Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label CoVNCHaiNgoai. Show all posts
Showing posts with label CoVNCHaiNgoai. Show all posts

Thursday, 28 August 2025

 QUA ĐOẠN VIDEO NẦY CHO THẤY "VẤN ĐỀ CỜ VNCH XUẤT HIỆN TRONG MÀN CA HÁT CỦA TELETRON LÀ MỘT DÀN CẢNH TỪ TRƯỚC CỦA NGUYỄN TIẾN DŨNG- KHÔNG PHẢI NGẨU NHIÊN HAY TÌNH CỜ XẢY RA"

*BỞI VÌ NGƯỜI ĐÀN BÀ VIỆT CỘNG NẦY ĐÃ "QUẤN CỜ VNCH TRÊN CỔ- VÀ CÁI MŨ LEN TRÊN ĐẦU CŨNG CÓ BIỂU TƯỢNG CỜ VNCH"- MỤ TA CHUI QUA- CHUI LẠI 2 LẦN DO CỬ CHỈ XÚI BIỂU CỦA NGUYỄN TIẾN DŨNG.

CHO NÊN SƯ KIỆN "MANG CỜ VNCH CHUI DƯỚI HÁNG NGUYỄN TIẾN DŨNG" LÀ MỘT HÀNH ĐỘNG HOÀN TOÀN CỐ Ý - KHÔNG PHẢI TAI NẠN DO TÌNH CỜ XẢY RA.

DO ĐÓ TELETRON VÀ NGUYỄN TIẾN DŨNG PHẢI HOÀN TOÀN CHỊU TRÁCH NHIỆM VỀ HÀNH ĐỘNG "HẠ NHỤC CỜ VNCH- HẠ NHỤC CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN HẢI NGOẠI" - CHẮC CHẮN VỚI MỤC ĐÍCH LIẾM VÁI VIỆT CỘNG ĐỂ ĐƯỢC CHÚT PHÂN TƯƠI DO VC BAN CHO./-Mt68

////////////

*XIN BẤM VÀO LINK SẼ XEM ĐƯỢC VIDEO:


https://youtu.be/TgoHy8w1rQ0?t=1163

Saturday, 19 April 2025

 KHÔNG SAO, KHÔNG SAO!!! 

50 NĂM RỒI NHIỀU TRIỆU VIỆT CỘNG TRONG , NGÒAI NƯỚC VẪN KHÔNG THỂ NGĂN CẤM LÁ CỜ VNCH TUNG BAY KHẮP NƠI - HUỐNG CHI 1 VÀI ĐỨA CUỒNG TÍN LÀM GÌ ĐƯỢC LÁ CỜ NGẠO NGHỄ VNCH CHỨ???!!!./-Mt68

Wednesday, 4 September 2024

Mt68 CHÚNG TÔI RẤT VUI VÀ ỦNG HỘ VIỆC THANH LỌC NHỮNG ĐỨA VC ĐỨNG DƯỚI CỜ VNCH- TẠI SAO?

*- Bởi vì suốt nhiều THẬP NIÊN qua NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN HẢI NGOẠI triệt để CHỐNG CHIẾN DỊCH "GIAO LƯU CỦA VC" (TT Thúy Nga, Nam Lộc, Trúc Hồ, Trịnh Hội, Bầu show Liên Phạm dẫn mối rước ca sĩ VC ra Hải Ngoại và đưa ca sĩ Hải Ngoại về nước ca hát, đi show...)
PHẢI THÚ THẬT VIỆC CHỐNG GIAO LƯU KHÔNG CÓ KẾT QUẢ MẤY!
NHƯNG NAY qua chiến dịch THANH LỌC nầy tự dưng báo hiệu "TỪ NAY VIỆC GIAO LƯU CA SĨ SẼ CHẤM DỨT" mà Hải Ngoại không cần làm gì cả.
CA SĨ VC TRONG NƯỚC RA HẢI NGOẠI HÁT SÂN KHẤU "KHÔNG CÓ CỜ VNCH" NẾU CÓ THÌ NGƯỜI TỔ CHỨC SHOW ĐƯƠNG NHIÊN THÚ NHẬN HỌ LÀ VIỆT CỘNG 1OO% - KHÔNG AI CHỤP MŨ CHÚNG NÓ CẢ.
NGƯỢC LẠI CÁC CA SĨ TỴ NẠN HẢI NGOẠI CÓ GAN VỀ NƯỚC HÁT NỮA KHÔNG? DÁM VỀ KHÔNG BỊ ĐẤU TỐ HAY BỊ NÉM PHÂN TƯƠI LÊN SÂN KHẤU SAO CHỨ?!
Hơn nữa VC vừa ra Nghị Quyết THU GOM tiền của Hải Ngoại liệu có gom được tiền không khi chiến dịch thanh lọc Cờ VNCH đã cản đường chúng nó vì trống đánh xuôi mà kèn lại thổi ngược từ dưới háng thổi lên./-Mt68
_______________
Đấu tố ca sĩ hát dưới cờ vàng - đợt thanh lọc XHCN toàn diện. 

Đấu tố ca sĩ hát dưới cờ vàng - đợt thanh lọc XHCN toàn diện
2024.08.26
Một loạt các ca sĩ, diễn viên nổi tiếng phải lên tiếng xin lỗi khi bị dư luận viên tấn công vì đã từng biểu diễn ở hải ngoại  trong các sự kiện có cờ Việt Nam Cộng Hòa.
Myra Trần, hồi cuối tháng 7, bị Đài truyền hình TPHCM (HTV) cắt sóng trong chương trình “Anh trai say hi” và thay thế bằng một ca sĩ trẻ khác. Nguyên do là vì nữ ca sĩ đã hát tại đám tang của ông Lý Tống - một quân nhân Việt Nam Cộng Hòa - hồi năm 2019. Đến ngày 15/8, nữ ca sĩ này phải đăng tâm thư xin lỗi trên trang Facebook cá nhân. Cô giãi bày rằng vì sự thiếu hiểu biết nên đã tham gia vào một số sự kiện không phù hợp trong quá khứ; Đồng thời khẳng định “không có tư tưởng chống phá gây hại đến an ninh quốc gia”. Cô xem đây là bài học lớn và cam kết sẽ cẩn trọng hơn trong tương lai.
Tiếp sau đó, một loạt các nghệ sĩ khác như Phạm Khánh Hưng, Phan Đình Tùng, Tóc Tiên, Việt Hương… cũng bị các trang Facebook thân chính phủ đào lại những hình ảnh, video clip họ đã biểu diễn ở Mỹ mà có hình ảnh lá cờ Việt Nam Cộng Hòa.
Việt Hương, diễn viên chính trong bộ phim điện ảnh “Ma Da”, hiện được trình chiếu tại các cụm rạp khắp Việt nam cũng phải xin lỗi vì đã xuất hiện trên sân khấu cạnh một biểu ngữ in cờ vàng và cờ Mỹ. Việt Hương nhận hoàn toàn trách nhiệm đối với những sự việc đã diễn ra trong quá khứ và cũng “xin chủ động làm việc với cơ quan có thẩm quyền để nhận trách nhiệm và thực thi quyết định của các cơ quan”.
Luật sư Đặng Đình Mạnh khẳng định rằng hiện nay không có quy định pháp luật nào minh thị cấm cờ vàng hoặc các biểu tượng của chính quyền VNCH trước năm 1975 cả. Nhưng trong thực tế, chính quyền Cộng sản trong nước vẫn thường chế tài hình sự rất nặng đối với người dân khi treo cờ vàng hoặc trưng các biểu tượng VNCH. Tội danh mà họ thường cáo buộc là "Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam...
Nhạc sĩ Trúc Hồ, người từng tổ chức nhiều chương trình ca nhạc quy mô ở Mỹ ủng hộ nhân quyền Việt Nam, khẳng định rằng lá cờ vàng với ba sọc đỏ là biểu tượng của cộng đồng người Việt tị nạn Cộng sản ở nước Mỹ. Do đó, việc các chương trình có treo lá cờ này là hoàn toàn bình thường:
“Họ đâu cần phải xin lỗi cái chuyện gì, không hiểu họ xin lỗi vì cái gì. Ở đây là những người Việt Nam tị nạn, có những buổi trình diễn cho các hội đoàn thì họ có lá cờ vàng là chuyện bình thường thôi.”

