Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label VuCoVNCHArlingtonTX. Show all posts
Showing posts with label VuCoVNCHArlingtonTX. Show all posts

Sunday, 10 November 2013

HOAN HÔ VỀ CHUYỆN GIƯƠNG CAO NGỌN CỜ QUỐC GIA VNCH - NHƯNG LẠI TỘI NGHIỆP CHO THÂN GÁI SỒN, CHẮC CŨNG ĐÃ TRÒM TRÈM 50 SAO LẠI QUÁ NGÂY THƠ CỤ - BÀ EVE KHÓAI MỜI ÔNG ADAM TRỢT BÚA BÁ VƠ - CŨNG MAY LÀ CHỈ BỊ 1 TÁT TAI MÀ CHƯA BỊ ADAM PHẢI GIÓ NÓ PHƯỢT ... !!!./- Mt68

Việt Nam- 6 tháng- một mình một ngựa- một trái tim
Đây là bài viết của chị Eve, một người Việt định cử ở Mỹ.
Chị đã đi "chơi (Phượt)" ở Việt Nam 6 tháng và viết một bài thật thú vị.




*** Fansipan là rặng núi hình rẽ quạt, cao nhứt của vùng cao nguyên Bắc Việt./- Mt68

Tôi thường bảo sức lực mình không biết có còn nhiều để trèo lên nóc nhà Đông Dương không?... câu hỏi ấy hiện lên trong khi nhiều bạn trẻ tôi quen ở Việt Nam khuyên tôi nên leo Fan một lần cho biết…Fansipan không phải là một ngọn núi cao mà tôi chưa vượt qua được khi còn trẻ… ngày trẻ tôi rất thích núi và thích leo núi nên cũng đã từng leo núi bằng tay, bằng dây, bằng đôi chân khỏe của mình nhưng bây giờ với số tuổi này leo ngọn núi 3120 mét thì quả không phải là một chuyện dễ… nói như thế ko có nghĩa là sức khỏe của mình không leo nổi nhưng cái ý chí, nhiệt huyết của mình không còn như ngày xưa nữa… chứ thật ra với nhiều người hơn tuổi tôi, nhất là những người ngoại quốc thì đó là chuyện thường (nếu họ thích leo)… nhiệt huyết và ý chí của tôi thường không còn như ngày xưa nữa, qua năm tháng đã tàn lụi đi nhiều rồi… nhưng lần này với một ý nghĩ được thấy lá cờ “ Việt Nam cộng hòa” bay trên một ngọn núi cao nhất Đông Dương (nói cho oai chứ Đông Dương thì chỉ có 3 nước là Việt Nam, Lào và Campuchia mà thôi)… Tôi có nhiều hứng phấn.

Vậy là lần thứ hai ra ngoài Bắc… Lần thứ hai một mình lang thang trên rừng Bắc Việt vào mùa lúa chin đẹp nhất mà nhiều người muốn đến chỉ để chụp hình cảnh đẹp thiên nhiên thì tôi đã đi một mình với tấm long mở rộng để cảm nhận từng con đường và con người Bắc Việt một lần nữa. lần này đi không phải để nhìn cảnh, hay tìm món ăn mà để cảm nhận những vùng miền mình đi qua… Tôi thường ngừng lại chỉ để xuống gặt lúa cùng người dân trên tuyến đường đi Sapa, hái trà ở Mộc Châu, kéo sợi giăng tơ trên miền hẻo lánh Mèo Vạc mà vùng gì tên gì tôi cũng không biết… Cứ đi là tôi luôn đến tiếp cận người dân để nhìn cuộc sống của họ, tìm hiểu và suy ngẫm…

Tôi quyết định leo Fansipan chỉ vì nghĩ một điều là thấy được lá cờ Quốc Gia tung bay… Suy nghĩ ấy làm nung náu bầu nhiệt huyết trong lòng tôi và tôi chỉ muốn làm như thế…

Đến Sapa tôi hẹn gặp một người đàn ông mà tôi quen trên phượt… Ông đến để chụp hình và cũng đi một mình… Lần đầu tiên gặp và ăn tối, nghe ông nói chuyện tôi thấy “con người” này là một người không thể kết làm bạn vì quá khoa khoang nhưng tính tôi hay cả nể, ít nhiều không muốn nhìn vào cái xấu của người ta nên không muốn tranh cãi những điều ông đã nói….

Ông cũng muốn leo Fansipan vì đứa con gái của ông bảo “bố nên leo cho biết…” …. Đi đâu ông cũng đeo theo ba lô laptop để cứ có được 3G là post hình lên trên trang chơi… Con người có người thích thể hiện cái này, có người thích thể hiện cái kia… Ông thích chụp hình, hình khá đẹp vì ông bảo ông là nghệ sĩ… Tôi cũng thích những tấm hình ông chụp, có góc cạnh nghệ thuật nhưng ít nhiều cũng được chỉnh sửa bởi flick làm cho hình ảnh sống động hơn… Tôi thì lại thích cái cách tự nhiên của ông nhìn không qua photoshop….

Cũng nói thêm về người đàn ông này… Ông sinh trưởng ở ngoài Bắc đến năm 75 mới vào Nam, năm 20 tuổi… Mẹ người miền Nam, bố người Bắc, có nghĩa là mẹ ông là người Nam đi tập kết ngoài Bắc, như vậy có nghĩa là theo chính nghĩa thì hai chúng tôi không đứng cùng vĩ tuyến… Ông bảo bố ông là một nghệ sĩ và chính ông cũng là một nghệ sĩ… Tôi nghe ông nói về mình bằng những tự hào về bố, mẹ để lại gia sản nhiều hơn là chính ông đã tạo ra được… Tôi chán nghe nhưng tại cái tính cả nể ít phản kháng khi không cần nên cứ người ta nói thì tôi chỉ ngồi nghe mà thôi… Nhưng tôi có chia sẻ với ông việc tôi muốn làm khi leo Fan…

