Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label HoiKyHuynhCongAnh. Show all posts
Showing posts with label HoiKyHuynhCongAnh. Show all posts

Wednesday, 26 July 2017

HUỲNH CÔNG ÁNH RẤT ĐÚNG VỚI HẮN TA: KHÔNG HẬN THÙ VC NỮA CHỈ KIẾM TIỀN VÀ KIẾM PHÂN THẬT TƯƠI CỦA VIỆT CỘNG THÔI./-TCL

BÀ CON BÌNH ĐỊNH QUY NHƠN CHUẨN BỊ TIỀN ĐĐÓNG GÓP CHO QUỸ XÂY ĐỀN THỜ HUỲNH CÔNG ÁNH KPUBLIC WC Lt SAIGON DO HUY PHƯƠNG ĐỨNG RA THU TIỀN- GOOD LUCK HOMELESS HUY PHƯƠNG NH VỚT KÉ CHÚT CHÁO BÀO NGƯ NHÉ./-TCL

CÚ LỪA THẾ KỶ
Lừa ở đây là chờ lợi dụng ngay lúc thuận tiện để làm việc gì. Nên đi liền với nó ta có lừa bịp, lừa dối, lừa đảo, lừa gạt, lừa mị, lừa phỉnh… Tất cả tựu trung nói một cách khái quát là lừa bằng mánh khóe xảo trá, bằng thủ đoạn nói dối, viết dối để che dấu sự thật. Khi có loài người thì đã có sự lừa nhau rồi, nhưng ngày nay nó đã trở thanh một thứ “văn hóa” mới chết người chứ!
Việt Nam ta sau chiến tranh (1954 – 1975) thứ “văn hóa nầy lại càng rõ nét. Trước năm 1975, dù trong chiến tranh Việt Nam Cộng Hòa chúng ta vẫn tạo được một nền văn hóa nhân bản và khai phóng tức lấy con người với nhân nghĩa lễ trí tín làm căn bản và phát triển trong tự do; Miền Bắc “Dân chủ Cộng Hòa – Xã Hội Chủ Nghĩa” với sự lãnh đạo và dẫn đường của đảng Cộng Sản và tên điếm đàng Hồ Chí Minh thì đã biến xã hội thành một thứ lai căng vong bản mà chúng thường rêu rao là “văn hóa mới xã hội chủ nghĩa” Hay “đạo đức cách mạng”. Hiện nay cái rõ nét trong nước thì xin khỏi bàn, còn ở hải ngoại thì nó lại thể hiện qua những quyển “hồi ký”, mà hồi ký là thể ký ghi lại những điều còn nhớ sau khi đã trải qua, đã chứng kiến sự việc, nhưng hiện tại một số “Hồi Ký” lại được tiểu thuyết hóa để tự ca ngợi mình và chạy tội cho những việc làm bất chính trước đây của mình. 

Nhưng cái đáng nói là với sự viết lách ngờ nghệch của chính tác giả hay của người viết thuê hay của người nhuận sắc (edit) đã hư cấu sự việc làm cho quyển hồi ký trở thành một quyển tiểu thuyết rất hay làm lộ chân tướng không đáng tự hào của tác giả trông đến buồn cười và buồn cười hơn nữa là nó lại được một số người dở hơi viết lách ca ngợi hết mình mới lạ chứ !
Ngày 16 tháng 7 năm 2017 vừa qua, quyển Hồi Ký Vượt Tù Vượt Biển (VTVB)của tác giả Huỳnh Công Ánh (HCA)đã được ra mắt tại quận Cam, Little Sai Gòn. Một tuần trôi qua, chúng tôi nhận được nhiều emails của những người quan tâm khắp nơi và nhiều nhất ở Little Sài Gòn, đã đọc nó, đều cho rằng những gì chúng tôi trình bày ở hai bài viết vừa qua là chính xác cùng góp ý để giải tỏa một số câu hỏi mà nhiều người thắc mắc chưa được giải đáp:

