==================
Trần Văn Tích to Bằng Phong Đặng Văn Âu số 1:
I.-
Ông nói rất chính xác, đâu đâu trong cộng đồng cũng có VT hoạt động. Họ
có phương tiện – tài chánh và nhân sự – nên có thể làm như vậy. Xin kể
hầu Ông câu chuyện sau đây với vài ba chi tiết.
1) Tháng hai năm 2014, tôi đứng ra hô hào đồng bào tham gia chống VC ở Genève. Theo chương trình dự trù hằng nửa năm trước thì sẽ biểu tình vào hai ngày 27 và 28 tháng giêng dương lịch. Biểu tình phải xin phép, chúng tôi xin phép biểu tình hai ngày 27-28.01 và được Sở Cảnh sát Genève chấp thuận. Bất ngờ vào giờ chót VC chơi độc đổi ngày ra trước Hội đồng UPR với Căm bốt. Căm bốt ra trước Hội đồng hai ngày 27-28.01 còn VC ra trước Hội đồng vào hai ngày 04-05.02. Tôi cấp tốc viết lại đơn nhằm xin phép biểu tình thêm vào hai ngày 04-05.02.2014. Đơn gởi bằng fax nhưng sợ không được Sở Cảnh sát Genève cứu xét vì gởi quá trễ, sau thời hạn qui định. Có người biết chuyện, đề nghị với tôi nếu cần sẽ nhờ cơ sở VT ở Genève tiếp tay bằng cách cử người trực tiếp liên lạc với Cảnh sát Genève để xin thông cảm. Cũng may tôi nói được tiếng Pháp (đơn viết bằng Pháp ngữ) nên khi Cảnh sát Genève gọi qua Đức trực tiếp hỏi tôi thêm chi tiết thì tôi ứng biến kịp thời và hợp lý nên người ta OK và tôi khỏi phải nhờ vả VT Genève.
2) Vào dịp đó có hội thảo chống cộng khá xôm tụ. Tôi không hề có nhiệm vụ gì trong hội thảo (tôi chỉ lo biểu tình) nhưng cũng có mặt tại hội trường. Tham gia Ban Tổ chức Hội thảo có PEN International/Writers in Prison Committee, Reporters Without Borders, Norwegian Centre for Human Rights, Radio Free Asia, Office of U.S.Congresswoman Loretta Sanchez, Vietnam Progress, COSUNAM,
UN Watch, Swiss Member of Parliament (Anne-Marie Von Arx) và Viet Tan (Hoàng Tứ Duy + PHAM Trinitry Hong-Thuan).
1) Tháng hai năm 2014, tôi đứng ra hô hào đồng bào tham gia chống VC ở Genève. Theo chương trình dự trù hằng nửa năm trước thì sẽ biểu tình vào hai ngày 27 và 28 tháng giêng dương lịch. Biểu tình phải xin phép, chúng tôi xin phép biểu tình hai ngày 27-28.01 và được Sở Cảnh sát Genève chấp thuận. Bất ngờ vào giờ chót VC chơi độc đổi ngày ra trước Hội đồng UPR với Căm bốt. Căm bốt ra trước Hội đồng hai ngày 27-28.01 còn VC ra trước Hội đồng vào hai ngày 04-05.02. Tôi cấp tốc viết lại đơn nhằm xin phép biểu tình thêm vào hai ngày 04-05.02.2014. Đơn gởi bằng fax nhưng sợ không được Sở Cảnh sát Genève cứu xét vì gởi quá trễ, sau thời hạn qui định. Có người biết chuyện, đề nghị với tôi nếu cần sẽ nhờ cơ sở VT ở Genève tiếp tay bằng cách cử người trực tiếp liên lạc với Cảnh sát Genève để xin thông cảm. Cũng may tôi nói được tiếng Pháp (đơn viết bằng Pháp ngữ) nên khi Cảnh sát Genève gọi qua Đức trực tiếp hỏi tôi thêm chi tiết thì tôi ứng biến kịp thời và hợp lý nên người ta OK và tôi khỏi phải nhờ vả VT Genève.
