Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label TranhACLA. Show all posts
Showing posts with label TranhACLA. Show all posts

Saturday, 5 October 2024

 BẮT QUÀNG LÀM HỌ! HÌNH NHƯ ÔNG A.C.LA CÀ NA DIÊN NẦY CŨNG LÀ THÀNH VIÊN NHÓM 10 ỌP ẸP 14 ĐÚNG KHÔNG?!./-Mt68

_________________________________

Chứng Tích: tranh A.C.La




Chứng Tích 
(WAR-TORN HOUSE)

oil on canvas
24x36 inch (61x91.5 cm)
by A.C.La  Nguyễn Thế Vĩnh
*

Vài hàng về bức tranh

Thuở thơ ấu, tôi đã từng chứng kiến cảnh ngôi nhà nơi mình sinh ra và lớn lên bị đốt cháy đổ nát như thế này khi chiến tranh chống Pháp ở giai đoạn dữ dội. Một hôm tôi từ chỗ tản cư lánh nạn theo mẹ trở về thăm nhà thì thấy những căn nhà chung quanh thành tro bụi. Riêng nhà tôi vẫn đứng đó, nhưng sau đó không lâu những lọn khói nhỏ xuất hiện trên mái ngói rồi chẳng bao lâu một cột khói cuồn cuộn bốc lên và sau chót biến thành trăm nghìn lưỡi lửa chen nhau thoát lên trời cao. Tiếng khóc òa vỡ  của người mẹ tần tảo để xây dựng cơ nghiệp vẫn còn vang vọng trong tâm khảm. "Mai đây lấy chỗ nào mà ở hả con!" Câu nói ấy tôi mang theo suốt cuộc đời mình..

Trong thời gian làm việc ở một thành phố miền cao, tình cờ tôi lại khám phá ra một ngôi nhà đổ nát vì chiến tranh. Ngôi nhà nằm ở ngoại ô thành phố. Những lúc nhàn tản, tôi hay đến đó để ngắm nhìn. Tôi có nhiều cảm xúc khi nhìn ngôi nhà này vì nó là hình ảnh gợi nhớ dĩ vãng.

Chính ngôi nhà tòa tỉnh cấp để tôi tạm trú cũng là một ngôi nhà bị pháo kích trong cuộc tấn công của cộng quân trong Tết Mậu Thân. Vợ chồng chủ nhà gốc Pháp sợ hãi đã bỏ về cố quốc. Chung quanh nhà cỏ mọc tư do trên những khoảng đất chưa trải sỏi đá. Trước nhà vẫn còn lác đác nhiều bụi hoa. Một buổi sáng tinh sương tôi bất chợt có dịp ngắm nhìn một đóa marguerite nở trong đêm màu trắng đẹp lạ lùng. Đóa hoa phơi phới như không cảm thấy bơ vơ giữa bờ cỏ xanh lởm chởm. Ngôi nhà cha mẹ tôi xưa kia ở ngoài phố không có cây cỏ bao quanh như những ngôi nhà đổ nát tôi từng gặp. Nhưng dù sao chúng cũng đưa tôi trở về với kỷ niệm ấu thơ khó quên. Không biết chính dĩ vãng hay bản chất của một người thích cảnh tĩnh mịch khiến tôi hay đứng hàng giờ để ngắm những cảnh hoang vu.đổ nát như vậy....
... Đang mải mê ngắm nhìn cái vẻ đẹp hoang phế, bỗng nhiên tôi phát giác ra một cặp nai đứng xa xa ngó tôi nửa thăm dò, nửa hiếu kỳ. Chúng thật hiền từ và dễ thương. Trong cái cảnh hoang tàn một cặp thú hoang xuất hiện bỗng làm tăng thêm cảnh hoang dã. Chẳng hạn trong một khu rừng không người bỗng xuất hiện một con cọp,  lúc ấy cảnh trí trở nên hoang dại một cách đặc biệt.

Nhưng đồng thời cũng chính cặp nai ở đây lại đang mang đến cho cái cảnh cô liêu một cái gì sống động, một luồng sinh khí. Đứng một mình nơi đây vào một buổi hoàng hôn ít nhiều cũng thấy ngần ngại, sợ sệt. Một tiếng động nhẹ cũng có thể khiến giật mình. Chính cặp nai đã giúp xua đuổi cái cảm giác sợ sệt thường tình ấy. Chúng giống như những người bạn.

