Mt68 History
Showing posts with label QuocCaVNCH. Show all posts
Showing posts with label QuocCaVNCH. Show all posts
Sunday, 27 February 2022
Sunday, 30 April 2017
VIỆT CỘNG XÀI CHỮ GIẢI PHÓNG NHƯ VẦY NÈ ....
VẬY MÀ CHO ĐẾN 30-4-2017 VẪN CÓ NGƯỜI CƯƠNG QUYẾT VẪN NHẮM MẮT CA "NẦY CÔNG DÂN ƠI QG ĐẾN NGÀY PHỎNG DÁI"- HÙYNH PHONG VÀ NHỮNG ĐỨA VỀ HÙA CÓ PHẢI LÀ ĐỒNG BỌN ĐẦU TÔM VIỆT CỘNG NẰM VÙNG ?./-TCL
================
================
30-4-75: ai giải phóng ai và ai thắng ai thua
Đinh Từ Thức
Danh nghĩa và thực tế
Theo cách nói chính thức, ngày 30 tháng Tư 40 năm trước, dưới quyền lãnh đạo của Đảng Cộng Sản Việt Nam, Miền Bắc đã thắng trong cuộc chiến giải phóng Miền Nam, và đồng thời, thắng cả Hoa Kỳ, là đồng minh chính của Miền Nam. Nhưng sau 40 năm nhìn lại, trên thực tế, ai đã giải phóng ai, ai thắng ai thua, cũng như ai được ai mất, và mất gì được gì?Theo những tài liệu được chính báo chí phía Cộng Sản công bố, không có ai chụp được cảnh chiếc xe tăng đầu tiên đụng cổng Dinh Độc Lập khi tiến vào Dinh trưa 30 tháng 4. Hôm sau, người ta mới dàn cảnh chụp hình lại để làm “tài liệu lịch sử” (Hãy xem videohttp://www.yourepeat.com/watch/?v=ivNE2OKTfcA#!)
www.yourepeat.comRepeat Dinh Doc Lap Trua 30 4 1975 Phan 2
Trước hết, hãy nói chuyện “giải phóng”:
Từ “giải phóng” trong tiếng Việt có nghĩa “liberate” trong tiếng Anh. Tra chữ liberate trên Dictionary.com (*) thấy có 5 nghĩa, trong đó có 2 nghĩa đáng chú ý: “2. to free (a nation or area) from control by a foreign or oppressive government.” (cho tự do – một dân tộc hay một vùng – khỏi sự kiểm soát của một chính quyền ngoại bang hay áp bức) 5. Slang. to steal or take over illegally: The soldiers liberated a consignment of cigarettes. (Lóng. Ăn cắp hay đoạt lấy bất hợp pháp: Binh sĩ đã giải phóng món hàng thuốc lá).
dictionary.comDictionary.com is the world’s leading online source for English definitions, synonyms, word origins, audio pronunciations, example sentences, slang phrases, idioms ...Nếu theo nghĩa thứ 5 trên đây, quả thật, 40 năm trước, Miền Bắc đã “giải phóng” Miền Nam. Điều này không những chỉ xẩy ra cho hàng hoá, đồ dùng như quần áo, tivi, tủ lạnh, xe cộ, dụng cụ sản xuất… mà còn áp dụng cho cả lãnh thổ Miền Nam.
Nhưng theo nghĩa thứ 2 trên đây của từ giải phóng, thực tế đã trái ngược hoàn toàn. Nhiều nhân chứng sống và tài liệu khả tín đã chứng minh, vào thời gian 30 tháng Tư năm 1975, Miền Bắc bị ngoại bang (Nga, Tầu) kiểm soát chặt chẽ hơn ngoại bang (Mỹ) đối với Miền Nam. Về phương diện chính quyền đàn áp cũng vậy: Miền Nam có báo chí tư nhân, tự do lập hội, tự do biểu tình, kể cả biểu tình chống chính quyền. Tất cả những điều này đều không có tại Miền Bắc 40 năm trước, và ngày nay, dưới chế độ Cộng Sản, vẫn chưa có trên cả nước. Như vậy, không thể có chuyện vô lý: nơi không có tự do giải phóng cho nơi đang có tự do, nơi có chính quyền lệ thuộc ngoại bang và áp bức dân giải phóng cho nơi ít lệ thuộc ngoại bang, và dân ít bị đàn áp hơn.
Nhưng cũng phải thừa nhận, tình hình đã thay đổi nhiều trong 40 năm qua. Ngày nay, tuy tư nhân chưa được ra báo, nhưng blog tư nhân tràn ngập trên internet. Dân chưa được tư do lập hội, nhưng Xã Hội Dân Xự đang xuất hiện ngày càng nhiều. Chưa có luật tự do biểu tình, nhưng thỉnh thoảng vẫn có biểu tình. Việt Nam vẫn tồn tại là một xã hội cảnh sát trị. Bốn chục năm trước, người dân sợ công an cảnh sát như sợ cọp. Bây giờ, người dân vẫn e dè công an cảnh sát như cọp, nhưng là thứ cọp trong sở thú, thỉnh thoảng quẳng cho miếng mồi, chụp hình đem lên mạng.
Sự thay đổi này sẩy ra sau biến cố 30 tháng Tư.
Bốn chục năm trước, có câu truyện lạ lan truyền. Kể rằng: Sau khi Miền Nam được giải phóng, người ta thấy nhạc sĩ cổ nhạc Văn Vỹ tự mình lái xe gắn máy phóng khắp Sài Gòn. — Sao lạ dzậy? — Nhạc sĩ này vốn khiếm thị mà! Thì bởi, sáng mắt ra rồi!
