Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label LeManhHung(ChongLePhan). Show all posts
Showing posts with label LeManhHung(ChongLePhan). Show all posts

Friday, 17 April 2020

BÀ CON TỴ NẠN HÃY NHẬN DIỆN TÊN LÊ MẠNH HÙNG NẦY LÀ RỂ CỦA PHAN HUY QUÁT - CHỒNG CỦA LÊ PHAN (PHAN LAM HƯƠNG) ....


CẢ HAI VỢ CHỒNG LÊ MẠNH HÙNG VÀ LÊ PHAN (Phan Lam Hương) GẦN ĐÂY CÀNG HĂNG HÁI THAY PHIÊN NHAU VIẾT BÀI CHỐNG TRUMP VỚI CÁI AIR THÂN DÂN CHỦ, THÂN VIỆT CỘNG - BÀ CON ĐỌC SẼ NHẬN RA BỌN NẦY LÀ AI CHÚNG TỰ KHAI, TỰ LỘ DIỆN KHÔNG AI CHỤP MŨ VC CHO CHÚNG CẢ./-TCL
=============

Tổng thống Trump tự nhận ông có toàn quyền hành động trong việc đóng mở nền kinh tế Hoa Kỳ - Lê Mạnh Hùng (Rể Phan Huy Qúat)

Thứ Hai tuần này, cuộc họp báo hàng ngày của tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump biến thành tấn hài kịch trong đó tổng thống Trump cãi lộn tay đôi với các phóng viên báo chí.

Có lẽ điều quan trọng nhất trong buổi họp báo này là việc tổng thống Trump tự nhận là mình có quyền “toàn diện” với tư cách là tổng thống Mỹ và nhấn mạnh rằng ông có quyền giải tỏa các giới hạn pháp luật chống lại siêu vi coronavirus bất chấp hiến pháp dành quyền này cho các tiểu bang.

Trong buổi họp báo kéo dài trên hai giờ này, ông Trump đã khẳng định với các phóng viên rằng chính phủ liên bang có “quyền tuyệt đối” khi quyết định lúc nào thì những biện pháp cứng rắn đưa ra để ngăn chặn sự lan truyền của bệnh dịch Covid-19 được nới lỏng. Ông Trump nói:

“Khi một người là tổng thống Hoa Kỳ rồi thì quyền lực của người đó là toàn diện.”

Tuyên bố của ông Trump đưa ra đúng vào lúc một số một số tiểu bang loan báo rằng họ sẽ họp nhau lại thành những liên minh vùng để đồng ý về thời biểu nới lỏng dần dần các lệnh cấm vốn đã làm cho nền kinh tế Mỹ trên thực tế hầu như đóng cửa.

Khẳng định của ông Trump rằng ông có thể ra lệnh cho các thống đốc tiểu bang là một thách thức đầy kịch tính với hệ thống liên bang của Hoa Kỳ. Tu chính án thứ 10 của Hiến Pháp Mỹ viết, mọi quyền hành không được đặc biệt chỉ định trao cho chính phủ liên bang thì đều được dành cho các tiểu bang và dân chúng. Và trong các quyền dành cho các tiểu bang là quyền “cảnh sát” cho phép các thống đốc tiểu bang quyền hành rộng rãi để can thiệp vào cuộc sống của người dân đặc biệt là trong những trường hợp nguy cấp vì dịch bệnh. Và đó là cơ sở cho các lệnh “Ở trong nhà” mà các tiểu bang đưa ra trong dịch bệnh lần này.

Tuyên bố của ông Trump lập tức bị phản bác kể cả từ trong hàng ngũ của chính những người trong đảng của ông. Bà Liz Cheney, dân biểu Cộng Hòa bang Wyoming và con gái cựu phó tổng thống thời tổng thống George W. Bush viết trả lời ông Trump trên Twitter rằng theo tu chính án thứ 10 của Hiến Pháp thì “chính phủ Liên Bang không có quyền tuyệt đối”. Thống đốc bang New York Andrew Cuomo thì nói với đải truyền hình CNN:


“Tổng thống không có quyền hành tuyêt đối. Chúng ta có một hiến pháp, chúng ta không có vua”.

