Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.

Saturday, 23 March 2013

NGUYỄN ĐẠC THÀNH TUYÊN BỐ VỤ NGHĨA TRANG BIÊN  HÒA KHÔNG DÍNH DÁNG CHÍNH TRỊ - CHỈ THUẦN TÚY CHUYỆN "TIẾP THU ĐÔ LA" MÀ THÔI./- Mt68


LƯNG LÍNH “CHÙA” SAO, CỨ LỤI HOÀI?
-Lão Móc -    
 
Dẫn nhập: Mới đây ông nhà văn Giao Chỉ tức cựu Đại Tá QLVNCH Vũ Văn Lộc lại chơi trội khi lên tiếng bênh vực việc làm “buôn xương tử sĩ QLVNCH” của cựu Thiếu Tá QLVNCH Nguyễn Đạc Thành, trong khi chính ông này đã không thể trả lời những thắc mắc mà dư luận đã đưa ra. Ông Vũ Văn Lộc khoe mẽ là đã từng là “Giám đốc chương trình PathFinder tại Tổng Tham Mưu phối hợp với chuyên viên ngũ giác đài” và “làm dịch vụ ăn Fund (xin đừng đọc là “ăn Phân”) trong 37 năm” và ông ta trả lời xác quyết rằng: "Tôi đã trả lời rằng đã tra cứu từ trước tới nay hoàn toàn không có tiền bạc nào cho người Mỹ dành cho việc này. Đừng đổ tội cho bác Thành chạy theo ngân khoản MIA/VN. Bày đặt ra tin tức như vậy, rồi chuyển tiếp tin tức khốn nạn như vậy là có tội với các tử sĩ VNCH. Xấu lắm.” (Trích “Nghĩa Trang Biên Hoà, sau 37 năm”, Báo Calitoday Friday 22  March 2013).
 
Chuyện “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” là chuyện thường tình. Tôi không ngạc nhiên gì về chuyện ông cựu Đại Tá Vũ Văn Lộc bênh ông cựu Thiếu Tá Nguyễn Đạc Thành. Tôi không biết chuyện “hoàn toàn không có tiền bạc nào dành cho việc này (tức tìm xương của tử sĩ QLCNCH)” hay không; nhưng tôi biết có 9 toán chuyên viên tìm hài cốt lính Mỹ mất tích trong chiến tranh đã đến Lào và Việt Nam. Cũng như tôi biết mấy năm trước đây, Bộ Trưởng Bộ Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ qua môi giới của cựu Trung sĩ QLVCH Trần Văn Ca của Hội Trợ Giúp Phế Nhân VN (Vietnam Assistance For The Handicap viết tắt VNAH) đã trao cho Đại Tướng VC Phùng Quang Thanh số tiền trợ giúp thương phế binh 2 miền trong chiến tranh VN là 33 triệu đô-la khiến cho “một tổ chức to đùng của QLVNCH” do “các cựu Tướng lãnh bình vôi” thành lập và cái gọi là Chính phủ bịp của Chú Chánh (có Quốc Trưởng là cố Đại Tướng Nguyễn Khánh) đã dần dần tan rã như tuyết giá trước ngọn tây phong. Chính phủ thì đã được mai táng và “Tổ chức QĐ to đùng” thì đang là một “thây ma chính trị” và đã quay ra sai tay chân bộ hạ tìm cách gây chia rẽ cộng đồng ở Bắc California.
 
Hy vọng bài viết sau đây sẽ giúp độc giả hiểu rõ hơn về nhà văn Giao Chỉ tức cựu Đại Tá QLVNCH Vũ Văn Lộc và những việc làm “đâm sau lưng chiến sĩ” của ông ta.
Ông nhà văn Giao Chỉ tức cựu Đại Tá QLVNCH Vũ Văn Lộc là người rất thích “nịnh sằng” và “nổ sảng”. Chúng tôi đã có nhiều bài viết phê bình về ông nhà văn này từ những năm đầu thập niên 90 khi ông ta viết loạt bài “Giao Chỉ luận anh hùng”.
 
Những chuyện nhố nhăng lẻ tẻ như chuyện ông ta viết bài ca tụng cố nhà báo Chử Bá Anh là hậu duệ của Chử Đồng Tử, ca tụng nước Việt Nam xã nghĩa từ thời cựu Thủ Tướng Phan Văn Khải “đã có đầy đủ nhân quyền và dân quyền” qua bài viết ca tụng việc hồi hương của cụ Tổng Trần ở San José như là chuyện những con cá hồi trở về sinh quán để chết sau khi đi ra biển - theo cái cách lập luận “Nếu Đi Hết Biển” của tên VC Trần Văn Thủy.
 
Chuyện ông ta ca tụng Mặt Trận (tức đảng Việt Tân hiện nay) đến chuyện ông ta là một nhà văn “dốt nhưng lại hay khoe chữ” như chuyện ông ta viết bài ca tụng ông luật sư Nguyễn Hữu Thống là “tam quốc trạng nguyên”; trong khi đúng ra phải viết ông luật sư này là “tam quốc trạng sư” vì ông Thống tốt nghiệp 3 bằng luật sư của các nước Việt Nam Cộng Hoà, Pháp và Hoa Kỳ.
 
