Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label BPSOSPhanLacTiepNguyenHuuXuongUSA. Show all posts
Showing posts with label BPSOSPhanLacTiepNguyenHuuXuongUSA. Show all posts

Friday, 2 October 2015

Hà thúc Sinh
 Anh Hà thúc Sinh là một người đa tài : viết văn, làm thơ, làm nhạc, viết kịch. Là tác giả cuốn Đại Học Máu, lừng lẫy một thời, được đón nhận nồng nhiệt cả trong thị trường chữ nghĩa cũng như trong văn đàn. Trong mỗi trang sách đều tiết ra vẻ cao ngạo, diễu cợt, buồn cười, khiến ngườì đọc đều thấy cái nghịch lý rằng sự thất trận thật là kỳ cục, và kẻ thắng thật không có gì đáng thắng. Ngày ra mắt cuốn sách này, nhìn cuốn sách đồ sộ gần một ngàn trang, so với tấm thân mỏng manh dựa trên đôi nạng gỗ, nhạc sỹ Pham Duy đã cười đùa : “ Sinh à, em có thể chết được rồi.” Nhưng không, trong những ngày khởi đầu cuộc sống nơi hải ngoại, anh đã toát mồ hôi kiếm sống, nuôi một đàn con nhỏ. Anh chẳng quản ngại việc gì. Có thời mấy cha con làm nghề bỏ báo. Trong nỗi nhọc nhằn ấy, anh đã đùa vui, ghi lại trong mấy câu Ném Báo :

                                 Thế sự vo tròn ném cái vù
                                 Từng chiều báo bỏ sáu mươi nhà
                                 Người xưa quẳng gánh rồi vui sống
                                 Mình mấy năm liền quẳng vẫn lo.
                              
    Trong hoàn cảng ấy anh vẫn miệt mài sáng tác và tích cực tham gia những công tác đấu tranh. Vì anh không thể quên những ngày dài quằn quại trong các trại tù Cộng Sản. Anh đã sản xuất nhiều nhạc khúc đấu tranh, và vẫn tiếp tục viết truyện, làm thơ, viết kịch và có mặt trong hầu hết các sinh hoạt của cộng đồng, nhằm vạch trần tội ác của cộng sản Việt Nam trước lịch sử. Ở lãnh vực nào anh cũng có những công trình được công luận tán thưởng. Bởi dưới mọi thể loại, người thưởng ngoạn đều tìm thấy trong sáng tác của anh một tấm lòng tha thiết với quê hương, với đồng bào. Anh làm hối hả, như chạy đua với thời gian, với số phận. Để có một cái nhìn chu đáo về những đóng góp của anh, chúng ta cần có thì giờ và thẩm định chu đáo hơn. Với tôi, trong cảm quan nghệ thuật tức thì, tôi bị ám ảnh về cuốn Chị Em của anh mạnh mẽ nhất. Cuốn sách thật mỏng, kể cả bià chỉ có 132 trang, khổ 5”1/4 và 8”. Bià màu đen, chỉ có tên sách, tên tác giả mà không có hình vẽ gì hết, hiện lên trong một màu đen đặc. Đen như cảnh một đêm nào đó không trăng sao giữa biển, trời giao thoa không gianh giới, đầy hãi hùng, tuyệt vọng của Thuyền Nhân trên đường đi tìm ánh sáng của Tự Do năm nào.

    Bề ngoài cuốn sách là như thế, nhưng mở ra, trên 100 trang sách mỏng manh, nhưng đó là cả một thách đố và nỗi kinh hoàng. Thách đố, bởi Hà thúc Sinh đã bước chung một khung trời cùng một văn hào lừng lẫy Hoa Kỳ, E. Hemingway trong tác phẩm nổi danh là cuốn Ngư Ông bà Biển Cả (The Old man and The Sea ). Anh đã cùng lấy biển khơi làm môi trường của cuốn tuyện. Và cụ thể hơn nữa, anh cũng đã khép mình vào sự ngặt nghèo của sinh hoạt như tác giả lẩy lừng kia, truyện chỉ có 2 nhân vật. Cái giống nhau là thế, nhưng cái khác nhau thì thật cực kỳ. Ngư Ông ra biển để thoả lòng tự ái, ông không muốn  là một người già. Ông còn hữu ích và tấm lòng ông, ông vẫn còn thừa can trường trước những thách đố, nguy nan của sóng gió, của biển khơi. Ông ra biển, và biệt tăm. Trong không gian trống vắng mịt mù của biển và của nỗi trông chờ của người trong đất liền, ông câu được một con cá lớn. Con cá lớn quá ông không thể kéo lên thuyền được. Con cá bỗng trở nên cái mồi khổng lồ cho đàn cá mập. Chúng nhâu đến rỉa mồi. Con cá ông câu được nhẹ dần, cuối cùng con cá ấy chỉ còn lại là một bộ xương ở cuối đường dây, nhẹ thênh. Với bộ xương cá khổng lồ ấy, ông trở về bến cũ. Ông gặp người bạn nhỏ, ông hỏi nó. Trong những ngày ông ra khơi, ở trong bờ người ta có đi kiếm ông không. Chú nhỏ nói. Có chứ. Cả máy bay và tàu thuyền bổ đi tìm mà không thấy ông đâu. Báo chí theo dõi và đăng tin đầy ra đây này. Lão ngư ông mỉm cười, nằm bên chồng báo có những bài, những tin tức vô vọng  nói về ông. Ông đã trở về và thoả mãn với cuộc phiêu lưu, đùa cợt với hiểm nghèo. Cuốn sách nhỏ này được đón nhận nồng nhiệt trên thị trường chữ nghĩa và được trao tặng giải văn học cao quý, giải Nobel về văn chương, như một lễ đăng quang cho lòng can trường hiếm quý của xã hội tây phương. Đăng quang cho một trò tiêu khiển, cho tự ái cá nhân, trò chơi ấy có hay không cũng chẳng chết ai. Hầu như cả thế giới đểu biết, và ca ngợi thật lẫy lừng.

