điện thoại, họ lại mời mình ra ngồi đợi bên ngoài. Đợi một lát nhưng chẳng thấy ai hỏi han gì, mình lại quay vào phòng hỏi họ: Cho đi hay không thì trả lời nhanh cho tôi biết. Lúc đó họ mới báo: Chú tạm thời chưa được phép xuất cảnh. Lý do? Sẽ có biên bản nói rõ. Thì làm biên bản nhanh cho tôi về.
Thế mà cũng hơn nửa giờ sau họ mới mang biên bản ra cho mình ký. Trước đó, mình đã nhắc họ phải lo chuyện lấy hành lý ký gởi trên máy bay. Lúc ấy họ mới nhớ ra, vội cho người đi báo với nhân viên làm thủ tục của hảng bay. May mà kịp thời, hành lý chưa đưa vào máy bay. Lúc đó cũng 5 giờ rồi, chỉ còn 45 phút là máy bay cất cánh.
Khi ra về họ lại quên làm thủ tục nhập cảnh lại cho cháu bé. Mình phải nhắc họ là cháu bây giờ đã xuất cảnh, phải làm thủ tục cho cháu nhập cảnh lại chứ không sau nầy rắc rối.(có dấu đóng cho xuất nhưng không có dấu đóng cho nhập). Họ loay hoay một hồi rồi đóng dấu hủy xuất cảnh cho cháu.

Chuyện bình thường và đơn giản như vậy đó.
Ở Việt nam mà, muốn cho đi thì cho, muốn chặn thì chặn, chẳng cần biết lý do và cũng chẳng cần báo trước.
Trong biên bản có ghi một câu rất ư là trêu ngươi: Phát hiện Huỳnh Ngọc Chênh...là người thuộc diện chưa được cho xuất cảnh theo đề nghị của cục bảo vệ chính trị VI (bộ Công An).
Nếu mình thuộc diện chưa cho xuất cảnh thì gởi thông báo trước để mình khỏi đi đâu chứ hà cớ gì làm thinh không cho biết để mình đi ra cửa khẩu rồi mới "phát hiện". Nhưng mà các cơ quan chính quyền Việt Nam mình thế rồi, họ toàn quyền muốn đối xử với dân như thế nào thì đôí xử chẳng sợ ai, chẳng sợ bị kiện vì thật ra mấy khi công dân mà kiện được cơ quan chính quyền. Bị bắt vô đồn công an lột truồng, bị đánh cho gãy răng, bị vô cớ bắt đi giáo dục, bị vu khống trên các phương tiện truyền thông của đảng...mà các nạn nhân đến nay vẫn chưa kiện được gì.
Huống chi là chuyện của mình nhỏ như con thỏ. Không nhằm nhò gì so với trường hợp các Việt Kiều về nước. Sứ quán VN tại nước sở tại cấp visa cho họ đàng hoàng, thế nhưng khi mua vé bay về đến TSN thì bị chặn lại không cho nhập cảnh vì lý do an ninh. Với bao nhiêu tốn kém, bao nhiêu thời gian chuẩn bị để đến khi đặt chân lên đất nước rồi mà vẫn không bước vào được với quê hương. Lại thất thểu tìm chuyến bay bay về. Nhiều người đã bị như vậy. Cay đắng.
Nhưng cay đắng nhất là trường hợp mới đây của anh Phạm Văn Điệp, công dân VN chính hiệu, từ Nga về nước đã bị không cho nhập cảnh khi đến sân bay Nội Bài. Sau đó vì khiếu nại, anh đã bị cưỡng bức đưa lên máy bay về lại Nga một cách thô bạo. Không còn gì cay đắng hơn.
Hú hồn , nhớ lại hồi mình ở Pháp về, họ làm vậy thì  biết làm sao? Thời hạn visa ở Pháp thì hết nên đương nhiên không vào được Pháp...Có lẽ phải bay đi bay về giữa hai nước đến suốt đời như một nhân vật trong phim hài của Đông Âu mà mình xem cách đây khá lâu: "Tìm vàng dưới chân tượng đài sư tử" thì phải.
Việt nam ta là thế đó, vậy mà ai nói rằng nhân quyền bị vi phạm ở VN thì họ nhảy đựng lên...rồi lại cấm xuất, nhập cảnh. He he.

                                                         *        *

Nhưng dù sao cũng cám ơn bộ Công An đã giúp tôi giải tỏa một công án thiền gai góc và bùi nhùi đến nổi muốn "thoát" phải cần một em chuổng cời múa may trước mắt như nhà sư gì đó đã làm, mà tôi thì không thể nào làm được vì rất sợ hai bao...
Đó là nhờ chuyện ngăn chặn của bộ mà tôi đã xác định ra tôi chính là tôi chứ không phải là ai khác như em Hàn Giang Trần Lệ Tuyền nào đó ở Paris viết đến 5 bài báo hỏi Huỳnh Ngọc Chênh là ai? mà khi đọc xong 5 bài viết lê thê như kinh kệ ấy tôi đã mê mụ đầu óc rồi hoảng hốt không biết mình có đúng là mình không nữa. Lại thêm mới đây các dư luận viên lại bồi tiếp: Tôi không phải là tôi mà là tay bồi bút cùng băng nhóm với Lập Đào Sàm Chi Diện nằm dưới trướng của Tư Sang làm công việc giống như các đại báo lề đảng, nhưng đám báo lề ấy thì được nhận tiền còn chúng tôi thì trơ mỏ. Tôi thật sự tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa thì chạy ra đường trồng chuối ngược theo thế Hàm Mô Công, miệng lẩm bẩm: Ta là ai? Ta là ai?
He he, bây giờ thì thoát rồi mà không cần người đẹp... Cám ơn bộ Công An nhé!
HNC

