Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.

Saturday, 30 October 2021

Mt68 VỪA NHẬN ĐƯỢC 1 Ý KIẾN./-TCLãnh

 Thưa quý Anh Trang Mậu Thân Huế 68;

Tôi đọc thấy Nguyễn Ngọc Ngạn nêu lý do KHÔNG TRỞ VỀ VIỆT NAM; không vì bởi Việt Cộng hay vì một khó khăn gì khác mà là NGUYỄN NGỌC NGẠN SỢ NGƯỜI DÂN TRONG NƯỚC BU LẠI NHƯ RUỒI BU ... CÁI ẤY !!! 

Nguyễn ngọc ngạn phát ngôn tưởng là THÂM SÂU nhưng suy nghĩ kỹ sẽ nhận ra những ngây ngô đần độn của Nguyễn Ngọc Ngạn. Anh ta tưởng nói vậy là ngầm khoe mình đã NỔI TIẾNG VÀ HỄ CỨ RA ĐƯỜNG LÀ THIÊN HẠ VÂY KÍN ANH TA ... Nhưng nguyễn ngọc ngạn quên rằng Người Việt luôn NẰM LÒNG CÁI CÂU ĐÃ LƯU TRUYỀN MUÔN ĐỜI: "RUỒI BU ... NGẦU PÍN NGỰA" ... Vô tình Nguyễn Ngọc Ngạn tự ví mình là NGẦU PÍN NGỰA - Khôn mấy chục năm nhưng dại chỉ chưa đầy MỘT PHÚT ... Phải không NGẦU PHÍN NGỰA 3N!!!./- Texas- Sugar land./-

Mt68 TRÍCH MẤY ĐOẠN NẦY ĐỂ BÀ CON NHẬN DIỆN RÕ RÀNG NGUYỄN NGỌC NGẠN LÀ AI ? CÓ THẬT SỰ LÀ NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN TRỐN THOÁT VIỆT CỘNG KHÔNG ? ...

CON NGƯỜI THẬT NGUYỄN NGỌC NGẠN LÀ GÌ NGOÀI NHỮNG XẢO NGÔN LẤP LIẾM BẤT TẬN:

1/- NN Ngạn: Vượt biển bằng con tàu "BÁN CHÁNH THỨC" - Nghĩa là 3N đã lấy tên giả có hơi hám người Hoa, đóng VÀNG cho VC để ngang nhiên xuống tàu ra đi- 3N không trốn thoát như những người bí mật trốn chạy Việt Cộng.

2/- Khi tới Pulau Bidong thì lật tàu, vợ và con trai 3N chết thê thảm.

3/- Sự thật lúc chưa cộng tác với TT Thúy Nga Paris thì 3N không hề phát ngôn hay có hành động nào PHẢN BỘI TƯ CÁCH TỴ NẠN cả. Nhưng sau khi cộng tác với TT Thúy Nga thì 3N đã ĐỔI MÀU - Chính đồng tiền của THÚY NGA đã TÁCH 3N RA KHỎI CỘNG ĐỒNG TỴ NẠN CHÂN CHÍNH. Cụ thể nhứt là vụ B40 và từ đó đến nay 3N đã không còn đứng trong Cộng Đồng Tỵ Nạn.

4/- Phát biểu mới nhứt dưới đây cho thấy 3N không hề nhớ gì về thảm nạn mà VỢ, CON TRAI đã không may chết thảm tại Pulau Bidong để một mình 3N còn sống và đổi đời, quên cả tâm nguyện của NGƯỜI LÍNH VNCH. 

Và bây giờ 3N uốn éo, mơn trớn với luận điệu ca tụng VC trong nước ĐỔI MỚI, HOAN HÔ giao lưu ca sĩ trong và ngoài nước. Khoe VC đích thân mời về !!! Luận điệu nầy 3N CÔNG KHAI ĐỨNG VỀ PHE VC hay TỴ NẠN ??? (Bà con tự phán xét sẽ chính xác hơn!!!)

5/- 3N đã không còn MỘT CHÚT XÍU LƯƠNG TÂM nào khi công khai xác nhận 3N sống 21 năm tại SÀI GÒN nhưng đối với hắn ta "LÀ ZERO" chỉ có SƠN TÂY là "TẤT CẢ" thôi (ra đi từ 9 tuổi)! 

*Phát Ngôn như thế, còn gì CHUA XÓT cho Miền Nam là nơi đã nuôi 3N khôn lớn mà không còn 1 chút ơn nghĩa gì ở hắn ta. NẾU NHƯ 3N không sống 21 năm tại Miền Nam (VNCH) - NẾU 1954 3N không di cư vô Nam thì Nguyễn Ngọc Ngạn 1000% LÀ VIỆT CỘNG BẮC VIỆT - Nếu như 3N còn sống tới 1975, vào tiếp thu Sài Gòn ... THÌ 3N CÓ THỂ NÀO NHƯ LÀ MỘT NGUYỄN NGỌC NGẠN TỪ CUỐI 1978 ĐẾN NGÀY NAY KHÔNG??? 

*** CHÍNH 21 NĂM SÀI GÒN ĐÃ GIÚP CHO 3N NỔI TIẾNG, TIỀN BẠC ĐẦY TÚI !!! VẬY MÀ HẮN TA DÁM MỞ MIỆNG THỐI PHUN RA NHỮNG LỜI PHẢN BỘI 21 NĂM SÀI GÒN - Còn gì khốn nạn, mất dạy, bẩn thỉu hơn ???!!! 
Sau câu xác nhận nầy chúng ta không cần bàn gì thêm về việc NN Ngạn ỡm ờ TỰ KÉO DÀI CÁI LƯỠI DUYÊN DÁNG, DƠ DÁY VỀ LIẾM VÁI VIỆT CỘNG MÃI TẬN SƠN TÂY, cùng quê với NGUYỄN CON KY./-TCLãnh (Mt View-Cali.)
________________

MC Nguyễn Ngọc Ngạn: 'Vì sao tôi không muốn về lại Việt Nam?'

  
Theo như một chia sẻ về những dự định trong tương lai của nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn, sau khi nghỉ hẳn việc làm người dẫn chương trình tại Trung tâm băng nhạc Thúy Nga Paris By Night, kể cả việc có về lại Việt Nam nữa hay không, trong phần một cuộc phỏng vấn với nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn từ nhà riêng tại Toronto, Canada sau.

Nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn và con trai John Dinh Nguyen (hình ảnh do con trai MC Nguyễn Ngọc Ngạn gửi cho BBC)

Nghệ sỹ, khán giả gặp nhau là điều bình thường

Nhà văn, MC Nguyễn Ngọc Ngạn (giữa) cùng phu nhân - bà Trần Ngọc Diệp và con trai John Dinh Nguyen

BBC: Nhận xét của ông ra sao về việc ngày càng có nhiều nghệ sỹ, ca, nhạc sỹ Việt Nam ở hải ngoại, trong đó có các nghệ sỹ từng cộng tác với Paris By Night, về Việt Nam sinh sống, hoạt động văn nghệ?

Ông Nguyễn Ngọc Ngạn: Tôi thấy điều đó tốt chứ, điều đó chẳng có trở ngại gì, tại vì đối với một người nghệ sỹ mà họ không nghĩ gì về mặt chính trị, mà một người nghệ sỹ thuần túy, thì nơi nào có khán giả, nơi đó họ muốn gặp.

Khán giả muốn gặp họ và họ muốn gặp khán giả thì tôi nghĩ điều đó cũng là điều tốt. Thứ hai là người ta xa quê hương thì lúc nào người ta cũng nhớ quê hương.

Tôi nghĩ vấn đề yêu quê hương là cái bản năng thôi. Có thể có một lúc nào đó người ta bất đồng với chính quyền, nhưng người ta không bất đồng với đất nước bao giờ.

Tôi quan niệm rất rõ ràng là một người có thể không thích chế độ, nhưng đối với quê hương, đất nước thì không bao giờ người ta có thể chán hay là người ta có thể chối bỏ được.

Cho nên tôi nghĩ các nghệ sỹ mà về trong nước để sinh hoạt và gặp khán giả trong nước là một điều tốt, cũng giống như là rất nhiều nghệ sỹ ở trong nước vẫn ra trình diễn cho đồng bào hải ngoại, chuyện đó tôi cho rất là bình thường.

BBC: Ông thấy chính quyền Việt Nam hiện nay đã nhìn nhận thế nào đối với văn nghệ và sinh hoạt văn nghệ của văn nghệ sỹ, ca nhạc sỹ Việt Nam ở hải ngoại, trong đó có các Trung tâm như Thúy Nga Paris hay Asia? Chính quyền Việt Nam đã có thay đổi về nhìn nhận hay chưa so với trước kia?

Ông Nguyễn Ngọc Ngạn: Tôi thấy thay đổi nhiều chứ, thay đổi nhiều là như thế này. Trong nước thay đổi trước hải ngoại. Trong nước thay đổi như thế này. Khi mà trong nước hô hào đổi mới, tức là chuyển sang cơ chế thị trường, ai cũng biết cơ chế thị trường là đặc trưng của chủ nghĩa Tư bản.

Khi đổi sang cơ chế thị trường có nghĩa là nới rộng tất cả mọi thứ và từ cơ chế thị trường đó Việt Nam mới bước chân được vào thị trường chung của thế giới, mới trở thành những đối tác kinh tế của các cường quốc trên thế giới.

Và chính sự đổi mới đó, tức là về kinh tế thị trường, khiến cho mọi người ở ngoài nước về Việt Nam hàng năm cả vài trăm ngàn người và trong nước ra hải ngoại hàng năm cũng cả triệu người. Sự đi lại đó làm cho hai bên gặp gỡ nhau nhiều và thông cảm nhiều, làm cho sự biến đổi nhiều.

Chẳng hạn là mấy chục năm trước mình thấy là tất cả nhạc miền Nam gọi là nhạc Vàng đều bị cấm. Nhưng bây giờ phong trào nhạc Vàng, nhạc Bolero của miền Nam sống dậy ở trong nước còn mạnh hơn ở hải ngoại.

Thì tôi thấy đó là một sự thay đổi rất lớn lao về cảm quan nghệ thuật, cũng như là cuộc sống của trong nước.


BBC: Về việc chưa muốn về Việt Nam như nói ở trên, ông có lý do gì khác không? Liệu ông có nghĩ rằng mình bị ngăn trở gì không nếu trở về?

Nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn từng làm nghề giáo ở Việt Nam trước 30/4/1975 (hình do John Dinh Nguyen cung cấp)

Ông Nguyễn Ngọc Ngạn: Thưa không, tại vì khi các bầu show trong nước, tức là những nhà tổ chức tại Việt Nam, mà họ gửi lời mời tới tôi, tức là họ đã có thăm dò, đã có ý kiến của chính quyền rồi.

Và thứ hai nữa là chính quyền cũng đã liên lạc với tôi nhiều lần qua các Đại sứ quán, cũng như Tổng lãnh sự ở Mỹ và Canada, tức là không phải chỉ là bầu show không mà bên phía chính quyền Việt Nam cũng có ý mời tôi về.


Còn về bầu show, áp lực nhiều nhất mà mời tôi về là lúc cô Nguyễn Cao Kỳ Duyên về Việt Nam, họ mong tôi về chung với cô Kỳ Duyên.

Tôi không có ý định về, khi mà tôi sang trình diễn tại Campuchia, khi đó bầu show từ Hà Nội, họ bay thẳng cả sang Campuchia điều đình, họ mời tôi về, nhưng mà tôi lại không có ý định về Việt Nam.

Và cho đến giờ này tôi vẫn không có ý định về Việt Nam, thành thử ra tất cả những dự án mà trong Việt Nam có hảo ý muốn mời tôi, thì tôi đều phải từ chối.

Từ sau khi rời Việt Nam, tôi chưa bao giờ trở lại Việt Nam, tôi đi vào tháng 12/1978, đến này tức là khoảng 43 năm tôi chưa có quay lại bao giờ, chưa có lần nào trở lại Việt Nam.

Lý do chính không muốn về thăm quê hương

Nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn đã có một trăm sáng tác, đầu truyện khác nhau được xuất bản

BBC: Còn có lý do nào khác nữa khiến ông không muốn trở lại quê hương của mình?

Ông Nguyễn Ngọc Ngạn: Lúc đầu, khi tôi chưa hoạt động văn nghệ, lúc đó ngăn sông, cách núi, hai bên không có về được.

Nhưng mà sau này, khi mà Nhà nước Việt Nam sau khi đổi sang cơ chế thị trường, thì mở rộng, khi đó thì tôi lại hoạt động văn nghệ và ai cũng biết.

Thành thử ra vì ai cũng biết mà tôi lại ngại về. Tại tôi về Sài Gòn hay về Hà Nội, tôi thì thực sự tôi nhớ quê ở ngoài Bắc nhiều hơn, tại ở Sài Gòn tôi đã sống 21 năm, tôi chỉ nhớ Sơn Tây là quê của tôi thôi, mà tôi ra đi lúc 9 tuổi, thành ra tôi chỉ muốn trở lại Sơn Tây là cái chính của tôi.

Để tôi nhìn lại quê của mình thôi, chứ còn Sài Gòn thì tôi cũng không cần, bởi vì tôi đã sống ở đó 21 năm rồi.

Thế nhưng bây giờ tôi về thì tôi ngại lắm, bởi vì tôi về thì tôi muốn đi ngoài phố, tôi muốn đi rong chơi, ăn quà giống như thời mà trước khi tôi qua hải ngoại.

Nhưng bây giờ đối với tên tuổi của mình mà mình về, mình đi, thì nó cũng không thoải mái, trẻ con bu đầy thì cũng không làm gì được, thành ra tôi ngại về và lý do đó là lý do chính.
....................../-


Tuesday, 26 October 2021

MẶC DÙ ĐÂY CŨNG LÀ CHUYỆN CÂU VIEWERS NHƯNG HÌNH ẢNH ELVIS PHƯƠNG NẦY CŨNG LÀ ĐỨA KHỐN NẠN BỎ RƠI TỴ NẠN QUAY VỀ SỐNG VỚI VIỆT CỘNG GẦN 20 NĂM QUA--- NAY QUAY VỀ MỸ UỐN ÉO KIẾM PHÂN TƯƠI CỦA NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN ... ĐỐI VỚI MẸ RUỘT CHẾT KHÔNG THÈM VỀ VÌ BỊ VỢ HỜ CẢN MŨI KỲ ĐÀ NÊN BỊ CÁC EM TỐ CÁO ELVIS CÔNG KHAI ... MỘT CON NGƯỜI ĐỐI XỬ VỚI MẸ RUỘT VÀ EM ÚT NHƯ VẬY THÌ CÓ GÌ HƠN THÚ VẬT CHỨ ELVIS PHƯƠNG ???

NẾU THẬT THÌ LAM PHƯƠNG CŨNG SUY NGHĨ RẤT ĐOẢN HẬU - BỎ THẺ XANH RỒI QUAY VỀ MỸ SỐNG CHO TỚI CHẾT KHÔNG BIẾT LAM PHƯƠNG CÓ BÀI "LẦM KHI XÉ BỎ THẺ XANH" KHÔNG? 
CHẮC LÀ KHAI "MẤT" ĐỂ XIN LẠI "COPY" CHỨ GÌ ? SAU KHI CÓ COPY THẺ XANH LAM PHƯƠNG LẠI NGHĨ "MỸ NGU KHÔNG BIẾT GÌ" GIỐNG HỆT NHƯ PHI NHUNG XIN QUA MỸ PHẢI ĐỢI 2 NĂM VÀ BÂY GIỜ THÌ KHAI CHA LÀ ESPAGNOL- KHÔNG PHẢI LÀ CON LAI G.I. MỸ!!!./-TCLãnh 
________________

"Anh Lam Phương vừa xuống sân bay liền xé luôn thẻ xanh, không thèm về Mỹ nữa"

Click image for larger version

Name:	c.png
Views:	0
Size:	476.4 KB
ID:	1903630   Click image for larger version

Name:	cc.png
Views:	0
Size:	635.0 KB
ID:	1903631  
"Lúc anh Lam Phương xé thẻ xanh, một số anh chị em nghệ sĩ ra đón cũng thấy được nhưng không ai dám hỏi nên không biết anh ấy làm thế vì giận cái gì" – danh ca Elvis Phương kể lại.

Mới đây, chương trình Music Box đã lên sóng, với sự tham gia của hai danh ca lớn là Thanh Lan và Elvis Phương.

Tại đây, danh ca Elvis Phương đã lần đầu hé lộ một số câu chuyện ít ai biết về nhạc sĩ huyền thoại Lam Phương. Anh nói:

"Con người anh Lam Phương rất nóng tính, nhưng cũng tình cảm vô cùng. Cái tình cảm tôi muốn nói ở đây là anh Lam Phương đối xử rất tốt với anh chị em nghệ sĩ, sống chân thành với mọi người.


Elvis Phương

Đặc biệt, anh Lam Phương rất nhiều đào, nhiều bồ. Một nhạc sĩ tài hoa như vậy thì chuyện nhiều cô gái theo đuổi là chuyện đương nhiên và anh ấy cũng không từ chối họ. Có một thời gian anh Lam Phương sống ở Paris và tôi cũng ở bên đó.

Hai anh em tôi cứ khi nào rảnh là gặp nhau rồi đi cà phê, nói chuyện. Lúc đó, tôi có hỏi anh Lam Phương: "Sao anh không ở bên Mỹ, lại qua Pháp sống làm gì?".

Anh Lam Phương mới tiết lộ: "Nói ra thì buồn lắm Phương ơi. Anh và chị Túy Hồng (nữ kịch sỹ nổi tiếng) bên Mỹ chia tay rồi. Anh buồn quá nên quyết định bỏ Mỹ sang Pháp sống để không gặp chị Túy Hồng nữa".

Có một điều anh Lam Phương không kể ra nên ít ai biết rằng anh ấy khi chia tay chị Túy Hồng rất quyết liệt. Anh vừa từ máy bay bước xuống sân bay ở Pháp liền lấy thẻ xanh của Mỹ ra xé luôn, không thèm về Mỹ nữa, nhất định ở lại Pháp luôn".

Lúc anh Lam Phương xé thẻ xanh, một số anh chị em nghệ sĩ ra đón cũng thấy được nhưng không ai dám hỏi nên không biết anh ấy làm thế vì giận cái gì.



Sau này tôi mới dám hỏi thì anh Lam Phương nói: "Những câu chuyện tình của anh, dù đẹp hay đau khổ, đổ vỡ anh cũng đều viết thành bài hát".

Tôi thấy thế mới hỏi xem anh Lam Phương có viết bài nào về câu chuyện tình với chị Túy Hồng bên Mỹ không thì anh ấy hỏi lại: "Tất nhiên là có, có muốn hát không thì anh đưa cho mà hát".

Tôi nghe vậy vội đồng ý ngay. Thế là anh Lam Phương đưa tôi bài Lầm. Nội dung bài hát này là sự oán trách theo kiểu, tôi đã lầm khi đưa em qua Houston sống để rồi chuyện tình ta tan vỡ. Đây cũng là bài hát mà tôi cực kỳ thích.

Trong bài hát này, anh Lam Phương tự trách mình tại sao lại lầm lỡ để cuộc tình tan vỡ như thế".

Danh ca Thanh Lan nghe vậy liền hỏi nhỏ: "Anh Elvis Phương ơi, anh hát hộ anh Lam Phương như vậy thì anh có khổ vì tình bao giờ không?".

Elvis Phương vội chối: "Không, anh đâu có khổ vì tình bao giờ đâu". Anh cũng nói thêm: "Thời gian ở Paris, anh Lam Phương viết nhiều ca khúc mới đưa cho tôi và tôi đều thu hết".

Thanh Lan cũng tiết lộ về bản thân cô: "Tôi cũng may mắn là hồi ở Việt Nam có được hát nhạc anh Lam Phương. Tới khi sang Mỹ, chính anh Lam Phương cầm tận tay đưa tôi bài Yêu thầm để tôi thu. Tất nhiên, tôi hát thì hát vậy thôi chứ chưa yêu thầm ai bao giờ".

VietBF @ Sưu tầm

Monday, 25 October 2021

THƯA BÀ CON TỴ NẠN: NẾU ĐÚNG NHƯ NHỮNG GÌ NAM LỘC "SAO KÊ" (XẠO KE) Ở ĐÂY THÌ NAM LỘC LÀ VỊ THÁNH VĨ ĐẠI HƠN MỌI THÁNH NHÂN TRÊN THẾ GIAN NẦY ....