Còn trước đó thống đốc bang Pennsylvania Tom Wolfe tuyên bố:

“Chúng tôi có trách nhiệm đóng của tiểu bang thì chúng tôi cũng có trách nhiệm mở cửa tiểu bang trở lại.”

Các ông Cuomo, Wolfe và thống đốc bốn bang khác tại miền đông bắc, New Jersey, Connecticut, Rhodes Island và Delaware hôm thứ hai cũng tuyên bố rằng một nhóm chuẩn bị đã được thành lập và sẽ bắt đầu làm việc từ hôm thứ ba 14 tháng 4 để tính chuyện mở cửa hoạt động trở lai. Tuy rằng chưa có một thời biểu cụ thể nhưng các vị thống đốc cho biết họ “muốn càng sớm càng tốt”. Tại phía Tây, thống đốc bang California, Gavin Newsom cho biết bang California cùng với các bang Washington và Oregon cũng đang thực hiện một “liên minh vùng để phục hồi” mà dần dà sẽ dẫn đến việc gỡ bỏ các giới hạn.

Chính phủ các quốc gia trên khắp thế giới lúc này cũng đều bận rộn giải quyết vấn đề khi nào thì gỡ bỏ những biện pháp đặt ra để ngăn chặn cho bệnh dịch lan tràn, Những biện pháp này đã ảnh huởng mạnh đến kinh tế toàn cầu với riêng nước Mỹ có đến 16 triệu người bị mất công việc riêng trong mấy tuần qua. Ông Trump thì tuyên bố ông hy vọng rằng kinh tế Mỹ có thể họat động trở lại vào ngày 1 tháng 5 và chính quyền ông sẽ ra một “bản hướng dẫn và khuyến cáo” về việc rút các biện pháp giới hạn trong những ngày sắp tới.

Trong một bản tuyên bố có vẻ đã đuợc chuẩn bị trước ông Trump cho biết các hướng dẫn sẽ cho các “thống đốc những tin tức cần thiết để họ có thể mở cửa tiểu bang một cách an tòan”. Và có vẻ như là công nhận rằng quyền lực tối hậu trong việc này nằm trong tay các tiểu bang, ông Trump ám chỉ rằng vũ khí độc nhất mà ông có thể dùng để áp đặt ý muốn của ông lên các tiểu bang là ành hưởng chính trị của ông với các cử tri. Khi được hỏi ông sẽ làm gì để buộc các tiểu bang phải theo lệnh ông khi một vị thống đốc bỏ không theo chỉ thị ông phải mở cửa tiểu bang, ông nói:

“Tôi muốn thấy người đó làm gì khi phải ra tranh cử”

Trái với những người khác, phó tổng thống Mike Pence đã đứng ra bênh vực cho ông Trump, nói rằng những quyền hạn khẩn cấp mà Quốc Hội cho phép tổng thống trong truờng hợp khẩn cấp là rất lớn. Ông nói:

“Đừng có coi thường, trong lịchsử lâu dài của đất nuớc này, quyền lực của tổng thống Mỹ trong các truờng hợp khẩn cấp quốc gia thì rất là bao quát.”

Nhưng trước câu hỏi liệu một tổng thống Hoa Kỳ có thể vượt qua lệnh “ở đâu yên đó” của tiểu bang hay không, Giáo sư Robert Chesney, chuyên về luật an ninh quốc gia của Viện đại học Texas nói:

“Đây là bài học số 1 về chủ nghĩa liên bang: Tổng thống có quyền khuyến cáo, nhưng ông ta không thực sự ra lệnh cho các thống đốc tiểu bang để họ thay đổi chính sách. Ông ta không có quyền căn bản, cũng như không có luật lệ liên bang nào cho ông ta quyền đó”.



