Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label NguyenHưuAnNKNoi. Show all posts
Showing posts with label NguyenHưuAnNKNoi. Show all posts

Friday, 18 October 2013

BÁO VIỆT CỘNG

TRONG BÀI CÓ CHỮ "CÀ MÂU" - CHỨNG TỎ NGUYỄN HỮU AN (BĐQ) MELBOURNE ÚC ĐÃ THUÊ VIỆT CỘNG KHẮC VÀO BẢNG ĐỒNG CỦA TƯỢNG ĐÀI ÚC -VIỆT Ở DANDENONG - TỈNH LỴ "CÀ MAU" (VNCH) BIẾN THÀNH "CÀ MÂU" (VIỆT CỘNG)./- Mt68


NỖI ĐAU SÂN BAY

Người Lao Động: Sân bay Long Thành: Số liệu... tào lao?

Nguyễn Đình Ấm
Những năm gần đây nhiều sân bay ở VN đã và nằm trong kế hoạch di dời ra chỗ khác ngốn những khoản tiền khổng lồ: Sân bay Nha Trang chuyển qua Cam Ranh, sân bay Phú Quốc cũ (SB Dương Đông) chuyển qua Dương Tơ, sân bay Tân Sơn Nhất sẽ chuyển qua Long Thành (Đồng Nai), sân bay Cát Bi (Hải Phòng) sẽ thay bằng sân bay Tiên Lãng, sân bay Cà Mâu cũng có đề nghị chuyển ra chỗ khác…Lý do di chuyển tất cả là “sân bay cũ chật hẹp không phát triển được, bị dân cư bao quanh, ô nhiễm…”…
Một câu hỏi đặt ra: Sân bay là những công trình lớn, vĩnh cửu được các quốc gia chọn địa điểm, quy hoạch rất cẩn thận, kỹ càng cho cả hiện tại và tương lai, trên thế giới rất ít bị thay đổi địa điểm nhưng tại sao ở VN lại diễn ra “cấp tập” như thế? Những sự di dời hối hả ấy có hoàn toàn theo nhu cầu khách quan hay bị cái gì nữa chi phối?


Sân bay Tân Sơn Nhất(TSN) được Pháp xây dựng năm 1930 ở quận Tân Bình, Gò Vấp,Phú Nhuận cách TP hơn 10km (nay là 8 km). Thời chế độ VNCH, lớp ngoài cùng sân bay là đường công vụ tuần tra, phía trong là hàng chục lớp rào kẽm gai, trong cùng là hào sâu, mỗi đoạn có tháp cảnh giới, trong cùng lại có đường tuần tra an ninh khép kín. Theo người đã làm việc ở TSN trước năm 1975 thì tính theo chu vi ngoài cùng TSN rộng không dưới 2.500 ha, diện tính “lõi” sau lớp hào trong cùng hơn 1.250 ha. Với quỹ đất này TSN đáp ứng sự phát triển “vô thời hạn”…
Thế nhưng, từ sau 75, nhất là từ những năm 1987-2.008 khi giá đất lên cao, các cơ quan của bộ quốc phòng, ngành HKVN, cư dân phá các lớp rào, “thanh lý” các nhà công vụ, dùng một số ít làm văn phòng, cơ sở SXKD, còn các vi la, những diện tích đất lưu không cây cổ thụ rộng mênh mông chia cho sĩ quan, cán bộ, dân làm nhà ở, nhà hàng, khách sạn, bán chác...Nhiều sếp bỗng dưng thành triệu phú đôla…Do các cuộc “đại đô thị hóa” với chiêu “phạt cho tồn tại” của chính quyền mà đến nay TSN chỉ còn 1.150 ha. Trong quỹ đất đó khi hàng không dân dụng (HKDD) hàng năm phát triển 2 con số thì chỉ được quản lý, sử dụng 205 ha còn đơn vị không quân hoạt động rất ít thì lại sở hữu tới 545 ha (400 ha khu bay dùng chung). Với 205 ha ấy HKDD TSN chỉ xây được hơn 30 điểm đỗ máy bay nên từ nhiều năm nay TSN bị quá tải chỗ đỗ, nhiều chuyến bay của VN và nước ngoài đến không còn chỗ đỗ phải bay vòng chờ lãng phí nhiên liệu, ô nhiễm môi trường, uy hiếp an toàn.
Trước năm 1975 do vị trí tối ưu TSN là một trong những HUB (điểm trung chuyển HK) ở đông nam Á, ga HK Đon Muang ở Bangkok (Thái Lan) chỉ như “ga xép”. Sau giải phóng chế độ bao cấp lại bị cấm vận, nền kinh tế VN lụn bại nên TSN phải nhường chỗ cho Don Muang (nay là Suvarnabhumi). Từ những năm 1990 nền kinh tế hồi phục thị trường TSN phát triển nhanh, đang lấy lại vị trí huy hoàng trước kia nhưng nay lại bị nạn quá tải sân đỗ chặn lại. Theo ông Nguyễn Thành Trung, nguyên P.TGĐ TCTHKVN thì do chỗ đỗ khó khăn nhiều hãng HK nước ngoài đã chuyển căn cứ transit đi Singapore, Hongkong…Rồi đây dù TSN hay Long Thành rộng mở thì họ cũng khó mà quay trở lại. Chiến lược HUB của TSN đang phá sản.
Cuối năm 2007 chính phủ cho TSN quy hoạch mở rộng sân bay theo hướng tăng thêm 30 ha đất sang phía quân sự nhàn rỗi để làm thêm 30 chỗ đỗ nữa nhưng bên quân sự “không thỏa thuận”. Tại sao đất đai quân sự cũng là của nhà nước, nếu đem làm sân đỗ thì vừa khỏi lãng phí, góp phần phát triển ngành HKVN, đất nước, TPHCM mà khi “vạn nhất” xẩy ra chuyện gì thì có ngay hạ tầng phục vụ chiến đấu…mà sao lại không thực hiện được để TSN dù có nhà ga mới với tổng công suất 20 triệu khách/năm trở thành “cọc cạch”? Chỉ đến khi dự án sân golf do DN quân đội “vì nhân dân quên mình” hình thành trái luật với diện tích 157 ha trong sân bay thì người ta mới vỡ lẽ. Năm 2011 báo chí đăng dồn dập nói lên sự vô lý của sân golf trong sân bay TSN và Gia Lâm nhưng chỉ được vài bữa phải câm bặt để hai sân golf tăng tốc độ thi công “chóng mặt”.
Những ngày gần đây dư luận lại rộ chuyện có nên xây sân bay Long Thành (Đồng Nai) thay cho sân bay Tân Sơn Nhất hay không. Cử tri thành phố HCM, nhiều lão thành tâm huyết yêu cầu chính phủ không nên xây sân bay LT mà hủy bỏ dự án sân golf rồi mở rộng TSN để tiết kiệm chi phí, giữ gìn một thương hiệu “vàng” gắn với lịch sử…Tuy nhiên, xem ra những lập luận của cử tri, những người tâm huyết…bị “lép vế” trước tiếng nói của chủ dự án, bộ GTVT, một số sếp ngành HKVN (dư luận gọi là “cái loa của các đại gia”?)...Họ đưa ra những con số “tào lao” bịp bợm dư luận. Ví dụ, thổi phồng tốc độ tăng trưởng khách, theo quy hoạch của cục HKVN năm 2010 sân bay TSN rộng 1.150 ha nhưng khi công khai họ đưa ra nếu mở rộng TSN phải giải phóng mặt bằng 641 ha, tức phải nâng diện tích TSN từ 1.150 ha lên đến 1.791 ha, lớn hơn cả quy hoạch Long Thành (1.688 ha), hoặc không tính 157 ha làm sân golf ở TSN. Do phải giải phóng những 641 ha, tái định cư nên phải chi 16,1 tỷ USD tiền GPMB nếu mở rộng TSN so với chỉ 0,730 USD nếu chuyển về Long Thành… Bất cứ ai nghe thông tin này cũng phải toát mồ hôi mà ủng hộ Long Thành vì nó quá tiết kiệm! Đặc biệt, đại gia cũng tuyên bố liều lĩnh: “…các nước Thái Lan, Hàn quốc, Nhật Bản…đều phải xây sân bay ra xa thành phố ít nhất 100km” là hoàn toàn bịp bợm. Thực tế, các nước này chỉ có Hàn Quốc xây sân bay quốc tế Inchon( Hangul) cách Seoul 70 do không tìm đâu ra khu đất bằng phẳng để làm sân bay trong vùng toàn đồi núi ở thủ đô Seoul, còn sân bay quốc tế Tokyo (Haneda) công suất 70 triệu khách/năm của Nhật cũng gần thành phố như TSN…
Như vậy, chỉ cần hủy dự án sân golf tận dụng cả 1.150 ha hiện có của TSN phục vụ cho hoạt động HK(dân dụng và quân sự) thì sân bay sẽ đáp ứng mọi phát triển ít nhất vài chục năm nữa, dân không phải chi khoản tiền thuế đến hàng chục tỷ USD trong lúc khó khăn. Sân bay Check Lap Kok của Hongkong có công suất hiện tại 45 triệu khách/năm và có thể phát triển lên 80 triệu cũng chỉ có quỹ đất 12 km2 tức 1.200 ha. Ngược lại, nếu các đại gia không tính 157 ha làm sân golf vào sân bay thì việc thực hiện ngay dự án chuyển TSN về Long Thành cũng là muộn (vì phải ít nhất 5 năm trong khi TSN đã quá tải sân đỗ từ năm 2005).
Theo nhiều chuyên gia HK thì phương án tối ưu là chuyển căn cứ không quân TSN đến Biên Hòa, “giải tán” sân golf, dành toàn bộ 1.150 ha cho HK dân dụng. Khi ấy sẽ giải quyết được 50% ô nhiễm môi trường, (máy bay quân sự ồn và khí thải gấp nhiều lần máy bay dân dụng) lại tách được mục tiêu số một khi có chiến tranh ra khỏi thành phố, giải tỏa mọi quá tải cho HKDD…Với phương án này nhà nước chỉ cần bỏ ra chừng 2-3 tỷ USD( thay vì hàng chục tỷ đô chỉ cho riêng Long Thành) là thừa mở mang TSN, trang bị hạ tầng cho Biên Hòa. Dăm bảy chục năm nữa nếu TSN quá tải  kinh tế nước nhà khấm khá hơn mới chuyển về Long Thành. Khi ấy 1.150 ha đất vàng kia để TPHCM sẽ làm công viên, quảng trường, sân bay thể thao, cấp cứu HK…Không có lý gì một TP lớn như HCM lại không có những công trình “phổ quát” ấy.

