Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label VanDeKyThiChungTocUSA. Show all posts
Showing posts with label VanDeKyThiChungTocUSA. Show all posts

Friday, 10 February 2023

ĐÂY LÀ "CONG LÝ" KHÔNG PHẢI CÔNG LÝ - NHƯNG MÀ CONG LÝ VÀ CÔNG LÝ CHỈ KHÁC NHAU MỘT DẤU "^"- CHO NÊN RẤT DỄ NHẦM LẪN - DO ĐÓ THỰC TẾ ĐÃ CÓ RẤT NHIỀU ÁN OAN DO NGỤY TẠO BẰNG CHỨNG./-Mt68
____________
Cô Mỹ mất 17 năm tuổi trẻ đi tù oan vì công tố viên kỳ thị chủng tộc.

Click image for larger version

Name:	201.jpg
Views:	0
Size:	63.4 KB
ID:	2176656   Click image for larger version

Name:	202.jpg
Views:	0
Size:	52.8 KB
ID:	2176657   Click image for larger version

Name:	203.jpg
Views:	0
Size:	40.2 KB
ID:	2176658  
Cô gái mất 17 năm tuổi trẻ đi tù oan vì công tố viên kỳ thị chủng tộc. Tại Mỹ, Frances Choy, 17 tuổi, bị cáo buộc là thủ phạm phóng hỏa năm 2003 khiến cha mẹ mất mạng, ngồi tù oan 17 năm từ sự sắp đặt chứng cứ của hai công tố viên ghét người gốc Á.

4h50' sáng 17/4/2003, Frances Choy, 17 tuổi, gọi 911 để thông báo về vụ hỏa hoạn tại nhà riêng trên phố Belair ở Brockton, Massachusetts. Lính cứu hỏa đã giải cứu Frances khỏi cửa sổ phòng ngủ ở tầng hai. Cháu họ 16 tuổi của cô, Kenneth, cũng được giải cứu khỏi phòng ngủ.

Frances nói với lính cứu hỏa rằng cha mẹ cô, bà Anne, 53 tuổi và ông Jimmy, 64 tuổi, hai người nhập cư Hong Kong, cũng ở trong phòng ngủ trên tầng hai. Khi nhân viên cứu hỏa tiếp cận, cả hai mất phản ứng do tiếp xúc quá lâu với nhiệt và khói. 4 thành viên trong gia đình được cấp cứu. Bà Anne ngay sau đó đã chết.

Cảnh sát thẩm vấn Frances và Kenneth ngay khi đang nằm trên giường bệnh và được điều trị bằng bình thở oxy. Trong khi đó, ông Jimmy được chuyển đến bệnh viện ở Boston trong tình trạng nguy kịch.

Ngay khi xuất viện, Frances đòi đi thăm cha nhưng bị cảnh sát tiếp tục thẩm vấn cô thêm 40 phút. Chiều hôm đó, Frances ngồi giường bệnh của cha khi ông trút hơi thở cuối đời.

17h55' cùng ngày, cảnh sát lại yêu cầu cô tới đồn cảnh sát để tiếp tục làm việc. Cô nói không muốn nhưng do nhà cửa đã bị cảnh sát khóa nên đành đến. Frances tiếp tục bị thẩm vấn đến quá 23h nhưng không được ghi âm hay quay hình ảnh.

Frances Choy bị bắt ngay trong ngày cha mẹ chết vì hỏa hoạn. Ảnh: BuzzFeed

Cảnh sát cũng tìm thấy hai mảnh giấy dưới gầm giường của Kenneth, ghi chi tiết kế hoạch mua xăng, rải khắp nhà rồi châm lửa đốt. Cậu ta phủ nhận mọi liên quan song về sau nói "một đứa trẻ da đen ở trường" đã đưa cho nội dung này và bắt chép lại nhiều lần, nếu không muốn gặp xui xẻo, một trào lưu phổ biến thời đó.

Khi cảnh sát hoài nghi, Kenneth lại thừa nhận viết những ghi chú này,nhưng không có ý định giết ai. "Hay là cậu hành động cùng ai nữa?", cảnh sát gợi ý. Kenneth khai đây là kế hoạch của Frances.

Theo đó, cậu ta thức giấc bởi tiếng động và thấy Frances ở tầng hầm với những bình chứa đầy xăng. Do từ chối giúp cô, cậu ta chạy vào phòng và khóa cửa. Frances trong khi đó tiến vào phòng khách với một bình xăng, tẩm xăng lên sofa, cầu thang và cửa nhà. "Khi tôi khóa trái cửa trong phòng, bỗng nghe tiếng "phù", tiếng lửa bùng lên, vài phút sau, ngôi nhà ngập lửa khói", Kenneth khai.

Cảnh sát để Kenneth và Frances đối chất song cô phủ nhận sự liên quan. Cả hai đều bị bắt. Frances bị cáo buộc hai tội danh Giết người và một tội danh Đốt phá. Kenneth bị cáo buộc 2 tội danh Giết người.

Trong phiên tòa mở tại quận Plymouth ngày 8/1/2008, bên công tố cáo buộc Frances coi cha mẹ là gánh nặng tinh thần, do ngăn cấm tình yêu của cô và bạn trai. Frances giết cha mẹ vì hợp đồng bảo hiểm nhân thọ 100.000 USD để sống cùng người yêu.

Cáo trạng chủ yếu dựa vào lời khai của các sĩ quan cảnh sát, của Kenneth và các lính cứu hỏa, nhận định tại hiện trường. Frances được miêu tả "cực kỳ lạnh lùng, bình tĩnh". Cảnh sát cũng đặt nghi vấn với vết xăng dính ở quần Francis, điều cô không thể giải thích.

Cảnh sát cáo buộc, trong quá trình thẩm vấn cô đã nhận tội nhưng lại rút lại. Cuộc thẩm vấn không được ghi âm do cảnh sát giải thích "không có thiết bị nào".

Song giám định pháp y cho thấy, chỉ có dấu vân tay của Kenneth trên các tờ giấy viết tay. Dấu vân tay của Frances không có trên các chai nhựa chứa xăng hoặc các vật phẩm khác. Thực tế quần cô không dính xăng.

Chuyên gia phòng Điều tra phòng cháy và chữa cháy của cảnh sát bang Massachusetts nói ngọn lửa bùng lên trong một tấm đệm ở tầng hầm, không phải ở phòng khách. Sofa, cầu thang đều không có xăng như lời Kenneth nói, thậm chí không bị hư hại.

"Có một chiếc khăn ướt cuộn trước khe cửa phòng của Kenneth, tôi suy luận, chiếc khăn có thể được đặt ở đó để ngăn khói vào phòng anh ta", chuyên gia cho hay.

Sau bảy ngày xét xử, Tòa án đã tuyên bố hủy phiên tòa, do bồi thẩm đoàn không thể đạt được một phán quyết thống nhất.

10 ngày sau, 25/1, Kenneth bị xét xử, nhưng được bồi thẩm đoàn tuyên trắng án. Cậu ta được trả tự do lập tức.