Ca sĩ Nguyên Khang, hiện đang sinh sống tại tiểu bang California, chia sẻ với RFA rằng Đảng và nhà nước luôn khuyến khích Việt Kiều về nước cống hiến, xây dựng đất nước,hoà hợp hoà giải. Tuy nhiên:
“Liệu việc cho phong sát những người nghệ sĩ từng sống hoặc đang sống ở Mỹ quyết định về Việt Nam sinh sống và hoạt động văn nghệ có cần thiết hay không?
Nếu nói về việc họ đứng trình diễn ở một sân khấu hải ngoại mà có treo lá cờ vàng ba sọc đỏ là một cái tội thì tôi tin chắc có đến 2/3 ca nghệ sĩ đều đã từng đứng dưới lá cờ này, vì đó là lá cờ đại diện cho cộng đồng người Việt hải ngoại.
Còn về việc các đồng nghiệp của tôi phải lên tiếng xin lỗi vì đã từng đứng dưới lá vàng thì tôi thấy tiếc cho họ, nhưng tôi không phải là họ nên không có ý kiến gì. Tôi tin là họ phải có lý do để chọn lựa, và có trách nhiệm với quyết định của mình.”
Nghệ sĩ cần có kiến thức chính trị?
Dường như việc các nghệ sĩ xin lỗi công khai không làm làn sóng chỉ trích giảm đi. Ngày 24/8, báo Công an Nhân dân đăng bài viết với tiêu đề “Đằng sau một lời xin lỗi” tiếp tục tấn công ca sỹ Myra Trần. Bài viết cho rằng không thể lấy lý do trẻ dại thiếu hiểu biết để biện minh cho hành động của mình. Bài viết cho rằng kể cả có sơ suất, chưa kịp tìm hiểu đi nữa, khi nhận thấy hiện trường sự kiện có xuất hiện những hình ảnh như cờ, quân phục khác lạ - ý nói các biểu tượng của Việt Nam Cộng hòa - thì một người có ý thức sẽ biết từ chối ngay lập tức.
Mạng báo Đại Đoàn Kết cũng đăng tải một bài về sự kiện này cho rằng “thay vì xin lỗi thống thiết, các nghệ sĩ muốn làm người nổi tiếng thì trước tiên phải học tập, trau dồi, biết việc gì được làm biết việc gì không, biết phân biệt đâu là màu cờ Tổ quốc”.
Khi quan sát diễn biến của sự kiện này, một nhà báo độc lập, hiện đang ở  trong nước, yêu cầu giấu danh tính vì lý do an toàn, cho rằng nếu yêu cầu nghệ sĩ sang các cộng đồng người Việt tự do ở hải ngoại phải trau dồi kiến thức như báo chí Nhà nước vừa nêu thì toàn bộ giới kinh doanh Việt Nam cũng hoàn toàn dốt nát như vậy khi xe VinFast vẫn phải quảng cáo bên cạnh lá cờ vàng ba sọc đỏ; gạo và nước mắm trong nước xuất khẩu sang các siêu thị người Việt hải ngoại cũng đều xếp trên kệ nằm trong tòa nhà có cắm cờ vàng ba sọc đỏ.
“Tát nước theo mưa là một thủ thuật thông dụng nhưng đôi khi, tát lố thì nước sẽ đẫm ướt chính bộ mặt của mình.”
Cũng theo nhà báo giấu tên, xã hội lúc này có vẻ như mọi thứ đang như vào một đợt thanh lọc xã hội chủ nghĩa toàn diện rôm rả trên bề mặt, nhưng thực chất mọi thứ càng rầm rộ thì lại càng thiệt hại cho bộ mặt của Nhà nước Việt Nam:
“Bởi, nó không được kiểm soát bằng luật pháp mà bị kiểm soát bằng những làn sóng hung hãn ngôn từ, và đời sống thì bị thao túng bằng tư duy cực đoan, duy sát chí chính trị. Một xã hội hỗn loạn phiên bản Trung Cộng như vậy, mà không có sự kiểm soát đúng mực từ phía nhà cầm quyền, thì dễ bị đánh giá thấp bởi các đối tác và các quốc gia văn minh đang có mối ngoại giao với Việt Nam.”
50 năm chưa thể hòa giải!
Nhạc sĩ Trúc Hồ cho rằng đây là sự việc đáng buồn khi đã gần 50 năm chiến tranh Việt Nam kết thúc mà các nghệ sỹ trong nước vẫn bị tấn công, đấu tố bởi những chuyện vô lý như vậy:
“Năm tới là 50 năm rồi mà tới giờ này mình vẫn còn thấy chuyện đấu tố nhau trên online. Thật là đi ngược thời gian. 50 năm rồi mà vẫn đấu tố những cái chuyện vô lý như thế này thì rất là buồn cho người Việt Nam ở trong nước, họ vẫn còn phải bị đối xử như vậy.”
Nhà báo giấu tên nhận định sự kiện này khiến người ta có thể hình dung rằng có bàn tay của ban Tuyên giáo muốn đi đến một chuyện là nhuộm đỏ toàn Việt Nam cho cột mốc 50 năm cưỡng chiếm miền Nam 30/04/1975.
Theo nhà báo, những nạn nhân đầu tiên là những văn nghệ sĩ. Giới văn nghệ sĩ trong nước có mối quan hệ với các cộng đồng người Việt tự do sẽ đối mặt với sự cảnh cáo trong làn sóng cực đoan lúc này. Còn riêng với văn nghệ hải ngoại xin phép về diễn Việt Nam thì sẽ không có những nhân vật mới, và đơn xin sẽ bị xét nét khó khăn hơn dù hầu như người nào ở hải ngoại về Việt Nam để biểu diễn rồi thì cũng rất "kỹ càng"  trong việc đi diễn ở Mỹ, để tránh bị công an bắt bẻ:
“Theo một công an viên giấu tên tôi cho biết, sẽ khó có ca sĩ người Việt ở bên ngoài nào nữa về trình diễn ở Việt Nam sắp tới, nếu không có cam kết cắt đứt với cộng đồng ngoài Việt Nam mà họ đang sinh sống ."

Monday, 26 August 2024

 


SAU KHI VC MỞ CHIẾN DỊCH ĐẤU TỐ CÁC VĂN CÔNG RA HẢI NGOẠI CA HÁT TRÊN SÂN KHẤU CỜ VNCH - NAY CHÚNG VỪA MOI THÊM CÁC VĂN CÔNG CHỤP HÌNH CHUNG VỚI VIỆT TÂN TRỊNH HỘI.

CÔ BÁC CÒN NHỚ ! MẤY CHỤC NĂM TRƯỚC VC CỐ GẮNG ĐƯA VĂN CÔNG RA NƯỚC NGOÀI VỚI NHÃN HIỆU LÀ "GIAO LƯU HHHG" DO TT THÚY NGA LÀM "MA CÔ" - SONG SONG VỚI CỐ GẮNG ĐÓ CHÚNG CŨNG ỠM Ờ ĐEM CA SĨ GỐC TỴ NẠN VỀ HÁT TRONG NƯỚC.

KẾT QUẢ MẤY CHỤC NĂM "GIAO LƯU" CHO THẤY DÂN TRONG NƯỚC KỂ CẢ MIỀN BẮC LẠI NGHÊU NGAO NHẠC VNCH NGÀY MỘT PHỔ THÔNG, ĐẠI CHÚNG HƠN- LÁ CỜ VNCH QUEN THUỘC VỚI DÂN CHÚNG MIỀN BẮC HƠN...

