Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label QGHCNguyenThiDungTS4. Show all posts
Showing posts with label QGHCNguyenThiDungTS4. Show all posts

Saturday, 15 March 2025

  HỒN TÔI Ở TẬN MIỀN SƠN CƯỚC

 

     Đó là tựa đề một kịch bản của tác giả William Saroyan viết về nỗi nhớ quê hương của một người già sống ở viện dưỡng lão.  Buồn và cô đơn, ông cụ Jasper Macgregor trốn ra khỏi viện, đi lang thang và thổi kèn trong thành phổ Fresno, hoang vu và lạnh lẽo thuộc tiểu bang California vào khoảng năm 1914. Tiếng kèn của ông khi thổi bản Hồn Tôi Ở Tận Miền Sơn Cước, diễn tả nỗi nhớ nhung về miền quê ở Tô Cách Lan, nơi ông sống ngày trước đã làm cho những người dân trong thành phố khóc sướt mướt vì cảm động…


     Và dù tôi không được nghe ông cụ Macgregor thổi kèn bản nhạc đó, nhưng nỗi nhớ nơi chốn xa xưa của ông đã cảm được lòng tôi, một cô bé mới 14 tuổi đang học trung học tại miền cao nguyên còn nhiều thiên nhiên hoang dã, với tâm hồn đầy mộng mơ lãng mạn của tuổi dậy thì. Tôi không có chút khái niệm nào về nơi chốn mà tôi được sinh ra, vì khi theo gia đình di cư vào Nam, tôi mới độ khoảng 7 tuổi. Gia đình tôi di chuyển qua nhiều nơi trước khi về miền cao nguyên bụi đỏ mù trời vì bố tôi kiếm được việc làm kế toán cho Dinh Điền, một cơ quan của chính phủ thời Đệ Nhất Cộng Hòa để trợ giúp người dân khai phá vùng cao nguyên nhiều tài nguyên phong phú. Cả thời niên thiếu, tôi sống ở miền cao nguyên núi đồi trùng điệp, với những thung lũng, những cánh đồng đầy hoa dại gió núi mây ngàn cho đến khi học xong trung học và về Saigon học đại học.


     Những năm đầu ở Saigon, hồn tôi còn quanh quẩn giữa những đồng cỏ dại đầy hoa dã quỳ trong sương sớm hay những đồi trồng cây cà phê nở hoa trắng muốt trong tiết tháng ba của mùa xuân vì chưa quen với lối sống ồn ào và sự đông đúc nơi phố thị. Thế rồi tôi yêu Saigon lúc nào mà chính tôi cũng không biết! Phải chăng là những rung động về tình yêu, những ánh mắt nụ cười trao nhau trong khuôn viên đại học đã làm mờ đi cảnh núi đồi của…miền sơn cước? Với những ý thức mới của tuổi trưởng thành, của tình yêu trong môi trường văn học thịnh hành của thập niên 65-75, tôi bước vào đời với tất cả hoài bão mơ say của cuộc sống tự do và nhân bản. Nhưng tiếc thay thời gian đầy những hạnh phúc dấu yêu đó đã chấm dứt một cách đau thương khi công sản chiếm đoạt miền Nam vào tháng 4/75. Những kỷ niệm về hạnh phúc yêu thương của những tháng ngày vàng son đó trở thành hành trang gói ghém mang theo khi vượt biển để tránh chế độ bạo tàn vô nhân của cộng sản.


     Trong những ngày tháng đầu sống ở xứ sở tự do, hồn tôi còn đầy ắp những kỷ niệm thân thương của ngày tháng cũ. Dù rất là bận rộn với đời sống mới, nhưng trong chút thời gian rảnh rỗi, tôi không dám nghe nhạc vì từng lời từng chữ từng nốt nhạc khơi dậy lại lòng thương nhớ quê nhà mà phải ra đi, nhưng khi đêm đến, những giấc mơ về ngày tháng cũ làm ướt gối, tự thương cho cái thân phận lưu vong của chính mình.