Cũng theo “quy luật” này, sân bay Gia Lâm(SBGL) ở Hà Nội cũng gần như chung số phận như TSN. Do “cái tội” chỉ cách hồ Hoàn Kiếm 10 phút xe, “tấc đất tấc vàng” nên những năm gần đây SBGL bị thu hẹp “không thương tiếc”. Hàng trăm ha đất phía nam sân bay biến thành nhà xưởng của DN, chia làm nhà ở, bán chác đẩy hàng loạt nhà công vụ đến sát phía nam khu bay. Ở phía bắc một sân gold nhỏ ép đến lề bảo hiểm đường băng, phía nam sân bay là sân gold 117 ha cũng của DN “vì nhân dân quên mình” tiến sát khu bay. Ngoài 75 ha đất quốc phòng, người dân phường Phúc Đồng, Gia Thụy (Q Long Biên) còn phải “hy sinh” 40 ha đất lúa hai vụ màu mỡ cho sân gold này. Do bị lấp hồ điều hòa, hệ thống thoát nước bị xâm phạm nên trong khi sân gold hoành tránh hình thành thì hạ tầng sân bay xuống cấp thảm hại. Dường băng, đường lăn thấm nước sụt, lún tứ tung. Chỉ một cơn mưa đường băng biến thành hồ( xem ảnh)…
Năm 2010,2011 ngành HKVN đã thương thảo với bên quân sự để chuyển các chuyến bay nội địa ngắn ở Nội Bài về Gia Lâm thuận tiện cho hành khách giải tỏa sự quá tải cho Nội Bài nhưng cũng không thành.
Sân bay Gia Lâm được chính phủ quy hoạch trong mạng sân bay quốc gia đáng lẽ ngày càng phát triển nhưng cũng như với TSN, Bạch Mai, Cát Bi…thì ngược lại do giá trị đất của nó. Tất cả mang một nỗi đau giống như con tê giác chết vì cái sừng!
Không biết dân ta còn phải bỏ ra bao nhiêu trăm tỷ đô nữa để thay đổi, di dời hàng loạt sân bay cho các đại gia lấy đất vàng?

NĐA
Theo Facebook Nguyễn Đình Ấm

Sân bay Long Thành: Số liệu... tào lao?

