“ĐỖ MƯỜI” BỌN VIỆT CỘNG CHÓ ĐẺ!
-Lão Móc -
Việt ngữ của “thời đại a còng” (@) tức “thời đại đồ đểu” dồi dào và “hiện đại” hết biết. Khi đi tiểu tiện thì đàn bà, con gái không còn cần phải:
“Thưa cha, thưa mẹ, thưa chồng
Tui đi lấy nước trong lòng tui ra”
Tui đi lấy nước trong lòng tui ra”
mà chỉ cần nói ngắn gọn: “Tui đi… thăm lăng Bác!” thì ai cũng hiểu liền. Giận ai đó thì bèn: “Đỗ Mười mày, thằng chó đẻ!”.
Đó là nói về giới bình dân.
Trí thức, khoa bảng cỡ ông Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc (NHQ) thì lại khác. Theo chẩn đoán bệnh lý của bác sĩ Trần Văn Tích thì ông NHQ này bị“bệnh loạn dâm trong suy tưởng” (pervesion sexuel). Ông ta viết bài “Tôi không chống Cộng” bị dư luận “vặt lông” te tua thì lại viết bài “Tôi chống độc tài”; trong khi ai cũng biết là Cộng sản Việt Nam nó chưa bao giờ từ bỏ cái Đảng cộng sản chết tiệt của nó. Không biết “Cộng sản VN” là cái gì cấm kỵ mà ông NHQ này không chịu chống mà ông lại nói lòng vòng là chống độc tài?! Đó là chuyện ông này nói về… chính trị. Về phê bình văn học thì ông lại nói khác. Tự xưng là thuộc “trường phái hậu hiện đại”; nhưng ông này lại chuyện viết về những gì gần… hậu môn. Như ông ta ca tụng bài thơ “cầm cặc nhịp nhịp từng giọt” của một ông nhà thơ nào đó ở trong nước. Và trước đó, ông ta cũng đã hết lời ca tụng bài thơ “Ngọn cỏ” diễn tả chuyện “ngồi trên bồn cầu tí tách những giọt nước vàng vàng”của bà nhà văn già không nên nết Nguyễn Thị Hoàng Bắc, người đã khen “Bác Hồ của bà ta” đẹp giai hơn “Bác Mao” của mụ “ca sĩ gái” Bành Lệ Viên, vợ của Tập Cận Bình, Trùm Tàu Cộng!
Khi tôi phổ biến 2 bài viết “Chuyện Tình Bác Hồ” và “Cây Cộng Sản: Cây Cứt Chó” thì có độc giả email hỏi: có phải là ông Phan Khôi đã viết bài gọi “Cây Cộng Sản” là “Cây Cứt Chó” và một ông nhà báo nào đó ở hải ngoại gọi Việt Cộng là “bọn chó đẻ”? Chuyện này có thật hay là do tôi “phịa” ra vì sợ… đụng chạm tới VC?
-Về câu hỏi thứ nhất, xin thưa rõ là tôi đã viết theo tài liệu từ quyển “Trăm Hoa Đua Nở Trên Đất Bắc” của học giả Hoàng Văn Chí. Về chuyện nhà văn Phan Khôi bị Tố Hữu “đì” và kết tội phản động là tôi y cứ theo bài viết của nhà văn Hoàng Hải Thủy.
-Về câu hỏi thứ hai, thì xin nói rõ là có ông nhà báo ở hải ngoại gọi bọn VC ở trong nước là bọn chó đẻ, chứ không phải tôi gọi bọn VC là “bọn chó đẻ” nhưng lại “sợ” nên viết là “có một nhà báo ở hải ngoại”.
Nếu nói “sợ” là quả thật tôi “sợ” cái bọn âm binh ma quỷ trên diễn đàn điện tử chuyên nói đen thành trắng, chuyên ăn ngược, nói ngạo một cách ngu xuẩn vì ỷ lại là không ai biết mình là ai. Sợ là sợ những vị đã từng là luật sư, dân biểu, giáo sư, bác sĩ, sỹ quan, hiền tài, đã từng là cựu Chủ Tịch Cộng Đồng lại đi nhắm mắt nhắm mũi hô hào ủng hộ một ứng cử viên mà một người bình thường nào cũng biết là không thể nào thắng cử.
Sợ là sợ những kẻ có ăn học, đã từng có địa vị, chức tước lại nhắm mắt, nhắm mũi đi ủng hộ một ứng cử viên ra ứng cử vào chức vụ Thị Trưởng San José mà lại tuyên bố “dù quý vị có bầu cho tôi hay không thì đối thủ của tôi vẫn thắng cử (sic!)”. Mới đây có người phát hiện là anh “ứng cử viên lót đít” Thị Trưởng này “broken English” khi anh giở “món võ kiện” những người chống Cộng quyết tâm giữ vững lằn ranh Quốc, Cộng tại Bắc California. May mà anh ta thất cử; nếu anh ta mà “chó ngáp phải ruồi”, thành phố lại phải tốn tiền mướn cho anh ta một “thông dịch viên full time” thì mới là khổ khổ!.