DO ĐÓ VC CHÚNG NÓ NGÀY NAY LẠI LO SỢ NGƯỢC LẠI- SỢ LÁ CỜ VNCH ÂM THẦM TRỞ VỀ, GÂY ẢNH HƯỞNG MỖI NGÀY MỘT TRẦM LẶNG VÀ BAO LA HƠN ... CHO NÊN CHÚNG ĐANG NÚP BÓNG DƯ LỢN VIÊN HÔ HÀO NGĂN CHẬN ẢNH HƯỞNG SINH TỒN LAN RỘNG KHẮP QUÊ HƯƠNG VÀ VIỆT NAM CHÚNG TA SẼ CÓ MỘT NGÀY "RỢP BÓNG CỜ VNCH" TUNG BAY KHẮP CÀ MAU NGƯỢC LÊN ĐẾN ẢI NAM QUAN./-Mt68

______________________________

Saturday, 24 August 2024

VC ĐANG MỞ CHIẾN DỊCH MỚI NHẮM TỚI LÁ CỜ "VNCH"- 

SAU 49 NĂM VC VẪN BẤT LỰC VỚI LÁ CƠ VNCH VẪN TỒN TẠI KHẮP THẾ GIỚI - NAY CHÚNG QUAY SANG RÀ SOÁT CÁC VĂN CÔNG VC RA HẢI NGOẠI TỪNG ĐỨNG DƯỚI CỜ VNCH- (*Chúng đứng dưới Cờ VNCH chỉ để kiếm Đô La Mỹ mà thôi.)
ĐỒNG BỌN VĂN CÔNG VC RỘ LÊN XIN LỖI LÀ MỘT TRÒ HỀ RẤT TRẺ CON CỦA VC- "Vì dù sao đa số người Việt Tỵ Nạn vẫn nghĩ và hy vọng THỜI GIAN sẽ làm cho VC giảm dần QUÁ KHÍCH, ẤU TRĨ để người Việt khác quá khứ sẽ lần hồi chung MỘT TƯƠNG LAI!"
_ NAY TỰ CHÚNG CHỨNG MINH CHO THẤY "CHÚNG NÓ LƯU MANH, XẢO TRÁ BẤT BIẾN"- Tất cả các mỹ từ như NGƯỜI VIỆT HẢI NGOẠI là KHÚC RUỘT NGÀN DẶM, là THỰC THỂ KHÔNG TÁCH RỜI với đồng bào trong nước .v.v ...
TẤT CẢ CHỈ LÀ XẢO NGÔN, KHÔNG HỀ LÀ THẬT TÂM, KHÔNG HỀ CÓ CHUYỆN HHHG DÂN TỘC gì cả./-Mt68
___________________
Loạt nghệ sĩ Việt biểu diễn dưới lá cờ ba sọc: Lòng yêu nước và trách nhiệm xã hội ở đâu? 


 Loạt nghệ sĩ Việt đang là tâm điểm tranh cãi, chỉ trích về lòng yêu nước và trách nhiệm xã hội khi bị 'đào lại' quá khứ từng biểu diễn dưới lá cờ ba sọc.Sự việc hàng loạt nghệ sĩ Việt bị "đào lại" quá khứ, với việc xuất hiện tại các sự kiện ở Mỹ dưới lá cờ ba sọc, đã trở thành tâm điểm tranh luận gay gắt trong dư luận trong những ngày qua. Đây không chỉ đơn thuần là bức xúc của xã hội về lòng yêu nước, mà còn đặt ra những câu hỏi về ý thức, vai trò, trách nhiệm của nghệ sĩ trong xã hội, về lòng tự tôn dân tộc.

Thực tế từ những tên tuổi đình đám như Việt Hương, Trấn Thành đến những ca sĩ nổi tiếng như Tóc Tiên, Phan Đinh Tùng, Phạm Khánh Hưng, Myra Trần... đều đã từng xuất hiện tại các sự kiện có lá cờ ba sọc. Điều này khiến nhiều người bất ngờ và đặt câu hỏi: Liệu họ có thực sự hiểu rõ về ý nghĩa của lá cờ này? Họ vô tình hay cố ý?.

Nữ diễn viên Việt Hương, được biết đến với hình ảnh vui vẻ, gần gũi, từng bị "đào lại" một đoạn video clip ghi lại cảnh cô biểu diễn trên sân khấu dưới lá cờ ba sọc và trong nội dung của tiết mục biểu diễn có cả những câu thoại gây tranh cãi như: "Việt Nam đi dễ khó về, khi đi trai tráng khi về bung beo".Trấn Thành, một trong những nghệ sĩ hài được yêu thích nhất hiện nay, cũng bị phát hiện tham gia một sự kiện quảng bá phim "Mai" tại Mỹ, nơi có xuất hiện nhiều lá cờ ba sọc. Điều đáng nói là bộ phim "Mai" do Trấn Thành sản xuất và đạo diễn còn được quảng cáo trên đài Á Châu Tự Do (RFA), một kênh truyền hình hải ngoại có tư tưởng phản động.Ca sĩ Tóc Tiên, nổi tiếng với phong cách trẻ trung, năng động, đã phải tự lên tiếng xin lỗi vì từng xuất hiện trên các sân khấu "không phù hợp" khi đi lưu diễn phục vụ cộng đồng người Việt ở nước ngoài.

Hay như, ca sĩ Phan Đinh Tùng cũng đã phải lên tiếng trên trang Facebook cá nhân của mình xin lỗi mọi người liên quan đến buổi biểu diễn tại Mỹ mà có cờ ba sọc ở đằng sau. Hay hàng loạt các nghệ sĩ khác cũng đã từng lên tiếng xin lỗi về việc xuất hiện tại sân khấu có những hình ảnh không phù hợp như có lá cờ ba sọc.Có thể thấy, việc các nghệ sĩ biết, nhận thức và xin lỗi dư luận là điều cần thiết để giữ hình ảnh cá nhân của mình với công chúng, mặt khác cũng thể hiện sự hối hận trước sự bất cẩn, thiếu hiểu biết của mình. Tuy nhiên phải nhìn nhận, với vai trò là những người nổi tiếng, có tầm ảnh hưởng xã hội, các nghệ sĩ cần ý thức rõ ràng về trách nhiệm của mình bởi hình ảnh, lời nói của họ ảnh hưởng trực tiếp tới nhiều người hâm mộ. Nếu là những hình ảnh tiêu cực, sai trái sẽ ảnh hưởng tiêu cực tới nhiều người trong xã hội, thậm chí ảnh hưởng đến hình ảnh đất nước với bạn bè quốc tế. Chính vì vậy, việc xuất hiện cờ ba sọc đi kèm những buổi biểu diễn của họ là những hình ảnh không phù hợp và đáng bị chỉ trích, lên án.

Những ví dụ này là một bài học đắt giá để các nghệ sĩ rút kinh nghiệm, chau chuốt hơn, cẩn thận hơn với lời ăn tiếng nói, cũng như hành động của mình trước công chúng. Nghệ sĩ cần phải ý thức hơn về hình ảnh và trách nhiệm xã hội của mình, cẩn trọng hơn trong việc lựa chọn các sự kiện, sân khấu, nội dung biểu diễn và có trách nhiệm giữ gìn hình ảnh, lòng tự tôn dân tộc.

Tuesday, 9 May 2023

CHÍNH PHỦ ÚC TỰ TỎ RA HÈN VÀ VUỐT ĐÍT VIỆT CỘNG - KHÔNG AI BẮT ÚC PHẢI NÓI CÂU:" “Chính phủ Australia không công nhận ‘cờ vàng’”"- CHÁNH PHỦ ÚC KHÔNG CÓ QUYỀN PHÁT HÀNH TIỀN HAY BẤT CỨ BIỂU TƯỢNG GÌ CỦA ÚC HAY SAO MÀ PHẢI QUỲ GỐI TRƯỚC SỰ MỌI RỢ CỦA VIỆT CỘNG? 
HƠN 60 NGÀN QUÂN VÀ HƠN 500 QUÂN NHÂN ÚC ĐÃ HY SINH CÙNG CHIẾN TUYẾN VỚI LÁ CỜ VNCH - NAY NÓI LÀ "KHÔNG CÔNG NHẬN LÁ CỜ VNCH" LÀ VÀO THỜI ĐIỂM NÀO? NẾU NÓI TRONG HIỆN TẠI THÌ CÓ CẦN PHÁT BIỂU CÂU ĐẦN ĐỘN NẦY KHÔNG? KHÔNG CÔNG NHẬN CỜ VNCH DÙ GIAI ĐOẠN NÀO CŨNG MANG Ý NGHĨA "NHỤC MẠ QUÂN ĐỘI ÚC THAM CHIẾN VÀ HY SINH CÙNG VNCH ĐỂ CHỐNG LẠI QUÂN XÂM LƯỢC BẮC VIỆT"./-Mt68
___________________



ÚC phản hồi tuyên bố của phía Việt Nam về ‘cờ vàng’.

Theo như trang thông tin chính thức của Thủ tướng Australia và Nội các, Huân chương Việt Nam (Vietnam Medal) được Nữ hoàng Anh, đại diện cho Hoàng gia Anh phong tặng, vinh danh các thành viên của Lực lượng Phòng vệ Australia và các thành viên của các tổ chức từ thiện phục vụ tại miền Nam Việt Nam trong Chiến tranh Việt Nam.
Hình đồng xu chính phủ Úc vinh danh binh sĩ nước này hy sinh trong Chiến tranh Việt Nam. Photo The Perth Mint

Bộ Ngoại giao và Thương mại Australia vừa phản hồi tuyên bố của Bộ Ngoại giao Việt Nam về việc phản đối Canberra phát hành đồng xu lưu niệm có in hình mà Hà Nội nói là ‘cờ vàng’ của Việt Nam Cộng Hòa.