Thực sự tôi không phải là một người thích nói về chính trị… Nhưng tôi biết giá trị của những gì mà nước Việt Nam cộng hòa trước năm 75 để lại và các ông cha của tôi đã đấu tranh và tôi luôn giữ lập trường của mình nhưng tôi là người đàn bà nhỏ bé, cái đầu nhỏ, óc nhỏ nên tôi không thích lí luận với người khác về chính trị trừ khi người ấy đụng chạm đến thế chính mà tôi đang tôn trọng…


Tôi nói với ông rằng tôi, tôi là người quốc gia Việt Nam chứ không phải người Việt cộng sản nên lá cờ đỏ sao vàng không phải là lá cờ của tôi… Nên khi đi đâu nếu tôi giương lá cờ vàng ba sọc đỏ lên (vì với tôi nó mang nhiều ý nghĩ của một nước Việt Nam) thì xin hiểu cho rằng tôi chỉ muốn nói lên rằng trong tấm hình đó “tôi là người quốc gia Việt Nam đã đến đây” … Cũng như nếu tôi là người Pháp tôi sẽ giương lá cờ Pháp lên rằng “tôi là người Pháp đã leo lên đỉnh Fan”… Đơn giản chỉ có vậy thôi.

Ông đã gật đầu đồng ý với tôi về quan điểm đó… Và tôi không thích bàn luận về chính trị hoặc tôn giáo với người đối diện, đó là hai vấn đề luôn nhạy cảm với người mới quen… Tôi luôn nghĩ mỗi người có một tư duy riêng, mình tôn trọng tư duy người khác thì họ cũng cần tôn trọng mình. Những vấn đề chính trị, tôn giáo không nên đem ra làm đề tài bàn luận.

Nhưng khi chúng tôi leo lên đến gần đỉnh Fan, đêm ngủ lại để sáng leo lên đỉnh thì chúng tôi ăn cơm cùng nhau, có rượu uống… rượu vào thì lời ra… Ban đầu ông uống rồi khoe khoang đủ thứ về mình, sau đến chuyện tôi muốn đi tắm… Trời thì lạnh mà tôi luôn nói tôi không tắm thì không ngủ được… Nhưng thực sự thì tôi là đàn bà, buổi sáng trước khi leo Fan thì tôi lại đến chu kì nên đã định là không đi được nhưng rồi cũng cố gắng vì nghĩ đã đến đây nếu đợi nữa thì sẽ mất rất nhiều thời gian nên tôi đã ra tiệm thuốc mua vài viên thuốc uống cho bớt đau bụng rồi cứ đi… Chẳng lẽ cứ nói toạc ra với ông là “tôi cần đi….”. Sau khi cậu bạn trẻ “đẹp trai” đi cùng đoàn (đoàn chúng tôi có 4 người, chỉ một mình tôi là đàn bà, trong căn lều hôm đó có nhóm người Malaysia khá đông hai vợ chồng hay hai bố con người Nga, chỉ có 4 chúng tôi là người Việt Nam, vì hôm đó là ngày thường nên ít người Việt thì phải, nghe nói cuối tuần thì rất đông) có hậu ý cầm đèn pin đưa tôi đi ra ngoài để tắm, dù nước lạnh… Thật ra tôi chỉ cần lau mình sơ và rửa mặt đánh rang đôi chút, thay cái áo, mặc thêm áo vào mà thôi…

Về lại lều thì tiệc đã tàn, có lẽ vì cậu bạn trẻ và tôi đã đi nên tiệc tàn nhưng ông ta dù uống cũng đã rồi nhưng vẫn chưa “đã” khoe khoang nên vẫn ấm ức. Tôi bảo ông đó đừng có ngủ gần tôi, cậu bạn trẻ nằm chính giữa… Thật ra cái sập ngủ khá chật nên tôi chỉ muốn giữ ý tứ nằm sát vào trong vách, nằm gần người trẻ tuổi đáng con mình vẫn an tâm hơn một ông già… Chờ đến khi về đến chỗ ngủ ông lại nói tiếp, chê bai tôi đủ thứ là không phải dân CHƠI (Phượt), dân bụi, hết chuyện ấy lại đến chuyện chú chó tôi đem theo, cãi qua cãi lại, tôi thì tính nói lí còn ông xỉn nên ông chắc chẳng biết mình nói gì chỉ khoái nói thôi… Thế là từ câu chuyện tôi cần đi tắm, đến chuyện con chó (ông bảo tôi thích thể hiện nên đem theo chó làm người dẫn đường phải bế bồng mà thực sự thì con chó của tôi đi theo nó đi còn nhanh hơn cả người vì nó có 4 chân mà, anh chàng A Su người Mông dẫn đoàn đi có bế nó chỉ đúng hai lần, một lần là lúc leo thang, lên thang thì nó không thể leo lên được và lần thứ hai là lúc sáng lên đỉnh cũng vì đường lên thang mà chó thì không thể leo lên thang như người được… Còn hoàn toàn do Boogie – tên con chó - tự leo Fan một mình… Tôi có dặn anh A Su chăm sóc nó một chút nếu cần nhưng cứ để nó đi như vậy nó mới là leo chứ ẵm bế thì khác nào nó “ bị bế” lên Fan)….

Để câu chuyện ngắn lại thì từ cái chuyện tắm, đến chuyện chó, rồi đến chuyện tôi than phiền rác rưởi… Những lời nói của ông đưa ra làm cho tôi lợm giọng đi và xem thường một con người sống quá ích kỉ, chỉ biết cho bản thân mình (bởi vậy tôi chán ghét thế hệ 5x, 6x ở Việt Nam hôm nay, những con người ẫu trĩ)… Cuối cùng thì đến việc lá cờ của tôi… đó là vấn đề chính để cuộc vãi vã và tăng tốc thêm dù cậu bạn trẻ P đã can gián chúng tôi ... nhưng vì ông bảo “giữa cánh đồng Y Tì bà đưa lá cờ ba que lên”…thế là tôi có cớ nóng máu,... Tôi ghét kẻ nào không tôn trọng lá cờ quốc gia mà gọi lá cờ ba que.... Người có gốc và lá cờ là một phần linh thiêng cho tổ quốc, gốc gác người đó…. Tôi chưa bao giờ đụng chạm đến lá cờ sáu vàng của cộng sản dù tôi không ưa nó… Nên khi ông nói lên điều đó thì cơn thịnh nộ trong tôi bùng nổ… sự bùng nổ làm tôi quên đi một điếu rằng "đừng bao giở cãi với một kẻ thấp hèn ... Nó sẽ kéo bạn xuống cùng nó với sự kém hiểu biết của nó" (không biết tôi dịch câu này ó chuẩn không) " don't argue with stupid people, they will drag you down to their level and beat you with experience"

