===============
KHI CÁC “TRÍ THỨC GÀ TÂY” CHINH PHỤC ĐỈNH CAO
- LÃO
MÓC-
Dẫn
nhập: Mới
đây, trên diễn đàn điện tử rùm beng lên vì chuyện “CHỈ CHỐNG
CÁI ÁC
CHỨ KHÔNG CHỐNG CỘNG” của luật sư Trần Kiều Ngọc - cũng như
chuyện
“trứng khôn hơn vịt” của “người trẻ” Nancy Nguyễn.
“Trứng khôn hơn
vịt” là thành ngữ nói về việc con cái khôn hơn cha mẹ, lời
mỉa
những đứa con tự phụ, xem thường cha mẹ. Những bậc cha mẹ
không “cam
lòng” bị kết án - như cha mẹ của “người trẻ” Nancy Nguyễn -
đã lên
tiếng.
Trong bài “Chuyện
trứng khôn hơn vịt”, tôi có kể lại câu chuyện “tân học tinh hoa”
nói
về chuyện “Chinh phục đỉnh cao” của con gà tây nghe lời con bò
khuyên
nên ăn chất thải của nó là “phân bò” để tăng lực khi chinh
phục đỉnh
cao.
Hai người trẻ TKN
và Nancy Nguyễn đã làm theo phương cách của con bò dạy dỗ con
gà tây
và đã “chinh phục đỉnh cao”; nhưng như người kể câu chuyện “tân
học
tinh hoa” đã tiên đoán: Những chuyện nhảm nhí, vô nghĩa nó có
thể đưa
bạn lên đỉnh cao, nhưng nó sẽ sẽ không giữ được bạn ở vị trí
đó
lâu, đừng có hòng”.
Chuyện “gà tây
Việt kiều ăn phân bò để… yêu nước Việt Nam xã nghĩa” không
phải chỉ
có ở giới trẻ vì bị người già “xúi trẻ ăn cứt bò xã
nghĩa”.
Bài viết sau đây
sẽ kể lại chuyện những con gà tây già tự mình tìm ăn cứt bò
để
tăng lực… yêu nước Việt Nam xã nghĩa.
*
Chuyện các trí thức Việt kiều
yêu nước Việt Nam xã nghĩa là chuyện thuộc loại
chuyện dài nhân dân tự vệ, khởi đầu vào năm 1993 với ông giáo sư “bạc
đầu, đen
óc” Phó Bá Long về VN dạy học rồi tham dự Đại hội Việt kiều, làm thơ
con cóc:
“Mười tám năm rồi các bạn
ơi!
Xa quê lòng dạ rất bồi hồi”
Làm thơ con cóc xong, ông ta lại giở trò đốn mạt làm nhục hàng ngũ trí
thức
miền Nam bằng cách xin cố Thủ Tướng Võ Văn Kiệt ban cho Việt kiều một
cái luật
đại xá (sic!). Thủ Kiệt chưa kịp ban luật đại xá cho ông ta thì ông ta
đã ba
chân, bốn cẳng chạy tuốt qua Campuchea mua vé máy bay về Mỹ và chết già
ở đây.
Một ông giáo sư không nên nết, làm nhục hàng ngũ trí thức tới như vậy
mà lúc
ông ta “hai năm mươi” thấy có ông luật sư Đoàn Thanh Liêm, kẻ tuần chay
nào
cũng có nước mắt, viết bài ca tụng cứ như là vừa viết vừa cầm mù-soa
chậm nước
mắt!Xa quê lòng dạ rất bồi hồi”
Kế đó là tới ông giáo sư “bạc
đầu, đen óc” Lê Xuân Khoa; nhưng phải nói đến ông
nhà văn, nhà giáo Bùi Nhật Tiến là người “nổi cộm” nhất với vai trò
tiên phong
trong việc đem sách “Trăm hoa vẫn nở trên quê hương” về nước để kêu gọi
hoà
hợp, hòa giải, giao lưu văn hoá; bị báo Quân Đội Nhân Dân chê bai là
“không thể
đồng hành với những kẻ hôi mùi thực dân, đế quốc”; nhưng vẫn chưa biết
nhục. Ra
hải ngoại lại xum xoe, bợ đỡ tên Trần Văn Thủy, đạo diễn VC, tác giả
phim
“Chuyện Tử Tế”, bị tên này vạch mặt trong quyển “Nếu Đi Hết Biển”.