“Chúng tôi ghi nhận tuyên bố của người phát ngôn Bộ Ngoại giao”, Bộ Ngoại giao và Thương mại Australia cho VOA biết trong một tuyên bố gửi qua email vào cuối tuần, nhưng không đề cập đến việc chỉnh sửa hay thu hồi đồng xu này theo yêu cầu của Việt Nam.

“Đồng xu và tem kỷ niệm mà người phát ngôn đề cập là nhằm tôn vinh những người Australia từng phục vụ tại Việt Nam”, tuyên bố của người phát ngôn Bộ Ngoại giao và Thương mại Australia cho biết thêm.

“Thiết kế của đồng xu và tem phản ánh màu sắc của các dải huy chương phục vụ được trao cho những quân nhân này, bao gồm Huân chương Việt Nam, được phong tặng vào năm 1968”, tuyên bố viết.

Theo trang thông tin chính thức của Thủ tướng Australia và Nội các, Huân chương Việt Nam (Vietnam Medal) được Nữ hoàng Anh, đại diện cho Hoàng gia Anh phong tặng, vinh danh các thành viên của Lực lượng Phòng vệ Australia và các thành viên của các tổ chức từ thiện phục vụ tại miền Nam Việt Nam trong Chiến tranh Việt Nam, giai đoạn 29/5/1964 -27/1/1973.

Mặt trước của tấm huân chương khắc chân dung của Nữ hoàng Anh Elizabeth II kèm theo dòng chữ Latin “ELIZABETH II DEI GRATIA REGINA F.D” có thể được hiểu là “Elizabeth II, mang ơn Chúa, Nữ hoàng và đấu tranh cho sự trung thực”. Mặt sau đề chữ “Việt Nam” và khắc họa một người đàn ông có hành động đẩy hai quả cầu sang hai bên.

Trang này nói rõ rằng màu vàng và ba sọc đỏ trên tấm băng huy chương tượng trưng cho Việt Nam Cộng Hòa: “Dải huy chương có sọc vàng của miền Nam Việt Nam ở trung tâm. Dải băng cũng có một sọc màu xanh đại diện cho Hải quân, hai sọc đỏ tượng trưng cho Lục quân và một sọc xanh nhạt cho Lực lượng Không quân”.

Huân chương Việt Nam được Hoàng gia Anh thành lập vào ngày 8/6/1968 và được Thủ tướng Australia lúc bấy giờ là ông John Gorton ký phong tặng.

Như VOA đã loan tin, hôm 4/5, một đại diện của Bộ Ngoại giao Việt Nam chỉ trích hai cơ quan thuộc Kho bạc và Bưu chính Australia phát hành đồng xu có hình cờ vàng nhân dịp Canberra kỷ niệm 50 năm kết thúc tham chiến ở miền nam Việt Nam năm 1973.

Bà Phạm Thu Hằng, Phó Phát ngôn Bộ Ngoại giao Việt Nam nói: “Chúng tôi lấy làm tiếc và kiên quyết phản đối việc Công ty Royal Australia Mint và Bưu chính Australia đã phát hành các vật phẩm với hình ảnh ‘cờ vàng’, cờ của một chế độ đã không còn tồn tại”.

Việt Nam đã đề nghị phía Australia “dừng lưu hành các vật phẩm này, đồng thời không để xảy ra những sự việc tương tự trong tương lai”, bà Hằng cho biết và nói thêm: “Việc này hoàn toàn không phù hợp với xu thế phát triển tốt đẹp của quan hệ Đối tác chiến lược Việt Nam-Australia”.

Bình luận với VOA sau tuyên bố của Hà Nội, luật sư Nguyễn Văn Đài, một nhà tranh đấu cho dân chủ, nhân quyền hiện sống lưu vong ở Đức, khẳng định rằng Việt Nam chắc chắn đã “can thiệp vào công việc nội bộ của Úc”.

Trong khi đó đại diện cho cộng đồng người Việt tại Australia nói với VOA rằng họ bất bình trước tuyên bố của Bộ Ngoại giao Việt Nam. Ông Lê Công, Chủ tịch Cộng đồng Người Việt Tự do ở Úc Châu nói với VOA rằng lời phản đối của Việt Nam thật “vô lý” và “có tính cách độc đoán”.

Đây không phải là lần đầu tiên chính quyền Úc phát hành đồng xu lưu niệm về Chiến tranh Việt Nam.

Vào tháng 9/2021, Royal Australia Mint phát hành đồng xu kỷ niệm đánh dấu 50 năm Trận Núi Lé ở tỉnh Phước Tuy (Bà Rịa – Vũng Tàu ngày nay). Thứ trưởng Bộ Ngân khố Úc Michael Sukkar nói rằng đồng xu này là một sự tri ân quan trọng đối với những binh sĩ Australia đã tham gia trận chiến và nói rộng hơn là sự hy sinh của tất cả những người lính trong Chiến tranh Việt Nam.

Ông Sukkar cho biết: “Việc phát hành đồng xu kỷ niệm này trước lễ kỷ niệm 50 năm Trận Núi Lé là cơ hội để người Úc tưởng nhớ những người lính dũng cảm đã chiến đấu trong cuộc xung đột này trong Chiến tranh Việt Nam”.

Hơn 60.000 binh sĩ Australia đã phục vụ trong Chiến tranh Việt Nam bên cạnh các lực lượng của Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Hòa và 523 binh sĩ Australia đã hy sinh trong cuộc chiến này.

Hơn 48 năm kể từ Chiến tranh Việt Nam kết thúc, cuộc chiến mà Hà Nội gọi là “chiến tranh chống Mỹ, cứu nước”, tiếp tục là một chủ đề nhạy cảm ở Việt Nam ngày nay. Chính quyền Việt Nam dường như tỏ ra rất ác cảm với lá cờ này và đã bỏ tù một số người cố tình lưu hành chúng.

Năm nay Hà Nội và Canberra kỷ niệm 50 năm thiết lập quan hệ ngoại giao và hiện hai nước đang duy trì quan hệ Đối tác Chiến lược. “Chính phủ Australia không công nhận ‘cờ vàng’”, Bộ Ngoại giao và Thương mại Australia cho biết trong email gửi cho VOA. Thông điệp này dường như giúp Hà Nội bớt nóng giận.

Wednesday, 17 June 2020



NGỌN CỜ QUỐC GIA
Lá Cờ VNCH Trong Trái Tim Người Việt Tỵ Nạn CS Trên Nước Mỹ - Bình ...
Có những trí thức Miền Nam hèn nhát
Tự xưng là người " Không cộng sản "
Phủ nhận ngọn cờ Vàng Quốc gia
Bảo rằng ta chẳng Cộng
Cũng không phải Quốc Gia
Vậy mi từ dâu ra
Hay là từ đất nẽ
Vọt lên thành tườu già
Vậy tườu già lắng nghe
"NGƯỜI LÍNH GIÀ" lẫm liệt
Thống Tướng Lê Văn Tỵ
Bênh vực ngọn Cờ Vàng
Hồi mới lập Đệ Nhất Cộng Hòa
Tổng Thống Ngô Đình Diệm
Muốn sửa lại Quốc Kỳ, Quốc Ca
Thống Tướng dõng dạc thưa
Xin Tổng Thống làm ơn
Giữ lại lá Cờ Vàng
Bởi vì Anh em chúng tôi
Khi sống đứng dưới lá cờ nầy chiến đấu
Khi chết lá cờ nầy bọc thây
Ngọn cờ Quốc gia là Linh Hồn Nước Việt
Thấm màu 250 ngàn anh linh tử sĩ VNCH
Vị Quốc Vong Thân
Nay các ngươi là ai
Sinh ra từ Miền Nam
Nuôi cho ngươi ăn học
Giữ cho ngươi bình an
Nay nước xưa đã mất
Phủ nhận ngọn Cờ Vàng
Phải nọc ra đét đít

Nguyễn Nhơn





From: le minh <leminh5@outlook.com>
: La co vang

Thiêng Liêng Như Những Linh Hồn!!!