     Còn cuốn Chị Em của Hà thúc Sinh thì sao. Cũng chỉ có hai nhân vật. Đó là hai chị em trên con tàu đi vượt biển tìm Tự Do.  Gặp bão, thuyền đắm. Tất cả mọi người trên thuyền chết hết. Trong cơn hoảng loạn, hai chị em trôi dạt vào một hòn đảo hoang. Hòn đảo nhỏ nhoi, không biết thuộc quốc gia nào trong Thái Bình Dương. Trong cảnh hoang sơ, thiếu thốn ấy, hai chị em phải vận dụng mọi khả năng để sinh tồn. Tìm nước mà uống. Tìm cây trái mà ăn. Gia tài của cải của hai chị em chỉ còn một mảnh vải nhỏ thay nhau che thân. Nhưng thời gian không ngưng lại. Trên hòn đảo hoang vu này, hai chị em đã sống như hai người tiền sử. Họ ăn uống, trú ngụ ra sao, nhiều cảnh huống thật bi ai, trào nước mắt. Sức khỏe của hai người mổi ngày mỗi thêm suy kiệt. Bịnh tình khởi phát. Những hôm  thuỷ triều xuống thấp, cái cột buồn của chiếc ghe vượt biển ngày nào nhô lên. Trực, tên người con trai, nhớ đến những gói nylong ở những khoang thuyền. Có thể trong đó còn có những viên thuốc chưa nát, và cũng có thể còn  có những bịch thức ăn khô, và cũng có thể còn những mảnh áo quần cũ chưa tan rách hết. Cái gì cũng quý, cũng cần. Trực, người con trai quyết định sẽ bơi ra con thuyển cũ, lục tìm những gì còn sót lại. Anh hẹn người chị sáng mai sẽ về  khi trăng lặn, nước lên. Trong nỗi chờ đợi và hy vọng ấy, đêm đã hết, mặt trời đã lên, và thuỷ triều cũng đã dâng đầy. Người chị, người đàn bà cô độc trên hòn đảo hoang ấy đã đi ra triền cát, nhìn ra khơi. Cái cột  buồm của con thuyền cũ đã chìm trong lòng biển sâu. Tất cả đều vắng lặng. Chị nhìn quanh. Tất cả đều vắng lặng. Bốn phương chỉ có tiếng gió hoà trong tiếng biến dạt rào. Chị hoàn toàn tuyệt vọng. Chị nhìn xuống triền cát. Miếng vải nhỏ che thân của người em nằm đó. “ Gia tài” cuối cùng người em đề lại cho người chị là đây. Lan, tên người con gái. “ Nàng không còn nước mắt để khóc. Nàng quỳ lên. Quay mặt ra biển, hai tay chắp trước ngực và khép chặt hai mắt. Một lát nàng mở ra, qua đôi môi run rẩy, nàng khan giọng thầm thì :
      “ Trực ơi, em ơi, em của chị ơi…”

    Đó là lời than khóc của một thuyển nhân Việt Nam trong vô củng tuyệt vọng. Tiếng kêu ấy không tới được đất liền, không được ai biết đến. Không ai nghe thấy được. Nỗi tuyệt vọng này khác hẳn với hoàn cảnh của Ngư Ông khi từ biển khơi trở về đã được in đậm trên những hàng tin tức và câu truyện giả tưởng ấy đã được lửng lẫy vinh danh. Trong khi hoàn cảnh bi thương của Thuyển Nhân Việt Nam thì đã từng bị loài người quên lãng. Một đằng là câu tuyện giả tưởng. Một đằng là truyện của hàng triệu những câu chuyện như thế, và còn bi thảm hơn thế thực sự đã và còn liên tiếp xẩy ra trên Biển Đông. Một đằng là sản phẩm của một xã hội dư thừa đi tìm cái hào hùng trong sự dong chơi. Còn một đằng là thảm nạn của một giai đoan cam go, bi thảm, hậu quả cuả một cuộc thư hùng khốc liệt giữa Thế Giới Tư Do và Cộng Sản đã diễn ra trên đất nước Việt Nam. Dân tộc Việt Nam đã phải gánh chịu bao nhiêu là tang thương, chia lìa đau khổ mà làn sóng Thuyền Nhân là hệ quả cuả cuộc chiến này.

