Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label VCNVBuiDuyTam. Show all posts
Showing posts with label VCNVBuiDuyTam. Show all posts

Wednesday, 15 June 2022

CHUYỆN NẦY LẠI KHƠI DẬY, CÁCH NAY ĐỘ 2 THÁNG Y SĨ TRANG CHÂU CÓ CHO BIẾT BUỒI DUY TÂM DOG CÓ HỨA SẼ TÌNH NGUYỆN SANG UKRAINE CHỐNG NGA VÀ SẼ MANG BÀI THƠ TRANG CHÂU QUA UKRAINE ĐỌC CHO LÍNH VÀ DÂN UKRAINE NGHE./-TCLãnh

M68 ĐÃ CHỬI THẬT VÔ HỌC, THẬT MẤT DẠY, RẤT RUDE NHIỀU LẦN NHƯNG NAY LẠI CHỬI THÊM: DOG TÈ BUỒI DUY TÂM KHOE THÀNH TÍCH NHƯNG QUÊN GHI CHUYỆN DOG TÂM "LIẾM VÁI" DƯƠNG THU HƯƠNG BAO NHIÊU LẦN?./-TCLãnh (*Sorry lại chạm nọc Sĩ Quan HQ "Rude" littleSG./-tcl)
______________
THƯA CHUYỆN CỤ BÙI DUY TÂM.

Kính thưa cụ,

    Lâu nay, tôi đã có dịp nghe danh khổng lồ, vĩ đại của cụ, qua vài anh bạn có cái may mắn mà tôi không có, là được cụ ‘làm thầy’.

    Qua những anh bạn này, tôi nhận thấy cụ cũng không khác gì các ông thầy khác, có nhiều học trò đến giờ này vẫn tâm phục, khẩu phục (nhất là các ‘bác sĩ’ VC hiện nay), cũng có nhiều học trò khác xấu hổ chối bỏ không hề là học trò của cụ (nhất là các bác sĩ VNCH đang tị nạn ở Mỹ). Hầu hết chỉ nói về cụ như một ông ‘cựu’ thầy thôi, chứ ít người bàn về quan điểm chính trị hay các việc làm nổi đình nổi đám của cụ. Xin thưa ngay để cụ rõ nếu cụ chưa biết tại sao: chỉ vì hầu hết các học trò VNCH của cụ, chẳng ai dám hoan nghênh những việc làm hiện nay của cụ, người cho là lố bịch, người thấy buồn cười, người thấy “tởm”, nhưng không dám lên tiếng vì quan niệm ‘kính thầy’ cổ truyền của một dân tộc có văn hóa nói chung. Văn hóa Á Đông nói chung và văn hóa Việt nói riêng, coi trọng tính khiêm tốn cá nhân, nhưng cụ xuất thân trường thuốc mà lại trường Tây nữa nên không biết nhiều về chuyện văn hóa Việt, cũng không trách cụ được.

    Đúng ra, tôi chẳng có hân hạnh biết cụ là ai, chẳng có quan hệ xa gần gì với cụ nên cũng chẳng nên lên tiếng, và cụ cũng chẳng cần phải biết tôi là ai vì tôi chẳng là ai cả, chẳng là cái thá gì để cụ quan tâm. Nhưng có một lý do tôi cảm thấy bất đắc dĩ phải lên tiếng. Lên tiếng để xin cụ đừng vì muốn phô diễn cái tôi vĩ đại của cụ mà làm mất chính nghĩa của cuộc chiến cả trăm ngàn quân nhân miền Nam đã hy sinh và cả triệu dân miền Nam đã phải chịu những thống khổ trong cũng như sau chiến tranh.

    Tôi đã im lặng từ lâu nay, nhưng giọt nước làm tràn ly, chính là bức thư cụ gửi cho bà đại sứ Ukraine tại Hà Nội.

    Nói có sách mách có chứng, tôi xin trích lại nguyên văn bức thư, tương đối ngắn này:

    “Thưa bà Đại Sứ Nataliya Zhynkina,

    Vợ chồng tôi đã về San Francisco và sẵn sàng đi Ukrayina để  làm bất cứ việc gì có thể đóng góp thật sự cho cuộc kháng chiến chống quân xâm lăng Putin-Nga. Vợ tôi, Trần Thùy Mai là một nhà văn nổi tiếng có thể viết một thiên phóng sự về cuộc xâm lăng thậm chí vô lý, vô nhân đạo của Putin. Tôi, Bùi Duy Tâm là một lão sư y khoa có cả ngàn học trò làm Hiệu Trưởng, Khoa Trưởng các trường đại học y khoa, Giám đốc các bệnh viện, Bác Sĩ Chuyên Khoa hay Sinh Viên y khoa. Tiếng nói và hành động của chúng tôi sẽ tiêu biểu cho nhân dân VN muốn sát cánh với nhân dân Ukrainian chống Nga-Putin như nhân dân Vietnam chống Trung Quốc-Tập Cẩn Bình.

  Mong bà Đại Sứ mau xếp đặt cho vợ chồng chúng tôi bay từ San Francisco tới Warsaw, Poland. Cho người đón chúng tôi như  bà đã hứa đến Kyiv chào thăm Tổng Thống Zelensky rồi ra mặt trận với các chiến sĩ đang chiến đấuChúng tôi sinh ra và trưởng thành trong một quốc gia khói lửa chiến tranh triền miên đã từng chiến đấu với các đại cường quốc: Trung Quốc (13 lần), Mông Cổ (3 lần), Thực Dân Pháp (100 năm), Quân Phiệt Nhật Bản (3 năm: 1942-1945) và Đại Tư Bản Mỹ Quốc (11 năm:1964-1975).

    Sống Chết cách nhau một sợi tóc nên chúng tôi chẳng  sợ chi kể cả tên lửa Nguyên Tử của Nga-Putin.

    Slava Ukraini! Glory to Ukraine! Việt Nam muôn năm! Thế giới Tự Do Dân Chủ muôn năm!


    Bùi Duy Tâm và Trần Thùy Mai

[Cụ có ghi địa chỉ và số điện thoại, nhưng tôi xin phép không phổ biến]

Thư viết như thế này có nghĩa là Ông Bùi Duy Tâm tự nhận mình là công dân của nước CHXHCNVN và bên cạnh đó ông ta tự NỔ cho mình là Nhân Vật Quan Trọng/VIP khiến tổng thống Ukraina phải cho người ĐÓN RƯỚC như Quốc Khách trong khi Người Việt Tỵ Nạn Tử Tế khinh bỉ ông ta tới bến.

Đ.M một anh già sắp sửa 90, gần đất xa trởi mà đòi ''ra trận'',

uýnh nhau với quân Nga, lếu láo hết biết luôn!

Thật tội nghiệp thay cho một kẻ mắc bệnh GRANDIOSE! TTS

-------------------

    Thưa cụ,

    Tôi xin phép có nhận định thô thiển mà tôi nghĩ chẳng có gì sai lầm để phải xin cụ thứ lỗi.

    Xin thưa ngay, tôi sẽ không bàn thêm về những chuyện có tính cách cá nhân như chuyện cụ đấm ngực tự phong là "lão sư" thay vì dùng tiếng Việt là 'ông thầy già' nghe không oai bằng, chuyện cụ khoe cụ bà là “nhà văn nổi tiếng, được giải nhất văn chương” mà quên viết cho rõ đó là nhà văn trong chế độ VC được chính quyền VC tặng giải văn chương tuyên truyền cho đảng, chuyện cụ hy sinh tự nguyện vào viện dưỡng lão Ukraine sống, rồi tự phong cụ là “tiêu biểu của nhân dân VN”, chuyện cụ trưng hình hai cụ đi du lịch cho thiên hạ thưởng lãm dung nhan hai cụ, hay chuyện cụ khoe thân hình trần như nhộng của ông lão chín bó trong bồn nước trong vắt.

    Dù sao những chuyện trên chỉ là những chuyện cá nhân nhỏ, tôi không quan tâm. Tự nổ để chọc cười thiên hạ là quyền của mỗi người. Nhưng chỉ có một chuyện tôi thấy không thể giữ im lặng được.

    Đó là đoạn cụ viết Chúng tôi sinh ra và trưởng thành trong một quốc gia khói lửa chiến tranh triền miên đã từng chiến đấu với các đại cường quốc: Trung Quốc (13 lần), Mông Cổ (3 lần), Thực Dân Pháp (100 năm), Quân Phiệt Nhật Bản (3 năm: 1942-1945) và Đại Tư Bản Mỹ Quốc (11 năm:1964-1975)”. [chữ đậm là của cụ, gạch dưới là của tôi].


    Thưa cụ,

    Trong cái xứ của tự do tư tưởng và tự do ngôn luận này, việc cụ nghĩ gì, làm gì, nói gì, dĩ nhiên hoàn toàn phải được tôn trọng hay ít nhất chấp nhận. Dù vậy, tôi cũng vẫn phải nêu lên một thắc mắc xin cụ làm sáng tỏ cho cộng đồng, và nhất là cho “cả ngàn học trò” của cụ hiểu rõ ông thầy già hơn. 

    Nếu tôi còn hiểu tiếng Việt chính xác thì cụ coi chiến tranh VN thời kỳ 1964-1975 là “chiến đấu với … Đại Tư Bản Mỹ Quốc, tức là ‘chống Mỹ,’ có phải vậy không thưa cụ? 