Chứ tôi không sợ VC!
Nhà văn Phan Khôi sống ngay trong lòng cộng sản mà ông còn can đảm viết chuyện mỉa mai “cây cộng sản” là “cỏ cụ Hồ”, là “cây cứt chó”. Ở một nước tự do, dân chủ như nước Mỹ mà tôi lại đi sợ VC và bọn tay sai của chúng nó thì cầm bút mà làm gì. Có điều tôi xin thú nhận quả tình tôi “sợ” và “khinh” cái bọn tay sai VC.
Tôi sợ và khinh những tay chính trị hoạt đầu, bọn đảng phái xôi thịt! Sợ và khinh những ông cựu sĩ quan cấp Tá, cấp Úy của QLVNCH bị thằng mất dạy hỗn xược chê bai là “lỗ tai cây”, là “nói chuyện với đầu gối”; nhưng lại cong đuôi, cong đít chạy theo nó làm chuyện gây chia rẽ cộng đồng.
Tôi “sợ và khinh” những ông cựu Tướng QLVNCH cái mồm xoen xét “Hãy giữ vững cơ chế cộng đồng”; nhưng lại tìm đủ trăm phương, nghìn kế đánh phá, cướp giựt Ban Đại Diện Cộng Đồng. Cướp giựt không được thì lập ra thêm một Ban Đại Diện Cộng Đồng khác!
Chứ tôi không sợ VC!
Xin lỗi độc giả tôi đã dài dòng khi phải làm cái chuyện ăn cơm mới, nói chuyện cũ.
Xin thưa rõ là ông nhà báo gọi VC là “bọn chó đẻ” là “ký mục gia” Bùi Bảo Trúc, tác giả “Thư Gửi Bạn Ta”. Trước giờ tôi vẫn chê ông “ký mục gia” này là “chỉ chuyên trị chuyện sì-líp, xú chiên và lông nách của phụ nữ”; nhưng không hiểu tại sao lần đó ông ta lại “tạc-giăng nổi giận” khi nghe tin nhà cầm quyền VC đã vói tay qua đảo Galang và tìm mọi cách để nhà cầm quyền của đảo này phải phá bỏ tấm bảng tưởng niệm thuyền nhân. Tác giả “Thư Gửi Bạn Ta” bèn chơi ngay “Thư Gửi Bọn Chó Đẻ Việt Cộng”. Nên nhớ là “Bạn ta” viết thư và ký tên Bùi Bảo Trúc đàng hoàng các cái, chứ không phải giống như bọn âm binh ma quỷ trên các diễn đàn điện tử.
*
Nhà thơ Lê Dân cũng đã làm thơ chửi “Đ.M. Chúng Mày Bọn Công An” post trên diễn đàn điện tử bắt đầu bằng những câu “cực kỳ diễn tả” như sau:
“Công an
Chúng mày chỉ là bọn côn đồ hạ cấp
Bọn mặt dơi cuối cấp thấp hèn
Chúng mày chỉ biết hà hiếp dân đen
Nhưng trước mặt thằng Chệt thì chúng mày quì hèn tâu dạ
Thằng Tàu nó cướp biển
Giết dân đánh cá
Chúng mày mồm câm chả dám nói một câu nào…”
Chúng mày chỉ là bọn côn đồ hạ cấp
Bọn mặt dơi cuối cấp thấp hèn
Chúng mày chỉ biết hà hiếp dân đen
Nhưng trước mặt thằng Chệt thì chúng mày quì hèn tâu dạ
Thằng Tàu nó cướp biển
Giết dân đánh cá
Chúng mày mồm câm chả dám nói một câu nào…”
*
Tôi có người bạn tù ở chung trại tù VC ở Hoàng Liên Sơn là anh Nguyễn Đức Trạch. Bạn ta là con của bà nhà văn Tùng Long, anh của nhà vănNguyễn Đức Lập. Là một cựu sĩ quan Quân Báo của QLVNCH nhưng anh ta rất hiền lành. Ít ai ngờ anh ta lại là nhà thơ Trạch Gầm, tác giả bài thơ“Cho Tao Chửi Mày Một Tiếng” có nội dung như sau:
“Đụ má, cho tao chửi mày một tiếng
Đất của Ông Cha sao mầy cắt cho Tàu
Ngậm phải củ gì mà mầy cứng miệng
Đảng của Mầy, chết mẹ… đảng tào lao.
Chế độ mầy vài triệu tay cầm súng
Cầm súng làm gì chẳng lẽ hiếp dân
Tao không tin lính lại hèn đến thế
Lại rụng rời… trước ách ngoại xâm.
Mầy vỗ ngực. Anh hùng đầy trước ngõ
Sao cứ luồn, cứ cúi, cứ van xin
Môi liền răng à thì ra vậy đó
Nó cạp mầy, mầy thin thít lặng thinh.
Ông Cha mình bốn ngàn năm dựng nước
Một ngàn năm đánh tan tác giặc Tàu
Thân phận mầy cũng là Lê là Nguyễn
Hà cớ gì… mầy hèn đến thế sao.