Thứ nhất: Tại sao quyển hồi ký lại ra đời muộn màn như vậy, phải đợi đến 40 năm sau ?
Mặc dù đã được chính tác giả HCA trả lời là: “Ba mươi mấy năm tôi mới viết, thì sự hận thù ra ngòi bút, ra trong tư tưởng không còn nữa. Nó đã bình tâm rồi. Mình muốn mình là người Việt Nam yêu nước, mình muốn mình là nhân chứng thực sự giữa hai chế độ Miền Bắc và Miền Nam. Và nhân chứng đó chỉ đưa ra hình ảnh thôi, không phê phán, không chửi rủa, không đả đảo, không hận thù.”
Thưa quý Vị. Một người được nỗi tiếng là tranh đấu để giải thể chế độ Cộng Sản Hà Nội với những bài ca nẩy lửa và lẽ dĩ nhiên là đã có những bài diễn văn, những lời phát biểu trong những dịp biểu tình, trong những dịp được Tổng Thống Hoa Kỳ vinh danh với những thành tích đấu tranh cho nhân quyên, mà nay đất nước thì bị Cộng Sản Hà Nội đem dâng cho Tàu Cộng, đồng bào mình bị đàn áp dã man chỉ vì cái nhà để chui đụt, cái mảnh vườn để mưu sinh có từ thời tổ tiên đi khai phá mà nay bọn rừng rú Cộng Sản từ rừng núi kéo về cướp sạch trong một chủ trương gọi là “Quy Hoạch” để bán cho ngoại bang đang ngự trị làm sân golf hay khu giải trí …  Thế mà Huỳnh Công Ánh phát biểu như trên thì quý vị nghĩ sao ?!
Sau khi đọc xong VTVB thì ai cũng thấy rõ, như câu tục ngữ Việt Nam “Để lâu cứt trâu hóa mùn”. Huỳnh Công Ánh cứ tưởng rằng sự việc đã trôi, còn người thì đã chết hết rồi, thì còn ai biết việc làm của mình, ngay cả việc Huỳnh Công Ánh đi tìm hai “ân nhân” để trả ơn trả nghĩa là cô Trần Thị Hoa ở trước cổng trại tù và tên Cho ở Rạch Giá cũng không tìm được thì những người muôn năm cũ chỉ là “hồn ở đâu bi giờ” mà thôi. Huỳnh Công Ánh phịa ra cái gì mà không được, phịa ra cho giới trẻ ngày sau đọc mà “cảm động” cho những việc mà “tiền nhân” đã đánh lừa mình !!...
Qua hai bài trước đây của chúng tôi, chỉ thấy có bà Lữ Anh Thư phản ứng nhưng lại không phản bác những điều chúng tôi nêu lên để cùng nhau thảo luận mà bà chỉ dùng chiêu chửi bới cả vú lấp miệng em vu khống cho ông Thái Hiến , ông Trần Minh Triết, ông Nguyễn Công Lượng  ( gán ghép với tôi là Lê An Nhơn)… là những người đứng phía sau trả thù cá nhân vì ganh tị ghen ghét trong việc làm ăn buôn bán.
Riêng ông Phan Đức Châu ở Houston, có làm một Bảng Lên Tiếng về những cáo buộc của ông Thái Hiến. Bảng Lên Tiếng nầy lại gởi đi từ email của bà Lữ Anh Thư (chắc là bà năn nỉ ông PĐC viết để giải tỏa được phần nào việc giựt tiền của Huỳnh Công Ánh). Nhưng quái ác thay Bảng Lên Tiếng nầy ông Phan Đức Châu chẳng đụng đậy gì đến việc ông Huỳnh Công Ánh giựt tiền mà ông lại phân tích con người ông Huỳnh Công Ánh có hai cái Positive và Negative. Mới đọc thì ai cũng tưởng là bệnh tình của ông Huỳnh Công Ánh bị sao đó nên phải đi thử máu và ông Huỳnh Công Ánh vừa không bị bệnh mà vừa có bệnh. Nhưng ngẫm lại thì ông Phan Đức Châu muốn nói ông Ánh có những mặt (dịch theo kiểu Việt Cộng là tích cực và tiêu cực). Nhưng cái mặt tiêu cục mà bà Lữ Anh Thư muốn ông Phan Đức Châu lên tiếng là ông Huỳnh Công Ánh không hề giựt tiền của ông Châu thì Phan Đức Châu chẳng đá động gì cả. Nên mọi người đã thấy rõ cái thâm trầm của dân Bình Định là thế. Chẳng động gì mà thật ra nói lên ngàn lời tố cáo !
Trong buổi Ra mắt Sách, thì chẳng có bao nhiêu người tham dự, những người lên phát biểu như  BS. Nguyễn Chí Vỹ được Huỳnh Công Ánh hứa ủng hộ tất cả tiền bán sách, Lê Anh Dũng, Phạm Thế Phiệt, Lê Quang Mỹ, Lê Cẩm Khoáng thì được Huỳnh Công Ánh đãi Phở và cà phê sáng nên lên ca ngợi thì chẳng nói làm chi. Nhưng bài nói chuyện của nhà văn Huy Phương trong vai trò diển giả đem so sánh với bài viết của ông nơi đầu sách Vượt Tù Vượt Biển người ta thấy có chỗ rất thâm trầm khác biệt nhau. Ở đây ông Huy Phương không còn nói Huýnh Công Anh là anh hùng mà ông nói rằng đối với Huỳnh Công Ánh thì ông thua 3 – 0, và cho Huỳnh Công Ánh là “một nhân vật phi thường” . 
Một nhà giáo hiền lương thì làm sao làm được những việc ông Huỳnh Công Ánh đã làm . Thì đúng Huy Phương là người rất có lương tâm và khéo nói để khỏi làm buồn lòng tác giả vì dù sao ông cũng là người góp phần trong việc hình thành tác phẩm Hồi Ký Vượt Tù Vượt Biển. Một quyển hồi ký nhưng đọc qua rồi mới biết nó là một quyển tiểu thuyết ly kỳ hấp dẫn đầy hư cấu nhằm xóa đi những việc làm phạm pháp của tác giả, có hại đến đất nước VNCH trong giai đoạn chiến tranh chống lại Cộng Sản xâm lăng  trong quá khứ. Nhưng chúng tôi cũng xin nhắc nhở ông Huy Phương rằng ông còn thua Huỳnh Công Ánh không phải 3-0 mà còn thua đến 4-0 và 5-0 nữa đấy. Vì chắc ông Huy Phương không thể nào phụ bạc người vợ có công đi thăm nuôi mình trong suốt 5 năm trời từ Nam ra Bắc để tư tình với một người đàn bà khác (nhưng đầy cậm bẫy) hay không ?
Xin hỏi quý vị rằng:
  1. Việc ăn cắp hàng quân tiếp vụ, cùng với một sĩ quan có thẩm quyền, chỉ trong một giai đoạn ngắn đã trở thành triệu phú, bây giờ đem ra khoe khoan với khắp nước Mỹ, thì quý vị đánh giá việc làm nầy như thế nào.
  • Một người xưng là được đào tạo dưới mái trường của đạo Công Giáo mà khi mới ra khỏi trường là đã làm một việc phi pháp như thế nầy thì quý vị nghĩ sao ?
  • Nước Hoa Kỳ đã viện trợ cho chúng ta qua tiền thuế của nhân dân đóng góp, bây giờ biết được việc nầy thì họ nghĩ gì chế độ VNCH chúng ta, đến những vị sĩ quan của một quân lực có “Tổ Quốc – Danh Dự - Trách NHiệm”. Những nhà sử học sẽ viết làm sao để bênh vực chúng ta trong sự thất trận vào 1975 ?
  1. Dù rằng Huỳnh Công Ánh có để lại một đống vàng cho vợ, nhưng công lao trong 5 năm trời vợ mình phải nuôi con, phải lặn lội từ Nam ra Bắc đi thăm nuôi mình mà mình nở làm cái chuyện trăng hoa với một cô gái 19 tuổi, phản bội như thế hay sao ? Thế mà Huỳnh Công Ánh vẫn khoe khoan cho hậu thế về tài nghệ “sol đố mì” của mình thì hậu thế sẽ nghĩ sao về sự phản bội nầy !
Tôi nghĩ rằng bất cứ người đàn bà Việt Nam nào cũng đều lên án, chỉ trừ những mụ đàn bà dâm đảng và ba trợn mà thôi !
Thì đây không phải là sự lừa dối hay sao ?
  1. Bất cứ ai đọc qua VTVB cũng đều phải nêu câu hỏi : Tên Chiến, người cùng sống chết với HCA, tại sao khi đã cập được  bến bờ tự do (đảo Pidong) lại không cùng đi với gia đình HCA sang Mỹ mà phải đi sang Pháp rồi từ Pháp HCA mới bảo lãnh Chiến đi sang Mỹ ? Tôi thiết tưởng không cần giải thích ai cũng biết vì sao ! Thì đây cũng là một sự lừa bịp.
  2. Từ trang 145-157, đọc qua chắc ai cũng thấy được cái gian xảo của HCA. Khi thì lừa dối những người già cả hiền lương mà những người đó đã chấp nhận dâng con gái mới 18 tuổi cho HCA, lúc thì lừa gạt bạn bè. Năm 1983, khi đã đến bến bờ tự do rồi, đang sống ấm êm với vợ hiền con thảo, thế mà HCA lại mơ mộng rằng mình sẽ theo đoàn quân về để sống cùng Trần Thị Hoa, em bên anh, anh bên em qua một bài thơ. Thế mà vẫn có người tin và đề nghị thu băng. Thì đủ biết trình độ lừa phỉnh của HCA cao đến cở nào ! Từ đó đến nay đã 34 năm rồi, một người đấu tranh giải thể chế độ Cộng Sản Hà Nội, không biết HCA đã lập xong đoàn quân về xua tan lũ giặt Cộng Sản Việt Nam hay chưa ? Hay là bây giờ HCA lại trở cờ tự thú rằng mình chỉ là nhân chứng thực sự giữa hai chế độ miền Bắc và miền Nam. Vậy thì còn lấy ai theo đoàn quân về giải phóng Việt Nam , đuổi giặc Cộng Sản ra khỏi đất nước? Sao mà tráo trở đến thế ?  Nên không trách con cái phải từ bỏ một người cha bất lương như vậy !  
  3. Còn việc “Đường Dây Đưa Cán Bộ CS Ra Hải Ngoại” thì sao ? Nếu HCA không tham gia thì sao lại có cái việc dấu đầu hở đuôi như thế? Trình bày trật chìa không đúng sự thật, rất là mâu thuẫn.  Đã trốn trại vượt tù mà đưa tên Chiến về ở trong nhà mình còn mình thì phải ngủ đường ngủ chợ thì thật quá coi thường ngành tình báo và phản gián của Cộng Sản ! Sao cùng đi với Chiến đến bến bờ tự do lại đưa Chiến sang Pháp sau đó mới bảo lãnh cho Chiến qua Hoa Kỳ ?
  4. Rất nhiều người đã viết về sự khắc nghiệt nơi những trại tù của Cộng Sản: Bắt làm nặng nhọc, ăn đói nhịn khát, đặt ra những chỉ tiêu và không ngừng gia tăng những chỉ tiêu ấy, có tù nhân vi phạm nội quy và kỷ luật thì biện pháp càng khắc nghiệt hơn với những tù nhân dù không liên hệ. Bớt đi một người thì những người còn lại phải gánh vác mọi công việc còn lại, một người được cho phép làm việc nhẹ hay nghỉ ngơi thì những người còn lại phải gánh thêm những việc nặng nhọc còn lại. Thế mà đọc suốt quyển Hồi Ký Vượt Tù Vượt Biển của HCA, chúng ta thấy lúc nào HCA cũng mua chuộc cán bộ để được làm những công việc nhẹ, chỉ muốn bản thân mình sung sướng, HCA đã không có cái tình huynh đệ chi binh, không đồng lao cộng khổ cùng đồng đội, thì sao có được cái tình với dân tộc ? Nhân dân đang đau khổ, đất nước đã lâm nguy mà HCA tuyên bố đứng ngoài thì sao gọi là một người yêu nước thương nòi được!


Một cuốn sách dày 800 trang, mà đầy dẫy hư cấu, bây giờ ở một bài viết có giới hạn như thế nầy chúng tôi làm sao trưng ra hết được. Nhưng những gì đã trưng ra đều là có chứng cớ viết ra từ quyển Hồi Ký Vượt Tù Vượt Biển của Huỳnh Công Ánh. Chúng tôi mong rằng sẽ nhận được những lời phản bác của những người đã ca ngợi quyển Hồi Ký nầy để mọi vấn đề được sáng tỏ hơn. Đối với chúng tôi không hề có sự thù hằn hay ganh ghét gì với HCA. Nhưng vì thật sự nó là những cú lừa, nó lừa theo cái kiểu phim ảnh,nhất là phim Tàu của thế kỷ nầy. Nó cho chúng ta thấy một hiệp sĩ có thể nhảy lên thành cao đến mấy chục thước, họ đánh nhau trên ngọn cây, nhưng khi té xuống vực thẳm thì lại chết tươi, chạy qua những động cát trên sa mạc thì chạy không nỗi, thế mà nó làm cho người ta thích thú. Nên chúng ta có thể gọi đây là “Cú Lừa Thế Kỷ”.
Tôi cho rằng sẽ còn nhiều “Cú Lừa” tiếp theo rất ngoạn mục, như là các ông các bà tôn sùng HCA sẽ lập một “Ủy Ban Xây Dựng Tượng Đài và Đền Thờ HCA” tại Houston hay Little Sài Gòn, chừng đó mặc sức mà quyên góp và để “Thùng Công Đức” trước tượng ngài mà mặc sức thu tiền. Nhưng xin quý vị nhớ trưng bày bộ quân phục với Séc-Cốt dép râu mà “Đức Ngài HCA” đã sử dụng trong chuyến Vượt Tù nhé vì những tấm hình chụp trên đường vượt tù HCA vẫn còn giữ thì chẳng lẽ một bộ quân phục đầy chứng tích kỷ niệm hào hùng mà HCA lại không còn lưu lại, nhưng nếu không còn thì cứ phone về thì chắc chắn Bộ Chính Trị Đảng CSVN sẽ gởi qua liền, nhưng nhớ nhắc là gởi đồ cũ, chứ gởi đồ mới toan thì bọn Lê An Nhơn sẽ có cớ xuyên tạc đấy !