NAM LỘC LÀM NHÂN VIÊN XÃ HỘI FREE HAY CÓ LÃNH LƯƠNG ??? NẾU CÓ LÃNH LƯƠNG THÌ CÁI JOB CỦA NAM LỘC CHỈ LÀ CÔNG VIỆC KIẾM SỐNG NHƯ BAO NHIÊU CÔNG VIỆC KHÁC- NAM LỘC KHÔNG THỂ LẤY TÊN CÁI JOB CÓ KÈM CHỮ "XÃ HỘI" MÀ RÊU RAO MÌNH LÀ THÁNH GIÚP ĐỠ TỴ NẠN 46 NĂM QUA- VC NẰM VÙNG CÓ THẬT 100%-NHƯNG NAM LỘC KHÔNG THỂ TỐ CÁO VU VƠ MÀ CẦN PHẢI NÊU TÊN VÀ CHỨNG MINH RÕ RÀNG VỀ CÁC "HÀNH ĐỘNG NẰM VÙNG" CỦA CHÚNG- LINH MỤC THIỆN BUFFALO ĐANG TỐ CÁO TRỊNH HỘI VÀ NAM LỘC VẬY LINH MỤC THIỆN CÓ PHẢI VIỆT CỘNG NẰM VÙNG KHÔNG??? TẠI SAO VÀI LẦN TRƯỚC KIA NAM LỘC VÀ VIỆT DZŨNG TỔ CHỨC CA NHẠC NGAY CÁC NGÀY LỄ VC VÀ KHÔNG TREO CỜ VNCH LÀ TẠI SAO??? NAM LỘC NÓI KHÔNG DÍNH LÍU GÌ ĐẾN TRỊNH HỘI- VẬY NAM LỘC CÓ ĐỨNG TÊN TRONG TỔ CHỨC VOICE VIỆT TANH KHÔNG? NAM LỘC ĐÃ TỪNG NÓNG MẶT BÊNH VỰC TRỊNH HỘI TRONG VỤ TRỊNH HỘI NÓI LÀM LƯƠNG CHỈ CÓ VÀI TRĂM ĐÔ MÀ CÓ THỂ LÀM CHỦ VÀI CĂN NHÀ ??? VÀ MUA LẠI NHÀ CỦA KIỀU CHINH GIÁ KHÔNG PHẢI CHỈ 1,2 TRĂM NGÀN-TIỀN Ở ĐÂU RA TRONG KHI TRỊNH HỘI CHỈ LÀM TỪ THIỆN KHÔNG LÃNH LƯƠNG??? CỤ THỂ NAM LỘC DẪN VĂN CÔNG VC LỆ QUYÊN, TUẤN HƯNG ... QUA ÚC HÁT BỊ CỘNG ĐỒNG PHẢN ĐỐI THÌ NAM LỘC LÊN BÁO TRẢ LỜI: "KHÔNG BIẾT CỘNG ĐỒNG TỴ NẠN ÚC CHỐNG CÁC CA SĨ VIỆT CỘNG - Ở MỸ CÁC CA SĨ TRONG NƯỚC RA HÁT CÓ AI CHỐNG GÌ ĐÂU" - NAM LỘC TRẢ LỜI NHƯ VẬY BÀ CON NGHĨ XEM NAM LỘC LÀ AI? MIỆNG LƯỠI NAM LỘC ... ĐÃ NUỐT CÁI GÌ??? NAM LỘC RƯỚC THÙY DƯƠNG (VIỆT TANH) VÀO NHÀ QUAY PHIM KHOE NHÀ VÀI TRIỆU BẠC ... TRONG KHI NAM LỘC CỨ LẢI NHẢI KỂ CÔNG LÀM NHÂN VIÊN XÃ HỘI, LÀM TỪ THIỆN MIỆT MÀI ... "VÌ TIỀN HAY THIẾT THA CÔNG VIỆC XÃ HỘI???" - LÀM NHÂN VIÊN XÃ HỘI MÀ GIÀU KHÔNG THUA KỸ SƯ, BÁC SĨ ... THÌ AI MÀ NGU GÌ KHÔNG LÀM CÁI JOB NHÂN NGHĨA THÁNH THẦN NHƯ NAM LỘC...???

TÓM LẠI NAM LỘC LÀ ĐỨA LÉM LỈNH, LƯU MANH CHỈ LỘNG KIẾNG CHỮ "XÃ HỘI, TỪ THIỆN" ĐỂ TỰ THẦN THÁNH HÓA - ĐỂ LẤY VẢI THƯA BỊT MẮT THIÊN HẠ- NAM LỘC XẠO KE ( SAO KÊ Y HỆT VC TRONG NƯỚC!)./-TCLãnh- Mt View-Cali.
___________________
MC NAM LỘC: Khuyên góp được 1.300.000 USD tiền từ thiện, tôi bị C.S.V.N nằm vùng ghen ghét đánh phá.        

THƯ LÊN TIẾNG CỦA NHẠC SĨ NAM LỘC
Kính thưa quý vị đồng hương và quý thân hữu,

Trước hết, tôi xin cảm ơn sự thăm hỏi cùng mối quan tâm của quý vị liên quan đến những lời vu cáo và mạ lị tôi, vừa được phát tán trên mạng trong vài ngày qua.

Là một người hoạt động xã hội, cộng đồng và nghệ thuật không ngừng nghỉ liên tục từ hơn 50 năm qua, nhất là từ khi sống tại hải ngoại. Tôi hãnh diện là đã có cơ hội đóng góp cũng như tham dự một cách tích cực vào các công tác phục vụ cộng đồng như: Định cư người tị nạn, giúp đỡ đồng hương trong lãnh vực di trú một cách vô vụ lợi. Xây dựng các đài tưởng niệm, tri ân chiến sĩ Việt Mỹ tại Westminster và nhiều nơi trên đất Mỹ. Phát động và tham gia công tác cứu trợ Thương Phế Binh và Quả Phụ VNCH v..v…


Nhưng có lẽ công việc đã gây cho tôi nhiều hệ lụy nhất đó là sự xuất hiện của tôi trong vai trò MC cùng với nhạc sĩ Việt Dzũng qua các chương trình ca nhạc mang chính nghĩa quốc gia, ca ngợi tinh thần chiến đấu cùng sự hy sinh của người lính VNCH, song song với sự hình thành và phát triển tốt đẹp của cộng đồng người Việt tỵ nạn tại hải ngoại.


Tôi đã bị báo chí nhà nước CSVN lên án và chỉ trích thậm tệ, kéo theo là bọn tay sai của họ tại hải ngoại liên tục đánh phá tôi trên các diễn đàn và cho dư luận viên phổ biến email, FB đủ mọi chuyện biạ đặt mục đích là để triệt hạ uy tín của tôi.


Lần này cũng không ai khác lạ, cũng chỉ là một vài khuôn mặt đã từng lộ diện đánh phá chúng tôi vài năm trước đây, họ xuất hiện trở lại, chỉ sau chuyến tôi đi Hoa Thịnh Đốn để vận động tranh đấu cho quyền lợi của người tỵ nạn VN được định cư tại Hoa Kỳ, đặc biệt là khi tôi đưa ra lời kêu gọi trợ giúp TPB/VNCH đang gặp khó khăn ở quê nhà qua chương trình “Mỗi Gia Đình, Một Thương Phế Binh”.

Những kẻ xấu đó lại xuất hiện lấy cớ về một vụ tranh chấp pháp lý giữa những cá nhân mà không liên quan gì đến tôi. Những khuôn mặt đó không xa lạ gì với cộng đồng người Việt chúng ta. Một người từ VN đến HK trong thời gian sau này không qua diện tỵ nạn, không ai rõ lý lịch của đương sự. Còn một người thì đã công khai xuất hiện trên các đài truyền hình chính thức của nhà cầm quyền CSVN, tố cáo các nhà đấu tranh cho nhân quyền, phỉ báng quý vị tù nhân lương tâm và tiếp tay lên án các hoạt động cổ vũ cho một thể chế tự do và dân chủ trên đất nước VN của tôi.

Tuy nhiên họ đều thất bại, nhất là việc vu cáo chúng tôi tham dự vào chuyện đưa người bất hợp pháp đến Canada. Chính phủ Canada đã điều tra kỹ lưỡng, họ không hề thấy điều gì sai trái trong kế hoạch này, vì thế họ đã, và đang tiếp tục phỏng vấn cũng như chấp thuận cho người Việt định cư tại Canada qua những nỗ lực vận động của chúng tôi. Điều đó càng làm cho những kẻ tiểu nhân tức tối và tìm cách tiếp tục triệt hạ tên tuổi cùng uy tín của tôi.

Kính thưa quý vị, với thành quả hơn 46 năm làm việc tại hải ngoại. Là một Phật tử, nhưng được phục vụ sát cạnh các vị Giám Mục của Hội Đồng Công Giáo Hoa Kỳ, tôi may mắn được hấp thụ những giáo lý và truyền thống tốt đẹp của cả hai tôn giáo. Tôi rất hãnh diện khẳng định rằng, tôi chưa hề làm điều gì sai, mà chỉ có những kẻ nói sai về tôi. Họ phổ biến đủ mọi lời đồn đoán vô căn cứ như: Nam Lộc đã qua đời, Nam Lộc sắp vào tù, Nam Lộc đang bị điều tra vì đưa người nhập cảnh lậu… Và mới đây là, Nam Lộc trốn thuế, trốn trách nhiệm, tạo email giả v..v..và v..v…

Đề giải quyết vấn đề này, tôi xin chọn giải pháp IM LẶNG, KHÔNG ĐÔI CO, ĐỐI CHẤT. Vì càng lên tiếng thì bọn chúng càng mượn tên tôi để khai thác và chế biến ra nhiều chuyện khác hầu xuất hiện để câu view hay được mọi người chú ý đến họ. Tôi xin dùng việc làm của mình thay cho câu trả lời. Danh dự và uy tín của tôi xin được sử dụng vào những chuyện ích lợi hơn.

Điển hình như hai tuần lễ trước đây, tôi đã hân hạnh được tiếp tay một Giáo Xứ tại Seattle gây quỹ xây dựng ngôi Thánh Đường, chỉ trong vòng 5 tiếng đồng hồ, qua vai trò MC, điều khiển chương trình gây quỹ, chúng tôi đã thu được 1 triệu 300 ngàn dollars.



Và chỉ một tuần lễ vừa qua, khi kêu gọi cứu trợ TPB/VNCH trong mùa đại dịch, gần 400 đồng hương đã hưởng ứng chương trình này và email về cho tôi. Tính đến hôm nay, kể từ khi phát động, chúng tôi đã chuyển danh sách khoảng 3000 TPB đến quý vị ân nhân bảo trợ để họ gởi tiền trực tiếp về VN giúp TPB/VNCH.