Văng vẳng đâu đây có tiếng ai kể lể:  "Trước đây một cặp vợ chồng đã từng làm chủ và sống trong ngôi nhà này. Người chồng là con một trong gia đình thừa hưởng gia sản cha mẹ để lại. Sau khi lập gia đình người chồng tiếp tục sống với vợ ở đấy. Ngày ngày họ theo nhau đi xuống vườn trồng trái dâu dưới sườn đồi. Dâu bán không hết, họ dùng chế biến thành mật: Mật Dâu. Họ là những người chăm chỉ, miệt mài làm việc và thật an vui với cái nghề trồng tỉa cha ông để lại". 

"Rồi chiến tranh lan tràn trên khắp đất nước, phá tan cảnh thanh bình như cuộc sống của cặp vợ chồng trẻ này . Những tiếng đại bác từ xa vang vọng về hàng đêm mỗi ngày nghe một gần. Chiến tranh bây giờ có thể xẩy ra bất cứ nơi đâu, ở ngay trong cái thành phố du lịch và  nghỉ mát này không chừng". 

"Quả nhiên đêm định mệnh đã tới. Ngôi nhà bị một trái pháo long trời lở đất và đã cướp đi hai mạng người, một cặp bài trùng đã thề hứa sống chết có nhau. Ngôi nhà kẹt giữa hai lằn đạn, làm mồi cho tàn phá".

Tiếng kể tiếp tục: "Một thời gian sau người ta thấy xuất hiện một cặp nai hay đến và quanh quẩn nơi ngôi nhà đổ nát này, có khi hai ba ngày mới bỏ đi. Chúng dẫn nhau tới khá đều đặn tuy không phải ngày nào hay tuần nào cũng có mặt".
Tiếng kể ngừng bặt để lại cho người nghe một suy nghĩ bắt buộc: Hai con nai chính là cặp vợ chồng trẻ năm xưa nay trở về để thăm chừng nơi họ đã quấn quít bên nhau trong những ngày hạnh phúc ngắn ngủi.trên dương gian....
Tôi đưa tay dụi mắt để biết rằng mình không mơ. Tôi đang đứng trước ngôi nhà hoang phế "quen thuộc". Tiếng nói thì thầm kia chính là của nàng tiên đang dẫn dắt tôi tạo một bức tranh mới để dâng tặng mẹ tôi và cặp vợ chồng trẻ nếu như họ có thật. Riêng kính tặng anh Hoàng Trọng Cang, ĐS1, cựu phó tỉnh trường Tuyên Đức, một huynh trưởng khả kính.

Qua "Chứng Tích" xin ghi lại cảm xúc về một chặng đường đã qua.

A.C.La Nguyễn Thế Vĩnh 

**

Tiếng nghẹn ngào trong cọ vẽ

Như Thương xem tranh CHỨNG TÍCH mà chạnh lòng nhớ đến ngôi nhà thân yêu ngày xưa - một chỗ ấm êm của tuổi thơ để đầy ắp kỷ niệm thuở nhỏ và một chỗ hạnh phúc của thời mới lớn để biết mộng mơ và ngắm trăng qua khung cửa sổ.

Đôi khi có những hình ảnh thường nhật mình đã vô tình không để ý rằng nó hiện hữu tận trong sâu thẳm thương yêu, mãi đến khi mình mất nó đi rồi thì lại nhớ ngẩn ngơ và cảm thấy mất mát ấy trở thành vết thương thật sự.

Một con ngõ đi về hai buổi quen thuộc, một góc tường quen, một căn phòng gần gũi bỗng dưng một hôm đổ nát và những dáng nét ấy đổi thay một cách bạo tàn !

Xót xa! Tiếc nuối! Ngậm ngùi! Để cõi lòng như hoang tàn trước Chứng Tích.

Mơ hồ trong trí nhớ và ký ức vẽ lại toàn bộ những hình ảnh xưa, không một viên gạch nào mất mát, không một bức tường vôi nào loang lổ, không một bụi cây ngọn cỏ nào điêu đứng ... thế là tâm trở về lại chốn bình an.