Thứ Năm, 17/10/2013 22:52
Cần đánh giá nghiêm túc tác động môi trường của sân golf trong sân bay Tân Sơn Nhất, TP HCM
Đó là ý kiến chung của các cử tri quận Tân Bình khi làm việc với Đoàn Đại biểu Quốc hội TP HCM về dự án sân bay quốc tế Long Thành sáng 17-10. Các cử tri cho rằng việc xây dựng sân bay Long Thành trong thời điểm này là chưa cần thiết.
Cử tri quận Tân Bình, TP HCM đồng loạt kiến nghị hủy bỏ sân golf trong sân bay Tân Sơn Nhất
Không thể tin được!
Cựu phi công Từ Để, nguyên cục phó Cục Tác chiến, khẳng định không thể tin được những số liệu trong báo cáo nghiên cứu khả thi dự án sân bay Long Thành. “Đó là những dự báo tào lao, họ cần số liệu nào thì lấy số liệu ấy đem vào báo cáo” - ông Từ Để nhận xét.
PGS-TS Nguyễn Thiện Tống - nguyên chủ nhiệm Bộ môn Kỹ thuật hàng không, Khoa Kỹ thuật giao thông Trường ĐH Bách khoa TP HCM - cho biết số liệu về sản lượng hàng không của sân bay Tân Sơn Nhất (TSN) trong Niên giám Thống kê của Cục Thống kê TP từ năm 2005 đến 2012 khác hẳn số liệu được dùng để dự báo.
Theo đó, số liệu của Cục Thống kê TP HCM cho thấy trong 8 năm qua, số chuyến bay quốc tế, số hành khách quốc tế và số lượng hàng hóa quốc tế đều giảm. Sự gia tăng số chuyến bay, hành khách và hàng hóa là do thành phần nội địa. Cụ thể, số chuyến bay tăng bình quân 4,5%/năm, trong đó bay quốc tế giảm bình quân 2,15%/năm, bay nội địa tăng bình quân 10,91%/năm. Tỉ lệ số chuyến bay quốc tế giảm từ 56,5% còn 35%.
Số hành khách tăng bình quân 4,9%/năm, trong đó khách quốc tế giảm bình quân 3,38%/năm, khách nội địa tăng bình quân 11,38%/năm. Tỉ lệ số hành khách bay quốc tế giảm từ 58,7% còn 38,4%. Số lượng hàng hóa không tăng mà giảm bình quân dưới 0,09%/năm, trong đó hàng hóa quốc tế giảm bình quân 4,05%/năm, hàng hóa nội địa tăng bình quân 7,42%/năm...
“Nếu tiếp tục tính toán theo khuynh hướng trên thì đến năm 2015, số chuyến bay sẽ là 89.800, số hành khách 11.461.500 và số lượng hàng hóa sẽ là 301.900 tấn. Theo kết quả dự báo trong dự án xây dựng sân bay Long Thành, đến năm 2015, số lượng hành khách sẽ là 18.827.000 và số lượng hàng hóa 458.005 tấn. Rõ ràng người ta đã cố tình phóng đại số liệu để xây sân bay Long Thành. Sự khác biệt giữa 2 kết quả tính toán trên rất lớn. Vì thế, dự báo về sản lượng hàng không ở sân bay TSN cần phải được kiểm chứng một cách độc lập. Điều này là cần thiết nhằm tránh lãng phí lớn khi xây dựng sân bay Long Thành” - ông Tống đề nghị.
Cần xóa sổ ngay sân golf
Rất nhiều cử tri bức xúc khi 157 ha ở sân bay TSN bị cho thuê làm sân golf trong khi Bộ GTVT kêu thiếu đất để mở rộng sân bay này.
Cử tri Phạm Hữu Bình chất vấn: Dùng đất quốc phòng để làm sân golf có đúng mục đích hay không? Nếu đây là đất thừa thì tại sao không dùng vào mục đích công ích mà lại làm sân golf? Theo ông Bình, sân golf không sinh lợi mà chính những khu biệt thự, nhà hàng, khách sạn trong khu vực này mới là “đất vàng” đem lại lợi ích lớn cho chủ đầu tư.
Cử tri Huỳnh Đặng cũng chất vấn: “Đất quốc phòng sao không sử dụng cho mục đích quốc phòng mà lại cho thuê làm sân golf? Đối tượng chơi golf có phải là đại gia và cán bộ tham nhũng? Người dân lao động bình thường làm sao có tiền vào chơi?”.
Một trong những lo ngại lớn là lượng thuốc bảo vệ thực vật được trút xuống để bảo vệ cỏ trong sân golf. Theo báo cáo đánh giá tác động môi trường của chủ đầu tư (Công ty Trường An), người dân không cần quá lo ngại về chuyện này. Tuy nhiên, cử tri Đào Khắc Khởi thẳng thắn nói ông “nghe không lọt tai” về chuyện xây sân golf mà không làm ảnh hưởng đến môi trường sống của người dân.
Ông Nguyễn Đăng Diệp, Phó Giám đốc Trung tâm Công nghệ sinh học nông nghiệp (Viện Khoa học Kỹ thuật Nông nghiệp miền Nam), cảnh báo: “Chủ đầu tư sẽ phải sử dụng rất nhiều thuốc trừ sâu để bảo vệ cỏ trong sân golf. Các loại thuốc này sẽ thấm vào mạch nước ngầm và ảnh hưởng nặng nề đến sức khỏe người dân”. Vì vậy, các cử tri đồng lòng kiến nghị hủy bỏ dự án sân golf trong sân bay TSN. Nếu có dùng phần đất quốc phòng thì chỉ nên dành cho mục đích mở rộng sân bay dân sự.
Bà Võ Thị Dung, Phó Đoàn Đại biểu Quốc hội TP HCM, đã ghi nhận những ý kiến của các cử tri và cho biết sẽ báo cáo Quốc hội trong kỳ họp tới nếu dự án sân bay Long Thành được đem ra đánh giá.
Xây lụi?
Ông Lê Quang Minh, Trưởng Phòng Phát triển hạ tầng Sở Kế hoạch và Đầu tư TP HCM, xác nhận hiện sân golf trong sân bay TSN vẫn chưa có giấy chứng nhận đầu tư. Trong khi đó, theo UBND quận Tân Bình, sân golf 18 lỗ này đang được xây dựng và sắp hoàn thành.
Bài và ảnh: Ánh Nguyệt/ NLĐ

Saturday, 13 April 2013

CỰU THIẾU ÚY NGUYỄN HỮU AN (NGUYỄN XẠO KHẮP NƠI) HỂ NGHE TIẾNG DAO THỚT LÀ HẮN TA TÌNH NGUYỆN TÌM ĐẾN - LẦN NẦY HẮN GIA NHẬP ĐỒNG BỌN "KÊN KÊN" TUẤN LÊ, NGUYỄN ĐẠC THÀNH ... ĐANG ĐẢO QUANH NGHĨA TRANG VÌ NGUYỄN THANH SƠN ĐANG ĐƯA ĐÍT RA NHỬ MỒI./- Mt68