Câu truyện tưởng như đùa, mà quá gần sự thật. Hãy nghe nghệ sỹ xuất sắc Kim Chi kể trên Facebook đài RFA (**) về sự sáng mắt của mình:
Mấy năm qua, mỗi lần 30/4 tôi mất hẳn cảm giác hạnh phúc, mất hẳn sự tự hào như những năm trước đây. Tôi buồn vì niềm tin trong tôi hoàn toàn đổ vỡ. Nghĩ lại, nhận rõ và xác thực hơn: Những năm tôi ‘đi theo lý tưởng’ Bác Đảng và bom đạn thì quả là tôi "lớn rồi mà như ngây thơ, ngu xuẩn, dại khờ". Tôi cũng như biết bao đồng đội đã qúa ‘ngây thơ, ngu ngốc’.
Như thế, cứ theo đúng chữ đã được định nghĩa trong tự điển, qua biến cố 30 tháng 4, Miền Bắc đã “giải phóng” Miền Nam – theo nghĩa lóng – về mặt của cải, tài sản, đất đai… Trong khi đó, những người còn ngây thơ, mê muội về chủ nghĩa và chế độ Cộng Sản đã được giải phóng – theo nghĩa thường – về mặt tư tưởng, nhận thức và tầm nhìn.
Bây giờ tới chuyện thắng, thua.
Cuộc chiến chấm dứt ngày 30 tháng 4, 1975, theo danh nghĩa chính thức, có bốn bên thuộc hai phe trực tiếp tham dự: Phe Miền Nam có Mỹ và Việt Nam Cộng Hoà, phe Miền Bắc có Mặt Trận Giải Phóng và Cộng Sản Bắc Việt. Bây giờ xét từng bên xem ai thắng ai thua.
Trước hết, Mỹ là cường quốc tư bản, không phải đế quốc thuộc địa. Mỹ tham chiến nơi nào, danh nghĩa là bảo vệ tự do dân chủ nhân quyền, nhưng thực chất là mở mang hay bảo vệ thị trường, không phải để chiếm đất. Hà Nội vỗ ngực tự sướng đã thắng Mỹ, ngay dân Mỹ cũng nhiều người nghĩ rằng, với sự rút lui khỏi Việt Nam 40 năm trước, họ đã thua lần đầu tiên trong lịch sử. Thật ra, Mỹ không thua trận vào năm 1975. Họ đã rút lui trong trật tự từ năm 1973 theo Hiệp Định Paris, mang về đủ số tù binh, kể cả tối đa hài cốt có thể tìm được của các tử sĩ. 30 tháng 4 chỉ là mốc thời gian xếp lại bàn cờ chiến lược, nhờ đó, Mỹ chẳng những không mất, mà sau này, thị trường tăng gấp bội.
Ngoài thị trường Hoa Lục mông mênh, sau hai thập niên cấm vận để thuần hoá con thú cộng sản, tại Việt Nam, thị trường Mỹ không còn giới hạn ở phía Nam vĩ tuyến 17, mà lan nhanh ra cả nước. Trước 1975, dân Miền Nam quen hàng Pháp hơn hàng Mỹ, cả nước chi có hai trường chuyên dậy tiếng Anh. Ngày nay, trường dậy tiếng Anh có mặt khắp nơi, đếm không xuể. Tổng Biên Tập đài RFA Dan Southerland, sau chuyến đi VN năm 2013, nói trong cuộc phỏng vấn vào tháng 4 năm 2015: “một điều đáng ghi nhận là tôi thấy có rất nhiều trường Anh ngữ mọc lên ở Sài Gòn, có rất nhiều người học tiếng Anh kể cả trẻ em” (***). Trước 1975, VNCH không có trường dậy tiếng Anh cho trẻ em. Sinh viên Việt Nam du học tại Mỹ, thời VNCH là con số hàng trăm, năm 2014 là 16 ngàn.
Trước 75, tiền Mỹ mang sang VN là tiền viện trợ, ra đi không về, năm vừa qua, Mỹ đầu tư ở VN, là số tiền bỏ ra kinh doanh để kiếm lời, cao hơn 30 tỷ đô la. Tiền Mỹ, hàng Mỹ, phim Mỹ, nhạc Mỹ, show Mỹ, mốt Mỹ, tiếng Mỹ… là những thứ hiện nay quá quen thuộc với người dân VN. Đến nỗi, báo đăng tin, có cô gái đi trên đường phố, giả bộ đàm thoại trên cell phone bằng tiếng Mỹ, muốn chứng tỏ mình là người văn minh hiện đại. Trước 75, ai làm vậy, bị khinh là “Me Mỹ”. Hồi ấy, Sài Gòn cũng chưa hề có McDonald’s, KFC và Coca Cola. Hơn nữa, đây là điểm đáng ghi nhận hàng đầu: Theo kết quả nghiên cứu mới nhất của PEW, 95 phần trăm dân Việt Nam trong nước hiện nay tin tưởng vào kinh tế tư bản, một tỷ lệ cao nhất thế giới, hơn cả tại chính nước Mỹ, con số này chỉ có 70%. Từ khẩu hiệu “Đánh Mỹ cứu nước” trước 75, chủ trương của Việt Nam bây giờ là “Thân Mỹ cứu nước”. Như vậy là Mỹ thua, hay Mỹ thắng?
VNCH đầu hàng vô điều kiện ngày 30 tháng 4, đương nhiên là bên thua trận. Nhưng như đã trình bầy trong phần nói về giải phóng, bên thua đã bị trắng tay về của cải tài sản, nhưng cái thua của Sài Gòn đã có hiệu lực thức tỉnh tất cả những ai còn mê muội trên khắp nước. Đây không phải là thứ “chuyển bại thành thắng”, mà trong cái thua của một tập thể, đã đem lại lợi ích cho cả nước, một tập thể lớn hơn gấp bội, và tiếng vang còn thức tỉnh cả dư luận thế giới. Chế độ Sài Gòn đã thua về vật chất; thất bại này giúp phơi bầy sự thật phũ phàng từng bị che đấu trước người dân Miền Bắc và thế giới, tạo ra điểm thắng về tinh thần. Tinh thần quan trọng hơn vật chất, phần thắng đáng kể hơn phần thua.