Các luật sư của Frances lên án mạnh mẽ phán quyết vì công tố đã đưa ra cáo trạng theo hướng Frances hành động một mình, do đó thay đổi bản chất vụ án. "Với cáo trạng này, bồi thẩm đoàn không khác gì bị che một bên mắt", luật sư chỉ trích, nộp đơn xin tái thẩm vụ Kenneth, song bị tòa bác.

Kenneth Choy (phải) được trắng án sau phiên tòa. Ảnh: Wicked Local

Frances ra tòa lần thứ hai vào tháng 1/2011, trở thành nhân chứng chống lại Frances. Song phiên tòa này cũng không khá hơn. Bồi thẩm đoàn tiếp tục không thể đưa ra thống nhất, sau 5 ngày nghị án. Phiên tòa tiếp tục bị hủy.

Cô ra tòa lần thứ ba vào ngày 2/5 cùng năm. Hai công tố viên John Bradley và Karen O'Sullivan cho hay Kenneth đã bay về Hong Kong với mẹ, giữ nguyên các lời chứng trước đó. Lần này, cô bị tuyên có tội, nhận án tù chung thân không ân xá.

Năm 2012, Tòa án Tối cao tuyên bố việc tuyên bản án chung thân không ân xá với trẻ vị thành niên là vi hiến. Vụ án của Frances do đó được hồi tố.

Năm 2015, trong khi luật sư của Frances, John J. Barter, đang chuẩn bị thủ tục kháng cáo xin giảm nhẹ cho thân chủ, ông bất ngờ phát giác các email giữa hai công tố viên John Bradley và Karen O'Sullivan với những nội dung phân biệt chủng tộc nặng nề với Frances, gia đình cô và người châu Á nói chung.

Một cuộc chiến pháp lý nảy lửa xảy ra sau đó. Biện lý quận Plymouth, trước sai phạm của cấp dưới, đã quyết định thuê một công ty điều tra độc lập, đánh giá chi tiết hơn 380.000 email và tệp đính kèm do 2 công tố viên John Bradley và Karen O'Sullivan gửi và nhận trong khoảng khoảng 11 năm đổ lại.

Mùa xuân năm 2019, họ lật tẩy hàng trăm trang email và các tài liệu khác của hai người này, ngập tràn những lời đùa cợt, miệt thị người châu Á, thậm chí còn nói rằng Frances và Kenneth loạn luân. Những lời lẽ khiến cấp trên của họ cũng phải sửng sốt.

"Chúng tôi thừa nhận hai công tố viên kỳ thị chủng tộc. Email của họ chứng minh điều đó. Thật đáng trách. Chúng tôi không dung túng họ theo bất kỳ cách nào", vị biện lý cho hay.

Theo ông, sự kỳ thị của các công tố viên đã hình thành nên một bản cáo trạng không khách quan, khắc họa bị cáo vô cảm, tàn nhẫn, sống vật chất. Cáo trạng cũng lược bỏ hết các bằng chứng có lợi cho Frances.

Nó không đề cập sự thật rằng Kenneth sử dụng và phân phối ma túy lẻ trong trường, từng bị phạt tù. Trong luồng mail, hai công tố viên cũng trao đổi kỹ về việc sẽ che đậy thông tin này thế nào. Việc Kenneth vắng mặt trong phiên tòa thứ ba, có thể cũng nằm trong sắp đặt.

Một sĩ quan nghỉ hưu của đồn cảnh sát Brockton cho hay, cơ quan có máy ghi âm phục vụ lấy lời khai, song đồng nghiệp lại khai trước tòa là không có. Chi tiết này cũng bị hai công tố viên bỏ khỏi hồ sơ vụ án.

Họ cũng cung cấp cho các luật sư của Frances hồ sơ của cảnh sát chứa nhiều thư tố cáo Kenneth buôn ma túy, song cảnh sát và công tố viên thỏa thuận không đưa ra. Đây có thể là một động cơ gây án "quàng" vào cổ Kenneth, người ngay từ đầu được trắng án.

Frances Choy trong phiên tòa thứ ba, tháng 2/2011, bị phạt án chung thân. Ảnh: The Enterprise

Khi cuộc chiến của luật sư Barter ngoài song sắt trở thành cơn "địa chấn", trong tù, Frances vẫn miệt mài học hành. Cô lấy bằng GED (bằng tốt nghiệp trung học), sau đó đỗ ngành Xã hội học của đại học danh tiếng Boston Metropolitan, tốt nghiệp hạng ưu tú. Tiếp tục giết thời gian trong tù bằng cách học hành, Frances dành 5 năm học huấn luyện chó cho tổ chức từ thiện trợ giúp các thương binh Mỹ, American VetDogs.

Ngày 17/9/2020, Tòa án Tối cao tuyên hủy bản án của Frances. 12 ngày sau, Biện lý Quận Plymouth đã bác mọi cáo buộc với Frances. Cô gái 17 tuổi chính thức được minh oan và trả tự do, sau 17 năm ngồi tù oan.

Luật sư của cô cho hay, đây là vụ án giết người đầu tiên của Mỹ bị hủy án xuất phát từ lỗi phân biệt chủng tộc của công tố viên. Frances là người châu Á đầu tiên kháng cáo thành công ở bang này. Nhưng cô đã phải đánh đổi quá nhiều, một nửa cuộc đời trong tù.

"Tôi nhẹ nhõm và như được sống lại thêm một lần, nhưng cha mẹ đã chết. Tôi nhớ họ từng ngày", Frances nói, hy vọng vụ án oan của cô thúc đẩy một cuộc cải cách tư pháp có ý nghĩa.

Công tố viên John Bradley nghỉ việc tại văn phòng công tố quận Plymouth năm 2012, trong khi Karen O'Sullivan rời khỏi đây năm 2015, chuyển sang làm công tố quận khác. Không có báo cáo về việc họ bị kỷ luật hay bị truy cứu trách nhiệm gì.

VietBF@ sưu tập

Thursday, 20 May 2021

NHỮNG NGƯỜI VIỆT TAY SAI JO BỊ ĐẦN "CHỐNG KỲ THỊ GỐC Á" - NÊN ƯU TIÊN VÀ THIẾT THỰC CHỐNG NHỮNG TỘI PHẠM GỐC VIỆT NHƯ VẦY LÀ NGUYÊN NHÂN GÂY RA KỲ THỊ ĐẤY./-TCL

Một người đàn ông gốc Việt nghi ăn cắp thư bị bắt.Click image for larger version

Name:	1.jpg
Views:	0
Size:	105.5 KB
ID:	1794291  

Các cảnh sát viên đã thực hiện một cuộc tìm kiếm trong những khu phố chung quanh khu chung cư, khi đã trông thấy ông này ăn cắp thư từ một khu chung cư tại Morgan Hill, một thành phố nhỏ hơn và nằm cách xa San Jose khoảng 20 dặm về hướng đông nam, khiến cảnh sát tại Morgan Hill đã bắt giữ một người đàn ông từ thành phố San Jose về vụ việc trên.

