Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label Côn Đảo VN. Show all posts
Showing posts with label Côn Đảo VN. Show all posts

Monday, 26 March 2018

CÁM ƠN HUYNH TRƯỞNG TÔN THẤT TUỆ (QGHC) THÊM TIN NGẬM NGÙI, MÔNG LUNG VỀ CÔN ĐẢO./-TCL

Tue Ton


4:05 AM (4 hours ago)


to me
Bên dưới là mấy chữ của tôi khi forward tin mồ vô danh Côn Sơn. Blog đã đăng bài nầy rồi.

Ba Đồn và Côn SơnImage result for côn đảo prison

Tôi thật dốt mọi mặt như chưa vô tới cổng Mang Cá Huế; không biết Côn Sơn là một quận nhỏ chỉ tưởng là nhà tù "hotel" của các bậc CS nằm vùng, sống hơn ông hoàng. Tôi lại loáng thoáng nghe người bạn cùng khóa Tôn Thất Sĩ (9 ĐS) làm quận trưởng và khi VC vô 1975 bị giết ngay (nhà cha mẹ Sĩ ở Đà Lạt, đường Nhà Thờ, không biết ra sao). Có lẽ  Sĩ  ở trong số 70 người mà Thụy Mân nói trong bài. Ngay dưới bài nầy trên FB, một độc giả cho biết gia đình vì không ở Côn Sơn như bố nên đã định cư xứ người, cả nhà mang theo một sự thật là ông trung tá đã bị giết ở Côn Đảo không biết chôn đâu, nay thì tin xác ông trong hố nầy. Chi tiết cái chân giả của anh Sơn đã làm Võ Hồng viết:
Chị Liên, em cũng có một người anh làm sở Mỹ, nhân viên quèn, có hoa tay, biết vẽ chữ đẹp. . . Năm Mậu Thán, hàng xóm chỉ điểm; anh của em chưa được 30 mới cưới vợ một năm, vợ đang mang thai. Họ dắt đi rồi không thấy trở về. Nhờ đôi guốc mà gia đình tìm được xác ở mồ chôn tập thể trường Gia Hội. Anh bị đập cuốc vào đầu, trói thúc ké và chôn sống. Khi tìm thấy xác chị đứng tim và đau tim đến chết khi sinh con, bé được cứu sống và ở với câu. Cả nhà nói, anh em bắt đi. Cái chết tức tưởi ấy, gia đình em khg thể nào quên!

Ba Đồn Huế không phải là một mồ chôn tập thể  kiểu Mậu Thân hay Côn Đảo.
Từ Bến Ngự đi lên tiếp về hướng chùa Thuyền Tôn, ở bên trái phần đường ngang hông Đàn Nam Giao, trước khi rẻ vô chùa Tây Thiên, có một cái miếu nhỏ và mấy thửa đất bằng phẳng, mọc đều một thứ cỏ may, thứ cỏ đi qua phải xăn quần: không chợ mà đông (trường học), không sông mà lội. Tên gọi là Ba Đồn, mồ chôn những chiến sĩ chết trong trận thất thủ kinh đô, "hăm ba tháng năm" rất linh. (Lính VC không tin lên đá banh, lần nào cũng trặt chân, trẹo giò...).Họ nằm xuống không nhục nhã thê thảm như nạn nhân Mậu Thân. Họ chết dưới lằn đạn súng văn minh của những kẻ từ xa đến, xa lạ mọi mặt, màu da, tiếng nói...
Họ không chết vì tin tưởng ra trình diện với ông giáo; không chết vì đứa học trò mình thương yêu, họ không chết vì tin rằng thế cuộc thay đổi nhưng có nhà sư áo đà trụ trì chùa có tháp chuông cao làm phó chủ tịch. Anh họ tôi đã cho nhà ông Đóa, ông Huỳnh Hòa câu điện (ít ai có compteur lúc ấy) từ khi Đoan Trinh còn bé qua qua lại lại. Hàng xóm thân yêu cũng là các bậc tôn sư, hiệu trưởng, tổng giám thị ...đã đưa đích tôn của ông bác tôi lên Khe Đá Mài; theo nhiều lời tường thuật,  Đoan Trinh cầm AK lái xe Honda như cao bồi cầm súng trên lưng ngựa, gặp đâu bắn đó bằng thích.
Ngày nay, đệ tử của ông Cồ Đàm, cạo đầu hay không cạo đầu, ở chùa hay ở cốc, ăn thịt chó hay ăn rau....đem lý thuyết vô thường, nghiệp chướng và vạn thứ sở trường sở đoản, chứng minh những sự kiện rõ ràng thành những hư ảo, xây dựng trên ngũ uẩn giai không. Mời bà con ăn món cháo thiền: sống với hiện tại, tem phiếu 5 xăng ti mét vải không che đủ sự đời thì gió mát lồng lộng, cái mõm chó đen thui không bị kềm kẹp bởi phồn vinh giả tạo.
Ông Phật to ở Vũng Tàu la như bộng nào khác gió biển gào; thợ nề trét đít ta vào khối đá, ta đứng dậy không được mà ra khỏi chỗ buôn thần bán thánh nầy. Giải tội, giải tội cá con đĩ mẹ gì, cho 175 ngàn người trong cuộc đấu tố địa chủ, có nghĩa là công nhận họ có tội vì làm chủ vài ba chum cà. Lũ tăng nầy áo rộng khăn to đã tâng công với lũ người gây tội ác: thưa các ngài con đã giải tội cho các ngài, con đây con đại diện cho Phật Đà Bút Đa. Chẳng khác mấy ông cha suốt ngày tha tội lũ sát nhân Argentine, thả người từ trên máy bay, cho cá sấu ăn, giết cha mẹ rồi bắt con đi rửa tội để không làm con của quỉ. (Hồng Y Bergolio đã chứng minh không liên hệ trong cuộc chiến "The 30 Year Dirty war" và thành đương kim Giáo Hoàng Francis).