    Trong khi toàn thể cộng đồng tị nạn CS và thậm chí một số không nhỏ dân trong nước mặc niệm cho ngày tang thương 30/4, thì cụ… khẳng định cuộc chiến mà cả triệu người đã đổ máu chính là cuộc chiến … chống “Đại Tư Bản Mỹ Quốc”! Câu viết này hiển nhiên đã đạp chính nghĩa quốc gia xuống mương, cho các quân nhân QLVNCH đã hy sinh phải chết tức tưởi thêm một lần nữa, lập lại nguyên văn khẩu hiệu “chống Mỹ cứu nước” của VC, không hơn không kém. Đây là cuộc chiến của miền Nam VN tự vệ với sự giúp đỡ của Mỹ chống lại xâm lăng của cộng sản Bắc Việt.  Đó chỉ là cuộc chiến 'chống Mỹ cứu nước' dưới con mắt của đám cộng sản thôi. 

    Dĩ nhiên là cụ có quyền nghĩ như VC vì cụ hoàn toàn có quyền chuyển hướng, chạy theo VC để có thể khoe thiên hạ cụ đã có dịp ở khách sạn có cầu tiêu lát vàng ở Hà Nội, được VC khiếp sợ, … tuy nhiên, tôi sợ 100% dân tị nạn Việt sẽ không đồng ý với cụ về ý nghĩa và nguyên nhân cuộc chiến. Ở đây, tôi chỉ dám xin cụ hai việc: thứ nhất, xin cụ xác nhận cụ đã viết đúng những gì cụ nghĩ, không sai lầm hay ‘typo’ gì hết, thực sự theo cụ, đó là cuộc chiến 'chống Mỹ cứu nước', chẳng phải chống CS xâm lăng, chẳng có chính nghĩa quốc gia gì hết và thứ nhì, nếu đúng như vậy, xin cụ cho biết cụ đang sống ở Mỹ với tư cách gì? Tị nạn chính trị CS (chống cộng nên sợ bị VC giết hay bỏ tù), hay tị nạn kinh tế (qua Mỹ có nhiều tiền hơn, nhà cao cửa rộng hơn), hay tị nạn du lịch (vì cụ rất mê du lịch nên tị nạn ở Mỹ để có dịp du lịch ‘thoải mái’)? Hay cụ giản dị đã trở thành trí thức nằm vùng có cụ bà là “nhà văn nổi tiếng” được giải của VC, lại thường xuyên liên lạc với đại quan VC, để biện giải, bào chữa, viết lại lịch sử cho VC?

    Hay cũng có thể cụ biết Ukraine trước đây ủng hộ VC đánh miền Nam chống Mỹ nên cụ viết vậy cho hợp ý bà đại sứ để cụ được gặp bà? Hay cụ bị VC ép phải viết vậy mới cho cụ vào Hà Nội gặp bà đại sứ? Có nhiều giả thuyết lắm, tôi không biết được, nên mới dám mong cụ giải thích.

    Thú thật với cụ, tôi không biết gì về cụ mà cũng chẳng cần biết. Không cần biết quá khứ hay thành tích gì của cụ. Không cần biết cụ chống cộng hay thân cộng. Không quan tâm đến chuyện cụ quan trọng ghê gớm cỡ nào đến độ cả phó thủ tướng VC cũng phải khăn gói đến tận nhà cụ, cung kính chắp tay nghe cụ dạy bảo con cháu cụ. Chẳng cần biết chuyện cụ tình nguyện đi viện dưỡng lão Ukraine vớ vẩn. Cũng không màng ở Mỹ này, cụ ủng hộ hay chống ông tổng thống nào, đảng nào. Xin lỗi cụ, người Việt tị nạn ở Mỹ có hơn triệu người, ai muốn làm gì, nói gì, tôi là gì mà dám xiá vào? Chỉ thấy câu viết của cụ về “cuộc chiến chống Mỹ” có điều không ổn với người Việt quốc gia nên cảm thấy phải lên tiếng thôi. Coi như nêu lên vấn đề để xin cụ nói cho rõ cuộc chiến đó là cuộc chiến ‘chống Mỹ cứu nước’ hay cuộc chiến chống CSBV xâm lăng, để mọi người hiểu rõ cụ hơn, còn cụ theo phe nào là lựa chọn của cụ. Cụ ‘làm thinh’ thì mọi người cũng sẽ hiểu.

    Kính chúc cụ đầy đủ sức khỏe để có dịp đi du lịch thế giới với cụ bà, chụp hình cho cả thế giới thưởng lãm. 

Vũ Linh

3/5/2022

Saturday, 19 March 2022

CHUYỆN MỘT LÃO GIÀ LÁU CÁ./-TCLãnh

 Thưa Qúy Cô, Bác Tỵ Nạn chân chính;

Khi Nga ồ ạt xua quân XÂM LĂNG UKRAINE, nhìn cảnh tượng tấp nập xe tăng, hỏa tiễn tầm xa đủ loại nhả đạn vào Ukraine không cần nhắm vào mục tiêu là đâu cả. Một cuộc xâm lăng kiểu mới của ĐẾ QUỐC NGA do PUTIN điều khiển; dọa Nato và Tây Phương ai can dự vào PUTIN SẼ CHƠI LUÔN BOM NGUYÊN TỬ. Chỉ DỌA thôi mà Nato và cả Mỹ đều êm re và còn công khai lên tiếng KHÔNG DÁM ĐƯƠNG ĐẦU PUTIN TẠI MẶT TRẬN UKRAINE.

 Nhân loại nhìn cảnh tượng đổ nát của những tòa nhà chung cư, các building với những mô hình kiến trúc, kỳ công lâu đời, xinh đẹp không thua gì Paris, London, New York, Berlin, Brussels... Vậy mà tan hoang, điêu tàn trong vòng 4 tuần qua dưới mưa bom, đạn ... PUTIN từ nay hắn đã là một tên ĐỒ TỂ ĐỨNG TRÊN CÁC TÊN ĐỒ TẾ QUỐC TẾ ĐÃ VANG DANH TRONG LỊCh SỬ NHÂN LOẠI.

Mới đây từ Montreal, Canada, Anh Trang Châu, một tác giả nổi tiếng thời VNCH, qua tập truyện có tên là Y SĨ TIỀN TUYẾN. Anh Trang Châu là Y Sĩ Trưởng của Tiểu Đoàn Dù, ghi nhận những hình ảnh chiến trường qua cảm quan của một Y Sĩ chăm sóc thương binh với bút tích văn nghệ gắn liền với những lần Nhảy Dủ đổ quân vào những trận địa toàn là sanh Bắc tử Nam...

Tuy ngàn trùng xa cách với MẶT TRẬN UKRAINE, nhưng qua những hình ảnh khốc liệt, khốn cùng trên màn hình như đang diễn ra trước mắt, nên Anh Trang Châu đã sáng tác Bài Thơ "LỜI NGƯỜI Ở LẠI", diễn tả tâm tư như một người Ukraine trong cuộc. Bài thơ đã nhanh chóng GÂY XÚC ĐỘNG MẠNH trong hàng ngũ những người VIỆT TỴ NẠN KHẮP NƠI.

Lúc đầu chúng tôi không tin TRANG CHÂU, tác giả bài thơ LỜI NGƯỜI Ở LẠI chính là Anh TRANG CHÂU những năm xưa của VNCH !!! Nhưng nhờ vài trao đổi qua lại của vài thân hữu và sau cùng thì được chính ANH TRANG CHÂU ĐÃ XÁC NHẬN qua email bên dưới.

Tuy nhiên khi đọc Email của Anh TRANG CHÂU mới lòi ra một SỰ KIỆN RẤT LÁU CÁ CỦA LÃO GIÀ BS BÙI DUY TÂM, SAN JOSE, MỘT VIỆT CỘNG NẰM VÙNG do chính lão ta đã tự lộ diện từ lâu. Bùi Duy Tâm đã về với VIỆT CỘNG rất sớm, sớm hơn cả NGUYỄN CON KY nữa, Khi về nước lão ta CẶP BỒ VỚI DƯƠNG THU HƯƠNG, hắn ta CHƠI TRÊN BỜ, CHƠI LUÔN DƯỚI NƯỚC sông ĐÀ nữa. VC cho đàn em bám theo quay phim tung ra rùm beng thời đó. Hắn ta bị Dương Thu Hương tố cáo là hắn hứa SẼ CƯỚI DƯƠNG THU HƯƠNG ĐEM QUA MỸ SỐNG ... Nhưng rồi hắn lại nín thinh chui về Mỹ, bỏ mặc Dương Thu Hương, một mình kẹt cứng trong THIÊN ĐƯỜNG MÙ!!!

Năm nay BÙI DUY TÂM chắc chắn đã ngoài 80, tròm trèm 90 không chừng???!!! VẬY MÀ LÃO GIÀ NẦY LẠI TỰ ĐỘNG "XỎ LÁ"!!! Viết Email cho Trang Châu biết là HẮN TA TÌNH NGUYỆN SANG UKRAINE CHIẾN ĐẤU- Và hắn ta SẼ ĐỌC BÀI THƠ "LỜI NGƯỜI Ở LẠI" CHO BINH LÍNH VÀ DÂN UKRAINE NGHE!!!

Bà Con thấy sao? Buồi Duy Tâm có thật sự tình nguyện sang Ukraine cầm súng đánh Nga không? Hắn ta ĐIÊN hay Tỉnh ? Nếu hắn đã trở thành CON NÍT tin rằng mình TÌNH NGUYỆN là sẽ được qua Ukraine sao? Gần 90 mà cầm súng chiến đấu, chiến cái quái vật gì chứ? Ukraine sẽ nhận Buồi Duy Tâm sang CHÉN đấu trong CẦU TIÊU hay ra CHIẾN TRƯỜNG? Bởi thế mà chúng tôi mạn phép gọi hắn là "LÃO GIÀ LÁU CÁ", không thể nào giả bộ cần nhỏ nhẹ, cần có học hơn được !!!