Sở Cảnh Sát Morgan Hill công bố hình này để cho thấy những lá thư bị ăn cắp được tìm thấy trong xe của Tony Nguyễn. (Morgan Police)

Bản tin cho biết là vào khoảng 10:20 đêm 10 tháng Năm, cảnh sát được gọi đến khu chung cư Jasmine Square Apartments ở địa chỉ 16530 Monterey Road. Khi đó có người báo cáo đã thấy một người đàn ông đang cạy những hộp thư để lấy thư của người khác. Nghi can đã bỏ chạy trong chiếc xe màu đỏ trước khi cảnh sát xuất hiện.

Các cảnh sát viên đã thực hiện một cuộc tìm kiếm trong những khu phố chung quanh khu chung cư. Một cảnh sát viên đã nhìn thấy một chiếc xe gần giống xe của nghi can được nhân chứng mô tả. Xe nằm không xa tòa nhà chung cư nơi xảy ra vụ trộm thư.

Sau đó cảnh sát viên này chạy theo chiếc xe màu đỏ trong lúc tài xế toan tính tẩu thoát. Nghi can đã tìm cách trốn xe cảnh sát và rồi bị tai nạn gần góc đường Monterey Road và Spring Avenue.

Nghi can đã bỏ lại xe, cố gắng chạy thoát bằng chân. Các cảnh sát viên khác đã đến chặn đường, cuối cùng bắt được nghi can mà không xảy ra thêm sự việc nào đáng kể hay đáng tiếc.

Trong lúc lục soát xe của nghi can, cảnh sát tìm thấy rất nhiều thư ăn cắp từ các thành phố khác nhau. Họ cũng tịch thu một số dụng cụ dùng để trộm tài sản và súng giả từ trong xe.

Cảnh sát cho biết nghi can là Tony Nguyễn, 30 tuổi, sống tại San Jose, đã có tiền án và đang bị truy nã với tội tương tự. Tony Nguyễn bị làm biên bản tại nhà tù Santa Clara County Jail với các cáo trạng tình nghi tội sở hữu tài sản ăn cắp, dụng cụ ăn trộm, ăn cắp thông tin căn cước, ma túy và dụng cụ dùng ma túy.

Sở Cảnh Sát Morgan Hill đang làm việc với Thanh Tra Bưu Điện địa phương để trả lại thư từ cho các nạn nhân. Họ kêu gọi những ai nghi ngờ mình bị trộm thư thì hãy liên lạc với sở cảnh sát.

Thursday, 6 May 2021

NHỮNG NGƯỜI GỐC Á TRƯỚC ĐÂY ỦNG HỘ BLM DA ĐEN SAO NAY LẠI BỊ DA ĐEN TẤN CÔNG LÀ TẠI LÀM SAO ??? CÓ LẼ NGƯỜI GỐC Á TỪ NAY NÊN MANG TRÊN CỔ CÁC CHỮ " TÔI LÀ NGƯỜI ỦNG HỘ BLM" MONG CÁC BẠN THA MẠNG!!!./-TCL

“F * ck Các bạn là người Trung Quốc! Tao ghét mày!" - Cảnh sát Cần giúp đỡ để xác định người đàn ông.




“F * ck Các bạn là người Trung Quốc! Tao ghét mày!" - Cảnh sát Cần giúp đỡ để xác định người đàn ông da đen đã đấm vào mặt chủ cửa hàng châu Á.
Cảnh sát đang yêu cầu sự giúp đỡ của công chúng để xác định một người đàn ông da đen đã đấm vào mặt một chủ cửa hàng châu Á vì một tội ác có thể gây ra.


Video giám sát được quay bên trong cửa hàng trang sức Max Trading, Đông Bắc DC cho thấy một người đàn ông da đen đấm vào mặt chủ cửa hàng người châu Á.

Chủ cửa hàng, Chong Hu Lu, nói với NBC 4 Washington rằng anh ta đã đến bệnh viện sau khi bị đấm vào mặt và anh ta cần 14 đường khâu.

Chủ cửa hàng cho biết kẻ tấn công đã hét lên, “F * ck chúng mày là người Trung Quốc! Tao ghét mày!"
Cảnh sát vẫn chưa thực hiện bất kỳ vụ bắt giữ nào và cần sự giúp đỡ của công chúng để xác định kẻ tấn công sau khi anh ta bỏ trốn bằng chân.




 

Wednesday, 5 May 2021

MUA SÚNG KHÔNG PHẢI ĐÁP SỐ CHO KỲ THỊ ĐÂU!!! CÓ SÚNG ĐỤNG CHUYỆN CÀNG DỄ GÂY ÁN MẠNG ... VÀ RỒI ĐÚNG HAY SAI CŨNG TAN NÁT CẢ ĐỜI./-TCL

Ngày càng nhiều người gốc Á ở Mỹ đổ xô đi mua súng.Click image for larger version

Name:	241.PNG
Views:	0
Size:	547.0 KB
ID:	1785759  


Người gốc Á ở Mỹ đổ xô đi mua súng. Trong khi ngày càng nhiều người Mỹ gốc Á nghĩ đến việc mua một khẩu súng để tự bảo vệ mình thì các chuyên gia nói đó không phải cách để giải quyết sự kỳ thị nhắm vào người gốc Á.

Lo ngại tình trạng nhiều người gốc Á mua súng để tự bảo vệ mình trước số tội phạm thù hận nhằm vào họ ngày càng tăng ở Mỹ, nhiều nhà hoạt động gốc Á tại Mỹ cho rằng súng không phải là giải pháp. Trong khi đó, một số khác lại hướng dẫn sử dụng súng đúng cách, CNN đưa tin ngày 5/5.

Bà Gloria Pan, Phó chủ tịch tổ chức MomsRising, nói ngày 4/5: “Nếu bạn là một người Mỹ gốc Á và đang cân nhắc mua một khẩu súng, hãy chắc chắn rằng bạn thực sự hiểu thấu đáo vấn đề này. Một số tiểu bang coi việc sở hữu và sử dụng súng là bất hợp pháp. Việc mang theo súng có thể gây ra những hậu quả không mong đợi khác”.

Bà Pan cho biết thêm cộng đồng người Mỹ gốc Á chưa từng tham gia vào những cuộc tranh luận về súng đạn như các nhóm người khác vì rào cản về văn hóa, ngôn ngữ cũng như thiếu kết nối với các tổ chức địa phương.

Bà Caroline Fan - sáng lập viên và Chủ tịch tổ chức Missouri Asian American Youth Foundation - cho biết nhiều người gốc Á, trong đó có những người mới nhập cư, đã hỏi bà về các khóa đào tạo sử dụng súng an toàn. Tuy nhiên, bà Fan nói: “Tôi không nghĩ súng giúp chúng ta an toàn hơn. Tôi thực sự hiểu nỗi sợ mà cộng đồng gốc Á đang phải trải qua, nhưng tôi hy vọng mọi người có thể tìm ra giải pháp tốt hơn”.

Ông Mike Song, một người gốc Á, chia sẻ: “Con tôi, Ethan, đã chết trong khi đang chơi đùa với một khẩu súng tại nhà ở Guilford, Connecticut vào năm 2018. Tôi chưa bao giờ ngừng suy nghĩ về bi kịch đó. Chúng tôi sẽ không bao giờ để một khẩu súng trong nhà của mình nữa vì những hậu quả khủng khiếp mà nó có thể gây ra cho gia đình mình”.