Bài tiếp theo sẽ phân tích những bài viết ca ngợi HCA như thế nào, kính mời quý vị đón đọc.
              Little Sai Gon, 25.07.2017
              Lê An Nhơn & Frank Trần

Wednesday, 19 July 2017

Mt68 ĐĂNG NGUYÊN VĂN ĐỂ LÀM BẰNG CHỨNG VỀ SAU- BS NGUYỄN CHÍ VỸ VÀ HUY PHƯƠNG LÀ 2 VƯƠNG VẬT BỢ VÁI HÙYNG CÔNG ÁNH ĐẾN CÒNG LƯNG, GÃY LƯỠI LUÔN = CHẮC LÊ AN NHƠN SẼ CÒN CHỨNG MINH VỀ TÊN NẰM VÙNG HÙYNH CÔNG ÁNH CHỨ ?!./-TCL

Nhạc sĩ Huỳnh Công Ánh ra mắt hồi ký ‘Vượt Tù Vượt Biển"






Nhạc sĩ Huỳnh Công Ánh ra mắt hồi ký ‘Vượt Tù Vượt Biển’



Nhạc sĩ Huỳnh Công Ánh (giữa) trình bày bài hát “Người Em Nghệ Tỉnh” do chính ông sáng tác, nhạc sĩ Ngô Tín đệm đàn. Người bìa trái là hiền thê của NS Huỳnh Công Ánh. (Hình: Lâm Hoài Thạch/Người Việt)
Lâm Hoài Thạch/Người Việt
GARDEN GROVE, California (NV) – Trưa Chủ Nhật, 16 Tháng Bảy, nhiều đồng hương đến tham dự buổi giới thiệu hồi ký “Vượt Tù Vượt Biển” của nhạc sĩ Huỳnh Công Ánh, tại Thư Viện Việt Nam ở thành phố Garden Grove.
“Quyển sách này tôi đã ấp ủ 37 năm, nội dung kể lại cuộc thất trận của chính phủ VNCH và Cộng Sản miền Bắc là người thắng cuộc. Tôi là một trong hàng ngàn chứng nhân của lịch sử cay nghiệt nhất của đất nước Việt Nam,” tác giả nói với nhật báo Người Việt.
Ông cho biết thêm: “Quyển sách này được viết bằng hai ngôn ngữ đó là Việt ngữ và Anh ngữ. Tôi hy vọng rằng, khi những người lớn đọc xong cuốn sách này sẽ trao lại cho con cháu của mình đọc để cho thế hệ trẻ được biết rằng: cha, chú của họ phải trả cái giá như thế nào cho tự do, nói rõ hơn là họ phải trả bằng mồ hôi, nước mắt và xương máu thì mới có được tự do, và cái giá trị đó tuổi trẻ Việt Nam phải cần biết.”
“Nhưng còn cái khó khăn và giá trị nhiều hơn nữa là mình phải làm sao đi tìm tự do cho những người khác mà họ không có điều kiện để tranh đấu, nhất là những người dân còn ở trong nước Việt Nam. Đó là lý do tại sao cuốn sách này được ra đời,” tác giả chia sẻ thêm.
Theo ông Lê Anh Dũng, MC của chương trình ra mắt sách, thì Bác Sĩ Nguyễn Chí Vỹ, hội trưởng Hội Ái Hữu Tây Sơn Bình Định là người bảo trợ cho buổi tổ chức này. Bác Sĩ Vỹ cho biết: “Khi tôi đọc vài trang đầu của cuốn sách, tự nhiên tôi bị chùng xuống, một nỗi buồn da diết tự nhiên đến với tôi. Đó là hơn 42 năm về trước, một sự kiện đau thương đã làm đau buồn cho dân tộc Việt Nam.”


Tác phẩm“Vượt Tù Vượt Biển”. (Hình: Lâm Hoài Thạch/Người Việt)


“Với những sự kiện rất hay, rất lạ và rất khổ sở đã xảy ra tại miền Bắc, với mối tình lãng mạn của nhạc sĩ Huỳnh Công Ánh và một cô gái tuổi 19, 20, với những cảnh vượt tù, vượt biển, với những pha gây cấn khó khăn và nhất là sự quyết tâm không chịu đầu hàng trước nghịch cảnh của tác giả đã lôi cuốn sự say mê của người đọc…” ông Vỹ nói thêm.
Nhà văn Huy Phương, trong vai trò diễn giả, trình bày: “ Đối với nhân vật như Huỳnh Công Ánh, người thường như tôi không dám so sánh, tại vì đối với anh thì tôi coi như thua 3-0. Thứ nhất, khi là người lính, tôi chỉ là người lính bình thường chưa ra chiến trường, trong khi đó anh Ánh là một chiến sĩ xuất sắc của Sư Đoàn 22 Bộ Binh (SĐ 22BB) đại diện cho sư đoàn đi dự buổi du ngoạn bên Đài Loan 1972. Vậy thì Nguyễn Công Ánh không phải là người lính bình thường.”
“Thứ hai, khi vào tù, chúng tôi cũng như các bạn tù ở đây, vì mình đã là tù binh thì coi như ‘nín thở qua sông, thời thế, thì thế thời phải thế’, nhưng đối với anh thì không. Trong khi mình đi cày ruộng ở ngoài đồng, còn anh thì ở nhà lo nấu nước, và cuối cùng, anh đã vượt tù ra đi thảnh thơi bằng xe về đến Sài Gòn, cái đó thì tôi chịu thua. Sau đó, khi tôi vẫn còn trong tù thì tôi nghe tin anh Ánh đã qua đến Mỹ rồi. Lúc đó, đối với tôi, đó là ‘truyện thần tiên’ không tưởng mà mình không ngờ là có thật,” nhà văn Huy Phương nói tiếp.
Ông chia sẻ thêm, “Cái thứ ba là khi chúng ta qua đây, chỉ mong cầu cho con học hành được, cơm ngày hai bữa, có nhà có cửa,… Nhưng qua đây để tiếp tục tranh đấu như anh Ánh thì rất là khó, và cũng ít có người làm được, vì phải là người có chí, có lòng thì mới làm được,”
Trong phần trình bày của mình, nhà văn Huy Phương cũng cho biết khi tác giả “Vượt Tù Vượt Biển” ở trại tị nạn Pulau Bidong, Mã Lai, ông đã lập ra Hội Cựu Quân Nhân VNCH để các hội viên cùng bảo vệ cho nhau. Khi sang Mỹ, ông cũng là một trong những thành viên sáng lập ra Phong Trào Hưng Ca; Hội Cựu Tù Nhân Chánh Trị, ông là hội trưởng, và ông đã thành công trong lãnh vực thương trường tại Hoa Kỳ.
“Cho nên đối với tôi, Huỳnh Công Ánh là một nhân vật phi thường,” ông Huy Phương khẳng định.
Ông Phạm Thế Phiệt, cư dân Garden Grove, bạn tù cải tạo với tác giả Huỳnh Công Ánh, kể: “Tôi nghĩ rằng, anh Ánh đã kể lại rất nhiều trong quyển sách này về quá trình lúc anh ở trong tù Cộng Sản cũng như sự đấu tranh của anh suốt hơn 40 năm tại hải ngoại, nhưng có phần anh không viết, mà tôi nghĩ là tôi có thể nói được tại đây. Đó là, 1975, tôi với anh vào tù Cộng Sản ở Long Giao đầu tiên. Sau đó, tại trại tù Hoàng Liên Sơn thì chúng tôi cũng bị ở tù chung. Nhưng sau này, tôi với anh không còn ở chung tù nữa, một thời gian sau, thì tôi có nghe tin là anh đã vượt trốn ra khỏi tù.”
“Cái chuyện viết nhạc thì ai cũng biết rồi, nhưng cái chuyện lúc anh Ánh đang chiến đấu chống Cộng, mà chỉ có mười mấy tháng từ lúc mới mang lon trung úy thì anh được lên đại úy. Điều này, chứng tỏ rằng trong thời chiến, chiến công của anh rất nhiều thì mới được lên lon nhanh như vậy. Song song đó, anh cũng là người rất giỏi về võ thuật, bởi vì anh là người Bình Định. Đó là điều mà tôi có thể nói, ai muốn biết thêm về anh thì phải đọc trong quyển sách này,” ông Phiệt “tiết lộ” thêm.


Nhiều đồng hương đến ủng hộ tác phẩm “Vượt Tù Vượt Biển” của nhạc sĩ Huỳnh Công Ánh. (Hình: Lâm Hoài Thạch/Người Việt)


Ông Lê Quang Mỹ, cư dân Westminster, cựu sĩ quan trong SĐ 22BB QLVNCH, là quân nhân phục vụ từ cấp tiểu đoàn, trung đoàn rồi đến cấp sư đoàn. Thành thử ông có dịp đi tiếp xúc với rất nhiều đơn vị của sư đoàn này.
Ông cho biết: “Tôi biết anh Huỳnh Công Ánh từ lúc anh là một sĩ quan của Trung Đoàn 40/SĐ 22 BB. Anh là một sĩ quan chỉ huy đánh giặc rất giỏi, vì thế anh được nhiều huy chương về tác chiến. Thứ hai nữa là lúc anh ở tù Cộng Sản thì tôi có nghe tin anh đã trốn ra khỏi tù, rồi vượt biên được đến bến bờ tự do. Ngoài ra, tôi cũng biết anh cũng là một nhạc sĩ đã sáng tác rất nhiều bài nhạc đấu tranh. Nhất là vấn đề kinh tế thì anh cũng đã thành công tại Nam California cũng như ở những tiểu bang khác. Nói chung, anh là một người rất có nghị lực phấn đấu trong mọi hoàn cảnh, từ lúc còn là một chiến sĩ trong QLVNCH cho đến lúc ở trong tù cộng sản, kể cả lúc anh được sang hải ngoại.”
Ông Lê Cẩm khoán, Hội Ái Hữu Tây Sơn Bình Định, bạn tù của tác giả bày tỏ cảm tưởng của mình đối với nhạc sĩ Huỳnh Công Ánh.
Ban tổ chức cho biết, tất cả số tiền bán sách hôm nay sẽ được sung vào quỹ xây dựng Tượng Đài Vua Quang Trung tại Little Saigon, Nam California.
Trong buổi ra mắt sách có phần phụ diễn văn nghệ với tiếng hát cùng những tác phẩm của tác giả và ban Tù Ca Xuân Điềm./-

Thursday, 13 July 2017

HỐI KÝ 3 XẠO CỦA NHẠC SĨ HÙYNH CÔNG ÁNH HOUSTON./-TCL

Bài Số2 : Trốn Trại Hay Vượt Tù – Đường Dây Đưa Cán Bộ CS Ra Hải Ngoại.