NHỮNG NGƯỜI NHO NHỎ, NỔ SẢNG ... LÁU CÁ ... CŨNG BỎ QUA ĐƯỢC ĐI! NHƯNG TRƯỜNG HỢP BS BÙI DUY TÂM, GẦN 90 TUỔI ĐẦU MÀ TỰ CHÂM NGÒI CHO PHÁO "LÁU CÁ" NỔ CHƠI QUẢ LÀ QUÁ TỆ, QUÁ TỒI ... QUÁ KHỐN NẠN ÍT AI DÁM ĐẠT THÀNH TÍCH CÀ CHỚN, NGU XUẨN, ĐỈNH ĐẦU RUỒI GIỐNG NHƯ BÙI DUY TÂM !!!!./-TCLãnh (Mt View- Cali.)

_____________________________


Tác giả Y Sĩ Tiền Tuyến và tác giả bài thơ Lời Người Ở Lại là một.


Nhìn trên TV cảnh 1 người vợ trẻ ôm con thơ, nước mắt hai hàng

hôn từ giả chồng ( ở lại chiến đấu ) để đi qua biên giới Ba Lan lánh nạn

tối hôm đó tôi không ngủ được ,ra bàn ngồi viết từ 12 giờ đêm đến 3 giờ sáng là xong bài thơ.Sau đó tôi gởi cho BS Đặng Vũ Vương ( ở Cali ), bạn cùng lớpy khoa với tôi địch ra tiếng Anh.Ông có bản dịch không.


Có ông BS già Bùi Duy Tâm tình nguyện qua Ukraine chiến đấu, viết cho tôi rằng ông sẽ đem bài thơ dịch qua bên đó đọc cho dân Ukraine nghe.Nhưng tôi sợ ông lớn tuổi quá người ta không nhận ông đầu quân đâu.


Bài thơ được rất nhiều diễn đàn đăng lại.Cả tôi là tác giả bài thơ mà có dịp đọc lại

tôi vẫn xúc động.

Chừng nào thì kéo nhau ra quán Phương Thảo nhậu đây.

Thân,

 

Trang Châu 

_________________


BS Bùi duy Tâm & Dương thu HươngCụ Trường,

Còn nợ cụ chuyện BS Bùi Duy Tâm nên hôm nay xin gửi cụ bài viết của 1 anh tù cải tạo tên Nguyễn Đồng Danh ở cùng trại với BS Tâm và tôi. (Tôi không quen biết anh này). Qua bài viết cụ có thể thấy được sự khôn ngoan, thủ đoạn biến hóa của BS Tâm. Có lẽ nhờ vậy mà từ đó cho tới nay, sau 45 năm, BS Tâm cũng vẫn lừa được bọn VC. Tôi có đượi coi 1 Video Clip quay cảnh Thủ Tướng VC và đoàn tùy tùng ghé thăm nhà riêng của BS Tâm ở Mỹ.

Khi còn ở trại tù, chỗ ngủ của ông Tâm ở kế bên tôi, cách ngăn bởi 1 tấm ván mỏng, vì tụi tôi thuộc 2 Tổ tù cải tạo khác nhau, tùy cùng ở trong 1 Đội. Buổi tối trước khi được thả về ông Tâm nói nhỏ cho tôi biết tụi VC thả ông ta để ổng tiết lộ bí mật về kho đạn Long Bình của Mỹ (!?).

Từ ngày ra khỏi VN, tôi được biết BS Tâm cắt đứt liên lạc với những bạn tù cũ không thân thiết, có lẽ vì ông không cần đến những người này nữa !!  

Về BS Ngô Thế Vinh, khi ở trong trại tù, anh Vinh rất ít nói và hạn chế giao du. Trong 3 vị BS, người hiền lành, dễ mến nhất là BS Vũ Quý Đài.

NQT

TB: Tôi chỉ gửi thư này tới cụ và vài bạn thân trong QuánXưa mà thôi.
 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bùì Duy Tâm và Tôi
Nguyễn Đồng Danh.

Năm 1964 ông Bùi Duy Tâm từ Mỹ trở về Sài gòn, sau khi hoàn tất học vị Tiến sĩ Y khoa và Tiến sĩ Sinh hoá (Biochemistry). Đầu tiên ông Tâm dạy tại Đại học Y khoa Sài gòn, sau đó ông ra Huế làm Khoa trưởng Đại học Y khoa Huế cho đến cuối năm 1972.
Ông rời Huế về Saigon để làm Khoa trưởng Đại học Y khoa Minh Đức.
Dạo đó tôi đang làm Hiệu trưởng một trường trung học tại Saigon, cho nên nói về nghề nghiệp, thì tôi với ông cũng là … đồng nghiệp.

Vào năm 1972 ông Tâm cho mở một trung tâm huấn luyện bóng bàn dành cho thiếu nhi trong tòa nhà khánh tiết tại Vận Động Trường Cộng Hòa Sàigòn. Tòa Đại Sứ Tây Đức viện trợ 10 bàn đúng tiêu chuẩn quốc tế. Các em thiếu nhi đến tập dượt không phải trả tiền muớn bàn, mà còn được cấp banh, và nước uống. Ông Tâm cũng xin Bộ Thanh Niên biệt phái danh thủ Mai Văn Hòa và Vũ Đình Nhạc đến chỉ bảo huấn luyện cho các em.

Nhà tôi ở đường Triệu Đà (đối diện với nhà ông Trang sĩ Tấn, nguyên giáo sư trung học, nguyên Chuẩn tướng Giám đốc Nha Cảnh sát Đô thành Saigon). Từ nhà tôi đi bộ đến sân vận động Cộng Hoà chỉ có năm mười phút, cho nên vào những buổi chiều, tôi thường xách vợt đến đó chơi ké với các em thiếu nhi.
Từ đó tôi có dịp quen biết giáo sư Tâm, vì thỉnh thoảng sau giờ dạy tại đại học Y khoa Saigon, ông Tâm cũng thường lái xe ghé qua để theo dõi sinh hoạt trung tâm bóng bàn.

Quen biết nhau chưa được mấy năm, thì xảy ra biến cố 30 tháng 04, giáo sư Tâm và tôi không hẹn mà gặp trong trại tù cải tạo Trảng Lớn (tỉnh Tây Ninh). Chúng tôi ở trong L3/T2 tức là Trung đoàn 3 Tiểu đoàn 2. Bên kia hàng rào là Tiểu đoàn 1, có luật sư kiêm ca sĩ Khuất Duy Trác, mỗi chiều thường chỉ huy đội hợp ca Tiểu đoàn hát bè các bài nhạc cách mạng.
Bên này hàng rào, chúng tôi cũng không thiếu nhân tài. Có giáo sư Đặng thông Phong (chưởng môn Hapkido ở Việt nam), gs Vũ Đình Lục (dạy toán Võ bị Đà lạt), gs Bùi Duy Tâm (khoa trưởng Y khoa Minh Đức), Thống đốc Ngân hàng Quốc gia Việt nam Lê Quang Uyển, hoạ sĩ Trịnh Cung Nguyễn văn Tiến, Phan Hải cháu ruột của Phan Mạch (Chủ nhiệm văn phòng Thủ tướng Phạm văn Đồng) và người bạn thân của tôi là giáo sư Phan Đình Hoài (Hoài là cháu ruột của ba ông lớn (Không dùng từ này): Lê Đức Thọ Phan Đình Khải, Mai Chí Thọ Phan Đình Đống và Đinh Đức Thiện Phan Đình Dinh).

Mấy tháng đầu trong tù, chúng tôi chỉ lo đào giếng, cắt tranh lợp nhà, xây cất hội trường và lao động trồng rau xanh. Dự tính đi học 10 ngày rồi về, mà chẳng thấy học hành gì cả.
Một buổi chiều, sau khi cơm nước xong, giáo sư Bùi Duy Tâm rũ tôi đi dạo chơi như thường lệ. Chúng tôi đi luồn lách giữa các vườn rau xanh. Khi chỉ còn có hai đứa, giáo sư Tâm khẻ nói: Moa sẽ về trong một hay hai tuần nữa, moa có vài lời khuyên toa

- Thứ nhất, hãy tập nhịn ăn. Trưóc kia ăn ba bát cơm thì nay tập ăn hai bát hoặc ít hơn, bên ngoài người dân cả nước còn đói, huống chi bọn tù như mình.
- Thứ hai, hãy tập nhịn nói, vì trong tù đầy rẫy bọn ăn ten. Càng nói nhiều càng mang hoạ vào thân.
- Thứ ba, toa hãy ráng giữ gìn sức khoẻ, giữ vững tinh thần, để chờ ngày về với gia đình. Có thể toa sẽ phải học tập trong hai ba năm hay lâu hơn nữa. Hãy giữ vệ sinh để tránh bệnh tật. Ở đây mắc bệnh thì chỉ có chết.