      Rồi những năm tháng trôi qua, tôi cũng đã quen dần với đời sống ở xứ người, và yêu thích cảnh đẹp thiên nhiên nơi chúng tôi ở với bốn mùa khác biệt của miền phụ cận thủ đô Washington DC.  Mùa xuân nơi đây, hoa lá ngút ngàn, chỗ nào cũng có hoa…từ những vườn hoa đầy màu sắc đến những cây hoa dại ven đường, nổi tiếng nhất là rừng hoa Anh Đào chung quanh hồ Tidal Basin, hàng năm thu hút biết bao du khách. Mùa hạ là mùa mà tôi có ít cảm hứng vì nóng và không có nhiều bờ biển đẹp nên gia đình chúng tôi thường đi vacation đến những tiểu bang xa. Nhưng bù lại, mùa thu nơi đây thật tuyệt vời. từ những hàng cây dọc theo đường hay những rừng phong, lá đổi màu…vàng tím đỏ nâu…đẹp vô cùng, và cảnh sắc khi lá rụng tạo biết bao là cảm hứng cho đời.


      Và sau hết là mùa đông, mùa mà tôi thích từ khi còn nhỏ và ước mơ được ngắm cảnh tuyết rơi hay chạy chơi trên tuyết, nhất là sau khi xem phim Love Story được chiếu tại rạp chiếu bóng ở Saigon khoảng năm 1970. Dù là tuyết ở chỗ tôi ở không nhiều như tiểu bang New York hay Maine, nhưng đã quá đủ cho lòng yêu tuyết của tôi.


     Chúng tôi sống ở nơi đây đã hơn bốn mươi năm, một khoảng thời gian nhiều hơn thời gian tôi sinh ra và sống trong quê hương thân yêu. Và trên miền đất tạm dung này, chúng tôi đi thăm được nhiều nơi, từ những vùng biển dọc theo hướng nam cho tới tận vùng mặt trời lặn ở Key West thuộc tiểu bang Florida. Cuối cùng là Hawaii với những bờ biển đẹp tuyệt vời, khí hậu ôn hòa và trái cây ngon ngọt như miền Nam nước Việt ngày trước…Thế nhưng tất cả những điều đó chỉ là làn nước lăn tăn trên mặt hồ mà dưới đáy cuồn cuộn nỗi nhớ thương chỉ chờ những giây phút chạnh lòng để tuôn ra. Cũng may là cuộc sống nơi đây quá bận rộn nên thỉnh thoảng mới có những phút chạnh lòng khi cảnh vật đã chạm đúng “những niềm riêng” nên còn đủ nghị lực để phấn đấu với cuộc sống trên quê hương mới.


      Đến khi tôi về hưu thì…miền Sơn cước, tôi cuộn chung tất cả thời gian tôi sống ở quê hương thành một khối gọi là miền Sơn cước vì nó đã xa xôi, chỉ còn trong tâm tường như vùng Tô Cách Lan của cụ già Macgregor, về lại trong tôi…Chúng tôi sống ở đây, trong căn nhà rộng có khu đất nhỏ quanh nhà, chung quanh nhà có hàng rào với những tiện nghi của đời sống trong một quốc gia được coi như tân tiến nhất thế giới mà  lòng luôn vọng tưởng đến cố hương với những kỷ niệm êm đềm thân thương hạnh phúc của ngày tháng cũ. Những buổi sáng đi lang thang trong vườn ngắm những giò hoa đọt lá mà ngỡ như ngày còn theo bước mẹ vun xới những gốc hồng non, hay trải lòng theo những giọt nắng chiều dãi trên đám cỏ xanh như trên cánh đồng thảo nguyên hoang dã…Trong những ngày giá lạnh của mùa đông, tôi ngắm những cánh tuyết rơi, mơ tưởng đến những ngày nắng ấm với những bước chân chim tung tăng cùng người yêu dạo phố Saigon. Những nhớ nhung tha thiết đến nỗi nhiều khi tôi như chìm trong cảnh cũ người xưa. Những hoài niệm về nơi chốn cũ được nâng niu, được chia sẻ được nhắc đến với bạn bè cũ như niềm vui khi gặp lại nhau, như cùng nhau về thăm…miền sơn cước, để được đắm mình trong những buồn vui ngày trước…để hồn theo những dấu chân cũ lao xao…