Sự cãi cọ đưa đến một cái tát là khi tôi nói “đối với con người như ông thì thà tôi đi cùng một con chó còn hơn đồng hành với một người vô ý thức, thiếu văn hóa…” . Sau câu nói đó có lẽ ông nghĩ là tôi ví ông thua con chó… mà thật sự khi nói câu đó tôi chỉ nghĩ rằng con chó làm bạn đồng hành tốt hơn con người, tôi không ví ông là chó, nhưng có lẽ say nên ông nghĩ ngay tôi nói ông là chó (mà thiệt tình thì tôi luôn quý động vật và xem chúng là người bạn tốt hơn con người … đúng là tôi quá đáng trong vấn đề này không nhỉ?). Nên ông xông lại tát tôi một bạt tay, cậu bạn trẻ P nãy giờ đang can ngăn chúng tôi liền xông lại ôm ông ta nhưng quá muộn vì ông ta đã xông lại tát tôi…

Từ nhỏ tôi đã là đứa con gái không phải là một phần của phái yếu, tôi từng học võ và từng lên võ đài nhiều lần để đánh nhau với nam nhi, lần nữ nhi trong nhiều cuộc thi đấu, thắng thua đều có cả, nhưng chưa lần nào có người tát tôi như thế cả… Chính mẹ tôi khi đánh tôi cũng chỉ bắt nằm rồi đánh vào mông. Nói như thế để hiểu cơn thịnh nộ trong tôi tung lên, thế là tôi cũng gạt luôn cả cậu bạn trẻ P ra xông lại tát thẳng ngay vào má ông ta một cái và đấm luôn vai phải ông ta một cái…

Dù cũng đã đánh trả lại và khinh bỉ những thằng đàn ông đánh đàn bà dù với bất cứ lí do gi… Khi tôi hét lên chửi vào mặt ông ta là một người vô học thức… Ông liền nhận ngay “đàn ông ở Việt Nam tao đánh đàn bà là chuyện thường”. Trời ạ! Nghe xong câu này chỉ muốn xông lại đập cho thằng đàn ông này một trận. A Su nói hai chúng tôi muốn đánh nhau thì đi ra ngoài vì đã làm quá ồn những người bên cạnh không hiểu chúng tôi đánh nhau và cãi nhau chuyện gì… Tôi sẵn sàng ra khỏi đó để đánh ông ta nêu ông ta chịu đứng dậy để ra ngoài. Nói thật nhìn cái dáng người bé xíu, tay chân lèo khèo chỉ cần hai cú đá của tôi là ông đổ ngã ngửa dù rằng đã hơn hai mươi năm tôi đã không còn đụng đến võ thuật nữa… Chả cần khoe khoang gì nhưng thiệt tình là máu nóng trong người tôi đã trào ra khỏi trái tim mình nhiều lắm rồi… Bao nhiêu ngày một mình đơn độc đi quanh đất nước Việt Nam, tôi gặp nhiều người, tốt xấu có nhưng trường hợp này thật là ngoại lệ…

Nhưng cuộc cãi vã kết thúc, ông ta nằm ngay xuống và tiếng ngáy đã vang lên… Ông ta đã quá xỉn để biết mình làm việc gì… Tôi hiểu tôi đang vô lý cãi vã với một thằng say… Nằm xuống sát vào vách gỗ, không kiềm chế được tôi đã nức nở khóc, dù rằng tôi cũng đâu bị ức hiếp gì mà khóc nhưng tôi khóc vì cái tính “ cả nể” của mình… Vì dù đã biết con người này không phải là người tốt để kết bạn nhưng vẫn ngồi nghe ông ấy nói cả hai ngày trời trên Y Tý, đã cùng đi hai ngày đường cùng từ Sapa đến Y Tỳ… Tôi trách mình đã không thẳng thừng từ chối lời rủ rê đi cùng… Hay cả nể không nói những gi chướng cái lỗ tai mình và trách mình đã để một thằng say làm phiền đến tâm hồn mình, trái tim mình… Dù là thằng say nhưng tôi ghét đàn ông cứ hễ nghĩ say là có thể nói gi thì nói và thường muốn thêm rượu để nói, để làm những điều mà khi tỉnh không bao giờ “ dám”…

Tôi ra ngồi ngoài trời lạnh khóc và nghĩ mình không thể nằm cạnh một thằng đàn ông đáng tởm như thế dù rằng đã có cậu bạn trẻ chen chính giữa… Ngoài trời lạnh nhưng tôi không lạnh chút nào mà nước mắt cứ tuôn lả chả… Cậu bạn trẻ ra ngoài lôi tôi vào và bắt tôi nằm xuống cùng nhiều lời an ủi… Phải cảm ơn con người trẻ tuổi nhưng hiểu biết này, đã nắm bàn tay tôi suốt đêm vì tôi cứ nức nở khóc… Suốt đêm tôi không thể nào chợp mắt được vì tức, và suốt đêm ấy tôi chỉ muốn giết chết người đàn ông đó. Quả thật con người tôi đáng sợ đến như thế đấy, nhất là khi bị đụng chạm đến “chính thể quốc gia dân tộc….” mình, dù rằng người đó cũng là người Việt Nam… Tôi còn nhớ khi cãi tôi cũng đã giảng cho ông hiểu tôi không phải là Việt Kiều, khi ông nói tôi cứ nghĩ tôi có tiền là về đây khoe khoang bằng cách đem chó theo … (thật vô lý khi nói như thế… ôi một kẻ say vô học thức)… Tôi liền giải thích cho ông hiểu rằng tôi không phải Việt Kiều…