Anh Chris Cheng, một người ủng hộ quyền sử dụng súng, cho biết đã trả lời rất nhiều email và tin nhắn trên mạng xã hội từ những người gốc Á đang có nhu cầu mua súng trong những tháng gần đây.

“Nhiều người Mỹ gốc Á hiểu rằng họ phải là người bảo vệ an toàn của chính mình, chứ không phải chỉ dựa vào cơ quan thực thi pháp luật”, anh Cheng cho biết.


Nhiều người Mỹ gốc Á biểu tình chống tội phạm thù hận ở Mỹ. Ảnh: CNN.
Một câu lạc bộ với tên gọi Asian American and Pacific Islander Gun Owners (AAPI GO) được thành lập tháng 4/2021. Anh Scott Kane, sáng lập viên của AAPI GO, khẳng định: “Chúng tôi mong muốn cung cấp thông tin cho những người gốc Á một cách đầy đủ và chính xác, trước khi họ thực sự sở hữu một khẩu súng”.

Mặc dù chưa có số liệu chính thức về việc người Mỹ gốc Á mua súng, tuy nhiên, doanh số bán súng ở Mỹ tăng đột biến vào năm 2020, ở mức “chưa từng có”.

Tổ chức National Shooting Sports Foundation cho biết Cục Điều tra liên bang Mỹ đã tiến hành kiểm tra lý lịch hơn 3,5 triệu trường hợp liên quan đến súng đạn trong tháng 4/2021 và gần 1,7 triệu trường hợp trong số đó là mua súng.

Theo số liệu từ đầu năm đến ngày 2/5, Sở Cảnh sát New York ghi nhận 80 hành động thù hận nhằm vào cộng đồng gốc Á. Trong đó, 4 người gốc Á đã bị hành hung chỉ trong vòng 2 tuần gần đây.

VietBF@ sưu tập

TỘI NGHIỆP NHỮNG NGƯỜI GỐC Á BÚ VÁI BIDEN , ỦNG HỘ BLM NAY LÃNH ĐÒN THÙ CỦA DA ĐEN./-TCL

 

Video giám sát cho thấy người đàn ông da đen liên tục đấm người đàn ông châu Á đẩy xe đẩy trong cuộc.



Video giám sát cho thấy người đàn ông da đen liên tục đấm người đàn ông châu Á đẩy xe đẩy trong cuộc tấn công vô cớ ở San Francisco .
Một đoạn video giám sát cho thấy một người đàn ông da đen liên tục đấm một người đàn ông châu Á đang đẩy xe đẩy trong một vụ tấn công vô cớ ở San Francisco.

Kẻ tấn công bạo lực, Sidney Hammond, 26 tuổi, đã bị bắt bởi San Fran PD.

Sidney Hammond gần đây đã được phóng thích từ nhà tù theo chủ nghĩa Marxist cực đoan ở San Francisco DA Chesa Boudin vì tội cướp tại cùng một địa điểm!

Sau khi bị tấn công dữ dội, người cha châu Á 36 tuổi nhanh chóng nhảy lên chân để kiểm tra đứa con 1 tuổi trong xe đẩy.
KPIX đưa tin rằng đứa trẻ không hề hấn gì và người cha châu Á đang chữa trị chấn động.


Sidney Hammond vừa bị DA Chesa Boudin theo chủ nghĩa Marxist bắt và thả vì một vụ cướp tại cùng một địa điểm vào tháng trước.

kentto is_online_now  

Tuesday, 4 May 2021

NGƯỜI VIỆT VÀ GỐC Á NGHĨ GÌ KHI HỌ BIỀU TÌNH ỦNG HỘ BLM VÀ NGƯỜI DA ĐEN ????./-TCL

 Chị em châu Á bị thương nặng sau khi người đàn ông tấn công họ bằng khối xi măng khi họ đóng cửa cửa.


Chị em châu Á bị thương nặng sau khi người đàn ông tấn công họ bằng khối xi măng khi họ đóng cửa cửa hàng rượu Baltimore.
Đoạn video camera giám sát kinh hoàng ghi lại cảnh một người đàn ông đánh đập hai phụ nữ Mỹ gốc Hàn bằng một khối xi măng khi họ cố gắng đóng cửa cửa hàng rượu Baltimore của mình vào buổi tối.


Daryl Doyles, 50 tuổi, được chính quyền Baltimore xác định là người đàn ông nhìn thấy hành hung hai phụ nữ Mỹ gốc Á tại cửa hàng rượu của họ
Daryl Doyles, 50 tuổi, được chính quyền địa phương xác định là kẻ tấn công trong video. Anh ta đã bị bắt vì vụ việc và hiện phải đối mặt với hai tội danh hành hung trầm trọng hơn - nhưng không bị buộc tội thù hận .

Video giám sát được phát hành trên Reddit cho thấy một phụ nữ châu Á mặc áo sơ mi xám đang cố gắng đóng cửa Wonderland Liquors ở Baltimore ngay trước 11 giờ đêm thứ Hai.

Nhưng cô ấy bị một người đàn ông mặc áo đỏ ép quay trở lại cửa hàng - người mà các điều tra viên nói là Doyles, và người đang mang một khối xi măng.

Kẻ tấn công xô đẩy người phụ nữ, khi một khách hàng nam đi ngang qua cuộc ẩu đả và rời khỏi cửa hàng.

Người đàn ông và người phụ nữ đánh nhau trên mặt đất trong gần 20 giây trước khi người phụ nữ thứ hai, chị gái của nạn nhân đầu tiên, xuất hiện trong khung hình. Cô ấy ngay lập tức bắt đầu cố gắng giúp đỡ, chỉ để bị đập mạnh vào cùng một khối.

Cùng nhau, những người phụ nữ cố gắng buộc người đàn ông ra khỏi cửa, nhưng anh ta một lần nữa dùng khối xi măng đập mạnh cả hai người, ép họ xuống đất.

Phần lớn cuộc ẩu đả tiếp tục diễn ra bên ngoài cửa hàng, phần lớn bị camera giám sát che khuất, cho đến khi những người phụ nữ quay lại cửa hàng một mình.

Một trong hai người được nhìn thấy đang chảy rất nhiều máu do vết thương trên đầu. Cả hai nạn nhân đều không được nêu tên.


Người đàn ông trong video được cho là Daryl Doyles, người mà cảnh sát nói với Washington Examiner , đã đi bộ chạy trốn trước khi bị bắt.

Động cơ của vụ đánh đập vẫn chưa được tiết lộ, nhưng John Yun, con trai của một trong những nạn nhân và là cháu của người kia, cho biết mẹ anh chưa bao giờ nhìn thấy Doyles trước khi xảy ra vụ xung đột này.

Yun hiện đang phải đối mặt với những vết thương nghiêm trọng về thể chất và chị gái phải khâu 25 mũi sau vụ hành hung, Yun viết trên GoFundMe mà anh lập ra để chi trả chi phí y tế cho mẹ và dì của mình.
Cả hai người phụ nữ đều đã được xuất viện, sau khi chụp CT do các bác sĩ thực hiện, tình trạng trở lại rõ ràng và đang hồi phục tại nhà.