 

Nguyễn Thị Dung, ts4

Sunday, 12 January 2025

     TUYẾT   

 

         Từ những ngày còn nhỏ, được xem những tấm card postage hay những hình ảnh trong tạp chí tiếng Pháp của bố tôi, tôi bắt đầu mê…tuyết. Những ngôi nhà phủ đầy tuyết trắng hay những cánh tuyết lơ lửng trên trời, đã ẩn sâu vào lòng tôi. Rồi đến khi học về thơ của nhà thơ Robert Frost trong năm đầu ở Văn Khoa càng làm tôi mong được ngắm cảnh tuyết rơi trên rừng hay chạy đùa trên tuyết, cảm được cái giá lạnh của xứ người.

 

Cũng may là mùa đông đầu tiên khi chúng tôi  vượt biển và định cư Hoa Kỳ, tại một tiểu bang thuộc miền Đông Bắc có rất nhiều tuyết…Ngay khi tuyết bắt đầu rơi, hai đứa chúng tôi lên xe chạy ra đường đón…tuyếtNhững bông tuyết bay vỗ lên khung kính lớn của chiếc xe Station Wagon cũ mèn đẹp làm sao! Đôi khi, vài cánh tuyết còn đọng lại ở góc kính có hình bông tuyết thật là xinh. Chạy quanh mấy vòng, anh đưa tôi vào công viên…tuyết rơi phủ trắng mọi nơi, chúng tôi nắm tay nhau chạy đùa trên tuyết, để tuyết rơi  lên trên tóc, trên mặt…cười vang như hai đứa trẻ được cho ra chơi tuyết.





 

Chạy mỏi rồi ngồi nghỉ dưới gốc cây, anh vuốt những cánh tuyết còn vương trên tóc tôi…nhẹ nhàng

   -Em thích không? Anh đã làm hết những điều ước mơ về tuyết của em rồi đấy nhé.     

 

Tôi mỉm cười nhìn anh âu yếm, anh cúi xuống…chỉ có hai đứa tôi trong những chùm tuyết lớn bay quanh…nụ hôn nồng ấm trên môi lạnh của cặp vợ chồng son hạnh phúc sau những năm tháng dài đầy gian truân sóng gió.

  

Những trận tuyết sau đều nhỏ, có dịp chúng tôi vẫn lái xe lang thang trên đường đón tuyết nhưng không còn cái háo hức thú vị như lần đầu. Và đó cũng là lần duy nhất vì mùa đông năm sau tôi đã có đứa con đầu lòng trong người, anh không cho và tôi cũng đồng ý không chạy chơi trong tuyết cho an toàn.

    

Tôi vẫn còn mê tuyết, nhưng bây giờ, đôi khi tuyết thành những trở ngại của sinh hoạt…Nhìn tuyết rơi phủ đầy đường, lòng mong cho đến được sở làm, và khi đến sở thì mong tuyết tan trời ấm để về nhà an toàn…thỉnh thoảng mới có giờ “thưởng thức” cảnh tuyết rơi trong yên bình khi mọi người ở trong nhà.

    

Một vài lần, tuyết rơi nhiều và trời rất lạnh, anh đưa tôi và hai con đến xem mặt hồ đóng băng phủ đầy tuyết có những con Hải Âu bay lượn chung quanh. Những đứa trẻ mặc đồ ấm đầy mầu sắc lẫn trong những cánh chim Hải Âu xám nhạt trên mặt hồ thênh thang đầy tuyết trắng tạo thành bức tranh tuyệt mỹ. Anh đợi khi vài con chim bay thấp và có mấy con chim nhỏ đậu gần hai con, chụp cho ba mẹ con mấy tấm hình đẹp ơi là đẹp.