Việt Kiều là khi bạn có quốc tịch Việt Nam và bạn đi ta nước ngoài ở một thời gian sau đó về lại thì bạn mới là Việt Kiều, còn tôi là người bị tước đoạt quốc tịch, bị tống khứ ra khỏi Việt Nam… Bị mất nước, mất quốc gia “tôi là người Mĩ gốc Việt… xin hiểu và cũng đừng bao giờ gọi tôi là Việt Kiều”…

Không biết tôi có phải là một con người có chứng bệnh “khùng” khi nói đến thể chính về người Việt quốc gia và người Việt cộng sản không nữa… Nhưng cứ hễ khi nào người ta gọi tôi là Việt Kiều, tôi đều chỉnh sửa họ và nói lên điều ấy… Thiệt tình, nếu tôi cứ không kiềm chế được thì chắc tôi sẽ có ngày không được bước chân vào Việt Nam, hay hoặc tôi sẽ ngồi tù sớm thôi vì cái miệng hay “cãi” của mình… May cho tôi vẫn còn mạng để trở về nhà bình an… Và cũng tội nghiệp cho ông anh tôi - người cộng sản “chân chính” luôn lo lắng và luôn dặn dò khi tôi đi đừng đem những điều mình nghĩ nói “thẳng” quá nói chuyện với người ngoài Bắc… Nếu có hệ gì ông ấy chẳng thể lo được gì cho tôi đâu…

Suốt đêm không ngủ, suốt đêm nức nở… Buổi sáng sớm tôi thức dậy vẫn tỉnh táo và xem mọi chuyện như chưa có gì xẩy ra… Tôi quyết định rằng không thể để một thằng vô học thức làm phiền trái tim mình … Và tôi quyết định rằng không để mắt đến người đàn ông đó…

Sáng sớm ông ta tỉnh dậy, điều đầu tiên là nói lời xin lỗi tôi “Xin lỗi em, tối qua anh say quá nên…” . Tôi quay mặt đi và chỉ nói đúng một câu “ông đừng nên nói chuyện với tôi …, trước mặt tôi hình như không có ông…”…. Trong suốt quãng đường leo lên đỉnh và suốt quãng đường về lại có lúc ông ta cũng nói vài câu như bảo tôi chụp hình chung với nhau khi đến đỉnh nhưng tôi không trả lời và không xem cái con người ấy có trước mặt của mình hay không? ….

Buổi sáng ba tiếng đồng hồ leo lên được đến đỉnh Fan vất vả, mệt mỏi nhưng quá tuyệt vời khi biết mình đã leo lên được đến nóc nhà Đông Dương… Vì đi khá sớm nên sương nhiều và mây mù giăng kín nên chúng tôi không thấy núi non bao quanh, chỉ thấy như mình đang đứng trên tầng mây ấy…

Một điều đáng buồn phiền là trên đỉnh chung quanh rác nhiều vô số kể… Tôi rất buồn vì điều đó… Vì tôi nghĩ những bạn trẻ Việt Nam hôm nay leo Fan không phải là dân “thường” có nghĩa là các bạn ấy ít nhất còn trẻ và cũng đã học xong bặc trung học, hoặc đại học, những kiến thức bảo vệ môi trường của họ là như thế này hay sao?... Tôi thường không trách những bà bán hàng rong xả rác, hay những người nghèo khổ vì họ không có kiến thức nhiều để hiểu mình cần phải bảo vệ môi trường, nhưng tôi sẽ rất thất vọng khi thấy giới trẻ ở Việt Nam hôm nay dù đã có học, có văn hóa nhưng luôn thiếu văn hóa… A Su có cho tôi biết rằng cũng có những người dân được mướn lên đây để lượm rác trên đường nhưng người xả thì nhiều và người lượm thì ít…. Từng cái ủng mang để bảo vệ đôi giầy, đến cái chai nước và nhất là những vỏ kẹo giấy nhỏ được vứt ra… Nếu tôi là người đi lượm rác tôi cũng chỉ có thể lượm những chai lọ nước uống chứ bảo phải lượm từng vỏ kẹo nhỏ trên đường thì khó mà lượm cho xuể.

Nên trên đỉnh Fan làm tôi buồn và thất vọng vì chỉ thấy toàn rác khi khí trời trong lành, và mây mù bao phủ như cảnh tiên… Mà cảnh tiên này là cảnh của “tiền đồng Việt Nam”… nên đầy rác rưởi của nhiều người “ vô ý thức”….


Tôi lôi lá cờ ra và cắm trên cây tre cầm leo Fan đường cao và bảo cậu bạn trẻ chụp hình giúp mình… Cậu bạn trẻ ấy cũng xin cầm lá cờ và chụp hình cùng tôi… Nổi vui trong lòng tôi dâng trào và tôi đã xuống dưới núi với nhiều niềm vui hơn nỗi buồn vì chuyện không vui với người đàn ông ấy…

Trong nhóm đi có bốn người… Cậu bạn trẻ tên P đã an ủi tôi, giúp tôi khi tôi xuống tinh thần mà tôi đã nói ở trên… Một cậu bạn trẻ nữa tên L… L là dân du học Buckley trở về nước làm việc vì cậu nghĩ Việt Nam dễ làm giàu hơn, vì nếu cậu ở lại Mĩ thì cậu chỉ là người làm công… Cậu leo núi nhiều, và cậu đã cư sử như đúng một người Mĩ… Các bạn cãi thì là chuyện của các bạn, tôi không muốn can dự vào… Tôi thích nói chuyện về leo núi, về rừng Yosemite, về SanFran trường học nhưng cậu ấy không để lại trong lòng tôi một cảm tình nào hết… Và tôi hiểu thêm một điều nữa là thế hệ 9x ngày nay ở Việt Nam phần nhiều họ chỉ muốn làm giàu, có tiền thật nhiều hơn là làm gì cho xã hội… Đôi lúc tôi thích những người trẻ thế hệ 9x này nhưng tôi nghĩ xã hội Việt Nam ngày nay cần nhiều người có học thức du học trở về quên bản thân mình để mong xã hội tốt đẹp hơn là lao đầu vào kiếm tiền… Có lẽ tôi đã khắt khe với họ quá… Tuổi trẻ bây giờ chỉ mong sau này có tiền tài danh vọng… Đó không phải là điều xấu xa… Đó là phấn đấu để sống còn ở quanh ta hôm nay mà thôi…