P/S: Còn một chuyện nữa mà mình quên. Khi họ bảo chờ đó để kiểm tra an ninh, mình run lên như cầy sấy vì sực nhớ đến cái laptop mang theo trên vai. Làm sao mà giấu được cái laptop đây vì trong ấy chứa toàn tài liệu tuyệt mật.
Chưa kịp làm gì thì thêm một nhân viên an ninh nữa đến kè bên mình mời về phòng riêng làm việc. Không còn cách nào giấu cái laptop. Nó to đùng thì không thể ném đi đâu.
Nhưng rồi may quá, họ chẳng để ý gì đến cái laptop cho đến khi làm xong biên bản rồi cho mình về. Các vị an ninh ở đây mất cảnh giác quá. Hú hồn.
Tài liệu tuyệt mật trong lap top không phải của mình mà do mình đánh cắp được, định mang qua bển bán kiếm bọn tiền. Vì...
Đó là tài liệu sáng chế máy bay không người lái của các nhà khoa học đỉnh cao mới phát minh. Cái nầy Mỹ nó thèm lắm lắm.

Wednesday, 27 March 2013

HẢI NGOẠI CẦN KIỂM CHỨNG NHỮNG LỜI TỰ THỔI PHÒNG CỦA HUỲNH NGỌC CHÊNH - SANH 1952 TỚI 1968 CHÊNH MỚI 16 TUỔI - CHƯA THỂ ĐẬU TT 2 - NGHĨA LÀ CÒN LÀ HỌC SINH TRUNG HỌC Ở ĐÀ NẴNG- 

CHƯA CÓ MẶT Ở SÀIGÒN LÀM SAO MÀ HOẠT ĐỘNG TRONG ĐÁM NGUYỄN HỮU THÁI, HUỲNH TẤN MẪM, TRƯƠNG THÌN ... ĐƯỢC ?? 

BÂY GIỜ XƯNG TA ĐÂY ĐỂ ĐƯỢC VC CUNG CẤP THÊM PHÂN TƯƠI ẤY MÀ !!! ./- Mt68



ÔNG HUỲNH NGỌC CHÊNH VỚI GIẢI THƯỞNG
CỦA HỘI PHÓNG VIÊN KHÔNG BIÊN GIỚI
 
ĐINH LÂM THANH *
 
Sau khi Bà Hàn Giang Trần Lệ Tuyền đưa bài Huỳnh Ngọc Chênh Là Ai’ lên nét, tôi đã có vài dòng góp ý về cá nhân cũng như giải thưởng. Tưởng chuyện đến đây rồi cũng đi vào quên lãng, nhưng ngày hôm qua, anh Nguyễn Kim Khánh có post vài dòng trách nhẹ chúng tôi không chịu đọc kỷ bài…Với một ý kiến nhẹ nhàng và trí thức của anh Nguyễn Kim Khánh nhắc nhở, tôi xin phép được lên diễn đàn một lần nữa với một bài viết ngắn.
 
Tôi thường đọc rất kỷ những bài do anh Nguyễn Kim Khánh chuyển tiếp. Anh Khánh thì không lạ lùng gì với tôi cũng như thành phần chống cộng tại Paris. Chúng tôi thường gặp nhau trong những lần hội họp, biểu tình tranh đấu, tưởng niệm 30.4, tưởng niệm biến cố Mậu Thân, lễ giỗ Tổng Thống Ngô Đinh Diệm cũng như các lần tổ chức ghi ơn anh hùng tử sĩ Việt Nam Cộng Hòa. Tôi biết anh là một nghệ sĩ, một trí thức có lòng với Quốc Gia, thường trăn trở cho vận mrệnh đất nước cũng như sự ấm no hạnh phúc cho người dân thấp cổ bé miệng tại Việt Nam. Cá nhân tôi rất ngưỡng mộ anh Nguyễn Kim Khanh, nhất là những commentaires của anh trên net, và vì lý do nầy, tôi xin trở lại vấn đề Ông Huỳnh Ngọc Chênh để làm sáng tỏ thêm một lần nữa.
 
Tôi là người trong cuộc. Điểm thứ nhất, tôi đứng trong hàng ngũ sinh viên Quốc Gia để chống lại các tổ chức của cộng sản núp dưới bóng sinh viên Đại Học Saigòn bắt đầu từ nền Cộng Hòa thứ nhất của Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Thời tranh đấu của tôi ở đại học là chống lại Mặt Trận Cứu Quốc do các tên Mẫm, tên Nuôi….cầm đầu. Từ thời điểm mà ông Vũ Văn Mẫu cạo đầu xuống đường với sinh viên cho đến cuối 1967 (là năm tôi thi hành nghĩa vụ động viên) thì Ông Huỳnh Ngọc Chênh bắt đầu chập chững bước chân vào bậc trung học (nếu ông sinh năm 1952). Nói vậy để cho Ông Chênh biết rằng, tôi còn đây, và đã ‘một thời đấm đá từ Sài Gòn ra tới Huế’ với các tên Việt cộng nằm vùng là đồng chí cao cấp và cũng là bậc thầy của Ông. Dù thời gian nầy ông còn nhỏ, chưa phải là lãnh tụ trụ cột trong các phong trào, mặt trận chống đối phá hoại Việt Nam Cộng Hòa nhưng Ông là thành viên nòng cốt Mặt Trận Cứu Quốc, đã vào bưng học tập chính trị với Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Kể từ biến cố Mậu Thân thì ông chính thức trong thành phần lãnh đạo ra mặt đánh phá Việt Nam Cộng Hòa với các tên Mẫm, Nuôi, Hoạt, Thái…Cho đến ngày 30.4.1975, chính Ông đứng lên kêu gọi đón tiếp cộng sản Hà Nội và truy lùng bắt bớ những người đã phục vụ dưới Chính Phủ Việt Nam Cộng Hoà. Đây là ký lịch của ông Huỳnh Ngọc Chênh !
 