2) Vào dịp đó có hội thảo chống cộng khá xôm tụ. Tôi không hề có nhiệm vụ gì trong hội thảo (tôi chỉ lo biểu tình) nhưng cũng có mặt tại hội trường. Tham gia Ban Tổ chức Hội thảo có PEN International/Writers in Prison Committee, Reporters Without Borders, Norwegian Centre for Human Rights, Radio Free Asia, Office of U.S.Congresswoman Loretta Sanchez, Vietnam Progress, COSUNAM,
UN Watch, Swiss Member of Parliament (Anne-Marie Von Arx) và Viet Tan (Hoàng Tứ Duy + PHAM Trinitry Hong-Thuan).
Trong Hội trường thì tôi gặp lại BS Trần Đức Tường với cánh mai trắng trên nền xanh lục nhạt đeo trên vai áo.
3)
Ban Tổ Chức chúng tôi được đồng bào tự động quyên góp để giúp đỡ trang
trải chi phí. BS Nguyễn Quốc Quân và BS Nguyễn Thể Bình ủng hộ ba trăm
đôla Mỹ. Tôi có bổn phận phải giao lại 300 Mỹ kim đó cho người đại diện
Ban Tổ Chức điạ phương. Nhưng tôi không thể nào gặp anh bạn này được (vì
đồng bào đến rất đông và vì trời mưa tầm tã). Tôi đành mang ba trăm đô
về Đức. Khi tôi liên lạc bằng e-mail với trưởng ban tổ chức địa phương
tại Thuỵ sĩ thì được yêu cầu giao số tiền liên hệ cho Ông Nguyễn Thanh
Văn ở Krefeld, vốn là đại diện chính thức của VT tại Đức quốc! Té ra tôi
đã cùng làm việc với VT trong vụ UPR Genève 2014 mà không dè.
4) Nhưng buổi tối 04.05 thì rõ ràng hơn. Tối hôm đó nhóm Nam Lộc tổ chức văn nghệ vinh danh cố Nhạc sĩ Việt Dzũng. Tôi cũng có mặt. Đi suốt cả ngày, vừa đói vừa khát, may sao có người bán cơm nóng canh nóng ngay tại hội trường. Đó là Bà Nguyễn thị Khiếu, đảng viên VT. Nhờ Bà Khiếu tôi đã có một bữa ăn tối khá tươm tất.
II.- Xin đa tạ ơn Ông đã chu đáo khuyên nhủ tôi nên hỏi BS Tôn Thất Sơn về chuyện cộng sản giả làm sinh viên thời VNCH. Nhưng tôi e rằng anh bạn Tôn Thất Sơn của tôi không rành chuyện đó bằng tôi. Lý do : tôi là bác sĩ quân y nhưng cũng tham gia hoạt đồng an ninh tình báo với phía Mỹ. Về phía VN, chức vụ chính thức của tôi ngày mất nước là Y sĩ trưởng Bệnh xá Phủ Đặc ủy Trung ương Tình báo, trụ sở đóng ở số 3 Bến Bạch Đằng. Về phía Mỹ, tôi là Trưởng ban Quân Y tại CMEC, Combined Material Exploitation Center, Trung tâm Khai thác Quân dụng Hỗn hợp Việt Mỹ, trụ sở đóng trong phi trường Tân Sơn Nhứt. Vì trót ôm chân đế quốc quá kỹ nên tôi được ân thưởng Army Commendation Medail. Trước 75, tôi biết những nhân viên phụ trách tình báo chống cộng sản nằm vùng hay cộng sản trá hình và sau 75, tôi đã được họ gửi tặng các thiên hồi ký họ viết về những đặc vụ an ninh tình báo họ từng liều thân đảm trách.
4) Nhưng buổi tối 04.05 thì rõ ràng hơn. Tối hôm đó nhóm Nam Lộc tổ chức văn nghệ vinh danh cố Nhạc sĩ Việt Dzũng. Tôi cũng có mặt. Đi suốt cả ngày, vừa đói vừa khát, may sao có người bán cơm nóng canh nóng ngay tại hội trường. Đó là Bà Nguyễn thị Khiếu, đảng viên VT. Nhờ Bà Khiếu tôi đã có một bữa ăn tối khá tươm tất.