Tôi đã dương cao được lá cờ trên đỉnh Fansipan … Lá cờ vàng ba sọc đỏ ngày xưa hai bà Trưng Trắc, Trưng Nhị cũng đã dương cao khi đi đánh quân tàu… Lá cờ đầy ý nghĩa… màu vàng tượng trưng cho da vàng Đất Việt, ba sọc cho ba miền Nam, Trung, Bắc… Tôi yêu lá cờ quốc gia đó… Tôi mong một ngày chính thể có thể thay đổi và người Việt Nam ở Việt Nam sẽ hiểu ra rằng lá cờ đỏ sao vàng cờ chỉ là lá cờ theo Trung Quốc mà thôi ... nó chẳng mang một ý nghĩa nào cả… Có lẽ điều đó còn rất lâu mới làm được nếu thi thể ông Hồ còn nằm đó trong bảo tàng trong lòng Hà Nội… mà điều đau buồn là quân Tàu đã tàn phá đất nước Việt Nam, tại sao chúng ta vẫn cứ bám gót họ khi cả khối Đông Âu cộng sản đã tan rã, ở Nga… Tượng hình Lênin, Mark đã bị kéo sập đổ… Bức tường Balinh cũng đã ngã… Vậy mà lòng người cộng sản Việt Nam không thay đổi được…


Theo dọc đường cong của đất nước Việt Nam ... Mà nơi nào còn lá cờ đỏ sao vàng thì nơi đó còn nghèo đói ...

Lời cuối cho cuộc hành trình leo Fan:  Lá cờ quốc gia  … “ tôi người Việt Nam quốc gia đã đến Fansipan … lá cờ vàng đã ngạo nghễ bay trên nóc nhà Đông Dương”….

Mãn Nguyện…

Eve...

Sunday, 19 May 2013



ĐỒNG BÀO DALLAS - FORT WORTH CHỚ NUÔI MẦM GIAN HÙNG, PHẢN PHÚC TRONG CỘNG ĐỒNG
 
 
Liên Hội Trưởng Nguyễn Sỹ Đạt nói sẽ vận động lập một Ủy Ban làm việc tới nơi tới chốn về việc hạ cờ
 
Trong phiên họp ngày 27-12-1998 một Ủy ban vận động xây dựng cờ ở Arlington gồm có các quý vị.Trưởng ban: Ông Nguyễn Hữu Tự. Phụ giúp hành chánh và kỷ thuật : Cao Chánh Cương (UBBV/QK/VNCH). Các ủy viên:  Quí ông Lê Chu, Trần Quách Tiếng, Trịng Quang, Hồ Văn Hà, Lê Văn Giàu, Đổ Văn Hạnh, Vương Thế Hỷ, Phạm Văn Tiền, Nguyễn Nhật Tảo, Nguyễn Hồng Liên, Nguyễn Văn Ba, Nguyễn Minh Phú, Châu Ngọc Hùng, Mai Văn Đức, Nguyễm Minh Châu, Lưu Văn Thanh, Phan Văn Hoàng, Nguyễn Quang Thưởng, Bùi Xuân Phước, Hồ Đức Điềm, Phan Văn Đức, Nguyễn Trọng Kính và Lê Hùng. Nhiệm vụ của Ủy ban là vận động tài chánh và tìm địa điểm dựng cờ và chỉ có Trung tâm Nam Hưng đồng ý cho dựng cờ và đài tưởng niệm. Trong lúc Ủy ban đang hoạt động, bất ngờ ông Nguyễn Hữu Tự qua đời, ông Lê Văn Giàu thay thế mọi công tác hành chánh báo cáo thu chi sổ sách tiền bạc. Sau gần 2 năm vận động quyên góp trong đồng hương tính đến ngày 12 tháng 8 năm 2000 tổng số tiền thu được là $7,680.  Ủy Ban VĐ chi  $7,543.00 cho công việc dựng 2 cột cờ, bia đá, đế bia, trồng cây kiểng, nhân công vật dụng, linh tinh. Còn lại $137 để mua cờ.
 
Chủ nhiệm báo Người Việt Dallas, Thái Hóa Lộc nói chúng ta cần đồng lòng tỏ thái độ đối với việc hạ cờ của ông Giàu và ông Luân
 
Lễ khánh thành và thượng kỳ Đài tưởng niệm được tổ chức vào ngày thứ bảy 16 tháng 9 năm 2000 tại trung tâm thương mại Nam Hưng dưới sự chủ tọa của BS Phạm Văn Chất, chủ tịch CĐNVQG - Fort Worth, có sự tham dự của ông thị trưởng Arlington Elzie Odom và các viên chức, cảnh sát của thành phố Arlington. Rất đông đồng hương và các đại diện hội đoàn DFW tham dự. Theo bài tường thuật của báo Bút Việt số 645 ngày 22/9/2000 liệt kê các Hội đoàn tham dự không có tên LH/CCS/VNCH DFW do chưa thành lập. Sau lễ khánh thành ông Lê Văn Giàu, đại diện Ủy ban Vận động dựng cờ Arlington tuyên bố giải tán, chấm dứt nhiệm vụ. Như vậy kỳ đài là do tiền đóng góp của đồng hương, đất đai là của chủ đất Nam Hưng... Nhưng vẫn được xem là tài nguyên của Cộng đồng và giao cho ông Lê văn Giàu bảo trì vì ông là người đã có công vận động xây dựng. Năm 2010 ông Lê văn Giàu lâm bệnh không thể quản trị trụ cờ được nữa nên gọi điện thoại cho NK Luân để bàn giao lại hai trụ cờ nhưng NK Luân từ chối (theo lời Niên trưởng Giàu kể lại). Lúc đó dây cờ đã bị hư hỏng, Ông Giàu xin tiền Liên hội để mua hai sợi dây mới, lập biên bản bàn giao việc bảo trì trụ cờ cho Liên Hội (có biên bản bàn giao, biên nhận mua dây cờ).
Lúc đó, LHCCSDFW (theo điện thư ông Thống) nhờ Chiến Hữu Võ Tấn Y đại diện Liên Hội nhận lãnh trách nhiệm này. Ông Lê văn Giàu được giao lại một chìa khóa lỡ có bị mưa gió bất ngờ thì phụ ông Võ Tấn Y.
 