Từ thời chiến tranh Việt Nam (1954-1975), Cộng Sản Hà Nội đã có một kế hoạch tinh vi trong việc xâm nhập cán bộ vào Miền Nam và tuyển mộ những thành phần thân cộng ra Miền Bắc để đào tạo và đưa trở lại Miền Nam để xử dụng. Hiện tại, kế hoạch nầy không thay đổi, như chúng ta đã thấy ở nghị quyết 36 của chúng. Nhưng ngay cả khi Hoa Kỳ rút khỏi Việt Nam 1975 là Cộng Sản cũng đã đưa người ra hải ngoại theo làn sóng người  tị nạn của chúng ta rồi.Một màn khác rất thâm độc là qua các chương trình HO, ODP, Vượt Biên, Vượt Biển… là Cộng Sản cũng có kế hoạch trong việc đưa người xâm nhập ra hải ngoại.Không phải chúng chỉ đưa thẳng từ Việt Nam qua Mỹ mà chúng còn đưa qua ngã các nước khác rồi mới chuyển qua Mỹ (Chúng tôi có đầy đủ các tài liệu về những trường hợp nầy nhưng xin hẹn trình bày vào một dịp thuận tiện). Nội dung ở bài viết nầy chúng tôi chỉ xin trình bày một trường hợp điển hình qua quyển Vựợt Tù Vượt Biển (VTVB) của Huỳnh Công Ánh (HCA) như thế nào.
Trước khi trình bày chúng tôi xin thưa rằng, đã có những vị có tiếng tăm không biết vì lý do gì, có thể do cảm tình quen biết,do đồng cảm, đồng hội, đồng thuyền(Lê Anh Dũng), hay do qua tiền bạc … dù chỉ đọc lướt qua là đã viết bài ca ngợi tác phẩm, nhưng khi đọc bài số 1 vừa qua của chúng tôi thì lại cho rằng chúng tôi vì ganh tị, thù ghét cá nhân, bảo rằng chúng tôi xuyên tạc, nhưng họ không đưa ra được một chứng cớ nào cụ thể để phản bác. Trái lại cũng có rất nhiều vị qua hình thức gởi email đã tán đồng những gì chúng tôi đã viết vì họ đã tìm đọc và cho rằng chúng tôi dẫn chứng rất xác đáng. Nhiều vị còn đòi gặp mặt chúng tôi… Nhưng thưa rằng, cuộc đấu tranh chính trị của chúng ta còn nhiều cam go lắm, chúng ta đang chẳng còn sức mạnh gì ngoài truyền thông, còn chúng thì rất giàu tiền bạc, có cả K9, K10… thì xin quý vị thông cảm cho chúng tôi.
Chắc chắn mọi người, từ những vị trước đây là tù nhân ở Nghệ Tĩnh cùng ông HCA, cũng như mọi độc giả đều phải cho rằng đây là một cuộn “Vượt Tù Vượt Biển “ không bình thường. Đối với chúng tôi nó không bình thường vì những gì tác giả trình bày trong quyển hồi ký VTVB  đều viết không ăn khớp nhau và so chiếu với những nhân chứng thì ai cũng cho là tác giả phịa thêm cho ly kỳ huyền ảo có tính toán mà thôi. Tác giả có thể hư cấu nhiều màn để đề cao sự can đảm, tài ba, tháo vác của mình, chúng ta có thể chấp nhận, nhưng những sự việc cố tình lừa dối độc giả để xóa mất đường dây đưa người của bọn Cộng Sản ra hải ngoại thì chúng ta có bổn phận phải phơi bày cho nhau cùng thấy mà phân biệt bạn thù, để thấy rõ những việc làm của cộng sản như thế nào, chứ đây không phải là sự thù oán cá nhân hay ganh tỵ, ghen ghét vì chúng tôi và ông HCA không quen biết nhau , không thù oán gì. Xin dẫn chứng.
Ngày 31 tháng 8 năm 1980, chúng tôi được phóng thích khỏi một trại tù cải tạo. Về đến Sài Gòn  mấy tháng thì cũng tìm đường vượt biển. Trong chuyến vượt biên do “Tám Mạnh” móc nối khởi đi từ Rạch Giá thì có HCA và một người bạn của HCA (người Miền Bắc). Chuyến vượt biên đó như HCA diển tả trong tác phẩm VTVB tuy có nhiều thêm thắt để đề cao tài ba và sự tháo vát của mình, tôi cho là bình thường không đáng nói, nhưng cái đáng nói ở đây là tại sao HCA lại cố tình đưa ra những việc không thực, có phải cố tình thêm vào nhiều sự việc để giải thích cho những việc ông đang thi hành nhiệm vụ, mà rất đáng cho chúng ta đặt vấn đề. Ở đây chúng tôi không phê bình chỉ đưa ra để độc giả cùng thảo luận nhất là ông HCA có thể trả lời để làm sáng tỏ vấn đề mà thôi.
1-Ông HCA viết rằng ông ông vượt biên lần thứ nhất là vào tối ngày 28.08.1980 (trang 200) là không đúngvì ngày đó phải sau ngày tôi rời trại tù cải tạo 31.08.1980 và phải sau đó mấy tháng.
2-Lần vượt biên thứ nhất nầy ông HCA đem theo một người bạn mà sao ông lại dấu đi, không đề cập ?
3-Khi chuyên vượt biên không thành, tàu trôi dạt về VN, tấp vào Phú Quốc tất cả đều bị bắt, rồi chuyển chúng tội về trại tù Tà Niên tỉnh Kiên Giang thì không có mặt ông HCA và người bạn của ông ta nữa. Do đó sự trình bày rằng khi tàu về tới Phú Quốc ông HCA nhảy xuống biển rồi sau đó gặp người lính nhảy dù tên CHO là không có thật (trang 223 – 227). Ông HCA và người bạn ông phải có một “Lệnh Bài” hay “Sự Vụ Lệnh” gì đó thì HCA và bạn ông mới không bị vào trại tù Tà Niên mà thôi ? Sau hơn một tháng chúng tôi được phóng thích, về lại Sài Gòn mới được biết là HCA và bạn ông không bị nhốt tù.
4-Nhiều việc ông viết rất ngớ ngẫn,mậu thuẫn, không ăn khớp rất khó tin như:
a). Ông đã từng bị biệt giam thì không thể nào tụi cán bộ để cho ông HCA đi lại dể dàng mà không lưu ý theo dõi, nhất là sự mua chuộc quá cáp của ông cho cán bộ càng dể làm cho chúng nghi ngờ, phát hiện mưu toan trốn trại của ông. Làm như vậy chỉ là sự nịnh bợ để mưu toan làm tay sai cho một việc khác chứ không phải cho việc trốn trại theo cái kiểu được trình bày trong VTVB.
b). HCA có âm mưu trốn trại mà khi gặp vợ chỉ cho biết là mình có ý định trốn nhưng lại không hỏi tình hình hiện tại ở Sài Gòn cũng như toàn quốc như thế nào thì thật không xứng là một sĩ quan thám báo xuất sắc của quân lực VNCH.
c). Mối tình của HCA với cô Hoa, được cả cha lẫn mẹ biết, rồi chấp nhận một cách dễ dàng cũng thật buồn cười, nhưng mà nếp sống theo một nền“ văn hóa mới XHCN” nó vậy,  thì tôi xin  miễn bàn. Nhưng việc nhờ cô Hoa mua quân phục, thì chúng ta thấy rất dỡ hơi. Tại sao không đợi tên Nguyễn Đình Chiến  chỉ có 2 tháng nữa sẽ được thả lo cho và cùng đi có an toàn hơn là nhờ một cô gái tuy đang ở giai đoạn nồng ấm lo cho việc mua quân phục là điều không an toàn tí nào ? Ông HCA tin được những tên Cộng Sản dù là tù hình sự thì đúng là một sĩ quan thám báo xuất sắc đã không nghe những gì Tổng Thống NVT nói mà chỉ tin vào những lời rủ rê của bọn cộng sản ru ngủ mà thôi !
d)- HCA và Chiến lên tàu thống nhất ở Ga Vinh lúc trời nhá nhem tối (trang 175), nhưng khi qua khỏi Quảng Ngãi đến một Ga thì trời sẫm tối (trang 176) , như vậy từ Vinh vào đến Quảng Ngãi tàu chạy phải mất một ngày một đêm hay sao ? hay  tàu thống nhất phải ngũ vào ban đêm  sáng ra mới chạy ? Vì phịa nên HCA viết không đúng sự thật !
e)- Vào những năm 1980, với  áo quần bộ đội hay công an vai đeo xéc - cốt thì có ma nào dám đụng đến mà ông HCA và Chiến phải nằm dưới gầm ghế ngồi hành khách thì coi sao được ở cương vị của đoàn quân chiền thắng và làm như vậy thì dĩ nhiên là “lạy ông tui ở buội nầy”. Phải khôn ngoan chút chứ, sao viết tào lao như vậy !
f)-HCA viết rằng ông cùng tên Chiến xuôi Nam, đi suốt một chặng đường từ Vinh đến Bình Triệu, nhưng rồi ông lại diễn một màn ngoạn mục khác là khi tàu thống nhất đến Diêu Trì thì ông nhảy tàu để xuống Quy Nhơn thăm người quen và xin ít tiền, rồi lại vào Nha Trang thăm người Dì cũng để xin tiền. Như vậy thì sao gọi là cùng Chiến đi hết chặng đường  từ Bắc xuôi Nam ? Một cuộc vượt tù trông mau đến đích mà lại còn đi vòng vo như vậy thì để làm gì ?