II.- Xin đa tạ ơn Ông đã chu đáo khuyên nhủ tôi nên hỏi BS Tôn Thất Sơn về chuyện cộng sản giả làm sinh viên thời VNCH. Nhưng tôi e rằng anh bạn Tôn Thất Sơn của tôi không rành chuyện đó bằng tôi. Lý do : tôi là bác sĩ quân y nhưng cũng tham gia hoạt đồng an ninh tình báo với phía Mỹ. Về phía VN, chức vụ chính thức của tôi ngày mất nước là Y sĩ trưởng Bệnh xá Phủ Đặc ủy Trung ương Tình báo, trụ sở đóng ở số 3 Bến Bạch Đằng. Về phía Mỹ, tôi là Trưởng ban Quân Y tại CMEC, Combined Material Exploitation Center, Trung tâm Khai thác Quân dụng Hỗn hợp Việt Mỹ, trụ sở đóng trong phi trường Tân Sơn Nhứt. Vì trót ôm chân đế quốc quá kỹ nên tôi được ân thưởng Army Commendation Medail. Trước 75, tôi biết những nhân viên phụ trách tình báo chống cộng sản nằm vùng hay cộng sản trá hình và sau 75, tôi đã được họ gửi tặng các thiên hồi ký họ viết về những đặc vụ an ninh tình báo họ từng liều thân đảm trách.
Kính thưa Ông Bằng Phong Đặng Văn Âu,
Tôi chủ trương liên kết, liên kết giữa cá nhân, liên kết giữa đoàn thể, liên kết giữa quốc gia. Tôi từng tranh luận – không phải chỉ thảo luận – với một số văn hữu về các vấn đề văn học, sử học VN để rồi sau đó trở thành bằng hữu của nhau.
Tôi rất mong mối giao tình giữa Ông và tôi rồi ra cũng sẽ trở thành mối thâm tình. Ông nghĩ về VT khác hẳn tôi nhưng tôi tin rằng Ông vẫn có thể đại lượng chấp thuận để tôi không nghĩ về VT giống y hệt như Ông.
Trân trọng kính chào Ông,
TVTích
Tôi chủ trương liên kết, liên kết giữa cá nhân, liên kết giữa đoàn thể, liên kết giữa quốc gia. Tôi từng tranh luận – không phải chỉ thảo luận – với một số văn hữu về các vấn đề văn học, sử học VN để rồi sau đó trở thành bằng hữu của nhau.
Tôi rất mong mối giao tình giữa Ông và tôi rồi ra cũng sẽ trở thành mối thâm tình. Ông nghĩ về VT khác hẳn tôi nhưng tôi tin rằng Ông vẫn có thể đại lượng chấp thuận để tôi không nghĩ về VT giống y hệt như Ông.
Trân trọng kính chào Ông,
TVTích
From Trần Văn Tích số 2:
Trong lúc qua lại, BS Trần Văn Tích viết tiếp vầy:
“Đảng
viên Việt Tân giữ vai trò Phó Chủ tịch phụ trách Ngoại vụ trong Ban
Chấp Hành Liên Hội Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản tại CHLBĐức tên là Trịnh Đỗ Tôn Vinh. Anh
ta nhỏ tuổi hơn thằng con út của tôi. Anh ta từng giữ chức Phó Ngoại vụ
trong nhiều năm trước khi tôi được bầu vào chức Chủ tịch. Anh ta chỉ
đứng Phó cho tôi có một nhiệm kỳ, vì tôi hứa khi ra ứng cử là tôi sẽ vực
Liên Hội đứng dậy để hiên ngang đối đầu trực tiếp và trực diện với cái
gọi là Hội Liên hiệp Người Việt toàn Liên Bang Đức của VC và tôi sẽ từ
chức sau hai năm. Năm ngoái bầu lại Ban Chấp Hành tôi cương quyết giữ
lời hứa và nữ đồng nghiệp Mỹ Lâm được bầu vào chức Chủ tịch với anh
Trịnh Đỗ Tôn Vinh vẫn tiếp tục giữ chức Phó Ngoại vụ. Như thế, anh Vinh
này đã giữ ghế Phó Ngoại vụ ít nhất cũng cả chục năm nay rồi. Vậy thì
xin Anh vui lòng cho biết Liên Hội ở Đức này đã bị đảng viên VT nắm
"thực quyền" như thế nào?”