Nói chung là mấy chuyện “dốt mà hay khoe chữ” của ông nhà văn này nhiều lắm như chuyện ông ta diễn tả “Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hoà ở bên ‘tả ngạn’ con đường đi Vũng Tàu”; trong khi ai cũng biết những chữ “hữu ngạn, tả ngạn” chỉ để dành cho con sông.
 
Chuyện độc đáo nhất của ông nhà văn này là ưa nổ sảng và chơi trội như vào năm 1992, khi đi dự Đại Hội Nhân Quyền do bà Irina tổ chức tại Mạc Tư Khoa ông ta khoe là ông ta là người “viết văn đã 40 năm viết từ năm 18 tuổi và đại diện cho những người viết văn ở hải ngoại [sic!].” Mọi chuyện chắc cũng sẽ chẳng có gì vì những lời tuyên bố đao to búa lớn của ông thì cũng chẳng có chết thằng cha, con mẹ Nga La Tư nào. Kẹt một cái là ông ta “nổ” với bà nhà văn Nguyễn Việt Nữ khi bà này đọc bài tham luận “Thư gửi bà quả phụ Bảy Lóp” là kẻ mà vì bức ảnh cựu Thiếu TướngNguyễn Ngọc Loan bắn tên đặc công này được công bố mà ông này đã bị thân bại danh liệt! Câu “danh ngôn” mà cựu Đại Tá Vũ Văn Lộc tuyên bố ở Mạc Tư Khoa đã được bà nhà văn Nguyễn Việt Nữ công bố sau đó là: “Nếu có súng tôi (VVL) đã bắn nó (cố Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan - chú thích của LM).  
 
Nói chung là ông nhà văn Giao Chỉ Vũ Văn Lộc rất là… nổi nang.
 
Chuyện ông ta dựa hơi vào cái chết của giáo sư Hà Mai Phương là người mà ông ta ca tụng là “người tử tế” để mắng khéo nhưng ngưoòi khác là “không tử tế” chắc hẳn mọi người ở San José chưa quên.  
Năm ngoái, năm kia ông cựu Đại Tá Vũ Văn Lộc với bút hiệu Giao Chỉ lại chơi trội viết bài  “mắng khéo” các nhân  vật cao cấp của chế độ Việt Nam Cộng Hoà và các cựu Tướng lãnh của QLVNCH trong bài viết “Ngồi Lại Bên Nhau” có kèm theo cái tựa rất “nổ” khác là “Chửi Nữa Đi Em”.
*
Mục đích của bài viết là MẮNG KHÉO CÁC NHÂN VẬT CAO CẤP CỦA CHẾ ĐỘ VNCH VÀ CỰU TƯỚNG LÃNH QLVNCH và đổ tội cho những người khác là đã chửi bới các vị này và, sau đó, dựa hơi vào các vị này để chạy tội cho mình!
 
Xin mời độc giả đọc một số trích đoạn trong bài viết “Chửi Nữa Đi Em”:
 
-Tại Hoa Kỳ, cựu chiến sĩ Cộng hòa đã cất tiếng gọi đàn, mở rộng vòng tay. Đại tá thiết giáp Hà Mai Việt mời anh em về họp mặt tại Texas để chính thức ra mắt một tổng hội cựu chiến sĩ đầu tiên… Ngôi sao sáng là thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ… Chứa chan tình cảm nhưng rồi không có đoạn kết. Tướng Linh nay đã qua đời (*). Tướng Nguyễn Cao Kỳ, ngôi sao của đại hội toàn quân lần đầu tiên từ thập niên 80 ngày nay ra sao. Thiết tưởng chẳng cần nói thêm. Đời lính già sống lâu, chỉ thấy thêm chuyện đau lòng
 
-“Tổng Thống Thiệu ra quân:
 
Mười năm sau, vào đầu thập niên 90, một đại hội toàn quân quy mô được hình thành tại California… Các nhà lãnh đạo một thời của miền Namđang nuôi ảo tưởng có thể đòi hỏi quốc tế và Hoa Kỳ đưa Việt Nam trở lại với sự cam kết theo Hiệp Định Paris 1973
 
- Qua đến năm 2000, đại tướng Nguyễn Khánh nguyên là Quốc trưởng đầu tiên của miền Nam Việt Nam đã có cơ hội ra mắt tại Cali với tổ chức Nguyễn Hữu Chánh… Sự ngây thơ không phải là độc quyền của tuổi thiếu niên hay anh em cấp dưới. Lúc đó đại tướng Nguyễn Khánh là ngôi sao rực rỡ của phong trào Nguyễn Hữu ChánhNiên trưởng của tôi dường như cũng biết hết sự tình, nhưng tiếng vỗ tay và ánh đèn sân khấu vẫn có khả năng hấp dẫn tuổi cao niên…”
 
-Năm 2010, thủ tướng xuất hiện:       
  
“… Sau cùng, một câu hỏi đặt ra là, ý nghĩa thực sự của việc đại tướng Khiêm xuất hiện là chuyện gì. Phải chăng Mỹ đã tính chuyện với Việt Nam và bây giờ tìm đến Việt nam Cộng Hoà (?). Thắc mắc này từ ngày xưa, cũng đã được thiên hạ đưa ra cứ mười năm một lần. Thời kỳ 80 phải chăng CIA tính dùng ông Kỳ qua đại hội Texas (?) Thời kỳ 90 ông Thiệu xuất hiện do Mỹ dự trù trở lại hiệp định Paris (?). Qua 2000 chính phủ của chú Chánh tuyên bố úp mở là có Mỹ đứng sát sau lưng thủ tướng lưu vong để ủng hộ đại tướng quốc trưởng (?). Nếu những chuyện không tưởng như thế đã không xảy ra mấy chục năm trước thì ngày nay người Mỹ dùng các cựu chiến binh cao niên Việt Nam Cộng Hoà với niên trưởng 85 tuổi của anh em  ta để làm việc gì. Sao anh em lại có thể tiếp tục ngây thơ vô tội như thế.” 
 