Cách đây mấy năm, lại có chuyện rùm beng về chuyện trí thức Việt kiều yêu nước Việt Nam xã nghĩa. Đó là chuyện ông nhà văn, nhà giáo Quyên Di Bùi Văn Chúc (QDBVC). Lại cũng nhà văn, nhà giáo!
Ông nhà văn, nhà giáo này về nước hội thảo Việt Nam Học gì đó với VC ở trong nước. Bị nick Sông Hồng và ông Nguyễn Kinh Doanh đưa lên diễn đàn điện tử, thế là dư luận chống đối nổi lên. Hai bài viết chừng mục nhất là của bà Nhàn SF và cựu Thẩm phán Lê Duy San. Thư phản đối của 16 giáo dân Công Giáo dựa phần lớn vào bài viết của bà Nhàn SF là bài viết có những lập luận xác đáng và những chứng cớ rõ ràng, không thể chối cãi. Dù thế, ông nhà văn, nhà giáo QDBVC, cũng giống như ông nhà văn, nhà giáo Bùi Nhật Tiến trước đây đã xui em vợ, và con cái xông ra bênh bậy, cãi bừa, mắng mỏ những người đã viết bài phê bình về những việc làm sai trái của ông ta. Ông nhà văn, nhà giáo QDBVC còn dựa hơi linh mục Mai Thanh Lương bằng cách đưa ra bức thư của ông linh mục này viết như một “bảo chứng”, và ông QDBVC này còn giở trò ma giaó là viết thư nhờ các học trò của ông ta lên tiếng bênh vực cho ông ta, bị dư luận phát hiện.
Chuyện trí thức Việt kiều yêu nước Việt Nam xã nghĩa như chuyện ông nhà văn, nhà giáo QDBVC về nước hội họp với VC chẳng phải là chuyện mới mẽ gì. Nhiều năm trước đây, đã có ông nhà văn, nhà giáo Nguyễn Hưng Quốc (NHQ) dẫn đoàn du sinh Úc đến VN. Chuyến đầu trót lọt; nhưng chuyến tiếp theo, ông nhà văn, nhà giáo bị công an VC cấm không cho vào VN, mà chỉ cho các học trò của ông vào mà thôi.
Trở về Úc, ông này bèn viết bài “chống Cộng và chống Hồ Chí Minh (HCM)” hết biết; nhưng đôi khi lại tuyên bố “tôi không chống Cộng, chỉ chống độc tài toàn trị!” và thỉnh thoảng lại viết bài xác quyết “HCM là người quyết định mọi thắng lợi tại VN (sic!)”. Chả trách có người chẩn đoán ông nhà văn, nhà giáo Nguyễn Hưng Quốc này bị “bệnh loạn dâm tư tưởng” vì đã viết bài ca tụng “tiếng nước đái rổn rảng của bà nhà văn già không nên nết” Nguyễn Thị Hoàng Bắc và “việc làm dũng cảm của một ông nhà thơ ở trong nước là cầm “con tự do” giũ bặc bặc khi vào thăm… “lăng Bác”!
Cách đây mấy năm, lại có chuyện rùm beng về chuyện trí thức Việt kiều yêu nước Việt Nam xã nghĩa. Đó là chuyện ông nhà văn, nhà giáo Quyên Di Bùi Văn Chúc (QDBVC). Lại cũng nhà văn, nhà giáo!
Ông nhà văn, nhà giáo này về nước hội thảo Việt Nam Học gì đó với VC ở trong nước. Bị nick Sông Hồng và ông Nguyễn Kinh Doanh đưa lên diễn đàn điện tử, thế là dư luận chống đối nổi lên. Hai bài viết chừng mục nhất là của bà Nhàn SF và cựu Thẩm phán Lê Duy San. Thư phản đối của 16 giáo dân Công Giáo dựa phần lớn vào bài viết của bà Nhàn SF là bài viết có những lập luận xác đáng và những chứng cớ rõ ràng, không thể chối cãi. Dù thế, ông nhà văn, nhà giáo QDBVC, cũng giống như ông nhà văn, nhà giáo Bùi Nhật Tiến trước đây đã xui em vợ, và con cái xông ra bênh bậy, cãi bừa, mắng mỏ những người đã viết bài phê bình về những việc làm sai trái của ông ta. Ông nhà văn, nhà giáo QDBVC còn dựa hơi linh mục Mai Thanh Lương bằng cách đưa ra bức thư của ông linh mục này viết như một “bảo chứng”, và ông QDBVC này còn giở trò ma giaó là viết thư nhờ các học trò của ông ta lên tiếng bênh vực cho ông ta, bị dư luận phát hiện.