Ý kiến về bài của BĐQ Nguyễn Khắp Nơi " Đem Hài Cốt Đồng Đội Trở Về "trong Việt Luận số Thứ Sáu tuần trước
Qua bài " Đem Hài Cốt Đồng Đội Trở Về " Ông Nguyễn Khắp Nơi đã kêu gọi mọi người phải ủng hộ ông NguyễnĐạc Thành và Thứ trưởng VC Nguyễn Thanh Sơn qua việc tìm xác tử sĩ VNCH và tu sửa Nghĩa trang quân đội Biên Hòa. Ông Nguyễn Khắp Nơi viết nếu ai không ủng hộ là từ chối nhiệm vụ đem xác đồng đội về và từ chối việc trùng tu phần mộ cho tử sĩ của quan đội mình:
" Nếu anh em quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa và thân nhân của những Tử Sĩ không đồng ý tham gia vào việc tìm và mang hài cốt đồng đội về với gia đình.
-Nếu anh em quân nhân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa và thân nhân của những Tử Sĩ không đồng ý tiếp tay vào việc trùng tu Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa:
Chúng ta sẽ là những quân nhân đầu tiên trên thế giới từ chối nhiệm vụ đem xác đồng đội trở về.
Chúng ta sẽ là những quân nhân đầu tiên trên thế giới từ chối việc trùng tu, gìn giữ mộ phần cho những tửsĩ của quân đội mình.
Những danh từ hoa mỹ ngày nào chúng ta nói với nhau, ghi vào sách vở, chép vào những bản nhạc: Nào là Tình Huynh Đệ Chi Binh, nào là Tình Quân Dân Cá Nước, anh tiền tuyến em hậu phương . . . chỉ là những danh từ rỗng tuếch, vô ý nghĩa, chót lưỡi đầu môi mà thôi.
Chúng ta chỉ là những kẻ đạo đức giả, là con người mà không có tình người.
Chính chúng ta mới là những con mèo quân nhân khóc cho con chuột tử sĩ mà thôi."
Luận điệu này sao giống luận điệu của cộng sản Việt Nam quá :
" Yêu nước là yêu chũ nghĩa Cộng sản " . Hàm ý " Không yêu chủ nghĩa Cộng sản là KHÔNG YÊU NƯỚC " !!!
Tại sao ông Nguyễn Khắp Nơi dám hồ đồ cho rằng ai khôngủng hộ ông Nguyễn Đạc Thành và Thứ trưởng VC Nguyễn Thanh Sơn là sai, là đạo đức giả
Ông Nguyễn Khắp Nơi có biết VC Nguyễn Thanh Sơnđã làm gì với chính sách chiêu dụ người Việt Tự do trở về theo CS hay không ?
Trong tháng 10 năm 2012 Nguyễn Thanh Sơn Chủ nhiệm Uỷ ban Nhà nước về người Việt Nam ở nước ngoài đã đến California và Texas để tuyên tuyền về kêu gọi người Việt trở về với Chính quyền CS . Kết quả ở Little Sai gòn California có nhà báo gốc lính Nguyễn Phương Hùng , anh này là cựu chuẩn úy BĐQ , ( Sĩ quan trừ bị Thủ Đức Khóa 27 ra trường giữa năm 1969 và giải ngũ tháng 11 năm 1969) từng là Hội trưởng BĐQ ở California và từng là Phó ngoại vụ của Tập Hợp Chiến Sĩ VNCH ở Hoa Kỳ , anh chủ trương website KNC Hải Ngoải anh được VC Nguyễn Thanh Sơn mời về Việt Nam " Tham quan xem đất nước tiến lên " ; Nguyễn Phương Hùng được hậu đãi , kết qua sau khi trở về Hoa Kỳ anh đã đánh phá các hội đoàn quốc gia tại Mỹ và công khai hổ trợ VC làm loa tuyên truyền cho chính quyền độc tài đảng trịCSVN. Trên website KBCHN của Nguyên Phương Hùng công khai trương cờ đỏ sao vàng của VC.
Inline image 6
Nguyễn Phương Hùng (bìa phải ) và thứ trưởng VC Nguyễn Thanh Sơn ( giữa)
Nguyễn Phương Hùng và Nguyễn Thanh Sơn gặp nhau ở Hà Nội
Ở Texas Nguyễn Thanh Sơn đã chiêu vụ được Luật sư trẻ và là nghị viên thành phố Houston tên Hoàng Duy Hùng .
Hoàng Duy Hùng v à vợ được về thăm VN và đến nhà riêng của Nguyễn Thanh Sơn ăn uống dĩ nhiên là anh ta bị VC móc nối và bắt đầuđánh phá lại các hội đoàn người Việt chống cộng tại Hoa Kỳ.
Sau khi thăm Nguyễn Thanh Sơn Hoàng Duy Hùng ruyên bố :
" Dân chủ không có nghĩa là đa đảng, đa đảng chưa chắc đã dân chủ. Ở nhiều nước trên thế giới dù rất dân chủ nhưng không cần đađảng"
Inline image 2
Hoàng Duy Hùng đang nhận quà từ tay Nguyễn Thanh Sơn tại tư gia của Nguyễn Thanh Sơn ở Hà Nội
Trở lại vụ ông Nguyễn Đạc Thành , người Việtở Úc và anh em cụ quân nhân đã từng ủng hộ ông thành qua việc gây quỹ "Bông hồng trên nắm mộ hoang " trong năm 2010, ông Thành nhận được hơn 46 ngàn dollars. Lý do có nhiều người ủng hộ là vì đây là việc làm nhân đạo trong việc tìm bốc mộ tù cải tạo. Ông Thành đã dùng số tiền này ( tương đương 1 tỷ đồng VN) mang về Việt Nam để "giao tế " với chính quyền CSVN. Những thân nhân nào muốn bốc mộ các sĩ quan bị chết trong trại tù cải tạo ở Miền Bắcđều nhờ ông " giúp " vì ông "quen biết " với các giới chức CSVN. Trừ những thân nhân tử sĩ còn ở lại VN đa số là thân nhân tử sĩ ở nước ngoài dĩ nhiên là họ chi tiền trả mọi chi phí bốc mộ và phải trãi qua bao khó khăn chờ đợi với nhiều thủ tục phiền phức.
Khi thấy hình Nguyễn Đạc Thành đứng cạnh Nguyễn Thanh Sơn vái lại ở Nghĩa Trang Biên Hòa ai cũng biết là trò trình diễn của VC : " nhân nghĩa và đạo đức CS" !
nhưng thực chất là VC muốn chứng tỏ với Hoa Kỳ là VC cũng " nhân bản, nhân quyền " lắm . Họ không có vi phạm nhân quyền như Quốc hội Hoa Kỳ lên án.
Xem đoạn viết sau đây thì thấy rõ ý đồ của Cộng Sản đưa ra để " Dụ " Hoa Kỳ :
Ông Sơn nhân địp này mời luôn cả Tổng Lãnh Sự Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ tại Saigòn là ông Lê Thành Ân cùng đi luôn để nghe tôi trình bầy một lần cho rõ. Khi ra xe thì ông Sơn mới được nhắc là ông sẽ phảiđi dự một buổi họp khác liền bây giờ, nên ông Sơn đã xin lỗi tôi và gọi điện thoại cho ông Ân để dời lại buổi viếng thăm vào sáng ngày 01 03 2013. Rất tiếc là ông Ân lại bận vào sáng mai, nên hẹn sẽ đi viếng Nghĩa Trang vào một ngày khác." ( Trích đoạn trong bài của ông NKN)
Và sau đây là lời anh Nguyễn Anh Dũng, đã từng là phó chủ tịch của ông Thành :
Tôi ủng hộ những việc làm nhân đạo của Th/T Thành và muốn làm một việc gìđó đối với anh linh các chiến hữu kém may mắn nên đã nhận lời mời của Th/T Thành: Thay ông về VN điều hành việc bốc mộ (lý do vợ ông bị kém sức khỏe, ông không thể xa nhà lâu). Tuy nhiên tháng 10 vừa qua (2012) tôi đã chính thức rút lui khỏi VAF với lý do việc bốc mộ tại Phú Yên đã bị liên tục trì hoãn tới 3 lần trong 2 năm 2011 và 2012 và đến nay vẫn chưa có phép. Lần cuối cùng vợchồng chúng tôi sẵn sàng về VN để bốc mộ (tại Làng Đá kỳ 2 thay vì Phú Yên) là tháng 10/2012. Ba tháng trước đó Th/T Thành cho hay sẽ có phép của VN, nhưng chúng tôi đòi phải có giấy phép chính thức mới mua vé máy bay. Kết quả, vì không có giấy phép nên tôi xin rút lui để VAF tìm người khác thay thế cho kịp. Sau đó chúng tôi được hay chuyến đi Làng Đá tháng 10/2012 đã không hề xẩy ra như Th/T Thành quả quyết và đến nay cũng chưa thấy có biến chuyển gì.
Đùng một cái, tôi đọc được tin Th/T Thành và Thứ Trưởng VC thăm và niệm hương tại NTQĐBH, tôi giật mình và tự hỏi, VC có ý đồ gì đây? Họ muốn đưa mồi mới ra để nhắm lợi gì? hay đã đến lúc họ có chiều hướng nhân đạo (?). Tôi cũng nghĩ không biết nếu tôi đã không từ chức khỏi chức vụ Vice President của VAF, liệu tôi có cùng Th/T Thành xuất hiện tại NTQĐBH mới đây không!
Nhà văn Giao Chỉ tức cựu Đại tá VũVăn Lộc , người cổ vũ ông Thành qua bài " Tới luôn bác Thành " nhưng sau khi đọc bài
VIỆT CỘNG TU BỔ NGHĨA TRANG QUÂN ĐỘI BIÊN HOÀ: MỘT ÂM MƯU PHÁ HOẠI DI SẢN LỊCH SỬ CỦA QUỐC GIA Bài viết của Đỗ Ngọc Uyển
(Trích một đoạn bài viết )
"Trên bình diện pháp lý thì Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hoà là di sản của quốc gia Việt Nam. Ông Nguyễn Đạc Thành và cái tổ chức tư nhân Mỹ của ông mang cái danh xưng lập lờ là ‘Sáng Hội Việt Mỹ” tức “Vietnamese American Foundation” không có tư cách pháp lý để đứng ra tu bổ nghĩa trang quốc gia này. Đây là một sự lạm quyền phi pháp. Cái mỹ từ“nhân đạo” chỉ là cái cớ mà ông Nguyễn Đạc Thành viện ra để có lý do làm ăn với Việt Cộng. Nhìn kỹ sẽ thấy ông Thành chỉ làm những gì được VC cho phép hoặc chúng sai làm. VC rất cần một “cộng sự viên” như ông Thành để tuyên truyền vềviệc làm “nhân đạo” của chúng..
Cũng trên bình diện pháp lý, dù là một chính quyền de facto (không chính thống), nhưng Việt Cộng vẫn có bổn phận và trách nhiệm của một chính quyền là phải bảo vệ, giữ gìn và tu bổ những di sản lịch sử của quốc gia theo đúng kiến trúc nguyên thuỷ để truyền lại cho hậu thế. Quan sát thật kỹ những gì đang diễn tiến sẽ thấy Việt cộng đang phá hoại Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hoà và chúng đã cho ông Nguyễn Đạc Thành “ăn theo” để cùng chúng chia sẻ tội ác lịch sử này. Ông Nguyễn Đạc Thành vì “ngây thơ?” đã đưa đầu vào bụi gai. (http://www.vietlandnews.net/forum/showthread.php?t=24103)
Cựu đại tá Vũ Văn Lộc đã vội email cho cựu đại tá Hà Mai Việt
From: Loc Vu <giaochi12@gmail.com>
To: Viet Ha
Sent: Saturday, March 30, 2013 4:52 PM
Subject: Re: Ông Nguyễn Đạc Thành TU BỔ NGHĨA TRANG QUÂN ĐỘI BIÊN HOÀ
Anh Viet oi