Một điểm quan trọng tiếp, Ông viết thành sách thành báo rằng, Pháo Binh Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà đêm đêm bắn vào nhà thường dân ! Đây là một điều LÁO KHOÉT ! Đến giờ nầy, 2012 (sau 40 năm)  ông vẫn còn dùng giọng điệu nặc mùi cộng sản để tuyên
truyền, thì tôi, người trong cuộc, MỘT NGƯỜI LÍNH VIỆT NAM CỘNG HÒA nói cho ông biết rằng Không có một người lính hay cấp chỉ huy Pháo Binh nào ra lệnh bắn vào
nhà dân. Chỉ có bọn côn đồ cộng sản của ông mới vô nhân đạo pháo vào nhà dân trong suốt chiều dài chiến tranh xâm nhập Miền Nam. Tôi là một người lính TiếpVận trực tiếp yểm trợ chiến trường, Từ năm 1970 đến 30.4.1975, tôi tham dự hành quân yểm trợ trực tiếp và liên tục các chiến trường cấp Quân Đoàn, Sư Đoàn xuống tới Trung Đoàn từ Cao Nguyện BanMêThuột đến KonTum. Tôi đã sống bên cạnh với các đơn vị Pháo Binh từ cấp Tiểu Đoàn, Đại Đội tham chiến cũng như Trung Đội Pháo Binh Diện Địa (tại các Quận) và chưa bao giờ nghe nói đến việc bắn lầm vào nhà dân chứ đừng nói bắn ngay vào nhà dân. Chính vì chỗ nầy mà tôi lên tiếng phản đối cái giải thưởng của ông cũng như sự hiện diện của ông tại Paris.
 
Sau đây, một câu hỏi riêng Ông Huỳnh Ngọc Chênh, từ trước đến nay đã có nhiều giải thưởng dành cho người tranh đấu trong nước, tôi đều hoan nghênh và ủng hộ hết mình.
Nhưng những người nầy từ trước đến nay không ai được trực tiếp đi lãnh giai mà phải nhờ gia đình, anh em dòng họ bạn bè lãnh thế. Ông có đường dây nào mà cộng sản để cho ông ra ngoài một cách dễ dàng như vậy ? Hình như Ông cho biết việc xin xuất cảnh của ông chỉ có 72 tiếng đồng hồ ? Nếu đúng thì đây là một phép lạ ! Chính điều nầy tạo cho tôi một dấu hỏi. Ông nghĩ sao ?
 
Cuối cùng, tôi rất kính phục chủ trương và tinh thần làm việc của các phóng viên trong Hội Phóng Viên Không Biên Giới, nhưng qua câu chuyện nầy, cũng xin Hội Phóng Viên Không Biên Giới cho biết khi người lãnh giải là một kẻ nói dối thì Quý Vị tính sao ?
 
Đinh Lâm Thanh
Paris, 23.3.2013

Tuesday, 26 March 2013

HUỲNH NGỌC CHÊNH CHƠI TRÒ "MỴ HẢI NGOẠI" HƠI NHIỀU RỒI ĐÓ:

1- Cùng bồ liếc qua liếc lại không thấy công an ngăn cản, leo lên máy bay qua Pháp.
2- Diễn văn tố cáo BÁO TRONG NƯỚC đều của Việt Cộng làm chủ. ( Biết lâu rồi !)
3- Đi thăm MỘ BẢO ĐẠI để làm gì ??? (Để tạo mơ huyền ... ai nghĩ sao tùy ý.)

TUYÊN BỐ SẼ VỀ VN TỈNH BƠ nà nàm thao ? Giấu CUỘI, lòi CUỘI có đúng không Bà Con ???./- Mt68



THỨ BẢY, NGÀY 16 THÁNG BA NĂM 2013

PARIS NGÀY 6, BUỔI SÁNG


Dậy từ 5 giờ sáng, định viết vài chữ mà mãi đến bây giờ, là 11 giờ trưa vẫn chưa gõ được chữ nào. Hết điện thoaị đến cà phê, rồi bạn bè đến rủ đi ăn sáng, rồi có bạn khác đến thăm viếng...Chừ mới gõ vội vaì chữ chứ lat& nưã lại ăn trưa rồi đi chơi thì không còn thời gian.
Hôm qua, sau khi trả lời phỏng vấn Radio France, mới có chút thời gian đi khám phá Paris bằng metro, nhưng rồi cũng chỉ mới thăm được tháp Effel và mộ vua Bảo Đại nằm trong nghĩa trang cạnh đó.

Tối định đi về quận 13 tìm lại chút hương vị Việt Nam và tìm người bạn cũ nhưng rồi buộc phaỉ ghé lại nhà một người bạn mới ăn tối. 9 giờ tối mới đến được quận 13, ăn 1 tô phở gà với hai đưá cháu. Không gặp lại được bạn xưa.
Chuẩn bị ăn trưa và lên đường ngao du một chuyến lên phía Bắc. Hẹn sẽ về phía Nam tuần sau.

Monday, 25 March 2013

(Mt68 vừa đọc xong)  

HUỲNH NGỌC CHÊNH KHÔNG PHẢI LÀ MỘT NGÒI BÚT TỰ DO - CHỈ LÀ MỘT TÊN GIẢ DẠNG TRANH ĐẤU CHỐNG CỘNG - CHỐNG CỘNG THIỆT SAO ĐƯC UNG DUNG RA PHI TRƯNG ??? NHÀ BÁO TỰ DO SAO ĐƯỢC LÀM THƯ KÝ BÁO THANH NIÊN CHỦ NHỰT ? HNC ĐÃ VIẾT "Ở VN HIỆN NAY KHÔNG CÓ BÁO TƯ NHÂN " - THƯ KÝ BÁO THANH NIÊN MÀ TÀ TÀ CHỐNG CỘNG ĐƯỢC SAO ??? LÁO VỪA PHẢI THÔI CHÊNH VÊNH ./- Mt68


HUỲNH NGỌC CHÊNH LÀ MỘT VIỆT CỘNG CHÍNH CỐNG ĐANG GIỮ CHỨC THƯ KÝ TÒA SOẠN BÁO THANH NIÊN CHỦ NHẬT./- Mt68

Huỳnh Ngọc Chênh: quá “ngũ thập” mới gặp “Tiên”!