Trên danh nghĩa, bên thứ ba, Mặt Trận Giải Phóng, là kẻ cầm cờ của Bên Thắng Cuộc. Chính lá cờ của tập thể này đã được cắm trước tiên trên Dinh Độc Lập. Nhưng oái oăm thay, số phận của kẻ thắng này còn thê thảm hơn của kẻ thua. VNCH tuy thua trận, nhưng không bị tan biến, cả vô hình là tinh thần dự do dân chủ và nhân bản, và hữu hình là từ nghĩa trang tử sĩ tới những tập thể từ trong tới ngoài nước với quốc kỳ cũ vẫn hãnh diện mình thuộc về VNCH. Trong khi ấy, thành phần MTGP bị tan biến hoàn toàn, giống như loài bọ ngựa đực, sau khi phục vụ nhu cầu sinh lý cho bọ ngựa cái, đã bị “người yêu” ăn sống nuốt tươi. Luận bàn thắng bại về một thành phần đã biến vào hư vô, là điều vô ích.
“Hỏi đường một lúc, chúng tôi gặp một người dân đang vác lá cờ từ Thảo Cầm Viên chạy ra. Ông ta nói: ‘Quân giải phóng cho tôi lên xe thì tôi sẽ dẫn đường cho’. Lá cờ cắm trên nóc dinh Độc Lập chính là lá cờ của người dân này. 34 năm nay, tôi đi tìm con người này mà vẫn không tìm thấy.” Trung tướng Phạm Xuân Thệ kể lại (TuanVietNam – 27/04/2009)
(MTGP đã biến mất, lá cờ đã biến mất, làm sao tìm được người cầm cờ?)
Bên cuối cùng là Đảng Cộng Sản Việt Nam. Trước 30 tháng 4, 75, nhờ bộ máy tuyên truyền và bưng bít sự thực, trước đa số nhân dân, Đảng đã đạt được địa vị ngang hàng thần thánh. Giống như tín đồ Phật giáo nói “nhờ ơn Trời Phật”, tín hữu Công giáo nói ”nhờ ơn Chúa và Đức Mẹ”, người dân thường nói “nhờ ơn Bác và Đảng”. Sau khi mở mắt nhờ 30 tháng 4, bây giờ, giới trẻ trong nước phát động chiến dịch nêu cao khẩu hiệu “Tôi không thích Đảng Cộng Sản”. Nhiều đảng viên lão thành không tiếc lời công khai chỉ trích Đảng. Nhiều đảng viên già có trẻ có, công khai từ bỏ Đảng, và không ngại nói rõ lý do. Tóm lại, chẳng những Đảng không còn được kính sợ và tin tưởng như trước, mà còn bị khinh thường. Vậy, trong cả bốn bên, thua đậm nhất phải là Đảng Cộng Sản VN. Nhưng cho công bằng, sự hy sinh của hàng triệu bộ đội trong đạo quân Miền Bắc không phải là vô ích. Họ đã đóng góp xương máu, tưởng là để giải phóng Miền Nam, nhưng thực ra đã giải phóng tư tưởng của chính đồng bào ruột thịt Miền Bắc của mình.
www.rfa.orgYour browser does not support the audio element. “Tôi không thích đảng CSVN” là tên của một phong trào vừa dấy lên trên cộng đồng mạng.Mất và được
Dù thắng hay thua, cuộc chiến nào cũng có những tổn thất. Điều quan trọng nên biết rõ là mất gì được gì, và ai mất ai được.
Mỹ mất hơn 58 ngàn mạng người. Một mạng người đã quý, huống chi hàng ngàn, hàng vạn. Cho đến nay, những người chủ trương phản chiến bằng mọi giá vẫn cho rằng, tổn thất của Mỹ trong chiến tranh Việt Nam chẳng những vô ích, còn làm hoen ố lịch sử một nước chưa từng bại trận. Phe này cho rằng thuyết Domino thời Eisenhower là sai, bằng chứng là sau khi Hà Nội thắng trận, Đông Nam Á không lọt vào tay cộng sản. Thật ra, nếu Mỹ không can thiệp từ năm 1954, hay bỏ đi từ năm 1965, rất có thể chuyện Domino đã thành sự thật. Mạng người và đô la Mỹ đã giúp Đông Nam Á cầm cự được mười năm. Khi Hà Nội làm chủ cả nước, kinh tế khối cộng sản đã kiệt quệ, Nga Tầu chống nhau, Cộng Sản Nam Dương đã bị dẹp, Cộng Sản Việt chỉ còn đủ lực xâm chiến Campuchia.
Tuy trên danh nghĩa, Mỹ đã không thành công trong sứ mạng giúp người dân VNCH bảo vệ được nếp sống tự do dân chủ phôi thai của mình. Nhưng ngoài việc ngăn chặn bước tiến của cộng sản ít nhất trong một thập niên, Mỹ cũng đã đạt được nhiều lợi ích. Văn ôn vũ luyện, thay vì thỉnh thoảng tổ chức tập trận giả bắn đạn thật, Mỹ có cả một chiến trường rộng lớn đánh trận thật, bắn người thật. Tất cả những võ khí tối tân chưa hề được sử dụng hồi Thế Chiến II và chiến tranh Triều Tiên, như chiến đấu cơ siêu thanh, pháo đài bay B-52, trực thăng, tầu nguyên tử, truyển tin bằng vệ tinh, thuốc khai quang… đều được thực nghiệm tại chiến trường Việt Nam. Muốn có địa vị cường quốc về quân sự, người khôn ngoan không mang võ khí nước người về sử dụng ở nước mình, mà mang võ khí của mình thực nghiệm ở nước ngoài.