 
Như vậy Cộng đồng Tarrant không hề giữ chìa khóa vì không phải là tổ chức chịu trách nhiệm quản lý trụ cờ nên không có quyền thay ổ khóa nếu chưa có sự bàn giao trách nhiệm của Liên Hội CCSDFW. Việc thay ổ khóa hai cột cờ (chưa hư hỏng) mới kiên cố hơn như NK Luân đã trình bày là hoàn toàn trái phép.

Với đầu óc gian xảo, vặt vãnh NKLuân, Nguyễn Trọng Hiếu và Nguyễn Ngọc Sơn tưởng rằng lấy chìa khóa từ ông Lê văn Gìau để tiến hành việc thay ổ khóa vào chiều thứ bảy 4-5-2013 rồi thách thức nhảm nhí là lừa được dư luận đồng hương. “Thiên bất dung gian” bộ não của NKL và đám gian nhân hiệp đảng của Phạm văn Chất không còn “neuron” nào để nhớ ra việc ông Lê văn Giàu đã lập biên bản bàn giao cho LHCCSDFW quản lý ký đài nên NK Luân hung hăng con bọ xít :“Điều quan trọng nhất: Chúng tôi và ông Lê Văn Giàu chưa khi nào ủy nhiệm ông cựu LHT Thống hay LHCSVNCH DFW việc bảo trì Kỳ Đài. Không biết ông cựu LHT Thống căn cứ vào biên bản nào, tài liệu nào để khẳng định:“… Niên trưởng Giàu đã hoàn toàn bàn giao lại sự bảo trì trụ cờ cho Liên Hội”. Để mọi việc được sáng tỏ, chúng tôi yêu cầu ông LHT Thống trình biên bản chứng minh Liên Hội chịu trách nhiệm bảo trì trụ cờ.”
 
 
 
Trong buổi họp khoáng đại vào ngày chủ nhật 12/5/2013 vừa qua trước hơn 100 đồng hương , báo chí, truyền thông và các hội đoàn NVQG tại vùng Dallas Fort Worth. Liên Hội CCSDFW đã trưng dẫn biên bản bàn giao giữa ông Lê văn Giàu và LHCCSDFW có chữ ký xác nhận của PCT NguyễnTrọng Hiếu, hóa đơn chi phí thay dây hai trụ cờ chứng minh với công luận cho đến nay kỳ đài vẫn do Liên Hội CCSDFW quản lý… vì thế tất cả những ngôn từ, hành động thiếu giáo dục hạ tiện, vô lương của Nguyễn Kinh Luân và đồng bọn từ khi không treo cờ và Triệt Hạ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ - Xúc Phạm Hồn Thiêng Sông Núi trong Ngày Quốc Hận 30 – 4 vừa qua như việc tráo đổi ổ khóa, dàn dựng hiện trường nhằm mục đích vu cáo Liên Hội CCS DFW hoàn toàn sai trái và phạm pháp. Thủ phạm phá hoại trụ cờ, tài sản của đồng hương do Liên Hội CSDFW quản lý, không ai ngoài tên to mồm láo lếu Nguyễn Kinh Luân.
 
 
Hành vi “vừa ăn cướp, vừa đánh trống” tráo bài ba lá của bọn gian nhân hiệp đảng trong cái gọi là CĐNVQG hạt Tarrant do Nguyễn Kinh Luân, Nguyễn Trọng Hiếu đứng đầu, UBĐHQCC do Phạm văn Chất là đầu lĩnh kéo theo một đám bát nháo như  Hội Cựu Sinh Viên Sĩ Quan Trường Võ Bị Quốc Gia DFW; Hội Cựu Sinh Viên Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức DFW; Hội Không Quân DFW; Hội Thủy Quân Lục Chiến DFW; Hội Ái Hữu  Công Binh DFW; Hội Thiết Giáp DFW; Khu hội TNCT DFW đã tự chứng minh chúng là một bọn phản quốc đã cố tình Triệt Hạ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ - Xúc Phạm Hồn Thiêng Sông Núi – Phỉ Nhổ Lên Quốc Kỳ.
 
Không những thế bọn chúng còn kéo thêm bè đảng để phá hoại vu cáo bôi nhọ người lương thiện. Đồng hương vùng Dallas hẳn thấy chỉ trong vòng chưa được một năm, Phạm văn Chất, Phạm văn Tiền, Nguyễn Xuân Hùng, Nguyễn Kinh Luân đã gây ra bao nhiêu xáo trộn trong vùng Dallas Fort Worth, chúng thành lập hết Uỷ Ban Liên Lạc, Uỷ Ban Điều Hợp Cựu Quân Nhân sau cùng là cái gọi là Ủy Ban Điều Hợp Cựu Quân Cán Chính. Những nhóm người này tập hợp lại để làm gì? Nhắm vào mục đích nào? Chống cộng cứu nước, hay làm phúc lợi cộng đồng chăng? Hoàn toàn không!
Bọn gian nhân hiệp đảng này được lập ra chỉ nhằm mục đích đánh phá, xuyên tạc chính nghĩa của  Người Việt Quốc Gia, bọn chúng viết thư yêu cầu Hội Đồng Thành Phố Arlington không cấp đất xây dựng tượng đài Việt Mỹ. Bọn chúng dùng chút lợi ích bần tiện lôi kéo một số tên cựu quân nhân mất chất gây chia rẽ trong khối quân đội; gây mâu thuẫn sắc áo, màu mũ; đánh phá Liên Hội CCS DFW kịch liệt. Qua những sự việc đồng bào vùng Dallas-Fort Worth đã chứng kiến, những tên theo đuôi Phạm văn Chất, Nguyễn Kinh Luân này đều không còn xứng đáng đứng trong trường mẹ của chúng, không xứng đáng đứng trong binh chủng của chúng và càng không có quyền tự nhận chúng là Người Việt Quốc Gia.
 