Trung ta Uyen truyen tin da viet rat tam huyet cong phu va quyet liet
Anh em gui cho toi quan diem nay.
Toi noi hay lam, hoan toan dong y
Ra lenh cho tui cong san lam di
vu van loc
Anh Việt ơi

Trung tá Uyên đã viết rất tâm huyết công phu và quyết liệt
Anh em gửi cho tôi quanđiểm này.
Tôi nói hay lắm, hoàn đồng ý
Ra lệnh cho tui cộng sản làm đi

Vũ Văn Lộc
Dựa vào hình ảnh của ông Thành và Nguyễn Thanh Sơn chụp ở Nghĩa trang Quân đội Biên Hòa rồi cho rằng Việt Cộng đã cởi mở và thay đổi mà "hồ hởi phấn khởi " để khuyên mọi người cùng nhau nhảy vào thì thật là quá sớm và quá lầm lẫn . Trong quá khứ Cộng sản bao lần dỡ trò lưu manh xảo trá và lật lộng. Họ đã dựng lên những tổ chức giả trá hình cho là của nhân dân như từ Chính phủ Hòa hợp hòa giải ở Miền Nam trước 30 tháng 4 1975 đến các tổchức vượt biên giả, phục quốc già , dân chủ giả v.v...để rồi bắt giam tất cả.
Việc tu sửa nghĩa trang Biên Hòa của VC chẳng ai ngăn cản , ngăn cản cũng không được và theo thông báo của hội VAF của ông Thành thì toàn bộ tốn phí cho công
việc sửa chửa nghĩa trang là do VC đài thọ thì tại sao không chờxem Việt Cộng muốn dở trò gì nữa đây hơn là nhắm mắt ủng hộ ngay.
Rồi đây Thứ trưởng VC Nguyễn Thanh Sơn sẽ đến Úc châu như đã đến Hoa Kỳ để khuyến dụ " kiều bào trởvề khối đại đoàn kết dân tộc “ .
Tôi thắc mắc là ai sẽ đứng ra tổ chức đón tiếp Thứ trưởng VC Nguyễn Thanh Sơn đến Úc ? Hội đoàn nào? , Cộng đồng hay tổ chức gia đình Quân đội nào ? Báo Việt Luận chăng ? hay Nguyễn Khắp Nơi ?
Tôi nghĩ sẽ không có một hội đoàn nào đứng ra tiếp đón VC Nguyễn Thanh Sơn cả mà ngược lại . Còn báo Việt Luận có lập trường chống cộng rõ ràng hơn chục năm qua
thì không bao giờ có chuyện đón tiếp VC.
Vậy còn ai đây ?
Qua bài viết "Đem Hài Cốt Đồng Đội Trở Về " của Nguyễn Khắp Nơi như là dạy dỗ mọi người nhất là cựu quân nhân tôi thử tìm tòi xem Nguyễn Khắp Nơi là ai thâm niên quân vụ như thế nào mà dám “lên lớp “ .Theo trang Nhà của ông NKN (nguyenkhapnoi.com) tôi được biết Nguyễn Khắp Nơi tức Nguyễn Hữu An gốc Chuẩn uý BĐQ , ông đi lính chưa được 2 năm thì giải ngũ ( đi Thủ Đức khóa 1/72 lẽ ra mãn-khóa ngày 8-12-1972, nhưng vì Hiệp-định Paris nên mãi đến tháng 3-1973 và giải ngũ năm 1974)
.
Nhớ đến chuẩn uý BĐQ Nguyễn Phương Hùng ở California bất giác tôi rùn mình.
Cuối cùng tôi muốn dùng lại câu nói của Nguyễn Khắp Nơi trong một bài báo trước đây , ông đã đặt câu hỏi với Vũ Nhuận , xướng ngôn viên của SBS Radio để kết thúc bài này
ANH ĐƯỢC CHỈ THỊ CỦA AI ?
Nguyễn Thân

Monday, 4 March 2013

Bài nầy có nhiều điểm bịa đặt rất xạo./- Mt68

HỌC XONG ĐI LÀM CHO CHÍNH PHỦ VIỆT CỘNG MÀ KHÔNG PHẢI VIỆT CỘNG -NÓI KHÔNG DÍNH DÁNG VỚI VIỆT CỘNG NÀ NÀM THAO HẢ VC CON ???
-Cái hộp đựng tro hài cốt nặng độ 5 kg - Không thể rất nhẹ ? Thường thì gởi theo hành lý chứ không ai xách tay?
- Chuẩn Úy Thủ Đức mà 18 tuổi được sao ? 

-NGƯỜI TA GỌI BÀ NẦY LÀ VIỆT CỘNG CON LÀ ĐÚNG 100%VÌ BÀ NÓI SẶC MÙI VC - HƠN NỮA KHÔNG PHẢI LẤY CỰU QN VNCH LÀ TỰ NHIÊN TRỞ THÀNH NGƯỜI CHỐNG CỘNG - NGUYỄN HỮU AN VIẾT BÀI NẦY ĐỂ KHUYẾN CÁO NGƯỜI TỴ NẠN KHÔNG ĐƯỢC GỌI "VIỆT CỘNG CON" CHĂNG ? MỘT GIA ĐÌNH LÀM ĂN BỐC KHÓI NHƯ VẬY MÀ KHÔNG "DÍNH LÍU" GÌ VỚI VC ? MUỐN ĐI DU HỌC LÀ ĐI ĐƯỢC NGAY - VIỆT CỘNG NGÀY NAY NGON LÀNH VẬY SAO ? VỪA PHẢI THÔI VC CON./- Mt68


 “Việt cộng con”