Yun cho biết: “Vết thương thể xác của họ cuối cùng sẽ lành lại, nhưng chấn thương từ cuộc tấn công này sẽ cần nhiều thời gian hơn.

Anh ấy nói với CBS Baltimore rằng anh ấy đang 'cảm thấy tức giận' vì vụ việc.

Ông nói: “Không hiểu tại sao họ lại đến đây để kiếm sống và được đối xử như vậy trong một cộng đồng nên đón nhận họ vì chúng tôi đã ở đây hơn 20 năm rồi. 'Chúng tôi là một phần của cộng đồng này.'


Các nạn nhân bị thương nặng, dì của John Yun cần khâu 25 mũi
Vẫn chưa rõ liệu vụ đánh đập có động cơ chủng tộc hay không, nhưng vụ đánh nhau là vụ mới nhất trong chuỗi các vụ tấn công nhằm vào người Mỹ gốc Á.

Một phụ nữ châu Á khác đã bị tấn công bằng búa ở khu trung tâm Manhattan vào thứ Hai và vào tháng 3, một người đàn ông gọi phụ nữ Mỹ gốc Á là 'xấu xí-a ** ch ** k' sau khi cô ấy yêu cầu anh ta đắp mặt nạ lên xe buýt ở Miami. .

Bilal Ali, cựu đại diện cho quận Baltimore nơi xảy ra vụ tấn công cửa hàng rượu cho biết: “Không phải về người châu Á, da trắng, da đen hay bất cứ thứ gì, đây là con người.

Anh ấy nói với CBS rằng anh ấy muốn công lý cho vụ tấn công 'bởi vì hãy tưởng tượng xem một đoạn video ngược lại, hãy tưởng tượng bạn sẽ nghĩ gì về việc mẹ mình bị tấn công.'

Các nạn nhân đang được đại diện bởi cựu Luật sư Hoa Kỳ Robert Hur, người hiện làm việc trong khu vực tư nhân, thông qua Liên minh Công lý Người Mỹ gốc Á.

"Chúng tôi sẽ tiếp tục làm việc với cơ quan thực thi pháp luật để đảm bảo rằng kẻ tấn công được đưa ra công lý", Hur nói với WBAL TV. 'Trong khi chúng tôi vẫn đang tìm hiểu sự thật, một điều rõ ràng là: những hành động bạo lực gây sốc như vậy đối với các thành viên trong khu phố của chúng tôi không thể tiếp tục.'

'Tôi kêu gọi mọi người làm tất cả những gì có thể để nâng cao nhận thức và lên tiếng chống lại sự thiên vị, thù ghét và bạo lực đối với bất kỳ thành viên nào trong thành phố và cộng đồng của chúng tôi, bao gồm cả người Mỹ gốc Á.'

Monday, 3 May 2021

ĐÁM NGƯỜI VIỆT THEO PHE JOE BỊ ĐẦN ỦNG HỘ BLM DA ĐEN TỐI MẮT CHƯA - BIỀU TÌNH BINH VỰC DA ĐEN NỮA ĐI !!!./-TCL

 Cuộc tấn công bằng búa trong bếp của địa ngục đối với người phụ nữ châu Á




NYPD hôm thứ Hai đã công bố giám sát có dấu chân của một nghi phạm mà họ đang tìm kiếm trong vụ tấn công bằng búa ở Hell's Kitchen nhằm vào một phụ nữ châu Á 31 tuổi.

Cảnh sát đang yêu cầu công chúng giúp đỡ để xác định kẻ tấn công, một phụ nữ da đen, cao khoảng 5'9 "inch.

Vụ tấn công xảy ra vào tối Chủ nhật trên Phố Tây 42 gần Đại lộ 9 ở Manhattan và đang được điều tra xem có thể là một tội ác thù hận hay không.


ABC 7 đã nói chuyện với nạn nhân, "Theresa," người này nói rằng cô ấy đang chấn động và bị chấn thương sau vụ tấn công.

“Cô ấy đang nói chuyện với chính mình, giống như đang nói chuyện với một bức tường, tôi nghĩ có lẽ cô ấy đang say rượu hoặc cái gì đó, vì vậy chúng tôi chỉ muốn đi qua cô ấy thật nhanh và khi tôi đi qua cô ấy, cô ấy nhìn thấy chúng tôi và nói 'Cởi ra khỏi f ** của bạn. Theresa nói. “Đột nhiên tôi cảm thấy đầu mình bị va vào một thứ gì đó.”


Theresa cần tới bảy miếng vải ma thuật sau khi kẻ tấn công dùng búa đập vào đầu cô.

Sunday, 2 May 2021

ĐÂY LÀ 1 TRONG NHIỀU NGUYÊN NHÂN TÍCH CỰC CHO VIỆC KỲ THỊ GỐC Á ĐẤY BÀ CON./-TCL

 

Ông gốc Việt buôn bán Methamphetamine bị kết án 121 tháng
Click image for larger version

Name:	1.jpg
Views:	0
Size:	114.5 KB
ID:	1783935  
Trong quá trình âm mưu, người đàn ông gốc Việt đã vận chuyển ít nhất 30 kg methamphetamine cho những người mua ở New Hampshire khi người đàn ông gốc Việt thường được người mua thanh toán bằng tiền điện tử, khiến Jim Pham, 36 tuổi, ở Rowland Heights, California, bị kết án 121 tháng tù liên bang vì tham gia vào âm mưu phân phối methamphetamine,Công tố viên Hoa Kỳ John J. Farley thông báo vào ngày 29 tháng 4.

Theo các tài liệu của tòa án và lời khai trước tòa, vào năm 2018, Pham gặp một kẻ buôn ma túy từ New Hampshire qua mạng internet trên dark web. Những kẻ này đã mua lô hàng methamphetamine từ Pham. Số ma túy được phân phối khắp New Hampshire và New England và số tiền thu được được dùng để mua thêm methamphetamine từ Pham. Pham thường được người mua thanh toán bằng tiền điện tử. Trong quá trình âm mưu, Pham đã vận chuyển ít nhất 30 kg methamphetamine cho những người mua ở New Hampshire.