Trên đây chỉ là những thí dụ điển hình để chúng ta có căn cứ tìm hiểu, suy ngẫm ra vấn đề đã nêu là: HCA đang thi hành nhiệm vụ trong một đường dây đưa cán bộ CS ra hải ngoại. Quý vị nào còn chưa rõ vấn đề “địch vận” của cộng sản là gì thì xin hãy tìm đọc thêm bài viết của Hà Quế Linh trong Đặc San Liên Trường (Qui Nhơn) năm Đinh Dậu 2017, từ trang 131.Hãy vào Google đánh chữ “Bắt Trẻ Đồng Xanh của Võ Phiến”. Quý vị cũng nên đọc kỹ lại VTVB nơi trang 236 để thấy rõ một tên “Ăn Cơm Quốc Gia Thờ Ma Cộng Sản” là Cù Minh Khánh. Trước năm 1975 Khánh làm Thư Ký xã  Nhơn Mỹ, An Nhơn, Bình Định, sau 1975 Khánh làm cán bộ tại một Phường ở TP/HCM như tường thuật của HCA, rồi lên đến Nghị Viên của Hội Đồng Nhân Dân TP/HCM, thế rồi Khánh cũng sang định cư tại Houston rồi lồng vào trong Ban Điều Hành Hội Võ Bị Thủ Đức (mặc dù Khánh không có một ngày trong quân ngũ của VNCH), làm Hội Trưởng hội Ái Hữu Quang Trung/Bình Định ở Houston và vùng phụ cận… Từ đó quý vị sẽ tự trả lời tại sao từ các Hội Đoàn đến Cộng Đồng chúng ta ở hải ngoại cứ đánh đấm nhau, cứ chia hai chia ba. Có phải bọn “địch vận” nó đang ở trong chúng ta với một vỏ bọc kỹ càng nhưng việc làm của chúng thì rất bí mật nên xãy ra tình trạng như hiện nay ?!Còn chúng ta thì hời hợt, đến nỗi có những vị còn viết bài ca ngợi chúng hết mình nào là “Ông là một người năng động, tham dự nhiều sinh hoạt đa dạng.Ông được nhìn nhận như là một chiến sĩ đấu tranh, một thương gia thành đạt. Nhưng trên tất cả những danh xưng đẹp đẽ nầy, gọi ông là một người có lòng, có lẽ chính xác và mang nhiều ý nghĩa nhất…” (Nguyễn Mạnh An Dân, trang 104, ĐS/LTQN, 2017). Thì thật hết chỗ nói!
         5.  Sau lần thất bại đó, chúng tôi gặp một người em của HCA tên là Huỳnh Công Minh (HCM). Anh Huỳnh Công Minh lúc đó vừa trốn trại ở Long Giao về Sài Gòn. Anh Minh thật sự là một người hùng  gan da của quân lực VNCH, một người đáng được vinh danh. Anh HCM đã cho chúng tôi biết nhiều về gia đình của anh.Anh HCM hiện ở Houston.Nhưng đọc hết quyển VTVB của HCA tôi không thấy HCA viết một giòng nào về người em của mình là Huỳnh Công Minh thì thấy cũng lạ.HCA nói có nhiều anh chị em (HCA thứ năm) mà thấy chỉ nói có một người em trai là Huỳnh Công Tường mà thôi thì cũng không bình thường chút nào. HCA có một người cha linh thiêng đã cho HCA chiêm bao trúng số đề cả bạc triệu thế mà HCA chẳng có lời nào ghi ơn cha mình ở trang đầu quyển sách và tiểu sử của HCA, cũng không cho biết cha mẹ là ai! HCA có người vợ mà suốt 5 năm HCA trong tù đều buôn tảobán  tần nuôi con, mấy lần thăm nuôi HCA hằng năm, mỗi lần với hai bao bố đầy lương thực thế mà HCA cũng chẳng có một lời cảm ơn hay đăng tấm hình vinh danh vợ mà chỉ đăng những tấm hình với những bà cô “sol đố mì” ở Mỹ ,bu đeo vớ vĩn… trong cuốn hồi ký VTVB !
Thưa quý vị.
Như trên đã thưa, chúng tôi mong rằng trong tinh thần của “Tu Chính Án Số 1 của Hiến Pháp Hoa Kỳ” sẽ được quý vị đọc kỹ VTVB để chúng ta cùng thảo luận qua tác phẩm VTVB của HCA  mà nhìn thấy rõ qủy kế đưa cán bộ Cộng Sản ra hải ngoại hoạt động phá phách cộng đồng tị nạn chúng ta như thế nào. Chúng tôi cũng mong được ông Huỳnh Công Ánh trả lời những vấn nạn của độc giả chúng tôi. Mong quý nhà văn nhà báo đã viết lời ca ngợi cuốn VTVB hãy đọc kỹ lại để chúng ta cùng thảo luận trong tinh thần trên.
Bài số 3 tiếp theo có thể là bài thảo luận về những đóng góp của mọi người quan tâm về vấn đề nêu ra. Nếu không thì chúng tôi sẽ có bài trả lời về những vấn nạn nầy.Và sau đó chúng tôi sẽ bàn tiếp về “Ơn Nghĩa Trùng Trùng của HCA”.Mong quý vị nhớ đón đọc.
Lê An Nhơn                    11.07.2017

Wednesday, 5 July 2017

VIẾT XONG BÀI NẦY CHẮC CHẮN CÁI LƯỠI HUY PHƯƠNG BỊ ĐAU ĐỚN LẮM !!!


VÌ HUY PHƯƠNG ĐÃ "LIẾM VÁI" HÙYNH CÔNG ÁNH QUÁ TẬN TÌNH = HUY PHƯƠNG MÚA LƯỠI SAY MÊ KHIẾN HÙYNH CÔNG ÁNH CŨNG ĐAU VÁI KHÔNG KÉM- BỌN KHỐN NẠN VĂN NÔ LẠM DỤNG CHỮ NGHĨA PHÁT ÓI - BÀ CON TỴ NẠN CỨ ĐỌC KỸ SẼ NHẬN RA NHỮNG CÁI LÁO XƯỢC QUÁ ĐÁNG VỀ HÙYNH CÔNG ÁNH- TRONG KHI THỰC TẾ HÙYNH CÔNG ÁNH LÀ 1 TÊN THẢO KHẤU LƯU MANH TỪ VỤ CƯỚP HÀNG QUÂN TIẾP VỤ VNCH CHO ĐẾN GIỰT NỢ NHIỀU NGƯỜI NGAY TẠI HOUSTON - VẬY MÀ HUY PHƯƠNG NHẮM MẮT LIẾM VÁI TỚI BẾN LUÔN - HUY PHƯƠNG 1 TÊN HOMELESS SỐNG NHỜ NHÀ CON Ở IRVINE./-TCL


==================

 