Viết theo lời kể của một cô gái người Bắc.
Đương nhiên, tên của tôi không phải là “Việt Cộng Con” rồi.
Và tôi cũng không phải là Việt Cộng, xin bảo đảm một trăm phần trăm.
Tên tôi là Trinh, Trần Thị Ngọc Trinh. Tôi lấy chồng là một người Lính Việt Nam Cộng Hòa. Con trai tôi tên là Nam, cháu nay đã được năm tuổi rồi. Mỗi lần về thăm nhà, cháu luôn luôn hãnh diện khoe với ông bà ngoại:
“Ông ơi, bà ơi, cháu là con của Lính Cộng Hòa đấy.”
Tức là, tôi không có dính dáng gì đến Việt Cộng cả. Vậy thì tại sao tôi lại có cái tên... “Việt Cộng Con”?
Theo lời bố tôi kể lại, bố mẹ tôi quê quán ở Phú Thọ, sau chuyển về Hà Giang. Đến năm 1979 thì mới về Hà Nội ở. Lúc đầu, gia đình tôi không có "hộ khẩu", phải sống tạm bợ ở gầm cầu. Hàng ngày, ba mẹ tôi đi ra chợ, bến xe hàng hay là bến xe lửa xuyên Việt đứng chờ công việc làm, ai nhờ việc gì thì làm việc nấy, thông thường là khuân vác, đẩy xe, cưa cây... Kiếm được việc làm không phải dễ, vì ba mẹ tôi là dân mới tới, thường bị đám người sống lâu năm ở chợ tranh dành đuổi đi đừng ở nơi xa chứ không cho đứng ở gần chợ.
Một hôm, có một đoàn người gồm đa số là đàn bà từ miền Nam vào, nhờ đẩy hàng đi Hà Giang. Hà Giang cách Hà Nội cả trăm cây số, đám đầu nậu không biết địa thế, hơn nữa, vì Hà Giang gần núi, có nhiều sơn lam chướng khí, nên không ai dám nhận đi hàng, bọn chúng mới gọi bố mẹ tôi đến mà bố thí cho việc làm. Tưởng đi đâu chứ Hà Giang thì bố mẹ tôi sống ở đó từ nhỏ, biết từng góc rừng, từng con đường mòn xuyên qua núi. Thì ra đó là những người vợ, con của Lính Cộng Hòa bị đi tù cải tạo. Từ Hà Nội đến Hà Giang thì có xe hàng, nhưng từ Hà Giang tới các trại tù thì phải gánh hàng đi bộ nhiều ngày mới tới.
Bố mẹ tôi chịu cực khổ đưa những người khách hàng đến tận nơi, chờ họ gặp người thân xong xuôi rồi lại đưa họ trở về ga Hàng Cỏ Hà Nội. Những người này cám ơn bố mẹ tôi và tặng tiền nhiều lắm. Sau chuyến đi đó, bọn đầu nậu đứng bến có vẻ nể nang bố mẹ tôi, không dám dành mối như trước nữa. Thực ra, cũng vì không có đứa nào biết đường đi nước bước ở Hà Giang và những vùng xa xôi có trại tù cải tạo, nên bố mẹ tôi hầu như được độc quyền đưa đón thân nhân những người tù cải tạo. Những người này vừa tử tế lịch sự, vừa cho tiền thưởng khá, vì thế, cuộc sống của gia đình tôi mới đỡ vất vả. Nhờ có ít tiền, bố mẹ tôi mới... mua được hộ khẩu ở Hà Nội và cho anh em chúng tôi đi học. Trong thời gian đưa đón những người Miền Nam này, bố mẹ tôi đã được họ tin tưởng, vui vẻ nói chuyện và còn chỉ dẫn cách nấu những món ăn ở Miền Nam, như là bánh xèo, bánh phồng tôm, chả giò... Đã có một lần, một nhóm người vì phải mang theo nhiều hàng, lại già yếu bệnh tật, nên đã nhờ bố mẹ tôi vào Nam để mang hàng từ đó ra ngoài Bắc cho họ. Nhân dịp này, họ đã đưa bố mẹ tôi đi chợ mua những món hàng cần thiết và đãi bố mẹ tôi ăn một bữa no say.
Đến khi những người đi thăm thân nhân tù cải tạo vơi đi dần, bố mẹ tôi liền giải nghệ mà mở một quán ăn nhỏ, chuyên bán những “Món Ngon Miền Nam”. Thời gian đó, bất cứ món hàng nào có xuất xứ "Miền Nam" đều được dân miền Bắc thèm muốn, mua bằng hết, từ cây kim sợi chỉ, nói chi tới những Món Ngon Miền Nam. Cửa hàng của bố mẹ tôi vì thế mà lúc nào cũng đông khách.
Học xong đại học, tôi xin đi làm cho chính phủ, thời gian rảnh thì phụ bố mẹ tôi trông coi công việc. Cửa hàng bán những món ăn Miền Nam của bố mẹ tôi càng ngày càng phát triển, không những chỉ bán hàng ăn, bố mẹ tôi còn mở công ty, mua nhiều loại hàng ở Miền Nam đem ra Bắc bán nữa.
Trong thời gian làm việc, tôi đã được tiếp xúc với một số bạn bè đi du học trở về, đa số đều nói ngoại ngữ rất khá, và đều vào Sàigòn làm việc, chứ không chịu ở lại ngoài Bắc, dù rằng Hà Nội mới là thủ đô. Tôi bắt chước bạn bè, xin bố mẹ tôi cho vào Nam làm việc, nhân tiện làm đầu cầu mua hàng trong Nam đem ra Bắc.
Vào tới Sàigòn rồi, đi làm một thời gian rồi, tôi mới thấy là giữa những người giữ chức vụ cao, được gọi là "lãnh đạo cơ quan" mặc dù là học thức kém, tầm mức hiểu biết về việc làm rất là hạn chế, nhưng lại là những người ngồi mát ăn bát vàng, hống hách với dân chúng nhiều nhất. Càng tỏ ra khó khăn, họ càng được hối lộ và lấy đuợc nhiều tiền trong công quỹ. Những người có bằng cấp, biết làm việc và phải tiếp xúc với dân chúng nhiều như chúng tôi thì lại bị đẩy cho làm việc thật là nhiều. Và cũng vì sự hống hách quan liêu của cấp trên, mà chúng tôi bị vạ lây, bị dân chúng miền Namghét bỏ. Thậm chí, chỉ nhìn thấy chúng tôi, hoặc chỉ cần nghe giọng nói của chúng tôi thôi, họ đã bỏ đi, không quên nói nhỏ với nhau: "Cái đồ Bắc Kỳ... thấy ghét"
Mặc dù những điều kiện mà chúng tôi giải thích, là do cấp trên đòi hỏi, chứ chúng tôi không hề muốn làm như vậy.
Một vài lần, tôi được dịp may tiếp xúc với những người ngoại quốc tới làm việc chung với chúng tôi, họ có kiến thức rất cao, nói chuyện rất lịch sự. Cũng có những lần tôi được tiếp xúc với vài du khách đến nhờ làm thủ tục, tôi thấy họ nói chuyện cũng hòa nhã và rất hiểu biết. Tầm mắt và kiến thức của tôi được mở rộng, tôi muốn được đi du học để mở mang trí tuệ, và cũng để có thể giúp cho công việc làm ăn của gia đình tôi được phát triển hơn. Tôi đem việc này ra bàn với bố mẹ tôi, cả hai đều đồng ý, nhất là ông bà nội của tôi. Chọn nơi học mới là điều khó khăn hơn cả. Đa số các bạn bè của tôi chọn đi học ở Mỹ (nhất là những đứa có cha mẹ có quốc tịch đảng), tôi lại thấy Úc là xứ sở hiền hòa có nhiền nét về văn hóa nghệ thuật, nên tôi đã chọn môn học về Tài chánh ở trường Đại Học RMIT (Royal Melbourne Institute of Technology), Melbourne, nước Úc.
Dù là đã có một ít vốn liếng tiếng Anh đã học ở trường học cũng như trường đời, nhưng ngày đầu tiên đến giảng đưởng nghe giảng bài, thú thực là tôi như con vịt nghe sấm, chẳng hiểu ông Giảng viên tóc vàng nói cái gì cả, vì giọng của ông hoàn toàn là giọng Úc, khác xa với những phát âm theo tiếng Mỹ mà tôi đã từng nghe ở Việt Nam. Môn học kế tiếp thì tôi lại còn thua nặng hơn nữa, vì Giảng viên này gốc ngưởi Ấn Độ, tiếng Anh của ông còn pha nhiều âm thanh R R R thật là khó nghe.