Tác giả:

Nguyễn Kiến Việt 
Inline image 1


Tác giả, theo bài viết, là con trai một gia đình H.O. Sau đổi đời 1975, khi ông bố sĩ quan đi tù cải tạo, bà mẹ công chức VNCH, trở thành “bà bán chợ trời” rồi “tiến lên” làm bà bán thuốc lá lẻ. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông kể chuyện lá cờ vàng, không phải ở Mỹ mà là ở Việt Nam sau Tháng Tư 1975, với nhiều tình tiết đặc biệt. Mong Nguyễn Kiến Việt sẽ tiếp tục viết thêm.


Mẹ tôi chỉ là một thư ký thường cho một công sở ở Sài Gòn trước năm 1975. Vào cái trưa ngày 30 tháng 4, 1975, khi biết chắc miền Nam đã thất thủ và Việt cộng đang từ từ tiến vô Sài Gòn, mẹ tôi lặng lẽ mở tủ lấy lá cờ quốc gia, bỏ vô chiếc thau đồng vẫn thường để đốt vàng bạc trong các dịp cúng giổ trong gia đình, rồi đem xuống bếp, thắp ba cây nhang lâm râm khấn vái trước khi châm lửa đốt. Lúc đó chúng tôi cũng biết việc cất giữ những gì thuộc về chế độ cũ sẽ mang tới tai họa cho gia đình, huống chi là lá cờ quốc gia, nên mẹ tôi phải đốt đi; nhưng những điều mà mẹ tôi giải thích sau đó về việc khấn vái trước khi đốt lá cờ mang một ý nghĩa khác hơn mà suốt đời tôi không quên được.
Mẹ tôi nói: "Biết bao nhiêu anh chiến sĩ quốc gia đã chết dưới lá cờ ni, chừ vì thời thế mà mình phải đốt đi, mình cũng phải xin phép người ta một tiếng!"

Thế rồi, những năm tháng sống dưới chế độ cộng sản bắt đầu đến với người dân miền Nam. Như bao nhiêu gia đình khác, gia đình tôi ngơ ngác, bàng hoàng qua những chiến dịch, chính sách liên tiếp của Việt cộng. Hết "chiến dịch đổi tiền", "chính sách lương thực, hộ khẩu", đến "chính sách học tập cãi tạo đối với ngụy quân, ngụy quyền", "chiến dịch đánh tư sản mại bản", "chính sách kinh tế mới",.. và nhiều nữa không kể hết. Ai nói Việt cộng ngu ngốc, chứ riêng tôi thì thấy họ chỉ vô đạo đức và kém văn hóa, kỹ thuật; chứ thủ đoạn chính trị thì thật cao thâm! Chính sách nào của Việt cộng cũng làm cho người dân miền Nam khốn đốn, dìm sâu con người đến tận bùn đen.

Đầu tiên là "chiến dịch đổi tiền", họ phát cho mổi gia đình một số tiền bằng nhau, như vậy mổi gia đình đều nghèo như nhau, không ai có thể giúp ai đươc. Họ tuyên bố vàng, bạc, quý kim, đá quý là thuộc tài sản của Nhà Nước, ai mua, bán, cất giữ thì bị tịch thu. Kế đến là "chính sách hộ khẩu", tức là mổi gia đình phải kê khai số người trong gia đình để được mua lương thực (tức là gồm khoai, sắn và gạo mốc) theo tiêu chuẩn, nghĩa là mổi người (mà họ gọi là "nhân khẩu") được 13 kg lương thực mổi tháng.

Bao vây như vậy vẫn chưa đủ chặt, Việt cộng sau đó còn ban hành lệnh cấm người dân mang gạo và các loại hoa màu khác từ vùng này sang vùng khác, bất kể là buôn bán hay chỉ là để cho bà con, con cháu. Thành thử các vùng thôn quê miền Nam (vốn dư thừa lúa gạo) mà lúc bấy giờ cũng không thể đem cho bà con, con cháu ở thành phố; nhiều bà nội, ngoại phải giấu gạo trong lon sữa guigoz để đem lên thành phố nuôi con cháu bị bệnh hoạn, đau ốm, ...

Như vậy là họ đã hình thành một cái chuồng gia súc-người khổng lồ, con vật-người nào ngoan ngoãn thì được cho ăn đủ để sống, con nào đi ra khỏi cái chuồng đó thì chỉ có chết đói. Chính sách này còn cao thâm ở chổ mà miền Nam ngày trước không có là không thể có cái việc "các má, các chị nuôi giấu cán bộ giải phóng trong nhà" như Việt cộng đã đĩ miệng, phỉnh phờ người dân trước đây.

Ba tôi rồi cũng đi tù "cãi tạo" như bao nhiêu sĩ quan, công chức miền Nam khác, mẹ tôi ở lại một mình phải nuôi bầy con nhỏ. Bây giờ mổi khi hồi tưởng lại đoạn đời đã qua, tôi vẫn tự hỏi, nếu mình là mẹ mình hồi đó, liệu mình có thể bươn trãi một mình để vừa nuôi chồng trong tù vừa nuôi một đàn con dại như vậy không? Trong lòng tôi vẫn luôn có một bông hồng cảm phục dành cho mẹ tôi và những phụ nữ như mẹ tôi đã đi qua đoạn đời khắc nghiệt xưa đó.
Inline image 2

Từ một công chức cạo giấy mẹ tôi trở thành "bà bán chợ trời" (bán các đồ dùng trong nhà để mua gạo ăn), rồi sau khi kiếm được chút vốn đã "tiến lên" thành một "bà bán vé số, thuốc lá lẻ" đầu đường. Thời đó, cái thời chi mà khốn khổ! Mẹ tôi buôn bán được vài bữa thì phải tạm nghỉ vì hễ khi có "chiến dịch làm sạch lòng, lề đường", công an đuổi bắt những người buôn bán vặt như mẹ tôi, thì phải đợi qua "chiến dịch" rồi mới ra buôn bán lại được. Có khi mẹ tôi đẩy xe vô nhà sớm hơn thường lệ, nằm thở dài, hỏi ra mới biết mẹ tôi bị quân lưu manh lường gạt, cụt hết vốn. 


Thời bấy giờ, do chính sách "bần cùng hóa nhân dân" của Việt cộng đã tạo ra những tên lưu manh, trộm cắp nhiều như nấm. Có tên đến gạt mẹ tôi đổi vé số trúng mà kỳ thật là vé số cạo sửa, vậy là mẹ tôi cụt vốn; có tên đến vờ hỏi mua nguyên một gói thuốc lá Jet (thời đó người ta thường chỉ mua một, hai điếu thuốc lẻ, nên bán được nguyên gói thuốc là mừng lắm), thế rồi hắn xé bao lấy một điếu, rồi giả bộ đổi ý, trả gói thuốc lại, chỉ lấy một điếu thôi, vài ngày sau mẹ tôi mới biết là hắn đã tráo gói thuốc giả!

Một buổi tối, tôi ra ngồi chờ để phụ mẹ tôi đẩy xe thuốc vô nhà, thì có một anh bộ đội, còn trẻ cỡ tuổi tôi, đội nón cối, mặc áo thun ba lỗ, quần xà lỏn (chắc là đóng quân đâu gần đó) đến mua thuốc lá. Hồi đó, bộ đội Việt cộng giấu, không mang quân hàm nên chẳng biết là cấp nào, chỉ đoán là anh nào trẻ, mặt mày ngố ngố là bộ đội thường, cấp nhỏ, anh nào người lùn tẹt, mặt mày thâm hiểm, quắt queo như mặt chuột thì có thể là công an hay chính trị viên,... 

Anh bộ đội hỏi mua 3 điếu thuốc Vàm Cỏ, rồi đưa ra tờ giấy một đồng đã rách chỉ còn hơn một nửa. Mẹ tôi nói: "Anh đổi cho tờ bạc khác, tờ ni rách rồi, người ta không ăn." Anh bộ đội trẻ măng bỗng đổi sắc mặt, cao giọng lạnh lùng: "Chúng tôi chưa tuyên bố là tiền này không tiêu được!" À, thì ra những thằng oắt con Việt cộng này cũng biết lên giọng của kẻ chiến thắng, giọng của kẻ nhân danh một chính quyền! Lúc này tôi mới sực thấy cái quần xà lỏn màu vàng mà hắn đang mặc được may bằng lá cờ vàng ba sọc đỏ! Mẹ tôi lẳng lặng lấy tờ tiền rách và đưa cho hắn 3 điếu thuốc. Khi hắn đã đi xa, mẹ tôi vò tờ bạc vất xuống cống và nói nhỏ đủ cho tôi nghe: "Thôi kệ, một đồng bạc, cãi lẫy làm chi cho mệt... Hắn mặc cái quần..., làm chi rứa, thắng trận rồi thì thôi, sỉ nhục người ta làm chi nữa, con hí?". Thì ra mẹ tôi cũng đã nhận ra cái quần hắn mặc may bằng lá cờ quốc gia và điều mà mẹ tôi quan tâm nhiều hơn là lá cờ, chứ không phải tờ bạc rách!