CATPHCM - 50 tháng trước 
(CATP) Huỳnh Ngọc Chênh (SN 1952) xuất thân là một giáo viên mãi đến 1992 ông mới vào nghề báo, hiện đang làm Thư ký tòa soạn phụ trách báo Thanh Niên Chủ Nhật.

Bài phát biểu của Huỳnh Ngọc Chênh trong buổi trao giải Công Dân Mạng 2013 tại Paris.


Netizen Huỳnh Ngọc Chênh và bà Lucie Morillon, giám đốc truyền thông RSF.
Netizen Huỳnh Ngọc Chênh và bà Lucie Morillon, giám đốc truyền thông RSF.


Thưa toàn thể Qúy Vị.
Tôi thật sự bất ngờ khi có mặt tại buổi lễ hết sức trân trọng nầy. Vì ở đất nước tôi nhiều quyền tự do được hiến pháp công nhận nhưng vẫn bị nhà cầm quyền tìm cách nầy cách khác hạn chế. Trong vòng 2 năm trở lại đây có khá nhiều blogger không được phép đi ra nước ngoài để du lịch, để chữa bệnh, để dự hội thảo, hoặc để nhận các giải thưởng quốc tế như tôi mà không có lý do . Đó là các blogger Đào Hiếu, Người Buôn Gió, Nguyễn Hoàng Vi, JB Nguyễn Hữu Vinh, Huỳnh Trọng Hiếu, Uyên Vũ, Lê Quốc Quân…

Do vậy sự có mặt của tôi ở đây là một bất ngờ. Có thể là do uy tín của Tổ chức Phóng viên không biên giới RSF cũng như của tập đoàn Google, là hai tổ chức đã sáng lập và bảo trợ cho giải thưởng cao quý nầy. Và cũng có thể là do những cuộc vận động đấu tranh cho nhân quyền, cho dân chủ ở nước tôi đang diễn ra khá sôi động thông qua việc góp ý sửa đổi hiến pháp đã có những tác dụng nhất định lên giới cầm quyền.
Xin nói thêm về cuộc vận động đấu tranh cho nhân quyền và dân chủ đang diễn ra khá mạnh mẽ ở đất nước tôi. Cách đây ba năm, khi blogger, luật sư Cù Huy Hà Vũ  qua các bài viết đề nghị đa đảng để dân chủ hóa, liền bị kết án 7 năm tù, thì nay, khi tôi có mặt ở đây, bên nước tôi đã có nhiều tổ chức với tổng số gần 20 ngàn người ký tên vào các bản kiến nghị yêu cầu xóa bỏ điều bốn trong hiến pháp và yêu cầu đa đảng mà không phải e dè sợ hãi.
Điều gì đã làm nên sự kỳ diệu nầy. Ấy là mạng internet. Mạng internet đã giúp người dân chúng tôi nói lên tiếng nói và nguyện vọng đích thực của họ trong hoàn cảnh tự do ngôn luận bị bóp nghẹt.
Như quý vị đã biết ở đất nước tôi không hề có báo tư nhân, chỉ có cơ quan của nhà nước hoặc của đảng cầm quyền mới được ra báo và lập đài phát thanh – truyền hình. Do vậy 700 cơ quan báo đài đều nằm dưới quyền kiểm soát của những đảng viên CS tin cậy. Thông tin đăng tải trên các cơ quan báo đài ấy đi theo định hướng của đảng cầm quyền. Tiếng nói và nguyện vọng của nhiều người dân vì thế mà không có nơi để xuất hiện.