     Đó là một vấn nạn cực kỳ khốc liệt của nhân loại ở cuối thế kỷ 20. Và trước hết là nỗi đau xé ruột của những người cùng chung giòng máu, cùng chia nhau những ngày gian khổ chiến tranh, cũng như chia nhau những tủi nhục của ngày 30 tháng 4, và những ngày gian lao tù tội, những nguy nan, khốn khổ trên đường đi tìm Tư Do. Sau đó là những chiến dịch Vớt Người Biển Đông, là những đóng góp của ngưòi đi trước kêu cứu, hỗ trợ cho người đi sau, là “lá rách đùm lá tả tơi”. Trong tinh thần ấy Phong Trào Hưng Ca ra đời, do Hà thúc Sinh đứng ra thành lập, quy tụ những tiếng hát với bát ngát những tấm lòng thương sót những người đang nguy nan trên đầu ngọn sóng. Bản nhạc Thà Chết Trên Biển Đông của Hà thúc Sinh đã được thai nghén và vang lên, khởi đi từ San Diego, từ căn nhà thuê nhỏ bé 2 buồng ngủ cho hai vợ chỏng và 5 đứa con. Tiếp theo có những người như Nguyệt Ánh, Nguyễn hữu Nghĩa, Phan ni Tấn,Việt Dũng và bao nhiêu bằng hữu nữa cùng góp tiếng. Bản hùng ca ấy mỗi ngày mỗi bùng lên, vang toả gần như khắp các tiểu bang Hoa Kỳ, lan tới các châu lục khác ở Úc, ớ Canada, ờ Pháp… Những tiếng hát ấy lúc đầu để nói lên nỗi kinh hoàng của ngưòi vuợt biển, để quy tụ, để gây quỹ Vớt Người Biển Đông. Sau đó tại Geneve, trong những ngày cuối của thảm nạn này, trước buổi họp quốc tế về Thuyền Nhân, những tiếng hát ấy còn bùng lên như nhũng tiếng kêu khẩp thiêt “ Là Thuyền Nhân chúng tôi không muốn trở về đất cũ”. Tiếng kêu thương hùng vỹ ấy đã có hàng triệu người nghe, bay cả về quê nhà qua các đài phát thanh quốc tế, nhưng khởi đầu là từ tấm lòng của con người mảnh khảnh, tựa mình trên đôi nạng gỗ, anh Hà thúc Sinh, người bạn cùng màu áo trắng của tôi.

     Bây giờ, năm 2010, thảm nạn này đã qua, đã đi vào lịch sử. Những thế hệ con em chúng ta nơi đất mới đã và đang là những ngôi sao lấp lánh của sự thành công, làm vui sướng cho các bậc cha anh, cũng như làm rạng danh cho ngưởi Việt trên các vùng đất của quê hương mới. Người Việt Nam ở đâu, hầu như cũng có những tấm gương của sự hiếu học và thành công, như một món quà đáp lại tấm lòng hào hiệp bao dung của những ai đã giúp đỡ mình. Trong hoàn cảnh đó, anh Hà thúc Sinh, ngày nào mướt mồi hôi trong sinh kế để nuôi dạy một đàn con, lớn thi chưa quá 15, nhỏ thì còn phải cầm bình sữa. Nay tất cả đều đã xong đại học. Chị Hà thúc Sinh cho biết :“Khi các cháu lớn cả, tôi đã đi học lại kiếm một cái nghề để dưỡng già”.  Và cậu con út theo chân mẹ, cũng học xong dược, đi làm, ra ở riêng. Thế là cả hai mẹ con cùng là Tiến Sỹ dược khoa. Và người bạn tôi, một thời gian nan như thế, nay anh nói :”  Cuộc sống ào ạt trôi đi, dù không muốn, tóc đã bạc”. Và anh đã viết :

                             Thế sự quanh ta một trận cười
                             Trần gian cũng chỉ dưới chân thôi
                             Phút vui mấy nét đùa nghiên bút
                             Tàn mộng trăm năm để tiếng đời. 
                              ( Thơ tặng Lão Tử, Hà thúc Sinh)

    Vâng, anh bạn tôi đã “đùa nghiên bút” nhưng trong đùa vui ấy tôi đã thấy tràn ngập một tấm lòng. Và
từ những âm vang của tấm lòng ấy đã có bao nhiêu tấm lòng khác cùng hoà reo làm nên cả một phong
trào, giúp cho việc nghiã. Thảm nạn Thuyền Nhân đã hết, nhưng Hưng Ca vẫn còn và vẫn không ngừng sinh hoạt. Nhưng anh bạn tôi thì như một người Huớng Đạo, thấy việc phải thì làm. Làm xong thì buông. Anh không còn sinh hoạt trong Hưng Ca nữa. Trở lại với những con chữ, với tuổi trời, anh hàng ngày làm bạn với cỏ cây, với Lảo Đam, với Trang Tử mà từ những ngày còn rất trẻ anh đã muốn “Dạo Núi Mình Ta”. ( Tên tập thơ của anh từ những năm trước 1975). Tôi khép mắt lại, nhớ lại những ngày cùng nhau vận động, cứu vớt Thuyền Nhân, tiếng hát của anh em Hưng Ca bỗng như oà vỡ trong không gian vắng lặng của lòng tôi :

                   “ Thà chết trên Biển Đông
                   Một ngày cũng hào hùng
                   Em căng buồm thách thức biển gầm…”
                  

PLT
12/9/2010.

Tuesday, 16 September 2014

LẠI CHUYỆN SANG ĐỌAT 2 CỦA TS NGUYỄN ĐÌNH THẮNG./- Mt68

TS CƠ KHÍ NGUYỄN ĐÌNH THẮNG CHUẨN BỊ KỶ NIỆM 35 NĂM “SANG ĐOẠT” TỔ CHỨC “ỦY BAN BÁO NGUY GIÚP NGƯỜI VƯỢT BIỂN” CỦA Nhà Văn PHAN LẠC TIẾP VÀ GS NGUYỄN HỮU XƯƠNG.

Trần Cao Lãnh
Nam Cali.


Kính thưa Quý Bà Con Người Việt Tỵ Nạn khắp nơi;
Nhân gần đây, trên mạng lưới Internet chúng ta đã đọc được rất nhiều tin tức liên quan đến Tiến Sĩ Cơ Khí NGUYỄN ĐÌNH THẮNG. Không phải đây là lần đầu tiên tên tuổi NGUYỄN ĐÌNH THẮNG đã được nhắc nhở rất sôi động, mà thật ra liên tiếp từ nhiều năm qua, từng hồi Nguyễn Đình thắng đã gây chú ý, tạo tranh cãi trong dư luận Người Việt Tỵ Nạn ngày một gay gắt hơn. Nguyễn Đình Thắng cũng như nhiều vấn đề sôi nổi khác của Người Việt Tỵ Nạn chúng ta thường tạo thành một lằn ranh rất rõ ràng : Một bên mạnh mẽ chống đối và bên ngược lại cũng cuồng nhiệt không kém !