    

Rồi những mùa đông qua mau, cảnh tuyết rơi vẫn làm rung động lòng tôi, nhất là khi đi qua những đồng tuyết mênh mông, cây cối trơ trụi đến thăm con ở đại học xá…Và đến khi chim đủ lông cánh rời tổ ấm, để lại hai chúng tôi với nhau như…thủa ban đầu.

   

Cũng đã lâu, có lẽ hơn 7 năm rồi, năm nay mới đầu mùa mà đã có một trận tuyết lớn. Sáng ra, chung quanh nhà phủ đầy tuyết và trời rất lạnh. Tôi ngồi uống cà phê, yên lặng nhìn những cánh tuyết mỏng manh còn lang thang trên trời, không khỏi chạnh lòng nhớ lại ngày tuyết rơi mùa đông năm cũ. Anh vẫn còn bên tôi, nhưng chúng tôi không có những ngày vui như thuở trước. Anh bị stroke đã hơn mười hai năm  và tôi là người phải làm tất cả mọi việc…cũng may là anh vẫn còn đi đứng được vài bước trong nhà, nên tôi không đến nỗi gặp nhiều khó khăn quá.

   

Tuyết càng bay nhiều hơn, tôi ra cửa trước, dự định chuẩn bị xúc tuyết vì bây giờ, tuyết còn mềm và xốp, nhưng rất rất ngạc nhiên khi thấy một cô gái đang xúc tuyết đã đến gần cửa. Mở cửa thì nhận ra là cô hàng xóm cạnh nhà

    -Hi Sandy…Oh…How wonderful. Thanks so much!

    -That’s Ok. Bye!

   

Sandy cười rồi chào về. Tôi thật cảm động về lòng tốt của cô. Hàng xóm quanh khu nhà ngõ cụt của tôi ai cũng biết anh gặp khó khăn khi chống gậy để đi, luôn đề nghị giúp đỡ. Gia đình tôi ở khu này lâu hơn cả và mỗi năm khi đến mùa Giáng Sinh tôi đều mua quà cho mấy cháu nhỏ ở mấy nhà quanh tôi. Họ thường mua hoa biếu lại vì thấy tôi thích trồng hoa, nên sự giao thiệp quanh xóm rất thoải mái. Năm ngoái, có trận tuyết nhỏ, trời lạnh và u ám nên chưa muốn ra cào tuyết. Lúc sau nhìn ra thì thấy sidewall đã sạch hết tuyết, chẳng biết ai làm, mở phone ra tìm trên camera, thì ra là hai vợ chồng Joe, người hàng xóm trước nhà… bèn text qua cảm ơn.

   

Tuyết tiếp tục rơi, khoảng 2h chiều thì chỗ tuyết Sandy đã làm dầy thêm 2’, và trời cũng đỡ lạnh. Tôi “trang phục“ cẩn thận, đầy đủ mũ áo, găng tay, ủng và mang xẻng xúc tuyết ra “chiến trường“. Thật ra thì cũng không khó lắm vì tuyết còn mền. Nói cho oai thế thôi chứ sau vài xẻng xúc thì cũng ngừng để nghỉ lấy sức làm tiếp. Sau đường vào nhà, ra đến sidewalk thì thấy Joe, chàng hàng xóm trước nhà đi qua, đề nghị giúp. Chắc là thấy “bà già“ trên 75 tuổi xúc tuyết thì ái ngại, nhưng tôi từ chối, nói là tuyết mền và ít nên làm được.

   

Khoảng 30 phút thì xong, tôi vào nhà và cảm thấy cánh tay mỏi nhừ, nhưng không nói gì vì thấy anh nhìn tôi đầy mặc cảm. Tôi hiểu anh muốn giúp tôi nhưng không được… một chút thoáng buồn… tôi cố giấu và cười cho anh yên lòng.