Chuyện trí thức Việt kiều yêu nước Việt Nam xã nghĩa như chuyện ông nhà văn, nhà giáo QDBVC về nước hội họp với VC chẳng phải là chuyện mới mẽ gì. Nhiều năm trước đây, đã có ông nhà văn, nhà giáo Nguyễn Hưng Quốc (NHQ) dẫn đoàn du sinh Úc đến VN. Chuyến đầu trót lọt; nhưng chuyến tiếp theo, ông nhà văn, nhà giáo bị công an VC cấm không cho vào VN, mà chỉ cho các học trò của ông vào mà thôi.
Trở về Úc, ông này bèn viết bài “chống Cộng và chống Hồ Chí Minh (HCM)” hết biết; nhưng đôi khi lại tuyên bố “tôi không chống Cộng, chỉ chống độc tài toàn trị!” và thỉnh thoảng lại viết bài xác quyết “HCM là người quyết định mọi thắng lợi tại VN (sic!)”. Chả trách có người chẩn đoán ông nhà văn, nhà giáo Nguyễn Hưng Quốc này bị “bệnh loạn dâm tư tưởng” vì đã viết bài ca tụng “tiếng nước đái rổn rảng của bà nhà văn già không nên nết” Nguyễn Thị Hoàng Bắc và “việc làm dũng cảm của một ông nhà thơ ở trong nước là cầm “con tự do” giũ bặc bặc khi vào thăm… “lăng Bác”!
*
Chuyện trí thức Việt kiều yêu
nước (VKYN) VN xã nghĩa thứ hai trong bài viết
này là ông trí thức Việt kiều yêu nước Nguyễn Đăng Hưng, một Việt kiều
Bỉ.
Theo tin tức báo chí từ trong nước thì ông trí thức Việt kiều này sau nhiều năm góp sức để hổ trợ các chương trình đại học tại VN đã bị trường đại học Tôn Đức Thắng tại Saigòn yêu cầu công an khởi tố hình sự. Đây chẳng phải là chuyện mới lạ gì. Nhiều người đã biết chuyện “Vua chả giò” Trịnh Vĩnh Bình ở Hoà Lan và chuyện Trần Trường, kẻ treo cờ máu và hình Hồ ở Bolsa đem tiền bạc, công sức về VN đầu tư, sau đó đã phải bỏ của chạy lấy người!
Ông giáo sư VKYN Nguyễn Đăng Hưng này là một Việt kiều đặc biệt. Ông ta từ Bỉ về ăn Tết Hoà Bình đầu tiên sau 30 năm chiến tranh. Ông kể rằng có tất cả 80 người như ông từ các nước khác đổ xô về Hà Nội ăn Tết. “Nhà nước huy động gần 20 nhân viên ngân hàng đến tận khách sạn giúp chúng tôi đổi tiền, vị chi 1 người phục vụ cho 4 người.” (Trích “Bút ký của nhà khoa học Việt kiều” đăng trên Đoàn Kết tháng 11-1989).
Hè sau, ông NĐH trở về VN với tư cách giáo sư điện toán do kế hoạch thỏa thuận giữa đại học Liege của Bỉ và của ủy ban khoa học kỹ thuật nhà nhà nước xã hội chủ nghĩa.
Ông Hưng cho biết được tiếp rước rất ân cần, ăn ở với “tiêu chuẩn của một thứ trưởng, khách sạn tiện nghi, xe Volga riêng có tài xế nhà nước, sử dụng tùy hỉ, đi đâu cũng được, ngay cả chủ nhật. Bữa ăn bốn năm món, gói thuốc thơm mỗi ngày! Tôi có dịp đi làm khoa học nhiều nơi ở Âu Mỹ nhưng phải nói chưa lần nào sướng như vậy. Ở nước VN nghèo nàn của chúng ta, nhất là ở Hà Nội, có tiêu chuẩn là sướng lắm, hơn cả Tây phương!”.