Một lần nữa, cá nhân Trần Cao Lãnh, tôi xin được phép trình bày quan điểm và phân tách sự việc dựa vào các bài viết Emails đã được chính tác giả Nguyễn Đình Thắng tự phổ biến trên Internet. Với hy vọng đóng góp được thêm chút ít dữ kiện hầu giúp cho dư luận được sáng tỏ, phân minh, đơn giản, dễ hiểu hơn các vấn đề phức tạp của Tiến Sĩ Cơ Khí Nguyễn Đình Thắng.

Sở dĩ có bài viết nầy là vì cách nay ít hôm, Bà Con khắp nơi những ai thường xuyên theo dõi tin tức chắc đã đọc được bài viết của Nguyễn Đình thắng với tựa đề: “NĂM 2015: CHUẨN BỊ KỶ NIỆM 35 NĂM HOẠT ĐỘNG”- Đăng trên web Mạch Sống, Phương tiện truyền thông của tổ chức BPSOS, Ngày 11-9-2014. (Đính kèm bên dưới).
Trong bài viết nầy có nhiều vấn đề mà Nguyễn Đình Thắng chỉ nêu ra phản ảnh tính cách chủ quan một chiều. Đây là những vấn đề chung có liên quan đến cả Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn khắp nơi, không chỉ riêng Hoa Kỳ. Nên những gì Nguyễn Đình Thắng trình bày cần phải được đối chứng minh bạch và chính xác hơn.

Tôi xin mạn phép được đối chứng theo từng tiểu mục sau đây:

1-  VỀ TỔ CHỨC BPSOS
của Phan Lạc Tiếp & Nguyễn Hữu Xương.

Tôi xin thật vắn tắt: Tổ chức BPSOS nguyên thủy được Nhà Văn Quân Đội gốc Hải Quân Phan Lạc Tiếp cùng Giáo Sư Tiến Sĩ Nguyễn Hữu Xương, đồng sáng lập tổ chức BPSOS nhằm đáp ứng một nhu cầu khẩn thiết. Cần cứu giúp hàng loạt người Việt đang ồ ạt bỏ nước tìm tự do bằng đường biển và đã là nạn nhân của cướp bóc, hãm hiếp của bọn hải tặc Thái Lan.
Tổ chức với tên Việt ngữ là “ỦY BAN BÁO NGUY GIÚP NGƯỜI VƯỢT BIỂN” và Tên bằng Tiếng Anh là “BOAT PEOPLE S.O.S COMMITTEE”- Viết tắt là “BPSOS”. Ủy Ban BPSOS nầy do Nhà Văn Phan Lạc Tiếp làm Chủ Tịch. Ủy Ban BPSOS được thành lập ngày 27-2-1980. Trụ sở đặt tại số 6970 Linda Vista Road, San Diego, CA. 92111; có giấy phép hoạt động hợp pháp.

Ủy Ban BPSOS đã hoạt động kéo dài được 10 năm và phải chấm dứt vào năm 1990. Vì vào thời gian đó thế giới đã có biện pháp mạnh mẽ nhằm thanh lọc những người tỵ nạn để hồi hương những người tỵ nạn trá hình (di dân kinh tế). Do đó số tàu vượt biển giảm xuống mức tối thiểu, gần như đã ngưng hẳn so với các năm trước.
Công việc chính của Ủy Ban BPSOS là mướn tàu ra khơi ngoài Hải Phận VN để cứu vớt người Việt Tỵ Nạn đang lênh đênh trên những con tàu mỏng manh, trước sóng to gió lớn, biển cả mênh mông.
Trong 10 năm hoạt động Ủy Ban BPSOS đã cứu vớt được 3103 thuyền nhân trên biển cả ngoài hải phận Việt Nam.
*Một chút tiểu sử của:
a/- PHẠN LẠC TIẾP: Sĩ quan Hải Quân VNCH, sinh ngày 11-5-1933 tại Sơn Tây, Bắc Việt. Nhà Văn từng là Hạm Trưởng và cùng vợ con di tản sang Mỹ vào năm 1975. Định cư tại San Diego, Cali.
b/- GS NGUYỄN HỮU XƯƠNG:
Tốt nghiệp Kỹ Sư Điện ở Trường Kỹ Nghệ Điện, Marseille , Pháp năm 1955. Sau đó ông còn đậu thêm các bằng Cao Học Kỹ Thuật Điện Khí 1957, Toán Học 1958, Vật Lý Học 1961. Tốt nghiệp Tiến Sĩ Vật Lý tại Đại Học Berkeley 1962 và trở thành Giáo Sư Đại Học San Diego kể từ năm 1962.
Vì cả 2 ông Phan Lạc Tiếp và GS Nguyễn Hữu Xương cùng sinh sống tại San Diego thời điểm 1980 nên 2 ông mới có cơ hội hợp tác nhau thành lập ỦY BAN BÁO NGUY GIÚP NGƯỜI VƯỢT BIỂN- BPSOS Committee .

2/- TỔ CHỨC BPSOS của TS NGUYỄN ĐÌNH THẮNG.

Sau khi tổ chức BPSOS Committee của Phan Lạc Tiếp và GS Nguyễn Hữu Xương đã chấm dứt hoạt động vào năm 1990. Cơ  sở của BPSOS Committee ở San Diego đã hoàn toàn giải tán. Hai ông Phan Lạc Tiếp và Nguyễn Hữu Xương không còn dính líu gì với hoạt động cũ hay có liên quan tới một tổ chức nào khác về Người Việt Tỵ Nạn sau năm 1990.