Lê Mạnh Hùng
April 2020

Monday, 13 January 2020

LÊ MẠNH HÙNG NẦY LÀ CHỒNG CỦA PHAN LAM HƯƠNG (LÊ PHAN CON GÁI CỦA PHAN HUY QUÁT) - MỖI LẦN CÓ BIẾN CÓ GÌ QUAN TRỌNG THẤT LỢI CHO PHE KHÁT MÁU VIỆT CỘNG THÌ CẢ 2 VỢ CHỒNG NẦY ĐỨNG RA BỊNH VỰC BÔI BÁC PHE QUỐC GIA DÂN CHỦ CHỐNG CỘNG - LẦN NẦY LÊ MẠNH HÙNG BÊNH IRAN ĐỂ CHỐNG TRUMP CUỒNG TÍN NHƯ THẰNG HỀ XẢO TRÁ NGUYỄN NGỌC NGẠN VẬY./-TCL


Tổng thống Trump đùa với lửa tại Trung Đông

Tổng thống Trump đùa với lửa tại Trung Đông
Lê Mạnh Hùng



Tháng sáu 2011 vào lúc các lực lượng Mỹ đang rút ra khỏi Iraq, các du kích quân được Iran ủng hộ tổ chức một loạt các cuộc tấn công bằng rocket vào các căn cứ của Hoa Kỳ. Trên một chục binh sỹ Mỹ tử trận, con số nhiều nhất kể từ nhiều tháng. Chính quyền Obama có hai lựa chọn hoặc là tấn công sâu vào Iran hoặc là tổ chức các cuộc đột kích bên trong lãnh thổ Iraq chống lại những nhóm dân quân bắn rocket. Để tránh một cuộc leo thang chiến tranh với Iran, chính quyền Obama chọn giải pháp sau.

Cuối tuần truớc, phản ứng trước môt cuộc tấn công bằng rocket làm chết một nhà thầu Mỹ và làm bị thương một số lính Mỹ và lính Iraq tại một căn cứ gần Kirkuk, chính quyền Trump đầu tiên cũng chọn một giải pháp tương tự bằng cách tổ chức một cuộc không kích trả đũa chống lại tổ chức Kataib Hezbollah, một tổ chức dân quân rất thân cận với lực luợng Vệ Binh Cách Mạng Hồi giáo (IRGC). Phản ứng trước vụ không kích trả đũa này, nhóm dân quân tổ chức biểu tình xuống đuờng tấn công vào tòa đại sứ Mỹ tại Baghdad. Thế là đến hôm thứ sáu tuần rồi tại Iraq (thứ năm tại Mỹ), tổng thống Mỹ Donald Trump vất bỏ mọi dè dặt, ra lệnh tấn công bằng drone giết chết Thiếu tướng Qassem Suleimani, tư lệnh lực lượng Quds của IRGC và một trong những người Iran được nhiều người biết đến nhất, cũng như là một số lãnh tụ dân quân Iraq ngay gần phi trường Baghdad.

Với cái chết của tướng Qassem Suleimani, chu kỳ khiêu khích, trả đũa giữa Washington và Tehran đi vào một giai đọan mới nguy hiểm hơn nhiều.

Vì sao ông Trump lại quyết định hành động như vậy?

Hai chính quyền Mỹ trước ông đã quyết định tránh không trực tiếp ám sát ông Suleimani vì những quan ngại cũng được chia sẻ bởi Ngũ Giác Đài và cộng đồng tình báo rằng có thể tạo ra một cuộc chiến tranh lớn. Ngay đến đầu năm này bộ quốc phòng Mỹ đã khuyến cáo tòa Bạch ốc đừng dặt IGRC vào danh sách các tổ chức khủng bố, nói rằng làm vậy có thể dẫn đến nguy hại cho các nhân viên Mỹ tại Iraq và các nơi khác. Tổng thống Trump bất chấp khuyến cáo này.

Cả ông Trump và ngọai trưởng Mike Pompeo biện minh cho cuộc tấn công này là cần thiết để ngăn chặn các cuộc tấn công khác vào các lực lượng Mỹ, và theo lời tổng thống “để chặn một cuộc chiến”. Khó có thể lượng định những lời tuyên bố này khi mà không có những bằng chứng cụ thể. Thêm vào đó, môt số tin tức tiết lộ cho thấy Tổng thống Trump ra lệnh cho cuộc tấn công này ngay sau vụ tấn công bằng rocket ngày 27 tháng chạp. Điều này có thể giải thích sự kiện vì sao cuộc tấn công này xảy ra ngay sau vụ biểu tình bao vây tòa đại sứ Mỹ được giải quyết êm đẹp và tình hình tại Iraq lắng đọng trở lại.

