Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.
Showing posts with label VCNVLeNguyenHongTLan. Show all posts
Showing posts with label VCNVLeNguyenHongTLan. Show all posts

Tuesday, 11 March 2014

CÓ THỂ LÊ NGUYÊN HỒNG và TRỊNH HỮU LONG CHỈ LÀ 1 NGƯỜI- TÊN NẦY HIỆN NẰM Ở THÁI LAN CŨNG LÀ CON GÀ ẤP TRỨNG ĐÁ CỦA VỊT TIỀM ./- Mt68

Tuan Le
To PhoNang@yahoogroups.comLe Hong

Mar 11 at 5:34 PM

This message contains blocked images.

Kính thưa Quý Vị,

Tựa bài "Gián Điệp Dân Chủ" bên dưới đây ghi tác giả là LS Trịnh Hữu Long. Nhưng nếu search trên Google thì thấy tác giả là nhà báo Lê Nguyên Hồng, đăng trên   http://tinhamburg.blogspot.com.au/2010/12/gian-iep-dan-chu-tuc-bach-tuoc-cong-an.html   
  

Montag, 20. Dezember 2010

Gián Điệp Dân Chủ tức "Bạch Tuộc, Công An An Ninh Việt Nam"

Lê Nguyên Hồng
 

Theo thông tin công khai thì Bộ Công An Việt Nam hiện nay có hai Tổng cục an ninh, đó là Tổng cục an ninh I (đối ngoại) và Tổng cục an ninh II (nội địa). Riêng Tổng cục an ninh I gồm có tới 5 Cục bảo vệ chính trị, đó là A35, A36, A37, A38, A39. Chính các đơn vị thuộc Cục bảo vệ chính trị nói trên, và Tổng cục an ninh II là những đơn vị trực tiếp đàn áp các nhà đấu tranh trong nước, đồng thời phá rối cộng đồng người Việt hải ngoại. Cơ quan công khai của các đơn vị này đóng ở 15 Trần Bình Trọng, 44 Yết Kiêu, 58 B Trần Nhân Tông (đều ở Hà Nội), và nằm trong sở công an các tỉnh thành, cũng như nhiều địa chỉ bí mật khác trên toàn quốc…


Rất mong Quý Vị cho biết thêm nguồn gốc xuất xứ của bài viết bên dưới, để tránh việc nhập nhằng gây hoang mang hiểu lầm khi có sự vô tình (hay cố ý) "gán ghép" nội dung tác giả và nhận định cá nhân về 1 sự việc khác đang xảy ra. 
Kính
Tuan Le

On Monday, 10 March 2014 8:08 PM, Vinh Tran <vinhtran694@yahoo.com> wrote:

Thưa quí vị,
Đọc qua bài "Gián điệp Dân Chủ" của Luật sư Trịnh Hữu Long, tôi cho rằng đó là một bài khá rõ nét về các hoạt động của cộng sản Việt Nam trong và ngoài nước.
Một trường hợp đặc biệt mà tôi đang quan tâm: Bà Trần Thị Ngọc Minh mẹ của cô Đỗ Thị Minh Hạnh.
Gia đình bà Trần Thị Ngọc Minh là một gia đình được cộng sản phong cho danh hiệu "Gia đình có công với cách mạng". Bản thân bà Minh là "cán bộ Hội Chữ Thập Đỏ tại địa phương".
Chúng ta cần cảnh giác trước những trường hợp này.
Kính chào đoàn kết,

Trần Văn Vĩnh

---------- Forwarded message ----------
From: hung vu <vhungvu07@yahoo.com.au>
Date: 2014-03-06 17:40 GMT+11:00
To: 
Subject: [VN-TD] Nguyễn Hưng Quốc - Nhìn Ukraine, nghĩ về Việt Nam


Thứ Ba, ngày 25 tháng 2 năm 2014


“Gián điệp Dân Chủ”

Trịnh Hữu Long 

                   

Theo thông tin công khai thì Bộ Công An Việt Nam hiện nay có hai Tổng cục an ninh, đó là Tổng cục an ninh I (đối ngoại) và Tổng cục an ninh II (nội địa). Riêng Tổng cục an ninh I gồm có tới 5 Cục bảo vệ chính trị, đó là A35, A36, A37, A38, A39. Chính các đơn vị thuộc Cục bảo vệ chính trị nói trên, và Tổng cục an ninh II là những đơn vị trực tiếp đàn áp các nhà đấu tranh trong nước, đồng thời phá rối cộng đồng người Việt hải ngoại. Cơ quan công khai của các đơn vị này đóng ở 15 Trần Bình Trọng, 44 Yết Kiêu, 58 B Trần Nhân Tông (đều ở Hà Nội), và nằm trong sở công an các tỉnh thành, cũng như nhiều địa chỉ bí mật khác trên toàn quốc…


Sau năm 1975, hàng loạt các viên tình báo (gián điệp) chiến lược gạo cội nổi tiếng của Miền bắc Việt Nam đã công khai lộ diện như: Ông Hai Trung (Phạm Xuân Ẩn), ông Ba Quốc (Đặng Trần Đức), ông Sáu Trí (Nguyễn Đức Trí), ông Tư Cang (Nguyễn Văn Tào), ông Mười Nho (Nguyễn Xuân Mạnh), ông Ba Minh (Nguyễn Văn Minh), ông Ba Lễ (Nguyễn Văn Lễ) và một số người khác. Nhưng những người thận trọng hơn thì cho rằng, còn có nhiều những nhân vật quan trọng giấu mặt khác vẫn đang hoạt động trong lòng cộng đồng người Việt hải ngoại dưới vỏ bọc là quân, cán, chính Việt Nam Cộng Hòa di tản, tị nạn…

Câu chuyện gián điệp ở Việt Nam đã có từ rất xa xưa, điển hình là chuyện Trọng Thủy – Mỵ Châu thời An Dương Vương. Đó có lẽ là một truyền thuyết, nhưng những hậu quả bi thương của vụ án “ăn cắp nỏ thần” mãi mãi là một bài học lớn đối với những ai không biết cảnh giác với đối phương.

Đối với Phong Trào Đấu Tranh Dân Chủ Việt Nam, khi mà phong trào vẫn chỉ đang ở giai đoạn hình thành. Nhưng rất nhiều nhà đấu tranh đã bị bắt bớ, bị thủ tiêu bí mật, cũng như bị xử tù, mà họ không hề biết rằng: Họ đã bị những chiếc “vòi bạch tuộc” an ninh Cộng Sản, dùng những viên gián điệp giấu mình dưới đủ mọi hình dạng vỏ bọc để tấn công khủng bố họ.

Hầu hết các thành viên đấu tranh trong nước đều vì lý do bị chế độ ngược đãi mà đứng lên đấu tranh, một số khác từng là dân oan đi đòi quyền lợi, lâu dần trở thành nhà đấu tranh lúc nào không hay. Chỉ một số ít nào đó là những người xuất phát từ ý thức về trách nhiệm của cá nhân mình trước vận mệnh của đất nước, hiểu rõ bản chất thối nát tàn bạo của chế độ Cộng Sản mà lên tiếng. Vì vậy họ không phải là những nhà đấu tranh chuyên nghiệp, hoặc còn lâu mới đến độ chuyên nghiệp. Thế nhưng họ vẫn đang phải đối mặt với một lực lượng công an hùng hậu, trang bị hiện đại, huấn luyện bài bản, sẵn sàng ra tay với những đòn xảo quyệt. Đó là một khó khăn vô cùng lớn đối với những thành viên đấu tranh ôn hòa.