   

Sáng chủ nhật, tôi khoác áo coat và cẩn thận bước ra ngoài lấy báo, báo đã được thẩy xuống sân trước từ khuya. Chúng tôi có thói quen đọc báo sớm mỗi ngày, nhưng sau này báo tăng giá nên chỉ mua báo ngày chủ nhật vì  tin tức qua tv và online rất nhiều. Những tia nắng sớm phủ trên mái nhà và đường phố còn đầy tuyết trắng sáng rực lên như chờ một ngày nắng ấm tan những khối tuyết để sinh hoạt trở lại bình thường. Cả một tuần lễ vây quanh vùng tuyết trắng, nhưng tôi vẫn thích nhìn những bụi tuyết ở trên những cành cây bay tung theo gió…

 

Mùa tuyết 2025

(Jan 12/2025)

Nguyễn Thị Dung, ts4

Monday, 26 February 2024

 CÂY, LÁ VƯỜN NHÀ QGHC./-Mt68

_______________________________

 Đôi  Mắt 

(Không phải Người Sơn Tây./-Mt68)

  

       Người ta thường nói “ Đôi mắt là cửa sổ của linh hồn “ hay “ Hồn lỡ sa vào đôi mắt em” …mà nếu đôi mắt đó che bằng một cặp kính dày thì làm sao mà “ thấy” được cái linh hồn đầy thơ mộng và lãng mạn để…sa vào đôi mắt đây? …nên tôi nhất định không đeo kính cận khi đi học hay đi chơi để mong có cơ hội chớp được anh chàng nào đó lỡ dại sa vào đôi mắt mơ huyền của tôi

      Tôi bắt đầu nhận ra mình bị cận thị khi học trung học vì không thấy rõ được chữ thầy cô viết trên bảng, ngay cả  khi ngồi trên ghế bàn đầu trong lớp. Nhà nghèo, không có tiền đi bác sĩ để lấy toa và mua kính nên tôi thường mượn sách của bạn xem lại những thiếu sót. Và cứ như thế tôi học xong trung học, đỗ Tú tài và vào học đại học.

      Cho tới bây giờ, tôi cũng không nhớ là mình có kính cận từ khi nào? Chỉ nhớ có một lần khi tôi đi dạy toán tại một trường trung học tư, vì một lý do nào đó mà trường đóng cửa và viết thông báo trên bảng để ngay sau cổng trường. Tôi đang đứng trước cổng trường, cố gắng nhíu mắt tập trung để đọc thông cáo  trên bảng qua khoảng trống trên cánh cổng thì thấy có một cậu học trò đến gần bên tôi và cũng đang nhìn vào bảng. Tôi nhìn lại thì nhận ra cậu bé là học trò lớp toán của mình.

   -  Em đọc thông cáo trên bảng cho cô nghe.

      Cậu học trò nhìn tôi, thoáng chút ngạc nhiên nhưng nghe lời cô giáo và đọc bản thông cáo một cách rõ ràng

    - Cám ơn em.

      Cậu bé cúi đầu chào tôi rồi đi qua đường, tôi cảm thấy buồn cười khi nhớ lại đôi mắt mở lớn nhìn lại tôi và thấy cần phải có kính cận, và có thể là tôi có cặp kính cận sau sự việc xảy ra ngày hôm đó.

     Khi tôi ra trường và trở thành công chức thì lúc nào cũng có cặp kính cận để… trong ví xách tay, chỉ sử dụng trong lúc làm việc vì cần phải đọc nhiều. Còn khi đi làm hay đi bát phố thì vẫn ung dung như thiên hạ vậy…thấy ai đi gần và như đang cười và đưa tay chào thì lập tức nở một nụ cười tươi chào lại ngay, dù là không nhận biết người đó là ai … cho chắc ăn, vì đã từng bị gán cho là kiêu căng…mình chào mà mặt “cô nàng” cứ tỉnh bơ như không biết mình là ai..!!! Tội không?