Công tố viênFarley cho biết: “Methamphetamine là một loại ma túy rất nguy hiểm gây nguy hiểm cho sức khỏe và sự an toàn của công dân New Hampshire. Chúng tôi cam kết làm việc với các đối tác thực thi pháp luật của mình để xác định và truy tố những kẻ buôn ma túy giữa các tiểu bang đang vận chuyển methamphetamine đến New Hampshire. Những kẻ buôn bán methamphetamine kinh doanh nên hiểu rằng họ sẽ phải đối mặt với các án tù liên bang cho hành vi của mình. “

“Khi các vụ bắt giữ methamphetamine đang gia tăng, DEA cam kết ngăn chặn loại thuốc gây nghiện cao này ra khỏi New Hampshire,” Đặc vụ phụ trách DEA ​​Brian D. Boyle cho biết. “Bản án quan trọng ngày hôm nay không chỉ buộc ông Phạm phải chịu trách nhiệm về tội ác của mình mà còn như một lời cảnh báo cho những ai cố gắng đưa chất độc này đến Bang của chúng tôi.” TH

Monday, 26 April 2021

QUA BÀI VIẾT NGƯỜI MỸ THỰC TẾ NGHĨ GÌ? KỲ THỊ VÀ KHÔNG KỲ THỊ CÁI NÀO LÀ THỰC TẾ- CÁI NÀO LÀ ẢO TƯỞNG???./-TCL

HOÀI NGHI CỦA TÁC GIẢ Ở CÂU CUỐI CHÓT: SỢ NHỮNG NGƯỜI KỲ THỊ SẼ THAY NHAU CẦM QUYỀN TRONG THỜI GIAN DÀI!!! NỖI LO SỢ KHÔNG SAI NHƯNG CHỦ TRƯƠNG "GIAN LẬN BẦU CỬ" ĐỂ CHỌN NGƯỜI MÌNH ƯA THÍCH NÓ SẼ TỆ HẠI VÀ MAN RỢ HƠN VẤN ĐỀ KỲ THỊ GẤP BỘI./-TCL

______________

Nước Mỹ tôi yêu quý có kỳ thị chủng tộc không?
Click image for larger version

Name:	10.jpg
Views:	0
Size:	59.9 KB
ID:	1780592   Click image for larger version

Name:	1.jpg
Views:	0
Size:	63.5 KB
ID:	1780593   Click image for larger version

Name:	2.jpg
Views:	0
Size:	49.6 KB
ID:	1780594   Click image for larger version

Name:	3.jpg
Views:	0
Size:	53.7 KB
ID:	1780595  

Click image for larger version

Name:	4.jpg
Views:	0
Size:	66.1 KB
ID:	1780596   Click image for larger version

Name:	5.jpg
Views:	0
Size:	82.5 KB
ID:	1780597   Click image for larger version

Name:	6.jpg
Views:	0
Size:	68.4 KB
ID:	1780598   Click image for larger version

Name:	7.jpg
Views:	0
Size:	112.7 KB
ID:	1780599  

Click image for larger version

Name:	8.jpg
Views:	0
Size:	55.0 KB
ID:	1780600   Click image for larger version

Name:	9.jpg
Views:	0
Size:	45.7 KB
ID:	1780601  

Nước Mỹ hiện chúng ta đang sống có chủ trương kỳ thị chủng tộc không là một câu hỏi khó trả lời, một phần vì nhận định của mỗi cá nhân tùy theo họ thuộc sắc dân nào, từng chứng kiến hay va chạm với kỳ thị chưa, nếu nước Mỹ chủ trương kỳ thị thì tại sao Hiến pháp Hoa Kỳ quy định là mọi người dân được đối xử bình đẳng trước pháp luật, và cho phép tất cả mọi người sinh ra ở Mỹ, bất kể thuộc giống dân nào, được là công dân Mỹ.

Một gia đình người Việt tuyên thệ để trở thành công dân Hoa Kỳ

''Cuối tuần em rủ mấy đứa bạn đi biểu tình Anti-Asian Crime ở Irvine.'' D., cô em gái tôi nói.

''Hôm trước em với tụi nhỏ đi một lần rồi, lần này chắc đông hơn.'' Điện thoại tôi chợt hiện tấm hình ba mẹ con D. ở một công viên đầy người, tay mang biểu ngữ.

Chị ở Bangkok, em ở Nam Cali. Facebook với chúng tôi là chiếc cầu nối.

Facebook của D. dạo này tràn ngập tin về những người Á châu ở Mỹ bị hành hung, vụ thảm sát ở Atlanta, các cuộc biểu tình chống hành hung người Á đông, các lớp dạy học võ để tự vệ...

'Em mới ghi danh học lớp Taekwando và đặt mua 3 bình xịt hơi cay,' D. nói tiếp, nỗi bất an trong em rõ hơn.

''Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cho nước Mỹ. Chị không biết nên sợ Covid hơn hay sợ kỳ thị hơn.'' Tôi thở dài.

''Hồi mới qua, có lần em nghe chị nói chị không thấy nước Mỹ kỳ thị. Nhớ không?'' Nhắc nhớ của D. hôm ấy nghe như một lời trách nhẹ rằng chị nghĩ sai rồi.

Hay đó là một thắc mắc chưa thành lời?

Thú thực tôi cũng bao lần tự hỏi là nước Mỹ có kỳ thị không, để bối rối khi câu trả lời của mình đổi từ 'có' thành 'không' rồi lại 'có', theo dòng đời.

Người Việt tại buổi cầu nguyện cho người gốc Á bị giết chết tại Garden Grove, California


Phụ nữ ở quận Cam, California học võ để tự vệ

Lạc giữa rừng người da đen

Cảm nhận có sự phân biệt chủng tộc ở Mỹ đến với tôi lần đầu tiên khoảng cuối năm 1975, lúc sống ở một thành phố nhỏ cạnh rừng thông, gần thành phố Richmond, tiểu bang Virginia.

Hôm ấy tôi và người bạn hí hửng tìm đường xe búyt vào Richmond để xem xi nê, sau khi biết có một rạp hát giá vé rẻ hẳn hơn những nơi khác, rất vừa với túi tiền nhẹ tênh của hai đứa.

Sau một tiếng rưỡi trên xe chúng tôi vào được trung tâm thành phố.

Đi gần đến rạp thì cả hai giật mình trước một cảnh tượng chưa từng thấy: Một rừng người Mỹ gốc Phi châu đang đứng xếp thành hàng chờ mua vé. Không một người da trắng hay da màu nào khác có mặt trong cái hàng dài ngoằn ngoèo ấy.

Lạc lõng và hơi ngại những cái nhìn tò mò, soi mói, chúng tôi líu ríu bước vào hàng, cố thu mình thật nhỏ cho đến khi vào hẳn bên trong rạp. Phim xong chúng tôi lẳng lặng ra về. Một kinh nghiệm không bao giờ lặp lại.

Hỏi ra mới biết là tại Mỹ lúc ấy có những thành phố toàn người da đen sinh sống và ở những nơi này, không người da trắng nào bén mảng.

Sau này làm thợ may tại một xưởng may lớn tại Richmond, cứ mỗi giờ ăn trưa nhìn cảnh cafeteria rộng mênh mông chia ra hẳn thành hai khu vực: khu da đen toàn dân thợ và khu da trắng của dân làm văn phòng, tôi lại được nhắc nhở thêm về sự phân biệt giai cấp và màu da rất rõ ràng ở nơi có tên là Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ.

Nhóm thợ da vàng chúng tôi ngồi với người da đen. Họ đối với chúng tôi khá thân thiện. Từ bên này nhìn qua bên kia, tôi băn khoăn về cảnh phân biệt màu da mình chưa bao giờ thấy.

Bảng chỉ nơi dành cho người da đen của cảnh sát ở Jackson, Mississippi năm 1961


Khoảng 200.000 người Mỹ gốc Phi biểu tình đòi bình quyền ở Washington, DC năm 1963

'Tina, cà phê đi chứ?'

Rời Virginia, tôi về California, vào đại học.

California là cả một thế giới khác. Khí hậu ôn hòa. Sinh viên đủ mọi sắc tộc đầy sân trường. Thức ăn Việt Nam không phải chỗ nào cũng có, nhưng tìm không quá khó.