Tôi ngạc nhiên về những thông báo của anh, làm sao anh biết anh sẽ về, làm sao anh biết tôi sẽ học tập trong vài ba năm.
Giáo sư Tâm cho biết trước ngày mất miền Nam, anh có viết một dự án xin nước Pháp tài trợ và trang bị một phòng thí nghiệm y khoa, một thư viện cho đại học Minh Đức và Pháp đã chấp thuận. Bây giờ “Cách mạng” cần anh về để làm thủ tục nhận lãnh các quà tặng này. Giáo sư Tâm cũng cho biết trong gia đình anh có một người thân làm lớn trong chính quyền mới, người này đã báo cho anh biết rõ chính sách và thời gian cải tạo “ngụy quân ngụy quyền” và cũng chính người thân này đã “đứng tên” giùm nhà cửa, xe ô tô của anh trước khi anh đi trình diện học tập.

Quả thật, đúng hai tuần sau, giáo sư Tâm xách hành trang cá nhân lên trình diện Tiểu đoàn. Anh chỉ kịp dúi cho tôi một bao thuốc tây gồm một ít thuốc cảm, thuốc ho và kiết lỵ là những thứ tối cần cho người tù cải tạo.
Ba năm sau, tôi được tạm tha trở về thành phố mang tên Bác. Tôi gặp lại giáo sư Tâm đi dạy đại học Nha Y Dược. Anh mặc áo sơ mi trắng, bỏ bên ngoài chiếc quần tây màu cứt ngựa. Anh cỡi xe đạp đến trường, vai mang xắc cốt, trông không khác gì một anh cán ngố miền Bắc xã hội chủ nghĩa.

Mấy năm sau, khi đã định cư ở Úc, tôi lại nghe nhiều tin giật gân về giáo sư Tâm. Anh đã định cư ở Hoa kỳ. Anh leo lên núi Mont Blanc cao hơn 4800 mét và là người Việt nam đầu tiên lên Bắc cực (có giấy chứng nhận của Cơ quan Quản lý Bắc cực). Anh còn ra vào Việt nam nhiều lần để môi giới bán giúp (Không dùng từ này) Việt nam kho đạn Long Bình. Rồi giáo sư Tâm đi biển Đồ sơn chơi với nữ văn sĩ Dương Thu Hương và bà Hương đã thu băng những lời “hàn huyên” của ông Tâm. Chính nhờ những cuồn băng này mà bà Dương thu Hương không bị (Không dùng từ này) Việt nam “thủ tiêu”.

Đến đây tôi xin mời độc giả xem trích đoạn bài văn do chính bà Dương thu Hương viết:
“Trời đã giúp tôi thành công. Trong chuyến đi chơi Sông Ðà với các ông Bùi Duy Tâm và Bùi Duy Tuấn, tôi đã mất 3 cuốn băng ghi toàn những chuyện ba hoa, hươu vượn. Nhưng vào đoạn chót của cuốn băng thứ 4 ông Tâm đã thú nhận: Anh đã cho Dương Thông rất nhiều tiền (Dương Thông là Trung tướng Công an).
Sau chuyến đi đó chừng vài ngày, họ bắt tôi . Trong thời gian ấy tôi đã kịp sao băng ghi âm ra vài bản, gửi ra 3 nước: Pháp, Tiệp và Mỹ.
Do sự can thiệp của chính phủ Pháp, đặc biệt là bà Daniel Mitterand và phong trào nhân quyền thế giới, ngày 20/11 họ buộc phải thả tôi ra, sau gần 8 tháng giam giữ không xét xử. Lúc đó ông Bùi Thiện Ngộ là Bộ trưởng Bộ Nội vụ. Ông Ngộ cử thiếu tá Sơn tới gặp tôi :
- Theo đúng pháp luật thì chị có quyền kiện Nhà nước. Nhưng Bộ trưởng muốn tìm một khả năng mềm dẻo hơn có lợi cho cả 2 bên.
Tôi cười . Tôi hiểu cái sự kiện tụng ở xứ sở này ra sao . Tôi yêu cầu cuộc thanh toán với Dương Thông. Bộ Nội vụ chấp thuận.

Vào mùa Xuân năm 1992, đại diện của Bộ Nội vụ là ông Bùi Quốc Huy (tức Năm Huy) - Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh, tiếp tôi có sự tham gia của Đại tá Nguyễn Công Nhuận, người ký lệnh bắt và phụ trách nhóm người tra hỏi tôi trong nhà giam. Trong cuộc gặp này, tôi nói :
- Tôi hiểu rất rành rọt tôi đang chơi trò trứng chọi đá. Bởi thế, lúc nào tôi cũng chuẩn bị cho cái chết của tôi . Tuy nhiên, tôi lại không ưa chết một mình. Nên tôi cũng trù liệu để sau cái chết của tôi, ít nhất cũng phải có dăm bảy đứa khác phải chết theo để tiếp tục chiến đấu dưới âm phủ, nếu không dưới đó rất buồn. Tôi có vũ khí của tôi. Trong tay tôi có 2 cuộn băng ghi âm. Cuộn thứ nhất liên quan tới một trong những kẻ tạo dựng ra Nhà nước này, sư tổ của những người như ông. Nó tố cáo nhân cách một trong các bậc lương đống của triều đình chỉ là loài đểu giả, tâm tính hiểm ác, vô luân. Cuộn thứ 2, chắc ông cũng đoán được, ghi lại cuộc nói chuyện của ông Bùi Duy Tâm với tôi, trong đó ông Tâm khẳng định là đã cho ông Dương Thông rất nhiều tiền. Đấy hẳn là món thù lao cho việc ông Dương Thông đã 2 lần cứu ông Tâm ra khỏi trại giam, thêm nữa, đón rước ông Tâm đi tới tất cả những lầu cao thềm rộng từ dinh cơ bà Nguyễn Thị Định tới Bộ Tổng Tham mưu, Bộ Quốc phòng, từ nhà riêng các vị chóp bu Nhà nước xuống tới đám quan chức kề cận, để bàn định những đại sự như bán kho vũ khí Long Bình, bán dầu thô và những nguyên liệu khác... Như vậy tôi có trong tay bằng chứng về người tiền nhiệm của ông, gương mặt tiêu biểu cho quyền lực của chế độ này.

Hai băng ghi âm đó đã được chuyển tới 3 nước: Pháp, Tiệp, Mỹ. Nếu các ông đủ lực xin cứ việc truy tìm. Nhưng tôi không tin điều ấy. Các ông không có tiền. Nhân viên sứ quán Việt Nam ở nước ngoài đơn thuần là bọn buôn lậu, quay cuồng trong cơn lốc cóp nhặt đô la . Ở nước ngoài, các ông bất lực. Còn ở đây, các ông có thể tổ chức tai nạn xe máy để kẹp chết tôi, có thể đầu độc tôi, có thể làm bất cứ một điều gì khác nữa nhưng vào thời điểm tôi chết, chắc chắn phải có kẻ đồng hành. Không tức thời, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ có. Và thêm nữa, những người thân của tôi ngoài biên giới sẽ lần lượt công bố các cuốn băng kia.
Cả 2 người đàn ông lặng thinh rồi một người mở chai nước, một người mời tôi ăn nho . Họ hỏi tôi về sức khoẻ, con cái, nhà cửa ... làm như là một cuộc tán gẫu giữa mấy người hàng xóm. Tuy nhiên, tôi chẳng phải là một đứa bé nên tôi hiểu cái thái độ người thường gọi là: đánh trống lảng... ấy . Bất cứ kẻ đạo đức giả nào cũng sợ sự thật. Tất thảy mọi quốc gia, mọi thể chế đều có bọn đạo đức giả. Nhưng chắc chắn, không ở đâu con người buộc phải trở thành đạo đức giả như ở đây, một xứ sở mang xiềng xích của 2 thể chế: Phong kiến và CS.

Trước khi về, tôi nói thêm :
Xin nhắc lại rằng, tôi đứng trước guồng máy của các ông chỉ là trứng chọi đá. Nhưng vì đã dấn thân vào cuộc chơi này, tôi bắt buộc phải học lấy vài món nghề của các ông. Vậy, các ông theo rõi tôi, tôi cũng theo rõi lại các ông. Tôi biết ông (Năm Huy) thường uống rượu ở đâu, chơi gái ở đâu . Trong hội Quý Mùi (những người sinh năm 1943) ông vẫn tụ họp với những ai và đem theo loại rượu nào. Thành thực mà nói, trên phương diện này, đôi khi trứng còn mạnh hơn đá. Các ông rất nhiều tiền, các ông thèm khát sống, thèm uống rượu Tây, thèm chơi gái, thèm xây nhà lầu ... Tôi là kẻ phá sản, tôi không uống rượu cũng không chơi điếm, tôi có thứ sức mạnh mà sư tổ của các ông thường vẫn gọi "sức mạnh của giai cấp vô sản". Riêng về luận điểm này, tôi thấy Mác đúng. Bởi vì, nói một cách sòng phẳng, với tất cả những thèm muốn ấy các ông sợ chết hơn tôi”. (Hết trích).

Đọc qua đoạn văn trên của bà Dương thu Hương, tôi quả thật nể nang giáo sư Tâm. Từ một người tù cải tạo, anh giao du với Bộ Trưởng Công an VC. Anh dùng đô la Mỹ để mua chuộc và lèo lái cái đám lãnh tụ Bắc Bộ phủ vào quỷ đạo của anh.
Cũng may nhờ cơ duyên gặp gỡ anh, mà bà Dương thu Hương đã có được những cuồn băng ghi âm quý giá. Những cuồn băng này đã giúp bà Hương tránh được cái chết (vì tai nạn giao thông như bà Nông thị Xuân, vợ bác Hồ) và được định cư tại Pháp quốc.
Ngày xưa trong tù, giáo sư Tâm đã khuyên tôi ba điều: nhịn ăn, nhịn nói và giữ gìn sức khoẻ. Ngày nay, tôi chỉ dám nhắc nhở ông Tâm một điều “tên anh là Duy Tâm, xin anh hãy cẩn trọng khi giao du với những con người Duy Vật”.