Có vẻ như chính quyền Trump hành động theo một lý thuyết cho rằng Iran là một con cọp giấy và một khi bị đấm môt cái vào mũi thì sẽ lẩn chui về hang không dám ra nữa. Quả đúng là trong quá khứ chế độ của Iran cũng đã chứng tỏ những dè dặt truớc một đối thủ mạnh hơn. Cũng đúng rằng để có thể tránh leo thang, các lãnh tụ Iran cũng phản ứng với những cuộc tấn công vào mình bằng những hành động mà họ có thể phủ nhận.

Nhưng cuộc tấn công vào ông Suleimani thì khác. Nó là một hành động công khai chống lại người có thể nói là nổi tiếng thứ hai tại Iran. Nếu đứng về phía Mỹ mà nhìn thì hành động này có thể nói là tương đương với việc một nước ngoài ám sát chết giám đốc CIA và bộ truởng quốc phòng cộng lại làm một. Thành ra chế độ Iran bắt buộc phải trả đũa dù bằng giá nào chăng nữa, tuy rằng sự trả đũa này sẽ vào thời điểm, địa phương và cung cách mà họ lựa chọn. Đó là bởi vì nếu có điều mà chế độ Iran sợ hơn là một cuộc chiến tòan diện với Mỹ là thụt lui lại sau một thách thức trực tiếp như vậy đối với chế độ.

Các cuộc trả đũa này có thể dưới nhiều hình thức.

Iran có thể bật đèn xanh cho những nhóm dân quân Shia gia tăng các cuộc tấn công bằng rocket và đánh bom dọc đường chống lại lính Mỹ tại Iraq, và tổ chức những cuộc biểu tình xuống đường chống lại tòa đại sứ Mỹ tại Baghdad.

Những phần tử thân Iran có thể tổ chức những cuộc tấn công chống lại lính Mỹ canh giữ các giếng dầu tại Syria hay nam Iraq hoặc là giúp nhóm Taliban tấn công trực tiếp vào lính Mỹ tại Afghanistan.

Iran cũng có thể bắn hỏa tiễn vào các cơ sở Mỹ tại Iraq hay vùng vịnh Ba Tư, tăng cuờng việc phá họai các tầu bè đi lại qua eo biển Hormuz.

Iran có thể tấn công vào các hạ tầng cơ sở dầu khí trong vùng như là họ đã làm với Saudi Arabia cũng như là phối hợp các cuộc tấn công khủng bố chống lại các cơ sở Mỹ trong vùng, hay tổ chức một cuộc tấn công trực tiếp vào Mỹ hoặc qua một hành động khủng bố hoặc là sử dụng khả năng càng ngày càng hiện đại hơn của mình tổ chức một tấn công mạng và các hệ thống hạ tầng cơ sở của Mỹ như là họ đã làm thí nghiệm qua việc phá vỡ hệ thống phòng thủ của một đập nước nhỏ tại New York.

Lê Mạnh Hùng
Jan 2020

Thursday, 22 March 2018

LÊ MẠNH HÙNG NẦY HÌNH NHƯ LÀ CHỒNG CỦA LÊ PHAN (CON GÁI PHAN HUY QUÁT) - CẢ 2 VỢ CHỒNG NẦY CHỐNG TRUMP VÌ THÂN VIỆT CỘNG VÀ THEO ĐUÔI TRUNG CỘNG Y NHƯ ĐÀO VĂN BÌNH VẬY - ĐỌC CÁI E CỦA BÀI VIẾT AI CŨNG NHẬN RA LẬP TRƯỜNG CỦA BỌN PHẢN BỘI NẦY (ĂN CỦA MỸ MÀ CHỈ TÌM CÁCH HẠ NHỤC MỸ)./-TCL

Chiến tranh thương mại
có thể mang tới những hậu quả bất ngờ
Lê Mạnh Hùng




TS Lê Mạnh Hùng

Image result for lê phan

Có lẽ ít người biết đến rằng một trong những lý do khiến cho loại xe pickup F-series của Ford đứng vào hàng đầu bảng trong dánh sách các loại xe hơi và xe vận tải nhẹ tại Mỹ từ trên 30 năm nay là nhờ mấy con gà.