Đọc hồi ký Huỳnh Công Ánh

Tạp ghi Huy Phương


Bìa sách tập hồi ký của Huỳnh Công Ánh. (Hình: Huy Phương cung cấp)
Cuối năm 1980, tôi là một người tù ở K2 thuộc trại Tân Kỳ, Nghệ Tĩnh, được nghe bạn bè bàn tán là Huỳnh Công Ánh, một người tù “cải tạo” ở K3, trốn trại thành công.
Trong những ngày ở Hoàng Liên Sơn, tôi biết chuyện nhiều nhóm tù tìm cách trốn thoát bằng con đường sang biên giới Lào hay Trung Quốc, nhưng không ai đến nơi. Một số anh em bị chết trên đường đi, và tất cả những người còn sống đều bị bắt trở lại, bị đánh đập, tra tấn rất dã man và bị cùm trong trại biệt giam một thời gian dài, như trường hợp ở trại giam Cẩm Nhân, Yên Bái, của chúng tôi.
Huỳnh Công Ánh không theo con đường vượt trại đi về hướng mặt trời lặn trong bộ áo quần nhà tù như những người bạn tù khác. Anh trốn khỏi trại, đi về hướng Đông trong một bộ đồ xanh, với nón cối dép râu và chiếc xắc-cốt trên vai của một người lính bộ đội Bắc Việt.
Được sự giúp đỡ của một thiếu nữ trong làng quê đã đem lòng yêu anh, và với sự đồng hành của một người tù hình sự, mà anh quen biết trong trại tù, đã có lệnh tha, anh và người thanh niên xứ Nghệ này, đèo nhau trên một chiếc xe đạp, ra ga Vinh trên con đường dài 50 km, lên tàu Thống Nhất và về tới ga Bình Triệu, Sài Gòn, một tuần sau.
Ba tháng sau, anh vượt biển một mình và để lại Nguyễn Văn Chiến, lúc ấy đang dưỡng thương tại Phú Lâm. Cuộc vượt biển đầu tiên kéo dài 15 ngày lênh đênh trên biển bất thành, cuối cùng anh sống sót và trôi dạt trở lại Phú Quốc.
Chuyến vượt biển thứ hai, anh cùng đi với gia đình và Nguyễn Văn Chiến. Lần này anh chủ động lái con tàu đi và sau một tuần đã đến Pulau Bidong, Malaysia, thành công.
Cuộc hành trình từ trại tù Tân Kỳ đến Pulau Bidong, tóm tắt trong 10 dòng chữ ở trên kể lại, nhưng là cả một chuỗi ngày nguy hiểm, lo âu, cay đắng, chết chóc mà cũng thấm đậm tình người, làm cho người đọc khó rời trang sách, dù chỉ trong chốc lát.
Theo tôi, Huỳnh Công Ánh là một người xuất chúng đáng cho chúng ta khâm phục.
Khi là một người lính, anh là một người “chiến sĩ xuất sắc” của Sư Đoàn 22 BB được tuyển chọn tham dự lễ Quốc Khánh 1972 và được du ngoạn Đài Loan. Khi là một người tù, anh là một người tù kiệt xuất, qua mặt được cả một hệ thống công an dày đặc để về tới Sài Gòn. Khi là một người tù vượt biển, anh là một người vượt biển gan dạ, mưu trí và anh hùng.
Qua bao nhiêu gian khổ, tù đày, từ khi bắt đầu bước chân lên miền đất tự do, anh quyết tâm phục vụ cho dân tộc và tự do. Khi còn là một người tị nạn chân ướt chân ráo lên Pulau Bidong, anh thành lập Hội Cựu Quân Nhân VNCH ở trại tị nạn để tranh đấu và bảo vệ quyền lợi cho anh em.
Đến Mỹ, anh là sáng lập viên và chủ tịch Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam và chủ nhiệm tuần báo Chứng Nhân. Dùng văn nghệ như là một phương tiện đấu tranh.
Huỳnh Công Ánh là sáng lập viên Phong Trào Hưng Ca Việt Nam (Tháng Tư, 1985) và đồng sáng lập viên Hội Văn Nghệ Sĩ Việt Nam Tự Do (1986). Trong thời gian này, anh sáng tác nhiều bản nhạc tranh đấu cho quyền làm người và cho tự do của quê hương.
Năm 1992, nhạc sĩ Huỳnh Công Ánh được tuyên dương tại Quốc Hội Hoa Kỳ, có sự hiện diện của đại diện Tổng Thống George H. W. Bush, 50 thượng nghị sĩ và dân biểu, vì thành tích hoạt động xã hội và đấu tranh cho nhân quyền Việt Nam của anh.
Người tị nạn đến Mỹ chỉ mong được sống còn, nuôi sống gia đình và lo cho con ăn học, nhưng với Huỳnh Công Ánh, anh lại là một người thành công vượt bậc trên thương trường. Năm 1998, anh được trao giải Jefferson Award (người thành công nhất tại tiểu bang Texas về kinh tế và xã hội và được chọn làm thành viên Hội Đồng Quản Trị Hội Bác Ái Công Giáo Hoa Kỳ).
Năm 1981, đến Pulau Bidong, anh chỉ còn một chiếc quần ngắn, một cái áo lót và một đôi dép, chiếc lớn, chiếc nhỏ, một trắng một vàng, tám năm sau anh phấn đấu để trở thành một triệu phú, sở hữu nhiều nhà hàng, cơ sở thương mại tại Houston.
Nhưng số phận không chiều người, từ năm 2002 trở đi, Huỳnh Công Ánh bắt đầu làm ăn thua lỗ, gia đình ly tán, bất đắc chí và trở thành một người vô gia cư thật sự.
Nhưng với con người có ý chí vươn lên và đã từng vượt qua nhiều nghịch cảnh, năm 2005, sau cơn bão Katrina tàn phá New Orleans, Louisiana, cùng với những người dân ở đây, anh đứng dậy làm lại cuộc đời, vào nghề địa ốc và mang danh triệu phú trở lại.
Cuộc đời của Huỳnh Công Ánh được mô tả trong thiên hồi ký “Vượt Tù, Vượt Biển, Vượt Gian Nan” không phải là con đường bằng phẳng được rải toàn hoa hồng mà cũng đầy những gai nhọn và sỏi đá.
Cuộc đời của anh là những nỗ lực phấn đấu và vượt qua mọi gian lao, nghịch cảnh, nhiều lúc tưởng như đã tuyệt vọng. Huỳnh Công Ánh không muốn mòn mỏi chờ đợi trong trại tù khắc nghiệt, không muốn chết trên biển khơi. Anh luôn luôn nghĩ đến chiến hữu bạn bè và quê hương, nên cuộc chiến đấu không bao giờ ngừng nghỉ.
Qua tập hồi ký này, phải nói Huỳnh Công Ánh, ngoài những nghị lực phi thường tự bản thân, còn là một người được may mắn, được mọi người, cả bạn lẫn thù, thương yêu giúp đỡ. Và chính anh cũng là một người tử tế có lòng, lúc nào cũng nhớ đến điều ân nghĩa của đất, trời và con người đã đến với anh qua những lúc khốn khó, điều mà anh gọi là “ơn nghĩa trùng trùng!”
Phải nói rằng những người tù miền Nam trên đất Bắc đã để lại trong lòng người dân những hình ảnh tốt đẹp, khắc hẳn với những lời tuyên truyền xảo trá hận thù của chính quyền Cộng Sản. Cũng chính vì vậy, một người coi tù miền Bắc đã hết lòng giúp đỡ anh, một người lính Bắc Việt, Nguyễn Văn Chiến, cựu thù đã gắn bó hết cuộc đời với anh và vượt biển theo cùng anh, và một cô gái quê, Trần Thị Hoa đem hết mối tình chất phác, trong sáng trao cho anh.
Trong chuỗi ngày truân chuyên, anh đã gặp một người cựu chiến binh Nhảy Dù tên Cho, con người “trọng nghĩa khinh tài,” như trời đã sinh ra để cứu mạng sống cho anh.
Huỳnh Công Ánh, sau thời gian “bỉ cực” đã hết lòng đi tìm những tấm lòng ân nghĩa ngày xưa để đền đáp một phần nào, ân thì đền khắc ghi vào đá, nhưng oán thì để cho gió thổi bay đi. Những người như “người em Nghệ Tĩnh” tên Hoa, như người lính Nhảy Dù năm cũ tên Cho, vì thời thế đổi thay, hầu như tan biến theo dòng đời trăm ngả, làm cho lòng anh ray rứt không yên.
Bạn đọc sẽ theo dõi tập bút ký trong bối cảnh của những ngày miền Nam sụp đổ, để thấy số phận nghiệt ngã của người lính trên đường lui binh, cuộc lưu đày của những người lính miền Nam ra đất Bắc, những ngày tù tội “chém tre đẵn gỗ trên ngàn.” Chúng ta cũng được biết rõ hơn, những hoạt cảnh trong nhà tù, giữa những người tốt kẻ xấu, sự ngây thơ gần như ngờ nghệch của những người tù, bên cạnh những đòn tuyên truyền, bộc lộ sự xảo trá của một hệ thống cầm tù tinh vi của Việt Cộng.
Câu chuyện sau cuộc chiến Nam Bắc, hai người ở hai bên cuộc chiến gặp nhau trong hoàn cảnh đổi đời, câu chuyện về mối tình đầu của một cô gái miền Bắc lớn lên sau chiến tranh…
Nhưng trên hết, xuyên suốt tập hồi ký này, người ta sẽ tìm thấy một Huỳnh Công Ánh can đảm, đầy nghị lực, bền bỉ đã vượt qua bao nhiêu khó khăn. Từ câu chuyện vượt tù hy hữu, đến câu chuyện vượt biển gian nguy, và vượt qua khó khăn để tồn tại và thành công trên xứ người. Anh luôn chứng tỏ khả năng là người đi hàng đầu, một người lính can đảm, một người tù không thúc thủ, một người vượt biển anh hùng cũng như là một chiến sĩ thời bình của cộng đồng Việt Nam ở hải ngoại.
Bằng một tâm tình và qua một lối văn kể chuyện đơn giản, hồi ký của Huỳnh Công Ánh không có những đoạn văn hư cấu, không mang những dòng chữ tô vẽ cho cá nhân của mình. Chúng ta tìm thấy máu, nước mắt, nỗi gian truân kề cận cái chết, câu chuyện đoàn tụ và tan vỡ, sự thành công rực rỡ, và nỗi thất bại tuyệt vọng dẫn con người xuống tận bùn đen, và vượt lên trên hết, là lòng tin về con người và cuộc đời còn quá đẹp.
Tôi tin rằng, đây là cuốn hồi ký quý báu, nổi trội nhất trong 40 năm qua trong rừng sách vở ở hải ngoại, viết về cuộc đời của những người bỏ nước ra đi. Không chỉ có những câu chuyện kể về cuộc đời của tác giả, tập sách còn cho ta thấy bối cảnh của câu chuyện là một giai đoạn dài của đất nước, mà cả những người già, lẫn trẻ, bên này hoặc bên kia cần phải biết đến.
(*) Liên lạc Huỳnh Công Ánh: (972) 804-5985 Email: anhchuynh@yahoo.com

Sunday, 2 July 2017

CHUYỆN HỒI KÝ VƯỢT TÙ VƯỢT BIỂN ... VƯỢT TỴ NẠN CÀNG VỀ KHUYA CÀNG NHỨC NHỐI./-TCL

 ĐỌC KỸ MỚI THẤY HÙYNH CÔNG ÁNH VƯỢT BIỂN CÓ ĐEM THEO NGƯỜI CAI TÙ VC TÊN NGUYỄN VĂN CHIẾN - VÀ ĐEM THEO CẢ CÔ GÁI QUÊ HÀ TĨNH TÊN LÀ TRẦN THỊ HOA MÀ HÙYNH CÔNG ÁNH LẤY LÀM VỢ = KHÔNG HIỂU TRONG LÚC Ở TÙ CẢI TẠO MÀ HÙYNH CÔNG ÁNH LÀM SAO CẶP BĐƯỢC CÔ GÁI LÀNG QUÊ Ở HÀ TĨNH??? ĐỜI TÙ CẢI TẠO ĐÂU DỄ DÀNG TÁN GÁI NHƯ HÙYNH CÔNG ÁNH ĐÃ KHOE TRONG HỒI KÝ ... XẠO./-TCL

==================

Image result for NHẠC SĨ HÙYNH CÔNG ÁNH


Chào anh Thành


Không phải chỉ có một chuyện về tiền không đâu,
mà còn về cái gọi là vượt tù, vượt biển nữa.