Hai năm trời trôi đi thật nhanh, ngoài giờ học, tôi xin đi làm thêm ở những nhà hàng ăn ở đường Victoria, khu vực Richmond. Những nhà hàng này tuy bán món ăn Việt Nam nhưng đa số khách hàng lại là người da trắng, nên nhờ đó mà tiếng Anh của tôi đã khá hơn trước và cách phát âm cũng vì thế mà đổi hoàn toàn theo giọng Úc. 
Cuối cùng, tôi đã học xong cái bằng Master và sửa soạn khăn gói về nước. Bạn bè của tôi đa số xin ở lại Úc làm việc và sinh sống, tôi không có ý định ở lại, chỉ muốn về phụ giúp gia đình mà thôi.
Tôi mua vé máy bay về Sàigòn trước, nghỉ ở đó một ngày gặp bạn bè rồi mới về Hà Nội ở luôn. Ngồi bên cạnh tôi là một người đàn ông trung niên, ông không bắt chuyện với tôi mà chỉ ngồi im lặng, lâu lâu lại nhìn vào cái hộp sắt gắn kín đang cầm trên tay. Mãi khi xuống phi trường Changi để nghỉ hai tiếng, ông mới mở miệng nhờ tôi cầm dùm cái hộp sắt để đứng lên lấy hành lý để trên khoang xuống. Cái hộp tưởng là bằng sắt nhưng lại là hộp bằng nhôm rất nhẹ.
Ngồi trên ghế chờ đợi, ông mới cho tôi biết đó là cái hộp đựng tro của vợ ông. Vợ ông mới qua đời tuần trước, đã được hỏa táng và ông đem về Việt Nam để ở nhà mẹ vợ, theo lời trăn trối của vợ ông trước khi chết.
Tới phi trường Tân Sơn Nhất, ông chào và cám ơn tôi một lần nữa rồi ai về nhà nấy. Tôi không biết tên ông là gì và ông cũng chẳng bĩết tôi là ai?
Một năm sau, tôi quay trở lại Úc để dự lễ phát bằng cấp cho đứa em tôi. Đang đi trên đườngVictoria, thật là ngạc nhiên, tôi đã gặp lại ông khách đi chung máy bay hồi nào. Ông cho tôi biết đã đem tro tàn của người vợ về xong xuôi rồi, đã đi làm trở lại. Tôi cũng cho ông hay là tôi đã xin được việc làm và đang làm việc ở Sàigòn, nhân dịp dự lễ phát bằng cấp cho đứa em, tôi xin nghỉ một tháng để đi thăm những thắng cảnh Úc mà trong suốt hai năm đi học tôi không có thì giờ đi đâu cả. Lần này ông cho tôi số điện thoại và nói nếu tôi muốn đi chơi thăm phong cảnh, ông sẽ xin nghỉ đưa tôi đi cho vui.
Thế là chúng tôi quen nhau. Ông tên Thanh, là Lính Cộng Hòa, ngày cuối cùng của cuộc chiến, ông là một Chuẩn Úy 18 tuổi mới ra trường, đánh trận đầu tiên và cũng là trận cuối cùng của đời lính. Ông có hai đứa con nhưng chúng nó đi làm ở Tiểu bang khác, lâu lâu mới về thăm nhà, còn tôi, tôi ba mươi lăm tuổi rồi, và chưa có ý định gì về tương lai cả.
Về lại Sàigòn, chúng tôi vẫn tiếp tục emails qua lại với nhau. Có một lần ông về Việt Nam thăm tro tàn của vợ và nhân dịp đó đi chơi uống cà phê với tôi. Qua năm sau, tôi muốn trở lại Úc một lần nữa để đi thăm Đảo San Hô ở Queensland, Thanh cũng xin nghỉ để đi chơi cùng với tôi.
Thanh đã ngỏ lời muốn cưới tôi làm vợ. Suy đi nghĩ lại, tôi tuy còn độc thân nhưng đã lớn tuổi rồi (so với Thanh thì tôi còn nhỏ lắm), nên đồng ý làm vợ Thanh.
Thanh làm bữa tiệc gia đình để ra mắt tôi với hai đứa con và bạn bè. Hai đứa con của Thanh nói toàn tiếng Anh, tụi nó không có ý kiến gì, miễn thấy ba nó vui là được rồi. Lần đầu tiên gặp những người bạn của Thanh, tôi vui miệng kể lại cuộc đi chơi ở Đảo San Hô:
“Thật là... Hoành Tráng chưa từng thấy. Đi xem đảo xong, chúng em đi phố mua hàng, chỗ nào cũng bán Khuyến mãi, thích ghê..”
Cả nhà đang ồn ào, tôi chợt thấy không khí có vẻ im lặng sau khi tôi nói chuyện, những người bạn của Thanh nhìn tôi có vẻ e dè lắm, họ vẫn nói chuyện, nhưng hình như không có nói chuyện với tôi. Một bà vợ của người bạn thân của Thanh đã hỏi thẳng tôi:
“Cô là... du học sinh hả? Lấy chồng già để... được ở lại Úc hả?”
Khi vào trong bếp lấy thêm đồ ăn, tôi thoáng nghe một người nào đó nói nhỏ với Thanh:
“Mày lấy... Việt Cộng Con đấy à?”
Tôi nghe Thanh trả lời:
“Đâu phải ai nói giọng Bắc cũng đều là Việt Cộng hết đâu!”
Tiệc cưới của chúng tôi mới là phiền phức, mặc dù chúng tôi chỉ tổ chức đơn giản thôi, nhưng bạn bè của Thanh nhận thiệp mời, họ đều có vẻ ngại ngùng, không muốn tham dự. Thanh nói với tôi:
“Ông Hội trưởng của anh họp cả hội lại để lấy quyết định... có dự tiệc cưới của anh hay không? Họ quyết định... đi với tư cách cá nhân mà thôi, vì dù sao cũng là bạn bè.”
Tôi ngần ngừ nói với Thanh:
“Anh ơi... nếu thấy khó khăn quá, hay là... mình đừng có lấy nhau nữa... Sao họ lại... kỳ thị với em như vậy? Em nói tiếng Bắc, vì em sinh đẻ ở ngoài Bắc, chứ em đâu có tội tình gì đâu?”
Thanh an ủi tôi:
“Em cũng phải hiểu cho họ, họ cũng như anh, đều là những người bị bọn Cộng sản Bắc Việt xâm chiếm đất nước, bắt tù bắt tội sống chết đủ điều. Suốt ngày họ nghe cái giọng Bắc kỳ mạt sát họ, nó thấm vào đầu, nên không thể có cảm tình với cái giọng Bắc được. Anh hiểu em, nhưng họ chưa hiểu và chưa thông cảm cho em. Cứ để một thời gian, họ sẽ hiểu em đó mà.”
Tôi sinh đứa con trai đầu lòng, đặt tên cháu là Nam. Ngày thôi nôi, anh chị nó đến dự, vui vẻ thay phiên ẵm em, đứa con gái út của Thanh ẵm em vừa cười vừa nói:
“My... baby brother”
Những người bạn chúc mừng Thanh... “Đáo Mã Thành Công”.
Khi tôi tháo chiếc dây chuyền hộ mạng của tôi đeo vào cổ cho Nam, một bà ngạc nhiên nhìn sợi giây mà hỏi tôi:
“Cái gì vậy?”
“Dây chuyền hộ mạng của em đấy.”
“Đẹp quá nhỉ! Ai khắc mà đẹp quá, hình như là hai cái mặt chữ khắc trên gỗ đen thì phải.”
Chồng tôi biết tôi có sợi dây chuyền này, nhưng coi đó là đồ nữ trang của tôi thôi, nên chẳng để ý đến. Khi thấy ai cũng nhìn vào nó, tôi vui miệng kể lại lai lịch của sợi giây chuyền cho tất cả cùng nghe:
Tôi sinh ra ở Hà Giang. Nói là Hà Giang chỉ để cho có nơi có chốn trên bản đồ mà thôi, chứ thực ra, nơi tôi sinh ra không có tên trên bản đồ miền Bắc. Đó là một nơi ở giữa rừng núi âm u không có vết chân người.