Và nhà văn Giao Chỉ viết như đinh đóng cột: “Sự thực là chẳng hề có yếu tố Hoa Kỳ trong thế giới Việt Nam Cộng Hoà di tản trong suốt 35 năm qua và vĩnh viễn về sau. Sức mạnh của cộng đồng Việt Nam nếu có phải trong khuôn khổ người công dân Mỹ gốc Việt…”
 
Không biết niên trưởng Nguyễn Khắc Bình nghĩ như thế nào về lời “phán” của ông cựu Đại Tá Vũ Văn Lộc khi chính niên trưởng đã công khai tuyên bố là niên trưởng và Tập Thể thường xuyên liên lạc với niên trưởng Trần Thiện Khiêm vì “cựu Đại Tướng Trần Thiện Khiêm thường xuyên liên lạc với giới lãnh đạo của Hoa Kỳ”?
 
Sau khi MẮNG CÁC NIÊN TRƯỞNG LÀ “NGÂY THƠ, ẢO TƯỞNG, TIN TƯỞNG Ở C.I.A., SAY MÊ ÁNH ĐÉN SÂN KHẤU VÀ TIẾNG VỖ TAY”, ông Giao Chỉ lại quay ra “vuốt” cựu Thiếu Tướng Nguyễn Khắc Bình trong vai trò đã đi đêm để mời cựu Thủ Tướng, cựu Đại Tướng Trần Thiện Khiêm và cựu Phó Đề Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại xuất hiện trong “Đại Hội Bất Thường” của Tập thể Chiến Sĩ VNCHHN và “ca tụng” cựu Phó Đề Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại chấp nhận ra làm việc là để “ngồi với anh em để anh em tiếp tục ngồi lại với nhau. Mục tiêu đơn giản và chân thành…”.

Phê phán không phải là đánh phá! Phê bình không phải là chửi bới!

 
Ông nhà văn Giao Chỉ Vũ Văn Lộc ưa làm chuyện không giống ai bị người khác phê bình, phê phán thì ông cứ la toáng lên là ông ta bị đánh phá, bị chửi bới!
 
Qua phần phân tích trên, chúng tôi nghĩ rằng quý độc giả cũng như các vị niên trưởng đã được ông Vũ Văn Lộc nhắc đến không thể không thấy cái trò “mắng khéo”  quý vị là “ngây thơ, ảo tưởng, tin vào C.I.A.,  say mê ánh đèn sân khấu và tiếng vỗ tay” của ông Vũ Văn Lộc.
 
Chuyện khôi hài là sau đó ông Vũ Văn Lộc lại đòi chen vào NGỒI CHỖ HÀNG ĐẦU của những người mà ông đã MẮNG KHÉO và đỗ tội cho những người khác là ĐÃ CHỬI CÁC VỊ LÃNH ĐẠO CỦA VNCH VÀ QLVNCH!     
 
Dư luận đồng bào tỵ nạn cộng sản cũng như của các cựu quân nhân QLVNCH đối với việc làm của các vị từng là Phó Tổng Thống, Thủ Tướng, cũng như các cựu Tướng lãnh của QLVNCH lại đi tuyên bố cũng như làm những chuyện có lợi cho bọn VC như Tướng Nguyễn Cao Kỳ, cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, (trong việc thành lập tổ chức Vận Động Tái Thiết Việt Nam để hoà giải hoà hợp với VC), Quốc Trưởng Nguyễn Khánh… đến những lời tuyên bố “bất thường” của cựu Thủ Tướng, cựu Đại Tướng Trần Thiện Khiêm trong “Đại Hội Bất Thường của Tập Thể Chiến Sĩ VNCH/HN là chuyện “bất bình tắc minh” là chuyện “thiên kinh, địa nghĩa”; bởi vì, chính họ và gia đình họ là những nạn nhân trong cuộc chiến tranh bi thảm mà các vị này đã lãnh đạo. Họ đã vì nhiệm vụ ở lại để chiến đấu với quân thù để các vị này an toàn lên phi cơ để được đưa qua Mỹ, và các nước Tây phương khác. Còn họ, những sĩ quan cấp nhỏ, những người lính đã ở lại để chiến đấu để sau đó, bị tù đày, gia đình họ đã bị tan nát, chết chóc, đau thương… Nay, các vị này lại giở trò lợi dụng xương máu của họ một lần nữa; do đó, họ phải lên tiếng. Sao lại bảo là họ chửi bới… thượng cấp?!
 