Mình đâu có lạ gì tên NCL này đâu anh Thành.


Tôi chả biết Lê An Nhơn có ý đồ gi. Nhưng câu chuyện (LÙM XÙM) đó nó y chang như anh Đại Úy Thành đã kể cho tôi nghe trên Seattle trước đây.


Đọc xong chuyện LÙM XÙM tôi nói với Kim Oanh, rồi rồi, sắp có chuyện to rồi. Tôi tìm email của anh Cúc để nói với anh Cúc tránh chuyện ra mắt sách của HCA ở đây đi, ai làm kệ họ, chứ tôi cũng chưa có ý định nói với ai.
 (Tôi nghĩ, tôi sẽ về Houston chỉ kể cho mấy ông anh của tôi biết mà thôi).
 

Thế rồi bà LAT vớ được lời đính chính của anh Cúc, bà ta hung hăn, đánh đầu này, đe đầu kia, tôi nghe ngứa tai quá nên tôi mới lên tiếng.

Cách đây cũng lâu, tôi bán tiện ăn ở San Bernadino, bán luôn tiệm 99C và tiệm nước lọc ở Downey, tôi lên Seattle tính làm ăn trên đó. Trên đó tôi ở nhà chú em cùng quê, vào một cuối tuần, chú em tổ chức nhậu, có mời một người đồng hương, chú em giới thiệu, đây là anh Đại Úy Thành người Cát Sơn, tôi cũng giới thiệu, em là Hiến người Cát Hiêp. Chúng tôi vào bàn nhậu và sau đó anh Thành hỏi; Hiến ở đâu lên đây, tôi trả lời, em ở Cali lên, nhưng trước kia em ở Houston, tự nhiên tôi thấy mặt anh Thành đanh lại, anh để ly bia xuống bàn và hỏi tôi, Hiến em ở Houston có biết thằng Huỳnh Công Ánh không?  Tôi mừng và trả lời có, em cùng trong băng làm nghề Grocery ở Houston với anh Phan Đức Châu, Anh Huỳnh Công Ánh, anh Đặng Hồng Sanh, anh Trần Minh Triết đây. Tôi còn khoe; chỉ có em nghèo thôi, em mới có bốn tiệm thôi, còn mấy anh ấy năm bảy tiệm trở lên, mấy anh ấy bây giờ giàu lắm, em, anh Ánh, anh Sanh có được ngày hôm nay cũng nhờ anh Phan Đức Châu, hồi mới qua, em, anh Sanh anh Ánh ở Cali.

Anh Đại Úy Thành nói, em về hỏi thằng Ánh…...
Anh Đại Úy Thành bắt đầu kể về chuyện (gọi là vượt tù, vượt biên của HCA), tôi nghe anh kể, tôi cụt hứng ngồi chết lặng cả người, cho đến một hồi lâu sau đó tôi mới hoàn hồn.
(câu chuyện Đ/U Thành kể cho tôi nghe trên Seattle nếu tôi nói lên đây, chúng sẽ cho tôi dựng chuyện đánh phá, đám này không khác gì đám Nguyễn Hữu Chánh trước đây đâu anh). (Nếu có được họp báo, chúng tôi mặt đấu mặt với HCA, chúng ta có câu hỏi với HCA, thì đồng hương chúng ta sẽ rõ trắng đen liền). Cái gì cũng có thời gian cả, thật hư gì nó cũng rõ cả. 


Một câu chí lý mà anh Đại Úy Thành nói sau cùng làm tôi nhớ mãi:

 Hiến; em nghĩ đi, (ở tù cs, trốn trại, không ai thoát cả, giỏi lắm là về tới nhà, lần quầng thì cũng bị hốt lại, ở tù cs em biết rồi, mình vắng mặt một chút là nó tri hô rồi, nó báo động khắp nơi, nó báo về đến địa phương để rình rập, theo dõi từng hơi thở, mọi động tĩnh của gia đình, họ hàng, bạn bè mình. Vậy mà thằng Ánh nó về nhà đưa cả gia đình nó vào Sài gòn rồi đi vươt biên một cách ngon lành… em thấy có lạ không?).


Anh nói, anh ở cùng trại với HCA phải không? lúc HCA trốn trại, anh thấy có hơi là lạ không?. Có câu hỏi nào trong đầu anh lúc đó không?

Tính tôi, anh biết rồi, tôi không bao giờ nghe một chiều, chuyện Đ/U Thành kể về HCA tôi để trong lòng.

Chuyện làm ăn trên Seattle không được tôi trở về Cali, lúc này tôi rảnh rang, tôi bắt đầu tìm hiểu chuyện vượt tù của Huỳnh Công Ánh. (Theo lời anh Thành kể) Tôi đưa tin này về Phù Cát để tìm hiểu thử, ai là người đã từ Bình Định ra đến tận trại tù của HCA ở ngoài Bắc để thu xếp (chuyện vượt tù của HCA), sau một thời gian chờ đợi, tôi đã có câu trả lời thứ nhất, còn môt việc nữa theo lời anh Đại Úy Thành kể, có một tên… đã lo cho HCA ra khỏi trại tù, vượt biên với HCA không biết tên này nó ở đâu. Thời gian trôi qua tôi vẫn giữ im lăng, âm thầm tìm hiểu và cũng chưa kể với ai về chuyện này. Nay tôi đã có câu trả lời thứ hai rồi.(cũng nhờ HCA đã viết sách).

Anh Thành biết không, có một câu chuyện mà anh Huy Phương viết ra từ trong sách của HCA

(Được sự giúp đỡ của một thiếu nữ trong làng quê đã đem lòng yêu anh, và với sự đồng hành của một người tù hình sự, mà anh quen biết trong trại tù, đã có lệnh tha, anh và người thanh niên xứ Nghệ này, đèo nhau trên một chiếc xe đạp, ra ga Vinh trên con đường dài 50 km, lên tàu Thống Nhất và về tới ga Bình Triệu, Sài Gòn, một tuần sau).

 

Theo anh,  anh nghĩ sao về chuyện một ngươi tù đã biết mình có lệnh tha, biết mình sắp được TỰ DO mà lại phải vướng vào một tên tù vượt trại giam. 
(Chắc tên này đầu óc không bình thường anh Thành à).

 

Đồng hương Bình Định chúng tôi gặp lại HCA trên xứ Mỹ này, HCA kể sao chúng tôi nghe vây, chả ai có thắc mắc gì, anh biết rồi, sau 30 – 4 mỗi người một nơi, nên chẳng ai biết ai.


 Nói thật với anh, nếu tôi không gặp anh Đại Úy Thành trên Seattle thì ngày nay tôi cũng giống như đồng hương chúng ta mà thôi, HCA nói sao thì nghe vậy, chẳng ai thắc mắc làm gì. Ngay cả đồng hương BĐ của tôi bên Houston cũng thế


                Đây Hình chúng tôi sinh hoạt ở Houston trước đây




Từ phải, Thị Trưởng, Cảnh Sát Trưởng Houston, vợ chồng BS. Tích Chủ Tịch Cộng Đồng Houston, Huỳnh Công Ánh, Hồ Sĩ Thư Linh, Phan Đức Châu, sau HCA la tôi kế bên là Trần Minh Triết Chủ Tịch Hội Đồng Hương Bình Bịnh, tại nhà hàng Phú Kim của HCA.



Hình vợ chồng anh Ba Triết chụp với chúng tôi trong ngày Lễ Đống Đa tại Nam Cali

 
May quá anh ở cùng chung trại với HCA, tôi cần gặp anh, 
tôi muốn biết thêm vài vài chuyện nữa.


Chào anh


Thái Hiến 



Gởi anh bài viết của anh Huy Phương tả về quyển sách của HCA.


Today at 9:51 AM

Chúng tôi xin thành thật cáo lỗi với các bạn hữu, giới thiệu sách cho tác giả Huỳnh Công Ánh, mà không ghi địa chỉ hay điện thoại của tác giả.

Xin Quý Vị gọi cho

HUYNH CÔNG ÁNH

(972)-804-5985


- 3800 Juno Dr.

Chalmette, LA. 70043

Xin thành thật cám ơn Quý Vị,

Huy Phương

 

2017-04-30 22:58 GMT-07:00 MY LOAN <tmyloan@gmail.com>:


Đọc hồi ký Huỳnh Công Ánh

 

Tạp ghi Huy Phương
Bìa sách tập hồi ký của Huỳnh Công Ánh. 

Cuối năm 1980, tôi là một người tù ở K2 thuộc trại Tân Kỳ, Nghệ Tĩnh, được nghe bạn bè bàn tán là Huỳnh Công Ánh, một người tù “cải tạo” ở K3, trốn trại thành công.

Trong những ngày ở Hoàng Liên Sơn, tôi biết chuyện nhiều nhóm tù tìm cách trốn thoát bằng con đường sang biên giới Lào hay Trung Quốc, nhưng không ai đến nơi. Một số anh em bị chết trên đường đi, và tất cả những người còn sống đều bị bắt trở lại, bị đánh đập, tra tấn rất dã man và bị cùm trong trại biệt giam một thời gian dài, như trường hợp ở trại giam Cẩm Nhân, Yên Bái, của chúng tôi.

Huỳnh Công Ánh không theo con đường vượt trại đi về hướng mặt trời lặn trong bộ áo quần nhà tù như những người bạn tù khác. Anh trốn khỏi trại, đi về hướng Đông trong một bộ đồ xanh, với nón cối dép râu và chiếc xắc-cốt trên vai của một người lính bộ đội Bắc Việt.