Tôi xin chân thành cám ơn sự quan tâm của toàn thể quý vị và chúng ta hãy dành thì giờ vào những công tác hữu ích thay vì phải bận tâm đến những lời vu cáo, mạ lị láo khoét, để làm bẩn một cộng đồng tốt đẹp mà chúng ta đã dầy công xây dựng từ 46 năm qua.
Trân trọng kính chào,
Nam Lộc Nguyễn

Sunday, 24 October 2021

50/50 DZIỄM PHẠM - ĐỨA CHỒNG KHÔNG CHIM KU CỦA LIỆT SĨ COVID PHI NHUNG -VỪA LÁU CÁ-VỪA LÁO XƯỢC ... KHÔNG BIẾT TỜ 500 NGÀN VÀ TỜ 20 NGÀN... NÊN DZIỄM PHẠM NUỐT HẾT BAO NHIÊU LÀM SAO PHI NHUNG VÀ WENDY BIẾT CHỨ ????./-TCLạnh

 


  Đại gia Nguyễn Đức Thụy đăng clip Phi Nhung đếm tiền tiết kiệm của con nuôi, phản pháo quản lý cố NSClick image for larger version

Name:	13.PNG
Views:	0
Size:	426.7 KB
ID:	1902033  

Ông Nguyễn Đức Thụy đã chia sẻ dòng trạng thái đáng chú ý về quản lý Phi Nhung. Theo đó, ông chia sẻ một đoạn clip cũ dài 19 phút. Ghi lại cảnh Phi Nhung cùng các con nuôi đập heo đất tiết kiệm trong vòng 2 năm vào dịp Tết Nguyên Đán.

Trong clip, cố ca sĩ thống kê rất chi tiết số tiền đập heo của các con và đếm từng tờ một cũng rất thuần thục. Tổng số tiền Phi Nhung đếm được là hơn 38 triệu đồng.



Đoạn video khiến cho bầu Thụy bày tỏ thái độ tức giận. Bởi trước đó, trong bài đăng vào ngày 10/10, quản lý còn khẳng định Phi Nhung rất nhiều lần không phân biệt được tờ tiền mệnh giá 500.000 đồng và 20.000 đồng, thông tin này từng nhận được nhiều sự chú ý.

"Xem kỹ video này xem quản lý Phi Nhung nói oan cho Phi Nhung không biết nhận biết tờ 20.000đ và 500.000đ, thật là không có liêm sỉ", bầu Thụy viết.

TT NGUYỄN VĂN THIỆU./-TCLãnh

 Mt68: Tôi có một người bạn thân ở SFO- gia đình bạn tôi rất thân thiết với gđ Đại Tá Cầm (Phủ TT) -Bạn tôi kể một hôm Ông Cầm lái taxi về thì cô con gái nói hồi sáng có một ông gọi và con hỏi Bác là ai để khi Ba về sẽ gọi lại? Ông ấy nói là khi Ba về nói là có "Ông Kẹ" gọi. 

Nghe xong Ông Cầm mỉm cười !!! Cô con gái hỏi Ông Kẹ là ai vậy Ba? - Ba nghĩ Ông kẹ có thể là Ông TT VNCH đó con !!! Bác ấy là Nguyễn Văn Thiệu mà ! Sao Ổng xưng Ông Kẹ vậy Ba? - Ba cũng chưa bao giờ nghe Ông ấy xưng Ông Kẹ với ai nhưng Ba đoán chỉ có Ông Thiệu mới hay đùa, chứ không ai khác !!!

-Sau đó Ông Cầm gọi cho Ông Thiệu thì quả thật đúng Ông Thiệu đã xưng là Ông Kẹ ! Ông Thiệu cười hì hì giải thích:"Khi cháu nó hỏi thì tôi ngại xưng tên nhưng bất chợt nhớ anh em thân thiết hay gọi sau lưng là Ông Kẹ nên có ý để xem Ông Cầm có biết ai gọi hay không?"

Ít ngày sau cô con gái Ông Cầm nghe Ông Cầm kể chuyện về cú điện thoại "Ông Kẹ" với vợ lúc ăn cơm tối sau các cuốc taxi khi vui, khi buồn của Ông-

 "Vậy Ông Kẹ là Ông gì hả Ba?" - Cả Ông và Bà Cầm cũng không nín cười được về câu thắc mắc Ông Kẹ của Cô Con Gái. - "Ông Kẹ là ông gì đó  rất đáng sợ mà ở nhà quê Ông Bà Cha Mẹ hay đem ra nhát con nít cho nó sợ không khóc nhè, không nghịch ngợm..."

(*Cả 2 Vợ Chồng Đại Tá Cầm đã qua đời ở SFO cách nay khá nhiều năm - Ông lái taxi với nhiều thích thú là vì ông kể có vô số chuyện vui hơn là "Tỵ Nạn Buồn" !!!

TCLãnh- Mt View-Cali

___________________

NHỮNG DÒNG CUỐI CHO “Người muôn năm cũ”