May thay mạng internet xuất hiện và các blogger ra đời. Ban đầu các blogger tiên phong tuy còn rất ít ỏi  nhưng họ là những mũi kim nhọn đâm những lỗ thủng đầu tiên vào bức màng bưng bít thông tin ở đất nước tôi. Và nhiều người trong số họ phải trả giá cho sự dũng cảm ấy, họ đã và đang bị ngồi trong nhà tù, trong trại cải tạo, bị quản thúc và thậm chí bị cưỡng bức vào nhà thương điên nữa. Đó là các blogger và các nhà đấu tranh dân chủ ôn hòa: Thích Quảng Độ, Nguyễn Văn Lý, Nguyễn Đan Quế, Phạm Bá Hải, Nguyễn Văn Đài, Hà sỹ Phu, Bùi Minh Quốc, Tiêu Dao Bảo cự,  Cù Huy Hà Vũ, Đỗ thị Minh Hạnh, Bùi thị Minh Hằng, Phạm Thanh Nghiên, Tạ Phong Tần, Điếu cày Nguyễn Văn Hải, Phan Thanh Hải, Phạm Minh Hoàng, Lê Công Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Tiến Trung, Lê Thăng Long, Trần Anh Kim, Nhạc sỹ Việt Khang, Trần Vũ Anh Bình, Lê Anh Hùng,…. Và lớp trẻ sau nầy như Nguyễn Phương Uyên, Paul Lê sơn và nhóm thanh niên công giáo ở Vinh…
Những hy sinh ấy đã không uổng công. Ngày nay những blogger và những người đấu tranh cho dân chủ đã phát triển lên thành một lực lượng lớn mạnh và rộng khắp mà nhà cầm quyền không thể nào ngăn cản nổi. Hai vạn chữ ký và sẽ còn nhiều hơn nữa đòi xóa bỏ điều bốn đã nói lên điều đó. Hàng trăm trang blog cổ xúy cho đổi mới, cổ xúy tự do ngôn luận, cổ xúy dân chủ thu hút lượng người đọc khổng lồ và kết nối với nhau thành một hệ thống báo chí mà chúng tôi gọi là báo lề dân, tồn tại lớn mạnh song song bên cạnh hệ thống báo chí do nhà nước kiểm soát được gọi là báo lề đảng.
Trong cái nền vững vàng ấy tôi được phát triển lên. Những lá phiếu từ khắp nơi trên thế giới bầu cho tôi để tôi trở thành công dân mạng chính là những lá phiếu dành cho phong trào đấu tranh cho quyền công dân trong đó có quyền tự do ngôn luận đang lớn mạnh lên hàng ngày trên đất nước chúng tôi.
Xin dành vinh quang nầy cho những người đi tiên phong đã và đang bị trả giá trong nhà tù và cho tất cả những người bạn đồng hành của tôi đã giúp đỡ và tạo đà cho tôi.
-          Để nhận được giải thưởng cao quý nầy, tôi đã nhận được sự ủng hộ của các blogger, các bạn trẻ yêu nước tại VN cũng như các bạn khác tại hải ngoại. Những lá phiếu các bạn dành cho tôi chính là những lá phiếu góp phần động viên một phong trào đang vươn lên lớn mạnh ở VN, phong trào của những người viết báo tự do, những người sẵn sàng đối đầu với những khó khăn để đấu tranh cho quyền tự do ngôn luận chính đáng. Cám ơn các cơ quan truyền thông như VOA, BBC, RFI, RFA, SBTN…đã tích cực đưa tin và viết bài về tôi cũng như về sự kiện bầu chọn công dân mạng, nhờ vậy mà giải thưởng lần nầy đã gây ra tiếng vang rộng lớn tạo ra nguồn động viên to lớn cho phong trào đấu tranh cho sự tiến bộ ở trong nước tôi.
-          

Riêng với cá nhân tôi, từ khi nhận được giải thưởng cao quý nầy tôi đã cảm nhận được sự tin yêu của bạn đọc khắp nơi dành cho blog huỳnh ngọc chênh của tôi. Sau khi được tin tôi trúng giải thưởng netizen, số lượt người vào đọc hàng ngày tăng từ 15 ngàn lên 20, có khi 25 ngàn lượt .
-          Cám ơn tập đoàn Google, tập đoàn về mạng to lớn, phủ khắp toan cầu, là kho tri thức khổng lồ mà những người viết báo chúng tôi luôn cần đến. Thật xứng đáng khi Google đã kết hợp với RSF tổ chức ra giải thưởng cao quý nầy để hàng năm trao cho những người hoạt động vì sự tự do báo chí trên toàn cầu thông qua hệ thống mạng internet.
-          Xin chân thành cám ơn tổ chức RSF, đã có mạng lưới rộng lớn trên toàn thế giới, là chỗ dựa quan trọng cho những người cầm bút tự do, nhất là những nhà báo trong những đất nước bị bóp nghẹt tự do ngôn luận. Giải RSF là nguồn động viên to lớn cho những blogger ấy.


NỘI CHUYỆN HUỲNH NGỌC CHÊNH CÙNG NGƯỜI TÌNH  ĐI RA PHI TRƯỜNG LÊN MÁY BAY ĐI PHÁP NGHE NHƯ CHUYỆN TRINH THÁM CỦA CON NÍT CHĂN TRÂU - CHỜ XEM HUỲNH NGỌC CHÊNH NẰM LẠI HẢI NGOẠI HAY VỀ VN ? SẼ TÍNH SỔ SAU NHÁ BÀ CON./- Mt68






Sent: Sunday, March 24, 2013 10:44 AM
Subject: [VN-TD] Re: Huỳnh Ngọc Chênh là ai, Bài 3