Để đàn áp Phong trào đấu tranh dân chủ Việt Nam. Ngoài việc công an dùng các gián điệp công nghệ, trang bị phương tiện kỹ thuật hiện đại để nghe lén, phá sóng điện thoại, dùng Hacker tấn công các trang báo phi Cộng Sản trên mạng Internet, xâm nhập các máy tính cá nhân, mở trộm Email vv.., ta có thể liệt kê thêm những dạng gián điệp khác của họ như sau:

Hàng ngày các nhân viên an ninh mặc thường phục được tỏa đi khắp nơi để theo dõi, canh gác và trực tiếp trấn áp, bắt bớ các nhà đấu tranh. Họ sẵn sàng tiếp xúc, dụ dỗ, kết thân, hòng lung lạc tinh thần các nhà đấu tranh. Đó là những loại gián điệp nửa công khai “đแnh gần”. Lực lượng này chủ yếu sử dụng nhân viên công an an ninh cấp Huyện, Quận và Tỉnh, Thành phố.

Thứ hai, đó là những loại gián điệp nằm vùng. Loại này trực thuộc các Tổng cục an ninh, dưới vỏ bọc làm công việc cụ thể nào đó ngoài ngành công an, chuyên thu thập tin tức mới từ địa phương. Phương thức này chủ yếu họ áp dụng trong các ngành “nhạy cảm” như Du Lịch, Ngoại Giao, Văn Hóa, Truyền Thông. Loại gián điệp này nếu như được lệnh, sẽ sẵn sàng tuyên bố “đấu tranh dân chủ” sau đó gia nhập các tổ chức đấu tranh trong nước nhằm phá hoại từ bên trong…

Thứ ba, Một lực lượng gián điệp (tạm gọi là lực lượng Hòa Nhập), được “đแnh” vào các nước Âu, Mỹ, sang các nước láng giềng như Lào, Cam Pu Chia, Thái Lan. Điều này thì chắc chắn nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam đã làm từ ngay sau ngày 30/04/1975. Những nhân viên gián điệp này, dưới vỏ bọc là làm những công việc, ngành nghề chính thức cho nhà nước Cộng Sản Việt Nam và cho cả tư nhân. Họ sẽ móc nối với những tên chỉ điểm, cò mồi mà công an Việt Nam tuyển dụng từ nhiều nguồn, nhưng nhiều nhất là từ tù hình sự, có mức án nhẹ, hợp lý hồ sơ rồi giả dạng làm người tị nạn, người lao động. Hai dạng gián điệp này sẽ cùng nhau xâm nhập vào các tổ chức đấu tranh chống Cộng ở nước ngoài.

Những viên công an chính hiệu, và cả những tên “chim mồi” chỉ điểm hiện nay đang lén lút xâm nhập, tham gia đấu tranh và phá rối Phong Trào Đấu Tranh Dân Chủ, chính là những tên gián điệp dân chủ. Chúng đang hiện diện cả ở trong nước và nước ngoài, giữa cộng đồng người Việt.

Sẽ có người ngỡ ngàng vì cụm từ “Gián điệp Dân Chủ”. Đây là một loại hình gián điệp không mới, nó chỉ mới đối với những ai bàng quan mất cảnh giác, thiếu thận trọng trong việc kết bạn quan hệ đấu tranh.

Chuyện công an Việt Nam bắt bớ hàng loạt nhà đấu tranh ở Hà Nội, Hải Phòng, treo biểu ngữ hồi tháng 07 và tháng 08/2008. Rồi chuyện họ bắt cóc các nhà hoạt động đấu tranh chính trị từ Cam Pu Chia đem về Việt Nam xét xử như các vị nhà sư Tim Sakhom, Thích Trí Lực, gần đây là vợ chồng anh chị Phạm Bá Huy, Phạm Thị Phượng tại Bang Kok – Thái Lan, đặc biệt là vụ mất tích tại Phnompenh năm 2007 của Lê Trí Tuệ – Thành viên Khối 8406, đảng viên Đảng Thăng Tiến – Là các nạn nhân trực tiếp điển hình của những tên gián điệp dân chủ.

Vậy làm cách nào để đề phòng và kịp thời phát hiện được những kẻ luôn xưng là anh em đấu tranh dân chủ, nhưng lại sẵn sàng cầm dao đâm lén sau lưng chúng ta? Đây là một việc vô cùng khó, nhưng không phải là không làm được. Chính xác hơn là các nhà đấu tranh không thể không làm…

Đối với những nhà đấu tranh đang còn hoạt động bí mật thì họ sẽ biết những nguyên tắc căn bản nhất, đó là: Hoạt động theo nhóm, chỉ nên biết những người trực tiếp có trách nhiệm quan hệ và liên lạc với mình, chỉ tiếp xúc làm việc với người thứ ba khi được một đồng đội đủ tín nhiệm giới thiệu vv…

Đối với những nhà đấu tranh công khai. Khi đã quyết định công khai hóa hoạt động đấu tranh của mình, một nhà đấu tranh công khai trong nước và cả ở hải ngoại muốn cho sự lên tiếng của mình có sức mạnh thuyết phục, họ cần phải công khai họ tên, địa chỉ Email, bút danh (nếu có), thậm chí là cả địa chỉ nơi mình sinh sống. Nhiều người sẽ nói: Như thế thì sẽ rất nguy hiểm cho người đấu tranh, khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”, Điều đó đúng, nhưng đấu tranh chống Cộng không hề là một trò chơi, tham gia đấu tranh là chấp nhận hy sinh mất mát, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng. Vậy việc công khai danh tính chỉ là chuyện hết sức bình thường…

Đối với những nhà đấu tranh ở hải ngoại đang khá an toàn trong sự bảo vệ của xã hội dân chủ, lại không dám công khai danh tính, thậm chí viết bài cũng phải dùng hết bút danh này đến bút danh khác (xin hiểu đây không phải là một lời chỉ trích). Những người ấy rõ ràng là không được sự tín nhiệm của cộng đồng. Nếu họ đấu tranh thật, thì những việc làm của họ cũng sẽ không đem lại bất cứ một hiệu quả đáng kể nào…

Ở trong nước, chính sự công khai tên tuổi mình của các nhà đấu tranh, lại là việc trang bị cho họ một chiếc “áo giáp” bảo vệ hữu hiệu. Khi một người đã công khai danh tính thì các đài phát thanh, các báo và các thành viên đấu tranh người Việt sẽ biết đến họ. Nếu họ bị bắt bớ, đánh đập, hay khủng bố tinh thần thì ngay lập tức công luận sẽ lên tiếng đấu tranh bảo vệ lẽ phải cho họ, đó là điều hết sức quý báu.

Một ai đó tự nhận mình là người đấu tranh công khai, cái gì cũng tỏ ra hiểu biết, gặp nhà đấu tranh nào cũng thân mật trao đổi sôi nổi. Nhưng họ lại không hề có một hành động đấu tranh gì trên thực tế, như đấu tranh trực diện với chính quyền địa phương mình sinh sống, viết bài, phát biểu trên các đài phát thanh, thì hẳn là những đối tượng ấy “có vấn đề”.

Nhưng ngay cả trong trường hợp ai đó có một vài bài viết ở dạng “nửa nạc nửa mỡ” vô thưởng vô phạt, và cũng có đôi lần phát biểu trên các đài phát thanh hải ngoại theo những dạng bài viết nêu trên, thì chúng ta cũng cần phải có thời gian kiểm chứng. Vì báo chí tự do trên mạng Internet có thể đăng bất cứ bài viết nào, của bất cứ ai gửi đến cho người biên tập. Tương tự, các đài phát thanh tiếng Việt ở hải ngoại cũng có thể phát đi lời phát biểu mang tính chung chung của một ai đó, là chuyện bình thường. Dư luận sẽ không vì những bài viết và lời phát biểu như vậy làm thước đo đánh giá một người có thực sự dấn thân đấu tranh hay không.