Bà Phạm Thị Liên nói lá cờ dầu nhỏ cũng không được hạ xuống trong Ngày Quốc Hận 30 tháng 4
 
Thái độ thỏa hiệp, ủng hộ cho bọn gian nhân hiệp đảng thực hiện NQ 36 bằng cách Không Treo Quốc Kỳ trong Ngày Quốc Hận 30 – 4. Triệt Hạ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ ra khỏi kỳ đài trong “Ngày Quốc Hận 30 – 4” là thái độ và hành động chỉ có ở những tên Phản Quốc.

Cái gọi là Tổ Chức Phục Hưng của Trần Quốc Bảo, Ngô Đức Diễm từng ủng hộ Nguyễn Gia Kiếng và Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên chối bỏ việc tôn vinh Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ nhiều lần. Tại vùng Dallas Fort – Worth, Nguyễn Kinh Luân là thành viên Tổ Chức Phục Hưng nên việc triệt hạ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ đương nhiên chỉ chờ cơ hội thuận tiện. Hiện tượng Cộng Đồng NVQG Dallas im hơi lặng tiếng trong suốt hai tuần qua có lẽ chỉ vì hai thành viên thuộc Tổ Chức Phục Hưng là anh em Thái Hóa Tố, Thái Thủy tiềm phục lâu năm đã làm ruỗng nát HĐ Quản Trị.
Buổi họp khoáng đại chủ nhật ngày 12-5-2013 vừa qua tại Walnut Street lúc 01 giờ chiều không phải là buổi họp chỉ nhằm chứng minh ai bảo quản kỳ đài? Ai giữ chìa khóa? Chìa khóa có bị thay đổi không? Ổ khóa , chìa khóa chỉ là chuyện dàn dựng, mưu trẻ con, mẹo cờ bạc của đám đầu đường xó chợ. Mục đích của cuộc họp khoáng đại là để xác định tinh thần ái quốc và ý chí chính trị của Người Việt Quốc Gia, xác tín phân biệt Lằn Ranh Quốc Cộng.

Mục đích của cuộc họp là nhằm nêu bật lên một hiện tượng nghiêm trọng nhất trong suốt mấy chục năm lưu vong là: Lần đầu tiên xảy ra sự việc “Không Treo Quốc Kỳ  - Triệt Hạ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ trong Ngày Quốc Hận 30 – 4” tại khu vực kỳ đài công cộng trong địa phương cư ngụ của Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Cộng Sản.
 
 
Cụ Bùi Quang Huấn nói giấy tờ tài liệu đã minh bạch, phải lên tiếng dứt khoát về vụ hạ cờ
 
Đây là một hành động thách thức trắng trợn đối với Tập Thể Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Cộng Sản Hải Ngoại. Việc công nhiên triệt hạ quốc kỳ này đánh thẳng vào trái tim, khối óc; lương tâm ý thức, trí tuệ và lòng dũng cảm của Người Việt Quốc Gia.
Bọn cộng sản đã xé nát hàng ngũ quốc gia thành nhiều mảnh vụn qua bàn tay của bọn tay sai nên chúng tin tưởng rằng đã làm tê liệt ý chí đấu tranh và hủy hoại lòng ái quốc của cư dân vùng Dallas – Fort Worth. Chúng tin rằng không còn tổ chức nào có khả năng đối phó với chúng.
Nhưng thực tế đã trả lời. Cư dân sở tại đã trả lời chúng, hơn 100 người đã đến tham dự buổi họp khoáng đại dù Thư Mời chỉ mới phổ biến được có hai ngày. Buổi họp khoáng đại đã có nhiều ý kiến đòi loại bỏ Nguyễn Kinh Luân ra mọi hoạt động cộng đồng, buộc hắn phải từ chức.
 
Chào quốc kỳ và mặc niệm
 
Phóng viên Song Hoài đã ghi lại diễn biến buổi họp như sau :… nhiều người đã phẫn nộ nêu ra nhiều câu hỏi hay nhận định mục đích của vụ hạ cờ này là phản bội lý tưởng quốc gia, ai là người đứng đàng sau ra lệnh cho hạ cờ, âm mưu này không đơn giản, vì triệt hạ lá cờ vàng ba sọc đỏ chính là một nhát dao đâm vào tim người Việt tỵ nạn cộng sản trong ngày đại tang của dân tộc, mọi biện minh hoặc bênh vực, bao che, hay làm giảm nhẹ cho hành động có chủ đích này là không thể chấp nhận. Ngay như bà Lê Lam Ngọc, Chủ tịch Cộng Đồng Dallas, khi một phóng viên hỏi trước khi họp rằng “Bà nghĩ sao về hành động hạ cờ này và ông Nguyễn Kinh Luân đã biện minh ông Giàu làm nhiệm vụ hạ cờ như thường lệ trong Ngày Quốc Hận như vậy có đúng không”, thì bà đã thẳng thắn trả lời:”Tôi không được ủy nhiệm tham dự với tư cách Chủ tịch cộng đồng, nên xin trả lời với tư cách cá nhân rằng Ngày 30 tháng 4 là ngày đại tang của đất nước, bắt buộc phải treo cờ hoặc treo cờ rũ, đã không chịu treo cờ mà còn hạ cờ là sai, không nên vì bất cứ lý do gì mà hạ xuống, việc hạ cờ này không biết còn mục đích lý do gì nữa không, nhưng khi đồng hương đã lên tiếng thì phải can đảm nhận lỗi và xin lỗi, nhân vô thập toàn, nói ít thì lỗi ít, càng nói càng lỗi nhiều, nếu biết xin lỗi thì đã không có chuyện lớn xảy ra”.
 