Nguyễn Đồng Danh.



Tuesday, 10 March 2015

BÀI NẦY KHÁ LÂU- HÌNH NHƯ NGUYỄN ĐỒNG DANH LÀ TÊN THẬT ? CỰU HIỆU TRƯỞNG TRUNG HỌC MẠC ĐỈNH CHI PHÚ LÂM ? BÀI NẦY LÀ THẬT VỚI CON NGƯỜI RẤT CHÂN THẬT NGUYỄN ĐỒNG DANH SYDNEY./- Mt68

Bùi Duy Tâm và Tôi

Người viết: Nguyễn Ðồng Danh, 
trên Blog “bahaidao.”
 
Năm 1964 ông Bùi Duy Tâm từ Mỹ trở về Sài gòn, sau khi hoàn tất học vị Tiến sĩ Y khoa và Tiến sĩ Sinh hoá (Biochemistry). Ðầu tiên ông Tâm dạy tại Ðại học Y khoa Sài gòn, sau đó ông ra Huế làm Khoa trưởng Ðại học Y khoa Huế cho đến cuối năm 1972.
Ông rời Huế về Sài gòn để làm Khoa trưởng Ðại học Y khoa Minh Ðức.
Dạo đó tôi làm Hiệu trưởng một trường trung học tại Sài gòn, nên nói về nghề nghiệp, thì tôi với ông là … đồng nghiệp.
Vào năm 1972 ông Tâm mở một Trung tâm huấn luyện Bóng bàn dành cho thiếu nhi trong tòa nhà khánh tiết tại Vận Ðộng Trường Cộng Hòa Sàigòn. Tòa Ðại Sứ Tây Ðức viện trợ 10 bàn đúng tiêu chuẩn quốc tế. Các em thiếu nhi đến tập dượt không phải trả tiền muớn bàn, mà còn được cấp banh, và nước uống. Ông Tâm  xin Bộ Thanh Niên biệt phái danh thủ Mai Văn Hòa và Vũ Ðình Nhạc đến chỉ bảo, huấn luyện cho các em.
Nhà tôi ở đường Triệu Ðà. Từ nhà tôi đi bộ đến sân vận động Cộng Hoà chỉ có năm, mười phút, cho nên vào những buổi chiều, tôi thường xách vợt đến đó chơi bóng bàn ké với các em thiếu nhi.
Từ đó tôi có dịp quen biết Giáo sư Tâm, vì thỉnh thoảng sau giờ dạy tại Ðại học Y khoa Sai gòn, ông Tâm cũng thường ghé qua để theo dõi sinh hoạt Trung tâm Bóng bàn.
Xảy ra biến cố 30 Tháng 04, Giáo sư Tâm và tôi không hẹn mà gặp nhau trong trại tù cải tạo Trảng Lớn, Tây Ninh. Chúng tôi ở trong L3/T2 tức là Trung đoàn 3 Tiểu đoàn 2. Bên kia hàng rào là Tiểu đoàn 1, có luật sư kiêm ca sĩ Khuất Duy Trác, mỗi chiều thường chỉ huy đội hợp ca Tiểu đoàn hát bè các bài nhạc cách mạng.
Bên này hàng rào, chúng tôi cũng không thiếu nhân tài. Có Võ sư Ðặng Thông Phong (Chưởng môn Hapkido ở Việt nam), Gs Vũ Ðình Lục (dạy Toán Võ bị Ðà lạt), Gs Bùi Duy Tâm (Khoa trưởng Y khoa Minh Ðức), Thống đốc Ngân hàng Quốc gia Việt nam Lê Quang Uyển, hoạ sĩ Trịnh Cung Nguyễn văn Tiến, Phan Hải cháu ruột của Phan Mạch (Chủ nhiệm văn phòng Thủ tướng Phạm văn Ðồng) và người bạn thân của tôi là giáo sư Phan Ðình Hoài (Hoài là cháu ruột của ba ông lớn: Lê Ðức Thọ: Phan Ðình Khải, Mai Chí Thọ : Phan Ðình Ðống và Ðinh Ðức Thiện : Phan Ðình Dinh).
Mấy tháng đầu trong tù, chúng tôi chỉ lo đào giếng, cắt tranh lợp nhà, xây cất hội trường và lao động trồng rau xanh. Dự tính đi học 10 ngày rồi về, mà chẳng thấy học hành gì cả.
Một buổi chiều, sau khi cơm nước xong, giáo sư Bùi Duy Tâm rủ tôi đi dạo  như thường lệ. Chúng tôi đi giữa các vườn rau xanh. Khi chỉ có hai đứa, Giáo sư Tâm khẽ nói:
– Moa sẽ về trong một hay hai tuần nữa, moa có vài lời khuyên toa: Thứ nhất, hãy tập nhịn ăn. Trưóc kia ăn ba bát cơm thì nay tập ăn hai bát hoặc ít hơn, bên ngoài người dân cả nước còn đói, huống chi bọn tù như mình.
Thứ hai, hãy tập nhịn nói, vì trong tù đầy rẫy bọn ăn-ten. Càng nói nhiều càng mang hoạ vào thân.
Thứ ba, toa hãy ráng giữ gìn sức khoẻ, giữ vững tinh thần, chờ ngày về với gia đình. Có thể toa sẽ phải học tập trong hai, ba năm hay lâu hơn nữa. Hãy giữ vệ sinh để tránh bệnh tật. Ở đây mắc bệnh thì chỉ có chết.
Tôi ngạc nhiên về những thông báo của anh, làm sao anh biết anh sẽ về, làm sao anh biết tôi sẽ học tập trong vài ba năm?
Giáo sư Tâm cho tôi biết trước ngày mất miền Nam, anh có làm một dự án xin nước Pháp tài trợ và trang bị một phòng thí nghiệm y khoa, một thư viện cho Ðại học Minh Ðức và Pháp đã chấp thuận. Bây giờ “Cách mạng” cần anh về để làm thủ tục nhận lãnh các quà tặng này. Giáo sư Tâm cũng cho biết trong gia đình anh có một người thân làm lớn trong chính quyền mới, người này nói cho anh biết chính sách và thời gian cải tạo “ngụy quân ngụy quyền” và cũng chính người thân này đã “đứng tên” giùm nhà cửa, xe ô tô của anh trước khi anh đi trình diện học tập.
Quả thật, đúng hai tuần sau, Giáo sư Tâm xách hành trang cá nhân lên trình diện Tiểu đoàn. Anh chỉ kịp dúi cho tôi một bao thuốc Tây gồm thuốc cảm, thuốc ho và kiết lỵ là những thứ thuốc tối cần cho người tù cải tạo.
Ba năm sau, tôi được tạm tha trở về thành phố mang tên Bác. Tôi gặp lại Giáo sư Tâm đi dạy Ðại học Nha Y Dược. Anh mặc áo sơ mi trắng, bỏ bên ngoài chiếc quần tây màu cứt ngựa. Anh cỡi xe đạp đến trường, vai mang xắc-cốt, trông không khác gì một anh Cán Ngố miền Bắc xã hội chủ nghĩa.
Mấy năm sau, khi đã định cư ở Úc, tôi nghe nhiều tin giật gân về Giáo sư Tâm. Anh đã định cư ở Hoa kỳ. Anh leo lên núi Mont Blanc cao hơn 4800 mét, anh là người Việt nam đầu tiên lên Bắc cực (có giấy chứng nhận của Cơ quan Quản lý Bắc cực). Anh ra vào Việt nam nhiều lần để môi giới bán giúp Việt nam kho đạn Long Bình. Rồi Giáo sư Tâm đi biển Ðồ Sơn chơi với nữ văn sĩ Dương Thu Hương và bà Hương đã thu băng những lời “hàn huyên” của ông Tâm. Chính nhờ những cuồn băng này mà bà Dương Thu Hương không bị  Việt nam “thủ tiêu”.
Ðến đây tôi xin mời độc giả xem trích đoạn bài văn do chính bà Dương Thu Hương viết:
“Trời đã giúp tôi thành công. Trong chuyến đi chơi Sông Ðà với các ông Bùi Duy Tâm và Bùi Duy Tuấn, tôi đã mất 3 cuốn băng ghi toàn những chuyện ba hoa, hươu vượn. Nhưng vào đoạn chót của cuốn băng thứ 4 ông Tâm đã thú nhận: “Anh đã cho Dương Thông rất nhiều tiền.” (Dương Thông là Trung tướng Công an).
Sau chuyến đi đó chừng vài ngày, họ bắt tôi. Trong thời gian ấy tôi đã kịp sao băng ghi âm ra vài bản, gửi ra 3 nước: Pháp, Tiệp và Mỹ.
Do sự can thiệp của chính phủ Pháp, đặc biệt là bà Daniel Mitterand và phong trào nhân quyền thế giới, ngày 20/11 họ buộc phải thả tôi ra, sau gần 8 tháng giam giữ không xét xử. Lúc đó ông Bùi Thiện Ngộ là Bộ trưởng Bộ Nội vụ. Ông Ngộ cử Thiếu tá Sơn tới gặp tôi :
– Theo đúng pháp luật thì chị có quyền kiện Nhà nước. Nhưng Bộ trưởng muốn tìm một khả năng mềm dẻo hơn có lợi cho cả 2 bên.
Tôi cười. Tôi hiểu cái sự kiện tụng ở xứ sở này ra sao. Tôi yêu cầu cuộc thanh toán với Dương Thông. Bộ Nội vụ chấp thuận.
Vào mùa Xuân năm 1992, đại diện của Bộ Nội vụ là ông Bùi Quốc Huy (tức Năm Huy) – Tổng Cục trưởng Tổng Cục An ninh, tiếp tôi có sự tham gia của Ðại tá Nguyễn Công Nhuận, người ký lệnh bắt và phụ trách nhóm người tra hỏi tôi trong nhà giam. Trong cuộc gặp này, tôi nói :
– Tôi biết tôi đang chơi trò trứng chọi đá. Bởi thế, lúc nào tôi cũng chuẩn bị cho cái chết của tôi. Tuy nhiên, tôi lại không ưa chết một mình. Nên tôi cũng trù liệu để sau cái chết của tôi, ít nhất cũng phải có dăm bảy đứa khác phải chết theo để tiếp tục chiến đấu dưới âm phủ, nếu không dưới đó rất buồn. Tôi có vũ khí của tôi. Trong tay tôi có 2 cuộn băng ghi âm. Cuộn thứ nhất liên quan tới một trong những kẻ tạo dựng ra Nhà nước này, sư tổ của những người như ông. Nó tố cáo nhân cách một trong các bậc lương đống của triều đình chỉ là loài đểu giả, tâm tính hiểm ác, vô luân. Cuộn thứ 2, chắc ông cũng đoán được, ghi lại cuộc nói chuyện của ông Bùi Duy Tâm với tôi, trong đó ông Tâm khẳng định là đã cho ông Dương Thông rất nhiều tiền. Ðấy hẳn là món thù lao cho việc ông Dương Thông đã 2 lần cứu ông Tâm ra khỏi trại giam, thêm nữa, đón rước ông Tâm đi tới tất cả những lầu cao thềm rộng từ dinh cơ bà Nguyễn Thị Ðịnh tới Bộ Tổng Tham mưu, Bộ Quốc phòng, từ nhà riêng các vị chóp bu Nhà nước xuống tới đám quan chức kề cận, để bàn định những đại sự như bán kho vũ khí Long Bình, bán dầu thô và những nguyên liệu khác… Như vậy tôi có trong tay bằng chứng về người tiền nhiệm của ông, gương mặt tiêu biểu cho quyền lực của chế độ này.
Hai băng ghi âm đó đã được chuyển tới 3 nước: Pháp, Tiệp, Mỹ. Nếu các ông đủ lực xin cứ việc truy tìm. Nhưng tôi không tin điều ấy. Các ông không có tiền. Nhân viên sứ quán Việt Nam ở nước ngoài đơn thuần là bọn buôn lậu, quay cuồng trong cơn lốc cóp nhặt đô la. Ở nước ngoài, các ông bất lực. Còn ở đây, các ông có thể tổ chức tai nạn xe máy để kẹp chết tôi, có thể đầu độc tôi, có thể làm bất cứ một điều gì khác nữa nhưng vào thời điểm tôi chết, chắc chắn phải có kẻ đồng hành. Không tức thời, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ có. Và thêm nữa, những người thân của tôi ngoài biên giới sẽ lần lượt công bố các cuốn băng kia.
Cả 2 người đàn ông lặng thinh rồi một người mở chai nước, một người mời tôi ăn nho . Họ hỏi tôi về sức khoẻ, con cái, nhà cửa … làm như là một cuộc tán gẫu giữa mấy người hàng xóm. Tuy nhiên, tôi chẳng phải là một đứa bé nên tôi hiểu cái thái độ người thường gọi là “đánh trống lảng” ấy . Bất cứ kẻ đạo đức giả nào cũng sợ sự thật. Tất thảy mọi quốc gia, mọi thể chế đều có bọn đạo đức giả. Nhưng chắc chắn, không ở đâu con người buộc phải trở thành đạo đức giả như ở đây, một xứ sở mang xiềng xích của 2 thể chế: Phong kiến và CS.
Trước khi về, tôi nói thêm :
– Xin nhắc lại rằng, tôi đứng trước guồng máy của các ông chỉ là trứng chọi đá. Nhưng vì đã dấn thân vào cuộc chơi này, tôi bắt buộc phải học lấy vài món nghề của các ông. Vậy, các ông theo rõi tôi, tôi cũng theo rõi lại các ông. Tôi biết ông (Năm Huy) thường uống rượu ở đâu, chơi gái ở đâu. Trong hội Quý Mùi (những người sinh năm 1943) ông vẫn tụ họp với những ai và đem theo loại rượu nào. Thành thực mà nói, trên phương diện này, đôi khi trứng còn mạnh hơn đá. Các ông rất nhiều tiền, các ông thèm khát sống, thèm uống rượu Tây, thèm chơi gái, thèm xây nhà lầu … Tôi là kẻ phá sản, tôi không uống rượu, không chơi điếm, tôi có thứ sức mạnh mà sư tổ của các ông thường vẫn gọi “sức mạnh của giai cấp vô sản”. Riêng về luận điểm này, tôi thấy Mác đúng. Bởi vì, nói một cách sòng phẳng, với tất cả những thèm muốn ấy các ông sợ chết hơn tôi.".  Ngưng trích.
Ðọc đoạn văn trên của bà Dương thu Hương, tôi quả thật rất nể Giáo sư Tâm. Từ một người tù cải tạo, anh giao du với Bộ Trưởng Công an VC. Anh dùng đô-la Mỹ để mua chuộc và lèo lái cái đám lãnh tụ Bắc Bộ phủ vào quỹ đạo của anh.
Cũng may nhờ cơ duyên gặp gỡ anh, mà bà Dương thu Hương đã có được những cuộn băng ghi âm quý giá. Những cuộn băng này đã giúp bà Hương tránh được cái chết (vì tai nạn giao thông như bà Nông thị Xuân, vợ bác Hồ) và được định cư tại Pháp quốc.
Ngày xưa trong tù, Giáo sư Tâm khuyên tôi ba điều: “Nhịn ăn, nhịn nói và giữ gìn sức khoẻ.” Ngày nay, tôi chỉ dám nhắc nhở ông Tâm một điều:
“Tên anh là Duy Tâm, xin anh hãy cẩn trọng khi giao du với những con người Duy Vật”.