CÂU CHUYỆN NHÀ BÁO HUỲNH NGỌC CHÊNH
Thưa Quý Vị,
     Liên quan đến nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh sang Pháp nhận giải thưởng của tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới và Google. Chúng tôi có mấy suy nghĩ như sau:
     1.- Về sách lược đấu tranh chống CS, kinh nghiệm cho thấy “chỉ có người CS mới có thể lật đổ được chế độ CS.” Điều nầy rất đúng : CS là một đảng cướp ngày đội lốt nhà nước, nắm trọn quyền sanh sát, rất giỏi về tổ chức an ninh tình báo, lại rất giỏi về tổ chức “đoàn ngũ hoá” tất cả mọi tầng lớp dân chúng từ già đến trẻ, tất cả mọi ngành nghề. Và với 2 cánh tay bạo lực quân đội và công an, sẵn sàng đàn áp không thương tiếc bất cứ ai chống lại chúng, do đó người dân tay không tuyệt đối không bao giờ có thể lật đổ được CS !
     2.- Muốn lật đổ CS, chúng ta chỉ có thể :
          a.- Chờ đảng CS tự hủy theo quy luật đào thãi của xã hội, như do tham nhũng, tranh giành quyền lực đấu đá lẫn nhau, thành tiêu diệt lẫn nhau. Điều này rất khó thành hiện thực. Đừng quên, đàng sau CSVN còn có quan thầy Trung CộngDứt khoát TC không để cho CSVN sụp đổ bất cứ vì lý do gì. Trung cộng đang từng bước sát nhập VN vào Hoa Lục !
          b.- Sách lược “diễn biến hoà bình” mà Hoa Kỳ và Tây phương đang áp dụng cho chế độ CS Hànội; nghĩa là “dân chủ hoá” từng bước, tôn trọng Nhân Quyền, song song với  đà cải tổ và phát triển kinh tế theo đúng luật chơi khi gia nhập WTO. CS Hànội không thể cưỡng lại được trước xu thế nầy ! Việc CS Hànội đưa vấn đề “sửa đổi hiến pháp” vừa qua… cũng là nằm trong yêu cầu đổi mới chánh trị, dẹp bỏ chế độ CS...
          Trước áp lực của quốc tế, và trước áp lực của đông đảo quần chúng trong nước, CS Hànội đang lúng túng, vừa làm vừa sợ. Nhưng sợ vẫn phải lết… tới !
          c.- Vấn đề CS Hànội sụp đổ là bắt buộc. Mau hay chậm còn tùy thuộc một phần vào ý chí của toàn dân ở trong và ngoài nước. Nhưng yếu tố quyết định vẫn là những người cộng sản yêu nước thức tỉnh. Như quý vị Bùi Tín, Dương Thu Hương, Tô Hải, v.v… trong số đó có nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh !
     3.- Nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh đã được tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới vinh danh với sự bảo trợ của Google, không ai nghi ngờ gì giá trị của nó. Huỳnh Ngọc Chênh đương nhiên là rất xứng đáng để nhận giải thưởng !
     Lúc ban đầu khi nghe Huỳnh Ngọc Chênh được CS Hànội cho phép sang Pháp nhận giải thưởng, cá nhân chúng tôi đã có ngay ý nghĩ trong đầu là tại sao Huỳnh Ngọc Chênh được phép xuất ngoại… trong khi nhiều người lại bị cấm ? Liệu CS Hànội có dám cho anh trở về lại VN hay không ? Nhưng sau khi được chính anh HNC trả lời “có lẽ” vì uy tín của tổ chức PVKBG và Google quá lớn nên buộc CS Hànội phải cho phép anh đi. Điều nầy rất đúng.
     Nhưng khi chúng tôi đọc được các bài đánh phá của Hàn Giang Trần Lệ Tuyền nhắm vào HNC; và khi biết được Hàn Giang Trần Lệ Tuyền là vợ của nhà báo Việt Thường, chủ diễn đàn Hồn Việt bên Anh (Việt Thường cũng chính là tên tay sai CS, chống cộng 2 mang đã bị nhận diện từ lâu). Bây giờ thì mọi sự việc đã sáng tỏ như ban ngày : CS Hànội mượn tay người Việt hải ngoại để diệt Huỳnh Ngọc Chênh. Đòn phép này không lạ, nhà báo Bùi Tín, nhà văn Dương Thu Hương… cùng một số cựu “đảng viên CS” thoát ly khác cũng đã từng nếm qua. Chúng mượn tay người Việt hải ngoại đánh các người CS ly khai để triệt đường tiến không được mà lùi cũng không xong !
    Khi đã nhận rõ như vậy rồi, xin bà con đừng mắc mưu CS !
    Tóm lại, chúng rất cần những người CS yêu nước đã “phản tỉnh” trở lại hàng ngũ của dân tộc. Chính họ chứ không ai khác, sẽ là yếu tố then chốt thúc đẫy cho tiến trình sụp đổ của CS nhanh hơn qua sách lược “diễn biến hoà bình”. Và chúng ta cần phải cảnh giác trước những tên CS nằm vùng đội lốt người quốc gia như cặp vợ chồng Việt Thường - Hàn Giang Trần Lệ Tuyền.
           GÓP GIÓ 23-3-2013


From: LAN PHUONG <halanphuongparis@gmail.com>
To: ChinhNghiaViet@yahoogroups.com 
Sent: Sunday, March 24, 2013 10:29 AM
Subject: Re: [ChinhNghiaViet] Fw: Huỳnh Ngọc Chênh là ai, Bài 3

Cám ơn Hàn Giang Trần Lệ Tuyền  ĐÃ VẠCH MẶT TÊN HUỲNH NGỌC  CHÊNH  cho mọi người sáng mắt ra . Khi đọc nguồn tin Chênh qua Paris lãnh giải thưởng tôi cũng đã thắc mắc TẠI SAO BỌN VC LẠI DỄ DÃI NHƯ THẾ ????? Không ngờ hắn ta là VC  Ngày đón tiếp HNC  tại chùa Khánh Anh Lệ Tuyền có đến gặp hắn ta không ? 
2013/3/23 Kim Au <kimau48@yahoo.com>