Chuyện mầy làm Toàn Dân đau như thiến
Mấy chết rồi, tao nghĩ chẳng đất chôn
Hãy tỉnh lại ôm linh hồn sông núi
Cứ đà nầy… chết tiệt còn sướng hơn.
Đàn gảy tai trâu… xem chừng vô ích
Giờ mầy nghe tao chửi còn hơn không.”
Đất của Ông Cha sao mầy cắt cho Tàu
Ngậm phải củ gì mà mầy cứng miệng
Đảng của Mầy, chết mẹ… đảng tào lao.
Chế độ mầy vài triệu tay cầm súng
Cầm súng làm gì chẳng lẽ hiếp dân
Tao không tin lính lại hèn đến thế
Lại rụng rời… trước ách ngoại xâm.
Mầy vỗ ngực. Anh hùng đầy trước ngõ
Sao cứ luồn, cứ cúi, cứ van xin
Môi liền răng à thì ra vậy đó
Nó cạp mầy, mầy thin thít lặng thinh.
Ông Cha mình bốn ngàn năm dựng nước
Một ngàn năm đánh tan tác giặc Tàu
Thân phận mầy cũng là Lê là Nguyễn
Hà cớ gì… mầy hèn đến thế sao.
Chuyện mầy làm Toàn Dân đau như thiến
Mấy chết rồi, tao nghĩ chẳng đất chôn
Hãy tỉnh lại ôm linh hồn sông núi
Cứ đà nầy… chết tiệt còn sướng hơn.
Đàn gảy tai trâu… xem chừng vô ích
Giờ mầy nghe tao chửi còn hơn không.”
Bài thơ chửi VC rất là “dách lầu”, phải không?
Nhà văn Nguyễn Đạt Thịnh đã viết về bài thơ này như sau:
“Ít nhất Trạch Gầm cũng đã văng vào mặt bọn bán nước VC những chữ ĐM mà tôi không đủ “chì” để xin phép chúng cho tôi chửi chúng một tiếng, dù tôi vẫn chửi chúng, chửi hằng ngày, nhưng lại chửi bằng những câu văn hoa, bóng bẩy chỉ có tác dụng làm nhẹ tiếng chửi.
Một nét khác trong bức truyền thần vẽ trái tim của người lính mất nước là hai câu:
Một nét khác trong bức truyền thần vẽ trái tim của người lính mất nước là hai câu:
Tao không tin lính lại hèn đến thế
Lại rụng rời… trước tai ách ngoại xâm
Lại rụng rời… trước tai ách ngoại xâm
Trạch Gầm là một trung uý đại đội trướng, nhiều năm vào sinh ra tử với trên dưới 100 quân nhân được anh mô tả như “8,000 anh em đất Bái Thượng” của Hạng Võ.
Những người lính đó không hèn, dù vị tổng tư lệnh quân đội phản bội họ theo lệnh đồng minh; những người lính vẫn không hèn trong suốt nhiều năm dài bị địch sinh cầm trong những điều kiện vô nhân đạo nhất.
Giờ này, 34 năm sau ngày gẫy súng, người lính Trạch Gầm vẫn gầm vào mặt VC hai chữ “Đ.M.” để hỏi chúng: "Đất của Ông Cha sao mầy cắt cho Tàu?”
*
Độc giả đã nghe các nhà thơ, nhà văn thuộc giới mày râu “vai năm tấc rộng, thân mười thước cao” chỉ mới đây mới văng tục sùi bọt mép chửi Đ.M. bọn chó đẻ Việt Cộng vì những việc làm bỉ ổi, khốn nạn, đốn mạt của bọn này, phải không?
Cách đây nhiều năm, khi Nguyễn Cơ Thạch, bố của đương kim Bộ Trưởng Ngoại Giao VC Phạm Bình Minh còn làm Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao của VC. Khi đến miền Đông Hoa Kỳ, ông Ngoại Trưởng này đã hết hồn khi nghe một vị nữ lưu lại là một ca sĩ nổi tiếng đã hô to: “Đ.M. Nguyễn Cơ Thạch!” trong một cuộc biểu tình của đồng bào hải ngoại chống ông ta.
Xin thưa vị nữ lưu này chính là nữ ca sĩ Nguyệt Ánh đấy ạ!
Các ông nhà thơ Trạch Gầm, ký mục gia Bùi Bảo Trúc chưa chắc đã ngon lành bằng nữ ca sĩ Nguyệt Ánh, phải không?
*
Xin bắt chước các anh chị Bùi Bảo Trúc, Trạch Gầm, Lê Dân, Nguyệt Ánh và… đa số dân chúng ở trong nước, xin “chửi ké” VC một tiếng cho bỏ ghét:“Đỗ Mười” Việt Cộng! Cho tao chửi mày một tiếng
Đất của cha ông sao mày lại cắt cho Tàu?
LÃO MÓC
tieng-dan-weekly. blogspot.com
tieng-dan-weekly. blogspot.com