     Thế rồi thì cũng có một chàng lạng quạng …sa vào đôi mắt mơ huyền của tôi và đến lúc ngộ ra thì … sự đã rồi.!!! Anh yêu tôi tha thiết và bằng lòng với tất cả những gì tôi có. Mỗi khi đưa đón hẹn hò thì dặn cẩn thận là đứng chờ đúng chỗ để chàng đến đón vì ngoài đôi mắt mơ huyền, tôi còn là một  “ thiên tài lạc lối “ ( biệt danh mà chàng tặng cho tôi) vì chỉ trong vài khu đường phố quen thuộc mà tôi vẫn bị lạc lối, có khi đi loanh quanh mãi mới tìm ra điểm hẹn…” Anh không hiểu tại sao em đọc gì thì nhớ ngay mà chỉ có vài góc phố quen em đi hoài không tới ?” Thấy mặt tôi ỉu xìu thì lại thương nên nhẹ giọng “ Anh chạy xe vòng vòng tìm em mãi, đi qua chỗ hẹn cả chục lần mới thấy em…người đẹp thiên tài lạc lối của anh ơi, lên xe đi, mình đi ăn kem cho đỡ khát nhé “.

      Cuộc tình của chúng tôi vẫn tiếp tục và tình càng nồng thì độ cận cũng tăng theo. Đã nhiều lúc tôi phải đeo kính khi đi đường hoặc khi vào thương xá mua đồ vì thị lực quá kém. Rồi đến khi mất nước… lo buồn sợ hãi cho tương lai cũng ảnh hưởng đến đôi mắt của tôi. Mỗi lần phải đi xuống tỉnh miền Tây để dự định vượt biên, tôi không dám đeo kính vì sợ bị nghi ngờ là .. .người trí thức tìm đường trốn. Cũng may là hầu như lần đi nào cũng có chàng đi cùng, tôi thường lấy dáng quen của anh làm chuẩn và biết là có người luôn để tâm đến mình nên .. cứ như là nhắm mắt đưa chân.

     Nhờ trời, sau chín năm theo đuổi việc vượt biên, chúng tôi đã đến xứ Mỹ an toàn và bắt đầu cuộc sống mới. Để dễ dàng cho việc đi học và đi làm, anh đã có bằng lái và mua được một chiếc xe cũ cho tiện việc di chuyển và dậy tôi …lái xe!!! Công việc mới đầu thì có vẻ dễ vì tôi chỉ lo ôm tay lái và đi theo sự chỉ dẫn của anh, nhưng đến khi tập tự nhìn kính xe để sang lane thì tròng kính cận quá dày lẫn với giọng kính làm khó tôi, cùng lúc với mùa đông đến và chuẩn bị đón con đầu lòng nên chúng tôi đồng ý tạm ngưng.

     Thấm thoát thế mà đã ba năm từ ngày chúng tôi định cư ở Mỹ, chúng tôi đã có một cháu gái đầu lòng và cả hai đều đi làm cho hai công ty nhỏ, tiếp tục thi tuyển vào Bưu Điện để mong có công việc làm ổn định và lương cao hơn. Khi được gọi đi làm, anh chọn nghề sửa máy sort thư và làm đêm. Còn tôi thì không có nhiều lựa chọn vì lúc bấy giờ, chỉ có việc làm ở window  là không cần có bằng lái xe, tôi trở thành window clerk và làm ban ngày. Chúng tôi mua nhà chỉ cách sở làm của tôi hơn 5 phút đi bằng xe và khoảng 30 phút đi bộ. Mỗi sáng, tôi đưa con ra đón xe đi học, ngay sau đó thì anh đi làm về và đưa tôi đến sở rồi về nhà ngủ, chiều đón con rồi đón tôi về nhà lo nấu ăn cho gia đình. Đến 10 giờ tối thì anh đi làm và cũng không nghĩ đến việc tiếp tục dậy tôi lái xe và mua xe cho tôi tự lái đi làm nữa.