From Trần Văn Tích số 3:
Thứ
tư, tôi phân biệt rất rõ a) cái đảng VT mà nhiều người nguyền rủa –
trong số những người này có cả tôi, vào một số trường hợp và ở một số
tình huống – với b) những đảng viên VT hiện đang sinh sống và làm việc ở
Âu châu, nhất là ở Đức; đó là những người từng tiếp tay cá nhân tôi
trong hai năm 2012-2014 và từng tham gia sinh hoạt cộng đồng từ lúc tôi
chưa rời được nước cho đến tận hôm nay.
Tôi rời nước đầu năm 1984, do chính phủ Tây Đức trực tiếp cấp nhập cảnh cho gia đình năm người. Từ ngày 02.05.1978 đến ngày được VC cho nghỉ việc để xuất ngoại, tôi làm việc với nhiều nhân vật cao cấp trong ngành Y Tế VC. Tôi chấp nhận hoàn cảnh oái oăm đó và cố gắng thích nghi. VT thì tồi tệ, VC thì tồi bại, nhưng tôi đã vì sinh viên, vì bệnh nhân mà góp tay với VC (từ 1978 đến 1984) để rồi ngày nay (sau khoảng 1990) tôi lại vì cộng đồng, vì chống cộng mà đứng cạnh VT.
Tôi rời nước đầu năm 1984, do chính phủ Tây Đức trực tiếp cấp nhập cảnh cho gia đình năm người. Từ ngày 02.05.1978 đến ngày được VC cho nghỉ việc để xuất ngoại, tôi làm việc với nhiều nhân vật cao cấp trong ngành Y Tế VC. Tôi chấp nhận hoàn cảnh oái oăm đó và cố gắng thích nghi. VT thì tồi tệ, VC thì tồi bại, nhưng tôi đã vì sinh viên, vì bệnh nhân mà góp tay với VC (từ 1978 đến 1984) để rồi ngày nay (sau khoảng 1990) tôi lại vì cộng đồng, vì chống cộng mà đứng cạnh VT.
----- Forwarded Message -----
From: DoxSon <son.do3> wrote
Sent: Thursday, October 19, 2017 10:53 PM
Subject: Bác Sĩ dạy con cháu, TKN & Nancy Nguyễn cách tranh đấu...
From: DoxSon <son.do3> wrote
Sent: Thursday, October 19, 2017 10:53 PM
Subject: Bác Sĩ dạy con cháu, TKN & Nancy Nguyễn cách tranh đấu...
Thưa qúy bạn,
Tôi không thể đồng ý tất cả những biện chứng của
BS TV Tích. Xin ngắn gọn trước cùng anh Bảo Trâm, anh viết: " cô TKN
lấy cờ Vàng Ba Sọc Đỏ từ đâu để quàng vào cổ đây", Thưa
bạn: - Cờ vàng có từ trước khi có những người chống Cộng tại hải ngoại. Ý anh
là nhờ có người CC mới có cờ Vàng? Sai. Ai cũng hiểu rồi, cờ VNCH là của mọi
người Việt, không phải nhờ ai tại hải ngoại này
mới có quyền sở hữu nó.
Tôi phải đem trọn bài viết của ông Trần Văn Tích, lồng chữ Đỏ là
lời của tôi ĐXS cho tiện phân biệt, chữ Đen là nguyên thủy của BS TVT:
a) trách cứ thế hệ cha
ông đã thua trận để cho con cháu phải lưu vong là trách oan;
Câu này có 3 phần: 1.-
Thua trận, chúng ta có “thắng trận không”? Tính từ 4-75 đến 2017. 2.- Lưu Vong,
chúng ta không trốn ra ngoài để tái chiến đấu hay đấu tranh chính trị, thử hỏi
có phải là Lưu Vong không? 3.- Trách oan, hơi đúng. Các cháu trách móc như
trẻ con trách cha mẹ không cho tiền mua kẹo cũng đâu phải là hư hỏng gì.