Sau 40 năm chống Mỹ cứu nước, Việt Nam có 4 tiệm McDonald’s
Sau khi thí nghiệm xong võ khí mới và có đủ kinh nghiệm về chiến trường mới, 30 tháng 4, 1975 là mốc thời gian Mỹ bắt đầu giai đoạn mới, chấm dứt chiến tranh, mở mang thị trường trong hoà bình. Nhật thua trận, biết thân phận mình, ngoan ngoãn theo Mỹ dẫn dắt, chỉ trong 20 năm đã thành cường quốc kinh tế. Việt Nam thắng trận, tưởng bở, 30 tháng 4 năm nào cũng kỷ niệm đại thắng, pháo hoa, cờ xí rợp trời, duyệt binh, dậm chân tại chỗ. Tuy vậy, sau 40 năm, Mỹ cũng có được 4 tiệm McDonald’s. Sau khi mang tiếng thua trận, Tổng Thống Mỹ tới Việt Nam, dù vào ban đêm, vẫn được dân đón đầy đường phố. Trong khi ấy, Chủ Tịch Nước và Thủ Tướng Việt Nam anh hùng tới Mỹ, thường phải đi cửa hậu.
Về nhân mạng và của cải, VNCH thiệt hại nặng hơn Mỹ. Nhưng nếu có hàng triệu người đã hy sinh, cũng có hàng triệu người đã thoát nạn, đa số tạo cho mình hoặc con cháu cuộc sống nhiều cơ hội tốt đẹp hơn ở nước ngoài. Công ơn của những người đã hy sinh không uổng phí, đó là món nợ cho những người may mắn. Trong rủi có may, một thế kỷ trước, chỉ có vài tiếng nói của người Việt chân chính có cơ hội cất lên ở ngoại quốc vận động cho nước mình, ở Á có Phan Bội Châu, ở Âu có Phan Chu Trinh, một thế kỷ sau, những tiếng nói này vẫn còn được trân trọng. Sau 30 tháng 4, bỗng nhiên có hàng triệu “sứ giả bất đắc dĩ” có mặt tại hàng trăm quốc gia trên khắp thế giới, mưu cầu điều tốt đẹp cho VN. Biết dùng tổn thất làm cơ hội, là biến bại thành thắng.
Cái “Mặt Trận Giải Phóng” đã được bàn tay Hà Nội dùng trò quỷ thuật tạo ra từ con số không, giống như mụ phù thuỷ phất chiếc đũa thần tạo ra trang phục và cỗ xe cho cô bé Lọ Lem, để nàng sánh vai với Hoàng Tử trong Dạ hội Đa quốc. Trưa 30 tháng Tư là thời gian trò ma thuật hết hiệu nghiệm. Khác truyện xưa, Hoàng Tử hiện nguyên hình là tên côn đồ, với chiếc hài của Lọ Lem đã biến thành dép râu, chẳng ai thèm thử. Lọ Lem được một cơ hội vui chơi, chẳng mất gì. Chỉ có “Hoàng Tử” ê mặt, nhưng thuộc loại tối dạ, vẫn vỗ ngực tự khoe “đỉnh cao chiến thắng”.
Qua biến cố 30 tháng 4, phía Cộng Sản Việt Nam mất gì, được gì? Trước biến cố, trên danh nghĩa, Đảng với dân là một, Đảng từ dân mà ra. Sau biến cố, dân sáng mắt: Đảng là thành phần cai trị, dân là thành phần bị trị. Dân mất quá nhiều, từ xương máu tới của cải. Chỉ còn lại những thứ phù phiếm không thể tiêu dùng như huy chương, bằng tưởng lệ, và tượng Mẹ Việt Nam Anh Hùng. Trong khi ấy Đảng, nói rõ hơn là cấp lãnh đạo đảng, được quá nhiều. Bằng chứng dễ thấy là những dinh thự nguy nga tráng lệ, chữ nghĩa ngày nay là “hoành tráng”, của các cựu Tổng Bí Thư hay Thanh Tra Chính Phủ, những chiếc xe đắt tiền, và cách ăn chơi phung phí của con cháu giai cấp lãnh đạo Đảng.
Những hy sinh mất mát của dân đã chuyển thành của cải nằm trong tay giai cấp lãnh đạo Đảng.a
Friday, 28 April 2017
THẬT KHÔNG NGỜ LS SAN JOSE LẠI DỄ DÀNG XUÔI TAI, XUÔI CHÂN NHƯ VẬY ...