     Việc bán tem, nhận và phát bưu phẩm cũng không đến nỗi quá khó ngoài việc phải đứng và nhìn nhiều vào computer. Đứng thì quá dễ vì tôi còn trẻ nhưng tận dụng mắt nhiều làm độ cận của mắt tôi tăng nhanh. Sau một thời gian dài, tròng kính cận của tôi dày khoảng một centimeter, quá  nặng dù đã được ép cho mỏng và mài chung quanh cho thấy đỡ dày, tôi phải tập đeo contact len. Điều làm tôi buồn là bác sĩ mắt cho biết độ cao nhất của contact len là - 10 độ, mà độ cận của tôi lúc đó là khoảng -16 độ, nên dù có dùng contact len, tôi vẫn phải đeo thêm kính để nhìn được rõ. Tôi đồng ý vì không thể nào chỉ đeo contact len rồi dí mắt sát gần màn ảnh của computer.!!!

     Cũng tưởng như thế là tạm yên vì tôi đã trải qua một thời gian khá vất vả với việc thay contact len, nhưng chỉ mấy năm sau thì độ nhìn càng yếu dần và bác sĩ nói không còn độ kính mắt để tôi nhìn rõ nữa vì mắt bị cườm và thực sự thị lực của mắt gần tương đương với người mù. Tuy nhiên trong cái rủi có may, độ dày của cườm mắt đủ để tôi có thể giải phẫu để thay thủy tinh thể của mắt ( cataracts), nhưng… lại nhưng… vì độ cận quá cao, có thể có vài kết quả không tốt.

     Tôi còn quá trẻ để trở thành một bà mù và về hưu sớm, tôi cần đôi mắt để chăm sóc gia đình tôi. Tội nghiệp các con tôi, đi đâu tụi nó cũng phải để ý đến tôi… mommy, đi đường này …Ngày tụi nó còn nhỏ, mỗi khi ra đường tôi luôn nắm tay chúng cho chắc ăn và hầu như các con tôi không bị té ngã khi còn bé. Anh và hai con khuyên tôi nên đi giải phẫu mắt, tôi nghe lời vì thực sự không có sự lựa chọn nào khác.

     Tôi có một người cháu rể  là bác sĩ mắt nên đến hỏi những thắc mắc về  việc giải phẫu mắt và nhờ giới thiệu bác sĩ tin cậy để yên tâm trong công việc quan trọng này. Thật là may, bạn thân của cháu là bác sĩ giải phẫu mắt cườm nổi tiếng và cháu đích thân đưa tôi đến gặp người bạn này để nhờ chăm sóc cho tôi. Theo lời đề nghị của bác sĩ, tôi chọn cặp tròng giả để thay thủy tinh thể của tôi có nhiều chức năng… có thể nhìn gần và nhìn xa, mặc dù loại tròng kính đặc biệt này bảo hiểm y tế không trả tiền và tôi phải tự mua bằng tiền của tôi, họ chỉ trả cho loại tròng kính căn bản thôi.

     Vì cả hai mắt tôi đều bị cườm nên bác sĩ cho hẹn để giải phẫu cho cả hai mắt và hai lần mổ cách nhau khoảng một tháng. Sau khi làm đủ mọi thủ tục để chuẩn bị giải phẫu lần đầu cho con mắt phải của tôi, anh và Annie, con gái út đưa tôi đến nhà thương. Khi mới được gây mê, tôi vẫn hơi tỉnh nên còn nghe bác sĩ và y tá nói chuyện lao xao rồi thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, cảm thấy mình đang nằm trong phòng và lờ mờ thấy anh ngồi bên cạnh bằng một con mắt mơ huyền còn lại. Thấy tôi tỉnh lại, anh nắm tay tôi và cho biết bác sĩ bảo cuộc giải phẫu đã thành công tốt đẹp, còn đang ở trong phòng phục hồi, chờ y tá khám lần chót rồi về nhà và ngày hôm sau đến phòng mạch của bác sĩ để mở băng che mắt. Tôi nhẹ gật đầu và nắm lại tay anh như để cám ơn rồi nhắm mắt lại vì cảm thấy ảnh hưởng của thuốc mê còn vương vất trong tôi.