Khi Việt cộng mới chiếm miền Nam, nhiều người vẫn tưởng Việt cộng cũng là người Việt, không lẽ họ lại đày đọa đồng bào. Nhưng sau nhiều năm tháng sống dưới chế độ cộng sản, tôi hiểu ra rằng Việt cộng xem dân miền Nam như kẻ thù muôn kiếp, họ tự cho họ là phe chiến thắng "vẻ vang" và có quyền cai trị tuyệt đối đám dân xem như không cùng chủng tộc này.

Một hôm, đang ngồi bán thuốc lá, mẹ tôi tất tả vô nhà, kêu đứa em tôi ra ngồi bán để mẹ đi có việc gì đó. Một lúc sau mẹ tôi trở về và kể cho chúng tôi một câu chuyện thật ngộ nghĩnh. Mẹ kể: "Mẹ đang ngồi ngoài đó thì nghe mấy bà rủ nhau chạy đi coi người ta treo cờ quốc gia trên ngọn cây. Té ra không phải, có cái bao ny-lông màu vàng có dãi đỏ, chắc là gió thổi mắc tuốt trên ngọn cây cao lắm, người ta tưởng là cờ quốc gia. Mà lạ lắm con, có con chó nó cứ dòm lên cây mà sủa ra vẻ mừng rỡ lắm, rứa mới lạ, chắc là điềm trời rồi!" Mẹ tôi là vậy đó, bà hay tin dị đoan, nhưng chính ra là mẹ tôi nhìn mọi việc bằng tình cảm trong lòng mình.

Thời gian trôi mãi không ngừng... Cuối cùng rồi ba tôi cũng may mắn sống sót trở về sau gần 10 năm trong lao tù cộng sản, mẹ tôi vẫn bán thuốc lá lẻ, chúng tôi sau nhiều lần bị đánh rớt Đại Học, đành phải tìm việc vặt vãnh để kiếm sống. Đôi khi tôi tự hỏi, cuộc đời mình sẽ ra sao, liệu mình có thể có một mái gia đình, vợ con như bao người khác không trong khi mà cả gia đình mình không hề thấy một con đường nào trước mặt để vươn lên, để sinh sống với mức trung bình!? "Mọi người sinh ra đều bình đẳng .. và ai cũng được quyền mưu cầu hạnh phúc ..." câu ấy nghe có vẻ hiển nhiên và dễ dàng quá; nhưng phải sống dưới chế độ cộng sản, việc gì cũng bị truy xét lý lịch đến ba đời, mới thấm thía ý nghĩa và hiểu được vì sao người ta dùng câu ấy để mở đầu cho bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền bất hủ.

Một ngày khoãng đầu năm 1990, công an phường đến đưa cho ba tôi một tờ giấy có tiêu đề và đóng dấu của Công An Thành Phố, nội dung vỏn vẹn "đến làm việc". Gia đình tôi lo sợ là ba tôi sẽ bị bắt vô tù lại, ba tôi thì lẳng lặng mặc áo ra đi, hình như các ông "sĩ quan học tập" về đều trở thành triết gia, bình thản chấp nhận thực tại. Hay là thân phận của con cá nằm trên thớt, thôi thì muốn băm vằm gì tùy ý.

Rồi ba tôi về nhà với một tin vui mà cả nhà tôi có nằm mơ cũng không thấy được, công an thành phố kêu ba tôi về làm đơn nộp cho Sở Ngoại Vụ vì gia đình tôi được Nhà Nước "nhân đạo" cho đi định cư ở Hoa Kỳ! Thật không sao kể xiết nổi vui mừng của gia đình tôi với tin này, đang từ một cuộc sống tuyệt vọng nơi quê nhà mà nay được ra đi đến một quốc gia tự do, giàu mạnh nhất thế giới! Những ngày sau đó lại cũng là mẹ tôi đi vay mượn, bán những món đồ cuối cùng trong nhà chỉ để có tiền làm bản sao photocopy các giấy tờ "Ra Trại" của ba tôi, khai sinh của chúng tôi, đóng tiền cho "Dịch Vụ", ... để làm thủ tục xuất cảnh. 

Chỉ khoảng 6 tháng sau là gia đình tôi lên máy bay để bay qua trại chuyển tiếp bên Thái Lan. Tôi lên máy bay, ngồi nhìn xuống phi trường Tân Sơn Nhất dưới kia mà nước mắt cứ trào ra không ngăn được. Thế là hết, đất nước này của tôi, thành phố Sài Gòn này của tôi, nơi mà tôi sinh ra và lớn lên, một lát nữa đây sẽ vĩnh viễn rời xa, bao nhiêu vui buồn ở đây, mai sau chỉ còn trong kỷ niệm! Tôi quay lại nhìn thấy ba tôi mặt không lộ vẻ vui buồn gì cả, còn mẹ tôi thì nhắm mắt như đang cầu nguyện và mẹ tôi cứ nhắm mắt như thế trong suốt chuyến bay cho đến khi đặt chân xuống Thái Lan, mẹ tôi mới nói: "Bây giờ mới tin là mình thoát rồi!" Sau khoảng 3 tuần ở Thái Lan, gia đình chúng tôi lên máy bay qua Nhật, rồi đổi máy bay, bay đến San Francisco, Hoa Kỳ.

Ngày đầu tiên đến Mỹ được người bà con chở đi siêu thị của người Việt, thấy lá cờ Việt Nam bay phất phới trên mái nhà, mẹ tôi nói: "Ui chao, lâu lắm mình mới thấy lại lá cờ ni, cái cờ quốc gia của mình răng mà hắn hiền lành, dễ thương hí?". Rồi mẹ kêu tôi đi hỏi mua cho mẹ một lá cờ quốc gia bằng vải, đem về cất vào ngăn trên trong tủ thờ.

Chúng tôi dần dần ổn định cuộc sống, cả nhà đều ghi tên học College, mẹ tôi cũng đi học College nữa và xem ra bà rất hứng thú với các lớp ESL (English as a Second Language); đặc biệt là các lớp có viết essays (luận văn). 

Mẹ tôi viết luận văn rất ngộ nghĩnh, thí dụ đề tài là "Bạn hãy nói các điểm giống nhau và khác nhau của một sự việc gì đó giữa nước Mỹ và nước của bạn" thì mẹ tôi lại viết về lá cờ quốc gia. Ý mẹ tôi (mà chắc chỉ có mình tôi hiểu được) là nước Việt Nam có đến hai lá cờ khác nhau với hai chế độ tương phản nhau mà người Mỹ thời này hay ngộ nhận cờ Việt Nam là cờ đỏ sao vàng của Việt cộng; trong khi lá cờ đó không phải là lá cờ thiêng liêng của người Việt tại Mỹ. Rải rác trong suốt bài luận văn dài tràng giang đại hải của mẹ tôi là những mẩu chuyện thật mà mẹ tôi đã trải qua suốt thời gian sống dưới chế độ Việt cộng. Mẹ tôi kể là mẹ thấy bà giáo Mỹ đọc say mê (tôi nghĩ có lẽ là bà giáo Mỹ sống ở nước tự do, dân chủ không thể ngờ là có những chuyện chà đạp, bức hiếp con người như thế dưới chế độ cộng sản). Khi bài được trả lại, tôi cầm bài luận của mẹ tôi xem thì thấy bà giáo phê chi chít ngoài lề không biết bao nhiêu là chữ đỏ: "interesting! ", "Narrative", "I can’t believe it!",... và cuối cùng bà cho một điểm "D" vì... lạc đề! 

Cuộc sống chúng tôi dần dần ổn định, vô Đại Học, lấy được bằng cấp, chứng chỉ, rồi đi làm, cuộc sống theo tôi như thế là quá hạnh phúc rồi. Dạo đó, có anh chàng Trần Trường nào đó ở miền Nam California, tự nhiên giở chứng đem treo lá cờ đỏ sao vàng của Việt cộng trong tiệm băng nhạc của anh ta làm cho người Việt quanh vùng nổi giận, đồng bào đem cả ngàn lá cờ quốc gia, nền vàng ba sọc đỏ đến biểu tình trước tiệm anh ta suốt mấy ngày đêm. Mẹ tôi ngồi chăm chú xem trên truyền hình và nói với tôi: "Tinh thần của người ta còn cao lắm chớ, mai mốt đây mà về thì phải biết!" Ý mẹ tôi nói là sau này khi không còn cộng sản ở Việt Nam nữa thì chắc đồng bào sẽ hân hoan trở về treo lên cả rừng cờ quốc gia chớ không phải chỉ chừng này đâu.