KHÔNG BIẾT HÙYNH PHONG LÀ VƯƠNG VẬT NÀO ? CỦA AI ? MÀ MONG NGƯỜI VIỆT NHỨT LÀ NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN TIẾP TỤC GIỮ KỸ 2 CHỮ "GIẢI PHÓNG" (PHỎNG DÁI) CỦA VIỆT CỘNG - NGƯỜI VIỆT NÓI CHUNG ĐÃ BỊ BỌN GIẢI PHÓNG GÔNG CÙM 42 NĂM QUA- NAY VẪN NHẮM MẮT TÔN THỜ GIẢI PHÓNG TIẾP ... THÔI THÌ CỨ HÁT TÒAN DÂN MONG CHỜ VÀ BẰNG LÒNG "GIẢI PHÓNG" TIẾP TỤC NHÁ - ĐỪNG AI LÊN TIẾNG THAN PHIỀN GÌ VỀ GIẢI PHÓNG NỮA NHÉ ! QUÝ VỊ TÒAN DÂN MUỐN SỐNG MUÔN NĂM PHỎNG DÁI MÀ-
VNCH HAY THIỆT ĐÃ GÀO THÉT SUỐT 20 NĂM ĐỂ CHỜ ĐƯỢC GIẢI PHÓNG VÀO NGÀY 30-4-1975 - ÂU ĐÓ CŨNG LÀ CÁI "ĐIỀM XUI XẺO" MÀ VNCH MONG MUỐN VÀ ĐẾN NAY VẪN CÓ NGƯỜI KHÔNG DÁM SỬA ĐỔI DÙ 1 CHỮ CŨNG KHÔNG NÊN NHƯ Ý KIẾN BẠI XỤI CỦA LS SAN JOSE./-TCL
***Mt68 (*Về ý nghĩa chữ GIẢI PHÓNG mà QG và VC giải thích khác nhau theo kiểu nhằm chỉ có lợi cho phe mình. NHƯNG thực tế 2 chữ GIẢI PHÓNG chỉ viết bằng một mẫu tự y hệt nhau. Thử hỏi dân chúng Việt Nam cả 2 Miền Nam, Bắc có bao nhiêu người hiểu chữ GIẢI PHÓNG theo nghĩa của Vương Vật Hùynh Phong vậy hả LS San ??? Có được 1% không hả LS San ???./-TCL)
===============
VNCH HAY THIỆT ĐÃ GÀO THÉT SUỐT 20 NĂM ĐỂ CHỜ ĐƯỢC GIẢI PHÓNG VÀO NGÀY 30-4-1975 - ÂU ĐÓ CŨNG LÀ CÁI "ĐIỀM XUI XẺO" MÀ VNCH MONG MUỐN VÀ ĐẾN NAY VẪN CÓ NGƯỜI KHÔNG DÁM SỬA ĐỔI DÙ 1 CHỮ CŨNG KHÔNG NÊN NHƯ Ý KIẾN BẠI XỤI CỦA LS SAN JOSE./-TCL
***Mt68 (*Về ý nghĩa chữ GIẢI PHÓNG mà QG và VC giải thích khác nhau theo kiểu nhằm chỉ có lợi cho phe mình. NHƯNG thực tế 2 chữ GIẢI PHÓNG chỉ viết bằng một mẫu tự y hệt nhau. Thử hỏi dân chúng Việt Nam cả 2 Miền Nam, Bắc có bao nhiêu người hiểu chữ GIẢI PHÓNG theo nghĩa của Vương Vật Hùynh Phong vậy hả LS San ??? Có được 1% không hả LS San ???./-TCL)
===============
Kinh Chao Quy vi
Tôi mạn phép chuyễn lại câu chyện về bài QC/VNCH, vào năm 2010, với
ý kiến và đề nghị của tôi.
Phiên họp ngày 18/4/2010 đã QĐ hát "Nầy công dân ơi! Quốc Gia đến ngày giải phóng".
Mới đây Phiên họp CĐ/Người Viêt QG/Bắc CA ngày 20/4/2017 cũng đã thảo luận và QĐ như thế
Phg398
Như vậy, Ngày Quốc Hận vào ngày 25/4/2010 tại Tiền Đình Quận Hạt Santa
Clara và sau đó Lễ Chào Mừng Ngày Quân Lực 19/6, Lễ Thượng Kỳ Đầu Năm,
cũng như tất cả Lễ của Cộng Đồng thì BCH/CĐ và BCH/KH có ý kiến quyết
định ca lời đầu của bài Quốc Ca Việt Nam là “Nầy công dân ơi! Đứng lên
đáp lời sông núi …” hay không?
Tôi đã nhận email mời họp 7pm ngày Chủ Nhật ngày 18/4/2010, để chuẩn bị
cho ngày 30/4, nơi gởi, nơi nhận đều là 1, thôi thì email có trên máy
của mình, thì cứ cho là có mời mình . Tôi có được phát biểu ý kiến? và
ý kiến của tôi có được ông chủ tọa điều khiển cuộc họp như không có
nghe và chuyễn qua hướng khác? (Rút kinh nghiệm phiên họp CĐ ghi trên).
Do đó, tôi, Huỳnh Phong, Ủy Viên KH/BCH/BĐD/CĐ xin có ý kiến trước (gồm
ý kiến chủ yếu và ý kiến chi tiết) với BĐD/CĐ, Khu Hội và Quý Hội Đoàn,
Quý Chiến Hữu, để cầu mong được Quý Vị quan tâm, suy ngẫm, có ý kiến
quyết định theo tinh thần dân chủ:
Phg396
Ý KIẾN CHỦ YẾU:
Đề nghị hát lời đầu bài Quốc Ca Việt Nam là:
“Nầy công dân ơi! Quốc gia đến ngày giải phóng.
Đồng lòng cùng đi, hy sinh tiếc gì thân sống!”
Đây là lời ca do Quốc Hội Lập Hiến năm 1956 soạn thảo.
Không hát lời đầu bài Quốc Ca Việt Nam là:
“Nầy công dân ơi! Đứng lên đáp lời sông núi.
………………”.
Vì đây lời đầu của bài Sinh Viên Hành Khúc.
“Nầy sinh viên ơi! Đứng lên đáp lời sông núi!
Đồng lòng cùng đi, đi, mở đường khai lối.”
Do các Cựu SV Viện Đại Học Hà Nội: Đặng Văn Tốt, Mai Văn Bộ, Huỳnh Văn
Tiểng, Phan Thanh Hoà, Hoàng Xuân Nhị soạn thảo từ năm 1942.