    Trưa ngày hôm sau, Annie đưa tôi đến phòng mạch của bác sĩ. Sau khi khám cẩn thận, bác sĩ nói mọi việc đều tốt rồi mở băng che con mắt phải mới được thay thủy tinh thể…miếng băng vừa được mở ra là tôi đã thấy rõ ràng cái góc vuông bàn giấy của bác sĩ, tôi reo lên đầy vui mừng

   -Tôi nhìn thấy rồi, thưa bác sĩ, tôi đã nhìn thấy rõ cái góc bàn giấy của bác sĩ.

     Người bác sĩ cười hiền hòa, trên mặt thoáng chút vui như muốn chia sẻ niềm vui và hạnh phúc của tôi. Sau khi nhỏ thuốc vào mắt và khám lại cẩn thận. Ông nói với giọng thật vui

    -Tôi đã khám lại cẩn thận, cuộc giải phẫu thay thủy tinh thể mắt của bà đã thành công mỹ mãn, tôi chỉ sợ có thể có vấn đề sau võng mô vì mắt của bà bị cận nặng quá, nhưng thật may vì không có vấn đề gì cả. Bà chỉ cần nghỉ làm việc một ngày, nhỏ thuốc vào mắt đúng giờ, cần nhất là phải tránh bụi và đeo kính mát thường xuyên cho đến một tháng sau thì lấy hẹn khám mắt lại.

    Tôi cám ơn bác sĩ rồi theo con ra khỏi phòng mạch. Mọi sự vật trong toà nhà như sáng hẳn lên và rõ ràng, khi ra ngoài, tôi nắm lấy tay con gái, reo lên 

    -Mẹ đã thấy được chiếc lá cây rung rinh trong gió… từng chiếc lá, không phải như một khối xanh lay động…

    Annie nhìn tôi, ánh mắt long lanh với nụ cười vui

   -Mommy nhìn rõ được sự vật con mừng lắm. Ba nói sẽ đưa mommy và tụi con đi ăn mừng ờ nhà hàng mommy à.

    Tôi nhìn con gái và bây giờ mới thấy rõ hàng mi dài cong và đôi mắt trong suốt của con bé, lòng dậy lên mối cảm hoài…Ông trời đã cho mẹ lại ánh sáng, mẹ hứa sẽ chăm sóc cho ba và các con chu đáo.

    Ngày đầu tôi nghỉ ở nhà, mấy cha con không cho tôi nấu ăn và dọn dẹp vì sợ hơi nóng của thức ăn khi nấu và bụi vào mắt …” cho  nó chắc ăn”, anh nheo mắt nhìn và cười trêu tôi vì nhớ tôi hay dùng những từ đó khi anh hỏi sao mà cẩn thận quá vậy…tôi như chìm trong hạnh phúc của ánh sáng và sự yêu thương của gia đình.

     Đến khi tôi giải phẫu mắt bên trái thì mọi sự dễ dàng hơn, sau đó tôi có thể đọc sách và nhìn xa không cần kính nữa. Tuy nhiên bác sĩ cũng cho biết là độ nhìn của tôi không đạt được 100 phần trăm như người có độ nhìn tốt và muốn được như thế, tôi phải đeo kính với độ nhẹ. Tôi không muốn đeo kính nữa, tôi đã đeo kính gần hết cuộc đời của tôi rồi, và độ nhìn của tôi bây giờ đã quá đủ. Đây là món quà quý báu nhất mà Thượng Đế đã ban cho tôi, tôi luôn luôn biết ơn mỗi khi mở mắt nhìn thấy sự sống quanh tôi và vẻ đẹp của thiên nhiên.

 

Nguyễn Thị Dung, ts4