Chủ tọa đoàn lúc đầu, sau chỉ còn hai vị ngồi bên phải
 
Khi ngồi trên ghế chủ tọa, Bà Lê Lam Ngọc cũng đã tránh trả lời với tư cách một Chủ tịch cộng đồng về một câu hỏi của báo chí rằng “Rất đồng tình khi thấy bà hiện diện tại phiên họp này, nhưng chưa thấy cộng đồng Dallas đã có ra văn thư nào về vụ hạ cờ”, bà chỉ trả lời với tư cách cá nhân nói nội dung bà không đồng ý việc hạ cờ trong Ngày Quốc Hận (giống như phóng viên đã phỏng vấn bà). Còn niên trưởng Lê Quang Sinh, Hội trưởng Hội Thơ Tài Tử Việt Nam đã quyết liệt lên tiếng rằng:”Ông Nguyễn Kinh Luân hoàn toàn sai, chẳng những không cho chào cờ mà còn hạ cờ, chúng ta phải có thái độ biểu lộ cụ thể, đi biểu tình tại cộng đồng Tarrant”.
 
Ông Lê Hữu Thà dứt khoát đòi chủ tịch Nguyễn Kinh Luân phải từ chức
 
Ông Nguyễn Văn Lâm cựu chiến binh Nha Kỹ Thuật đã phẫn nộ không gọi ông Luân là Chủ tịch cộng đồng mà gọi là “tên Luân” này là Chủ tịch cộng đồng đáng lẽ phải tạo ra tình đoàn kết quốc gia, lại đi yểm trợ cho Ủy Ban Điều Hợp chia rẽ quân đội, còn ông Giàu đã theo lệnh của Nguyễn Kinh Luân mà hạ cờ, cộng đồng Dallas cũng cần phải lên tiếng ở đây không sợ ai hết. Một vị không cho biết tên nói, chúng ta chỉ còn lá quốc kỳ màu vàng ba sọc đỏ biểu tượng cho quốc gia mà đồng bào trong nước và người ngoại quốc vẫn còn tôn trọng, không thể để cho lá cờ chúng ta bị hạ vì bất cứ lý do gì trong Ngày Quốc Hận .
 
Niên trưởng Lê Quang Sinh đưa ra ý kiến biểu tình tại trụ sở cộng đồng Tarrant
 
Một vị nữ lưu là bà Phạm Thị Liên đã phát biểu “Ông Giàu và ông Luân có phải là người Việt Nam không mà lại đi hạ cờ quốc gia, lá cờ dầu có nhỏ xíu mà được kéo lên trong Ngày Quốc Hận cũng phải để đó chứ không được kéo xuống”. Ông Ngô Văn Tý, Hội trưởng Lực Lượng Đặc Biệt đề nghị phải thông báo tin này cho các Liên Hội và Tập Thể Cựu Chiến Sĩ trên khắp thế giới biết, và tổ chức biểu tình”. Ông Lê Hữu Thà, cựu Liên Hội Trưởng sau khi lên án việc hạ cờ nói chúng ta phải yêu cầu ông Nguyễn Kinh Luân phải từ chức. Không Quân Lê Văn Thông cũng dứt khoát lên án hành động hạ cờ và đòi ông Nguyễn Kinh Luân phải từ chức.
 
Bà Liên Bích, Giám đốc Đài Việt Nam Dallas mong cộng đồng Dallas lên tiếng về vụ hạ cờ
 
Còn một số cử tọa khác phát biểu tương tự nội dung như trên, sau đó, Chủ tọa đoàn tóm lược tất cả ý kiến, ông Nguyễn Hữu Duyệt nói theo nội dung đóng góp thì việc hạ cờ không thể chấp nhận được, những người hạ cờ không biết phải trái, không có chính nghĩa, không xứng đáng đứng trong cộng đồng người Việt quốc gia, cần phải có thái độ với họ. Sau đó, cụ Bùi Quang Huấn kết luận cụ đã đọc nhiều email qua lại, cộng đồng Tarrant cũng không đến để đối chất, nhưng qua văn bản tài liệu hình ảnh dẫn chứng đã được treo lên làm bằng cớ, rất minh bạch, và qua đóng góp chúng ta đã thấy rỏ ràng vấn đề này, Liên Hội nên thành lập Ủy Ban vận động dư luận đồng hương lên tiếng về việc hạ cờ đang gây phẫn uất này. Cuối cùng, Liên Hội Trưởng Nguyễn Sỹ Đạt tuyên bố sẽ vận động thành lập một Ủy Ban đề làm việc này tới nơi tới chốn.Phiên họp chấm dứt, sự phẫn nộ và đau buồn vẫn còn trong lòng mọi người, vụ hạ cờ vẫn chưa xong.”
 
 
 
Buổi họp khoáng đại đã đi qua nhưng hậu quả của việc “Nguyễn Kinh Luân Triệt Hạ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ” còn đọng lại và chắc chắn chưa chấm dứt. Trong thời gian sắp tới đồng bào và các chiến hữu vùng Dallas Fort Worth sẽ phải có thái độ quyết liệt với những tên phản quốc đã gây ra vụ việc này, loại trừ chúng ra khỏi mọi cơ cấu, tổ chức tại địa phương. Đồng  lõa với chúng là đồng lõa với tội ác. Dung dưỡng chúng là “nuôi ong tay áo”, gieo mầm gian  hùng, phản phúc tràn lan dẫn tới hủy hoại toàn bộ cộng đồng.
 
Ông Nguyễn Văn Lâm kêu gọi cộng đồng Dallas lên tiếng, chúng ta không phải sợ ai hết
 
Tuy nhiên qua sự việc “Nguyễn Kinh Luân Triệt Hạ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ” này, một lần nữa cho thấy lời dạy của cổ nhân như “gia bần tri hiếu tử, quốc loạn thức trung thần” (nhà nghèo mới biết con thảo, nước loạn mới rõ tôi trung) quả thật không sai. Bình thường thì những kẻ xông xáo tự nguyện xin đứng ra phục vụ cộng đồng đều to tiếng tranh chấp chức tước, danh quyền thậm chí khi giới thiệu cũng không chấp nhận tên mình đứng sau người khác nhưng đến khi cộng đồng hữu sự,  xảy ra chuyện nghiêm trọng, khần cấp cần sự hiện diện của họ thì họ thoái thác, trốn tránh biệt tăm như loài đà điểu vùi đầu xuống cát. Loại người trí dũng, danh dự, liêm sỉ đều không có mà muốn chấp chiểu, lãnh đạo cộng đồng chẳng trách nào mấy chục năm nay cộng sản vẫn bình chân như vại.
 
Kim Âu
May 15 /2013