Ông giáo sư Hưng, theo bài bút ký thì sau đó khi về Bỉ “đã từ chối làm công dân Việt Nam anh hùng,” đã xin nhận Bỉ quốc làm quê hương. Ông Hưng kể lại rằng khi được “nước ông” (Bỉ) đề cử đi dạy ở các nước Phi Châu nghèo nàn lạc hậu như ở Zaire, ở Congo thì ông lại gặp đủ những người VN di tản sau 1975 từ các quốc gia Tây phương khác gửi tới để giúp phát triển xứ sở này.
Giáo sư Hưng viết: “Phải đi sang cái xứ Phi Châu xa xôi này mới tìm thấy được một khung cảnh VN hài hoà, đa dạng, mới có trách nhiệm đúng với khả năng, mới được trọng dụng và biết quý trọng lẫn nhau”.
Khi về lại Sàigòn năm 1979, giáo sư Hưng đã nhìn thấy “những gương mặt hốc hác” của bạn bè, của anh phu xe tốt nghiệp trường Ponts, Paris… ông viết trong “Bút Ký…”: “Kỹ thuật đông lạnh tinh vi nào đã hình thành những khối băng khổng lồ vĩnh cữu, co cứng lại ngay trong vùng nhiệt đới? Tôi cố bào chữa, nghĩ đến chiến tranh tàn phá, cán bộ tiêu hao, nhưng vẫn thấy toát ra những điều nghịch lý của một cơn ác mộng”.
Dù cố bào chữa là tại chiến tranh nhưng giáo sư Hưng cũng không thể tự lừa dối mãi, vì “sự thật đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Có một cái gì tuyệt đối, triệt để, một chiều đến độ khó tin được. Có một cái gì thô bạo, quá khích, giáo điều và gian trá đã trở nên nề nấp bình thường đến mức không mường tượng nổi!”.
Khi giáo sư Hưng viết rằng nước VN xã nghĩa “có một cái gì thô bạo… và gian trá đã trở nên nề nấp bình thường…”, giáo sư Hưng chưa diễn tả được hết thực trạng của nước VN xã nghĩa. Chữ “thô bạo” chẳng thấm vào đâu. Phải nói: “Có một cái gì dã man, tàn ác… đã trở nên nề nếp bình thường” thì mới diễn tả được hết những gì đã và đang xảy ra ở VN.
Sau đó, ông giáo sư Hưng tự ví mình như “người tình nhân có lòng tin yêu tha thiết nhưng bị ý trung nhân đặt vào chuyện đã rồi, vào hoàn cảnh không trở lại được nữa”, nên phải đành làm công dân Bỉ đi phục vụ cho “mọi” Congo. Và ông ta viết: “Chúng tôi ai nấy không khỏi bật cười cho cái cảnh éo le của con người VN hôm nay!”.
Vì không có theo dõi những việc làm của “ông trí thức Việt kiều yêu nước VN xã nghĩa” NĐH nên không biết vì sao nay ông ta lại bị một trường Đại học ở Sàigòn yêu cầu công an VC truy tố về tội hình sự sau khi đã giúp mở mang hàng chục trường đại học.
Theo những chuyện đang xảy ra thì “ông trí thức Việt kiều yêu nước VN xã nghĩa” NĐH là một kẻ “quân tử sờ l. hai tay!” Ông la làng lên là ông “bị ý trung nhân (tức nước VN) đặt vào chuyện đã rồi, vào hoàn cảnh không trở lại được nữa”. Rồi ông lại nuốt lời, ông muối mặt trở về, ông ân ái mặn nồng với nó. Lợi dụng chán chê, nó quay ra bạt tai, đá đít ông là phải quá rồi!
Ký giả Cao Sơn ở San José (lúc còn sinh thời) có ví von những người VN từ đảo Guam trở về VN trên tàu Việt Nam Thương Tín là “những người Việt gốc Guam”, và ông gọi “những người Việt gốc Guam” này bị VC bỏ tù vì “tội ngu!”
Trường hợp ông “trí thức Việt kiều yêu nước VN xã nghĩa” nếu có bị nhà nước VN xã nghĩa bỏ tù thì cũng chỉ vì bị “cái tội ngu không chừa lề!”
Theo tin tức báo chí từ trong nước thì ông trí thức Việt kiều này sau nhiều năm góp sức để hổ trợ các chương trình đại học tại VN đã bị trường đại học Tôn Đức Thắng tại Saigòn yêu cầu công an khởi tố hình sự. Đây chẳng phải là chuyện mới lạ gì. Nhiều người đã biết chuyện “Vua chả giò” Trịnh Vĩnh Bình ở Hoà Lan và chuyện Trần Trường, kẻ treo cờ máu và hình Hồ ở Bolsa đem tiền bạc, công sức về VN đầu tư, sau đó đã phải bỏ của chạy lấy người!