ÍT LÂU SAU; Nguyễn Đình Thắng lập ra một tổ chức MỚI tại Virginia với cái tên Tiếng Việt là “ỦY BAN CỨU NGƯỜI VƯỢT BIỂN” ; Tên Tiếng Anh là “BOAT PEOPLE SOS” , viết tắt là “BPSOS” (*Không tìm thấy tài liệu nói rõ ngày, tháng thành lập tổ chức mới BPSOS của Nguyễn Đình Thắng ? Hình như cũng vào năm 1990 ? Ai biết xin bổ khuyết giùm! TCL)

Với sự kiện mới nầy Nguyễn Đình Thắng đã viết nguyên văn như vầy (đính kèm):

“Trước biến chuyển này BPSOS quyết định dời chuyển từ San Diego, California về Bắc Virginia. Ts. Thắng, lúc ấy vừa tốt nghiệp bằng tiến sĩ kỹ sư cơ khí và đang làm việc tại một
Trung tâm nghiên cứu của hải quân Hoa Kỳ, tham gia trở thành Giám Đốc Điều Hành, hoạt động tình nguyện sau giờ công sở.”

Thưa Bà Con khắp nơi;
Từ câu viết trên đây, không biết là vô tình hay cố ý của Nguyễn Đình Thắng khiến cho tới năm nay 2014. Đang có VÔ SỐ người Việt Tỵ Nạn chúng ta đã HIỂU NHẦM là tổ chức BPSOS của Nguyễn Đình Thắng hiện giờ là hậu thân tiếp nối ỦY BAN BÁO NGUY GIÚP NGƯỜI VƯỢT BIỂN của Phan Lạc Tiếp và GS Nguyễn Hữu Xương.

Sự thật như đã có nhiều người trong chúng ta, thừa biết chắc chắn tổ chức BPSOS của Nguyễn Đình Thắng là một tổ chức mới do Nguyễn Đình Thắng thành lập và xin giấy phép hoạt động ở Virginia. BPSOS nầy không hề có liên quan gì với tổ chức BPSOS ở San Diego, đã ngưng hoạt động từ năm 1990.
Nếu đây là một sự CỐ TÌNH thì chính Nguyễn Đình Thắng đã ỡm ờ đặt tên ỦY BAN CƯÚ NGƯỜI VƯỢT BIỂN tương tợ như tổ chức cũ mà cái tên BPSOS hoàn toàn trùng hợp với BPSOS của Phan Lạc Tiếp và Nguyễn Hữu Xương. Nếu đây là sự thật thì chúng ta không thể hiểu lý do gì khác hơn là NGUYỄN ĐÌNH THẮNG đã ÂM MƯU phỉnh lừa dư luận để SANG ĐOẠT BẢNG HIỆU BPSOS và ĂN CƯỚP CÔNG LAO của Phan Lạc Tiếp và Nguyễn Hữu Xương một cách vô cùng sống sượng và trắng trợn.

3/-2015 KỶ NIỆM 35 NĂM HOẠT ĐỘNG BPSOS CỦA NĐTHẮNG.

Như tựa đề của bản văn mà Nguyễn Đình Thắng mới vừa phổ biến (đính kèm) thì tới năm 2015 thì BPSOS của Thắng đã hoạt động kéo dài được 35 năm, nghĩa là BẮT ĐẦU HOẠT ĐỘNG vào năm 1980 (2015-1980=35 năm)- Xác nhận nầy Thắng công khai cho thấy hắn ta đã TÍNH BAO GỒM luôn từ năm thành lập ỦY BAN của Phan Lạc Tiếp và Nguyễn Hữu Xương, năm 1980 ở San Diego. Đây có phải hành động ĐÁNH LẬN CON ĐEN của Nguyễn Đình Thắng hay không ? Câu trả lời xin tùy vào phán xét phân minh của Bà Con Tỵ Nạn khắp nơi !!!

4/- NHỮNG THÀNH TÍCH HƯ? THỰC? CỦA BPSOS (NĐThắng).

Tôi xin trích y liệt kê 1 vài THÀNH TÍCH ghi trong bản văn đính kèm:

a/- “Trong 35 năm phục vụ, BPSOS đã giúp cho trên 150 nghìn đồng bào khi còn ở Việt Nam, lênh đênh trên biển, trong các trại tỵ nạn, hoặc đã đặt chân đến Hoa Kỳ.”

b/- “Chỉ riêng trong 12 tháng từ tháng 8-2013 đến tháng 8-2014, tổ chức nầy đã phục vụ trên 28,500 đồng bào: 8,000  ở Georgia; 5,500 ở Texas; 4,000 ở California; 3,700 ở Alabama và Mississippi; 3,300 ở New Jersey và Pennsylvania; 3,000 ở Virginia; 1,000 ở ngoài Hoa Kỳ.”

c/- “BPSOS (Thắng) cũng hợp tác và đóng góp tài chánh cho chương trình vớt người của Cao Ủy Tỵ Nạn LHQ cứu vớt được trên 30,000 đồng bào thuyền nhân.”

d/- “Chương trình (ROVR) nầy cuối cùng đã giúp đưa vào Hoa Kỳ 18 nghìn thuyền nhân sau khi bị hồi hương.”

e/-“năm 2010 BPSOS khởi xướng kế hoạch “500 trong 5 năm”, nhằm đào tạo 500 nhà lãnh đạo trẻ cho Cộng đồng các nơi trong thời gian 5 năm” (*Năm tới 2015 sẽ có 500 nhà lãnh đạo Cộng đồng tỵ nạn Hải Ngoại đấy!).