b) phải chăng 42 năm
chống cộng đã chẳng đi đến đâu;
Nếu nói chẳng đi đến đâu
là sai, thực sự là CHƯA đi đến đâu cả. Có chăng nữa thì cũng duy trì được ngọn
lửa CC, cấm VC mon men vô vài trung tâm đông người CC, đông người tỵ nạn CS
thuộc các lực lượng VNCH. CSVN vẫn được làm thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền
trong LHQ; CSVN đang đón chào các nhà lãnh đạo thế giới tới hội nghị tại Đà
Nẳng tháng 11 này. Những thành quả chống cọng lá có thật, nhưng là thành quả
nhỏ khiêm nhường để duy trì lửa chống Ác Cộng. Thành ngữ đang loan truyền, CSVN
“hèn với giặc, ÁC với dân”, như vậy chống cái ÁC có cần nói thêm chữ Cộng, Ác
Cộng?
c) tuổi trẻ trong nước
thực sự cần gì?
Xem câu trả lời nơi cuối bài.
Không ai đem thành bại luận anh hùng
Đúng, nhưng đa số thân bài
viết dưới đây, 1 là nhắc lại lịch sử, 2 là khoe kiến thức, tùy ý người đọc
chọn. Cá nhân tôi cho là không có gì đặc sắc mới lạ.
Không làm gì có
dân tộc nào trên thế giới mà lịch sử chỉ gồm toàn thành công hay chiến thắng.
Dân tộc chúng ta cũng vậy. Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Phan Thanh Giản, Phan Đình
Phùng, Nguyễn Thái Học, Phạm Hồng Thái v.v..đã không thành công nhưng thành
nhân. Hai Bà và Bà Triệu dựng cờ khởi nghĩa chống lũ thái thú cai trị Giao châu
hay An nam Đô hộ phủ. Hai Bà, Bà Triệu đã tử trận nhưng hậu thế không ai dám
kết án Hai Bà, Bà Triệu là đã thua để lại hệ lụy ngàn năm nô lệ giặc Tàu. Phan
Thanh Giản uống thuốc độc tự tử, Phan Đình Phùng sa vào tay giặc Pháp, Nguyễn
Thái Học lên đoạn đầu đài, Phạm Hồng Thái tự trầm trên Châu giang nhưng tất cả
đều đã được đời sau muôn vàn ngưỡng mộ và không ai ngu ngốc đến độ cho rằng sự
thất bại của chư vị anh hùng dân tộc đã để lại hệ lụy khiến tổ quốc trầm luân
trong gông cùm xiềng xích do người da trắng tròng lên cổ đồng bào. Những anh
thư, anh hùng, liệt sĩ vừa kể chống đối các đối tượng rất cụ thể, bằng xương
bằng thịt và/hoặc những chế độ cai trị tàn ngược áp bức. Hai Bà Trưng chống Tô
Định, Phạm Hồng Thái mưu sát toàn quyền Merlin. Không ai vớ vẩn ấm ớ
tuyên bố không chống Tàu chống Tây mà chỉ chống cái ác!
Kết tội thế hệ cha ông
đã thua trận để lại hệ lụy lưu vong là lập luận bất chấp lý luận. Không phải vì
hai anh em Scholl thất bại và bị xử tử ngày 22.02.1943, không phải Claus Schenk
Graf von Stauffenberg thất bại và bị Toà án Binh xử bắn ngày 21.07.1944 (giới trẻ, hai cháu (TKN và Nancy Nguyễn) này vì thấy
sự thật, thấy những cái ác đang xẩy ra tại VN mà xót thương cho đồng hương, nhào ra lập phong trào tranh đấu, họ
đâu có dự trù làm chính trị gì lớn lao, thử hỏi họ có phải đi tìm sách về lịch sử Đức học cho xong rồi mới ra
hoạt động?) mà dân tộc Đức phải
tiếp tục mang hệ lụy quốc xã-phát xít cho đến hết Thế chiến II.