Dường như có tiếng nghẹn ngào trong cọ vẽ ... làm sao tìm lại được ngôi nhà xưa khi người họa sĩ đã đặt tên cho tác phẩm là CHỨNG TÍCH ? Phải chăng chỉ ngoại trừ khi nào hồn hoang của hai người trong ngôi nhà ấy tha tội cho chiến tranh ?

Út Như Thương

Friday, 2 April 2021

NHÀ VĂN QGHC KIÊM HỌA SĨ ĐIỀN THẢO GẶP .... SAMARITAN./-TCL

THIỂN NGHĨ RẤT NHIỀU NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN VƯỢT QUA MỌI KHÓ KHĂN, KỂ CẢ KỲ THỊ ... CŨNG NHỜ NHỮNG TẤM LÒNG BAO LA ĐƠN GIẢN NHƯ VẦY CỦA CON NGƯỜI VƯỢT MÀU DA, HÌNH HÀI./-TCLãnh

_________________________  

Chuyện vãn đông xuân

 Lạc Đường
Điền Thảo

Đêm đen lập lòe ánh đèn vàng loang lổ. Tuyết lất phất rơi rồi mỗi lúc thêm dầy. Con xa lộ cao tốc bỗng vời vợi trở nên xa lạ. Dường như đã bị lạc. Xa lạ và sợ hãi. Tại sao lại cứ phải quen thân mới cảm thấy an toàn? Không có lạ làm sao trở nên quen. Trước không lạ thì sau làm sao khám phá ra cái đáng yêu để xin được kết thân. 

Những người khai phá xứ này gặp muôn ngàn thứ xa lạ. Điều gì giúp những người "to gan" ấy thắng được sợ hãi. Sợ hãi thú hoang, sợ con người không cùng ngôn ngữ. Bây giờ những người di dân từ xứ nóng như mình thấy tuyết đẹp nhưng ngại ngùng phải ra ngoài khi trời đổ tuyết. Lạnh giá, lầy lội. Hình ảnh quê cũ trở về đầy kỷ niệm ấm áp. Nghĩ cho cùng cũng không phải hoàn toàn ấm áp. "Trời nắng chang chang người trói người". Hổ dữ cũng không đáng sợ bằng tham quan ô lại. Lời xưa còn đó. 

Hai bên đường nhà cửa im lìm dù chưa khuya và lác đác còn nhiều cửa sổ hắt ra ánh đèn. Gõ cửa à?  Không nên. Có thể khiến người trong nhà lo ngại. Nhưng họ là hậu duệ của những người tiên phong năm xưa đến khai phái xứ này, hẳn vẫn còn chút máu coi thường sợ hãi. Càng suy nghĩ càng phân vân. Người đời nói rằng chẳng nên suy tính quá nhiều. Người suy tính quá chi ly sẽ bị lạc lối. Quyết định nhiều khi quá trễ, hỏng việc. Hãy xuống khỏi xe cái đã. Đường bắt đầu lầy tuyết. Quanh quẩn ở đây một chặp nữa coi chừng xe hết đi suông sẻ. Viễn ảnh ngủ trong xe qua đêm lạnh lởn vởn. Chiếc xe hiếm hoi chợt xuất hiện từ khúc quẹo, đằng xa kia. Mong rằng bàn tay đưa lên người ta nhìn thấy...

Người thanh niên chớm tuổi lao động mới ngày nào chưa đồng ngôn ngữ: "Ông cần giúp gì?". Giữa ban đêm sao lại có người xuống khỏi xe sẵn sàng làm một việc chẳng mang đến cho anh ta một xu teng. Tuyết bám lên những lọn tóc vàng. Nét mặt lo ngại giùm cho một người già xa lạ lạc đường - lại xa lạ. À thì ra không chỉ có tiền là lực đẩy duy nhất khiến con người hành động.

Quê xưa nay nhiều biến đổi. Con người biến đổi, ngôn ngữ biến đổi. Không phải trai tài gái sắc mà nay là "trai tiền gái sắc". Cái gì cũng ăn xổi, không muốn đợi lâu. Nải chuối mập mạp nhưng lạt phếch hôm nay bán cho một người không tinh. Ngày mai chuối ế cũng mặc! Không thể lăn ra chết hôm nay được. Mai có chết thì cũng đã sống thêm được một ngày. Tư tưởng chỉ lối nơi quê xưa hôm nay là thế.