Ông giáo sư VKYN Nguyễn Đăng Hưng này là một Việt kiều đặc biệt. Ông ta từ Bỉ về ăn Tết Hoà Bình đầu tiên sau 30 năm chiến tranh. Ông kể rằng có tất cả 80 người như ông từ các nước khác đổ xô về Hà Nội ăn Tết. “Nhà nước huy động gần 20 nhân viên ngân hàng đến tận khách sạn giúp chúng tôi đổi tiền, vị chi 1 người phục vụ cho 4 người.” (Trích “Bút ký của nhà khoa học Việt kiều” đăng trên Đoàn Kết tháng 11-1989).
Hè sau, ông NĐH trở về VN với tư cách giáo sư điện toán do kế hoạch thỏa thuận giữa đại học Liege của Bỉ và của ủy ban khoa học kỹ thuật nhà nhà nước xã hội chủ nghĩa.
Ông Hưng cho biết được tiếp rước rất ân cần, ăn ở với “tiêu chuẩn của một thứ trưởng, khách sạn tiện nghi, xe Volga riêng có tài xế nhà nước, sử dụng tùy hỉ, đi đâu cũng được, ngay cả chủ nhật. Bữa ăn bốn năm món, gói thuốc thơm mỗi ngày! Tôi có dịp đi làm khoa học nhiều nơi ở Âu Mỹ nhưng phải nói chưa lần nào sướng như vậy. Ở nước VN nghèo nàn của chúng ta, nhất là ở Hà Nội, có tiêu chuẩn là sướng lắm, hơn cả Tây phương!”.
Ông giáo sư Hưng, theo bài bút ký thì sau đó khi về Bỉ “đã từ chối làm công dân Việt Nam anh hùng,” đã xin nhận Bỉ quốc làm quê hương. Ông Hưng kể lại rằng khi được “nước ông” (Bỉ) đề cử đi dạy ở các nước Phi Châu nghèo nàn lạc hậu như ở Zaire, ở Congo thì ông lại gặp đủ những người VN di tản sau 1975 từ các quốc gia Tây phương khác gửi tới để giúp phát triển xứ sở này.
Giáo sư Hưng viết: “Phải đi sang cái xứ Phi Châu xa xôi này mới tìm thấy được một khung cảnh VN hài hoà, đa dạng, mới có trách nhiệm đúng với khả năng, mới được trọng dụng và biết quý trọng lẫn nhau”.
Khi về lại Sàigòn năm 1979, giáo sư Hưng đã nhìn thấy “những gương mặt hốc hác” của bạn bè, của anh phu xe tốt nghiệp trường Ponts, Paris… ông viết trong “Bút Ký…”: “Kỹ thuật đông lạnh tinh vi nào đã hình thành những khối băng khổng lồ vĩnh cữu, co cứng lại ngay trong vùng nhiệt đới? Tôi cố bào chữa, nghĩ đến chiến tranh tàn phá, cán bộ tiêu hao, nhưng vẫn thấy toát ra những điều nghịch lý của một cơn ác mộng”.
Dù cố bào chữa là tại chiến tranh nhưng giáo sư Hưng cũng không thể tự lừa dối mãi, vì “sự thật đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Có một cái gì tuyệt đối, triệt để, một chiều đến độ khó tin được. Có một cái gì thô bạo, quá khích, giáo điều và gian trá đã trở nên nề nấp bình thường đến mức không mường tượng nổi!”.
Khi giáo sư Hưng viết rằng nước VN xã nghĩa “có một cái gì thô bạo… và gian trá đã trở nên nề nấp bình thường…”, giáo sư Hưng chưa diễn tả được hết thực trạng của nước VN xã nghĩa. Chữ “thô bạo” chẳng thấm vào đâu. Phải nói: “Có một cái gì dã man, tàn ác… đã trở nên nề nếp bình thường” thì mới diễn tả được hết những gì đã và đang xảy ra ở VN.
Sau đó, ông giáo sư Hưng tự ví mình như “người tình nhân có lòng tin yêu tha thiết nhưng bị ý trung nhân đặt vào chuyện đã rồi, vào hoàn cảnh không trở lại được nữa”, nên phải đành làm công dân Bỉ đi phục vụ cho “mọi” Congo. Và ông ta viết: “Chúng tôi ai nấy không khỏi bật cười cho cái cảnh éo le của con người VN hôm nay!”.