October 22, 2021: Tiến Sĩ Nguyễn Tiến Hưng

Mùa Đông năm 1976, chúng tôi bay sang London, Anh, để thăm ông bà cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Trước khi đi, chúng tôi viết thư cho ông biết ngày giờ tới phi trường Heathrow và số chuyến bay. Ông trả lời là sẽ có người ra đón. Tới nơi thì vừa ra cửa đã thấy ông đứng ngay ở đó vẫy tay chào. Thật là cảm động gặp lại ông sau hơn một năm trời và sau bao nhiêu biến cố.
Sau khi bắt tay nhau thật chặt và trao đổi mấy lời thăm hỏi, ông tự lái xe đưa chúng tôi về nhà. Đây là một căn nhà nho nhỏ, xinh xinh nằm ở vùng Surrey, ngoại ô London. Một cái bảng treo trên cửa với mấy chữ khá lớn “The White House.” Chúng tôi hỏi ông là bảng này vẫn có từ trước hay ông treo vào? Ông nói villa bên này hay mang tên cho dễ nhận, và cái bảng này là của chủ cũ để lại. Ông tự tay xách giúp cái valise và đưa chúng tôi lên một phòng trên lầu hai, vặn hộp sưởi điện cho ấm, rồi dặn là nếu thấy vẫn còn lạnh thì cứ vặn thêm cái hộp sưởi thứ hai.
Buổi chiều hôm ấy ông nói nên đi ngủ sớm cho đỡ mệt sau chuyến bay dài từ Washington, DC và nói là sáng hôm sau thì cứ thủng thẳng lúc nào dậy cũng được.
Sáng hôm sau, từ trên tầng thứ hai xuống nhà, chúng tôi thấy ông đang đọc báo. Còn bà thì loay hoay trong bếp. Chỉ mấy phút sau đã thấy hai tô hủ tiếu đúng hương vị miền Nam và cà phê thơm phức bày trên bàn. Bà Thiệu là người Mỹ Tho mà hủ tiếu Mỹ Tho thì ngon có tiếng.
Bà mời chúng tôi tới ăn cho nóng. Khi hỏi sao bà không cùng ăn thì bà nói: “Tôi ăn rồi, để cho hai ông dễ nói chuyện.” Câu nói giản dị nhưng phản ảnh thật rõ cái lối sống của bà trong suốt thời gian 10 năm ông là người lãnh đạo của VNCH. Chúng tôi không biết nhiều nhưng có cảm tưởng là bà luôn luôn xa cách, không xen vào chính trị, vào những công việc của ông, chỉ đứng sau để lo cho gia đình và tham gia vào công việc xã hội. Trong thời gian chúng tôi làm việc ở Dinh Độc Lập thì ít khi thấy bà xuất hiện, kể cả khi Tổng Thống Thiệu tiếp khách xã giao ngoại quốc.
Ngồi xuống bàn ăn buổi sáng hôm ấy, thấy ông hết còn căng thẳng như những buổi ăn sáng hồi Tháng Ba, Tháng Tư năm trước. Chỉ hơn một năm không gặp mà thấy ông cũng có phần già đi, tuy phong độ vẫn còn chững chạc như ngày còn tại chức. Còn bà thì hầu như không thay đổi. Vẫn trẻ trung, vẫn dịu dàng, nồng ấm.
Lưu lại nhà ông bà cả tuần lễ, chúng tôi bắt đầu bằng những câu chuyện vui vui về các món ăn bên Anh, bên Mỹ, nhiều khi không hợp khẩu vị. “Tổng thống còn nhớ cái món ‘pín voi hầm thuốc bắc’ không,” tôi hỏi. Ông hỏi lại là tôi ăn món ấy bao giờ? Khi tôi nhắc là ăn trong bữa tiệc mừng sinh nhật của ông cuối năm 1974 gần ven sông Sài Gòn, ông nhớ ngay và phá ra cười: “Ừ thì họ nói là pín voi chứ tôi cũng chẳng biết là pín gì.”
Trong bữa cơm chiều, bà Thiệu cho ăn canh chua, cá kho tộ. Năm 1976 thì ở London cũng chưa có chợ búa Việt Nam nên bà phải cố gắng thì mới có được gia vị để nấu ăn. Hình như là phải nhờ người từ bên Pháp gửi sang. Bà nói ông thích ăn canh chua nấu với lá me non như mẹ ông thường nấu ở Phan Rang, nhưng “làm sao tôi tìm được lá me non ở bên Anh.” Để làm cho ông vui, tôi gợi ý nói đến một đề tài mà ông rất ưa thích: hải sản, làng chài và ngư nghiệp ở Việt Nam. Ông kể lại những kỷ niệm đi câu cá ở sông Sài Gòn và đôi khi câu được cả cá thu ở ngoài Côn Sơn.
Bệnh viện Vì Dân
Còn bà thì hay nói đến bệnh viện Vì Dân. Đối với bà thì đây là một niềm vui lớn và nó còn ghi dấu ấn trong tâm trí. Đây cũng là một di sản quý hóa mà bà để lại cho người dân, nhất là những người nghèo. Chúng tôi đã có dịp tới thăm nhà thương này và thấy nó được xây cất theo tiêu chuẩn quốc tế, được trang bị rất hiện đại, với 400 giường bệnh. Người khám bệnh và chữa bệnh luôn được miễn phí. Các bác sĩ, y sĩ, y tá được chọn lọc cẩn thận. Ngoài ra, lại còn những sinh viên y, dược, xung phong làm việc từ thiện.
Bà kể là sở dĩ nảy ra ý muốn xây một bệnh viện là vì bà hay vào nhà thương Chợ Rẫy thăm bệnh nhân. Nhiều khi thấy hai người phải chen chúc nhau nằm trên một cái giường nhỏ, làm bà hết sức mủi lòng. Vì vậy, ba bỏ ra nhiều công sức đi vận động để xây nhà thương như là một bước đầu để cải thiện nền y tế Việt Nam.
Tài trợ cho bệnh viện này hoàn toàn không dính dáng gì đến ngân sách quốc gia mà do sự đóng góp của những cơ quan từ thiện, những người có lòng hảo tâm trong nước cũng như ngoại giao đoàn. Bà nói tới sự đóng góp đặc biệt của bốn tòa tòa đại sứ Đài Loan, Nam Hàn, Nhật, và Hòa Lan. Bà đi vận động xây nhà thương là do sự đam mê công tác xã hội, hoàn toàn không có mục đích chính trị như một số người đồn thổi.
Ném bom Dinh Độc Lập
Nói tới chính trị, có một biến cố làm bà rúng động và còn nhớ mãi. Đó là vụ ném bom Dinh Độc Lập ngày 8 Tháng Tư, 1975 do một phi công VNCH nổi loạn thực hiện. Một trong hai quả bom thật to chọc thủng bãi trực thăng trên nóc dinh, lọt xuống rồi nổ tung. Ông Thiệu vừa ngồi xuống ăn sáng ở một bàn nhỏ ở ngoài hành lang, lấy đôi đũa gắp sợi bánh đầu tiên trong bát phở nóng thì cận vệ vội tới đưa ông vào ngay thang máy để xuống lầu hầm. Bà Thiệu kể lại là ngay chỗ gần thang máy, một quả bom “dài thòng” rơi sát bên nhưng không nổ. Đầu Tháng Tư là thời gian có nhiều chống đối từ mọi phía đòi ông Thiệu phải từ chức. Ông vẫn bình tĩnh, chỉ hơi cáu kỉnh khi nghe báo cáo về một số quý vị thuộc đảng Dân Chủ “thân chính” tại Quốc Hội quay lại chống ông.
Về biến cố ngày hôm ấy, bà kể là trái bom rơi trúng ngay chỗ mỏng nhất của bãi trực thăng. Mùi khét tỏa ra khắp nơi khi những tấm thảm dầy bốc cháy dữ dội. Lúc ấy bà bị kẹt cứng trong cái phòng của gia đình “vì cháu bé người làm đang lo sắp xếp quần áo đã sợ quýnh lên, tay run lẩy bẩy, không tìm và mở được cái khóa vào cầu thang.” Một lúc sau mới có sĩ quan đến giúp bà xuống hầm trú ẩn. Khói bay lên nghi ngút làm bà như ngạt thở.
“Ông già định ở lại”
Chưa tới hai tuần sau vụ ném bom, ngày 20 Tháng Tư, 1975, Đại Sứ Graham Martin của Mỹ, theo chỉ thị của Ngoại Trưởng Henry Kissinger, tới Dinh Độc Lập thuyết phục ông Thiệu từ chức (với kế hoạch là để Đại Tướng Dương Văn Minh lên thay) và nói: “Nếu ông không chịu từ chức thì các tướng lãnh dưới quyền ông sẽ bắt buộc ông làm điều này.”
Ông Thiệu hỏi ông Martin: “Nếu tôi từ chức thì liệu viện trợ có đến hay không?”
Ông Martin trả lời: “Tôi không dám hứa nhưng cũng có thể.”
Ông Thiệu kể lại rằng ngày hôm sau, ông mời các tướng lãnh đến Dinh Độc Lập. Trong buổi họp, ông cho họ biết về những chuyện Đại Sứ Martin đề cập tới. Ông Thiệu nói nếu các tướng lãnh coi ông như một chướng ngại vật cho hòa bình của đất nước thì ông sẽ từ chức. Không ai phát biểu gì hết. “Thế là đã rõ họ không muốn tôi ngồi lại ghế tổng thống nữa, cho nên tôi tuyên bố từ chức để Phó Tổng Thống Trần Văn Hương lên thay, theo đúng Hiến Pháp.”
Chiều ngày 22 Tháng Tư, 1975, ông Thiệu lên TV tuyên bố từ chức. Với tâm tư thật cay đắng, ông tố cáo Hoa Kỳ đã thất ước, đã phản bội VNCH, và nói các ông đã cắt hết quân viện, “để chiến sĩ của chúng tôi chết đuối dưới làn mưa đạn của địch. Đó là một hành động vô nhân đạo.”
Trong bài diễn văn từ chức, ông nói sẽ cùng với nhân dân và quân đội chiến đấu, và “tôi từ chức nhưng tôi không đào ngũ.” Vậy tại sao ông lại ra đi?
Nhiều anh em chiến sĩ và đồng hương vẫn còn đặt vấn đề “ông Thiệu đào ngũ” cho nên chúng tôi đã viết chi tiết về bối cảnh lịch sử của việc Tổng Thống Thiệu ra đi (sách Tâm Tư Tổng Thống Thiệu, Chương 18). Ông ra đi ngày 25 Tháng Tư là vì chính tân Tổng Thống Trần Văn Hương đã làm áp lực, yêu cầu ông phải ra đi. Ông Thomas Polgar (giám đốc CIA ở Sài Gòn) cũng thuật lại là Tổng Thống Hương gọi cho ông Thiệu khuyên ông sớm rời khỏi Việt Nam, vì “nếu không, Cộng Sản sẽ nói tôi đang điều khiển một chính phủ Thiệu không Thiệu.” Về phía Đại Tướng Dương Văn Minh thì lúc ấy chưa lên tổng thống, cũng muốn ông Thiệu phải ra đi. Trong cuốn “Decent Interval,” tác giả Frank Snepp (nhân viên cao cấp của CIA ở Sài Gòn) viết lại (trang 435): “Ông Minh yêu cầu tướng Charles Timmes là người của CIA phải làm cách nào để ông Thiệu đi lưu đày (He asked the CIA’s Timmes to see to it that Thiêu was sent into exile).”
Nhân tiện có một cơ hội: Tổng thống Đài Loan là ông Tưởng Giới Thạch vừa qua đời. Tổng Thống Hương liền viết sắc lệnh: “Nay đề cử cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và cựu Thủ Tướng Trần Thiện Khiêm đại diện tổng thống VNCH đến Đài Bắc để phân ưu cùng chánh phủ và nhân dân Trung Hoa Dân Quốc nhân dịp Tổng Thống Tưởng Giới Thạch tạ thế…” Bản văn do Đại Tá Cầm viết tay. May mắn là Thiếu Tá Nguyễn Tấn Phận (một người trong đoàn tùy tùng đi theo cựu Tổng Thống Thiệu) còn giữ được một bản sao của sắc lệnh này.
***
Chỉ ba tuần trước đây, ngày 26 Tháng Chín, khi viết một đôi lời về cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, nhân dịp lễ giỗ lần thứ 20 của ông, chúng tôi có nói: “Rất tiếc rằng vì lý do sức khỏe, ngày hôm nay phu nhân Tổng Thống Thiệu không thể tới đây để dự buổi lễ tưởng niệm này. Trong cảnh về hưu cô đơn ở gần San Clemente, California, thỉnh thoảng chúng tôi có tới thăm bà.
Bà sống rất thanh đạm và một mình với một con chó, trong căn nhà nhỏ bé. Trong bếp chúng tôi thấy mì ăn liền Mama chất đầy từng đống. Bà nói cũng không buồn vì quen rồi. Quen từ lúc “ông già’ còn làm tổng thống.
Bà hay dùng hai chữ “ông già” để nói về người chồng. Có lần chúng tôi hỏi bà về ngày bà ra đi khỏi Sài Gòn, bà kể: “Ông già định ở lại.” Hỏi thêm thì bà nói: “Sau khi từ chức, ông già mặc cái quần xà lỏn và nói: ‘Mẹ con mày đi đi, tôi ở lại.’”
Chúng tôi chưa hề biết chuyên này nên hỏi thêm thì bà mới kể: “Ông già ngậm một cái cục gì ở trong hàm răng.” Chúng tôi giật mình, vì ý bà muốn nói là ông ngậm một loại thuốc độc mà điệp viên thường dùng để phòng hờ trường hợp phải đối đầu với tình huống bi cực nhất.
Dọn sang Mỹ sau khi ông Ronald Reagan lên ngôi
Ông bà Thiệu chọn nước Anh để lưu vong trong giai đoạn đầu. Chính phủ Anh cũng rất kính trọng đời sống riêng tư của ông và gia đình. Bà Thiệu kể lại là ngay từ khi tới London, chính phủ đối xử với gia đình ông bà rất chu đáo, lại còn cử một đại úy coi về an ninh để tiếp cận và yểm trợ, hướng dẫn ông cùng gia đình về đời sống xã hội trong thời gian tới trên một năm.
Gia đình chỉ dọn sang Mỹ dưới thời Tổng Thống Ronald Reagan. Bối cảnh là như thế này: Sau Hiệp Định Paris, Tổng Thống Richard Nixon mời ông Thiệu sang thăm Hoa Kỳ. Nhưng ông Nixon lại mời ông về tư dinh là Casa Pacifica ở San Clemente chứ không đón tiếp ông với tư cách là một vị quốc trưởng ở Washington, DC. Tiệc khoản đãi ông Thiệu ở Casa Pacifica chỉ vỏn vẹn có 12 người, kể cả chủ lẫn khách. Lý do đưa ra là “không đủ chỗ ngồi.” Điều yên ủi đối với ông Thiệu là thái độ và tình cảm của Thống Đốc Ronald Reagan lúc đó. Trước đó, ông Thiệu đã đón tiếp ông Reagan nồng hậu khi ông thăm viếng Sài Gòn. Nhân dịp này, ông có tặng ông Reagan một cặp ngà voi và nói đùa với ông: “Một ngày nào đó, ngài sẽ lên voi.”
Năm 1976, ông Reagan ra vận động làm ứng cử viên của đảng Cộng Hòa để tranh chức tổng thống, nhưng ông không được đảng chọn, và thua ông Gerald Ford dù rất ít phiếu. Vì uy tín của đảng Cộng Hòa xuống quá thấp trong thời Nixon và thời Ford, cho nên ông Jimmy Carter trúng cử. Dưới triều đại Carter, uy tín của Hoa Kỳ lại tiếp tục suy giảm hơn nữa, phần lớn vì thù địch đã coi thường nước Mỹ sau khi tháo chạy khỏi Việt Nam.
Sau cùng thì ông Reagan thắng trong cuộc bầu cử Tháng Mười Một, 1980. Ngày 20 Tháng Giêng, 1981, ông Reagan lên ngồi chắc trên lưng voi và lời tiên đoán của ông Thiệu đã đúng.
Ra đi sau biến cố 9/11
Ở Boston khi chớm Thu thì cũng đã bắt đầu lạnh. Nhân dịp kỷ niệm 50 năm ông bà Thiệu thành hôn, cháu Nguyễn Quang Lộc mời bố mẹ sang du lịch bên Hawaii. Vừa tới nơi vài hôm là biến cố 9/11 xảy ra. Bà Thiệu kể lại là ông rất “lo ra” khi thấy chiếc máy bay cất cánh ngay từ phi trường ở Boston (là nơi ông đang cư ngụ) rồi đâm vào Trung Tâm Thương Mại Quốc tế tại New York và một chiếc khác lại nhào vào Ngũ Giác Đài. Xúc động này ảnh hưởng nhiều tới sức khỏe của ông.
Trong mấy năm ông bị bệnh tim, bà Thiệu phải lái xe chở ông vào nhà thương. “Tiếc rằng không còn bệnh viện Vì Dân để chị săn sóc cho ông già,” bà tâm sự. Bây giờ tuổi đã cao, bà phải lái xe ban đêm một mình trên xứ người, đi vòng vèo khá lâu mới tới bệnh viện. Bà kể có hôm mãi tới 1 giờ sáng mới về tới nhà. Lúc về lại phải đi tìm xe ở dưới cái hầm nhà thương tối lù mù nên bà còn sợ ma, có lúc phải đi giật lùi. “Thôi thì cũng còn tôi để lái xe cho ông tổng thống,” bà nói cho ông vui hôm sau trở lại nhà thương thăm ông. “Cám ơn bà,” ông Thiệu nhoẻn nụ cười đáp lại.
Sau vụ 9/11, ông rất muốn rời Hawaii để trở về Boston ngay, nhưng tất cả các máy bay đều án binh bất động, cả tuần sau mới về được. Về tới nhà thì bệnh ông thêm nặng. Thứ Năm, ngày 27 Tháng Chín, 2001, ông bị té xỉu, rồi hôn mê. Tại Trung Tâm Y Tế Beth Israel Deaconess, ông đi vào giấc ngủ ngàn thu chiều Thứ Bảy, 29 Tháng Chín, 2001.
Tổng Thống Thiệu ra đi chưa tới ba tuần sau biến cố 9/11. Trong một bài bình luận thật dài đăng trên mạng với tựa đề “Nguyễn Văn Thiệu và Cuộc Khủng Bố 11 Tháng Chín,” tác giả David Bennett bình luận: “Cái chết của ông Thiệu trong Tháng Chín vừa qua nêu lên một câu hỏi: Liệu Hoa Kỳ có quyết tâm để chiến thắng cuộc chiến chống khủng bố này (tại Afghanistan) hay không…và liệu Hoa Kỳ có nhất định giúp xây dựng lâu dài một quốc gia Afghanistan hay không?” Lúc ấy thì ở thế giới bên kia, ông Martinô Nguyễn Văn Thiệu đã có câu trả lời.
Sau khi ông mất, trong cảnh cô đơn giá lạnh ở Boston vào mùa Đông, chúng tôi cùng người bạn là Tiến Sĩ Tạ Văn Tài ở đại học Harvard University đến thăm bà. Bà sống đạm bạc, vẫn giữ nguyên bộ sa lông cũ kỹ nay đã sờn. Trên một cái bục cao bà để hình ông và một chai rượu sâm banh. Hỏi về chai rượu thì bà kể là cứ mỗi năm khi đến ngày kỷ niệm thành hôn của hai vợ chồng, ông mua một chai sâm banh, tự tay mở ra và mời bà uống với ông một ly, dù bà không biết uống rượu. Như vậy là bà muốn cùng ông giữ lại suốt đời cái kỷ niệm không bao giờ nhạt nhòa. Bà nói là người ta dèm pha là ông già với bà này cô kia, nhưng bà cũng chẳng để ý vì “tía đi rồi tía lại về.” Nghe vậy, anh bạn Tài phá ra cười, còn tôi thì lúc ấy cũng không hiểu tía là gì nên không cười. Thì ra con người bình dị, hiền hậu vùng đồng bằng Cửu Long còn khoan dung cả với người chồng.
***
Có lần ông Thiệu hỏi người Mỹ nghĩ thế nào về ông, chúng tôi nói về một hai khía cạnh: Khen có, chê có, rồi thêm: “Tôi nghe một tướng Mỹ nói là tổng thống nhu nhược.” Ông Thiệu hỏi tại sao? Tôi trả lời là ông ấy nói “Tổng thống không cương quyết đủ để ra lệnh tử hình khi cần thiết để làm gương.” Ông nhìn tôi giây lát rồi chậm rãi nói: “Suốt đời, tôi đã tránh không có cái nợ máu.”
Xét ra thì trong suốt thời gian 10 năm ông lãnh đạo, thực sự đã không có tội nhân nào phải ra pháp trường. Trên bàn thờ nhà bà Thiệu ở Newton, Massachusetts, vẫn còn treo một cái bảng với phương châm do chính ông viết rồi cho người thêu chữ thật to “Đức Lưu Quang” (Ánh sáng của đạo đức tồn tại mãi). Bà luôn chỉ vào đó mà dạy con cái phải ăn ở cho có đức.
Nếu chúng ta tin rằng mọi việc trên cõi đời này đều do Trời an bài xếp đặt, thì Trời cũng phù hộ ông Thiệu trải qua nhiều nguy hiểm trong gần 10 năm chèo lái con thuyền miền Nam Việt Nam qua bao nhiêu sóng gió. Theo như những chuyện ông kể lại thì đếm ra cũng có tới sáu lần ông bị đe dọa làm ông cảnh giác về đảo chính. Như vậy thì Trời cũng đã giúp cho bà Thiệu không phải trở thành quả phụ của một tổng thống khi còn đương nhiệm.
Ngày 15 Tháng Mười, 2021, bà đã theo ông về thế giới bên kia. Ở đó thì “Cô Bảy Mỹ Tho” Nguyễn Thị Mai Anh sẽ mãi mãi được gần “Cậu Tám Phan Rang” Nguyễn Văn Thiệu. [đ.d.]
share từ FB anh Loc Pham