Nguyễn Ðồng Danh 
_

Tuesday, 3 June 2014

ĐỌC KỸ BÀI NẦY SẼ THẤY

KHÔNG PHẢI LÃO MÓC CHỬI BUỒI DUY TÂM MÀ LÀ BÀO CHỬA CHO CÁI BUỒI - 

NHỨT LÀ CHUYỆN "DƯƠNG THU HƯƠNG CỞI TRUỒNG TRÊN SÔNG ĐÀ"

LÃO MÓC ĐÃ ỠM Ờ MINH OAN CHO CÁI BUỒI LÀ "KHÔNG CÓ" - CHỈ ÔM EM TRÊN XUỒNG MÀ THÔI- 

HÌNH NHƯ thỉnh thỏang LÃO MÓC và BÚT XẠO VẪN HAY "HÔN, MÓC" LỘN CHỖ ĐẤY BÀ CON TỴ NẠN (*Chỗ móc thì hôn, chỗ hôn thì móc)./- Mt68

PHỎNG VẤN BÁC SĨ BÙI
Ký giả VỊT TRỜI  
  
Dẫn nhập: Ký giả Vịt Trời là một bút hiệu khác của Lão Móc Nguyễn Thiếu Nhẫn. Mới đây trong chuyến đi Hoàng Sa tên Thứ Trưởng Ngoại Giao VC Nguyễn Thanh Sơn có dẫn theo một lũ “Việt kiều yêu nước” lau nhau như Nguyễn Phương Hùng, Nguyễn Ngọc Lập, Lý Kiến  Trúc… Đặc biệt trong lũ Việt kiều lau nhau này có cả cả ông bác sĩ Bùi Duy Tâm
Bài phỏng vấn sau đây được viết theo lối fiction nhưng rất chính xác vì y cứ vào sự thật. Hy vọng sẽ giúp độc giả nhìn rõ bộ mặt của một tên trí thức “ăn cơm Quốc Gia, thờ ma Cộng Sản”. 
  
Đây chính là cái bọn mà nhà thơ SR đã cực tả trong mấy câu thơ sau đây: 
  

“Liều thân thoát cũi sổ lồng 
Tránh xa Cộng phỉ để mong làm người 
Đánh hơi Cộng phỉ giăng mồi 
Súc sinh, bản chất quy hồi cũi xưa” 
  
Sau nhiều tháng trời tìm cách liên lạc, Ký giả Vịt Trời cuối cùng đã được bác sĩ Bùi cho gặp ở một nơi kín đáo tại San Francisco. Bác sĩ Bùi là một nhà trí thức khoa bảng, nổi tiếng ở miền Nam trước năm 1975. Sau thời gian chìm trong bóng tối, cuối thập niên 80, bác sĩ Bùi bỗng nổi tiếng trở lại với đề nghị hủy bỏ bài Quốc Ca Việt Nam Cộng Hòa và tiếp tục nổi tiếng trong các năm đầu của thập niên 90. Bác sĩ dành cho Ký giả Vịt Trời cuộc phỏng vấn, và sau đây là nguyên văn cuộc phỏng vấn: 
  
-KGVT: Xin kính chào bác sĩ, tôi là Ký giả Vịt Trời của tuần báo Tiếng Dân ở San José. 
  