Vì không có theo dõi những việc làm của “ông trí thức Việt kiều yêu nước VN xã nghĩa” NĐH nên không biết vì sao nay ông ta lại bị một trường Đại học ở Sàigòn yêu cầu công an VC truy tố về tội hình sự sau khi đã giúp mở mang hàng chục trường đại học.
Theo những chuyện đang xảy ra thì “ông trí thức Việt kiều yêu nước VN xã nghĩa” NĐH là một kẻ “quân tử sờ l. hai tay!” Ông la làng lên là ông “bị ý trung nhân (tức nước VN) đặt vào chuyện đã rồi, vào hoàn cảnh không trở lại được nữa”. Rồi ông lại nuốt lời, ông muối mặt trở về, ông ân ái mặn nồng với nó. Lợi dụng chán chê, nó quay ra bạt tai, đá đít ông là phải quá rồi!
Ký giả Cao Sơn ở San José (lúc còn sinh thời) có ví von những người VN từ đảo Guam trở về VN trên tàu Việt Nam Thương Tín là “những người Việt gốc Guam”, và ông gọi “những người Việt gốc Guam” này bị VC bỏ tù vì “tội ngu!”
Trường hợp ông “trí thức Việt kiều yêu nước VN xã nghĩa” nếu có bị nhà nước VN xã nghĩa bỏ tù thì cũng chỉ vì bị “cái tội ngu không chừa lề!”
*
-Ông Móc à, so với các ông Bùi
Duy Tâm, Bùi Tín, Bùi Nhật Tiến, Bùi Văn Phú tôi
đâu có mùi mẽ gì mà sao tôi lại bị phản đối dữ dội như vậy?
-Ông giáo sư, nhà văn QDBVC bị phản đối tưng bừng vì ông “bảnh” hơn mấy ông kia nhiều. Này nhé: ông được linh mục Mai Thanh Lương viết thư bảo kê, lại được bao nhiêu là học trò viết thư ca tụng công đức vô lượng. Lão Bác sĩ Bùi Duy Tâm giỏi lắm chỉ làm được chuyện kêu gọi bỏ Quốc Ca, Quốc Kỳ VNCH, chuyện tình trên sông Đà. Lão cựu Đại Tá VC Bùi Tín dỡ ẹc vì suốt mấy chục năm mà không đóng nổi vai trò “phản kháng giả, phản tỉnh vờ”. Lão nhà văn Nhật Tiến thì lại càng trơ trẽn với cái trò ma “trăm hoa vẫn nở trên quê hương” để kêu gọi hoà hợp hòa giả. Cậu nhóc Bùi Văn Phú thì ngày càng lộ rõ bộ mặt “ăn cơm Cờ Hoa’, thờ ma Cờ Đỏ”… chỉ có nhà văn, nhà giáo QDBVC là “dách lầu” với chương trình “Việt Nam Học”!
-Thật vậy sao, ông Móc?
-Sao mà không thật. Ông được công khai dạy tụi học trò người Mỹ gốc Việt ở đại học Mỹ học về công lao “Bác Hồ và dân tộc VN có công đánh Pháp, đuổi Mỹ thống nhất đất nước”. Ông được công khai dạy cho tụi học trò người Mỹ gốc Việt biết “Bác Hồ là người quyết định mọi thắng lợi ở VN” v.v… Ông hơn hẳn ông giáo sư, nhà văn Nguyễn Hưng Quốc bên Úc là phải núp núp, ló ló lâu lâu viết bài để ca tụng “Bác Hồ” và nước VN xã nghĩa. So với “tứ Bùi qui độc” Bùi Duy Tâm, Bùi Tín, Bùi Nhật Tiến, Bùi Văn Phú ông Bùi Văn Chúc nổi bật như “một vì sao sáng”.
-Thật vậy sao, ông Móc?
-Còn “sao” với “dầu” gì nữa! Ai mà dám chống ông? Mà làm sao dám chống. Đã có Tổng Thống “Bể Dâu” Nguyễn Ngọc Bích (đã quá vãng) dịch thơ của “tên cai thầu nền văn chương cũi sắt” Tố Hữu để tuyên truyền. Đã có mụ “Thúy Kiều thời đại” Lệ Lý Hayslip viết sách “Khi Trời Đất Đổi Chỗ” để dạy học trò Trung học Mỹ học. Nay, có thêm giáo sư nhà văn công khai dạy “Việt Nam Học” cho sinh viên người Mỹ gốc Việt ở đại học là đủ bộ tam sênh!