Theo bố tôi kể lại, vào thời năm 1954, khi mọi người dân đều muốn di cư vào Nam, gia đình tôi gồm có ông bà nội, ba mẹ tôi và gia đình của các bác các chú đã gồng gánh từ quê lên Hải Phòng, để xuống tầu di cư vào Nam. Khi đang ở trên đường thì gặp một đám người khác cũng nhận là đi di cư và biết có một con đường tắt đi Hải Phòng rất gần, thế là cả bọn theo chân đám người này. Đến chiều tối thì có xe hàng tới chở tất cả, nói rằng đi xe cho chóng đến nơi. Xe chở đi tới một vùng rất xa, tài xế cho mọi người xuống mà nói rằng, nghỉ đỡ đêm nay, sáng mai sẽ có xe khác tới chở thẳng đến Hải Phòng. Ai cũng vui mừng trải chiếu ra ngủ qua đêm. Sáng hôm sau, có xe tới đón thật, nhiều xe lắm, xe nào cũng chở đầy người. Mọi người vui mừng kéo nhau lên xe đi Hải Phòng. Xe đi cả ngày trời vẫn không tới vùng biển như mọi người mong đợi, trái lại, xe chở mọi người tới một nơi đầy lính canh có súng. Những người lính này chĩa súng bắt tất cả ngồi im không được hỏi han gì cả, họ khiêng từng miếng vải nhà binh tới phủ kín xe rồi bắt đầu chạy suốt đêm. Đến sáng mới tói nơi, cả bọn được đẩy xuống xe để bị chỉa súng bắt đi bộ vào trong rừng. Tới nơi, cán bộ tập họp mọi người lại, kết tội cả nhóm là đã phạm tội phản lại nhân dân, bỏ trốn vào miền Nam, bị đầy vào đây đến bao giờ được cách mạng và nhân dân khoan hồng, sẽ được về với nhân dân.
Đến lúc đó, mọi người mới biết rằng đã bị bọn Cộng sản đưa người ra dụ dỗ đi theo chúng để rồi bị đi đầy vào vùng rừng núi âm u không biết ngày về. Lâu lâu lại có từng đoàn người khác hoặc được xe chở, hoặc bị xiềng xích đi bộ ngang qua để tới những nơi xa xôi hoang vắng khác được gọi là “Cổng Trời”.
Vào khoảng năm 1960, có thêm một nhóm tù nữa được đưa tới Cổng Trời, đám người này thỉnh thoảng được ra ngoài làm rừng, họ tự xưng là “Biệt Kích Miền Nam” được thả ra Bắc để hoạt động, chẳng may bị bắt.
Tôi sinh ra vào năm 1973 ở cái vùng rừng núi âm u, trại tù của những người muốn di cư vào Nam năm 1954 và trải qua thời thơ ấu ở giữa nơi núi rừng trùng điệp không bóng người này. Khi tôi được năm tuổi, một hôm đi theo cha chặt mây, đã bị ngã xuống hố sâu. Bố tôi bất lực nhìn thân xác của tôi mà không có cách nào để cứu. May thay, một nhóm Biệt kích đi ngang, thấy vậy đã thòng dây đu xuống tận vực xâu mà cứu tôi lên và đưa cả hai bố con tôi về tận nhà. Từ đó, lâu lâu những người Biệt Kích này lại đi ngang vào thăm gia đình tôi. Người Biệt kích cứu tôi nhận tôi làm con nuôi và đã gỡ sợi dây chuyền ông đang đeo để đeo vào cổ tôi mà nói:
“Tặng cho cháu cái bùa hộ mạng đó.”
Ông giải thích cho bố tôi biết, sợi dây chuyền này do ông đẽo gỗ trong rừng mà khắc thành hai chữ BK tức là Biệt Kích. Các chú này đã khuyên bố mẹ tôi nên tìm cách về thành phố mà sống, chứ đừng ở mãi nơi rừng hoang cô quạnh này mà bỏ phí cuộc đời của những dám con cháu.
Năm 1979, khi Trung cộng bắt đầu đánh Miền Bắc, những Biệt Kích đã bị đem đi nơi khác, bố mẹ tôi nhớ lời các Biệt Kích mà tìm đường trốn về Hà Nội, vì thế, tôi mới được đi học và sống cho đến ngày hôm nay.
Khi tôi kể xong câu chuyện, mọi người đều thay nhau cầm lấy sợi dây chuyền của con tôi một cách trân trọng và quý mến. Người bạn mà trước đây gọi tôi là “Việt Cộng Con” là người đầu tiên hỏi tôi:
“Gia đình của chị bị đưa đi... vùng kinh tế mới Cổng Trời đấy à? Chỉ vì muốn di cư mà bị đầy ải suốt hơn hai mươi năm trời đấy sao? Bọn Việt cộng chúng mày sao mà tàn ác thế! Cám ơn Trời Phật đã phù hộ cho gia đình chị, những người Việt Nam yêu Tự Do, còn sống được cho đến ngày hôm nay.”
Tôi mỉm cười nói thêm vào:
“Tôi cảm ơn Trời Phật và cảm ơn Chúa nữa. Ông bà chúng tôi không đi tìm Tự Do vào năm 1954 được, thì đến đời cháu tức là đời của chúng tôi, chúng tôi đã tìm được Tự Do rồi đấy. Nhờ các anh Biệt Kích Miền Nam mà tôi được cứu sống, nhờ lời khuyên của các anh mà bố mẹ tôi mới dám trốn vùng cải tạo để về được tới Hà Nội. Cũng nhờ những bà mẹ, bà vợ của những người Lính Miền Nambị tù cải tạo mà bố mẹ tôi mói có cuộc sống đáng sống. Các anh chị thấy không, nhờ tình người, nhờ những người Miền Nam mà chúng tôi mới sống đến ngày hôm nay, chứ đâu có bác nào đảng nào cứu giúp chúng tôi đâu? Cũng vì thế mà dù có ai nói gì thì nói, tôi cũng cứ lấy người Lính Cộng Hòa mà tôi quý mến.”
Từ hôm đó, tôi thấy tất cả bạn bè của Thanh đã thay đổi thái độ với tôi. Các anh đã gọi tôi là “Chị Thanh” và các bà đã gọi tôi bằng “Trinh” hoặc là “Cô Em Gái Bắc Kỳ”.
Con tôi đã được năm tuổi rồi, cháu đã đi học mẫu giáo, tôi có thì giờ đi tìm một công việc tạm thời. Tôi tìm đến một văn phòng Luật Sư của người Việt để xin làm Điện Thoại Viên. Ông Luật Sư phỏng vấn tôi xong, nói với tôi:
“Để chú sắp xếp cho cháu làm hồ sơ nhé, còn công việc nghe điện thoại, chú sẽ tìm người khác”
Tôi thông cảm với ông Luật sư, mọi người vẫn còn... ác cảm, còn... kỳ thị với giọng nói Bắc Kỳ của tôi.
Tôi xin lỗi đã nói như vậy, nhưng thật sự tôi không biết dùng chữ gì để nói về hoàn cảnh của tôi.
Chồng tôi đã thông cảm với tôi, anh Thanh đã nói với tôi:
“Người ta nói “Cái áo không làm nên ông thầy tu” Nhưng thực sự cái áo đã làm cho người ta nhìn lầm nguời mặc nó là thầy tu. Em không những nói giọng Bắc, em còn dùng những từ ngữ mà cái đám Việt cộng thường dùng, ngay cả những người Miền Nam hay những người Lính Cộng Hòa mà nói cái giọng đó, cũng bị ghét, nói chi là Bắc Kỳ rặt như em.
Em cứ giữ cái giọng Bắc Kỳ của em, nhưng em đừng... Hoành Tráng, đừng... Bức Xúc nữa, có được không?”
Tôi suy nghĩ... Đúng! Chồng tôi nói đúng.
Nhập Gia Tùy Tục – Nhập Giang Tùy Khúc.
Tôi đã lấy chồng Lính Cộng Hòa rồi, mà tôi lúc nào cũng có cái giọng Bắc Kỳ Hai Nút (75, Bắc kỳ chín nút tức là Bắc kỳ 54) thì ai mà chịu nổi.
Bây giờ, tôi không còn... “Xử Lý” nữa, mà tôi phân tích, tôi tìm hiểu từng trường hợp mà giải quyết cho thỏa đáng. Mỗi khi đi ra ngoài đường, nghe tôi nói chuyện, không còn ai quay lại nhìn tôi rồi bỏ đi chỗ khác nữa.
Đôi khi, những ông bà bạn của anh Thanh vẫn gọi tôi là “Việt Cộng Con”
Nhưng họ nói chỉ để mà đùa dỡn mà thôi, chứ không còn châm chọc như trước nữa.
Riêng phần con tôi, cháu Nam, lúc nào cháu cũng khoe:
“Con là con của “Lính Cộng Hòa” mà!”

NGƯỜI VIỆT CỦA TÔI, LÀ THẾ ĐẤY.


NGUYỄN KHẮP NƠI