Câu chuyện bắt đầu vào năm 1962. Trong hy vọng ngăn chặn gà Mỹ rẻ tiền tràn ngập thị trường châu Âu, Thị Trường Chung châu Âu tăng gấp ba số thuế quan đánh vào gà Mỹ nhập cảng. Đương nhiên là Mỹ phải trả đũa lại. Chính phủ Mỹ đánh thuế trên rượu “brandy” một món hàng nhập cảng được người Mỹ ưa chuộng để trừng phạt Pháp; dextrin và bột khoai tây để chống lại Hòa Lan. Còn để phạt Đức – cũng như để chiều lòng những người bạn trong Nghiệp đòan Công Nhân Xe Hơi (United Automobile Workers) chính quyền Kennedy đập thuế vào chiếc xe Volkswagen bus rất được giới trẻ Mỹ ưa chuộng một khỏan thuế 25% đánh vào tất cả các lọai xe vận tải nhẹ.

Mặc dầu các khoản thuế khác đều đã được hủy bỏ từ lâu, nhưng khỏang thuế đánh trên xe vận tải nhẹ - cao hơn nhiều so với thuế quan 2.5% đánh trên xe hơn – vẫn còn đuợc giữ qua các triều đại tổng thống sau này. Thành ra không phải là một chuyện trùng hợp ngẫu nhiên mà xe vận tải nhẹ chiếm đến 82% tổng số các lọai xe hơi bán ra bởi ba công ty sản xuất xe hơi chính của Mỹ.

Nay thì một cuộc chiến thương mại khác có vẻ đang sắp muốn bùng nổ. Tuần truớc tổng thống Trump tuyên bố áp dụng thuế quan lên trên thép và nhôm nhân danh bao vệ an ninh quốc gia. Và người ta bắt đầu đặt câu hỏi rằng liệu đây có phải là bước đầu của một cuộc chiến thương mại tổng thể như đã diễn ra dưới thời 1930 mà kết quả là một cuộc khủng hoảng tòan cầu hay không.

Điều đó có nhiên là có thể xảy ra. Nhưng nó ít có triển vọng. Thế giới đã học đuợc bài học của những năm 30 và trả đũa thì có cũng không dẫn đến một trận chiến tòan diện. Chính vì vậy mà tổng thống Trump có thể tweet “chíến tranh thương mại thì dễ làm. Làm là thắng”.

Vấn đề là các khỏan thuế quan mới này cũng tạo ra những thiệt hại cho kinh tế Mỹ ngay cả nếu các nước khác không trả đũa. Nếu lịch sử có cho ta bài học gì thì đó là ông Trump đề nghị bảo vệ đất nước bằng cách bắn vào mình.

Bài học gần nhất xảy ra vào năm 2002 khi tổng thống George W. Bush quyết định – không biết là lần thứ mấy – rằng kỹ nghệ thép của Mỹ cần được bảo vệ và đánh thuế quan từ 8 đến 30% vào một số những sản phẩm thép từ một số nước. Cố nhiên là hàng nhâp từ những nước này đổ sụp. Nhưng những nước khác – và các lọai thép khác – đã tăng vọt lên. Tổng số thép nhập cảng tăng 3% trong vòng 12 tháng và số công nhân làm việc trong ngành sắt thép của Mỹ tiếp tục giảm sút. Quan trọng hơn nữa khi khỏan thuế quan này bị hủy vào năm 2003, một công trình nghiên cứu cho thấy giá thép gia tăng đã làm mất đi 200,000 công việc tại các kỹ nghệ sử dụng thép, nhiều hơn là tất cả số công nhân làm việc trong ngành sản xuất sắt thép.