----- Forwarded Message -----
From: Tran Marie <hangiangletuyen@gmail.com>
To: kimau48@yahoo.com 
Sent: Friday, March 22, 2013 7:37 PM
Subject: Huỳnh Ngọc Chênh là ai, Bài 3
Huỳnh Ngọc Chênh là ai?
-Bài 3-
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền
Trở lại với căn nhà “của Năm Thông” ở số 29 đường Nguyễn Trãi, Đà Nẵng. “Năm Thông” là “bí danh” của Nguyễn Hữu Nỳ (Nì), quê quán ở Thanh Quýt, Điện Bàn, Quảng Nam. Đây là một căn nhà hai tầng, là do đảng Cộng sản Hà Nội đã cấp tiền cho Nguyễn Hữu Nỳ đứng tên mua và làm chủ, để làm nơi ở bí mật cho những “Sĩ quan quân báo - cán bộ cao cấp” của đảng Cộng sản, và cũng là nơi hội họp, bàn thảo những hoạt động của “đặc công nội thành” Đà Nẵng.
Vợ của Nguyễn Hữu Nỳ, là Hà Thị Nì, đã được đảng Cộng sản Hà Nội tuyên dương là “Mẹ Việt Nam Anh Hùng” vì có chồng và cả bốn con trai theo “cách mạng”. Trong đó, có Nguyễn Hữu Bì, con trai của vợ chồng bà, Bì đã từng theo Việt cộng để “chống Mỹ-Ngụy”. Mùa hè, 1966, trong cuộc bạo loạn Bàn thờ Phật xuống đường tại Đà Nẵng, Nguyễn Hữu Bì bị bắt quả tang làm Cộng sản, nên phải bị giam, sau đó, ra nhà tù Côn Đảo.
Sau Hiệp Paris 1973, về Việt Nam, Nguyễn Hữu Bì được trao trả về địa phương. Sau năm 1975, Nguyễn Hữu Bì là “Bí thư - Chủ tịch xã Điện Thắng - thường vụ đảng ủy- Bí thư Huyện ủy Huyện Điện Bàn, Quảng Nam”.
Căn nhà của đảng Cộng sản Hà Nội, dưới “chủ quyền” của Nguyễn Hữu Nỳ, tức “Năm Thông” đã từng là nơi hội họp của “đặc công nội thành, gồm đứng đầu là người con trong gia đình: Nguyễn Hữu Bì và những tên “đặc công”  như Tào Tựu, Lê Ngọc Nuôi, Hồ Văn Tiên, Lê Văn Danh… cùng với những sinh viên “phản chiến” như Nguyễn Hữu Thái (là cháu của nhà Nguyễn Hữu), Huỳnh Thúy, Trương Công Lanh, Huỳnh Ngọc Chênh…
Riêng những “Sĩ quan quân báo - cán bộ cao cấp” của đảng Cộng sản sau một thời gian ẩn trú bí mật tại căn nhà của “Năm Thông” vì có nguy cơ bại lộ, nên đã phải di chuyển đi nhiều nơi khác, những “tên tuổi” nổi tiếng tại Đà Nẵng như: “Đại tá Võ Bá Huân, Đại tá Nguyễn Văn Cam, Trung tá Hoàng Quốc Dân…” đã bị các Chiến sĩ Biệt Động Quân bắt trong lúc chuẩn bị tấn công thành phố Đà Nẵng vào dịp Tết Mậu Thân, 1968. Sau đó, đã được thả ra bưng… Nhưng trong một lần tập kích của quân đội Mỹ, một trực thăng của Mỹ đã chụp lưới xuống đất để “xúc” Nguyễn Văn Lợi. Loại lưới chụp này, chỉ những người đã từng biết đến, mới hiểu được hình dáng và cách chụp bắt người như thế nào, ngoài ra rất ít người biết, nên khó có thể tả được. Và sau khi bị mắc vào chiếc lưới, Nguyễn Văn Lợi là một “cán bộ” của  Việt cộng được kéo lên chiếc trực thăng, trong lúc đang mang theo một số tài liệu bí mật, để đưa về Trung tâm thẩm vấn. Từ đó, mọi sự đã bị đổ vỡ, một số người đã bị đưa ra Tòa Án Quân Sự Mặt Trận Vùng I, và đã bị đưa ra Côn Đảo…
Chính vì thế, cộng thêm với những tên như Nguyễn Hiếu, Lê Thanh Bình, Nguyễn Thị Thùy Trang, Lê Thị Dưa… đã bị bắt, và một số vũ khí ở dưới hầm trong các chùa đã bị phát giác và tịch thu, nên cuộc tấn công của Cộng quân vào thành phố Đà Nẵng vào Tết Mậu Thân, 1968, hoàn toàn thất bại, Cộng quân đã không chiếm nổi Đà Nẵng, dù chỉ  một giờ. Mặc dù như thế, nhưng những tên Cộng sản ấy, đã bị bắt ở các nơi khác, để chuẩn bị cuộc tấn công. Còn căn nhà của “Năm Thông” tức Nguyễn Hữu Nỳ, là nơi đảng Cộng sản phải bảo vệ tuyệt đối, nên sau khi các “sĩ quan quân báo - cán bộ cao cấp” VC đã rời khỏi, thì căn nhà này chỉ dành cho những kẻ đã và đang hoạt động hợp pháp, để chính quyền không có lý do bắt giữ, bởi chúng đã được ngụy trang qua các nhãn hiệu là “hội đoàn” và Sinh viên “phản chiến” như Nguyễn Hữu Thái, Huỳnh Ngọc Chênh…
Ngày 19/5/2005. BBC: Tiếng Việt đã đăng tải, và phỏng vấn Nguyễn Hữu Thái trong một “Trích đoạn cuốn: Những điều chưa nói hết về 30-4-1975”. Nguyễn Hữu Thái đã viết:
“Thấy trong đám đông ùa đến đài có nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, sinh viên Huỳnh Ngọc Chênh đưa anh vào và tất cả cùng anh hát vang bài “Nối vòng tay lớn”.
Ngày 30/3/2008, Nguyễn Hữu Thái viết bài: “Dương Văn Minh và tôi” (có kèm theo tấm hình chụp chung Thái và Dương Văn Minh). Nguyễn Hữu Thái đã viết:
  