Được sự giúp đỡ của một thiếu nữ trong làng quê đã đem lòng yêu anh, và với sự đồng hành của một người tù hình sự, mà anh quen biết trong trại tù, đã có lệnh tha, anh và người thanh niên xứ Nghệ này, đèo nhau trên một chiếc xe đạp, ra ga Vinh trên con đường dài 50 km, lên tàu Thống Nhất và về tới ga Bình Triệu, Sài Gòn, một tuần sau.

Ba tháng sau, anh vượt biển một mình và để lại Nguyễn Văn Chiến, lúc ấy đang dưỡng thương tại Phú Lâm. Cuộc vượt biển đầu tiên kéo dài 15 ngày lênh đênh trên biển bất thành, cuối cùng anh sống sót và trôi dạt trở lại Phú Quốc.

Chuyến vượt biển thứ hai, anh cùng đi với gia đình và Nguyễn Văn Chiến. Lần này anh chủ động lái con tàu đi và sau một tuần đã đến Pulau Bidong, Malaysia, thành công.

Cuộc hành trình từ trại tù Tân Kỳ đến Pulau Bidong, tóm tắt trong 10 dòng chữ ở trên kể lại, nhưng là cả một chuỗi ngày nguy hiểm, lo âu, cay đắng, chết chóc mà cũng thấm đậm tình người, làm cho người đọc khó rời trang sách, dù chỉ trong chốc lát.

Theo tôi, Huỳnh Công Ánh là một người xuất chúng đáng cho chúng ta khâm phục.

Khi là một người lính, anh là một người “chiến sĩ xuất sắc” của Sư Đoàn 22 BB được tuyển chọn tham dự lễ Quốc Khánh 1972 và được du ngoạn Đài Loan. Khi là một người tù, anh là một người tù kiệt xuất, qua mặt được cả một hệ thống công an dày đặc để về tới Sài Gòn. Khi là một người tù vượt biển, anh là một người vượt biển gan dạ, mưu trí và anh hùng.

Qua bao nhiêu gian khổ, tù đày, từ khi bắt đầu bước chân lên miền đất tự do, anh quyết tâm phục vụ cho dân tộc và tự do. Khi còn là một người tị nạn chân ướt chân ráo lên Pulau Bidong, anh thành lập Hội Cựu Quân Nhân VNCH ở trại tị nạn để tranh đấu và bảo vệ quyền lợi cho anh em.

Đến Mỹ, anh là sáng lập viên và chủ tịch Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam và chủ nhiệm tuần báo Chứng Nhân. Dùng văn nghệ như là một phương tiện đấu tranh.

Huỳnh Công Ánh là sáng lập viên Phong Trào Hưng Ca Việt Nam (Tháng Tư, 1985) và đồng sáng lập viên Hội Văn Nghệ Sĩ Việt Nam Tự Do (1986). Trong thời gian này, anh sáng tác nhiều bản nhạc tranh đấu cho quyền làm người và cho tự do của quê hương.

Năm 1992, nhạc sĩ Huỳnh Công Ánh được tuyên dương tại Quốc Hội Hoa Kỳ, có sự hiện diện của đại diện Tổng Thống George H. W. Bush, 50 thượng nghị sĩ và dân biểu, vì thành tích hoạt động xã hội và đấu tranh cho nhân quyền Việt Nam của anh.

Người tị nạn đến Mỹ chỉ mong được sống còn, nuôi sống gia đình và lo cho con ăn học, nhưng với Huỳnh Công Ánh, anh lại là một người thành công vượt bậc trên thương trường. Năm 1998, anh được trao giải Jefferson Award (người thành công nhất tại tiểu bang Texas về kinh tế và xã hội và được chọn làm thành viên Hội Đồng Quản Trị Hội Bác Ái Công Giáo Hoa Kỳ).

Năm 1981, đến Pulau Bidong, anh chỉ còn một chiếc quần ngắn, một cái áo lót và một đôi dép, chiếc lớn, chiếc nhỏ, một trắng một vàng, tám năm sau anh phấn đấu để trở thành một triệu phú, sở hữu nhiều nhà hàng, cơ sở thương mại tại Houston.

Nhưng số phận không chiều người, từ năm 2002 trở đi, Huỳnh Công Ánh bắt đầu làm ăn thua lỗ, gia đình ly tán, bất đắc chí và trở thành một người vô gia cư thật sự.

Nhưng với con người có ý chí vươn lên và đã từng vượt qua nhiều nghịch cảnh, năm 2005, sau cơn bão Katrina tàn phá New Orleans, Louisiana, cùng với những người dân ở đây, anh đứng dậy làm lại cuộc đời, vào nghề địa ốc và mang danh triệu phú trở lại.

Cuộc đời của Huỳnh Công Ánh được mô tả trong thiên hồi ký “Vượt Tù, Vượt Biển, Vượt Gian Nan” không phải là con đường bằng phẳng được rải toàn hoa hồng mà cũng đầy những gai nhọn và sỏi đá.

Cuộc đời của anh là những nỗ lực phấn đấu và vượt qua mọi gian lao, nghịch cảnh, nhiều lúc tưởng như đã tuyệt vọng. Huỳnh Công Ánh không muốn mòn mỏi chờ đợi trong trại tù khắc nghiệt, không muốn chết trên biển khơi. Anh luôn luôn nghĩ đến chiến hữu bạn bè và quê hương, nên cuộc chiến đấu không bao giờ ngừng nghỉ.

Qua tập hồi ký này, phải nói Huỳnh Công Ánh, ngoài những nghị lực phi thường tự bản thân, còn là một người được may mắn, được mọi người, cả bạn lẫn thù, thương yêu giúp đỡ. Và chính anh cũng là một người tử tế có lòng, lúc nào cũng nhớ đến điều ân nghĩa của đất, trời và con người đã đến với anh qua những lúc khốn khó, điều mà anh gọi là “ơn nghĩa trùng trùng!”

Phải nói rằng những người tù miền Nam trên đất Bắc đã để lại trong lòng người dân những hình ảnh tốt đẹp, khắc hẳn với những lời tuyên truyền xảo trá hận thù của chính quyền Cộng Sản. Cũng chính vì vậy, một người coi tù miền Bắc đã hết lòng giúp đỡ anh, một người lính Bắc Việt, Nguyễn Văn Chiến, cựu thù đã gắn bó hết cuộc đời với anh và vượt biển theo cùng anh, và một cô gái quê, Trần Thị Hoa đem hết mối tình chất phác, trong sáng trao cho anh.

Trong chuỗi ngày truân chuyên, anh đã gặp một người cựu chiến binh Nhảy Dù tên Cho, con người “trọng nghĩa khinh tài,” như trời đã sinh ra để cứu mạng sống cho anh.

Huỳnh Công Ánh, sau thời gian “bỉ cực” đã hết lòng đi tìm những tấm lòng ân nghĩa ngày xưa để đền đáp một phần nào, ân thì đền khắc ghi vào đá, nhưng oán thì để cho gió thổi bay đi. Những người như “người em Nghệ Tĩnh” tên Hoa, như người lính Nhảy Dù năm cũ tên Cho, vì thời thế đổi thay, hầu như tan biến theo dòng đời trăm ngả, làm cho lòng anh ray rứt không yên.

Bạn đọc sẽ theo dõi tập bút ký trong bối cảnh của những ngày miền Nam sụp đổ, để thấy số phận nghiệt ngã của người lính trên đường lui binh, cuộc lưu đày của những người lính miền Nam ra đất Bắc, những ngày tù tội “chém tre đẵn gỗ trên ngàn.” Chúng ta cũng được biết rõ hơn, những hoạt cảnh trong nhà tù, giữa những người tốt kẻ xấu, sự ngây thơ gần như ngờ nghệch của những người tù, bên cạnh những đòn tuyên truyền, bộc lộ sự xảo trá của một hệ thống cầm tù tinh vi của Việt Cộng.

Câu chuyện sau cuộc chiến Nam Bắc, hai người ở hai bên cuộc chiến gặp nhau trong hoàn cảnh đổi đời, câu chuyện về mối tình đầu của một cô gái miền Bắc lớn lên sau chiến tranh…

Nhưng trên hết, xuyên suốt tập hồi ký này, người ta sẽ tìm thấy một Huỳnh Công Ánh can đảm, đầy nghị lực, bền bỉ đã vượt qua bao nhiêu khó khăn. Từ câu chuyện vượt tù hy hữu, đến câu chuyện vượt biển gian nguy, và vượt qua khó khăn để tồn tại và thành công trên xứ người. Anh luôn chứng tỏ khả năng là người đi hàng đầu, một người lính can đảm, một người tù không thúc thủ, một người vượt biển anh hùng cũng như là một chiến sĩ thời bình của cộng đồng Việt Nam ở hải ngoại.

Bằng một tâm tình và qua một lối văn kể chuyện đơn giản, hồi ký của Huỳnh Công Ánh không có những đoạn văn hư cấu, không mang những dòng chữ tô vẽ cho cá nhân của mình. Chúng ta tìm thấy máu, nước mắt, nỗi gian truân kề cận cái chết, câu chuyện đoàn tụ và tan vỡ, sự thành công rực rỡ, và nỗi thất bại tuyệt vọng dẫn con người xuống tận bùn đen, và vượt lên trên hết, là lòng tin về con người và cuộc đời còn quá đẹp.
Tôi tin rằng, đây là cuốn hồi ký quý báu, nổi trội nhất trong 40 năm qua trong rừng sách vở ở hải ngoại, viết về cuộc đời của những người bỏ nước ra đi. Không chỉ có những câu chuyện kể về cuộc đời của tác giả, tập sách còn cho ta thấy bối cảnh của câu chuyện là một giai đoạn dài của đất nước, mà cả những người già, lẫn trẻ, bên này hoặc bên kia cần phải biết đến.