Ý KIẾN CHI TIẾT: (Dẫn giải căn cứ Quyễn Di Cảo III của Nguyễn Ngọc Huy
và Ấn bản Quốc Kỳ và Quốc Ca Việt Nam, tài liệu biên khảo của Giáo Sư
Nguyễn Ngọc Huy do nhóm cựu quân nhân QLVNCH, cựu học sinh Lasan
Taberd, cựu sinh viên Quốc Gia Hành Chánh và Trường Chính Trị Kinh
Doanh, Viện Đại Học Đà Lạt giới thiệu, nhằm mục đích bảo vệ, lưu trử và
truyền bá rộng rãi di sản của Quốc Gia Việt Nam. -thời gian gần đây, ấn
bản nầy được để phổ biến tại Trụ Sở KH/CTNCT/BCL-)
A/- Về lịch sữ:
Năm 1942, bản nhạc và lời ca bài “Sinh Viên Hành Khúc” được chọn và
soạn lời do Tổng Hội Sinh Viên Đông Dương thuộc Viện Đại Học Hà Nội.
Bài nhạc của tác giả Sinh Viên Lưu Hữu Phước, Ủy Ban Soạn lời ca gồm:
Đặng Văn Tốt, Mai Văn Bộ, Huỳnh Văn Tiểng, Phan Thanh Hoà, Hoàng Xuân
Nhị. Lời ca gồm 3 đoạn với 1 điệp khúc chung:
I/- Này sinh viên ơi! Đứng lên đáp lời sông núi!
Đồng lòng cùng đi, đi, mở đường khai lối.
Vì non sông nước xưa, truyền muôn năm chớ quên,
Nào anh em Bắc Nam! Cùng nhau ta kết đoàn!
Hồn thanh xuân như gương trong sáng,
Đừng tiếc máu nóng, tài xin ráng!
Thời khó, thế khó, khó làm yếu ta,
Dầu muôn chông gai vững lòng chi sá.
Đường mới kíp phóng mắt nhìn xa bốn phương,
Tung cánh hồn thiếu niên ai đó can trường.
(Điệp khúc)
Sinh viên ơi! Ta quyết đi đến cùng!
Sinh viên ơi! Ta thề đem hết lòng!
Tiến lên đồng tiến! Vẻ vang đời sống!
Chớ quên rằng ta là giống Lạc Hồng!
II/- Nầy sinh viên ơi! dấu xưa vết còn chưa xoá!
Hùng cường trời Nam, ghi trên bảng vàng bia đá!…
Lùa quân Chiêm nát tan, thành công Nam tiến luôn,
Bình bao phen Tống Nguyên, từng ca câu khải hoàn.
Hồ Tây tranh phong oai son phấn,
Lừng tiếng Sát Thát Trần Quốc Tuấn,
Mài kiếm cứu nước nhớ người núi Lam,
Trừ Thanh, Quang Trung giết hằng bao đám.
Nòi giống có khí phách từ xưa chớ quên,
Mong đến ngày vẻ vang, ta thắp hương nguyền.
(Trờ lại điệp khúc)
III/- Nầy sinh viên ơi! Muốn đi đến ngày tươi sáng,
Hành trình còn xa, chúng ta phải cùng nhau gắng!
Ngày xưa ai biết đem tài cao cho núi sông,
Ngày nay ta cũng đem lòng son cho giống dòng.
Là sinh viên vung cây văn hoá,
Từ trước sẳn có nhiều hoa lá.
Đời mới kiến thiết đáp lòng những ai
Hằng mong ta ra vững cầm tay lái.
Bền chí quyết cố gắng làm cho khắp nơi
Vang tiếng người nước Nam cho đến muôn đời!
(Trở lại diệp khúc)
Năm 1945, sau khi Nhật đảo chánh Pháp, Thanh Niên Tiền Phong được thành
lập ở Nam Việt và lấy bản nhạc trên đây làm đoàn ca. Tên đổi là Thanh
Niên Hành Khúc hay Tiếng Gọi Thanh Niên. Về lời, hai chữ sinh viên đổi
là thanh niên.
Năm 1948, Cựu Hoàng Bảo Đại lấy bản nhạc Thanh Niên Hành Khúc làm quốc
thiều cho Quốc Gia Việt Nam. Tên đổi là Quốc Dân Hành Khúc hay Tiếng
Gọi Công Dân. Về lời ca, đoạn I của bài Thanh Niên Hành Khúc.
Ngày 2 tháng 6/1948, chánh phủ lâm thời Việt Nam được thành lập với
Tướng Nguyễn Văn Xuân làm Thủ Tướng và Quốc Dân Hành Khúc hay Tiếng Gọi
Công Dân được chính thức dùng làm quốc ca.
Năm 1956, Quốc Hội Lập Hiến đã có đặt vấn đề chọn 1 bài quốc ca khác.
Nhiều bản nhạc được đề nghị làm quốc ca đều không đạt tiêu chuẩn, để
được chấp thuận. Rốt cuộc, Quốc Hội đã quyết định giữ lại bản Quốc Dân
Hành Khúc hay Tiếng Gọi Công Dân làm quốc ca. Nhưng đổi lời lại như sau:
Này công dân ơi! Quốc gia đến ngày giải phóng.
Đồng lòng cùng đi, hy sinh tiếc gì thân sống!
Vì tương lai quốc dân, cùng xông pha khói tên,
Làm sao cho núi sông từ nay luôn vững bền.
Dầu cho thây phơi trên gươm giáo,
Thù nước lấy máu đào đem báo.
Nòi giống lúc biến phải cần cứu nguy,
Người công dân luôn vững bền tâm trí,
Hùng tráng quyết chiến đấu làm cho khắp nơi,
Vang tiếng người nước Nam cho đến muôn đời!
(Điệp khúc)
Công dân ơi! Mau hiến than dưới cờ!
Công dân ơi! Mau làm cho cỏi bờ
Thoát cơn tàn phá, vẻ vang đời sống
Xứng danh ngàn năm dòng giống Lạc Hồng.