Vì gián điệp của công an Việt Nam rất giỏi trong việc phá hoại, nếu các nhà đấu tranh dân chủ mất cảnh giác và không đầu tư tìm hiểu về các thủ đọan tinh vi của an ninh công an Việt Nam, thì dễ mắc mưu của họ. Trong trường hợp này, người viết thích mượn câu: Benefit of the doubt (lợi ích của sự nghi ngờ), nhưng theo nghĩa thuần tiếng Việt. “Lợi ích của sự nghi ngờ” không phải là đi đâu, gặp ai ta cũng lo lắng, ngờ vực. Nghi ngờ để tồn tại, nghĩa là biết đặt câu hỏi: Tại sao?

“Lợi ích của sự nghi ngờ” như vậy không phải là sự đa nghi như tính cách của nhân vật Tào Tháo. Chính “lợi ích của sự nghi ngờ” giúp cho một nhà đấu tranh dân chủ có sự nhận biết chính xác hơn về nhiệt huyết và những nỗ lực của các đồng đội đấu tranh cùng với mình.

Con người không thể sống thiếu lòng tin. Nhưng đối với một người đấu tranh, khi tin một cách vô thức, thì đồng nghĩa với việc họ vô ý thức, thiếu trách nhiệm đối với sự an toàn của chính bản thân mình, kế đến là cho đồng đội của mình nữa. “Lợi ích của sự nghi ngờ” chính là biết chọn nơi chính xác để mình gửi gắm lòng tin. Lòng tin vì vậy, cần phải có sự kiểm định.

Một viên gián điệp dân chủ bình thường, sẽ không bao giờ dám lên tiếng đấu tranh dõng dạc mạnh mẽ với nhà cầm quyền CSVN, kẻ đó sẽ không dám thẳng thắn vạch ra những bất công của xã hội Cộng Sản, tuyên bố chế độ Cộng Sản là thối nát, phản dân chủ. Người đó sẽ không bao giờ dám xưng tên họ thật, đăng hình ảnh cá nhân công khai kèm theo các bài viết đấu tranh (nếu có) của mình. Đó chính là một điểm dễ nhận thấy ở những kẻ đội lốt đấu tranh.

Có hai mục tiêu mà công an an ninh của CSVN chú trọng dùng gián điệp đội lốt “đấu tranh” tấn công. Mục tiêu thứ nhất đó là đánh vào “diện”, tức là tập trung vào mặt trận tuyên truyền nhằm hạ uy tín của các tổ chức đấu tranh chống Cộng chân chính và có thực lực. Điều này thì những cây bút khoác áo chống Cộng của họ ở hải ngoại thực hiện là tốt nhất, vì ít có ai sẽ đặt vấn đề nghi ngờ một vài nhân vật tị nạn Cộng Sản, với những hàm là sĩ quan, thậm chí tướng tá hoặc nhân viên cao cấp của chế độ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH).

Mục tiêu thứ hai là họ sẽ đánh vào “điểm”. Gián điệp dân chủ sẽ chỉ tập trung tấn công vào những tổ chức nào thực sự chống Cộng, đặc biệt là tổ chức đó có thể tạo ra những mối đe dọa lâu dài cho chế độ CS ở trong nước. Cũng trong kỹ xảo đánh “điểm” nhằm vào cá nhân, gián điệp của công an sẽ chỉ tìm cách bắt cóc thủ tiêu, đầu độc, hoặc dùng báo chí bôi nhọ thanh danh của những nhà đấu tranh có nhiều nhiệt huyết, có trình độ học vấn, có kiến thức chuyên môn tốt. Chính vì vậy mới có chuyện những nhà đấu tranh như Lê Trí Tuệ (bị bắt cóc thủ tiêu), Tim Sakhom, Thích Trí Lực, gần đây chúng ta biết thêm các ông Huỳnh Bửu Châu, Lý Thara, Đỗ Văn Nhàn vv.., bị bắt cóc đem về Việt Nam cầm tù, trong khi hàng chục, hàng trăm người tị nạn khác vẫn sống bình an tại Campuchia từ vài năm đến hàng chục năm trời là một ví dụ điển hình. Như vậy rất cần cảnh giác với một ai đó xưng mình là người đấu tranh, cứ lăng xăng phô trương là đã giúp đỡ người tị nạn này người tị nạn khác, đó chỉ là màn kịch của những viên gián điệp dạng chỉ điểm “chim mồi”, nhằm bịt mắt những người nhẹ dạ cả tin. Một người thực tâm giúp đời, giúp người thì sẽ không bao giờ khoe khoang công trạng của cá nhân mình…

Có lẽ nhân đây cũng phải kể đến một đòn ly gián khác mà công an an ninh Việt Nam thực hiện ở trong nước. Họ chỉ cần làm một “thao tác” vô cùng đơn giản bằng cách đàn áp một nhà đấu tranh N nào đó thật nặng nề tàn bạo, có thể tống giam và kết án thật cao. Nhưng đối với một vài người khác, họ lại chỉ theo dõi, ngăn cản, hoặc gọi hỏi thẩm vấn chiếu lệ. Như vậy, nếu chỉ nhận định một cách sơ sài, nhiều người sẽ cho rằng anh A, chị B có thể “có vấn đề” vì tại sao công an lại không đàn áp họ nặng nề như những người đấu tranh khác…

Thủ đoạn của công an an ninh Việt Nam thực sự là khó lường!

Trở lại chuyện gián điệp dân chủ. Gián điệp của công an Việt Nam cũng đều là con người cả. Họ đã có những thành công trong việc “chui sâu, leo cao” vào chế độ VNCH, một phần cũng là vì đặc thù của thời chiến, nên VNCH dễ mắc sai lầm trong khâu tuyển chọn nhân sự. Chính sự dễ dãi ấy, đã vô tình nâng cao tầm vóc của những viên gián điệp bình thường lên thành những siêu nhân thượng thừa. Thực tế, trên bình diện tình báo quốc tế, cơ quan phản gián của Việt Nam nói chung, chưa được xếp hạng, chưa có tên tuổi…

Điều đặc thù trong lĩnh vực đấu tranh chính trị giai đoạn hiện nay có tính chất hoàn toàn khác thời chiến, cho nên gián điệp dân chủ của công an không dễ gì chui vào hàng ngũ đấu tranh lâu dài mà không bị phát hiện vì lý do sau: Đã là người tham gia đấu tranh Dân chủ thì nhất thiết là phải làm việc, phải lên tiếng. Chính từ những việc làm, lời phát biểu, bài viết của một người, người ta rất dễ dàng nhận ra họ có phải là người đấu tranh thật sự hay không. Đó là trở ngại lớn không dễ gì vượt qua được của một viên gián điệp Dân chủ.

Ngay từ lúc này, các nhà đấu tranh Dân chủ cũng cần có kế hoạch để đoán nhận và sáng suốt nhận diện những tổ chức, và đảng phái “ma” của chế độ CSVN do lực lượng công an trực tiếp thiết kế sắp được ra đời. Nếu việc xóa bỏ Điều 4 Hiến pháp 1992 thành hiện thực, thì có thể chế độ Đảng trị ở Việt Nam sẽ tung ra hàng loạt những tổ chức chống Cộng rởm, thành lập các đảng “đối lập” bù nhìn, hòng lũng đoạn môi trường chính trị của Việt Nam. Hiện tượng này đã xảy ra trong mấy chục năm ở Việt Nam, và chỉ chấm dứt vào năm 1988, khi hai đảng bị ép làm bù nhìn là đảng Dân Chủ và đảng Xã Hội tuyên bố giải thể. Có lẽ, ĐCSVN đã có kế hoạch “Đa nguyên, Đa đảng”, nhưng bên cạnh những tổ chức, đảng phái của người Việt đấu tranh chống Cộng ôn hòa chân chính, sẽ có những đảng phái “ma” xuất hiện, và chúng vẫn là cánh tay biến hình của ĐCSVN…

Nếu công an Việt Nam, dưới sự chỉ đạo “tài tình”, “sáng suốt” theo kiểu Mafia của ĐCSVN, tức là sẽ lập ra các đảng (tạm gọi là vệ tinh) của họ, họ sẽ phải đối diện với việc “lộng giả thành chân” của các đảng vệ tinh ấy. Chuyện quyền lực, nhất lại là quyền lãnh đạo ở cấp chính phủ, sẽ là một sự cám dỗ khó lòng cưỡng nổi của một đảng phái. Trong lịch sử Việt Nam đã từng xảy ra nhiều lần, cảnh người thân ruột thịt trong gia đình các triều đại Phong kiến giết hại nhau để giành ngai vàng. Vậy một đảng chống Cộng mà các vị trí lãnh đạo vẫn là các đảng viên ĐCSVN giấu mặt, hoặc giả dạng trở cờ, thì với bản chất tham quyền cố vị, họ sẽ sẵn sàng loại bỏ ĐCSVN (thật) để lên nắm quyền. Như vậy, nếu công an Việt Nam “chế tạo” ra các đảng phái đối lập, thì các đảng đó sẽ là chiếc “thòng lọng” mà ĐCSVN tạo ra để tự thắt cổ chính mình.