Saturday, 23 October 2021

 Đc Giáo Hoàng Gioan Phao-lô II 

và S Sp Đ ca Chế Đ Cng Sn Đông Âu




Peggy Noonan

(The Wall Street Journal)

Lê Quang Trình dịch 


Bài viết sau đây mang tựa đề "We Want God," do tác giả Peggy Noonan viết trên Opinion Journal, The Wall Street Journal, ngày 7 tháng 4 năm 2005.  Bản văn bằng Anh ngữ được phổ biến ở www.opinionjournal.com. 



“Lịch sử thường ghi rằng Đệ nhị thế chiến kết thúc vào năm 1945.  Điều đó có thể đúng ở nhiều nơi trên thế giới và ở Âu châu, nhưng không phải ở Ba Lan.  Lịch sử cũng ghi rằng các chế độ Cộng sản sụp đổ ở Nga và ở Đông âu vào năm 1989.  Điều đó không đúng ở Ba Lan.  Thực ra, Đệ nhị thế chiến và chế độ Cộng sản kết thúc ở Ba Lan vào cùng một thời gian.  Đó là vào năm 1979, khi Giáo Hoàng Gioan Phao-lô trở lại quê hương.”  

Ông Jerzy Turowicz



T

rong những ngày vừa qua, báo chí và các đài truyền thông đã nói nhiều đến vai trò của Đức Giáo Hoàng Gioan Phao-lô II trong việc giải thể chế độ Cộng sản ở Nga và ở Đông âu vào cuối thập niên 1980... Nhưng có lẽ còn rất nhiều điều liên quan đến biến cố lịch sử này mà hôm nay người ta chưa thể biết hết, kể cả những vận động ngoại giao của Tòa thánh Vatican và những trao đổi giữa các nhà lãnh đạo thế giới vào thời gian ấy như Ronald Reagan, Margaret Thatcher, Michail Gorbachev và nhà lãnh tụ lao động Lech Walesa của Ba Lan...


Nhưng có một điều mà tôi (tác giả - ghi chú của người dịch) và nhiều người khác đã nhìn thấy, không phải vào cuối thập niên 1980, nhưng ngay từ những ngày đầu sau khi Karol Wojtyla mới lên làm Giáo Hoàng.  Người ta có thể nói ngay từ những ngày đầu của Giáo Hoàng Gioan Phao-lô II, chế độ Cộng sản ở Ba Lan, ở Đông âu, và cả khối Cộng sản Âu châu đã bắt đầu lung lay kể từ chuyến viếng thăm Ba Lan của Đức Giáo Hoàng Gioan Phao-lô II vào tháng 6 năm 1979.


Vào tháng 6 năm 1979, Gioan Phao-lô II mới lên làm Giáo Hoàng được 8 tháng.  Từ  những ngày đầu sau khi được chọn làm Đấng kế vị Thánh Phê-rô, Đức Giáo Hoàng Gioan Phao-lô đã bày tỏ ý muốn được trở về quê hương của mình ở Ba Lan, với tư cách là vị Giáo Hoàng.  Và từ đó những trao đổi đã được thực hiện giữa Tòa thánh Vatican và chính quyền Cộng sản Ba Lan để vận động cho việc Đức Giáo Hoàng trở lại Ba Lan.


Chính quyền Cộng sản Ba Lan đã đứng trước một vấn đề nan giải.  Việc tân Giáo Hoàng Gioan Phao-lô muốn trở về quê hương là một việc đương nhiên và ai nấy đều chờ đợi.  Nhưng trong trường hợp này, Gioan Phao-lô có thể là một sức mạnh làm lung lay chế độ của chính quyền Ba Lan, vì nay uy tín của một Giáo hoàng là một điều nguy hiểm cho chế độ. Nhưng chính quyền Ba Lan không thể  từ chối.  