Tốt nghiệp đi làm, tôi may mắn tiến nhanh trong sự nghiệp. Ở tuổi 29, tôi là người trẻ nhất, là người gốc Á, và cũng là phái nữ đầu tiên giữ chức Financial Controller của ITM, công ty có doanh thu 75 triệu đôla một năm.

ITM chuyên nhập cảng phụ tùng xe hơi ngoại quốc với 4 trung tâm bán sỉ và hơn 50 tiệm bán lẻ trên toàn quốc. Tôi quản l‎ý ban tài chánh và kế toán có 20 nhân viên, dưới trướng là 3 supervisors và một phụ tá, tất cả đều da trắng.

Tuổi trẻ mau quên. Đi làm một thời gian, bận tâm của tôi về sự phân biệt màu da ở Mỹ biến mất lúc nào không hay.

Nói như thế để giải thích tại sao có những thời kỳ tôi không những không thấy mình bị kỳ thị, mà còn không nghĩ rằng Mỹ là một nước kỳ thị.

Nếu nước Mỹ kỳ thị, thì đã không có Luật Nhập Cư năm 1965 nhờ đó tôi và biết bao người Việt tị nạn khác được vào định cư sau khi cuộc chiến VN kết thúc.

Nếu nước Mỹ kỳ thị, thì tôi, người có ba điểm bất lợi, nhỏ tuổi, gốc Á, lại là phái nữ, đã không được nắm chức vụ đang có, tôi lập luận.

Tôi thấy mình yêu nước Mỹ, thiết tha.

Yêu câu 'mọi người đều bình đẳng' trong bản tuyên ngôn độc lập.

Yêu cụm từ 'công l‎ý cho tất cả' trong lời Tuyên thệ Trung thành với lá Quốc kỳ.

Yêu chính sách EEOC (Cơ hội Việc làm Bình đẳng) của liên bang, chính sách quy định rằng phân biệt đối xử vì chủng tộc, màu da, tôn giáo, giới tính… với người xin việc hoặc nhân viên là bất hợp pháp.

'Giấc mơ Mỹ' với tôi đẹp, không chỉ vì ở đây dễ có được sự thành đạt, nếu muốn, mà vì nước Mỹ là nơi mà mọi người đều bình đẳng và được pháp luật bảo vệ.

Công việc của tôi bận rộn, khá thích thú, nhưng không phải lúc nào cũng suôn sẻ.

Trông coi tài chánh và kế toán của ITM, tôi khám phá ra nhiều sai phạm sổ sách, lỗ hổng trong việc xét đơn cho khách hàng mua chịu, trả hoa hồng cho ban sales trong khi nợ xấu chồng chất, chi phí cho những chương trình tiếp thị vô bổ, và quyết định sửa đổi các chính sách liên quan để giải quyết.

Điều đó giảm được nhiều thất thoát cho ITM, và hội đồng quản trị khuyến khích tôi mở rộng việc kiểm tra và cải tổ. Nhưng việc tôi làm ảnh hưởng đến hầu bao của một số người trước giờ hưởng lợi từ những lỗ hổng này, và dần dà trở thành người bị họ ghét nhất trong ban quản trị.

Phụ tá của tôi một hôm bảo, chị ơi họ đang kháo nhau là 'an Oriental woman is taking over the company' kìa, (một bà phương Đông đang tiếp quản công ty). Họ xầm xì, nhưng hễ em đến gần thì im.

Tôi biết mình bị một số người ghét vì chạm đến quyền lợi không chính đáng của họ, nhưng không quan tâm lắm, vì lương tâm chức nghiệp không cho mình làm khác đi. Nhưng họ ghét tôi là một chuyện, dùng từ 'Oriental woman' lại là một điều khác.

Ở Mỹ, Luật cấm Dùng từ ''Oriental'' trong các văn bản của liên bang lúc ấy chưa ra đời, nhưng từ lâu chúng tôi đã được dặn là không nên dùng ''Oriental'' để nói về người gốc Á.

Giáo sư Erika Lee, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Lịch sử Nhập cư tại Đại học Minnesota giải thích:

''Chữ Oriental thường được dùng để củng cố ý tưởng là người châu Á đã và mãi mãi sẽ là người nước ngoài, và không bao giờ có thể trở thành người Mỹ. Và như vậy giúp biện minh cho kỳ thị chủng tộc, tước quyền chính trị và phân biệt đối xử.

Ngoài ra Oriental cũng gắn liền với khuynh hướng chống đối và những đạo luật bài ngoại chống người gốc Á đã có ở Mỹ từ thế kỷ thứ 19.''

Người Mỹ gốc Nhật ở Nam California chờ được lên xe lửa đưa vào trại tập trung năm 1942


Hình minh họa tả cảnh thợ làm mỏ Trung Quốc ở tiểu bang Wyoming bị công dân da trắng tàn sát năm 1885

Một hôm, trước buổi họp mỗi ba tháng của hội đồng quản trị, tôi vừa bước vào phòng thì mấy ông da trắng đang lao nhao chợt im bặt. Họ cùng hướng về Don Peterson, giám đốc trung tâm phân phối lớn nhất của ITM ở Texas. Don, theo lời cô phụ tá, là người khởi xướng việc ''an Oriental woman...''

Nhìn tôi, Don nói: 'Hi Tina''

''Hi Don, hi everyone.''

''How about some coffee?' (Tina, cà phê đi chứ?') Don bỗng cao giọng.

Mọi cặp mắt đổ dồn về tôi. Trực giác bảo tôi họ đang chờ xem một vở kịch ngoạn mục.

Don với tôi ngang cấp, cùng trực thuộc tổng giám đốc. Tôi hiểu Don đang trịch thượng sai tôi mang cà phê cho hắn.

Cười rất tươi, tôi nói: 'Thank you, so kind of you to offer, but I prefer tea, please.' (Cảm ơn anh nhé, nhưng tôi thích dùng trà).

Thấy tôi biến câu ra lệnh của Don thành lời mời, và bảo him mang trà cho tôi thay vì cà phê, có tiếng cười lớn, vài cái hắng giọng, mặt Don đỏ lên.

Không khí nhẹ đi khi tôi nhờ thư k‎ý mang vào phòng họp một bình cà phê cho mọi người và một bình trà cho mình.

Không 'hạ' được tôi hôm đó Don càng 'căm', nhưng tôi làm việc chăm chỉ, và được cấp trên tuyệt đối tín nhiệm, hắn chẳng làm gì được.

Dẫu sao những va chạm lặt vặt kiểu đó làm tôi mệt mỏi, nên khi được mời gia nhập một công ty chuyên viết phần mềm cho ngành kế toán, tôi nhận lời ngay.

Kinh nghiệm đó khiến tôi suy nghĩ nhiều. Don và đồng nghiệp của hắn chắc là kỳ thị rồi. Nhưng suy nghĩ thêm, tôi vẫn giữ vững niềm tin là nước Mỹ không kỳ thị, một phần vì tại đa số công ty tôi làm việc, mỗi khi cần tuyển người, tôi đều được phòng nhân sự nhắc nhở về chính sách EEOC nói trên.