Một đúc kết từ quá trình sụp đổ của chế độ Cộng Sản ở Đông Âu cho ta thấy: Trong quá trình tiếp xúc để đánh phá, đàn áp các nhà đấu tranh ôn hòa chống chế độ, có nhiều những cán bộ công an an ninh của Cộng Sản đã quay sang bí mật hợp tác với các lực lượng đấu tranh, hoặc họ cố tình làm trái lệnh cấp trên để hỗ trợ cho phong trào đấu tranh. Đây sẽ là một quy luật tất yếu sẽ xảy ra đối với trường hợp Việt Nam. Chính vì vậy, việc đấu tranh tuyên truyền giác ngộ chính lực lượng công an an ninh của Cộng Sản là điều nên làm. Chúng ta kiên quyết, nhưng mềm dẻo, thay vì quyết liệt đối đầu với cá nhân mỗi viên công an, vô tình biến họ thành kẻ thù trực tiếp của bản thân mình.

Chúng ta luôn xác định rằng: Không bao giờ, và mãi mãi không bao giờ ĐCSVN chịu hoàn trả quyền lực về lại cho người chủ của đất nước, là nhân dân Việt Nam. Mọi nỗ lực theo phương châm “hòa hợp hòa giải” chỉ là sự hài hước hiện đại, vì ai đó đã mắc lừa ngón đòn chính trị ranh ma của ĐCSVN. Chỉ khi nào sức mạnh đấu tranh của toàn dân Việt Nam biến ĐCSVN trở thành thiểu số không còn được phép nắm quyền, hoặc họ hoàn toàn bị nhân dân loại bỏ, thì đất nước Việt Nam mới có thể bắt tay vào việc xây dựng một nền chính trị Đa nguyên Đa đảng đúng nghĩa.

Vì những điều trên, nếu bất kỳ ai đang tham gia đấu tranh ôn hòa chống chế độ độc tài CSVN mà mất cảnh giác với lực lượng công an an ninh Việt Nam, thì chắc chắn họ sẽ bị công an trấn áp, lung lạc, và làm “mờ mắt” với những đòn tinh vi xảo quyệt mà nhiều người sẽ không hình dung ra được!

Hy vọng rằng bài viết này cũng là một tiếng nói cảnh báo kịp thời cho những nhà đấu tranh nào đang xem thường năng lực đàn áp, phá hoại, khủng bố giấu mặt của tình báo gián điệp, dưới tên gọi rất thân thiện: An ninh nhân dân Việt Nam.

Friday, 27 September 2013

CÁ NHÂN LÊ NGUYÊN HỒNG CŨNG CẦN QUAN SÁT ĐỂ TRÁNH HẢI NGOẠI TIẾP TỤC BỊ PHỈNH LỪA

TỘI TRẠNG HÌNH SỰ TỰ PHÔ TRƯƠNG THÀNH TỘI CHỐNG CỘNG LÀ PHỈNH LỪA HẢI NGOẠI./- Mt68

Lê Nguyên Hồng


Mấy hôm nay tôi liên tục nhận được những thông tin cá nhân về anh Trương Quốc Việt – một người thanh niên trẻ hiện đang tạm cư tại tiểu bang Victoria – người đã biểu tình tọa kháng nhiều ngày trước đại sứ quán Việt Cộng tại Úc hồi năm 2012 và có hành trình Victoria – NSW – Queensland tháng 4/2013 nhằm tố cáo tội ác của CSVN với người dân Úc…

Anh TQV biểu tình trước ĐSQ VC tại Australia năm 2012

Các nguồn tin chủ yếu nhấn mạnh về quá khứ làm việc và lai lịch cũng như hành vi cá nhân của anh Việt ở Việt Nam trước đây. Nhiều cá nhân đã kêu gọi tẩy chay anh Việt, mặc dù trước đó dường như họ đã rất ủng hộ anh Việt.

Nếu những người ủng hộ anh Việt dựa vào lai lịch cá nhân, vào quá khứ đã từng phạm pháp (nếu thông tin này chính xác) để đánh giá về tư cách đấu tranh của anh thì rất thiếu khách quan. Một người dù trước đây có phạm tội nhưng họ đã trả giá bằng hình phạt thích đáng thì ngày nay họ là người trong sạch.

Cũng giống như vậy, một người trước đây từng là công an, cán bộ nhà nước, tham nhũng, đàn áp dân lành, thì cũng là tội phạm cả, mặc dù có thể họ không bị kết án trước tòa, nhưng trong con mắt người dân, họ chính là tội phạm. Nhưng ngày nay họ đã rời bỏ hàng ngũ công an, cán bộ, đảng viên Đảng Cộng Sản… họ quay về với nhân dân chống lại cường quyền thì họ là những người chân chính.

Thursday, 25 July 2013

LÊ NGUYÊN HỒNG NẦY TỪ TRẠI TỴ NẠN THÁI LAN MỚI QUA ÚC

TRƯỚC ĐÂY CŨNG CÓ NHIỀU TAI TIẾNG - HẢI NGOẠI CẨN THẬN VẪN HƠN./- Mt68

Thursday, July 25, 2013

Có hai cách để cứu anh Điếu Cày


Kể từ khi nhà dân chủ, nhà văn, tù nhân chính trị Nguyễn Xuân Nghĩa đã dũng cảm nói cho vợ mình là chị Nguyễn Thị Nga trong chuyến thăm nuôi tù tại trại tù số 6 Thanh Chương, Nghệ An ngày 17/07/2013 về sự việc blogger Điếu Cày đã tuyệt thực trong tù 25 ngày, tính đến hôm nay đã tròn 32 ngày ròng rã.

Dáng vẻ khắc khổ của blogger Điếu Cày

Báo chí và truyền thông tự do phi Cộng Sản đã đồng loạt lên tiếng, nhiều nhà đấu tranh cũng hưởng ứng bằng việc đồng hành tuyệt thực cùng anh Điếu Cày, nhiều cơ quan theo dõi và ủng hộ nhân quyền Việt Nam của quốc tế cũng đã lên tiếng mạnh mẽ về trường hợp hiểm nghèo của blogger Điếu Cày…

Thế nhưng chưa có một phương sách nào cụ thể khả dĩ có thể cứu được blogger Điếu Cày, ngoại trừ một nhóm nhỏ gồm 12 người vừa là người thân, vừa là bạn hữu của nhà đấu tranh dũng cảm kiên định phi thường Nguyễn Văn Hải – Điếu Cày – ngày 23/07/2013 họ đã đến tận cổng trại tù Thanh Chương, Nghệ An để biểu tình nhằm bảo vệ mạng sống cho anh.

Lúc này có lẽ chỉ có hai cách khả thi nhất, một là:

Ngay lập tức vợ con anh Điếu Cày cần viết đơn cầu cứu Đại sứ quán Mỹ tại Việt Nam, và xin trực tiếp gặp người của họ để đề đạt nguyện vọng. 