Nếu vì một lý do gì mà chính quyền Ba Lan từ chối không cho Giáo Hoàng Gioan Phao-lô trở về Ba Lan, điều đó sẽ làm cho nhiều người thất vọng và nhất là sẽ làm cho thế giới và các nước Đông âu nghĩ rằng Ba Lan lo sợ trước một sức mạnh thiêng liêng.  Vả lại, dầu có là Giáo Hoàng đi nữa, Gioan Phao-lô đâu có mạnh hơn cả khối Cộng sản Nga và Đông âu?  Nhưng đàng khác, nếu Gioan Phao-lô công khai trở về như một kẻ chiến thắng, có thể người dân Ba Lan sẽ long trọng đón tiếp và biết đâu họ sẽ chờ đợi Ngài như một vị cứu tinh dân tộc?  Nếu một cuộc nổi dậy xảy ra ở Ba Lan, việc đầu tiên là Nga Sô sẽ có lý do chính đáng để đưa quân đội và chiến xa vào xâm chiếm Ba Lan một lần nữa.  Lúc đó mọi sự sẽ quá trễ...


Nhưng sau cùng thì chính quyền Cộng sản Ba Lan đã đồng ý cho Giáo Hoàng Gioan Phao-lô trở lại Ba Lan, theo một chương trình đã được chấp thuận trước.  Mấy tháng trước các chỉ thị được đưa ra nhằm mục đích làm giảm bớt uy tín của vị Giáo Hoàng và giảm bớt những hào hứng của dân chúng trước cuộc thăm viếng.  Như thế chính quyền Ba Lan cũng không bị mất uy tín trước dư luận thế giới.


Chính quyền Cộng sản Ba Lan sau cùng đã chính thức mời Đức Giáo Hoàng Gioan Phao-lô về Ba Lan, và đinh ninh rằng một người lãnh đạo khôn ngoan như Hồng y Karol Wojtyla, nay là Giáo Hoàng của Giáo Hội La mã, sẽ không để cho bất cứ một chuyện đáng tiếc nào xảy ra, và chắc chắn sẽ không là nguyên nhân cho bất cứ một cuộc cách mạng nào.  Dầu là Giáo Hoàng, ông sẽ cảm thấy mang ơn chế độ Cộng sản Ba Lan vì đã chính thức mời ông trở về quê hương trong niềm vui chiến thắng.  Ông sẽ hiểu rằng ông sẽ không làm gì có thể làm phật lòng chế độ.  Sau đó họ đã tuyên bố là Giáo Hoàng Gioan Phao-lô sẽ trở về Ba Lan, "như một cuộc hành hương thiêng liêng."


Tòa thánh Vatican đã nhanh chóng nhận lời mời của chính quyền Ba Lan.  Và Đức Giáo Hoàng đã chuẩn bị và đã trở về Ba Lan... Có người cho rằng kể từ hôm ấy biên giới của Ba Lan và biên giới của các nước Đông âu, kể cả Nga sô, đã bắt đầu biến chuyển.


Hai tháng trước khi Giáo Hoàng đến Ba Lan, nhiều chỉ thị được đưa ra cho các cán bộ Cộng sản để thông báo cho dân chúng.  Trong các trường học, người ta cho trẻ em biết là "Giáo Hoàng không phải là một người dễ thương" và là một kẻ thù của chế độ.  "Vì ông có khả năng vận dụng ngôn ngữ khéo léo và biết dùng những xảo thuật như bắt tay mọi người, hôn trẻ con..., ông có thể thu hút được nhiều người, nhất là những người trong ngành báo chí, ông sẽ còn là một nguy hiểm của chế độ..." Do đó, "mọi phương tiện có thể được vận dụng để ngăn cản sự hâm mộ của dân chúng" đối với Giáo Hoàng.  Ngoài ra, chính quyền cũng đưa ra những hướng dẫn cho các cơ quan truyền thông như các đài phát thanh, truyền hình, và báo chí để giảm bớt những phổ biến về chương trình thăm viếng của vị Giáo Hoàng này, như các cuộc phỏng vấn, các sinh hoạt, thăm viếng v.v...


Vào ngày 2 tháng 6 năm 1979 Giáo Hoàng Gioan Phao-lô đã đến Ba Lan.  Những gì xảy ra sau đó sẽ không bao giờ phai mờ trong trí nhớ của những người đã chứng kiến...


“Con người không thể để Chúa Ki-tô ra ngoài cuộc đời mình trong bất cứ giai đoạn nào của lịch sử, ở bất cứ vĩ tuyền hoặc kinh tuyến nào...”              

(GH Gioan Phao-lô II)


Gioan Phao-lô đã đến, và ngay trên bãi đất ở phi trường gần Warsaw đã quỳ xuống hôn đất.  Và người ta nhận thấy một điều: Khác với sự yên lặng trong nhiều năm qua, các nhà thờ ở Ba Lan đã đổ chuông liên hồi như chào đón một vị cứu tinh dân tộc trở về...


Đức Giáo Hoàng di chuyển bằng đoàn xe có hộ tống từ phi trường vào thành phố Warsaw.

Chính quyền đã lo sợ sẽ có hàng ngàn người, hay hàng chục ngàn người, đứng sắp hàng hai bên vệ đường từ phi trường trở đi, dọc theo xa lộ và trong các đường phố, để chào đón vị Giáo Hoàng người Ba Lan... Thật ra, hôm đó đã có hơn một triệu người có mặt!


Tại Công trường Victory trong khu Warsaw cũ, Đức Giáo Hoàng đã dâng Thánh lễ.  Từ cửa sổ các cao ốc chung quanh, các đảng viên Cộng sản chăm chú theo dõi.  Theo ông George Weigel  - người đã viết cuốn tiểu sử đầy đủ nhất của Giáo Hoàng Gioan Phao-lô -  thì trong Thánh lễ hôm đó, Đức Giáo Hoàng Gioan Phao-lô đã giảng một bài hay nhất trong suốt cuộc đời của mình.

Ngài nói: "Tại sao Thiên Chúa đã đưa một người Ba Lan  lên địa vị Giáo Hoàng?  Có lẽ vì Người nhìn thấy dân tộc Ba Lan đã trải qua quá nhiều đau khổ trong nhiều thế kỷ nay và cho đến nay, vào những ngày trong thế kỷ 20, Ba Lan vẫn là miền đất của những người có trách nhiệm làm chứng nhân cho Thiên Chúa."  Đức Giáo Hoàng nói tiếp: "Dân tộc Ba Lan đã được chọn lựa trong vai trò cao cả của mình để làm chứng nhân cho Thập giá của Đức Ki-tô và về sự Phục sinh của Ngài."  Đức Giáo Hoàng ngừng lại, rồi hướng về những người tham dự, Ngài lớn tiếng kêu gọi: "Hỡi người Ba Lan, anh chị em có muốn nhận lãnh vai trò lịch sử của mình không?"

Đám đông đồng thanh đáp lại: "We want God."  

Lời đáp trả vang dội một góc trời trong Công trường Victory. "We want God!"  Lời đáp trả tưng bừng phát ra từ miệng những người dân lâu nay vẫn sống trong lo sợ dưới chế độ độc tài vô thần.

Hôm đó là ngày áp lễ Chúa Thánh Thần Hiện xuống.  Cũng vào thời gian này gần hai ngàn năm trước ở Giê-ru-sa-lem, các tông đồ lo sợ sau cái chết của Thầy mình đã gặp nhau và trong căn phòng đóng kín, Chúa Thánh Linh đã đến ban cho sức mạnh và niềm tin.  Ngày hôm nay Gioan Phao-lô đã làm sống lại cái bầu khí của hai ngàn năm trước.  Ngài nói: Công trình tạo dựng cao cả nhất của Thiên Chúa là gì? Và Ngài đáp: Là con người.  Và ai đã cứu rỗi con người? Chúa Ki-tô, Đấng Cứu Thế.  Và Ngài liền tuyên bố: Con người không thể để Chúa Ki-tô ra ngoài cuộc đời mình trong bất cứ giai đoạn nào của lịch sử, ở bất cứ vĩ tuyền hoặc kinh tuyến nào... Việc từ chối Chúa Ki-tô trong cuộc sống và trong lịch sử là một hành động đi ngược lại bản chất con người!  Nếu không có Chúa Ki-tô, làm sao ai hiểu được lịch sử của dân tộc Ba Lan?  Ngay cả những người ngày nay không chấp nhận Chúa Ki-tô vẫn còn sống trong ảnh hưởng của Người trong suốt lịch sử.

Gioan Phao-lô nói tiếp: Chúa Ki-tô không những là quá khứ của Ba Lan, Người còn là tương lai của cả dân tộc chúng ta!

Và đám đông lại đồng thanh đáp trả: "We want God!"


Các cán bộ Cộng sản có mặt trong các khách sạn chung quanh Công trường Victory hôm đó đều đã chứng kiến cái quang cảnh và những lời đối đáp vang dội giữa Giáo Hoàng Gioan Phao-lô và đám đông người Ba Lan.  Có lẽ vào lúc này thì họ nhận ra rằng chính quyền Cộng sản Ba Lan đã nhầm lẫn khi chấp nhận đối đầu với Gioan Phao-lô.  Dường như những lời nói trong bài giảng của Gioan Phao-lô ngày hôm ấy có sức mạnh làm rung chuyển cả những cao ốc chung quanh Công trường Victory.

Giáo Hoàng Gioan Phao-lô đã không thách thức chính quyền Ba Lan.  Ngài cũng đã không kêu gọi người Công giáo Ba Lan đứng lên chống lại chính quyền Cộng sản vô thần Ba Lan.  Người chỉ nhắc đến những sự kiện hiển nhiên.  Ông George Weigel đã ghi lại như sau:  "Hôm nay Ba Lan không phải là một nước Cộng sản.  Ba Lan là một quốc gia Công giáo do một chính quyền Cộng sản cai trị."


Ngày hôm sau, ngày 3 tháng 6 năm 1979, Đức Giáo Hoàng Gioan Phao-lô đã có mặt trước Nhà thờ Chính tòa ở Gniez, một thành phố nhỏ có dân số độ 50,000.  Hôm đó Ngài cũng đã dâng Thánh lễ cho dân chúng.  Và một lần nữa Ngài đã nói những điều thật lạ lùng.

Ngài đã không đề cập đến những gì mà các chính quyền lưu tâm.  Ngài cũng không đề cập đến những gì mà phong trào đòi tự do ở Ba Lan đang mong muốn.  Ngài cũng không nói đến những khó khăn mà Nghiệp đoàn Solidarity đang đương đầu và đang tranh đấu. Ngài chỉ nói đến những gì Thiên Chúa muốn.