Lăng mạ cha ông đã thua
trận trong cuộc chiến vừa rồi khiến di lụy lưu vong cho giới trẻ là ngang nhiên
xúc phạm đến triệu triệu hương linh quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hoà, là
phỉ báng anh linh chư vị tướng lãnh, sĩ quan, hạ sĩ quan, binh sĩ và nhân viên
dân sự từ bộ trưởng đến thuộc cấp đã tuẫn tiết vào Ngày Quốc Hận. Đoạn này là BS nhét lời nhét ý hoặc tự đặt ra, tôi
không thấy 2 cháu có lời nào dám xúc phạm nhiều vậy, hay là do BS nghe lại bọn
thọc gậy Việt gian?
Không biết hai cô thanh
nữ có biết đến chân lý “Không ai đem thành bại luận anh hùng“ hay không nhưng
những người cao tuổi đang ủng hộ hai cô thì chắc chắn phải biết. Xin hỏi BS “chân lý của BS ở đâu, là cái gì?”.
42 năm chống cộng
Tập thể người Việt tỵ
nạn cộng sản đã làm hết sức mình để chống cộng ĐÚNG nhưng không phải là “tập thể”, lý do: 70% người Việt hải ngoại “lưu
vong” vẫn đang nuôi Kinh Tế CSVN, 9 tỷ dollars mỗi năm theo báo cáo của World
Bank 2016 . Thành tích của tập thể
rành rành ra đó, chỉ có những kẻ mắc bệnh mù loà mới không chịu thấy; cho nên
người viết xin miễn kể ra, còn
BS không mù lòa? BS sáng hơn ai vậy? Xin lỗi ông Tích, ông là BS gì vậy? – Theo
y khoa, tôi biết Mù Lòa không phải là Bệnh, mà vì bệnh vì già quá mà bị mù lòa.
Tôi vẫn gọi ông là BS, là vì ông tự xưng hoặc ai đó gọi ông là BS cho nên tôi
lịch sự gọi theo vậy. Chỉ xin thử so sánh với
các cộng đồng lưu vong và/hoặc chống cộng khác xem cộng đồng tỵ nạn cộng sản
Việt Nam có thua kém người ta hay không. Hiện nay khắp nơi trên mặt đất dễ có
đến cả trăm cộng đồng lưu vong nhưng mang đặc tính chống cộng triệt để như cộng
đồng lưu vong Việt Nam thì chỉ có cộng đồng lưu vong Cuba. Thực vậy, trên thế
giới chỉ còn Bắc Hàn, Trung cộng, Việt cộng và Cuba là vẫn theo chế độ cộng
sản. Tuy nhiên tập thể chống đối Trung cộng còn có mảnh đất dung thân – nếu
muốn – là Đài Loan, còn Bắc Hàn thì hầu như không có nổi một cộng đồng chống
cộng xứng với tên gọi. Do đó, chỉ có
thể thử so sánh hoạt động đề kháng của cộng đồng lưu vong tỵ nạn Việt Nam
với diasporaCuba.