Nguyện vọng đó là gì? Đó chính là gia đình anh Hải cần xin Hoa Kỳ chấp nhận cho anh tị nạn chính trị khẩn cấp. Đây là điều trong tầm tay của chính phủ Mỹ và thực tế họ đã cấp quy chế tị nạn chính trị cho một số nhà đấu tranh trong nước như Lư Thị Thu Duyên, Vũ Thanh Phương, Trần Khải Thanh Thủy vv…

Đối với các tổ chức đấu tranh cần đồng loạt ủng hộ gia đình anh Điếu Cày bằng cách viết thư khẩn cấp gửi đến các tòa Đại sứ Mỹ, Úc, Đức… tại các quốc gia mà họ đang cư ngụ. Cách làm này hoàn toàn khả thi vì đã có trường hợp chính phủ Mỹ cứu chị Trần Khải Thanh Thủy đang thụ án tù tương tự như trường hợp anh Điếu Cày hiện nay.

Cách thứ hai:

Hiện nay tại quốc nội thì tâm lý người dân còn e sợ việc biểu tình có thể bị đàn áp là điều thấy rõ. Mặt khác có thể chính trong nước ít người biết đến (và yêu mến) blogger Điếu Cày hơn hải ngoại vì vấn đề thông tin bị bưng bít. Đồng thời do sự tuyên truyền của chính quyền Cộng Sản cho nên nhiều người có thể còn bị bán tín bán nghi hành động tốt đẹp của Điếu Cày và lý do thực sự anh bị tù đày là gì…

Tại hải ngoại hiện có khoảng trên 2 triệu người Việt sinh sống, chủ yếu là người Việt tị nạn chế độ Cộng Sản. Mặc dù số người tham gia đấu tranh và ủng hộ đấu tranh còn là thiểu số trong cộng đồng người Việt ví dụ như tại Mỹ hay Úc là những nước có số người Việt rất đông (Mỹ gần 2 triệu, Úc khoảng 300 ngàn, Canada khoảng hơn 200 ngàn) nhưng những người yêu nước hoàn toàn có thể tổ chức được những cuộc biểu tình lớn vây hãm các đại sứ quán của nhà cầm quyền CSVN trong nhiều ngày…

Nếu như có hàng triệu người Việt đồng loạt xuống đường biểu tình đòi trả tự do cho Điếu Cày? Nếu người Việt hải ngoại đủ dũng cảm, hy sinh quyền lợi cá nhân là ngày công lao động, chấp nhận tạm dừng mọi công việc cá nhân để đi biểu tình nhiều ngày nhằm vây hãm các đại sứ quán của nhà cầm quyền CSVN đòi trả tự do cho Điếu Cày, cải thiện chế độ nhà tù và yêu cầu thực thi dân chủ tại Việt nam? Điều gì sẽ xảy ra? Có thể là những điều rất lớn lao đấy!

Một khi sự việc nổ ra trên nhiều quốc gia như Mỹ, Úc, Canada, Pháp, Đức, Na Uy vv… thì chẳng những nhà cầm quyền trong nước phải nhượng bộ mà chính phủ của các nước có người Việt sinh sống, đặc biệt là các nước lớn như Mỹ, Úc vv.., sẽ phải có những động thái ngoại giao áp lực lên Hà Nội đòi cải thiện nhân quyền cho Việt Nam.

Thế nhưng một điều khá buồn là, mặc dù đại đa số người Việt hải ngoại đều là nạn nhân của chế độ Cộng Sản, nhưng số đông đã buông xuôi phó thác mọi sự, họ chỉ lo làm ăn vun vén cho bản thân và gia đình của mình, họ quên rằng vì sao họ đã phải bỏ nước ra đi!

Cũng có phần nào cảm thông cho số đông người Việt hải ngoại vì trong quá khứ họ đã từng bị một vài tổ chức chống Cộng rởm lừa gạt với mục đích cá nhân là bòn rút, ăn cướp tiền bạc của những người có lòng với quê hương để làm giàu bất chính. Những vụ việc xấu xa đó đã không những phá hoại hình ảnh của những người đấu tranh chân chính mà còn dập tắt niềm tin của đồng bào hải ngoại vào ngay cả những tổ chức đấu tranh nghiêm chỉnh!

Chính vì vậy mà ngày nay người ta rất cảnh giác với những ai lớn tiếng chửi rủa Cộng Sản, đấu tranh theo kiểu mạnh miệng hô hào và đằng sau đó chắc chắn phải là nhiều những lần quyên tiền ủng hộ này nọ nhưng việc công khai tài chính luôn là một bức màn bí ẩn đối với cộng đồng! Kinh nghiệm cho thấy, càng chống Cộng theo kiểu hoạt náo thì càng có vấn đề về mục đích!

Nhiều người không biết rằng hiện nay còn có hàng nhiều chục tù chính trị với mức án chung thân, án 15 - 20 năm, thậm chí hơn, đang vẫn còn ngồi tù hay đang sống lay lắt tàn tạ tại Việt Nam hoặc sống chui nhủi đâu đó trong đời tị nạn tại Miên, Thái nhưng họ đã bị các “tổ chức đấu tranh” trước đây của mình lãng quên!

Vì vậy đối với trường hợp anh Điếu Cày, chúng ta khó hy vọng đồng bào hải ngoại làm được cái việc là biểu tình dài ngày trước đại sứ quán của nhà cầm quyền CSVN. Nhưng việc gửi những bức thư có đông người ký, khẩn cấp yêu cầu chính phủ các nước dân chủ tạo điều kiện giải cứu anh là điều trong tầm tay.

Thiết nghĩ cũng cần phải trả lời câu hỏi: Tại sao lại cần giải cứu Điếu Cày mà không (hay chưa) phải là người khác? Hiện nay đang có hàng trăm người tù như blogger Điếu Cày tại Việt nam đang cần được giải cứu. Nhưng đối với anh Hải - Điếu Cày là trường hợp đặc biệt: Anh đã hơn 60 tuổi, bị biệt giam nhiều lần, đã tuyệt thực 2 lần dài ngày, sức khỏe suy kiệt, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc. Đồng thời Điếu Cày cũng là một tấm gương sáng chói cho lòng dũng cảm, kiên định, và tinh thần yêu nước chống Tàu…

Theo người viết bài này, cao hơn tất cả, nếu cộng đồng những người Việt phi Cộng Sản trong và ngoài nước giải cứu được cho anh Điếu Cày thì đó cũng là món quà tinh thần khích lệ những gương đấu tranh kiên cường, không bao giờ chịu khuất phục trước bạo quyền Cộng Sản. Tuy nhên, với điều kiện blogger Điếu Cày phải chấp nhận phương án làm người tị nạn vì chúng ta hẳn còn nhớ tấm gương Linh mục Nguyễn Văn Lý đã từ chối đi Canada, ông đã chọn phương án trở lại nhà tù năm 2011.

Mong rằng anh Điếu Cày sẽ vượt qua được thời khắc nguy hiểm này và nhất là người thân của anh hãy tìm con đường cho anh tồn tại để tiếp tục sự nghiệp đấu tranh chân chính của mình!