Đến tổng thống Obama, ông cũng làm một việc tương tự nhưng đối với vỏ ruột xe hơi. Sau khi nhận đuợc những khiếu nại về vỏ ruột nhập cảng từ Trung Quốc tăng vọt, ông quyết định đánh thuế trên vỏ ruột Trung Quốc. Nhưng có vẻ không ai chỉ cho ông rằng các công ty làm vỏ ruột xe của Mỹ không còn làm lọai vỏ ruột rẻ tiền nữa. Thành ra nhập cảng từ các quốc gia khác tăng 20% sau khi đánh thuế và giá của tất cả các lọai vỏ ruột tăng trung bình 18%. Theo các tính tóan của Gary Clyde Hufgauer và Sean Lowry của viên nghiên cứu Peterson Institute for International Economics thì chi phí tổn hại cho giới tiêu thụ lên đến 1.1 tỷ đô la hay là 900,000 đô la cho mổi công việc được cứu cho ngành vỏ ruột xe. Nhưng lương bổng của các công nhân mà công việc được cứu chỉ bằng khỏang 5% con số này.

Bài học là bảo vệ mậu dịch không thể nào hoàn toàn kín. Và nó có nhiều lỗ hổng. Cho đến cách đây vài năm, công ty Ford cho ráp thêm băng sau và cửa kính sau vào lọai xe van Transit Connect mà công ty nhập cảng từ xưởng của mình tại Thổ Nhĩ Kỳ. Nhưng một khi đi qua thuế quan – trả thuế 2.5% như xe du lịch thay vì thuế đúng 25% của xe tải – băng sau và kính sau đuợc tháo ra làm việc khác và xe đuợc bán với giá xe tải.

Vấn đề là các hàng rào mậu dịch tạo ra những thiệt hại cho nền kinh tế ít khi được biết truớc và thường là nhiều hơn những gì mà bảo vệ kinh tế mang lại cho những ngành đuợc bảo vệ.

Đôi khi bảo vệ này không những không giúp mà còn làm chết luôn cả một kỹ nghệ. Một khỏan thuế quan 63% đánh vào các màn hình phẳng (flat panel screen) năm 1991 nhằm buộc các công ty sản xuất màn hình này lập nhà máy tại Mỹ, không những đã không mang lại một đầu tư nào vào công nghệ này mà còn làm chết luôn ngành sản xuất máy tính cầm tay (laptop). Công ty Toshiba của Nhật ngưng sản xuất máy tính cầm tay tại Mỹ. Apple chuyển sản xuất sang Ireland. Các công ty khác chuyển sản xuất sang Đài Loan, Trung Quốc. Môt phát ngôn nhân của công ty IBM đã chua chát nói rằng quyết định nay là “lệnh trục xuất của chính phủ Hoa Kỳ đối với khu vực phát triển nhanh nhất trong công nghệ máy điện tóan của Mỹ.”'

Tương tự như vậy, thuế quan đánh vào đường nhập cảng đã giữ cho giá đường tại Mỹ cao gấp năm lần giá trung bình của thế giới. Hậu quả là các công ty nước ngọt như Pepsi và Coke dùng “high-fructose corn syrup (mật chiết từ bắp có lựong đường trái cây cao)” thay đuờng trong lúc các công ty làm bánh kẹo như Hershey và Ferrara chuyển sản xuất ra nước ngòai. Từ 1980 đến 1987 tỷ lệ đường tiêu thụ trong tổng số luợng chất ngọt tiêu thụ giảm từ 65% xuống còn 47%. Trong một bài phân tích, nhà kinh tế Anne O. Krueger viết:

“Về lâu về dài phản ứng của thị truờng đối với chương trình bảo vệ ngành đuờng có thể đe dọa đến chính khả năng sinh tồn của tòan bộ kỹ nghệ đuờng”.

Việc bảo vệ đường còn làm hại đến những cố gắng chống việc buôn lậu ma túy của các chính quyền Mỹ. Một phúc trình của cơ quan Tình Bao Trung Ương (CIA) cho biết xuất cảng đường giảm đã khiến các nông dân tại Jamaica và Beliza chuyền sang trồng cần sa.

Lê Mạnh Hùng
03-2018