-Tui ngon tới vậy lận sao, ông Móc? Vậy là tui ngang hàng với 4 ông Bùi kia rồi. Vậy từ nay bọn này là “Ngũ Bùi qui độc”. Nói cho ông Móc biết: Có hàng trăm ngàn người họ Bùi. Chỉ có 5 thằng tui là đặc biệt. Ông Móc nhớ là khi viết tên bọn tôi nhớ thêm chữ Ô, kẻo người ta lầm với bọn thường dân họ Bùi lúc nhúc khác. Nhớ nhé, ông Móc!
-Ông giáo sư, nhà văn QDBVC bị phản đối tưng bừng vì ông “bảnh” hơn mấy ông kia nhiều. Này nhé: ông được linh mục Mai Thanh Lương viết thư bảo kê, lại được bao nhiêu là học trò viết thư ca tụng công đức vô lượng. Lão Bác sĩ Bùi Duy Tâm giỏi lắm chỉ làm được chuyện kêu gọi bỏ Quốc Ca, Quốc Kỳ VNCH, chuyện tình trên sông Đà. Lão cựu Đại Tá VC Bùi Tín dỡ ẹc vì suốt mấy chục năm mà không đóng nổi vai trò “phản kháng giả, phản tỉnh vờ”. Lão nhà văn Nhật Tiến thì lại càng trơ trẽn với cái trò ma “trăm hoa vẫn nở trên quê hương” để kêu gọi hoà hợp hòa giả. Cậu nhóc Bùi Văn Phú thì ngày càng lộ rõ bộ mặt “ăn cơm Cờ Hoa’, thờ ma Cờ Đỏ”… chỉ có nhà văn, nhà giáo QDBVC là “dách lầu” với chương trình “Việt Nam Học”!
-Thật vậy sao, ông Móc?
-Sao mà không thật. Ông được công khai dạy tụi học trò người Mỹ gốc Việt ở đại học Mỹ học về công lao “Bác Hồ và dân tộc VN có công đánh Pháp, đuổi Mỹ thống nhất đất nước”. Ông được công khai dạy cho tụi học trò người Mỹ gốc Việt biết “Bác Hồ là người quyết định mọi thắng lợi ở VN” v.v… Ông hơn hẳn ông giáo sư, nhà văn Nguyễn Hưng Quốc bên Úc là phải núp núp, ló ló lâu lâu viết bài để ca tụng “Bác Hồ” và nước VN xã nghĩa. So với “tứ Bùi qui độc” Bùi Duy Tâm, Bùi Tín, Bùi Nhật Tiến, Bùi Văn Phú ông Bùi Văn Chúc nổi bật như “một vì sao sáng”.
-Thật vậy sao, ông Móc?
-Còn “sao” với “dầu” gì nữa! Ai mà dám chống ông? Mà làm sao dám chống. Đã có Tổng Thống “Bể Dâu” Nguyễn Ngọc Bích (đã quá vãng) dịch thơ của “tên cai thầu nền văn chương cũi sắt” Tố Hữu để tuyên truyền. Đã có mụ “Thúy Kiều thời đại” Lệ Lý Hayslip viết sách “Khi Trời Đất Đổi Chỗ” để dạy học trò Trung học Mỹ học. Nay, có thêm giáo sư nhà văn công khai dạy “Việt Nam Học” cho sinh viên người Mỹ gốc Việt ở đại học là đủ bộ tam sênh!
-Tui ngon tới vậy lận sao, ông Móc? Vậy là tui ngang hàng với 4 ông Bùi kia rồi. Vậy từ nay bọn này là “Ngũ Bùi qui độc”. Nói cho ông Móc biết: Có hàng trăm ngàn người họ Bùi. Chỉ có 5 thằng tui là đặc biệt. Ông Móc nhớ là khi viết tên bọn tôi nhớ thêm chữ Ô, kẻo người ta lầm với bọn thường dân họ Bùi lúc nhúc khác. Nhớ nhé, ông Móc!
LÃO MÓC
tieng-dan-weekly.blogspot.com
tieng-dan-weekly.blogspot.com
No comments:
Post a Comment