Lê Nguyên Hồng

Monday, 17 June 2013

ĐÃ CÓ VÀI TỐ CÁO và NGHI VẤN VỀ LÊ NGUYÊN HỒNG - CHỜ XEM LÊ NGUYÊN HỒNG THỰC SỰ LÀ AI KHI ĐỊNH CƯ Ở ÚC CHÂU./- Mt68


Nhà đấu tranh Dân Chủ Lê Nguyên Hồng được định cư tại Úc

Tường An, thông tín viên RFA, Paris
2013-06-16
Ông Lê Nguyên Hồng là người thắt caravate màu vàng, đứng cạnh 2 con trai, chụp tại phi trường Sydney
Ông Lê Nguyên Hồng là người thắt caravate màu vàng, đứng cạnh 2 con trai, chụp tại phi trường Sydney
Ảnh do tác giả gởi
Sau gần 5 năm trong trại tạm cư ở Thái lan, nhà đấu tranh Dân Chủ Lê Nguyên Hồng đã được định cư tại Úc. Thông Tín Viên Tường An có cuộc phỏng vấn ông Lê Nguyên Hồng.
Cuộc đấu tranh cho dân chủ
Tường An : Kính chào ông Lê Nguyên Hồng, xin có lời chào và chúc mừng ông đã được đến xứ sở tự do . Xin ông có thể cho biết ông đến Úc bao giờ ạ
Lê Nguyên Hồng : Trước hết tôi xin kính chào quý thính giả của đài Á Châu Tự Do. Tôi cùng hai đứa con đến Úc định cư, xuống phi trưởng Sydney ngày 5 tháng 6 năm 2013. Hiện tôi đang sống tại Sydney cùng với gia đình một người bạn.
Tường An : Xin ông có thể cho biết quá trình dấn thân vào con đường đấu tranh cho Dân Chủ , Nhân quyền của ông bắt đầu từ lúc nào và diễn tiến ra sao ạ.
Lê Nguyên Hồng : Nếu nói về cá nhân tôi và việc làm của cá nhân tôi thì tôi nghĩ tôi chưa làm được gì để lên tiếng đòi Tự do, Dân chủ, Nhân quyền cho Việt Nam và tham gia Khối 8406. Bản thân tôi cũng cũng đã gặp những khó khăn khi bị nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam o ép mình về vấn đề gỗ trên Tây Nguyên, ra Hà nội thì cũng gặp rất nhiều khó khăn. Từ 20 tuổi thì đã bị 1 nhóm bộ đội đánh ngày giữa chợ Tân Nguyên. Sau này khi trưởng thành và có gia đình riêng thì tôi thấy ở địa phương của tôi có nhiều bức xúc quá nên tôi đã phải lên tiếng.
Tôi đã viết 1 bài tường trình khá là chi tiết để xin gặp Phan văn Khải lúc đó đang làm Thủ tướng Việt Nam , tôi đòi đối thoại và chất vấn ông đó về tình hình đất nước, đặc biệt là về mãi lộ, ăn chặn, sách nhiễu những người làm ăn buôn bán, những người lái xe trên đường
ông Lê Nguyên Hồng
Vào ngày 3 tháng 3 năm 2003 tôi đã viết 1 bài tường trình khá là chi tiết để xin gặp Phan văn Khải lúc đó đang làm Thủ tướng Việt Nam , tôi đòi đối thoại và chất vấn ông đó về tình hình đất nước, đặc biệt là về mãi lộ, ăn chặn, sách nhiễu những người làm ăn buôn bán, những người lái xe trên đường. Ngay từ lúc đó thì công an, an ninh tìm hiểu theo dõi về tôi rất là kỹ càng và họ trực tiếp xuất hiện tại nhà tôi và thông báo cho tôi biết tất cả những việc tôi làm thì đã có người kiểm soát
Logo của Khối 8406
Logo của Khối 8406
Quá trình đấu tranh Dân Chủ bắt đầu và tiến hành từng bước như thế trong cuộc đời ông, năm 2005, ông phải chạy vào Sài Gòn, ở đó ông tiếp xúc với nhà Dân chủ Đỗ Nam Hải. Năm 2008, ông chính thức tham gia khối 8406. Ông tiếp tục viết lên những bài báo với mục đích tố cáo tham nhũng, hối lộ để mong có thế cải tổ được chế độ.
Tuy nhiên, sau 1 một thời gian, nhận thức những việc làm của mình có thể bị bắt bớ, trù dập nên ông đã quyết định vượt thoát khỏi Việt Nam ngõ hầu tìm một môi trường khác để có thể tiếp tục viết. Thoát khỏi sự kiểm soát nghiêm ngặt của công an, ông đã trốn khỏi cơ sở làm ăn của gia đình ngày 7/5/2008 để đến Kam-Pu-Chia và sau đó đến Thái lan ngày 1/8/2008. Ông Lê Nguyên Hồng kể lại quá trinh vượt thoát như sau :
Vượt biên để tiếp tục tranh đấu
Việc tôi tham gia vào khối 8406 là cả 1 quá trình mà tôi có tìm hiểu và tôi cũng có ghi chép lại để có thể nói lên ý tưởng của mình để có thể thay đổi cái chế độ đó, tôi biết là khi tôi viết thì tôi có thể bị bắt và bị cầm tù ngay lập tức cho nên tôi quyết định chạy ra nước ngoài để có thể viết lên tất cả những ý tưởng của mình và đưa lên phổ biến trên mạng. Nếu tôi nhớ không nhầm thì ngày 7 tháng 5 năm 2008 vẫn có 1 số công an khoảng 5-6 người canh gác trước cửa tiệm ăn nhà tôi. Việc công an gác nhà tôi như vậy, tôi vượt ra ngoài rất khó khăn. Tôi chuẩn bị một dây thừng ở cửa sổ sau nhà và thoát ra ngoài. Tôi vượt biên sang Kam-Phu-Chia, tôi ở đó khoảng 3 tháng , sau đó thì tôi tiếp tục chạy sang Thái lan.
Tôi tham gia vào khối 8406 là cả 1 quá trình mà tôi có tìm hiểu và tôi cũng có ghi chép lại để có thể nói lên ý tưởng của mình để có thể thay đổi cái chế độ đó, tôi biết là khi tôi viết thì tôi có thể bị bắt và bị cầm tù ngay lập tức cho nên tôi quyết định chạy ra nước ngoài để có thể viết lên tất cả những ý tưởng của mình
ông Lê Nguyên Hồng
Ngày 4 tháng 6 năm 2013, ông được chính thức được nhận định cư tại Úc, ngày 5 tháng 6 ông cùng hai con trai 23 và 25 tuổi đặt chân đến Sydney. Khi được hỏi về những ngày sắp tới trên quê hương thứ 3, ông cho biết sẽ tiếp tục viết và trung thành với khối 8406 mà ông đã là thành viên từ năm 2008 :
Tôi nghĩ rằng đấu tranh là một nhu cầu, và cái nhu cầu của tôi thì chưa dừng lại khi mà chế dộ Cộng sản ở Việt Nam vẫn còn tồn tại, khi đảng Cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục gieo rắc những đau thương cho Dân chủ và Nhân quyền Việt Nam thì tôi vẫn còn tiếp tục đấu tranh và hiện tại tôi đã kết hợp đấu tranh, viết bài trên internet để chống lại chế độ Cộng sản ở Việt Nam một cách ôn hoà.
Ngoài ra, tôi đã là một thành viên của khối 8406, tôi là người viết blog, tôi đã chọn cách làm như thế và tôi chọn một tổ chức để mình đứng , và như thế đã đủ. Tuy nhiên đối với những tổ chức như là khối 1706 là khối yểm trợ cho Tự do , Dân chủ thì không ảnh hưởng gì cho việc đấu tranh của tôi. Còn việc tham gia một tổ chức hay đảng phái khác thì tôi sẽ không tham gia thêm một tổ chức nào nữa »
Nước Việt Nam đã thống nhất nhưng như một nghịch lý, những cánh chim Việt lại phải bay đi khắp bốn phương trời để tìm Tự do, và dù ở đâu, những tâm hồn Việt lại vẫn mong một ngày được thở trên chính quê hương mình, nhưng là một quê hương không còn tiếng kêu gào của dân oan mất đất, của những bàn tay nhuốm máu dân mình. Xin mượn lời kêu gọi của ông Lê Nguyên Hồng trong những ngày đầu trên xứ sở Tự Do để kết thúc bài phỏng vấn này :
Đồng bào trong và ngoài nước cần bắt tay đoàn kết, yểm trợ lẫn nhau. Ở hải ngoại và quốc nội cùng chung một lòng giải thể chế độ Cộng sản thì mới có cơ hội đưa Dân chủ và Nhân quyền cho Việt Nam và chế độ Cộng sản không thể sửa chữa được nữa mà nó phải được thay bằng quyền lực của Nhân dân.