Ông Vũ Văn Lộc đã lập luận sai khi viết: “Quân đội nào cũng thế, có kẻ tốt người xấu. Nhưng đã cùng trong hàng ngũ, nếu không phải là chính phạm làm mất nước thì ta cũng là tòng phạm”. Sao lại có chuyện lập luận đổ đồng tội lỗi một cách vô lý như thế?
 
Chuyện đáng nói là dư luận không ai lên tiếng về chuyện “chánh phạm, tòng phạm” đã làm mất nước, dư luận lên tiếng vì việc làm “bất thường” của ông Trần Thiện Khiêm khi ông này khi xuất hiện trong “Đại Hội Bất Thường” của Tập Thể Chiến Sĩ VNCHHN, và những lời tuyên bố “bất lương” của ông này khi trả lời phỏng vấn của xướng ngôn viên Việt Dzũng.
 
-Xin ông nhà văn Giao Chỉ cho biết ý kiến về những câu tuyên bố “ô nhục để đời” của cố Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ;
 
-Xin ông nhà văn Giao Chỉ cho biết ý kiến của ông về hai câu trả lời “lưu xú vạn niên” của ông Trần Thiện Khiêm khi được xướng ngôn viên Việt Dzũng phỏng vấn.
 
Theo tôi, những phản ứng của dư luận đối với các vị này là còn nhẹ; bởi vì họ biết là các vị này chỉ nói nhăng, nói cuội để vừa lòng bọn VC, để được ai đó ban phát cho chút danh lợi cuối đời nhưng sau đó thì cũng sẽ bị bọn VC và những thế lực trong bóng tối vứt bỏ như những chiếc vỏ chanh đã hết nước - như tình trạng của cố Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ.
 
Riêng đối với ông Vũ Văn Lộc thì lại khác; vì những việc làm của ông Vũ Văn Lộc không có dính dáng gì tới chuyện chính trị - như những vị cựu lãnh đạo Chính phủ VNCH và QLVNCH đã bị dư luận lên tiếng vì chuyện đón gió trở cờ của họ!
 
Ông Vũ Văn Lộc suốt 37 năm “ngồi gốc cây si” IRCC- theo lời khoe của ông chỉ là vì để lãnh “fund” để mưu sinh. Ông vì “luận anh hùng” sao đó, bị bàĐoan Trang nghe theo lời nói lại của một con em HO đã phát động cuộc biểu tình, tuyệt thực để phản đối, ông đã đưa một người Mỹ tên Richard Derus đến mắng những người tổ chức biểu tình là “bọn ăn thịt đồng loại!” Ông bị người khác phê phán vì chuyện nịnh sằng, nổ sảng và chuyện viết lách không đúng của ông. Ông bị phê phán vì đã “xây Kỳ Đài… trên cát” v.v…
 
Chuyện của ông Vũ Văn Lộc bị phê phán hoàn toàn khác hẳn với chuyện của các ông Nguyễn Cao Kỳ, Trần Thiện Khiêm v.v… là chuyện có dính líu đến chính trị; trong khi chuyện của ông Vũ Văn Lộc chỉ là chuyện business của cá nhân ông ta!
 
Sau khi “mắng khéo” các vị này xong, Ông chơi trò đổ tội cho những người khác là mắng chửi các vị này. Rồi ông “lăng ba vi bộ” chạy tội:
 
 “Nhưng cần ghi nhận rằng tội của thế hệ đàn anh làm mất nước là quan trọng nhất. Còn tội chạy trước, chạy sau, dốt nát, ăn chơi, ngậm miệng ăn tiền, ba cái lẻ tẻ đó chỉ là thứ yếu. Tập thể ngày nay chẳng qua cũng chỉ là di sản về già của cuộc binh đao.”        
 
Và ông ta lên tiếng thách thức:
 
Xin các bạn ngồi lui vào, dành cho tôi một chỗ hàng đầu. Chẳng phải vì tôi nhiều tội hơn anh em, chẳng qua mình đã phơi nắng nghe chửi hơn 30 năm, trở thành điếc không sợ súng. Chửi nữa đi em… May ra giúp các niên trưởng siêu thoát ngay trong cõi trần gian này. Chửi nữa đi em…”
 
Đúng là chuyện khôi hài… cười không nổi! 

Chắc ông nhà văn Giao Chỉ đã biết phản ứng của dư luận về bài viết của ông như thế nào.
 
Một vị có tên “Hung Nguyen” đã góp ý sau khi đọc bài viết của ông nhà văn Giao Chỉ Vũ Văn Lộc trên điện báo Calitoday.com như sau:
  