-Bác sĩ Bùi (BS Bùi): Chào ông ký giả. Cả mười mấy năm nay ít ai nhắc đến tôi, hy vọng qua cuộc phỏng vấn của ông tôi sẽ nổi tiếng trở lại. Nào, ta bắt đầu. Ông ký giả muốn hỏi gì nào? 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, xin bác sĩ tự giới thiệu đôi điều về mình với độc giả báo Tiếng Dân có được không ạ! 
  
-BS Bùi: Được, được. Tôi họ Bùi, chữ lót là Duy, còn tên tôi thì ai chả biết. Ông ký giả nhớ điều này cho tôi. Có nhiều bác sĩ cũng họ Bùi như tôi, họ chuyên làm nghề cứu nhân, độ thế nên ít nổi tiếng bằng tôi. Tôi mấy lúc sau này chuyên làm chuyện phá nhân, hại thế nên có một tờ báo lớn nọ có lần đã trịnh trọng tăng thêm chữ Ô vào trong cái họ của tôi, thiệt là khoái hết sức! 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ nói về mình trước 75 ạ! 
  
-BS Bùi: Hồi tôi còn trẻ tôi du học ở Mỹ đỗ thủ khoa Tiến Sĩ Y Khoa tại một đại học nổi tiếng. Tôi là Phụ tá Viện Trưởng Viện Đại Học Minh Đức đặc trách Đại Học Y Khoa Minh Đức. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, trong một lá thư đề ngày 16-6-1992, cách nay 22 năm năm, gửi cho Dương Thu Hương, bác sĩ có nói hồi 33 tuổi ông đã lãnh đạo ngành giáo dục Đại Học Y Khoa miền Nam trong suốt 10 năm liền? 
  
-BS Bùi: Đúng, tôi có viết như thế. Năm 1975 tôi không di tản. Ngay trong tháng 5-75, tôi đã tổ chức “Đêm thơ tình Huy Cận” tại đại học Minh Đức để Huy Cận đến đọc thơ. Tôi là trung úy biệt phái nên ngày 24-6-75 tôi cũng phải đi học tập ở Trảng Lớn, Tây Ninh. Nhưng đến ngày 2-9-75 tôi được thả về. Tôi trở lại làm giáo sư trường Đại Học Y Khoa Sài Gòn, đồng thời làm việc ở bệnh viện Chợ Rẩy. Tôi có một biệt thự rất lớn ở đường Duy Tân Sàigòn. Hồi tôi còn ở Sài Gòn, Mai Chí Thọ đã từng đến nhà tôi chơi. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, thế ông sang Mỹ hồi nào? 
  
-BS Bùi: Năm 1980, tôi cùng gia đình vượt biên đến Mã Lai. Tôi nhờ bác sĩ Pratt, hồi trước làm cố vấn ở trường Y Khoa Minh Đức bảo lãnh sang Mỹ. Tôi với bà xã tôi có mở một phòng mạch ở San Francisco. Nhà tôi là một bác sĩ Nha Khoa.    
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, ông đã đề xướng việc hủy bỏ bản Quốc Ca VNCH? 
  
-BS Bùi: Thì tôi chứ ai vào đây.Theo tôi bản Quốc Ca ấy không còn hợp thời. Tôi đề nghị bỏ đi và lấy bài Việt Nam Việt Nam thay vào. Tôi đã có tổ chức một buổi tiệc tại nhà tôi để tôi và một nhóm người cùng đồng ý việc này hát bản quốc ca lần chót. Chuyện này đã bị cộng đồng người Việt hải ngoại chống đối dữ dội. Dĩ nhiên là họ cũng chống luôn cá nhân tôi. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, tự ông nghĩ ra chuyện ấy hay có ai chỉ thị cho ông? 
  
-BS Bùi: Nè ông ký giả, đừng có hỏi mấy câu khó trả lời như vậy nữa nhé! Để tôi nói tiếp mấy chuyện khác hấp dẫn hơn, chuyện tôi đi đi về về Việt Nam ấy mà. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, ông về Việt Nam để làm gì? 
  
-BS Bùi: Như tôi đã nói với nhiều người, tôi về Việt Nam là để môi giới bán kho vũ khí ở Long Thành, chạy áp phe về vụ dầu khí, thêm mấy chuyện khác nữa. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ xin ông nói rõ hơn có được không? 
  
-BS Bùi: Hồi ấy ông Nguyễn Cơ Thạch còn là Bộ Trưởng Ngoại Giao. Ông ấy tiếp tôi vài ba lần, mỗi lần vài ba tiếng đồng hồ. Tôi có lần nói với ông ta: “Các anh tẩy uế đất nước đi. Có nhiều cách tẩy uế, biết tẩy uế đúng cách đôi khi còn mang về cho đất nước khối tiền. Có kho đạn ở Long Thành kia kìa. Giữ của giết người ấy làm gì. Tìm mối bán lấy tiền mua gạo cho dân. Cả vụ dầu khí nữa. Thay vì bán dầu thô, bị chê õng chê eo, thì mua nhà máy lọc dầu đi. Vừa có dầu, vừa có phó phẩm là phân bón cho ruộng đất. Loại chuyện này, chắc còn nhiều chuyện khác nữa, nhưng toàn là điều tôi thấy có lợi cho dân, cho nước. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ. Ông có vẻ yêu nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa quá nhỉ? 
  
-BS Bùi: Thôi mà, chỗ tôi với ông ký giả mà mắng khéo nhau làm gì! Yêu dân, yêu nước mẹ gì. Tiền cả thôi. Môi giới bán được kho vũ khí Long Thành thì tôi kiếm được bộn tiền. Còn nếu bên ấy chịu nghe lời tôi mua nhà máy lọc dầu thì tôi kiếm được mớ nữa! 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, vậy là ông có gặp được một cán bộ cao cấp?     
  
-BS Bùi: Đâu phải tôi chỉ gặp một mình ông Nguyễn Cơ Thạch không đâu. Mà còn gặp Mai Chí Thọ, Tôn Thất Tùng, Nguyễn Thị Định, Trần Văn Trà, còn nhiều nữa, nhưng gặp thường nhất là ông Dương Thông, Cục Phó Cục Phản Gián Bộ Nội Vụ. Những người đó, tôi gặp họ là để bàn chuyện áp-phe. Bởi vì ngoài áp-phe kho vũ khí Long Thành và nhà máy lọc dầu, tôi còn nhiều áp-phe khác nữa. Nói chuyện áp-phe không có hấp dẫn đâu. Chuyện này mới là đáng để ý: Tôi quen Dương Thu Hương. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, làm sao mà ông quen nhà văn nữ này? 
  
-BS Bùi: Tôi gặp cô này lần đầu ở nhà Trần Văn Thủy. Tay đạo diễn làm phim “Chuyện Tử Tế” ấy mà. Hôm đó có cả nhà văn Nguyễn Huy Thiệp. Tôi mời cô nàng đến nhà tôi chơi nhưng cô nàng từ chối. Nhưng lúc 11 giờ đêm tôi ra về thì cô nàng đổi ý và rủ Nguyễn Huy Thiệp cùng lại nhà tôi. Từ đó hai đứa quen nhau cùng đi chơi nhiều nơi, nhưng hấp dẫn nhất là lần đi chơi sông Đà năm 1990. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, Dương Thu Hương sau này có tiết lộ rằng trong chuyến đi chơi trên sông Đà, ông đã nói với cô ta rằng: “Ngày anh trở về làm nguyên thủ quốc gia thì em sẽ là đệ nhất phu nhân”. Điều ấy có đúng không? 
  
-BS Bùi: Gặp hoàn cảnh ấy ai mà không hứa trời, hứa biển. Ông ký giả mà gặp cảnh đó thì cũng hứa tràn cung mấy chứ không à? Tôi cũng có hứa sẽ đem những tác phẩm của cô nàng ra nước ngoài xuất bản, Tôi cũng có ứng trước cho cô ta một số tiền. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, ông có bị bắt ở Hà Nội một thời gian, tại sao vậy? 
  
-BS Bùi: Đầu năm 91, trong lúc chuẩn bị lên máy bay tôi bị bắt ở phi trường Nội Bài, Hà Nội vì có mang theo hai trang giấy đánh máy mà người ta gửi cho ngay đêm tôi sắp rời Hà Nội. Tôi cũng không kịp xem qua nội dung hai trang giấy ấy. Họ bắt tôi mất hai tháng, ghép cho tôi đủ thứ tội. Mà nói thật với ông Vịt Trời, đối với Hà Nội tôi có tội gì đâu. Trong lá thư ngày 26-8-1992 gửi Dương Thu Hương tôi có viết: “Việc bán cái thứ giết người ở kho Long Thành đi để lấy tiền mua cơm gạo cho dân là tốt quá chứ xấu chỗ nào. Mang máy lọc dầu về giảm tổn phí, ích lợi quốc gia chứ hại dân, hại nước ở chỗ nào. Còn cả chục việc khác chứ không chỉ ba việc đó đâu. Toàn là việc kinh bang tế thế chứ đâu phải đả kích suông làm tán loạn nhân tâm… Những chuyện tôi làm đều là công ích, không phá hoại ai cả!” 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, ông tin như thế? Vậy sao họ lại bắt ông? 
  