Tuy nhiên, một sự kiện vào khoảng cuối năm 2014 làm niềm tin của tôi bắt đầu nao núng.

Sổ tay của một người Việt tị nạn trên đường đến Mỹ tìm tự do


Người Việt tị nạn được đưa lên tàu chiến của Mỹ tháng Tư, năm 1975

'Tôi muốn mấy người cút khỏi nước này'

Tháng Mười năm 2014, tôi về trại ti nạn Indiantown Gap để làm phóng sự về những ngày đầu của người Việt tị nạn tại Mỹ.

Biết tôi từng ở đây năm 1975 với hàng chục ngàn người tị nạn khác, cụ thiện nguyện viên trong bảo tàng viện của trại thân hành đón tiếp. Ông cũng tụ họp một số người Mỹ từng làm việc ở trại cách đây gần 40 năm để tôi phỏng vấn.

Mọi người đa số khá ân cần. Người niềm nở cho tôi xem những tấm hình bạc màu họ chụp ở đây ngày xưa. Người khác kể kỷ niệm họ còn nhớ về những người Việt tị nạn ngơ ngáo cần họ giúp đỡ lúc đó. Duy có một ông da trắng to cao đứng yên một góc, tay khoanh trước ngực, lặng lẽ quan sát, mặt lạnh như tiền.

Khi tôi đến chào và bắt tay, ông không đáp ứng, nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ:

"I don't have anything to say to you, I was one of the people here who didn't want your people to come to our country then, and I still don't want your people here now..." (Tôi không có gì để nói cả, tôi là một trong những người lúc đó không muốn mấy người vào đất nước của tôi, và giờ tôi vẫn không muốn mấy người ở đây).

Sững sờ, tôi đứng im vài giây rồi cố nở nụ cười:

"Well, I just wanted to say that we are very grateful for the kindness the American people have shown us, and that we have all became US citizens. We have worked, paid tax and are contributing to this country; some even joined the US Army and became high ranking officers." (Vâng, tôi chỉ muốn nói là chúng tôi rất cảm kích về lòng tốt người Mỹ đã dành cho chúng tôi, và nhiều người Việt giờ đã trở thành công dân Mỹ. Chúng tôi đã đi làm, đóng thuế, và đóng góp cho đất nước này; có người đã gia nhập quân đội và trở thành những sĩ quan cao cấp.)

Phản ứng của tôi khiến ông khựng lại nhưng không bớt hằn học:

"Like I said, I did not like your people here then, and I still don't like your people here now. I wish you guys just up and leave our country..." (Như tôi đã nói, tôi trước đây đã không ưa mấy người, và bây giờ vẫn không ưa mấy người. Tôi chỉ mong sao mấy người cút khỏi nước này.)

Không kể chuyện này với ai, nhưng thái độ của người đàn ông đó làm tôi buồn và hết sức bất an.

'Your guys' (Mấy người) và 'our country' (nước của chúng tôi)? Ông ta rõ ràng cho đất nước này không phải là của những người di dân.

Phải mất rất nhiều ngày sau, khi thuyết phục được mình là những người kỳ thị như ông ta ở Mỹ rất hiếm, tôi mới dần dà tìm lại được cảm giác an bình và niềm tin là nước Mỹ vẫn đại diện cho những giá trị tôi yêu quý.

Niềm tin đó ít lâu sau bị lung lay tận cỗi rễ.

Kết quả cuộc tranh cử tổng thống năm 2016 khiến tôi nhận thức rõ hơn bao giờ hết là rất nhiều người Mỹ kỳ thị, có ác cảm với người di dân.

Việc hàng chục triệu những người này bỏ phiếu cho Donald Trump cho thấy họ nghĩ rằng nước Mỹ cần sự lãnh đạo của một tổng thống có tinh thần bài ngoại, thích cổ súy sự phân biệt chủng tộc.
Nước Mỹ có kỳ thị chủng tộc không?

Với chế độ nô lệ, những bộ luật chống người da đen như Luật Đen, Luật Jim Crow, lẫn những luật chống người gốc Á như Luật Cấm người Trung Quốc Nhập cư, Luật Di Dân năm 1917, không thể phủ nhận là lịch sử nước Mỹ từng đầy rẫy những chính sách kỳ thị.

Nhưng nước Mỹ hiện chúng ta đang sống có chủ trương kỳ thị chủng tộc không là một câu hỏi khác.

Câu hỏi này khó trả lời, một phần vì nhận định của mỗi cá nhân tùy theo họ thuộc sắc dân nào, từng chứng kiến hay va chạm với kỳ thị chưa, và có cái nhìn ra sao sau những va chạm đó.

Khó hơn nữa vì chúng ta thường trộn lẫn chính sách nước Mỹ với cách cư xử của người Mỹ, và gồm lịch sử với hiện tại.

Một số người Mỹ có thể rất kỳ thị nhưng nước Mỹ vẫn không hẳn vì thế mà là một quốc gia khuyến khích tinh thần kỳ thị.

Ngược lại, nhiều người Mỹ có thể không kỳ thị, nhưng nước Mỹ hiện vẫn tồn tại những mảnh vụn của một hệ thống trước kia từng nuôi dưỡng sự kỳ thị.

Nhưng nếu nước Mỹ chủ trương kỳ thị thì tại sao Hiến pháp Hoa Kỳ quy định là mọi người dân được đối xử bình đẳng trước pháp luật, và cho phép tất cả mọi người sinh ra ở Mỹ, bất kể thuộc giống dân nào, được là công dân Mỹ.

Chắc chắn có một số người Mỹ phân biệt chủng tộc, nhưng họ không phải là đại đa số. Nếu họ chiếm đa số thì Joe Biden, người được cho là có cái nhìn 'thoáng' về người di dân đã không đắc cử tổng thống.

Nếu đa số người Mỹ kỳ thị thì tại sao Barack Obama lại đắc cử tổng thống hai lần, khi dân số Mỹ chỉ có 13% là người da đen, 62% người da trắng, 16% gốc Hispanic, và 6% gốc Á? Ắt hẳn đã có nhiều cử tri da trắng dồn phiếu cho ông.

Nếu đa số người Mỹ kỳ thị thì tại sao người dẫn chương trình truyền hình được ưa chuộng nhất qua mọi thời đại là Oprah Winfrey? Hẳn là một số lớn fan ái mộ bà phải là người da trắng.

Chắc chắn ở Mỹ hiện còn sót lại hệ quả của những bộ luật ra đời từ hàng trăm năm trước, tạo ra nạn kỳ thị có hệ thống. Nhưng qua nhiều năm đấu tranh, đa số những bộ luật kỳ thị đó đã bị hủy bỏ, hay được thay thế bằng những bộ luật nhân bản hơn.

Nhưng luật pháp (và Hiến pháp) của nước Mỹ là do người Mỹ làm ra.

Giả sử vì lý do gì đó hàng loạt người Mỹ kỳ thị bỗng được thay phiên nhau lên nắm quyền trong một thời gian dài, và thay đổi chính sách, thì việc Mỹ lại là một quốc gia kỳ thị chủng tộc như trước không phải là điều không tưởng./-