Về lịch sữ, tình hình an ninh chính tri lúc hình thành bài quốc ca, năm
1956, không còn Chế Độ Thực Dân Pháp, không còn chế dộ Phong Kiến,
quyền hành nằm trong tay vua, cha truyền, con nối. Mà là chế độ tự do
dân chủ, nền Đệ Nhất Cộng Hoà, Tổng Thống và Quốc Hội do dân bầu lên,
Quốc Hội chọn nhạc và soạn lời bài quốc ca được Tổng Thống chấp thuận
và cho lưu hành sau đó. Lúc nầy người Quốc Gia làm chủ nước VNCH, từ vĩ
tuyến 17, đến mủi Cà Mau, không còn chịu dưới bất cứ thế lực nào nữa.
Lời đầu bài quốc ca/VNCH mạnh bạo, dứt khoát, quyết liệt, kêu gọi công
dân hy sinh mạng sống, để bảo vệ nền dân chủ Đệ Nhất Cộng Hoà còn non
trẻ, với lập trường đứt khoát “Bài Phong, đả Thực, diệt Cộng”, giải
phóng Quốc Gia khỏi 3 chế độ lỗi thời làm Quốc gia bị lạc hậu và nô lệ.
Tình hình nầy, hoàn toàn khác với lúc ra đời của bài Sinh Viên Hành
Khúc, năm 1942, hay đoàn ca của Thanh Niên Tiền Phong ở Nam Việt, tức
Thanh Niên Hành Khúc hay Tiếng Gọi Thanh Niên, năm 1945, thời kỳ nầy
dưới chế độ Thực Dân Pháp cai trị và thời gian ngắn là thực dân Nhật,
và phong trào Việt Minh, thực chất là tay sai Đệ Tam Quốc Tế CS trá
hình là phong trào yêu nước chống Thực Dân Pháp. Do đó mà lời ca chỉ
nhằm kêu gọi sinh viên, học sinh (thanh, thiếu niên) tu thân, đoàn kết,
nhớ ơn và noi gương tiền nhân anh hùng dựng và giữ nước, đoàn kết Bắc
Nam, giữ gìn và phát huy văn hoá dân tộc.
Rồi đến thời kỳ năm 1948, với bài Quốc Dân Hành Khúc hay Tiếng Gọi Công
Dân. Đến ngày 2 tháng 6/1948, Chính Phủ Lâm Thời VN do Tướng Nguyễn Văn
Xuân làm Thủ Tướng chọn bài Quốc Dân Hành Khúc hay Tiếng Gọi Công Dân
làm bài quốc ca. Thời kỳ nầy, dưới Chế Độ Phong Kiến, cuối đời Nguyễn,
cai trị 1 phần đất nước chịu sự bảo hộ của chế độ Thực Dân Pháp.
Do đó bài Quốc Dân Hành Khúc hay Tiếng Gọi Công Dân hay quốc ca có tính
cách vá viếu, lời lẻ không đủ mạnh, và chỉ kêu gọi thanh thiếu niên/
một bộ phận trong công dân, chớ không kêu gọi mạnh bạo dứt khoát cho
toàn công dân như bài quốc ca năm 1956 hiện hành.
B/- Về hình thức:
Nguyên bài quốc ca được trình bày như 1 bài thơ, gồm 14 câu, từng 2 câu có cùng số chữ và chữ cuối câu vần với nhau:
1/- 2 câu đầu, 10 chữ, phóng vần với sống.
2/- 2 câu 3 và 4, 10 chữ, tên vần với bền.
3/- 2 câu 5 và 6, 7 chữ, giáo vần với báo.
4/- 2 câu 7 và 8, 8 chữ, nguy vần với trí.
5/- 2 câu 9 và 10, 9 chữ, nơi vần với đời.
6/- 2 câu 11 và 12, 8 chữ, cờ vần với bờ.
7/- 2 câu 13 và 14, 8 chữ, sống vần với hồng.
Còn bài Sinh Viên Hành Khúc thì cũng vậy:
@ Đoạn I: cũng giống như trên, chỉ khác câu 2 có 9 chữ:
1/- núi vần với lối.
2/- quên - - đoàn.
3/- sáng - - ráng.
4/- ta - - sá.
5/- phương - - trường.
6/- cùng - - lòng.
7/- sống - - Hồng.
@ Đoạn II: cũng giống như trên, câu thứ 2 cũng 10 chữ. Xin đọc 2 câu đầu ghi phần trên:
1/- Xoá vần với đá.
2/-………………
@Đoạn III: như đoạn II:
1/- Sáng vần với gắng.
2//………….
Về lịch sữ bài quốc ca 1956, hiện hành, thoát xác hẳn về lời ca, do tình hình chính trị thay đổi.
Về hình thức cũng thế, không thể lấy râu ông nầy cậm càm bà kia được.
Không thể cả 1 quốc hội , bao nhiêu giáo sư, bác sĩ, luật sư, chính khách,
cả chính phủ đứng đầu là Tổng Thống mà chấp nhận 1 bài quốc ca có chất
thơ (cứ 2 câu, cùng số chữ, vần với nhau) tất cả 14 câu, lại chấp nhận
cầm nhầm 6 chữ của lời đầu bài ca do 5 cựu sinh viên/Viện Đại Học Hà
Nội là bài Sinh Viên Hành Khúc tất cả 42 câu (3 đoạn x 14 câu= ), để
trật vần, để hát không êm tai?
C/- Về nội dung:
1/- Từ ngữ:
Sông núi: biểu tượng cho 1 phần lãnh thỗ của quốc gia. Nhưng lảnh thổ
của quốc gia còn có vùng trời, vùng đồng bằng, vùng biển và hải đảo
nữa. Nhưng hiện tại, lảnh thổ/quốc gia đang bị cộng sản cướp đoạt, đặt
ách độc tài toàn trị, đang đàn áp tàn ác vô nhân đạo với luật rừng đối
với tất cả các tôn giáo và toàn dân Việt Nam. Hơn nữa, CS tại VN đã
dâng đất (sông, núi…) dâng biển cho Tàu cộng và khiếp nhược trước sự
lộng hành cướp biển và hải đảo của VN và bạo ngược với ngư dân nghề
biển của VN.