f/- “năm 2008 BPSOS mở các chương trình chống buôn người, bảo vệ người tỵ nạn và đóng góp cho trào lưu dân   chủ ở Á Châu.”

g/- * Ở MỘT BẢN VĂN KHÁC: Nguyễn đình Thắng đã đưa ra kế hoạch trong vòng 10, 15 năm gì đó không nhớ ? BPSOS sẽ chấm dứt BẠO HÀNH TRONG XÃ HỘI HOA KỲ (Domestic Violence in USA.)

h/- Bài CON ĐƯỜNG ĐẾN DÂN CHỦ KHỞI ĐẦU LÀ CHÚNG TA của NĐThắng (Internet 14-9-2014) –Trong bài có câu “17 năm trước, chúng tôi chọn một hành trình để đem dân chủ cho đất nước (VN) không trễ hơn năm 2020, và đặt nền móng phát triển đất nước cho cả trăm năm về sau.”

Thưa, tôi xin được tạm ngưng phần TRÍCH dẫn những thành tích và luận điệu ba hoa, láo khoét của Người ruồi Nguyễn Đình Thắng.

TRỞ LẠI các thành tích và kế hoạch đao to, búa lớn của Nguyễn Đình Thắng vừa sơ lược bên trên. Tôi nhận thấy có những TỪ NGỮ mà NĐThắng xử dụng rất ư là mông lung và mơ hồ, mang tính cách PHỈNH LỪA MỘT CÁCH QUÁ TRẮNG TRỢN.
Như chữ BPSOS đã GIÚP hàng trăm ngàn người Viêt định cư, kể cả những người còn ở VN nữa. GIÚP là giúp cái gì ? Bằng tiền bạc, vật chất ? hay vài mươi phút điền đơn có ghi vào thành tích cả trăm ngàn đó không ???
PHỤC VỤ là làm công việc gì thực tiễn? Đổi tên Super Hair thành Isabelle Hair có kể vào thành tích mới nhứt không ? ĐÓNG GÓP TÀI CHÁNH cho LHQ vớt người vượt biển bằng TIỀN TÚI cá nhân ai hay quyên góp của công chúng ? hay riêng của BPSOS ? ĐÀO TẠO các nhà LÃNH ĐẠO CỘNG ĐỒNG là huấn luyện họ thành các CHỦ TỊCH CỘNG ĐỒNG hay cung cấp nhân viên hành chánh cho Cộng Đồng ? Cộng đồng tiền đâu mướn nhân viên do BPSOS cung cấp ? 

Tôi chưa thấy ĐẠI HỌC nào ở Hoa Kỳ ; Anh, Đức , Pháp … có chương trình ĐÀO TẠO LÃNH ĐẠO bao giờ. Ngay như HARVARD cũng chỉ đào tạo các nhà CHUYÊN MÔN mà thôi. Những ai tốt nghiệp sau nầy trở thành các LÃNH ĐẠO địa phương, Cộng Đồng hay Quốc Gia đều do sở thích và năng khiếu cá nhân. Chứ không ĐẠI HỌC nào dám nói sẽ đào tạo các vị LÃNH ĐẠO cả có đúng không Bà Con ?! Chuyên BẠO HÀNH GIA ĐÌNH hay XUNG ĐỘT ĐỊA PHƯƠNG, DA MÀU… làm sao ai chấm dứt được chứ cho dù cả trăm năm sau chắc cũng vẫn tồn tại ? Obama có dám tuyên bố như Nguyễn Đình Thắng không ?
Còn chuyện đem DÂN CHỦ đến VN không trễ hơn năm 2020' Kính xin mời quý vị cho ý kiến giùm !!! Trời ơi ! Cung cấp dân chủ cho Á Châu nữa chứ ! Tất cả những ảo tưởng nầy chứng tỏ NGƯỜI RUỒI Nguyễn Đình Thắng vĩ đại hơn các vĩ nhân của Thế Giới, bự hơn Hồ Chí Phèo nhiều !

Thưa Bà Con;
Mục đích chính của bài viết nầy là tôi cố gắng dẫn chứng cho dư luận thấy rằng tổ chức BBPSOS của NĐThắng KHÔNG PHẢI là tổ chức BPSOS của Phan Lạc Tiếp và Nguyễn Hữu Xương thành lập 1980.

Viết đến đây tôi nhận thấy cũng đã khá dài mà chuyện của NĐThắng thì có thể phải viết còn nhiều… Nhưng vì ngại làm  tốn thời giờ quí báu của Bà Con. Nên tôi chỉ muốn đạo đạt thêm một nhắn hỏi chung của nhiều người quan tâm:

Nếu Nguyễn Đình Thắng làm việc ngay thẳng, thanh thiên bạch nhựt thì sao Nguyễn Đình Thắng KHÔNG CÔNG BỐ TIỀN PHÂN (Fund) mà chính phủ Hoa Kỳ đã cung cấp phân cho BPSOS. Tương đương với những thành quả ngoạn mục mà BPSOS đã đạt được. Bởi vì thiên hạ muốn biết là vì suy cho cùng thì TIỀN PHÂN tuy với danh nghĩa của Chính Phủ. Nhưng thật sự thì ít nhiều của từng dân chúng Hoa Kỳ, trong đó có cả tiền thuế má của người Việt tỵ nạn đóng góp. Cho nên mọi người có quyền đòi hỏi Nguyễn Đình Thắng phải công bố số tiền phân mà BPSOS nhận lãnh trong mấy chục năm qua.