Khoảng một triệu rưỡi
người Cuba chống độc tài cộng sản đang sinh sống ở nước ngoài, chủ yếu – có thể
đến một nửa – là ở Hoa Kỳ và tập trung là ở Miami, tiểu bang Florida. Từ thành
phố cách xa đảo quốc nguyên quán lối chín mươi dặm, người Cuba lưu vong thường
xuyên và kiên trì chống độc tài Fidel Castro. Thoạt tiên họ ủng hộ chính sách
cấm vận đối với Cuba của các chính quyền Hoa Kỳ nhưng đến tháng chạp năm 2014,
khi Tổng thống Barack Obama tuyên bố tái lập bang giao với Cuba thì tập thể
người tỵ nạn Cuba chỉ biết công khai bày tỏ thái độ hoài nghi rất mực. Họ cũng
nêu ra những luận điệu quen thuộc : tái lập bang giao không bảo đảm cho người
dân Cuba tại quốc nội thêm được chút tự do dân chủ nào, trái lại biện pháp giao
hảo với cộng sản chỉ gây tai hại lên tiến trình đấu tranh cho dân chủ tự do nơi
đảo quốc. Liên tục từ khi Fidel chiếm quyền năm 1956, và nhất là từ 1965 đến
1972, khi làn sóng thuyền nhân Cuba dâng cao đưa đến hình thành cộng đồng lưu
vong Cuba, nhiều hình thức đấu tranh chống cộng đã được áp dụng. Có thể xem cao
điểm kháng cự cộng sản Cuba là chiến dịch vũ trang tấn công đảo quốc qua vụ
Vịnh Con heo năm 1961, chiến dịch này thất bại. Chuyển qua các hình thái đấu
tranh khác, người Cuba lưu vong vận động hành lang chính trị, phản đối thiết
lập cơ sở ngoại giao (ví dụ chống thiết lập Lãnh sự quán Cuba ở Miami), ngang
nhiên đương đầu với bộ máy cầm quyền cộng sản qua vụ cháu bé Elián González
dưới sự lãnh đạo của tổ chức CANF, Cubanese American National Front, hân hoan
đón nghe lời tuyên bố dõng dạc của nữ ca sĩ Gloria Estefan khi cô được mời về
nước hát mừng Đức Giáo hoàng Paul II :“Tôi chỉ về lại Cuba hát cho đồng bào tôi
nghe khi chế độ cộng sản không còn trên đất nước tôi.“ Xin lỗi BS, những tin trên chỉ để khoe kiến
thức… tôi và nhiều người biết đọc có biết lâu rồi” . Hai cháu TKN và Nancy này
vì thấy sự thật, thấy những cái ác đang
xẩy ra tại VN mà xót thương, nhào ra lập phong trào tranh đấu, họ đâu có dự trù
làm chính trị gì lớn lao, thử hỏi họ có phải đi tìm sách về lịch sử Cuba học cho xong rồi mới ra hoạt động?
Người Nga đã di tản theo
nhiều đợt kể từ năm 1917, sau cái gọi là Cách mạng Tháng mười. Đợt di tản thứ
nhất bao gồm những người không chấp nhận chế độ bôn-sê-vích. Đợt di tản thứ hai
xảy ra năm 1948, sau Đệ nhị Thế chiến và qui tụ các tù nhân xô viết, các nạn
nhân bị đày biệt xứ không chịu trở về nguyên quán. Đợt di tản thứ ba vào thập
niên 70 có đối tượng là những di dân xô-viết, các trí thức Do Thái, các nhân
vật “đối kháng“. Nhưng dẫu ly hương theo làn sóng trước sau và trong tư cách
khác nhau, cộng đồng tỵ nạn lưu vong Nga luôn luôn đứng dưới lá cờ ba màu
trắng-xanh-đỏ. Và năm 1990 lá cờ đó đã trở về. Nó đã trở về sau khi chế độ cộng
sản bị xoá sổ và Liên bang Xô viết tan rã. Trong quốc hội nước Nga ngày nay, tỷ
số giữa các dân biểu đảng viên cộng sản so với các dân biểu phe quốc gia và phe
tự do thay đổi nhưng tất cả đều ngồi họp chung dưới lá cờ ba màu trắng-xanh-đỏ
của chế độ Sa hoàng xưa. Trên đỉnh điện Kremlin, cũng ngọn quốc kỳ tam sắc thời
Nga hoàng đang lộng gió tung bay. Hai cháu này vì thấy sự thật, thấy những cái ác đang xẩy ra tại VN mà xót thương, nhào ra lập
phong trào tranh đấu, họ đâu có dự trù làm chính trị gì lớn lao, thử hỏi họ có
phải đi tìm sách về lịch sử Nga học cho
xong rồi mới ra hoạt động?
Cộng đồng lưu vong chống
cộng Cuba xem như hình thành từ năm 1956 còn cộng đồng tỵ nạn chống cộng Việt
Nam thì ra đời kể từ năm 1975. Thời gian cộng đồng chống cộng Nga ly hương kéo
dài 73 năm. Cho đến năm nay, thời gian cộng đồng chống cộng Cuba ly hương đã
được 61 năm và thời gian cộng đồng chống cộng Việt Nam ly hương chỉ mới có 42
năm.