Chàng thanh niên chỉ lối về thật rành rẽ, dễ hiểu. Chưa an tâm và không tin lắm vào đôi tai một người dễ chừng gấp ba tuổi mình, chàng ta muốn viết những chỉ dẫn lên một miếng giấy cho chắc ăn. Tiếc rằng cả hai chúng tôi đều không có bút lúc ấy. Một tờ giấy, một cây viết chẳng đáng gì cả bỗng trở nên thật quý giá. Những đứa con khi còn đi học có bút giấy thừa mứa, nhiều khi vẽ voi, phí phạm, nghĩ bực mình mà ngăn không nổi. Đem cái tinh thần tiết kiệm ở một nơi nghèo, ở cái thời hiếm mà nhét vào đầu lũ trẻ sinh ra và lớn lên ở đây gần như là chuyện không làm nổi.

Tuyết vẫn đổ đều đều. Thêm một số ngôi nhà bên đường tắt đèn. Chàng thanh niên nhận lời cám ơn quay về xe. Lạ chưa, xe anh ta không chuyển bánh. Dường như anh ta đang theo dõi xem xe tôi có đi đúng hướng hay không. Khi tôi bắt đầu sang số, chàng ta bỗng mở cửa xuống khỏi xe lần nữa. Chắc còn điều gì chàng ta muốn dặn dò thêm. Không, anh ta không dặn dò thêm mà đề nghị: "Hay để tôi đưa ông đi một đoạn đường." Thì ra chàng thanh niên áy náy không tin rằng ông già mà lại mũi tẹt da vàng hiểu lời chỉ dẫn. Mà có hiểu chắc gì không lạng quạng giữa lúc trời đất lù mù.

Chàng thanh niên không phải chỉ dẫn tôi đi một khúc đường mà hết cả đoạn đường tôi đã lạc. Chàng ta chỉ vẫy chào tại giao điểm dẫn sang xa lộ khác tôi dùng để về nhà mình. Đoạn đường khó quên ấy gần mười cây số.

Điền Thảo

Friday, 21 February 2014

TRỜI ĐẤT ƠI CÓ BIẾT ?

TRỜI Ở ĐÂY ĐANG LÀNH LẠNH CHỚM THU- XEM TRANH ĐỌC VÀI CÂU TẢ CẢNH "BẤT NGỜ" ... TỰ NHIÊN THẤY TÒAN THÂN NHƯ RÃ RỜI, BỐC KHÓI ! 


Bạn đồng song ta ơi ! 

Qủa thật cả 2 nghệ thuật viết và vẽ của bạn đã bay bổng thật cao ... quá cao rồi đấy ! 

Bái phục, bái phục, dài dài ..../- Mt68


Astonishing, tranh mới A.C.La

Bất Ngờ - Astonishing
Oil on canvas 14x18 inch (35.5x46 cm)
by A.C.La Nguyễn Thế Vĩnh
Bất ngờ như núi lửa phun, như giông bão kéo tới, có khi rụng rời chân tay. Một chàng quận Phó trẻ bỗng nghe tiếng tay quay kẽo kẹt đưa thùng nước giếng đi lên. Rồi tiếng nước xối xả. Qua khe hở hàng giậu cây xanh, tiên nữ hiện ra. Giòng nước mát vẫn còn lã chã từ bờ vai tuôn xuống trên hai gò bồng đảo mịn và căng. Dù mang cái cảm giác lén lút tội lỗi, nhưng không thể không liếc nhìn lần thứ hai. Đôi khi còn tiếc nuối sao không liếc nhìn thêm một lần nữa và một lần nữa. Bất ngờ tạo cảm giác mạnh, và cái chết người ở chỗ hình ảnh ngà ngọc đeo đẳng suốt đời.

Hoàn cảnh có những chi tiết na ná giống một đoạn văn trong "Má Hồng" của Đỗ Tiến Đức. Có khác chăng là hai nhân vật trong Má Hồng biết nhau, quen nhau, còn hoàn cảnh ở đây người con gái và chàng thư sinh bắt đầu nếm mùi bão lửa chẳng hề quen biết. Bởi vậy mà tên của bức tranh mới đặt là 'Bất Ngờ'.