“Bác Giao Chỉ Vũ Văn Lộc gieo tiếng ác cho anh em rồi Bác ơi!
Không phải bạ ai trong hàng ngũ lãnh đạo VNCH “ù té chạy” nay ló mặt ra đều bị chửi đâu Bác à! Nhiều vị Tướng Tá (nhiều lắm kể không hết) từng chỉ huy trưởng các quân trường, các Quân Binh Chủng, dù chạy trước hay kẹt lại, nay ra sinh hoạt vẫn được anh em kính trọng vì biết giúp anh em bảo vệ danh dự cho QLVNCH.
Người ta chửi Nguyễn Cao Kỳ và Trần Thiện Khiêm vì tư lợi bất chính, vì tư cách hèn kém của người làm tướng khi “nâng bi” VC.
  “Chửi nữa đi em” phải chăng là lời thách thức của kẻ “chiếu trên” mắng kẻ “chiếu dưới”? 
Nếu muốn “ngồi lại bên nhau” việc đầu tiên nên bỏ “chiếu trên, chiếu dưới đi” Quân Đội tan rồi chỉ còn đồng đội thôi! Bằng không, những thằng Thiếu uý, Trung úy chúng tôi đành “kính nhi viễn chi”. Chúng tôi gặp nhau chỉ để nhậu, chỉ để ôn lại những tháng năm gian khổ chiến trường hay đau đớn tủi nhục trong tù cho mau qua cái kiếp “Ché đỏ”, để may ra giữ được chút tình “Huynh đệ chi binh”. Chúng tôi mất Tổ Quốc, chỉ còn Danh Dự và Trách Nhiệm. Danh Dự bảo vệ màu cờ sắc áo và Trách Nhiệm với người biết thương đời lính. Thế thôi!” 
 
Xin mượn góp ý của cựu Thiếu uý, Trung Úy (?) “Hung Nguyen” để kết thúc bài viết này.  Và xin nhắn với cựu Thiếu uý, Trung uý (?) “Hung Nguyen” hãy an tâm: Cựu Đại Tá Vũ Văn Lộc không có cái vụ “chiếu trên, chiếu dưới” gì trong cái vụ này đâu! Chính ông ta rất là “bình dân” khi nói với các “niên trưởng” Trần Thiện Khiêm, Nguyễn Cao Kỳ, Trần Văn Chơn, Nguyễn Khắc Bình, Hồ Văn Kỳ Thoại là:


“Xin các bạn ngồi lui vào, dành cho tôi một chỗ hàng đầu”.
 
Chỉ mong là niên trưởng Vũ Văn Lộc “cùng ngồi hàng đầu” với các niên trưởng khác để lắng nghe những lời phê bình, góp ý của dư luận để cùng bọn đàn em chúng tôi bảo vệ Danh Dự và Trách Nhiệm của một cựu chiến binh của QLVNCH, và nếu được xin cùng góp sức tiếp tay với 90 triệu người dân trong nước lật đổ chế độ cộng sản để đem lại tự do, dân chủ, dân quyền và nhân quyền cho toàn dân.
 
Chúng em xin tự nguyện “dâng”… những chỗ hàng đầu” cho quý vị; chỉ xin quý vị không nên hát lại câu hát “giữa đoàn hùng binh có anh ĐI… ĐẦU HÀNG!” thì tội nghiệp cho chúng em lắm!
Chúng em xin cắn cỏ xá hai xá…lạy các anh!
 
Xin mượn bài thơ cải biên vài ba chữ của nhà thơ Lưu Đình Vong gửi đến các “niên trưởng” như sau:
  
“Con lạy bố rồi, mấy bố ơi
Ba mươi, tháng Bốn chạy cong đuôi
Khổ thân Binh Méo - tù lưu lạc
Tội nghiệp Cai Tròn - rách tả tơi!
Yêu nước - lính quèn hô tử thủ
Thương tiền - Tướng, Tá dọt khơi khơi!
Giờ nghe Cộng dụ, ông quay giáo
LƯNG LÍNH CHÙA SAO, CỨ LỤI HOÀI?!” 
 
(*) Chi tiết này sai, theo tác giả Giao Chỉ đính chánh thì cựu Thiếu Tướng Đặng Đình Linh vẫn còn sống.
 
LÃO MÓC
tieng-dan-weekly.blogspot.com
  
      
 
 
                        
 

 
“Lời Tuyên Bố…” theo một trang báo điện tử đã được 5.800 người trong nước và hải ngoại ký tên hưởng ứng khi chnúg tôi viết bài viết này.
 
Các tổ chức chính trị, tôn giáo cũng đã đua nhau lên tiếng góp ý về chuyện sửa đổi Hiến pháp. Có cả tổ chức lên tiếng kêu gọi “Đấu tranh đòi nhà cầm quyền cộng sản phải tổ chức tại VN một cuộc Trưng Cầu Dân Ý có quốc tế giám sát”.
 
Những “nhà phản kháng có ‘lai-sân’”, những “nhà phản tỉnh có bằng cấp” đã lên giọng kẻ cả “chê “TBT Nguyễn Phú Trọng là hồ đồ”, ca tụng đây là“một cuộc biểu tình rất độc đáo, có hang nghìn người mà không cờ xí, không băn-rôn, không hò hét ầm ỉ. Một cuộc biểu tình của đồng bào trong nước và ngoài nước cùng đứng chung trong một đội ngũ hùng hậu dưới những khẩu hiệu chung, bề ngoài có vẻ bình thường nhưng thục chất có tính cách mạng”… 
 
Có “nhà tranh đấu lừng danh” còn khẳng định như đinh đóng cột: “CSVN sẽ tự sát nếu… không hủy bỏ điều 4 Hiến Pháp (sic!)”. 
 