  
-----o0o-----

Saturday, 24 March 2018

Thụy Mân
KHU RESORT VÀ NGÔI MỘ CHUNG
 Image result for ĐẢO CÔN SƠN VIETNAM

Có lần tôi viết một bài tựa đề “Lớn lên cùng với ma”, kể về những kỷ niệm lúc nhỏ, lớn lên cùng với ma nhưng chưa bao giờ gặp ma. Nói chung, tôi ít khi tin vào những câu chuyện tâm linh, dù một vài lần trong đời cũng đã chứng kiến những chuỗi sự việc mà không biết phải giải thích thế nào cho hợp lẽ khoa học.
Giờ nói về một đề tài khác: Facebook. Facebook đối với cộng đồng dân Việt nói riêng, là một điều kỳ diệu. Nó nối kết những người không quen biết bằng những sợi dây mật thiết và tin cậy mà đôi khi người ta không tìm thấy được ở xã hội chung quanh. Người ta có thể tin nhau, dù là chưa bao giờ gặp mặt, người ta có thể tâm sự, chia xẻ với nhau những điều thầm kín mà trong môi trường xung quanh họ, vì nhiều lý do, họ không thể thổ lộ với bất cứ ai.
Tôi đã có một vài người bạn như vậy trên Facebook.
Một lần một người bạn nhắn tin cho tôi, kể cho tôi nghe một câu chuyện ám ảnh anh khôn nguôi. Kỳ đó vợ chồng anh đi du lịch Côn Đảo. Nơi họ ở rất đẹp, là một trong các resorts nổi tiếng ở đó. Nhưng không hiểu sao, hoàn toàn chỉ bằng cảm tính, cô vợ có một cảm giác không yên trong thời gian nghỉ ngơi ở đây, cái cảm giác như lúc nào cũng có những đôi mắt vô hình nhìn mình từ đằng sau. Đêm tối trước ngày trả phòng, một người bạn khác của hai vợ chồng đi cùng chuyến đó, trong lúc đang ngồi xếp dọn đồ đạc để chuẩn bị hôm sau ra về, ngẩng lên chợt thấy một người đàn ông mặc sơ mi nâu, đeo cà vạt đang nhìn cô ấy qua cửa kiếng. Cô hoảng hốt thét lên, người chồng chạy vào, chẳng thấy ai, cho là cô bị thần hồn nát thần tính.
Câu chuyện có lẽ sẽ dễ quên, nếu như hai vợ chồng anh ấy không post hình đi chơi của mình lên, và tình cờ một người, một phụ nữ hoàn toàn không quen( đang sinh sống tại Úc) vào comment, đại thể là nơi ấy rất đẹp nhưng cô không thể sống ở đó được vì bị một nỗi ám ảnh rất lớn: cha của cô là một cảnh sát, một trong những công chức, quân nhân sống và làm việc trên đảo trước năm 1975, đã bị hành hình vào một đêm tối ở nơi ấy.
Rởn da gà, người bạn của tôi nhớ lại cái cảm giác buồn vô cớ, xốn xang không yên của vợ mình những ngày ở resort, anh mới inbox nhắn tin trao đổi với cô gái ấy. Thế là một câu chuyện được tháo nút: Sau khi miền Nam bị chiếm, những người từng làm việc cho chính quyền miền Nam gồm công chức, quân đội, nhân viên làm ở trại tù đều bị tập trung lại và bị nhốt. Con số này khoảng 70 người. Ngày 23 tháng 12 năm 1975, chính quyền Cộng sản ở Côn Đảo thông báo cho gia đình của những người này rằng họ sẽ được đưa vào đất liền để cải tạo. Thân nhân của họ nghe vậy thì hay vậy, và cũng không được thông báo gì thêm sau đó. Và rồi không một người nào trong số 70 người ấy trở về với gia đình!