 

Monday, 26 November 2012

THƯ GỬI LÊ NGUYÊN HỒNG, MỘT KẺ CHUYÊN ĐÁNH PHÁ NHỮNG NGƯỜI CHỐNG CỘNG


Gởi ông Lê Nguyên Hồng,


Lần đầu tiên tôi viết thư cho ông Lê Nguyên Hồng, và mong đây là lần đầu cũng  như lần cuối tôi viết thư cho ông. Bởi vì giữa tôi và ông chưa từng có một mối liên hệ nào cả. Dù cũng là người Việt Nam và cũng là người Bắc với nhau. Nhưng gia đình tôi ông bà tôi đã phải bỏ đất Bắc để vào Nam từ năm 1954 để lánh nạn cộng sản, nhưng rồi cộng sản nó cũng không  chịu buông tha những người di cư chúng tôi, nên năm 1975 chúng lại xua quân vào cưỡng chiếm miền Nam để mang đau thương cho nhân dân cả miền Nam nói chung và cho đồng bào di cư của chúng tôi thêm một lần nữa. Bố tôi là một "ngụy quyền bán nước" nên đã phải chết không lâu sau khi trở về từ trại cải tạo, gia đình tôi bi xua đuổi khỏi Sài gòn, để nhà cửa cho những người Bắc 75 vào ở, chúng tôi phải về nông trường Pham Văn Cội để mà xây dựng vùng kinh tế mới, mà không ít người vì đói khát vì ốm đau mà đã chết một cách oan nghiệt ở vùng kinh tế mới đó. Gia đình tôi không sống nổi ở vùng kinh tế mới hoang vu bởi chưa quen với cảnh chân lấm tay bùn, nên phải quay về thành phố sống kiếp vĩa hè suốt  nhiều năm, nên không riêng gì tôi mà nhiều người cùng thế hệ đâu có đặc quyền đặc lợi để học hành cho đến nơi đến chốn cũng là lẽ thường ở Miền Nam sau ngày mất nước.
Tôi còn có thể sống sót đến hôm nay cũng là may mắn lắm rồi, dám mơ chi đến chuyện học hành như các ông ở ngoài thiên đường  xã hội chủ nghĩa miền Bắc, cho nên ông mắng tôi là "vô học" cũng có thể là không sai, nhưng ông có biêt vì ai, do đâu mà tôi "vô học"  không? Chính vì vậy mà không riêng tôi đâu mà cả gia đình tôi đều chống cộng, và đều dị ứng với những người bắc 75 đã vào nhuộm đỏ Sài gòn. Cũng bởi lý do đó mà lần đầu tiên ông gởi email cho tôi, hẹn tôi ra gặp mặt, tôi đã thẳng thắn chối từ và không có bất cứ sự liên lạc nào với ông kể từ khi tôi đến Thái Lan.


Tôi cũng đã từng đọc một số bài viết của anh đánh phá những người chống cộng sản ở quốc nội như Thầy Giáo Nguyễn Thượng Long, Tiến sỹ Nguyễn Thanh Giang, tiến sỹ Cù Huy Hà Vũ và cả Nguyễn Phương Anh nữa... rồi bên Thái Lan này ông cũng từng đánh phá chị Hồng Phi và nhiều người nữa, trong đó có cả tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ phản bác lại những đánh phá của ông, một phần vì tôi thấy cần tập trung thời gian cho việc chống tập đoàn cộng sản Hà Nội, một phần nữa tôi nghĩ rằng đánh phá chống báng lại nhau chỉ có cộng sản là "ngư ông đắc lợi" mà thôi, nên những bài đánh phá của ông tôi lót xuống đít để ngồi cả. Nhưng ông vẫn không dừng lại mà cứ tiếp tục "ngậm phân phun người" hay "ngậm máu phun người" mãi và lần này ông lại gắp lửa bỏ tay người, khi quy chụp cho tôi là chủ của nick 8406huesaigonhanoi. Vì việc làm này không những là một xúc phạm đến tôi mà còn có thể  gây chia rẻ trong nội bộ của Khối 8406 cho nên tôi buộc lòng phải lên tiếng với ông.


Trước đây, tôi tưởng rằng cái dân Yên Bái nhà anh chỉ biết ăn măng với thắng cố và mèn mén thôi, ai dè ông cũng "ăn ốc đoán mò" nữa cơ a? Mấy ngày gần đây tôi cũng từng nhận được thư từ địa chỉ 8406huesaigonhanoi@gmail.com nói về vấn đề thành lập Bạch Đằng Giang cũng như chuyện thâm cung bỉ sử của cựu thuyền nhân trại Sikiw với cả hình ảnh của nhóm đó, mà tôi nghĩ chỉ có người trong cuộc họ mới biết được tỏng tòng tong về Bạch Đằng Giang như thế còn tôi không dính dáng gì về nhóm đó. Vậy mà ông lại ngậm máu để phun vào người tôi, chẳng biết ông có làm bẫn được tôi không, nhưng mồm ông bẫn trước ông Lê Nguyên Hồng ạ.





         Tại sao anh bịt miệng cha Lý? Tại sao anh bịt miệng người đấu tranh?


Xin nói với ông, người Bắc 54 chúng tôi được một thời hưởng thụ những nét văn hóa của "Mỹ Ngụy", nên rất bàng quang trước chuyện riêng tư của người khác, bao giờ cũng rất phớt tĩnh Ăng Lê mà không bao giờ chỏ mũi vào chuyện của người khác đâu ông. Những ngày chưa mất nước, ở Sài gòn chúng tôi yên lành và riêng tư lắm, thậm chí chưa bao giờ chúng tôi biết được những người láng giềng của mình tên gì gia đình có bao nhiêu người, họ mưu sinh bằng nghề gì... Nói chung là chúng tôi tôn trọng cái riêng tư của nhau đến mức tuyệt đối... Và chỉ sau khi cộng sản Bắc Việt vào cưỡng chiếm miền Nam, chúng lập nên các tổ dân phố, các hội phụ nữ, các hội thanh niên thiếu niên bắt họp hành để thực hiện chính sách "công an hóa toàn dân" theo mô hình của miền Bắc, để mọi người bắt đầu dòm ngó nhau, ghen ghét nhau và tố giác lẫn nhau nhà nào có nhiều vàng nhiều bạc, cất giấu ở đâu, hay nhà nào có dấu hiệu vượt biên... cho các công an khu vực. Chính vì vậy thấy hành vi đánh phá của ông thì tôi không khỏi liên tưởng được chính sách đấu tố của Hồ Chí Minh và tập đoàn cộng sản Bắc Việt từ những năm đầu của thập niên 50, thế kỷ trước, khiến cho hơn 1 triệu người chúng tôi phải ly biệt họ hàng ở miền Bắc để lánh nạn vào Nam. Và cũng chính sự liên tưởng đó, khiến tôi gần như bị ác mộng liên miên mỗi lần đọc những bài đánh phá của ông với nhiều người.


Thật nực cười khi anh ngậm máu phun vào người tôi trong bài viết của ông rằng tôi là đại úy công an. Một người sinh ra và lớn lên ở thiên đường xã hội chủ nghĩa như ông mà không hiểu rằng Hồ Chí Minh và tập đoàn cộng sản Bắc Việt xem những người công giáo Bắc 54 chúng tôi là những "VIỆT GIAN, THEO MỸ NGỤY ĐỂ CHỐNG LẠI CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN" hay sao? Sao ông không biết rằng để tuyển dụng vào ngành công an thì nhất định phải là đoàn viên, và là con cháu 3 đời không có "NỢ MÁU" với cộng sản, chứ chúng tôi cái lý lịch  Bắc Kỳ di cư lại ngụy quân, ngụy quyền nữa, học hành đến sói đầu cũng không vào được đại học nên phải bị mắng là "vô học" như chúng tôi thì làm sao mà "đảng" và "bác" cho vào ngành công an được hả ông Hồng?