Bài viết sau đây sẽ trình bày chủ trương, đường lối của đảng CSVN về chuyện hủy bỏ điều 4 Hiến pháp, chuyện đa nguyên, đa đảng của đảng CSVN trong quá khứ; để từ đó, chúng ta sẽ suy đoán ra kết cuộc của Phong Trào “Lời Tuyên Bố Công Dân Tự Do” đã và đang được một vài tổ chức, đảng phái khua chiêng, giống trống trên các phương tiện truyền thông.
*
“Đảng ta là đảng ‘thần tiên’
‘Đa… lô’ thì được, đa nguyên thì đừng!”
 
Câu thơ theo trường phái Bút Tre  diễn tả y chang cái tình cảnh của Đảng CSVN hiện nay trước đòi hỏi tự do, dân chủ, đa nguyên, đa đảng của toàn dân.
 
Câu trả lời dứt khoát của những lãnh đão đảng CSVN là: Không! Không bao giờ có đa nguyên, đa đảng gì sốt cả!   
 
Trần Văn Giàu, lý thuyết gia Mác-xít thời Hồ Chí Minh, đã nói lên điều này trong cuộc hội thảo “Về công cuộc cải tổ, cải cách, đổi mới ở các nước Xã Hội Chủ Nghĩa anh em và ở Việt Nam” vào ngày 7 tháng 1 năm 1990, tại nhà văn hóa Lao Động thành Hồ, nhân dịp phong trào đòi Tự Do Dân Chủ ở Ba Lan, Tiệp Khắc bùng nổ; và người Việt tỵ nạn cộng sản hải ngoại đòi đa nguyên, đa đảng. Trần Văn Giàu đã nói như sau:
  
“Chúng ta tự giải phóng chúng ta, Đảng ta lãnh đạo không có ai chối cãi, mà cái thời đại đó cũng không ai tranh giành từ 1930 đến 1945, cho đến năm 1975, không ai đứng ra tranh giành, không có ai tuyên truyền cho đa đảng để mà chống Pháp, chống Mỹ cả, bởi vì chống Pháp, chống Mỹ là chết, có gan chịu chết mới tìm ra sự sống, mà trong sự chết đó, chỉ có một mình anh Cộng Sản là có gan, và có tài đứng ra tổ chức cách mạng bằng kháng chiến mà thôi… Bây giờ Âu Châu rục rịch, Pháp Mỹ tuyên truyền to, họ đăt vấn đề đa đảng nghĩa là họ muốn giành cái gì đó, mà giành cái quyền hồi trước 75, trước 45 nghĩa là giành cái quyền chết cho dân tộc! Còn bây giờ là giành cái quyền… hưởng lợi trong hòa bình, trong sự xây dựng, họ không thành công đâu. Tuy vậy, tuy rằng ở Việt Nam sẽ không có cái chuyện như Thiên An Môn đâu, không có đâu, sẽ không có một trăm mấy mươi đảng như Hungary đâu, sẽ chỉ có mình đảng Cộng Sản mà thôi, nhưng đảng Cộng Sản Việt Nam biết cái tình hình, biết cái khó khăn, sửa đổi, đổi mới, phải đổi mới…” 
 
“Đó, mọi sự đã rõ như ban ngày. Đòi đa nguyên, đa đảng là “giành cái quyền hưởng lơi trong hòa bình”. Thì ra sự cai trị độc đảng như hiện nay là vì cái ăn, cái lợi. Những người chủ trương hoà giải, hoà hợp nên đọc kỹ đoạn này. Chính những người Cộng Sản khi chiến tranh còn là đồng chí với nhau, nay hòa bình họ ngồi lại với nhau để hưởng lợi. Khi chia lợi không đồng đều, họ còn chắng tiếc tay hạ sát nhau. Huống chi là quý vị chưa nếm mùi nguy hiểm như họ, nay tiệc dọn ra, muốn đập đuôi nhảy vào… chia bớt phần của họ, nếu quý vị bị họ “thịt” ra để khẩu phần của họ không giảm sút thì việc ấy xét ra cũng chẳng có gì bất công cho lắm đâu. Bởi vì, chẳng những họ phải bảo vệ món ăn của người Cộng Sản không nhỏ bớt, và họ còn dùng “thịt” của quý vị để là khẩu phần họ to lên. Rốt cuộc, “thịt” mà quý vị muốn hiến dâng cho dân tộc, chỉ rơi vào miệng thứ hùm mà quý vị tưởng là đang ngủ, thấy nó đẹp và hiền như loại mèo nhà, nên âu yếm vuốt râu, dẫn chúng cùng đi, mong làm vui mắt thiên hạ; không dè, đó chỉ là con hùm vờ ngủ… có tim!”.
(Trích “Dương Thu Hương và Con Hùm Ngủ” tiểu luận của Nguyễn Việt Nữ, trang 266).
Thực ra không cần phải nhân dân đòi hỏi phải đa nguyên, đa đảng mà chính là đảng CSVN đã cho “ra đời” và đã “xoá sổ” hai đảng Xã Hội (doNghiêm Xuân Yêm làm Chủ tịch) và đảng Dân Chủ (do Nguyễn Xiển làm Chủ tịch, Hoàng Minh Chính làm Tổng Thư ký) sau khi xét thấy bất lợi cho đảng!
 