Thời gian trôi nhanh quá, chúng tôi đã xa quê hương gần 20 năm, Việt cộng vẫn còn đó, vẫn cai trị đất nước tôi. Sau này do chúng tôi, kể cả cha chúng tôi nữa, đều học xong và ra đi làm, không ai có thể chở mẹ tôi đi học ESL nữa nên mẹ tôi phải ở nhà thui thủi một mình, buồn lắm. Có lần tôi hỏi mẹ có muốn về Việt Nam một chuyến để thăm bà con lần cuối không, mẹ tôi nói: "Không, về làm chi, rồi mình nhớ lại cảnh cũ, mình thêm buồn; khi mô mà hòa bình rồi thì mẹ mới về!" Ý mẹ nói "hòa bình" nghĩa là khi không còn cộng sản nữa. 

Rồi mẹ tôi bệnh, đưa vô nhà thương, bác sĩ chẩn đoán mẹ tôi bị ung thư phổi, cho về nhà để Hospice Care đến chăm sóc (Hospice là các tổ chức thiện nguyện ở khắp nước Mỹ, nhiệm vụ của họ là cung cấp phương tiện, thuốc men miễn phí nhằm giảm nhẹ đau đớn cho những người bệnh không còn cứu chữa được nữa). Mẹ tôi mất không lâu sau đó. Mẹ nằm lại đất nước Mỹ này và vĩnh viễn không còn nhìn thấy lại quê hương mình lần nào nữa.

Trong lúc lục giấy tờ để làm khai tử cho mẹ, tôi tìm thấy chiếc ví nhỏ mà mẹ tôi vẫn thường dùng để đựng ít tiền và các giấy tờ tùy thân như thẻ an sinh xã hội, thẻ căn cước,.. Trong một ngăn ví là lá cờ vàng ba sọc đỏ bằng giấy, khổ bằng chiếc thẻ tín dụng mà có lẽ mẹ tôi đã cắt ra từ một tờ báo nào đó. Tôi bồi hồi xúc động, thì ra mẹ tôi vẫn giữ mãi lá cờ quốc gia bên mình, có lẽ lá cờ vàng hiền lành này đối với mẹ tôi cũng thiêng liêng như linh hồn của những người đã khuất.


NGUYỄN KIẾN VIỆT

Saturday, 1 June 2019


DƯỚI BÓNG MÁT CỦA LÁ CỜ "VNCH" 
- Hoàng Ngọc Mai


Bài nầy tôi muốn nói cho những kẻ cứ mỗi lần vén hai cái mép mồm lên nói là phát ra tiếng “Ba Que”. Theo tôi thấy, thì những kẻ hay dùng cái từ 3/// đó thường còn trẻ, đa số chưa đến 60, có nghĩa là vào năm 1975 chỉ còn là con nít. Còn những người lớn tuổi hơn, thậm chí cả đảng viên, họ cũng nói một cách khác. Ngay cả từ Ngụy Quân và Ngụy Quyền cũng đã được chính thức gỡ xuống. Cho rằng họ là những kẻ “chiến thắng” một cuộc chiến đi, nhưng tâm lý mặc cảm thua kém của họ vẫn thể hiện qua rất nhiều mặt. Những giá trị của xã hội thời VNCH vẫn còn đó, làm cho kẻ chiến thắng ăn ngủ không yên. Hằng triệu người Bắc di cư vào Nam, sau chiến thắng Điện Biên Phủ. Hằng triệu người khác vượt biển Đông để từ bỏ chế độ CS sau chiến thắng 1975. Rồi sau 1975, bao nhiêu triệu người miền Bắc lũ lượt kéo vào miền Nam làm việc và sinh sống. Hà Nội là thủ đô, được đảng CS chăm sóc trước miền Nam những 30 cơ mà? Sao không có làn sóng dân Nam kéo về Hà Nội? Đảng tuyên truyền rằng nhờ Mỹ đổ tiền vô nên miền Nam phồn thịnh! Sao lại bảo là Mỹ ác lắm đem quân vô giết dân Việt. Điều nào đúng?

- Cả hai điều sai ! Nói rằng thiên nhiên miền Nam trù phù hơn. Đó là ngụy biện hoặc là dốt nát. Kart Marx đã sai lầm cơ bản ở điểm nầy khi xây dựng lý thuyết Cộng Sản. Theo lý thuyết đó, đất đai và phương tiện sản xuất là suối nguồn của sự giàu có, nên CS không cho tư nhân có quyền sở hữu đất đai và phương tiện sản xuất. Nhưng thật ra sự phong phú nằm nơi con người, đất nước nào biết chăm sóc và trân trọng con người, đất nước đó sẽ hưởng được sự thịnh vượng.

Hãy so sánh Nam và Bắc Hàn. Nam Việt và Bắc Việt cũng không ngoại lệ. Miền Nam lúc nào cũng bị quân CS đánh phá và khủng bố, chính quyền dân chủ non trẻ với nhiều CS nằm vùng, mà vẫn xây dựng được cuộc sống hài hòa cho người dân. Phát triển mọi mặt từ kinh tế, giao thông công cộng, y tế , giáo dục... Đó là lý do tại sao miền Nam thịnh vượng. Và cái trình độ dân trí đó đã kéo miền Nam vượt lên hẳn so với Hà Nội.

Rồi những người miền nam liều mình vượt biển để tìm con đường sống trong cái chết. Nếu chẳng may bị bắt trở lại thì bị tù đầy với tội danh là “phản quốc”. Khi họ ổn định cuộc sống nơi nước ngoài, gửi những đồng tiền do chính sức lao động của họ về cho thân nhân ở trong nước thì đảng lại gọi họ là "kiều bào", "khúc ruột ngàn dậm", nghe sự nịnh nọt trơ trẻn mắc ói! Còn mấy cái mồm tuyên truyền thì kêu đi ra nước ngoài ăn bơ thừa sửa cặn...Nhờ những đồng tiền "bơ thừa sửa cặn" đó mà kinh tế VN vượt qua thời kỳ khô cằn do đường lối kinh tế XHCN, mọi thứ đều quốc doanh hóa, nhà nước quản lý hết....Đến lúc hết thở, nên nhà nước hết hồn, đành buông xả ra gọi là “đổi mới”! Qua đó, có phải cái bóng mát của VNCH vẫn che cho dân trong những lúc khó khăn đó đến ngày hôm nay?

Vậy đó, Cộng Sản Bắc Việt vi phạm những hiệp ước quốc tế để giành chiến thắng nhưng những giá trị Nhân Bản của VNCH càng lúc càng âm ỉ đốt nóng những trái tim Việt Nam. Các người cứ dùng lời lẽ sất xược để tỏ vẻ khinh miệt người khác càng làm lộ rõ các người dốt nát và kém văn hóa mà thôi. Cộng Sản Chủ Nghĩa là đỉnh cao của Xã Hội Chủ Nghĩa. Mà XHCN cũng vỡ tan theo liên bang Sô Viết rồi, còn Thiên Đàng Cộng Sản có nằm mơ cũng không gặp. Vậy mà các người cố gào 3/// để làm cho mình cao hơn ư? Rất tiếc cái chính nghĩa Cộng Hòa đó vẫn sang mãi trong lòng dân Việt, nhất là nhân dân miền Nam. Có lẽ phải dùng đến những con số để chứng minh cho thấy cả guồng máy của nhà nước XHCNVN đã và đang sống dưới bóng mát của lá cờ mà họ gọi là 3/// đó. Các người cứ lục tung hết sổ sách của cái gọi là “chính quyền XHCNVN” lên mà xem tổng ngân sách nhà nước dùng để trả lương cho toàn bộ công nhân viên chức nhà nước là bao nhiêu. Rồi các người xem con số đó có phải chưa bằng một nửa số tiền Việt Kiều gửi về hàng năm, trung bình là 10 tỷ USD, có năm cao hơn. Như vậy các người không ngủ dưới bóng mát của lá cờ vàng ba sọc đỏ là gì?

Tôi sẽ dẫn giải cho các người thấy, cả nước VN từ sau 1975 đến nay vẫn tiếp tục sống dưới bóng mát của lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ.