-BS Bùi: Chắc có lẽ sau một thời gian thấy tôi đi tới, đi lui mà không làm được cái gì ra hồn, họ kiếm chuyện tống tôi đi luôn cho khuất mắt. Ra tù, họ tống tôi ra phi trường đuổi về Mỹ ngay lập tức. Trước khi về bên này tôi có nhờ người chăm sóc Dương Thu Hương. Nhưng về Mỹ được có hai tuần thì ngày 14-4-91 tới phiên cô này bị bắt và giam mất 7 tháng 6 ngày. Về đến Mỹ gặp Hương Cali lại nhớ đến Hương Hà Nội. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, ông nói cái gì thế? 
  
-BS Bùi: À quên! Nhà tôi cũng tên Hương, tức là Hương Cali. Tôi có nói câu này với một người bạn, cho họ biết là ở Việt Nam tôi đã chài được Dương Thu Hương. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, cứ theo ông nói thì khi ông về Mỹ, tình cảm giữa hai người vẫn còn, thế tai sao đến tháng 8-92, người ta lại nhận được cả xấp thư viết tay của Dương Thu Hương trong nước gửi ra chửi bới ông thậm tệ? 
  
-BS Bùi: Chuyện này bên trong có nhiều uẩn khúc. Sau khi tôi về Mỹ và Dương Thu Hương bị bắt thì Thiếu tướng Quang Phòng, Tổng Cục Phó Tổng Cục An Ninh Hà Nội có tổ chức cuộc nói chuyện trong giới văn nghệ sĩ, trí thức, báo chí, các cán bộ cao cấp huư trí và cả sĩ quan trong quân đội về vụ bắt giữ Dương Thu Hương. Quang Phòng kết tội Dương Thu Hương liên kết với bọn chống phá Nhà Nước ở nước ngoài, nhưng quan trọng nhất là băng video quay cảnh làm tình trên cạn, dưới nước, trong khách sạn… 
  
-KGVT: Chà chà, hấp dẫn nhỉ. Ai làm tình với ai? 
  
-BS Bùi: Theo thư của Dương Thu Hương gửi ra thì tướng Quang Phòng vu khống cô nàng ở các buổi hội nghị ấy rằng: “Dương Thu Hương là kẻ cứng đầu rắn mặt. Khi đã đưa băng video quay cảnh thị làm tình trên cạn, dưới nước, trong khách sạn, trên bãi cát với Việt kiều Bùi Duy… thì thị mới khóc rưng rức và cúi đầu cung khai…” 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, chuyện đó có thật à? 
  
-BS Bùi: Tôi không thể xác nhận chuyện này trên giấy trắng, mực đen. Từ trước tới giờ tôi không hề viết gì về chuyện này, tôi ngại chuyện bút sa gà chết. Nhưng mà lời nói gió bay… nhiều khi con người ta nổi hứng lỡ mồm lỡ miệng…  
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, ông có được xem băng video ấy không? 
  
-BS Bùi: Tôi… tôi… ông hỏi kỳ cục quá! Những người có xem kể lại rằng băng có ghi các cảnh ấy nhưng không thấy rõ mặt người. Tôi có nói với người bạn là cựu dân biểu Trần Văn Sơn rằng khi đi chơi trên sông Đà, tôi và cô nàng có nằm ôm nhau dưới thuyền mà thôi, không có chuyện gì khác. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, thế sao trong các lá thư của Dương Thu Hương gửi ra, thí dụ như lá thư đề ngày 21-7-1992 nhờ ông Phan Huy Đường ở Paris chuyển cho ông, Dương Thu Hương có viết rằng ông đã “phao tin từ California đến Paris rằng ông đã chiếm được thân xác tôi. Chuyện là chuyện giòi bọ và tôi chỉ nhổ một bãi nước bọt là xong…” Ông làm sao mà để đàn bà họ chửi ông như vậy? 
  
-BS Bùi: Ông nghĩ xem, nếu tôi có chiếm được thân xác cô nàng rồi sau đó đem đi rêu rao thì bị chửi cũng phải. Còn nếu không mà dựng lên nói có thì cũng đáng bị chửi. Đàng nào cũng bị chửi. Khổ quá, tôi có phao gì đâu, ai hỏi tôi cũng trả lời mập mờ. Về chuyện này tôi nghĩ trước những thúc ép của hoàn cảnh trong điều kiện đặc biệt như ở Việt Nam từ nhiều năm nay, con người thường có những phản ứng không thể lường trước được. 
  
-KGVT: Trước khi được Hà Nội thả ra cho về Mỹ, ông đã mặc quần có đeo bretelle đỏ lên tivi Hà Nội nhìn nhận những lỗi lầm của ông khi bị bắt? 
  
-BS Bùi: Không những trên tivi mà tôi còn nói trên đài phát thanh, viết trên báo có ký tên đàng hoàng. Phải làm như vậy họ mới thả mình ra. 
  
-KGVT: Trong các bức thư ấy, Dương Thu Hương đã tỏ thái độ căm thù ông, rủa xả ông bằng những từ ngữ hết sức nặng nề, ông nghĩ sao? 
  
-BS Bùi: (ngâm nga) Còn tình chi nữa, là thù đấy thôi! Này ông Vịt Trời, cô nàng có chửi mình thì mình cũng đành chịu chứ biết nói sao. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, ông nghĩ sao về việc Dương Thu Hương tố ông là một agent double, một thứ gián điệp nhị trùng? 
  
-BS Bùi: Gián điệp cái chó gì cái thứ tôi. Tôi chỉ mối lái áp-phe kiếm tiền mà thôi. Chẳng qua cô nàng thấy tôi liên hệ mật thiết với các ông lớn rời nói thế thôi. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, trong lúc đi chơi trên sông Đà, ông có nói với Dương Thu Hương rằng ông mơ tưởng một ngày nào đó ông và cô ấy sẽ kết hợp như “đôi giao long trên đỉnh núi” và ông xem đồng bào trong nước như là “một bọn người lúc nhúc giữ vũng bùn”? 
  
BS Bùi: Cô nàng viết thế thì tôi đành chịu chứ còn chối cãi cái nỗi gì! 
  
-KGVT: Sau khi được Hà Nội thả về, ông đã hai lần đứng ra tổ chức đón tiếp Bùi Tín khi ông này từ Pháp qua? 
  
-BS Bùi: Có. Lúc ấy tôi nghĩ ông ta sẽ là một con bài sáng giá, mình phải bám vào. Chính vì chuyện này mà tôi đã bị đồng bào phản đối mạnh, một phần có lẽ vì không ai ưa bộ ba Bùi Tín, tôi và Đoàn Văn Toại, khi cả ba cùng họp lại thành một nhóm, một phần có lẽ vì lúc ấy tôi đón gió trật. 
  
-KGVT: Nhưng sau đó, tháng 9-92, ông có sang Paris gặp và chụp hình chung với Bùi Tín mà? 
  
-BS Bùi: Lúc đó đâm lao thì phải theo lao chứ! 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, ông đã từng nói với Dương Thu Hương rằng lương tháng của ông ở Mỹ là 20,000 đô-la? 
  
-BS Bùi: Cái cô này thật bép xép. Mình nói cái gì cô nàng cũng kể ra vanh vách! 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, có người nói rằng ông đã là một trí thức miền Nam trước kia, tại sao lại đi làm những chuyện tầm phào như ông đã làm mấy năm qua? 
  
-BS Bùi: Sống cuộc đời phẳng lặng mãi nó buồn lắm. Mà ai dám nói những chuyện tôi đã làm mấy năm qua là những chuyện tầm phào? Đề nghị bỏ bài Quốc ca Việt Nam Cộng Hoà, môi giới gặp gỡ toàn các người cấp lãnh tụ ở Hà Nội, dẫn một nhà văn có tiếng ở trong nước đi lên sông Đà tắm rồi ôm nhau trên thuyền, kết hợp với Bùi Tín và Đoàn Văn Toại… toàn những chuyện ghê gớm chứ tầm phào ở chỗ nào? 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, năm nay ông bao nhiêu tuổi và có ý định làm gì nữa không? 
  
-BS Bùi: Năm nay tôi đúng tuổi hưu trí. Cũng khá lâu chưa tìm ra chuyện gì để làm cho nổi tiếng, buồn quá! Ông Vịt Trời có chuyện gì mới không? 
  
-KGVT: Có khối chuyện! Muốn thế thì theo tôi xuống San José. Ở đó tôi có mấy người bạn thân kết hợp với nhau thành một nhóm, toàn người tai mắt cả. Có thêm bác sĩ càng vui. Mình sẽ làm đủ trò! 
  
-BS Bùi: Ai thế? 
  
-KGVT: Các ông bạn tôi người làm Chủ Báo, người làm Chủ Đài phát thanh, ông là Giám đốc Hội quán, ông là Chủ tịch Hiệp hội, gần đây lại có thêm một ông bác sĩ thông tim, một ông Tiến sĩ bỏ nghề bán phở làm nghề body guard, một bà chủ Đài phát thanh nổi tiếng chống Cộng trở cờ chống người chống Cộng… 
  
-BS Bùi: Ối tưởng gì! Chả đáng! Này để tôi nhắc ông điều này: Ở hải ngoại này có hàng trăm ngàn người mang họ Bùi, nhưng ông nhớ cho chỉ có tôi, ông cựu Đại Tá Quân Đội Nhân Dân, một ông nhà văn từng đoạt giải thương Văn chương Toàn quốc thời Việt Nam Cộng Hòa và anh “nhà báo tự do” cũng ở San Francisco là có thêm chữ Ô. Đăng báo cẩn thận đấy. 
  
-KGVT: Thưa bác sĩ, vâng ạ! 
  

Ký giả VỊT TRỜI 
tieng-dan-weekly.blogspot.com