Xin mời độc giả nghe Tiến sĩ Luật Nguyễn Mạnh Tường giải thích về chuyện ra đời và dẹp bỏ 2 đảng này như sau:
  
“… Như đồng chí đã biết, Đảng ta đã lập ra đảng Xã Hội và đảng Dân Chủ. Đảng Xã Hội dành cho bọn trí thức và đảng Dân Chủ dành cho bọn tư sản. Đồng chí cũng biết rằng Đảng không làm điều gì mà không cân nhắc kỹ. Những người mác-xít cố chấp có thể trách ta đã xây dựng những đảng phái sai trật hẳn với quan niệm mác-xít của một đảng chính trị.
 
Rằng hai đảng này không đáp ứng đúng đòi hỏi mác-xít, chúng ta xin lỗi, nhưng ta có cái lý của ta. Trước Cách mạng, trường Pháp đào tạo ra nhiều thế hệ trí thức đã theo ta trong kháng chiến. Nhưng trong 10 năm kháng chiến, trường Pháp còn đào tạo thêm những thế hệ trí thức khác. Khi trở về Hà Nội, một số đã bỏ ta, đi làm, đi học ở nước ngoài. Đối với những kẻ ở lại, ta không thể bỏ rơi họ. Trước hết, vì lợi ích của chính họ, giúp họ theo kịp những tiến bộ của nhân dân dưới sự lãnh đạo của ta. Sau nữa, khi trở về Hà Nội sau mười năm kháng chiến, ta vấp phải một tầng lớp dân chúng quá quen nghe nói đến tự do và nhân quyền; vì không muốn lộ bộ mặt chậm tiến, nên ta phải nói cùng thứ ngôn ngữ với bọn thực dân Pháp cũ. Ta phải giả đò tôn trọng quyền của người dân được xây dựng những đảng phái chính trị để bảo vệ quyền lợi của họ. Sau cùng, về mặt đối ngoại, chúng ta phải bảo đảm với dư luận thế giới, về những tự do chính trị mà chúng ta sẽ cho dân hưởng sau khi người Pháp đi khỏi. Nhưng dĩ nhiên là dưới cái bề mặt phỉnh gạt ấy, chúng ta không thể mất cảnh giác, mà phải tiếp tục điều khiển hai cái đảng mà chúng ta gọi là “anh em” từ lúc chúng ta mới dựng chúng nên và trong suốt thời gian chúng còn hoạt động.”… 
 
(Trích “Tiếng vọng trong đêm”, bản dịch của Thụy Khuê).   
 
Và, như đã biết, đảng CSVN đã khai tử hai đảng Dân Chủ và Xã Hội. Xin mời nghe hai nhân vật trong truyện “Tiếng Vọng Trong Đêm” của Tiến sĩ Luật sư Nguyễn Mạnh Tường nói về chuyện này:
  
“-Anh nghĩ sao về việc kết án tử hình hai đảng anh em mà đảng cộng sản là cha đẻ và cha nuôi?
 
-Thực ra thì tôi thấy không cần phải bóp cổ hai đứa con mà đảng cộng sản đã cho ra đời. Đó là những hài nhi ngoan ngoãn khó bì, giữ trò con rối tuyệt vời.
Những máy người này được vo dầu mỡ tốt đến độ chúng chạy hay như những người máy. Đó là những máy hát thời xưa chỉ biết đọc những đĩa cũ.
 
Mặc dù hai đảng anh em biểu thị rõ đặc điểm câm và ỳ, nhưng chúng vẫn là những đảng chính trị có thể làm lợi cho phong trào đa nguyên đa đảng. Vì vậy đảng Cộng Sản thấy cần phải khẳng định sự độc quyền lãnh đạo.
 
-Đi từ thực tế Việt Nam, chúng ta thử trình bầy sự độc quyền lãnh đạo của Đảng Cộng Sản:
 
Một cái đảng giữ độc quyền lãnh đạo khai trừ tất cả những đảng khác, là hình ảnh một kỵ sĩ phi ngựa một mình. Quyền lực của nó là tuyệt đối, nó không lệ thuộc vào bất kỳ điều kiện nào. Nó không cần ai làm cố vấn, không cần hỏi ý kiến người khác. Không thể làm gì nếu không có lệnh của nó và tất cả mọi lệnh mà nó ban ra phải đuợc thi hành. Nó không chịu bất cứ sự kiểm soát nào. Nó cho phép, thậm chí khuyến khích tung hô những cái hay mà nó làm, nhưng cấm phán đoán và phê bình những cái dở do nó gây ra. Luật pháp diễn tả ý nguyện của dân, nhưng cái đảng này nó ở trên luật pháp và ở trên dân. Không một thẩm quyền nào có thể xử án cái đảng, bởi vì nó không thể tạo ra một tòa án để xử chính nó. Nó có thể ra lệnh cho thuộc dân của nó phải tự kiểm thảo, nhưng bản thân nó không làm. Không có con đường kháng cáo nào chống lại một trong những quyết định bị dân kêu ca của nó. Chỉ có nước chờ sự phán xét của Thượng Đế! Nhưng cái đảng còn ở trên Thượng Đế!
 
Khuyết tật cơ bản của chế độ này là kẻ cầm quyền, khi cần quyết định, không thể lựa trong một số biện pháp khác nhau đã được tuyển chọn, mà hắn chỉ có một biện pháp duy nhất là của chính hắn, mà chưa chắc đã hay. 
 