ĐỂ LÀM CHI ? = Đơn giản lắm ! Không phải để khiếu nại gì đâu mà chỉ để có thể tính ra MỖI MỘT CÔNG VIỆC GIÚP ĐỠ như ĐIỀN ĐƠN giùm phải tốn bao nhiêu đô la ? Để so sánh xem giá có RẺ hơn là mướn một người VIẾT, ĐIỀN ĐƠN MƯỚN không ? Chỉ có vậy thôi nhé Người RUỒI Nguyễn Đình Thắng. Quả thật thành tích của ông Thắng không thua gì Cha Vợ 2 Đỗ Đình Quý đâu nhá !

Thật là tội nghiệp và đáng phỉ nhổ thay! Ông Thắng đã may mắn lọt được vào làm rể cho Dòng Họ Khoa Bảng Vọng tộc Nguyễn Khoa của Huế. Cha vợ 1 của ông là một người nhân hậu, đạo đức có thừa, khó có ai bằng Cụ Nguyễn Khoa PA (Houston)! Vậy mà ông Thắng không biết, không muốn sống bình yên. Có lẽ kiếp trước của ông Thắng là cốt khỉ nên đã phải hoàn cốt khỉ. Chỉ thích lang thang ăn phân, chọc giận bá tánh cho tới ngày thọ nạn mới giã từ ăn cướp chăng ?!
Xin tạm biệt;

Trần Cao Lãnh
Nam Cali
Tháng 9/2014

*Tham khảo đính kèm:


35 năm hoạt động của BPSOS

Tị Nạn

Năm 2015: Chuẩn bị kỷ niệm 35 năm hoạt động

Mạch Sống, ngày 11 tháng 9, 2014
Từ ngày chính thức bước vào hoạt động, chỉ vài tháng nữa là BPSOS đúng 35 tuổi tròn.
“Chúng tôi đang chuẩn bị ráo riết để đánh dấu mốc điểm quan trọng này trong năm tới”, Ts. Nguyễn Đình Thắng, Giám Đốc của tổ chức BPSOS, nói. “Và cũng là đánh dấu 40 năm người Việt định cư ở Hoa Kỳ.”
BPSOS là một trong những tổ chức lâu đời nhất của người Việt ở Hoa Kỳ và hiện có 11 cơ sở trong nội địa Hoa Kỳ và 3 quốc gia Á Châu. Trong 35 năm phục vụ, BPSOS đã giúp cho trên 150 nghìn đồng bào khi còn ở Việt Nam, lênh đênh trên biển, trong các trại tị nạn, hoặc đã đặt chân đến Hoa Kỳ.
Chỉ riêng trong 12 tháng tính từ tháng 8 2013 đến tháng 8 2014, tổ chức này đã phục vụ trên 28,500 đồng bào: 8,000 ở Georgia; 5,500 ở Texas; 4,000 ở California; 3,750 ở Alabama và Mississippi; 3,300 ở New Jersey và Pennsylvania; 3,000 ở Virginia; 1,000 ở ngoài Hoa Kỳ.
Sứ mạng tiên khởi của BPSOS là vớt người Biển Đông. Trong 10 năm ròng rã các con tàu ra khơi đã vớt được trên 3,300 đồng bào trên biển. BPSOS cũng hợp tác và đóng góp tài chánh cho chương trình vớt người của Cao Uỷ Tị Nạn LHQ, cứu vớt được trên 30,000 đồng bào thuyền nhân.
Cuối năm 1988 chính phủ Hồng Kông đóng cửa trại tị nạn và thay vào đó là các trại giam, biến thuyền nhân thành tù nhân. Tháng 3 năm sau các quốc gia khác trong vùng rập khuôn theo. Trước biến chuyển này BPSOS quyết định dời chuyển từ San Diego, California về Bắc Virginia. Ts. Thắng, lúc ấy vừa tốt nghiệp bằng tiến sĩ kỹ sư cơ khí và đang làm việc tại một trung tâm nghiên cứu của hải quân Hoa Kỳ, tham gia và trở thành Giám Đốc Điều Hành, hoạt động tình nguyện sau giờ công sở.
 
Ts. Thắng thăm trại giam thuyền nhân Chimawan ở Hồng Kông, 20 tháng 12, 1988 (ảnh ĐQAT)