Sự thật về đêm hôm đó, người thân của nhóm này không ai hay biết. Chỉ nhiều năm sau, cái màng sương âm u và kinh hoàng che giấu cái chết cùng một lúc 70 người đó được vén ra qua lời kể của một kẻ tâm thần, một trong những người đã ra tay hạ sát các chú bác này. Gã kể lại rằng những người tù này bị đập vào đầu, nhiều người chết, nhiều người vẫn chưa chết hẳn, nhưng vẫn bị vùi sống xuống hố đã đào sẵn. Khu nầy cách xa khu dân cư chính của đảo đến khoảng 10 cây số, một địa điểm hoàn toàn hoang vắng, vô cùng tiện lợi cho mục đích của những kẻ sát nhân.
Nhiều năm nữa đi qua... Người thân của những người bị giết chết đau cái nỗi đau không nói được nên lời . Thân phận họ hoàn toàn là thân phận con sâu cái kiến, họ không đủ chứng cứ để kêu oan. Kêu ở đâu? Kêu ai? Khi mình là "ngụy", khi mình là thân nhân của người thua cuộc? Đâu đâu cũng là kẻ chiến thắng, mang quyền sinh sát người khác trong tay? Luật là của người thắng cuộc, lẽ phải thuộc về họ!
Nhưng đất trời lại có những cách sắp đặt khác: Khi khu resort ở một địa điểm rất đẹp gần biển, vắng vẻ và xa vùng dân cư này được xây lên, đội xây dựng tìm thấy một đống xương người trong cái ngôi mộ tập thể. Điều đáng nói là trong số những bộ xương này, có một cặp chân giả mà người trên đảo nhận ra đó là chân giả của “anh Sơn, con chú Chín Khương”, nên người ta bàng hoàng nhận ra đây là ngôi mộ chung của nhóm 70 người đi "cải tạo" ngày đó. Người ta mới dời đống xương này, đem chôn chung vào hai ngôi mộ bên đường, cách khu resort một đoạn...
*****
Một lần nói về mê tín dị đoan, về thế giới ma quỷ và những ân đền oán trả với đứa em, nó giải thích: Chị sống xa nhà đã lâu, không hiểu được hết cảnh bên nhà nên mới không tin ma quỷ. Đất nước mình sau mấy cuộc chiến tranh, người chết oan uổng nhiều vô số kể, những cái chết tức tưởi đau thương, nỗi oan khiên của những linh hồn không siêu thoát được vì phần số chưa tới, và cũng vì phần số chưa tới mà những hồn ma bóng quế này không chốn nương thân, và như thế họ cứ lẩn quẩn chốn trần gian, vòng ân oán lại tiếp diễn như không bao giờ dứt.
Viết bài này tôi không nhằm bôi xấu ai, chỉ vì lời đề nghị của người bạn, như cùng nhau gởi một nén hương, một lời cầu nguyện cho những linh hồn xấu số, không một lời từ giã vợ con trước lúc ra đi, được sớm siêu thoát khỏi những nỗi đau, những nỗi oán hận, oan nghiệt của một kiếp người!
California 20 tháng 3, 2018
Thụy Mân