Người ta có thể phản bác rằng Lãnh Tụ thế nào cũng chả hỏi ý kiến những nhân vật trong Bộ Chính trị, trong Ban Bí Thư, trong Ủy Ban Trung Ương Đảng. Nhưng đừng nên quên rằng, trong Đảng bao trùm một không khí kỷ luật sắt và sự lo sợ bị trừng phạt và tham vọng được thăng quan tiến chức và được hưởng đủ loại ân huệ bổng lộc, từ nhà ở, lương bổng, đến những công vụ béo bở ở nước ngoài, rồi những lợi lộc mà con cái được hưởng, và sự sợ hãi cũng như tham vọng làm tê liệt cái lưỡi của hơn một người cộng sản và giải thích tại sao tất cả các thuộc hạ khi được Lãnh Tụ hỏi ý kiến luôn luôn nghiêng mình với nụ cười và tuyên bố kinh ngạc trước trước thiên tài và sự thông bác của Lãnh Tụ!
 
Người dân cũng vậy, không thể nào khác, một khi có vinh hạnh được Đảng hỏi đến! 
 
Lãnh Tụ có thể than thở như Moise: "Tôi đầy quyền lực nhưng cô đơn”, nhưng hắn không thể chờ đợi một sự cứu trợ nào của Thuợng đế bởi vì chính hắn là Thuợng đế trong xứ sở của hắn. Hắn bị cấm cố chung thân trong cô đơn!”
 
Và nhân vật tiểu thuyết “Tiếng vọng trong đêm” của Tiến sĩ Luật Nguyễn Mạnh Tường nhận xét như sau:
 
“Hai cuộc Cải Cách Ruộng Đất và Cải Tạo Tư Sản dẫn tới sự tịch thu đơn thuần ruộng đất trong tay địa chủ ở thôn quê và nhà cửa trong tay gia chủ ở thị thành. Cuộc cách mạng hoàn tất năm 1945 tự nhận là vô sản. Những người cách mạng vô sản không những thiếu văn hoá trí thức, lại cũng không có động sản và bất động sản nữa, có nghĩa là họ không thể cai trị một xứ sở, điều khiển một dân tộc. Không thể đòi hỏi gì ở những người bụng rỗng, quần áo rách, không có cơm ăn, không có nhà trú qua đêm. Khi người ta thiếu tiền, người ta lấy ở chỗ có. Đó là ăn cắp và trong một xã hội có luật, có cảnh sát, thì sẽ bị bắt, bị tù. Nhưng những người cách mạng vô sản nào có coi luật lệ ra gì: họ chỉ cần tuyên bố trắng rằng sở hữu là ăn cắp! Rằng những người có đất có nhà đồng lõa với phản động, rằng tất cả phải biết câu: lấy của kẻ cắp không phải là ăn cắp! Về phương diện kỹ thuật thì chỉ cần ban sắc lệnh bãi bỏ sở hữu cá nhân. Là xong trò!”
 
(Trích “Tiếng vọng trong đêm, bản dịch của Thụy Khuê, trang 96-97). 
Súng của nông dân đã nổ và máu của công an và bộ đội đã đổ trong vụ cưỡng chế đầm thủy sản của Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng!
 
Súng của công an đã nổ và máu của nhân dân đã đổ trong vụ cưỡng chế đất ở Văn Giang!
 
Hai phụ nữ miền Nam đã phải khỏa thân để chống lại Đảng và Nhà nước đã cưỡng chế ruộng đất của họ.
 
“Dân oan” Đặng Thị Kim Liêng (mẹ của Blogger Tạ Phong Tần, người phụ nữ vốn là một Sĩ quan Công An của VC đã dũng cảm lên tiếng tranh đấu cho tự do, dân chủ, nhân quyền đã bị CSVN kết án 12 năm tù vừa được Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ vinh danh là 1 trong 10 phụ nữ dũng cảm nhân Ngày Phụ Nữ Quốc Tế 8-3) đã tự thiêu vì bị cưỡng chế đất đai…
 
Chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất thập niên 50 lại tái diễn khốc liệt trong Chiến dịch Cưỡng Chế Ruộng Đất hiện nay!
 
Trong thập niên 50, Đảng lấy ruộng đất từ địa chủ trao cho nông dân;
Những năm đầu thế kỷ 21, Đảng CSVN xoay ngược 180 độ: dùng bạo lực chuyên chính lấy đất ruộng từ nông dân giao cho “những địa chủ đỏ” vốn là “những kẻ tự xưng là những người cách mạng vô sản” dạo nào!
 
Qua những việc làm này, Đảng CSVN đã hiện nguyên hình là “một đảng mafia có giấy phép! 
 
Và, điều 4 Hiến pháp chính là cái giấy phép của đảng Mafia Việt Cộng!
 
Do đó, nếu cần thiết, CSVN sẽ chấp nhận có đa nguyên, đa đảng - như trước đây đảng CSVN đã có đảng Xã Hội và đảng Dân Chủ; nhưng phải chịu sự chỉ đạo của đảng CSVN.
 
Còn chuyện hủy bỏ điều 4 Hiến Pháp để đảng CSVN trở thành một đảng mafia không có giấy phép thì đừng có hòng!
LÃO MÓC 
tieng-dan-weekly.blogspot.com
  

No comments:

Post a Comment