Lúc ấy tình hình đã hoàn toàn thay đổi -- quốc tế quyết tâm hồi hương khoảng 90% số thuyền nhân và cố tình phủ nhận tư cách tị nạn của họ. Đối phó lại, BPSOS khởi xướng hai nỗ lực hoàn toàn mới: trợ giúp pháp lý và vận động chính sách.
Ts. Thắng cùng với một luật sư, Daniel Wolf, đồng sáng lập dự án LAVAS (Legal Assistance for Vietnamese Asylum Seekers) để bảo vệ quyền tị nạn cho đồng bào. Họ đã đến Phi Luật Tân và rồi Hồng Kông để thành lập văn phòng LAVAS, dùng làm bàn đạp gửi các toán luật sư đến các trại tị nạn lập hồ sơ cho đồng bào. Trong hàng nghìn hồ sơ can thiệp, chỉ hơn 300 đồng bào được xét lại thành công sau khi đã bị khước từ quy chế tị nạn bởi CUTN/LHQ.
Số hồ sơ còn lại, với đầy đủ chứng cớ của sự bất công, được BPSOS dùng cho cuộc vận động Quốc Hội. Cuộc vận động này đã thành công trong việc ép các quốc gia trong vùng chấp nhận giải pháp Resettlement Opportunity for Vietnamese Returnees (ROVR).
"Ts. Thắng đến gặp tôi và báo động về số phận của các thuyền nhân sắp sửa bị cưỡng bức hồi hương về nơi mà nhiều người trong số họ sẽ bị đưa vào nhà tù", DB Christopher Smith nói. "Nhờ cuộc vận động của Ts Thắng, chúng tôi thực hiện 4 buổi điều trần, gồm cả một buổi điều trần kín; sau đó tôi đưa ra một tu chính án với sự hướng dẫn của Ts. Thắng, cấm việc sử dụng tiền của Hoa Kỳ để cưỡng bức hồi hương bất kỳ một thuyền nhân nào."
Tu chính án của DB Smith thông qua Quốc Hội, nhưng bị Tổng Thống Bill Clinton phủ quyết. Tuy nhiên Toà Bạch Ốc đồng ý hợp tác để hình thành chương trình ROVR. Chương trình này cuối cùng đã giúp đưa vào Hoa Kỳ 18 nghìn thuyền nhân sau khi bị hồi hương. Sau đó, chương trình này đã được nới rộng để định cư số gần 2 nghìn cựu thuyền nhân còn kẹt ở Phi Luật Tân.
(Phát biểu của DB Christopher Smith: https://www.youtube.com/watch?v=ltQMpQNuRiM)
Sau khi lịch sử thuyền nhân đã sang trang, năm 1997 BPSOS tập trung phát triển cộng đồng ở Hoa Kỳ. Năm 2001 Ts. Thắng từ bỏ ngành kỹ sư để dành trọn thời gian xây dựng tổ chức này từ 1/2 nhân viên lên thành một tổ chức toàn quốc với trên 50 nhân viên.
Thực lực của tổ chức được thử thách khi trận bão thế kỷ Katrina tàn phá Vùng Vịnh Duyên Hải Đông Nam Hoa Kỳ năm 2005. BPSOS gấp rút huy động nhân, tài, vật lực từ hệ thống các văn phòng địa phương để giúp cho trên 20 nghìn đồng bào trong cảnh màn trời chiếu đất. Và rồi năm 2010, BPSOS lần nữa huy động toàn lực từ các nơi để giúp hàng nghìn gia đình ngư phủ ở Vùng Vịnh đối phó với tình trạng mất công ăn việc sau vụ dầu tràn của công ty BP.
Nữ Dân Biểu Judy Chu, Chủ Tịch Nhóm Dân Biểu Á Châu và Thái Bình Dương (CAPAC), ghi nhận: "CAPAC hợp tác với BPSOS để đặt vấn đề trách nhiệm với BP... Điều này quả là quan trọng vì các tàu thuyền của ngư dân Á Châu lên đến 1/3 tổng số ngư thuyền đăng ký trong Vùng Vịnh. Do đó tôi cảm ơn BPSOS về số năm không thể đếm được và sự tận tuỵ phục vụ các người di dân và tị nạn Đông Nam Á trên toàn quốc."
(Phát biểu của nữ DB Judy Chu: https://www.youtube.com/watch?v=vcq8Ml8kW9A)
Để duy trì năng lực cho cộng đồng trong tương lai dài, năm 2010 BPSOS khởi xướng kế hoạch "500 trong 5 năm", nhằm đào tạo 500 nhà lãnh đạo trẻ cho cộng đồng các nơi trong thời gian 5 năm.
"Tôi cũng muốn cảm ơn giới lãnh đạo BPSOS. Tổ chức này tạo thế lực, tổ chức và trang bị các cá nhân và cộng đồng Việt trong mưu cầu tự do và nhân phẩm. Quý vị tiếp tục thành công trong sứ mạng này và đóng góp thật nhiều cho sự trải nghiệm Hoa Kỳ", Thượng Nghị Sĩ John McCain nói trong lời phát biểu đánh dấu 30 năm hoạt động của BPSOS. "Tôi cũng muốn khen ngợi sự thực hiện thành công Hội Nghị Toàn Quốc Về Lãnh Đạo Việt-Mỹ lần đầu tiên được tổ chức, với sự tham dự của trên 200 nhà hoạt động thuộc nhiều thế hệ và đến từ các lĩnh vực chính trị, kinh doanh, bất vụ lợi, đại học và truyền thông".
(Phát biểu của TNS John McCain: https://www.youtube.com/watch?v=IKCO2fjM2-c)
Tựa vào nội lực ở Hoa Kỳ, năm 2008 BPSOS mở các chương trình chống buôn người, bảo vệ người tị nạn và đóng góp cho trào lưu dân chủ ở Á Châu.
"Chúng tôi lần lượt mở hoạt động ở Mã Lai, Thái Lan và Đài Loan", Ts. Thắng nói. "Qua đó chúng tôi phối hợp với các tổ chức trong vùng để phát huy nhân quyền và dân chủ toàn vùng trong đó có Việt Nam."
Ghi nhận những đóng góp đáng kể của BPSOS cho nhân quyền và dân chủ ở Á Châu, Tổng Thống Mã Vĩnh Cửu và Chủ Tịch Quốc Hội Vương Chính Bình của Đài Loan đã trao giải thưởng Nhân Quyền Và Dân Chủ Á Châu cho BPSOS nhân ngày Quốc Tế Nhân Quyền năm 2011.  
(Tổng Thống và Chủ Tịch Quốc Hội Đài Loan trao giải thưởng cho BPSOS:https://www.youtube.com/watch?v=AZo3uQlZYBU)
Ts. Thắng cho biết là BPSOS đang tổ chức một chuỗi sinh hoạt trong năm tới để đánh dấu 40 năm người Việt ở Hoa Kỳ và 35 năm hoạt động của BPSOS.
Bài liên quan:
Đằng sau chuyến đi Việt Nam năm 1997
BPSOS Được Vinh Danh Với Giải Dân Chủ và Nhân Quyền Của Đài Loan
Chọn Cuộc Đua Để Đẫn Đầu
http://machsong.org/modules.php?name=News&file=article&sid=2919

Note: 

Posted on Thursday, September 11 @ 21:58:42 EDT by ngochuynh