Người tỵ nạn chống cộng
Nga xem như đã được trở về bản quán. Người tỵ nạn chống cộng Cuba và người tỵ
nạn chống cộng Việt Nam thì chưa; cả hai đang bền bỉ thường xuyên tiếp tục
chống cộng không hề ngưng nghỉ. Như hai cộng đồng Nga trước đây và Cuba
hiện nay, chiến lược chống cộng của tập thể lưu vong người Việt là chiến lược
“bếp ủ trấu“, là chiến lược gìn giữ lòng chống cộng và duy trì lửa đấu tranh
dưới nhiều hình thức đa dạng và đa diện.
Giới trẻ trong nước
hiện cần gì?
Rành rành ra đó. Rành rành cái gì vậy thưa BS? Thanh thiếu niên nam nữ hiện sống tại quốc nội
không cần ai nắm tay dạy dỗ họ là hãy chống cái ác chứ đừng có chống cộng!-- Tôi không thấy hay nghe đoạn nào trong các
video là 2 cháu này muốn “dạy” ai cả, họ khích động cho một phong trào không có
nghĩa là dạy dỗ ai. Theo tôi thấy, đây là cảm tưởng hay suy diễn của cá nhân BS
TV Tích chứ không phải của 2 cháu đó. Chủ xướng phải vạch đường
chỉ lối cho người trẻ trong nước – chống ác, đừng chống cộng – là một thái độ
ngạo mạn tự tôn rất lố bịch đáng chê – câu này của BS là lời mắng nhiếc 2 cháu, hoặc ngược lại chính BS có
tính ngạo mạn tự tôn? Tại sao với tối thiểu là tuổi chú bác, mình viết cách
thức hoạt động, khuyến khích chỉnh đốn ngôn ngữ, chứ mắng nhiếc như vậy thì con
cháu có vâng lời không? Thời văn minh tiến bộ này không ai giáo dục con cháu
như vậy cả, thưa BS.
Giới trẻ trong nước thừa
biết rằng họ cần một Nguyễn Thái Học, họ cần một Phạm Hồng Thái. Giới trẻ trong
nước thừa biết rằng họ cần một Graf von Stauffenberg, họ cần các anh em Scholl.
Giới trẻ trong nước thừa biết rằng họ cần một sinh viên Y khoa Jan Opletal
chống độc tài tại thủ đô nước Tiệp khắc. ( thưa BS thức dậy giùm, giới trẻ trong VN không có được các tài
liệu “phản động”, họ không có hoặc không được quyền sở hữu những sách đó để đọc) . Giới trẻ trong nước thừa biết rằng họ cần một
sinh viên vô danh đứng thẳng người ưởn ngực chống chiếc xe tăng đang lù lù
nghiến xích lăn bánh tiến tới tại Công trường Thiên an môn vào mùa xuân 1989 (và nay là 2017, Tàu cộng vẫn mạnh, và mạnh hơn
khi tiến chiếm xây căn cứ quân sự ngoài Trương Sa). Trong giới tu sĩ thì giới trẻ trong nước thừa
biết rằng họ cần một Linh mục Jerzy Popieluszko, đã từ chối học bổng nghiên cứu
ở La mã – có tính cách mua chuộc – của Tổng Giám mục Jósef Glemp tặng ngày 16.10.1984
để ở lại và chịu tử vong dưới tay mật vụ Ba Lan.
Thanh thiếu niên quốc
nội cần những tấm gương sáng đó, họ không cần xảo ngôn loạn ngữ, ngụy biện lếu
láo. Những tấm gương sáng này ở
mô? ở đâu rồi? Tự đâu lòi ra để soi? 42 năm nay có ai trồng măng non chưa? Mấy
chữ này “ cần những tấm gương sáng” của BS có phải là xảo ngôn sáo ngữ? Bây giờ
có được vài măng non tại hải ngoại với lòng yêu nước, với tâm trong sáng thực
tế thực tiển chống cái Ác, thì bọn tre già chỉ muốn trở thành chông dao, làm
hầm chông tre cho du kích VC. Oái ăm thật !?!
ĐỗXuânSơn
No comments:
Post a Comment