Từ ngày Sài Gòn bị “phỏng giái”, (người dân Miền Nam nói như vậy đó, nói lái là một nét đặc trưng trong văn hóa bình dân của dân nam kỳ), thì một mặt trận tiêu diệt Văn Hóa miền Nam được phát động rất quy mô và triệt để. Đó là trận chiến “Tẩy Não” dân Miền Nam, nhằm loại bỏ tư tưởng và ý thức hệ Tự Do Dân Chủ. Tất cả văn hoá phẩm từ sách báo đến âm nhạc đều bi tiêu hủy và cấm đoán. Nhưng làm sao trói buộc được tư tưởng của con người chứ? Nhà nhà nộp sách đem đốt, việc nầy không khó, nhưng cấm dân miền Nam hát những bản nhạc đã in sâu vào tim vào óc của họ thì quả là không thể được. Khi mọi thứ đã hoang tàn đổ nát kể cả lòng người dân lành, thì những dòng nhạc trữ tình khe khẻ quay trở về như làn gió nhiệm mầu xoa dịu bớt cái nổi thống khổ của đời thường XHCN. CSVN gọi dòng nhạc đó là “Nhạc Vàng” để cân với dòng “Nhạc Đỏ” sặc mùi chém giết mà giai điệu và tiết tấu mang đậm sắc thái TC. Nhưng tới hiện tại thì họ trở nên ganh tị với cái tên gọi đó, vì nó đích đáng và đúng trên nhiều khía cạnh.“Nhạc Vàng” không cổ súy chiến tranh mà chỉ biểu lộ những đau thương của con người trong thời chiến. Vậy tại sao người ta cấm Nhạc Vàng? Có phải người ta sợ cái bóng dáng thiên thần dịu dàng và ngọt ngào đầy tình người sẽ làm hiện thân của Ác Quỷ nổi trội rỏ nét hơn chăng?

“Nhạc Vàng” một tòa lâu đài văn hóa Việt Nam Cộng Hòa bất diệt, chẳng những không hoen rỉ qua thời gian mà còn lóng lánh hơn như một kho báu cho mọi tầng lớp con dân VN suốt 3 miền và kể cả những kẻ từng lên án, vùi dập lẩn sợ sệt nó. Bao nhiêu người đã khai thác cái kho báu vô tận nầy.

“Nhạc Vàng” loài hoa mỹ miều kiêu sa, mọc lên từ bom đạn chiến tranh, tồn tại qua bao sự vùi dập, thể hiện tính Nhân Bản của một xã hội đầy tình người, đáng được trân quý như vàng. Hơn nữa thế kỷ qua, chưa có một đối thể nào lăm le đứng gần chứ đừng nói là soán ngôi.

“Nhạc Vàng”, một thứ phụ gia kỳ diệu, không thể thiếu được khi thưởng thức một ly cà phê ngon hay một chén trà thanh thoát. Một tay guitar và nhạc vàng luôn là tâm điểm cho những buổi nhậu bình dân.

“Nhạc Vàng”, một loại trầm hương hảo hạng cho bất kỳ cuộc họp mặt nào từ quê ra tỉnh, từ đám cưới đến đám tang, từ sân khấu đại nhạc hội hàng ngàn khán thính giả đến quán cà phê dăm ba người cuối phố, thậm chí là niềm giải trí duy nhất trong chốn lao tù...

“Nhạc Vàng”, là ánh lửa rực rỡ của con Phượng Hoàng hồi sinh từ tro bụi sau khi những người nhân danh CSCN đã giết nó bằng mọi khả năng của họ. Ánh lửa đó đã bùng lên, lan tỏa đến từng trái tim của chính những người mang danh hiệu là Đảng Viên ĐCSVN, bất luận là ở đâu, Nghệ Tỉnh, Hà Nội hay Sài Gòn!

Nói mãi về “Nhạc Vàng” VNCH không bao giờ cạn ý.

Nếu những lời lẽ quanh co trên đây chưa thực sự vẻ ra cái bóng mát của lá cờ vàng, chưa chứng minh được âm nhạc VNCH là Vàng ròng 24 kara thì tôi xin được dẩn quý vị vào yếu tố kinh tế của Nhạc Vàng vậy. Từ hải ngoại đến quốc nội, bao nhiêu doanh nghiệp phát triển nhờ Nhạc Vàng, bao nhiêu ca sĩ thành danh và nên sự nghiệp, bao nhiêu người trở nên giàu có, bao nhiêu công ăn việc làm cho cái kỹ nghệ âm nhạc nầy, từ thời băng từ, đến đĩa từ, CD, kế đến phong trào Karaoke, bao nhiêu kỹ thuật viên, phòng thâu, ca nhạc sĩ, cơ sở sản xuất, phát hành, bán sĩ lẻ, thiết bị âm thanh, ..v.v và v.v....
Bao nhiêu Đại Nhạc Hội, tụ điểm ca nhạc... Biết bao nhiêu ca sĩ, từ Bắc chí Nam đã thành triệu phú đô la nhờ vào cái bị gọi là " Văn Hóa Nô Dịch" đó.

“Nhạc Vàng” đã tham gia với người dân cả nước trong việc mưu sinh hàng ngày, từ quán cà phê, đến hang loạt xe đò đường dài, đến anh bán kẹo kéo, đến những em bán hàng rong hằng đêm trên phố, đến những người hành khất . . .Lớp học hát , học đàn nở rộ, tiệm sản xuất đàn guitar gia tăng, quán cà phê nhạc sống, bình dị mà trữ tình ngày càng phổ biến.
Một chiếc điện thoại thông minh, một cái mi-crô không dây, khách ngồi uống nước mía bên vệ đường cúng có thể chia sẻ với nhau một bản tình ca... ấm áp. Cái bóng mát đó càng ngày càng mở rộng ra trên nhiều lảnh vực của cuộc sống và địa phưong, lan dần đến tận các tỉnh miền Bắc... Đó không phải là bóng mát từ nên âm nhạc Việt Nam Cộng Hòa thì là gì, lửa hỏa ngục chăng?

Tôi đã thấy, ca sĩ bật nhất ĐVH, tranh thủ cho ra mắt 2,3 album nhạc vàng trong vòng một tháng, hát giành hát giựt, sợ ca sĩ khác hát trước, mất số bán. Như một tên ăn trộm, khám phá ra kho báu, hốt vội hốt vàng, nhạc vàng là vàng rồng đó.Tôi đã thấy cũng ĐVH hát “Cho một người nằm xuống” , dĩ nhiên là hát để thu tiền, có bao giờ ĐVH nghĩ đến những trái ngọt nầy do ai vun trồng mà nên? Sao không hát cho người thương binh VNCH còn sống vất vưởng ngày hôm nay. Mang danh một điva, một nghệ sĩ , ĐVH nếu có tâm hồn nghệ sĩ, sao không dám một có lần tri ân những người đã nằm xuống để bảo vệ cho thể chế đã sản sinh ra cái kho báu âm nhạc nầy. Phải chăng vì không có tâm hồn mà chỉ hát vì lòng tham nên bị người đời gọi là Ca Nô ? Tôi đã xem video clip của đại ca...sĩ Ngọc Sơn, đại gia từ nhạc vàng, hát trong một hội trường đầy ấp khán giả là quân đội mặc quân phục đại cán, ngực đầy huân chương “cách miệng”. Những ca khúc nhạc vàng cất cao, cả hội trường đứng dậy, hai tay đưa lên cao, đung đưa theo dòng nhạc....



Các vị đa số là đảng viên, các vị chắc đã học tập lý luận nhiều lắm, quý vị có thấy một nghịch lý vô cùng to lớn ở đây không? Hoặc là các vị có thấy xấu hổ trong lòng không? Cái mà quý vị diệt tận, giết sạch ngày hôm qua, thì hôm nay ngồi dưới cái bóng mát của cái “xác khô” VNCH mà chia sẽ hương thơm ngào ngạt của nó. Các người là kẻ chiếm và thắng, các người hành hạ, chà đạp kẻ thất cơ lỡ vận nhiều rồi, chúng tôi không màng, lịch sử sẽ có lúc trả lại công đạo.

Nếu quý vị mạt sát VNCH thì móc cổ mà ói ra hết những gì quý vị nuốt vô từ nền văn hóa VNCH đi.
Còn như quý vị trơ trẻn, miệng thì mỉa mai : “đu càng, ba que, quần què” mà giành nhau đưa tay vào chắm mút, chúng tôi khinh lắm.

Hoàng Ngọc Mai