Ngài nói: 

"Chẳng phải điều mà Thiên Chúa muốn, điều mà Chúa Thánh Linh đòi hỏi là một Giáo hoàng, người Ba Lan, gốc Slaviô, phải mang ra ánh sáng một Âu châu đầy niềm tin Ki-tô giáo sao?  Phải, đó là điều Chúa Ki-tô mong muốn.  Và Chúa Thánh Linh đòi hỏi điều đó phải được lập đi lập lại trên khắp mọi nẻo đường.  Hôm nay một người đồng hương đã đến với anh chị em, như để cùng cất cao tiếng nói của mình giữa cả Âu châu, giữa cả thế giới..."


Điều mà Giáo Hoàng Gioan Phao-lô nói ra hôm đó thật lạ lùng.  Ngài đã nói với dân Ba Lan: Hãy xem những gì chúng ta thấy chung quanh chúng ta bằng một nhãn quan khác.  Hãy đặt chúng ta vào một hoàn cảnh khác.  Đừng cho rằng Âu châu sẽ bị phân hóa mãi.  Sự hiệp nhất vẫn nằm đâu đây, và người Cộng sản sẽ không lấy mất được.

Chung quy, Ngài chỉ nhắc đến một điều hiển nhiên:  Chúng ta là Ki-tô hữu, chúng ta có mặt ở đây, cùng hiệp nhất trong một niềm tin, bất chấp những gì người Cộng sản nói, và bất chấp những người đã vẽ lại bản đồ của chúng ta.


Thật là kỳ diệu.  Nhiều người cho rằng phải chăng Giáo Hoàng Gioan Phao-lô lúc ấy đã nhìn thấy những biến chuyển của Âu châu bắt đầu thành hình trong bóng tối.

Và ngày hôm đó, trước Nhà thờ Chính tòa ở Gniez, các đảng viên cán bộ Cộng sản không còn ngăn chận được tiếng vỗ tay và lòng hân hoan của người dân Ba Lan.  Họ đã sớm nhận ra sẽ không còn đủ chỗ trong các nhà giam cho số người đang quay lưng lại với chế độ.


Nhưng người ta phải chứng kiến những gì xảy ra ở Vận động trường Blonie ở gần Krakow mới thấy cái giai đoạn chuyển mình của cả Ba Lan, hay đúng hơn của cả Âu châu.  Những người quan sát lịch sử ngày nay khi nhìn lại không khỏi thấy giật mình vì thấy tình hình thế giới lúc ấy như được mở ra, và việc suy sụp của cả khối Cộng sản Nga, Cộng sản Đông âu như chỉ còn là chuyện đương nhiên.



“Kể từ hôm đó, tất cả những gì mà chính quyền Cộng sản Ba Lan tự gán cho mình đã bắt đầu sụp đổ.  Người dân Ba Lan tự bảo nhau: đã đến lúc tàn rồi...”


Vào ngày 10 tháng 6 năm 1979 thì Đức Gioan Phao-lô đã trở lại Ba Lan được một tuần.  Hôm đó trời trong  sáng thật đẹp.  Đức Giáo Hoàng sẽ một lần nữa dâng Thánh lễ ngoài trời cho dân chúng.  Chính quyền Cộng sản Ba Lan đã nhận thấy cần dè dặt nên đã ra lệnh cho các cơ quan truyền thông đừng phổ biến chương trình thăm viếng của Đức Giáo Hoàng trong mấy ngày này.  Tuy nhiên người dân Ba Lan đã chú ý và chờ đợi, và người ta kêu gọi nhau.


Các cán bộ Cộng sản được lệnh ngăn chận dân chúng Ba Lan bằng các phương tiện truyền thông, vì theo kinh nghiệm, trong Thánh lễ tuần trước ở Warsaw số người tham dự đã vượt quá sự ước đoán của các viên chức chính quyền.  Nhưng họ hy vọng lần này dân chúng Ba Lan đã quá quen thuộc với hình ảnh của Gioan Phao-lô và đã nghe hết những gì họ muốn nghe, nên có lẽ sẽ không có nhiều người đến.  Mọi việc sẽ được ổn định và không ai phải lo lắng gì nữa.

Thế nhưng mọi việc đã xảy đến ở Vận động trường Blonie…


Từ sáng sớm dân chúng Ba Lan đã lần lượt kéo đến.  Cho đến lúc Thánh lễ bắt đầu, người ta cho rằng chưa bao giờ trong lịch sử Ba Lan mà có một cuộc hội ngộ vĩ đại như thế.  Vào khoảng từ hai đến ba triệu người, có người còn cho là hơn thế nữa, đã đến tham dự Thánh lễ của Đức Giáo Hoàng Gioan Phao-lô tại Vận động trường Blonie.

Và cũng chính tại nơi đây, trước khi kết thúc cuộc thăm viếng quê hương, Đức Giáo Hoàng Gioan Phao-lô đã đích danh lên án chế độ Cộng sản và cho rằng chính chế độ Cộng sản đã và đang tiêu diệt những truyền thống Ki-tô giáo đã có từ ngàn năm của dân tộc Ba Lan.  Ngài đã nói như sau:


"Con người có thể quay lưng lại với Thiên Chúa và đường lối của Người và bỏ Người ra khỏi lịch sử của mình được không?  Dĩ nhiên, điều đó có thể được.  Con người vẫn có tự do.  Con người có thể từ chối Thiên Chúa.  Nhưng câu hỏi được đặt ra là: Con người có nên quay lưng lại với Thiên Chúa không?  Nhân danh ai? Với mục đích gì?  Con người sẽ biện luận ra sao, bằng lý trí hay bằng con tim, để đưa mình và những người thân yêu và tổ quốc của mình đi ngược lại với Thiên Chúa, Đấng đã hiện diện trong lòng dân tộc Ba Lan cả ngàn năm nay?  Người là Đấng đã mang lại bản chất 

cho chúng ta trong suốt thời gian qua...

"Hôm nay như một Giám mục đặt tay trong nghi thức ban phép Thêm sức, tôi cũng đặt tay trên tất cả anh chị em, những người có mặt ở đây, những người đồng hương của tôi. Và nhân danh Chúa Ki-tô, tôi nói với anh chị em: Hãy nhận lấy Chúa Thánh thần!

"Và như Thánh Phao-lô xưa, tôi kêu gọi anh chị em: Đừng dập tắt ngọn lửa Chúa Thánh thần!

"Anh chị em hãy sống can đảm bằng sức mạnh của Đức tin!  Hãy can đảm trong Đức tin!  Anh chị em hãy trung thành!  Hôm nay anh chị em cần đến sức mạnh này hơn bất cứ giai đoạn nào trong lịch sử của chúng ta...

"Anh chị em phải can đảm trong Đức ái, vì Đức ái mạnh hơn cả sự chết... Khi chúng ta có sức mạnh của Chúa Thánh thần, chúng ta sẽ có đầy Đức tin... Anh chị em đừng sợ... Tôi kêu gọi anh chị em:  Đừng bao giờ mất lòng tin, đừng để bị đánh bại, đừng thất vọng.  Hãy tin tưởng nơi Người là Đấng đã che chở bao thế hệ ông bà chúng ta.  Đừng bao giờ tách rời Người và đừng bao giờ đánh mất sự tự do thiêng liêng của mình..."



Kể từ hôm đó, Ba Lan đã bắt đầu thay đổi.  Kể từ hôm đó hàng triệu người Ba Lan từ Vận động trường Blonie ra về đã bắt đầu trở thành những con người khác.  Họ không còn thấy mình như những nạn nhân của lịch sử.  Họ thấy mình trở nên những nhân chứng của Chúa Ki-tô.


Và tối hôm đó hàng triệu người Ba Lan từ Vận động trường Blonie trở về đã nhìn thấy một điều mà họ chưa nhìn thấy trước đây.  Các đài truyền hình do chính quyền kiểm soát đã cố tình che dấu những hình ảnh sống động ở Vận động trường Blonie.  Trong một vài giây đồng hồ, họ chỉ chiếu rất vội vàng hình ảnh của Giáo Hoàng Gioan Phao-lô, còn hình ảnh của mấy triệu người quy tụ ở đó không hề được chiếu trên màn ảnh TV.  Và người Ba Lan đã nhận ra: chỉ là một sự xảo trá!  Chỉ là một trò đánh lừa dư luận dân chúng, khác hẳn với sự thực mà chính mắt họ đã nhìn thấy.  Các hệ thồng truyền thanh và truyền hình do chính quyền kiểm soát không hề cho biết về hiện tượng lạ lùng do sự có mặt của Đức Giáo Hoàng Gioan Phao-lô trong những ngày vừa qua.  Họ không đề cập đến con số mấy triệu người tham dự và lý do tại sao họ đã đến để nghe Gioan Phao-lô.


Người dân Ba Lan đã nhìn thấy sự khác biệt giữa những gì xảy ra và những gì chính quyền Cộng sản muốn cho họ biết.  Điều này hẳn đã làm cho người dân Ba Lan xác định được một điều: Tất cả chỉ là những trò bịp bợm, và chính quyền cũng chỉ là bịp bợm.

Kể từ hôm đó, tất cả những gì mà chính quyền Cộng sản Ba Lan tự gán cho mình đã bắt đầu sụp đổ.  Người dân Ba Lan tự bảo nhau: đã đến lúc tàn rồi...


Tất cả những gì xảy ra đã được đúc kết một cách đầy đủ ý nghĩa qua câu nói của ông Jerzy Turowicz, một người Ba Lan trí thức trong ngành báo chí sau này là một viên chức quan trọng trong chính phủ hậu Cộng sản Ba Lan.  Ông Turowicz đã kể lại biến cố ở Vận động trường Blonie và nói với ông Raymond Flynn thời gian ông này làm Đại sứ Hoa kỳ tại Tòa thánh Vatican: 


"Lịch sử thường ghi rằng Đệ nhị thế chiến kết thúc vào năm 1945.  Điều đó có thể đúng ở nhiều nơi trên thế giới và ở Âu châu, nhưng không phải ở Ba Lan. Lịch sử cũng ghi rằng các chế độ Cộng sản sụp đổ ở Nga và ở Đông âu vào năm 1989.  Điều đó không đúng ở Ba Lan.  Thực ra, Đệ nhị thế chiến và chế độ Cộng sản kết thúc ở Ba Lan vào cùng một thời gian.  Đó là vào năm 1979, khi Giáo Hoàng Gioan Phao-lô trở lại quê hương."