Sông núi, đất nước VN hiện tại như thế. Vậy đáp lời sông núi là thế
nào? Phải chăng là không rõ ràng, dễ dàng đi vào âm mưu dân vận, kiều
vận, để phục vụ cho sự trường trị của CS, kéo dài ách nô lệ CS, khổ ải
cho toàn dân VN ?
Quốc gia: Trong cụm chữ người Quốc Gia, Chính Nghĩa Quốc Gia, Quốc Gia Việt Nam… rõ ràng phân biệt với người CS, chủ nghĩa CS,
CH/XHCN/VN. Người Quốc Gia thường dùng từ ngữ nầy, người CS không thấy
dùng từ quốc gia. Quốc gia gồm lãnh thổ, dân tộc và chính phủ.
Giải phóng: theo CS, giải phóng là giải phóng người công nhân, nông dân
khỏi ách áp bức bốc lột của chủ tư bản, điền chủ. Giải phóng người dân
những nước tự do dân chủ theo tư bản chủ nghĩa để xây dựng xã hội CN,
CSCN. Theo Đệ I Cộng Hoà, giải phóng trong “…Quốc gia đến ngày giải
phóng”, lời đầu bài quốc ca năm 1956. Đó là lập trường phục vụ quốc gia
dân tộc, là “ Bài phong, đả thực, diệt cộng”. Đó là gỉải phóng quốc gia
khỏi sự cai trị của chế độ
phong kiến, chế độ thực dân và chế độ cs, để xây dựng chế độ tự do dân chủ.
Ý nghĩa bài Quốc Ca:
Kêu gọi công dân:
- sẵn sàng hy sinh mạng sống để giải phóng Quốc Gia khỏi sự cai tri của 3 chế độ nói trên,
- sẵn sàng xông vào lửa đạn, để bảo vệ quốc gia tự do dân chủ được vững bền,
- sẳn sàng chết , để báo thù cho quốc gia dân tộc,
- sẳn lòng dấn thân, hy sinh, khi đất nước lâm nguy,
- luôn quyết chiến đấu, để làm rạng danh người VN mãi mãi
Kêu gọi công dân sẵn sàng hy sinh mạng sống chiến đấu với mọi thế lực
phản dân hại nước, để có đời sống tốt đẹp, không hổ danh với tổ tiên
Lạc Hồng.
Còn nội dung ý nghĩa bài Sinh Viên Hành Khúc năm 1942 thế nào?
Đoạn I:. Kêu gọi thanh thiếu niên lập chí dấn thân vì dân vì nước, bằng
cách đoàn kềt Nam Bắc, xây dựng lòng nhiệt huyết, tài năng, ý chí vượt
mọi khó khăn, nhìn xa thấy rộng, mạnh dạng tiến lên vào đời…
Đoạn ÌÌ:
Nhớ Tổ Tiên anh hùng, chiến tích lịch sử chống quân xâm lược Tàu giữ
nước và mỡ rộng bờ cỏi về phương Nam. Mong nước nhà được độc lập thanh
bình, để đền đáp công ơn dựng nước giữ nước của tiền nhân.
Đoạn ÌÌI: Kêu gọi sinh viên bền chí phục vụ Quốc Gia, để theo gương tổ
tiên anh hùng xưa chống ngoại xâm, xây dựng văn hoá dân tộc, tiếp nối
ông cha lãnh đạo đất nước, đưa người nước Nam vang tiếng muôn đời.
Tóm lại qua sự dẫn giãi, qua kiến thức hạn chế của mình, xét qua về
lich sữ, hình thức và nội dung từ bài Sinh Viên Hành Khúc đến bài quốc
ca hiện hành, quả là bài quốc ca 1956 thoát xác rõ ràng như chế độ
chính trị trên đường tiến đến từ phong kiến, thưc dân, cộng sản, đến
cuối cùng là tự do dân chủ vậy.
Nhận thức như thế, tôi đề nghị, dứt khoát không ca lới đầu là “…đứng lên đáp lời sông núi”.
Mà hát lời đầu bài quốc ca là
“Nầy công dân ơi! Quốc gia đến ngày giải phóng.
Đồng lòng cùng đi, hy sinh tiếc gì thân sống
Huỳnh Phong
*Sau đây là 1 số ý kiến của Quý đọc giả sau khi đọc qua bài trên:
Qua trang web: www.vietmotion.com/tienggoidantoc: (bài viết trong tháng 4/2010)
• Lê Duy San
April 20th, 2010 at 7:18 pm
Cám ơn ông Huỳnh Phong đã giải thích rõ ràng với tinh thần hết sức xây dựng.
Bài quốc ca của chúng ta đã được quốc Hội của nền đệ nhất Công Hoà Việt
Nam thảo luận từng câu, từng chữ trước khi biểu quyết chấp thuận và
được Tổng Thống NĐD ban hành.
Bài quốc ca đã thấm máu không biết bao nhiêu chiến sĩ và đã được hát
vàng suốt suốt 20 năm trời ở trong nước và 35 năm ở hải ngoại và sẽ còn
hát vang mãi mãi.
Chúng ta không có quyền tự ý sưả đổi dù chỉ một chữ.
Lê Duy San
• Đặng Mỹ Dung
April 20th, 2010 at 8:29 pm
Đồng ý với tác gỉ ả.
Nầy công dân ơi! Quốc gia đến ngày giải phóng…
Tôi sẽ chuyển bài viết nầy đi năm châu bốn biển.
MD
Subscribe to:
Posts (Atom)