Ông có biết là ở khu phố tôi phần đa từ công an quận, phường, khu vực cho đến tổ trưởng dân phố cũng đều là Bắc kỳ 75 cả, ngay cả trưởng phó đầu ngành của các cơ quan, trường học, ngân hàng của đều là Bắc Kỳ 75 và phải đỏ từ chân đến đầu mới được. Còn lại dân Bắc kỳ 54 chúng tôi, nếu không vượt biên đi tìm tự do một lần nữa sau ngày mất nước 30 tháng 4 năm 1975, mà ở lại thì dường như phải đi cải tạo, phải đi kinh tế mới để nhường lại nhà cửa cho "con dân của bác đảng" từ miền Bắc vào cả đó ông Hồng à.


Tất nhiên dân miền Nam trước đây cũng có nhiều người bị lừa phỉnh về cái thiên đường XHCN mà cũng có một số bỏ thành vào bưng theo Việt cộng, như Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng, nhưng rồi cũng có nhiều người đã nhận ra cái bản chất gian ác của cộng sản và họ đã phản tĩnh, đã quay đầu và họ đã nhìn thấy bờ. Chắc anh từng nghe tên Blogger Tạ Phong Tần chứ ông Hồng? Một gia đình cách mạng đó, một nữ đại úy công an đó, đã phản tĩnh, đã quay lại chống cộng sản vang dội cả thế giới rồi đó ông. Hàng triệu người đang kính ngưỡng "nữ cựu đại úy công an" Tạ Phong Tần đó ông Hồng.


Sở dĩ tôi phải dài dòng là cốt để ông hiểu nét văn hóa tự do, dân chủ của "Mỹ Ngụy" chúng tôi mà chấm dứt cái văn hóa đánh phá, đấu tố theo chính sách công an hóa toàn dân của "đảng" và "bác" đi. Quay đầu là thấy bờ ông Hồng à. Ông vốn sinh ra là đàn ông, hãy sống cho đúng nghĩa của một nam nhi đại trượng phu, để có thể ngẫng cao đầu nhìn trời đất, nhìn thế gian, đừng mang mãi trong người cái tính đố kị, nhỏ nhen, hèn hạ, đừng ghen ăn tức ở với những người tài giỏi hơn mình để đừng bao giờ chống báng, đánh phá những bậc thức giả như Tiến Sỹ Nguyễn Thanh Giang, Cù Huy Hà Vũ, cụ Nguyễn Thiếu Nhẫn, họa sỹ Hồng Phi... và những người khác nữa, bởi việc đó của ông chỉ làm lợi cho cộng sản thôi ông Hồng ạ. Sở dĩ các bậc thức giả đó không phản biện với ông, vì người ta khinh bỉ ông là con người tồi, suốt đời chỉ biết ngậm máu hay ngậm những đồ dơ bẫn để phun vào người khác thôi, chứ họ không phải sợ anh đâu ông Hồng nhé.


Dưới đây, tôi xin trích dẫn một thư ngắn của cô Phạm Tuyết Mai, cũng là một người Bắc Kỳ Công Giáo 54 như tôi, một nữ sinh Trưng Vương, đã đến Thái Lan làm thiện nguyện như một cộng tác viên của BoatPeople SOS, mà người tỵ nạn ở Bangkok này ai cũng biết, cô Tuyết Mai đã biết rất rõ về gia đình tôi, và đã viết thư này an ủi tôi trước sự đánh phá của các ông như sau:


---------- Thư đã chuyển tiếp ----------


Từ: M. Pham <mtpham9@hotmail.com>
Ngày: 12:47 Ngày 15 tháng 11 năm 2012Chủ đề: RE: MẬT VỤ CỘNG SẢN ĐỘI LỐP NGƯỜI TỊ NẠN NHẮM MƯU HẠI NGƯỜI TỊ NẠN TẠI THÁI LAN............


Đến: Nguyễn Thu Trâm <nguyenthutram21@gmail.com>




Hi Thu Trâm,  Thỉnh thoảng cô cũng nhận được những email chửi bới chuyện riêng tư do người này người kia chuyển tới, nhưng cô không thích đọc thư loại này, nhất là khi đọc thấy cách viết khiếm nhã là cô delete ngay, không đọc tiếp và cũng không quan tâm đến nữa.
Cô cũng rất ghét những sự đố kỵ và tị hiềm, chỉ vì không hài lòng mà vu oan cho nhau. Cô không phải là người bạ ai nói gì cũng nghe đâu. Bản tính cô thích công bằng, luôn dùng sự suy xét của mình mà nhận định chứ không a dua chỉ vì cảm tình này nọ đâu.


 Cô không biết gì về ông Lũy, nhưng về cháu thì cô đã có dịp gặp má cháu và các cha thầy, đã nói chuyện  cô biết gia đình cháu sống rất nhân ái và cũng biết gia đình cháu đang gặp nạn ở Việt Nam vì chính quyền Việt Cộng muốn lùng bắt cháu.  Về chuyện đời tư thì cô không ở gần cháu nên không biết rõ, cô không biết người ta nói sao nhưng cô tin cháu cũng là nạn nhân của Cộng Sản Việt Nam. Thỉnh thoảng cô vẫn đọc bài cháu viết và bài nào hay, cô vẫn chuyển cho mọi người.  Cứ giữ vững tinh thần ngay thẳng, nếu những lời mạ lị không đúng sự thật thì cháu đừng buồn làm gì , người đọc cũng có sự suy xét riêng của họ chứ.


 GOD BLESS!


Cô Tuyết Mai.




Cuối cùng, một lần nữa xin được khuyên ông hãy dừng lại tất cả mọi sự đánh phá chống báng lẫn nhau trong hàng ngũ những người chống cộng trong cũng  như ngoài nước, vì việc đó sẽ giúp cho cộng sản bất chiến tự nhiên thành, và tôi cũng mong ông vì quyền lợi của dân tộc mà hãy từ bỏ hết cái văn hóa đấu tố mà chế độ cộng sản Bắc Việt đã đào luyện cho ông và cho toàn thể nhân dân miền Bắc trong chính sách công an hóa toàn dân của chúng vã hãy hành động như những người có lương tri như TS Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Hồng Hà, Nguyễn Thượng Long... và mới đây nhất là anh Nguyễn Chí Đức đã từ bỏ mọi đặc quyền đặc lợi của một đảng viên, đã mạnh dạn bước ra khỏi đảng, đã biến thẻ đảng của Hồ Chí Minh, của tập đoàn cộng sản Hà Nội, Chí Đức đã biến tấm thẻ đảng thành một mãnh giấy vệ sinh, để lau chùi sau khi đi toilet, và anh Nguyễn Chí Đức đã thực sự trở về với chính nghĩa của dân tộc... Hãy dừng mọi suy nghĩ và hành động xấu xa đi ông Hồng, hãy chấm dứt mọi hành động ngậm máu phun người của ông thì ông sẽ trở nên có ích cho xã hội, ông sẽ không còn sống chật đất, đứng chật trời như hiện nay nữa đâu.


Cuối cùng tôi xin cảm ơn ông vì qua bài đánh phá đó của ông đã xác nhận cho tôi biết cái trang blog chuyên ngậm máu phun người đó là chính của ông, của chú Phong và ông cũng đã nêu trong đó là chính chú Nguyễn Phùng Phong đã đứng đầu đơn vu cáo chúng tôi vào Cao Ủy để ngăn chặn hồ sơ tỵ nạn của chúng tôi, nhờ đó mà bàng quang sẽ hiểu được ai là những kẻ đang  tâm hãm hại những người tỵ nạn.


Chào ông và chúc ông cùng những kẻ trót lầm đường theo cộng sản sớm quay đầu về với chính nghĩa quốc gia.