Yểm trợ Nguyễn Hữu Thái ra tranh cử Quốc hội Sài Gòn, 1971 
“Phải tìm hậu thuẫn nơi khối đông đảo quần chúng đô thị, lúc này không ai khác hơn là lực lượng Phật giáo, nhất là ở miền Trung. Tôi bàn bạc với người Mặt trận Giải phóng sẽ về Đà Nẵng quê tôi để tranh cử. Bấy giờ tôi có thuận lợi là vừa được sự ủng hộ của nhóm tướng Dương Văn Minh, người sẽ ra tranh cử Tổng thống với chiêu bài hòa bình lẫn sự hỗ trợ của Thượng tọa Thích Trí Quang. Nhà lãnh đạo Phật giáo uy tín nhất miền Nam lúc đó đang bị Thiệu-Kỳ cô lập ở Sài Gòn đã đích thân gửi thư yêu cầu vị sư đại diện tỉnh hội Phật giáo Đà Nẵng là Thích Minh Chiếu sắp tên tôi vào danh sách những người được Phật giáo ủng hộ công khai”.
Nguyễn Hữu Thái và Huỳnh Ngọc Chênh, lúc ấy, đều cư trú và có mặt tại Đà Nẵng, đã từng đứng trong hàng ngũ “Đoàn sinh Viên - Thanh niên Phật tử quyết tử” trong cuộc bạo loạn Bàn thờ Phật xuống đường tại Đà Nẵng, mùa hè, 1966, dưới sự chỉ đạo của Thích Trí Quang, còn tại miền Trung, thì do Thích Minh Chiếu, vì đã do sự thiếu trí khôn hay cố tình của chính phủ Đệ nhị Việt Nam Cộng Hòa, nên đã ban cho Thích Minh Chiếu cái chức: “Thiếu tá trưởng phòng Tuyên úy Phật giáo vùng I Chiến thuật”, và cũng là “Tư Lệnh Quân Đoàn Vạn Hạnh”. Và, “Tổng Hành Dinh quân Đoàn Vạn Hạnh”  đã được đặt tại chùa Phổ Đà, tức Phật Học Viện Trung Phần, ở số 340, đường Phan Châu Trinh, Đà Nẵng (trước kia là “Quân đoàn cách mạng Trần Hưng Đạo”) nhưng sau đó, đã bị đổi tên thành “Vạn Hạnh”, bởi vì có một số người đã không chấp nhận xúc phạm đến phương danh của Đức Thánh Trần Hưng Đạo, khi đem tên của Ngài vào cuộc thảm sát đầy máu và nước mắt của những lương dân vô tội tại Đà Nẵng!
Sau ngày 30/4/1975, cả Huỳnh Ngọc Chênh và Nguyễn Hữu Thái đều được chế độ Hà Nội trọng dụng trong “công tác truyền thông”. Huỳnh Ngọc Chênh được hoàn toàn tự do dùng hệ thống Internet để viết tất cả những gì muốn viết (theo sự chỉ đạo của đảng CSVN).
Ngày 11/3/2013, đảng Cộng sản Hà Nội đã cho Huỳnh Ngọc Chênh lên phi cơ từ Phi trường Tân Sơn Nhất, Sài Gòn sang Paris, để Huỳnh Ngọc Chênh được tự do gặp tổ chức “Phật Tử Hướng Việt”, là hậu thân của tổ chức “Hướng về Đất Việt” đã do Nguyễn Đan Quế, cũng là một sinh viên “phản chiến” giống như Huỳnh Ngọc Chênh thành lập từ năm 1968, trong lúc “du học” tại Pháp, Quế đã đi khắp Âu Châu, để hô hào phản chiến, đòi “Mỹ phải rút quân, chính phủ Việt Nam Cộng Hòa phải từ chức, và phải thả hết những tù binh, tù chính trị Cộng sản. Nhưng, không đòi Hà Nội phải trả các Chiến sĩ Biệt kích cũng như những tù binh, tù chính trị của Việt Nam Cộng Hòa đã bị Việt cộng bắt đưa ra Bắc!
Ngày 12/3/2013, “Đài Chân trời Mới” là “cơ quan ngôn luận” của Mặt trận Hoàng Cơ Minh, đã đưa tin về cuộc “phỏng vấn” như sau:
“Công dân mạng Huỳnh Ngọc Chênh trao đổi với đài Chân Trời Mới tại buổi lễ trao giải thưởng Netizen của tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới (RSF) ở Paris ngày 12/3/2013”
Xin quý đồng bào tại quốc nội cũng như hải ngoại hãy hết sức sáng suốt trước những “diễn biến” của Huỳnh Ngọc Chênh:
Mặt trận Hoàng Cơ Minh, tiền thân của “đảng Việt Tân” đã “bị” đảng cộng sản Hà Nội gọi là “bọn khủng bố”. Thế nhưng, tất cả những “nhà tranh đấu” ở ngay trong nước, lại được tự do tiếp xúc, trả lời phỏng vấn của “bọn khủng bố Việt Tân”. Như vậy, trên thế giới này, chỉ có chế độ Hà Nội là luôn luôn công khai mở rộng vòng tay để đón chào “khủng bố”. Và sau khi trả lời “phỏng vấn” với đài Á Châu Tự do, với “khủng bố Việt Tân” thì Huỳnh Ngọc Chênh lại trở về Việt Nam, để tiếp tục... “khủng bố”!
Và, hôm nay, là trung tuần của tháng Ba. Một lần nữa ngày Quốc Hận: 30/4, lại sắp trở về với những niềm đau, nỗi thống hận khôn nguôi. Máu và nước mắt của Dân - Quân - Cán - Chính Việt Nam Cộng Hòa vẫn còn vương vấn trên những nấm mộ ở những vùng đồi núi hoang vu, ở các trại tù “cải tạo”, trên những “vùng kinh tế mới”, trên những con đường vượt biên, vượt biển!
Những dòng huyết lệ ấy, vẫn chưa, và có lẽ sẽ không bao giờ khô phai thực sự, khi trên Quê Hương ta vẫn chưa có thanh bình, đồng bào ta vẫn chưa được tự do, vẫn còn những cảnh đời lầm than, đói khổ, vẫn còn vô số những bất công. Trong khi đó, thì Huỳnh Ngọc Chênh; một kẻ đã từng vào tận Đài Phát Thanh Sài Gòn vào ngày 30/4/1975, để cùng với Trịnh Công Sơn, Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi, Nguyễn Hữu Thái... để đồng ca bài “Nối Vòng Tay Lớn”:
Ba mươi tám năm sau, đảng Cộng sản Hà Nội lại đưa Huỳnh Ngọc Chênh sang Paris, để qua hệ thống thông tin toàn cầu, với mục đích cần phải đạt tới, là chiêu dụ đồng bào tại hải ngoại, để một lần nữa, hoàn thành cái trách vụ: “Nối Vòng Tay Lớn”!
Paris, 22/3/2013
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền