Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.

Monday, 29 February 2016

TRƯỚC BẦU CỬ THÌ NÓI NGHE HAY LẮM RỒI SAU BẦU CỬ SẼ HAY ... ĐÔI KHI CẦN CŨNG LÀM NGƯỢC LẠI NHƯ THƯỜNG- CHÁNH KHỨA KHÔNG MÀ CÓ- CÓ MÀ KHÔNG./- TCL/Mv.

Dân biểu Liên bang Loretta Sanchez: Tôi là người con của Cộng Đồng Việt Nam



Chúng ta hy vọng nếu đắc cử, bà cũng sẽ là một tiếng nói tranh đấu mạnh mẽ tại Thượng Viện Hoa Kỳ. Bà đang rất cần sự hỗ trợ lá phiếu của cộng đồng Việt Nam trong cuộc chạy đua gay go vào Thượng Viện Hoa Kỳ lần này.
 
Bà Kamala Harris và Dân Biểu Mike Honda đã được Đảng Dân Chủ California ủng hộ (endorsement) trong kỳ tranh cử chức vụ nghị sĩ và Dân Biểu
 
Cali Today News - Hơn 300 trăm quan khách tham dự đã vỗ tay nồng nhiệt, tán thưởng khi nữ Dân biểu Liên bang Loretta Sanchez phát biểu: Tôi là người con của cộng đồng VN trong buổi Dạ tiệc Gây quỹ tranh cử hỗ trợ Dân Biểu Loretta Sanchez vào chức vụ Thượng Nghị Sĩ Liên Bang Hoa Kỳ,được tổ chức vào ngày 27 tháng 2, 2016 vào lúc 6 giờ chiều tại Nhà hàng Flourishing Garden Seafood Restaurant,1650 Monterey Hwy, San Jose, CA 95112.
 
Có thể nói rằng đây là một buổi sinh hoạt chính trị quy tụ được một số lượng người tham dự đông đảo, hào hứng và sôi nổi nhất vào dịp đầu năm 2016 tại San Jose với hơn 300 quan khách tham dự (chính xác là 33 bàn ).
 
 Chỉ với hai tuần lễ chuẩn bị tổ chức với một ban Tổ chức hùng hậu gồm những nhân vật sinh hoạt cộng đồng tại San Jose như quý cụ Nguyễn Hữu Hãn, Trương Đình Sửu, cụ Bùi Thanh Tùng , bà Lê Diễm, TS Trần Diệu Chân, nhà văn Giao Chỉ Vũ Văn Lộc, ô. Bùi Hữu Vị, ô. Hồ Văn Khởi, ô. Trần Trung Chính, ô. Hoàng Thưởng, ô. Nguyễn Tuấn Linh, ô. Ngô Trọng Đức, ô. Hoàng Thế Dân, ca sĩ Thanh Vũ cùng với sự hiện diện của nhạc sĩ Trúc Hồ và các ca sĩ của Trung Tâm Asia và nhất là tấm lòng quý mến của Cộng Đồng người Việt đối với bà Loretta Sanchez, vé đã bán hết sạch ngay trong tuần lễ đầu tiên. Có những vị vì không ghi tên trước đến dự tiệc đành phải ra về vì không còn ghế trống.
 
 
Dân biểu Loretta Sanchez là người bạn đồng hành tranh đấu cho quyền lợi của Cộng Đồng Việt nam gần 20 năm qua và cũng là một trong những tiếng nói tranh đấu cho Dân chủ và Nhân quyền Việt Nam mạnh mẽ nhất tại Quốc hội Hoa Kỳ. Chúng ta hy vọng nếu đắc cử, bà cũng sẽ là một tiếng nói tranh đấu mạnh mẽ tại Thượng Viện Hoa Kỳ. Bà đang rất cần sự hỗ trợ lá phiếu của cộng đồng Việt Nam trong cuộc chạy đua gay go vào Thượng Viện Hoa Kỳ lần này. 
 
Đối thủ chính và nặng ký nhất của Bà Loretta Sanchez là Bà Kamala Harris, đương kiêm Bộ Trưởng Tư Pháp tiểu bang California. Cả hai bà đều thuộc Đảng Dân Chủ. Ngoài ra còn có hai ứng cử viên thuộc Đảng Cộng Hoà ra tranh cử là quý ông Duf Sundheim và Tom Del Beccaro
 
Trước khi đến dự Tiệc gây quỹ tranh cử, Dân Biểu Loretta Sanchez cũng đã tham dự Đại Hội Đảng Dân Chủ tiểu bang California tổ chức cùng ngày tại San Jose McEnery Convention Center với diễn giả chính là Phó Tổng Thống Joe Biden.
 
Từ trái : Bà Loretta Sanchez, ca sĩ Mai Thanh Sơn, nhạc sĩ Trúc Hồ
 
Và cũng theo bản tin mới nhất của ký giả Mathew Artz đăng trên nhật báo San Jose Mercury News ra ngày chủ nhật 28-2-2016, Bà Kamala Harris và Dân Biểu Mike Honda đã được Đảng Dân Chủ California ủng hộ (endorsement) trong kỳ tranh cử chức vụ nghị sĩ và Dân Biểu. 
 
Tuy nhiên theo các giới bình luận chính trị và hằng theo dõi các cuộc bầu cử nhận định rằng cơ hội thắng cử của bà Loretta Sanchez là có thể vì bà được sự ủng hộ tối đa của cộng đồng người Mễ và người Việt tại California.
 
 
Trước khi trở về Hoa Thịnh Đốn, dân biểu Loretta Sanchez ghé tòa soạn nhật báo Cali Today để thực hiện cuộc phỏng vấn cho mục Từ Silicon Valley Đến Hoa Thịnh Đốn và qúy độc giả có thể xem tại trang mạng truyenhinhcalitoday.com.
 
Phạm Bằng Tường
 

CHUYỆN CỘNG ĐỒNG BANKSTOWN Ở BÊN ÚC CHÂU./- TCL/Mv.


Thư riêng cho "người" ký tên Thân Trọng Ái ở Bankstown, New South Wales (NSW), Úc châu 

Anh Hai Hào Kiệt (AHHK) Vương long Vân phải dành thời giờ quý báu của tuổi già hơn bảy bó để viết lá thư nầy sau khi đọc báo Việt Luận số 3012 phát hành ngày thứ sáu 27/1/2016 trang 52 có đăng bài "Vấn Nạn Hội Chợ Tết Bính Thân ở NSW" của một "người" ký tên Thân Trọng Ái - Bankstown (AHHK xin lập lại ngôn ngử "thời thượng ... cổ ..." của Thân Trọng Ái là: tôi dùng chử "người" ở đây vì chưa tìm được từ nào thay thế).
Cái "người" ký tên Thân Trọng Ái quá sai lầm khi gọi Hội Chợ Tết (HCT) của Hội Đa Văn Hóa Việt-Úc là HCT Canley Heights và tự đại gọi HCT của băng đãng Ca tô Nguyễn mạnh Tiến và Thiếu Nhi Thánh Thể Hà cao Thắng cùng Việt Tân tân tòng Võ đại Tôn ở Fairfield Show Ground là HCT Cộng Đồng (?).
Thân trọng Ái nếu rành tiếng Việt thì phải xử dụng ngôn ngử Việt cho đúng là HCT tại Fairfield Show Ground của đám Hà cao Thắng là "HCT Thiếu Nhi Thánh Thể của nhóm thiểu số Ca tô tại NSW" còn HCT tại Canley Heights Town Square là "HCT của Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn cs tại NSW" mới phải.
Bầu cử BCH của Hà cao Thắng vào tháng 11/2015 chỉ có hơn 300 người đi bầu trong danh sách bầu cử ma quỷ mà đám Hà cao Thắng + Hoàng lập Chí thành lập. Gần 200 phiếu bầu cho liên danh Hà cao Thắng và gần 150 phiếu bầu cho liên danh Võ minh Cương. Còn lại là hằng chục phiếu hội đoàn ma quỷ bầu cho đám Hà cao Thắng do bọn Phạm minh Lan, Lâm Xuân, Hoàng lập Chí, Nguyễn minh Triền, Nguyễn bằng Dương làm phù phép tạo ra để tạo kết quả liên danh Hà cao Thắng thắng cử. 
BCH của Hà cao Thắng chỉ đại diện cho hơn 300 người Việt gốc Ca tô mà thôi thì tại sao lại dám vổ ngực tự xưng là đại diện cộng đồng của hơn 20 ngàn người Việt tại NSW?
Trong lịch sử người Việt tỵ nạn ở Úc châu cái chuyện nhiều tổ chức đứng ra tổ chức HCT trùng ngày với nhau là chuyện bình thường nếu quý vị đang sống tại úc châu thì đã chứng kiến sinh hoạt bình thường nầy. 
Cái chuyện có hai HCT tại NSW được tổ chức tại Canley Heights Town Square và Fairfield Show Ground trùng vào ngày thứ bảy 6/1/2016 là chuyện nhỏ như con kiến hằng năm vì đó là do "quần chúng tự phát". Thân trọng Ái có hiểu câu tiếng Việt nầy không?
Nhìn Quân Phục Biết Tư Cách! Chỉ nhìn cái cổng chào của HCT "cộng đồng" của đám Hà cao Thắng, THẦN TƯỢNG của Thân Trọng Ái, tổ chức thì biết chúng nó đúng là bọn không có tự ái dân tộc, bọn lai căn, vong bản, mất gốc, bọn chuyên bưng bô cho chính trị gia Úc để kiếm huy chương Order of Australia do các chính trị gia Úc chạy chọt vì Cổng chào Mừng Quan Khách đến vui chơi Tết Việt Nam mà ai lại "khùng điên, tửng tửng" đi viết tiếng Anh "Happy New Year" Bính Thân 2016? Happy New Year cho mấy thằng Nghị Sĩ Tây mắt xanh mủi lỏ tới HCT ăn chùa hay saoCái nầy là Hội Chợ Tết Việt Nam cho nên cổng chào thì mấy cậu phải viết là "Chúc Mừng Năm Mới" Bính Thân 2016" để chào mừng Người Việt Nam đến với HCT mới phải chứ! Lại nữa, trong Hội Chợ Tết mà Ca tô Hà cao Thắng, CT CĐ, mặc áo Xí Xẩu của ba tàu trên ngực thêu hình con Rồng và chử Long (Rồng) của Tàu phù đi lui, đi tới cà nhỏng với cái bản mặt cà kênh, cà kiệu trong HCT trông thật tức cười té đái! Người ta cứ ngởHà cao Thắng chính là thằng nhóc made in Chợ Lớn? Chính Luật Sư Lê đình Hồ đã chửi vào mặt bọn Hà cao Thắng khi chúng nó dựng cái bảng "sặc mùi bưng bô" "Thank You Autralia" tại Bankstown. 
Happy New Year cho mấy thằng Tây mắt xanh mủi lỏ là Ngày 1/1/2016 kìa!
HCT Bính Thân vào ngày 5, 6 và 7/2/2016 như thế thì Happy New Year cái lổ nào hở đám bưng bô Hà cao Thắng?
41 năm qua cộng đồng VN đã đóng góp biết bao nhiêu công sức xây dựng đất nước nầy mà mấy tên bưng bô như bọn Hà cao Thắng lại cúi đầu đi cám ơn Australia để mong nhận những cái vuốt đầu của các chính trị gia Úc?
Thân trọng Ái bênh vực đám bưng bô bọn mắt xanh, mủi lỏ như Hà cao Thắng tức là Thân trọng Ái không đủ tư cách xách dép cho Luật Sư tài ba Lê Đình Hồ!
Tên Lê Đình Anh Chủ tịch Hội Đồng Tư Vấn và Giám Sát (HĐTV&GS) của BCH Hà cao Thắng đã từ chức vì xung đột quyền lợi trong nội bộ một chủ tịch và 5 thành viên trong HĐTV&GS quy tụ cái phường du thủ du thực, đâm cha chém chú, lục lâm thảo khấu như bọn Vịt tân kháng chiến bịp Hoàng Cơ Minh như Nguyễn bằng Dương đầu trọc, như Lâm Xuân lại cái, như Nguyễn minh Triền xạ thủ poker machine - đệ tử Đại tá lèo Võ đại Tôn - giựt tiền của Hội cựu SVSQTBTĐ NSW chính thống - khi tên lưu manh Nguyễn minh Triền giử chức vụ hội trưởng Hội cựu SVSQTBTĐ NSW chính thống tám năm về trước. 
Nhiệm kỳ nào của HĐTV&GS cũng đều có mấy tên đầu trộm đuôi cướp, đá cá lăn dưa, đâm cha chém chú như Phạm minh Lan, Nguyễn minh Triền, Lâm Xuân, Nguyễn bằng Dương đăng mặt rô làm thành viên suốt đời qua bầu cử phe đãng gian lận.
Cái cổng Hội Chợ Tết Bính Thân 2016 do tên Ca tô Tô Ngọc Kim lãnh thầu sau khi nhận cái cheque 15 ngàn đô Úc từ Hà cao Thắng. Cổng trang hoàng cải lương trông như Cổng vào phủ thờ Quan Công bên tàu. Cái cổng không đáng giá 4 ngàn đô Úc thế mà Hà cao Thắng cho tên Ca tô Tô ngọc Kim lãnh thầu 15 ngàn đô Úc.
Nội bộ BCH CĐNVTD NSW do tên Hà cao thằng cầm đầu và HĐTV&GS do Lê Đình Anh làm chủ tịch bây giờ đấu đá lẩn nhau như một bầy giòi trong một đống phân tươi. Thối ơi là thối! Đi chợ Bankstown Cabramatta gặp mấy bà già trầu bàn tán, nói xiêng nói xỏ không ngớt!
Đó là lý do mà hơn một chục ngàn đồng hương Việt Nam tỵ nạn cs đang sống tại NSW lánh xa cái đống dơ bẩn nầy để lập nên Hội Chợ Tết tại Canley Heights Town Square vào ngày 6/2/1016. 
Hữu xạ tự nhiên hương! Thân trọng Ái học tiếng Việt mà có hiểu câu cổ văn nầy không?
Người Việt tỵ nạn cộng sản ở NSW đã "chán ngán như người ta chán chê cơm nếp nhảo" cái ban tổ chức HCT tại Fairfield Show Ground của Nhóm phe đãng Ca tô Nguyễn mạnh Tiến và  Thiếu Nhi Thánh Thể Hà cao Thắng cùng Việt Tân Võ đại Tôn bọn độc tài, du đãng trị, thì người ta lũ lượt rủ nhau lên đến hai chục ngàn người tham dự HCT Canley Heights Town Square để cho HCT Fairfield Show Ground ế ẩm, vắng như Chùa Bà Đanh thì chỉ là chuyện bình thường. 
Nội cái chuyện băng đãng Hà cao Thắng, Nguyễn mạnh Tiến, Võ đại Tôn bỏ ra mấy chục ngàn đô la để làm tiệc (theo anh Chef Cook Bãy Thọ cho biết là mỗi phần ăn gồm sơn hào hải vị trị giá từ 180 đến 200 đô la) vào chiều khai mạc HCT (thứ bảy) để đãi đằng các chính trị gia Úc và băng đãng Ca tô Nguyễn mạnh Tiến, Thiếu Nhi Thánh Thể Hà cao Thắng, các đãng viên Việt Tân Võ đại Tôn trong lúc nhiều người Việt tỵ nạn không băng đảng thì trơ mỏ là chuyện không chấp nhận được. Năm nào cũng xài phí phạm như vậy thì lấy đâu ra tiền để vào quỹ CĐ? Vì là tiền bá tánh cho nên bọn Hà cao Thắng vung tay xài phí không tiếc thương có phải không? Hai tháng trước ngày khai mạc HCT CĐ thì băng đãng Ca tô Nguyễn mạnh Tiến và Thiếu Nhi Thánh Thể Hà cao Thắng cùng Việt Tân Võ đại Tôn đã tung ra hằng trăm vé mời VIP mà ngay đến tận bệnh viện ở Liverpool, Sydney người ta cũng nghe thiên hạ hỏi han nhau về việc được nhận giấy mời ăn VIP do Huỳnh Ngọc Đức, Võ đại tôn, Nguyễn mạnh Tiến, Hà cao Thắng gởi đến từng người trong băng đãng của chúng nó.  
Tiền vé vào cửa trong suốt 3 năm qua kể từ khi Hà cao Thắng nắm được chức vụ CT/CĐ NSW thì do thành viên của nhóm Thiếu Nhi Thánh Thể nhận việc thu tiền. Người soát vé vào cửa cũng do nhóm Thiếu Nhi Thánh Thể phụ trách và quyết định.  Ai kiễm soát hằng chục ngàn đô la tiền mặt thất thoát? Tiền đào từ đâu mà bản thân Linh Mục CVC - lãnh đạo bọn Thiếu Nhi Thánh Thể NSW Hà cao Thắng - lại có tiền mua đến hai căn nhà trả dứt sau 4 năm Nguyễn văn Thanh, cựu CT CĐ Ca tô Sydney, làm CT CĐ NSW và 3 năm Hà cao Thắng làm CT CĐ NSW?
Con số hơn một trăm năm mươi người trong Ban Trật Tự (đa số là mấy cậu dưới 60 tuổi) của bọn Lâm Xuân, Nguyễn bằng Dương, Phạm Quang Ngọc đờn thùng ghi ta hát dạo, Nguyễn minh Triền, Tô Ngọc Kim, Đỗ Trung Chu trong suốt 3 đêm HCT mà mổi thành viên trong Ban Trật Tự (do băng đãng bọn Lâm Xuân tuyển chọn ... danh sách ma) được trả lương 150 đô la một đêm, được phát 5 phiếu ăn miễn phí mỗi đêm, mỗi phiếu trị già 10 đô. Tiền ăn phiếu ăn miễn phí sẽ do đám tổ chức HCT "cộng đồng" Hà cao Thắng chuộc lại (redeem) cho mỗi cửa hàng bán đồ ăn. Có người trong ban Trật tự lấy phiếu ăn của mình bán cho người khác để lấy tiền mặt.   
Trong lúc con số hằng trăm người của bọn Ca tô Nguyễn mạnh Tiến, Thiếu Nhi Thánh Thể Hà cao Thắng, các đãng viên Việt Tân Võ đại Tôn có vé vào cửa miển phí vì có vé mời VIP (vé VIP được băng đãng nầy chia phát rộng rãi trong băng nhóm hằng năm) có quyền dắt một nhóm bà con dòng họ, được phát phiếu ăn miển phí, được tham đự yến tiệc VIP thì bà con tỵ nạn không băng đãng phải mua vé vào cửa: người lớn 8 đô la còn trẻ em dưới 12 tuổi thì 5 đô la. Đồ ăn thì kém chất lượng, không được bảo quản vệ sinh thực phẫm (có nhiều trường hợp bà con bị tiêu chảy sau khi ăn thực phẫm tại HCT Cộng Đồng của đám Hà cao Thắng tổ chức trong nhều năm qua).
Chương trình văn nghệ gồm những ca sĩ vườn từ các ban đồng ca nhà thờ Cabramattta, Granville tru tréo, ra rả tra tấn lổ tai của khách du Xuân HCT. Trong lúc những ca sĩ, những  nhóm ca chyên nghiệp, những Ban Hợp Ca có tiếng tăm trong CĐ suốt 40 năm qua lại phải sắp hàng sau đít bọn Thiếu Nhi Thánh Thể Nhà Thờ của Linh Mục CVC và chờ đợi đến gần khuya mới được bọn Hà cao Thắng cho lên sân khấu hát để người ta dẹp bàn ghế ra về? Có hơn một trăm ca sĩ vườn của cộng đồng Ca tô Sydney lên sân khấu gào thét tra tấn lổ tai người ta mà mỗi ca sĩ vườn được lãnh một bao lì xì 150 đô Úc từ Hà cao Thắng mỗi đêm trong liên tiếp 3 đêm HCT.
Các trò chơi con nít tại HCT Fairfield Show Ground của đám Hà cao Thắng thì vé giá cắt cổ, mổ họng. Con nít không những phải trả tiền vé vào cửa mà còn không được đám Hà cao Thắng lì xì cho một xu. Trong lúc tại HCT Canley Heights Town Center của Cộng Đồng Người Việt tỵ nạn cs NSW thì người lớn cũng như trẻ em vào cửa miển phí, con nít từ 12 tuổi đến em bé mới lọt lòng đều nhận được lì xì từ tay anh chị Văn Tấn Thạch, Kim Thái, - Ban Hợp Ca Bốn Phương - và Các Chủ Nhà Hàng Hương Xưa, Nhà Hàng Crystal Palace, Nhà Hàng Bạch Đằng, Nhà Hàng Điểm Hẹn, Phở Ann, Phở 54 v.v... - đại diện BTC HCT phân phát, khi vào cổng HCT. Đồ ăn, thức uống, tất cả các trò chơi miển phí. Thử hỏi có ai ngu dại nghe lời xúi dục của Thân trọng Ái mà đút đầu vào cái Hội Chợ Tết (HCT) tại Fairfield Show Ground của đám Hà cao Thắng là "HCT Thiếu Nhi Thánh Thể của nhóm thiểu số Ca tô tại NSW" để mà đóng tiền cho đám Hà cao Thắng bỏ túi riêng chia nhau xài chơi?
Tiền kiếm được 3 đêm HCT hằng năm cộng thêm một năm có 52 cuối tuần mà đám Hà cao Thắng tổ chức lấy danh nghĩa cờ vàng ba sọc đỏ bán vé gây quỹ hết 104 lần, hết đêm thứ sáu thì đến đêm chúa nhật! Thì thử hỏi không biết tiền chúng nó quyên góp được cả năm chúng nó nhét vào đâu vậy cà hở Thân trọng Ái? Cộng thêm tiền FUND hằng trăm ngàn đô úc của chính phủ Úc dành cho cộng đồng VN đi về đâu và chạy vào túi của ai hở Thân trọng Ái? 
Bọn Nguyễn mạnh Tiến, Nguyễn văn Thanh, Hà cao Thắng không bao giờ có báo cáo tài chánh hằng năm cho bà con coi! Lạ thật! Thân trọng Ái có thấy lạ lùng không?
Vĩnh biệt thời đại du đãng trị của băng đãng Ca tô Nguyễn mạnh Tiến và Thiếu Nhi Thánh Thể Hà cao Thắng cùng Việt Tân tân tòng Võ đại Tôn!
Hoan Hô HCT tại Canley Heights Town Square là "HCT của Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn cs tại NSW" muôn năm, muôn năm!
Năm tới 2017 tổ chức HCT Cộng Đồng tại Canley Heights Town Square nữa!
Năm tới 2017 tẩy chay HCT tại Fairfield Show Ground của đám Ca tô Hà cao Thắng nữa!
Cám ơn sự đóng góp không mệt mỏi của quý vị Chủ Nhà Hàng và nhất là Anh Chị Văn Tấn Thạch, Kim Thái - Ban Hợp Ca Bốn Phương.

Anh Hai Hào Kiệt
Vương Long Vân

Chuyện Tình Tết Mậu Thân Quảng Ngãi

Trần Thị Nhật Hưng


 
Tiếng súng nổ từ xa, dù lớn dù nhỏ, vẫn là chuyện thông thường không thắc mắc đối với dân Quảng Ngãi trong thời chiến tranh. Nhưng đêm nay, đêm mồng một Tết, tiếng súng nổ bên tai làm cả nhà tôi bàng hoàng. Không ai bảo ai đều giật mình thức giấc rồi chạy ào xuống nhà núp dưới chân cầu thang. Tiếng súng nổ gần quá, tôi nghe cả tiếng hô hoán: “Tiến lên!” giọng Bắc rặc của một người chỉ huy nào đó. Trời! Không lẽ mặt trận đang diễn ra trong thành phố? Tim tôi đập loạn xạ, dù mồ hôi vã ra, răng tôi vẫn đánh bò cạp. Tôi rúc vào lòng năm chị em gái và ba má của tôi. Tiếng khóc thút thít vì sợ hãi muốn oà ra nhưng tôi cố dằn lòng sợ địch quân nghe thấy.
Ầm! Một trái pháo kích rớt trúng nhà phía sau của tôi. Ngói bể rơi loảng xoảng, khói đạn bay mịt mù. Tôi chỉ kịp thét lên, ôm cứng lấy má tôi, hồn như bay khỏi xác. Đó là năm Mậu Thân 1968, lúc tôi 14 tuổi.
Sáng hôm sau, trời tỏ dần. Tiếng súng lớn đã vơi đi, nhưng tiếng trực thăng lại vần vũ trên bầu trời như ráo riết rót từng tràng đại liên vào mục tiêu nào đó. Dường như mặt trận đang dồn về một góc thành phố? Khu Cống Kiểu? Sông Trà Khúc? Hay toà  Hành Chánh tỉnh? Không ai đoán được chính xác, nhưng chắc chắn một điều là cộng quân đã rút lui và quân đội quốc gia đang làm chủ tình hình.
Cả nhà tôi hoàn hồn, cùng lên lầu xem căn phòng bị trúng đạn tối qua.
Đó là căn phòng sau, cách phòng khách phía trước một khoảng sân thượng, dành cho anh trai và chị đâu của tôi. Cũng may đêm đó anh đưa chị về thăm nhà, đi vắng, nên tránh được điều đáng tiếc có thể xảy ra. Đồ đạc trong phòng không hư hại bao nhiêu. Trái đạn đã xuyên thủng mái ngói, để lại một khoảng trống lớn và những vết lỗ chỗ trên trần nhà. Nắng buổi sáng xuyên qua chiếu những tia thẳng tắp trông như hào quang.
Sáng đó, cả nhà tôi chả ai thiết điểm tâm. Chồng bánh chưng, thẩu dưa hành củ kiệu vẫn im lìm nằm trên kệ tủ. Hộp bánh mứt mớ hạt dưa chị em tôi cũng không màng để ý. Cả nhà dồn hết về phía trước, lấp ló nơi cửa sắt lao xao nhìn thiên hạ tản cư. Người tay bế tay bồng, kẻ tay xách nách mang. Nét mặt ai nấy hằn nỗi kinh hoàng, mệt mỏi. Họ từ đâu tới vậy? Tại sao phải bỏ nhà đi? Đó là những câu hỏi tới tấp, dồn dập của đồng bào hai bên đường. Đang đánh lớn ở khu Võ Tánh? Dãy công chức gần trường Kim Thông? Có người còn quả quyết trường Kim Thông là nơi ẩn nấu của cộng quân khiến mọi người cùng túa ra bao con mắt đổ dồn về hướng đó.
Trường Kim Thông không xa lạ gì với những người trong tỉnh. Trường toạ lạc gần trung tâm thành phố, cách nhà tôi 15 phút đi bộ. Ngôi trường hai tầng lầu, kiến trúc vững chắc bằng xi măng cốt sắt, đã là nơi bị cộng quân chiếu cố làm bàn đạp tấn công toà Hành Chánh tỉnh. Nhưng sự việc đã không thành. Chúng rút về cố thủ chờ tiếp viện. Cuối cùng vẫn thất bại, bị kẹt khoảng mười lăm hai mươi tên trong đó.
Trực thăng của quân đội quốc gia liên tục hoạt động trên bầu trời trừng trị kẻ phá hoại sự an lành của đồng bào trong những ngày Tết. Đại liên, lựu đạn thi nhau nổ liên hồi. Nếu không có đoàn người tản cư, người ta có thể tưởng đó là tiếng pháo Xuân rộn ràng mừng năm mới.
Đoàn người càng lúc càng đông. Họ dắt dìu nhau đi tìm nơi ẩn trú. Có những người thân và ngay cả những người chưa quen, ba má tôi mời một số vào nhà. Chả mấy chốc nhà tôi đông nghẹt. Vừa người lớn cả trẻ em kể tới gần một trăm. Có hai em bé sinh đôi mới chào đời trong ngày giáp Tết cũng được mẹ bế chạy tản cư, ba má tôi ưu tiên dành căn phòng nhỏ ngay kế chân cầu thang cho gia đình của bé.
Buổi trưa, chảo lớn thường để nấu đường làm bánh mì được bắc xuống, ba má tôi đặt một chảo cơm. Chảo cơm dã chiến, nấu vội vàng, thiếu kinh nghiệm, lại dùng hai bao tải làm nắp nồi nên dở sống dở khê, nhưng cũng nói lên được tấm lòng mộc mạc của ba má tôi:
“Thương người như thể thương thân.
Người ta gặp lúc khó khăn đến nhà.
Đồng tiền bát gạo đem ra.
Rằng đây cần kiệm gọi là làm duyên”.
(Cũng chính ngay ngày này, lần đầu tiên tôi gặp một người về sau này trở thành đấng        lang quân của tôi. Tôi sẽ kể ở phần sau).
Buổi chiều, tình hình lắng dịu. Tiếng trực thăng, tiếng súng nổ đã ngưng bặt. Thỉnh thoảng lắm mới có vài tiếng lẻ tẻ thị oai. Lệnh giới nghiêm được ban hành nhưng vẫn không cản được một số người hiếu kỳ tò mò kéo nhau về trường Kim Thông xem xác cộng quân nằm xếp lớp dọc đường Võ Tánh. Những xác chết hầu hết còn non choẹt, mới mười sáu, mười bảy tuổi đầu đã bị đẩy vào miền Nam làm vật tế thần cho chủ nghĩa Cộng Sản. Bốn chữ: “Sinh Bắc Tử Nam” xăm lên những cánh tay quân cộng phải chăng là tự nguyện, hay đó chính là bảng án tử hình chụp lên những nạn nhân của chế độ? Ta hãy nghe những tiếng rên la đau đớn của những bộ đội bị thương cùng lời phân trần của tù binh xin tha sự chết. Tự nguyện ư? Chắc chắn là không! Chúng ta không lạ gì những danh từ hoa mỹ mà cộng sản thường dùng để che đậy dã tâm của họ. Mặt nạ cộng sản đã rớt xuống rồi sau biến cố 30.4.1975. “Tình nguyện thanh niên xung phong”, “Tình nguyện đi vùng kinh tế mới”, “Tình nguyện thi hành nghĩa vụ quân sự”,…v.v. và v.v….Còn bao thứ tình nguyện nữa, nhưng trên thực tế, chúng ta chỉ thấy một sự “tình nguyện” duy nhất là liều chết xông pha ra biển khơi, rừng sâu để thoát vòng kèm kẹp bạo tàn của cộng sản.
Buổi tối, mới chạng vạng, phố xá đã vắng hoe. Cuộc tấn công của cộng quân kể như hoàn toàn thất bại. Những mũi dùi đánh chiếm phi trường, sông Trà Khúc, đài phát thanh, toà Hành Chánh tỉnh cũng bị thua. Cộng quân bỏ lại hằng trăm xác chết. Giao tranh tạm kết thúc nhưng tình hình không bớt khẩn trương. Tất cả cùng đề cao cảnh giác, lo sợ một sự trả thù tối nay. Nhà tôi nhốn nháo đầy người nằm la liệt từ lầu trên cho đến nhà dưới. Tuy nhà chưa có hầm vững chắc, nhưng thấy đông người và vị trí nhà an ninh, không ảnh hưởng nhiều với chiến tranh, lòng tôi cũng an tâm.
Sáng ra, cái không khí nhộn nhịp của thành phố lại trở về. Nhưng không còn là sự rộn ràng hân hoan của những ngày Xuân. Mùi chiến tranh đã tràn ngập trong thành phố thể hiện rõ ràng qua những bao cát đen, đống cát cao ngất ngưỡng, những thanh gỗ và khung sắt trước sân nhà. Mọi người đang thi đua xây hầm chống đạn. Những căn hầm kiên cố, đen xì nằm vô duyên trong buồng ngủ, trong phòng khách, bên những cành mai vàng rực rỡ trổ hoa. Năm đó, mùa Xuân đã thực sự không đến với mọi nhà. Có người bực tức nói: “Trời đánh còn tránh bữa ăn. Sao ông Hồ nỡ đánh dân miền  Nam trong ngày trọng đại?!” Và có lẽ vì vậy ông bị trời phạt nên ông đã bị thua, rồi sau đó đau buồn và chết năm 1969.
Riêng nhà tôi, ba má tôi sống bằng nghề sản xuất bánh mì, bánh ngọt nên trong nhà luôn có sẵn hằng tấn bột. Những bao bột đó đã là cái bia chống đạn vững vàng kiên cố nhất. Ba má tôi chỉ mua gỗ, sắt kê trên những thùng phi làm sườn rồi chất bột lên trên. Nửa cửa tiệm nhà trước làm thành hai cái hầm rộng lớn. Xây hầm như vậy, mùa Đông, ba má tôi tránh được cơn lụt hằng năm làm ướt bột, và trước mắt là nơi trú ẩn an toàn nếu giao tranh tái diễn.
Nhưng cuối cùng mọi sự đã chẳng xảy ra như mọi người lo ngại. Thiên hạ chỉ thấp thỏm chờ đợi điều không bao giờ đến nữa. Mãi tới mùng 5, những khách tản cư tá túc trong nhà tôi đều lần lượt trở về. Một vài gia đình lo xa và mến cái không khí vui vẻ cởi mở của nhà tôi, ban ngày đi về, tối xin trở lại.
Trong số những người còn lưu luyến đó, dù không chú ý, tôi vẫn bị lôi cuốn bởi cái vẻ là lạ khác người của bà Liên và hai bố con ông cựu quận trưởng.
Bà Liên béo và tròn. Tuy không đẹp lắm nhưng tướng bà rất sang. Bà có nước da trắng ngần, đôi mắt sáng và làn môi mọng đỏ. Có lẽ nhờ cái miệng tươi nên bà ăn nói gây chú ý người xung quanh. Buổi tối, sau hôm thứ hai bà đến nhà tôi, bà tỏ ra thân tình với mọi người như quen từ lâu lắm. Bà đang cùng với các bà khác ngồi cạnh cửa hầm để bàn về bí quyết hạ những con tình địch. Bí quyết xỏ mũi các ông chồng. Câu chuyện dường như hào hứng lắm, nên lâu lâu tôi lại nghe các bà cười rủ ra. Tôi mon men lại gần rồi lắng nghe bà nói:
– Này, các chị biết không, tục ngữ Việt Nam có câu: “Dạy con từ thuở còn thơ. Dạy vợ từ lúc ban sơ mới về”. Câu tục ngữ này lời lẽ tuy hàm ý nhắc nhở các đấng mày râu, nhưng chúng ta là đàn bà, nếu biết khôn ngoan, tại sao không lợi dụng tục ngữ đó để áp dụng với chồng ta chứ?!
Mọi người nhao nhao cười:
– Áp dụng cách nào hở bà?
Bà Liên lấy giọng tiếp:
– Mới về nhà chồng, cùng lúc chồng muốn dạy dỗ ta, thì ta cũng khéo léo nên ra tay trước, áp đảo tinh thần chồng, “dạy” cho chồng phải răm rắp tuân theo ý ta.
Nhiều bà tặc lưỡi:
– Eo ơi cái đó mới khó đa!
Bà Liên trợn mắt:
– Khó gì mà khó. Tôi đã áp dụng rồi và tôi đã thành công.
Rồi và hạ giọng:
– Chị em có biết vũ khí sắc bén vô cùng lợi hại của người đàn bà là ở chỗ nào không?
– Là nấu ăn giỏi?
– Không đúng lắm.
– Là sắc đẹp?
– Cũng không hẳn vậy.
– Là ăn nói dịu dàng mềm mỏng?
– Cũng không phải thế.
– Là đức hạnh đoan trang?
Bà Liên vẫn lắc đầu. Đợi mọi người im hơi lặng tiếng, có vẻ sốt ruột, trông ngóng, bà mới phán một câu:
– Đó là nước mắt!
Mọi người “à” một tiếng ngạc nhiên. Bà Liên giải thích:
– Xưa nay đàn ông con trai ai cũng sợ nước mắt đàn bà. Tục ngữ có câu:”Một trăm roi của người bố, không bằng một giọt nước mắt của người mẹ”, như thế đủ biết sức mạnh của nước mắt vô cùng. Ngay khi về nhà chồng, bí quyết chinh phục chồng chỉ nên bằng nước mắt. Gặp chuyện bất bình, đừng nói nhiều, đừng la lối, chỉ ứa hai giọt nước mắt thôi là chồng mềm lòng ngay. Muốn gì chả được!
Có người phản đối:
– Thôi bà ơi, “nước mắt giai nhân mới mềm lòng khanh tướng”, chứ nước mắt…”gia nhân” xấu xí như con ở của tôi đây, chỉ làm ổng bực mình thêm.
Mọi người cùng biểu đồng tình:
– Chị Hai nói có lý, có lý.
Bà Liên vẫn cương quyết:
– Nước mắt nào cũng giá trị tương xứng với đối tượng của nó. Giai nhân lẽ dĩ nhiên phải đi liền với khanh tướng. Còn gia nhân thì tương xứng với… với… gia nhân! Xin lỗi chị nhá, tôi không ám chỉ chị, nhưng tôi nói nước mắt người xấu thì mềm lòng chồng xấu. Có điều chị em mình có khóc, nên khóc cho đúng lúc đúng chỗ, chứ cứ…mè nheo khóc hoài thành nước mắt cá sấu cũng nhàm lắm, chồng chả sợ đâu.
Có người thắc mắc:
– Khóc thế nào gọi là đúng lúc đúng chỗ hở bà?
– Lúc là lúc chỉ có hai người với nhau. Còn chỗ thì không chỗ nào tác động mạnh bằng nơi buồng riêng của hai người.
Có tiếng thở dài:
– Cái kiểu nhõng nhẽo, quyến rũ này tui thấy xí xọn quá!
Bà Liên trợn mắt:
– Quyến rũ nhõng nhẽo gì! Đây là bí quyết để chồng chiều, chồng cưng mà.
Rồi lặng im một lúc, bà tiếp:
– Nhưng sau khi khóc xong, tức tốc phải nở ngay nụ cười. Chớ để cái mặt chằm dằm hãm tài trong nhà, không người chồng nào chịu nổi đâu.
Một người nhún vai:
– Bà làm như chúng tôi là kịch sĩ Kim Cương không bằng!
Bà Liên nhăn nhó:
– Việc đơn giản dễ dàng như thế, có gì phải nhờ tài Kim Cương?!
Nói xong, mặt mày bà đỏ hoe, rồi từ hai khoé mắt ứa ra hai giọt lệ lăn dài xuống má. Mọi người trố mắt ngạc nhiên, chưa rõ chuyện gì xảy ra, bà liền nhoẻn miệng cười, làm ai nấy cười lăn cười lóc…
Rồi câu chuyện chuyển sang đề tài mới: Chuyện những con tình địch!
Bà Liên tóm tắt:
– Nói chung, đối với chồng, mình phải là nàng tiên hiền dịu. Chỉ với con tình địch mình mới là ác quỷ.
Mọi người lại nhao nhao:
– Phải trị nó bằng cách nào hỡ bà?
Bà Liên từ tốn:
– Vào trận tình cũng như vào trận giặc. Trước tiên, mình phải tìm hiểu đối phương. Tri kỷ tri bỉ, biết mình biết người, trăm trận trăm thắng…
Mọi người sốt ruột, chăm chú đợi bà nói tiếp.
– Nếu nó là loại nai vàng ngơ ngác, con nhà tử tế bị chồng mình gạt, mình phải kín đáo cho nó biết để tự nó rút lui.
– Nếu nó không tự rút lui? Một người hỏi.
– Nếu nó không tự rút lui, tức là nó đang tuổi khát tình, phải nhờ anh hoặc em trai mình nhảy vô cua nó. Nhớ bố trí cho chồng mình thấy nó lăng nhăng để ổng chán mà bỏ nó.
– Nếu ổng không chịu bỏ nó?
– Ổng không chịu bỏ nó, nó cũng không chịu rút lui, thì mình thẳng tay tàn phá nhan sắc nó!
Nói đến đây, mặt bà Liên đằng đằng sát khí. Mắt bà mở to, môi bà mím lại, bà nghiến răng trèo trẹo:
– Phải xăng, nhớt, dầu hôi trộn với tiêu, tỏi, ớt, pha với chút a-xit thôi, tạt thẳng vào mặt nó. Sau một ngày, cái mặt rỗ chằng rỗ chịt như ác quỷ của nó có húc vào chồng mình, thì ổng cũng chạy thôi. Nhưng phải nhớ một điều, là mọi hành động của mình đều thuê du đãng hay người khác làm, tuyệt đối đừng để cho chồng biết. Với chồng, mình phải luôn là nàng tiên mới được.
Một người tặc lưỡi:
– Làm vậy ác quá, tui không làm được!
Kẻ khác:
– Bà bình tĩnh sử dụng kế tài tình còn hơn cả Hoạn Thư. Chứ tui chỉ nghe ổng có mèo là xỉu rồi!
Bà Liên như vậy đó. Tuổi sồn sồn trên dưới 50 nhưng cách nói chuyện ồn ào vui nhộn như trẻ con, vô tình làm nổi bật ông Long, cựu quận trưởng, tuy mới 28, 29 tuổi lại đi đứng ăn nói đĩnh đạc như ông già. Ông tản cư đến nhà tôi cùng lúc với cụ Điển, thân phụ ông. Cả hai đều có chiều cao khá đặc biệt, luôn đập vào mắt tôi. Thật ra, cái chiều cao 1 mét 73 đối với người đàn ông không lấy gì là cao lắm, nhưng chính cái độ quá ốm của hai bố con làm chiều cao của họ tăng lên. Nhất là cụ Điển, chân tay cụ lều khều. Nếu có dịp để ý lúc cụ vén quần lội nước lụt, hai ống chân cụ ốm nhách như hai ống tre. Tuy nhiên, nhờ có hàm râu bạc dài, sắc diện hồng hào tươi nhuận, nên trông cụ quắc thước như một tiên ông. Phong độ cụ thư thái nhàn hạ, khác hẳn với “ông con” lại có nét phong trần gian khổ. Quanh năm suốt tháng ông con luôn mặt bộ bà ba đen bạc màu, đôi giày nhựa và cây súng rouleau luôn máng ở bên hông. Tuy tuổi chỉ hơn tôi trên một con giáp, nhưng cử chỉ điệu bộ của ông trang nghiêm chững chạc quá, nên chị em tôi coi ông như bậc cha chú, chẳng ai muốn gọi ông bằng “anh”, kể cả chị Thanh, chị lớn nhất của tôi, chỉ thua ông chừng dăm bảy tuổi.
Thực ra, cụ Điển không xa lạ gì với gia đình tôi. Cụ là hội trưởng Hiếu Hữu Hội những người Bắc di cư. Còn ba tôi làm thủ quỹ. Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy cụ đến nhà tôi họp hành, bàn với ba tôi những điều của hội. Ngoài ra, cụ còn là thầy thuốc Đông Y từng bắt mạch kê đơn chữa trị những chứng bệnh phụ nữ cho chị em tôi. Sự đi lại khá thường xuyên đó khiến cụ để ý chị Thanh, rồi đánh tiếng với ba má tôi nhắm chị Thanh cho ông con của cụ, mặc dù chị em tôi chưa hề biết mặt Long bao giờ. Vào dịp Tết Mậu Thân tản cư đến nhà tôi là cơ hội thuận tiện nhất để cụ và chàng Long “nằm vùng” theo dõi tính nết chị Thanh.
Chị Thanh vốn ít nói. Tuy dung nhan không thuộc loại sắc nước hương trời, nhưng nhờ cặp mắt đẹp, tròn to, đen láy, và làn da trắng mịn màng, nên chị trông dễ thương. Chị Thanh nấu ăn giỏi. Tính tình đoan trang hiền hậu. Nếu cần một người vợ hết lòng hy sinh phục vụ chồng con, thì chị Thanh là số một. Oái oăm thay, cũng bởi chị hiền quá, lại hay rụt rè e lệ nên khi nghe có người để ý mình, chị mắc cỡ tránh né và không chịu tiếp xúc với “chú” Long. Còn chú Long cũng không phải là kẻ nói nhiều. Mỗi lần chú đến nhà tôi, trong khi cụ Điển cùng ba má tôi hàn huyên trò chuyện, chú chỉ mở sách ra đọc rồi lẳng lặng bỏ đi. Chú Long rất mê đọc sách.
Sau cuộc tổng tấn công của cộng quân, chú Long bị gọi tái ngũ. Chú phục vụ cho nhân dân tự vệ một thời gian rồi biệt phái làm Tỉnh Đoàn Trưởng Tỉnh Đoàn Cán bộ Phát triển Nông thôn Quảng Ngãi. Cứ mỗi tối, sau khi cơm nước xong, khoảng 8 giờ tối, chú hay đưa cụ Điển đến ngủ nhà tôi. Chú ngồi chơi một lát rồi lại lên cơ quan.
Hồi đó tôi chỉ mới 14 tuổi, còn quá nhỏ để hiểu chuyện giữa chị Thanh và chú. Nhưng một lần má tôi vô tình hỏi tôi:
– Cậu Long có ý hỏi chị Thanh làm vợ. Con nhận thấy cậu Long thế nào?
Tôi lè lưỡi, đáp không cần suy nghĩ:
– Thôi má ơi, đừng gả chị Thanh cho ông đó. Quanh năm suốt tháng ổng chỉ mặc một bộ bà ba đen dơ hầy!
Má tôi chỉ mỉm cười:
– Mầy biết gì mà nói!
Tôi phụng phịu:
– Con không biết sao má lại hỏi con?
Tuy ngoài miệng tôi phản đối, nhưng thâm tâm tôi vẫn thích bất cứ người nào khả dĩ trông đàng hoàng theo đuổi các chị tôi. Cái tính ranh mãnh của tôi đủ cho tôi…khôn ngoan không bỏ lỡ cơ hội vòi vĩnh các ông anh rễ tương lai chiều chuộng những điều tôi thích. Đó là lý do tôi ở bên cạnh chú Long nhiều và hết sức tự nhiên hơn chị Thanh. Ai cấm tôi đu cổ chú? Chú “dám” la rầy hoặc lớn tiếng với tôi không khi tôi trèo lên phá xe chú? Tất cả… tất cả… tôi được chú chiều chuộng. Còn gì thích bằng những ngày cuối tuần, dù thỉnh thoảng, được chú làm “tài xế” chở tôi, em tôi (tôi còn rủ thêm vài cô bạn hàng xóm đi chơi. Đi chơi mà được sự chấp thuận một cách vui vẻ của gia đình, được ăn mì Sông Vệ, được ngắm núi Cống Ông Nghè, được xa lánh thành phố đầy bụi bặm, được hít thở không khí trong lành từ những đồng ruộng bát ngát ở miền quê… Ừ, mà sao tôi không thấy chị Thanh đi chơi với chú Long? Tại chị mắc cỡ? Hay tại tôi đã đi giùm? Tôi cũng không biết nữa. Lắm lúc tôi thấy tình của chị và chú Long cứ như làm sao ấy, lạt hơn ao nước lã.
Rồi tôi lớn lên, tới cái tuổi dậy thì của người con gái, là lúc chị Thanh cất bước lên xe hoa về nhà chồng, nhưng không phải về nhà chú Long. Tôi không thắc mắc, cũng không tìm hiểu tại sao.
Chị Thanh đi rồi, chú Long vẫn cứ thường xuyên lui tới nhà tôi như thuở nào. Nhưng từ đó, tôi cũng bớt đi chơi với chú Long. Tôi e dè từng cái đụng chạm, ý tứ từng lời nói đến cái nhìn. Khoảng cách của tôi và chú như xa hơn, nhưng tư tưởng và cách suy nghĩ lại gần hơn. Tôi đương nhiên trở thành…người lớn để nói chuyện “người lớn” với chú. Cái khoảng cách trên một con giáp lần lần như xích lại, để một hôm trời thật đẹp, nắng rực sáng tràn ngập khắp vạn vật,  tôi còn nhớ rõ là buổi trưa hè. Cả nhà tôi đang say giấc ngủ, còn tôi đang cặm cụi bên chiếc bàn ngoài sân thượng giải quyết những bài tập toán cho kỳ thi Tú Tài phần một sắp đến. Chú Long xuất hiện, ngồi nhìn tôi thật lâu, rồi bạo dạn nắm tay tôi, nói nhỏ:
– Từ nay “em” đừng gọi “anh” bằng…chú nhé!
Tôi cười, đưa mắt nhìn vạt nắng đang trải dài trên sân thượng, vờ lắng nghe tiếng chim sẻ ríu rít trên mái nhà hàng xóm, hỏi lại:
– Ơ… Không gọi bằng… chú thì gọi bằng… bác nhé?
Chú Long lắc đầu cười ý nhị:
– Sau này em sẽ là…vợ anh, xưng hô như thế đâu có được!
. . . . .
Và bây giờ tôi đã là vợ chàng, chia sẻ cùng chàng bao đắng cay ngọt bùi trong cuộc sống. Thời gian xa cách hơn mười ba năm sau biến cố đau thương 30.4.75 của đất nước, ngày đoàn tụ lại tại Thuỵ Sĩ, những lúc nhàn rỗi ngồi nghĩ lại chuyện đã qua, tôi hay đùa với chàng, nói một câu hết sức cải lương:
– Tình của mình rõ như là tình trong khói lửa. Phải không… ch…à…a…ng ?

Trần thị Nhật Hưng

Sunday, 28 February 2016

ĐỐI VỚI VC CÓ HAY KHÔNG KHÔNG THÀNH VẤN ĐỀ- QUAN TRỌNG LÀ CUỐI CÙNG CÓ ĐỦ TIẾN ĐỂ HÓA PHÉP HAY KHÔNG - HÒAI LINH HÍ HỬNG XIN TRỞ LẠI LÀM CÔNG DÂN VC, SÁNG MẮT CHƯA EM./- TCL/Mv.


Xây resort không phép giữa vườn quốc gia: Cần làm rõ nhóm lợi ích đứng sau?


Ông Lê Văn Cuông (Ảnh: TT)
Ông Lê Văn Cuông, nguyên Phó trưởng Đoàn Đại biểu Quốc hội tỉnh Thanh Hóa khóa XII đã nói như vậy với Báo Lao Động sáng 29.2 về việc Cty TNHH phát triển công nghệ (CFTD) ngang nhiên xây dựng  công trình Le Mont Bavi Resort & Spa - resort không phép giữa vườn quốc gia Ba Vì, huyện Ba Vì, TP Hà Nội vừa được Lao Động công bố, đang gây bức xúc trong dư luận.
Ông Lê Văn Cuông bức xúc nói: Việc ngang nhiên xây dựng resort không phép giữa vườn quốc gia Ba Vì ở Thu đô Hà Nội như vậy là không thể chấp nhận được. Hơn nữa resort này lại xây dựng trên vị trí thuộc lĩnh vực quốc phòng, an ninh là lĩnh vực rất nhạy cảm. Đây là lĩnh vực nhà nước giao quyền cho quốc phòng quy định, định đoạt các nơi có ý nghĩa chiến lược quân sự, quốc phòng, an ninh để đảm bảo cho quá trình xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Các tổ chức, cá nhân nào mà xâm phạm, vi phạm quy định của pháp luật, quy hoạch, thì các cơ quan chức năng phải vào cuộc, làm rõ và quy trách nhiệm để xem họ vi phạm thuộc về trách nhiệm ở cấp ngành quản lý nào, hay có nhóm lợi ích đứng đằng sau, nên dám bất chấp những quy định của pháp luật.
Vậy, theo ông cần xử lý việc xây resort không phép giữa vườn quốc gia Ba Vì, Hà Nội như thế nào?
Phải làm cho rõ trách nhiệm của các cấp ngành liên quan tiếp tay cho việ xây dựng resort không phép này và xử lý nghiêm, vì trường hợp này không phải cá biệt mà trước đây đã từng xảy ra. Ví dụ, xây biệt phủ ở đèo Hải Vân (Đà Nẵng) đã từng xử lý buộc phải tháo dỡ công trình sai phạm. Ở đây lại là giữ Thủ đô nên phải làm rõ trách nhiệm thuộc về ai và xử lý nghiêm khắc việc này quan điểm của tôi như vậy.
Để làm nghiêm thì những công trình có giá trị tiền tỉ cũng phải tháo dỡ, không thể xem nhẹ vấn đề này được. Giữa Thủ đô mà anh dám xây resort ngay trên đất an ninh quốc phong như vậy là xem thường pháp luật. Tôi nói lại là cần phải xem nhóm lợi ích đằng sau là ai và phải xử lý nghiêm, nếu không có sự tiếp tay thì không ai dám cả gan ngang nhiên xây dựng công trình đồ sộ như vậy.
Tôi cho rằng sự việc này từ các nhóm lợi ích mà sinh ra. đã có lần tôi ví von rằng: “Phải dùng bục phá để phá tan cái nhóm lợi ích này”. Do vậy không thể nương tay hoặc xử lý theo kiểu nhẹ nhàng được, nếu xử lý nhẹ nhàng thì nhóm lợi ích sẽ dễ tung hoành, phát sinh lên bất kỳ lúc nào. Không thể để  việc sai phạm nghiêm trọng như vậy ngay trong lòng Thủ đô được.
Tức là phải cương quyết xử lý việc xây resort không phép này thưa ông?
Đúng vậy, phải xử lý nghiêm để tránh tái phạm.Ví dụ như ngôi nhà của đại gia vàng ở Đà Nẵng người ta buộc tháo dỡ như vậy sẽ không có trường hợp nào dám tái diễn nữa. Tất cả phải trả giá dù cho có thiệt hại lớn vì tiền đầu tư xây dựng công trình không phép. Nếu vi phạm phải giải quyết triệt để để không làm tiền lệ cho những trường hợp sau. Tất cả các vấn đề phải xem xét cụ thể theo quy định pháp luật. Căn cứ vào mức độ sai phạm nếu vi phạm hình sự phải xử lý hình sự, hành chính phải xử lý hành chính. Tránh để dân mất lòng tin trong vai trò quản lý của nhà nước.
Xin cảm ơn ông!

TRÍCH WASHINGTON POST- TRUMP CHỈ CẦN 1,237 PHIẾU CỦA ĐẠI BIỂU CỘNG HÒA LÀ TRỞ THÀNH ƯCV CỘNG HÒA./-TCL/Mv.

Campaign  2016
He will say almost anything. At any time. And never apologize. But that unpredictability and love of controversy make it almost impossible to deal with him as a factor in your race if you are one of the eight or so vulnerable GOP senators up for reelection in swing states.

Bảng theo dõi số phiếu đại biểu của các ƯCV:
Update: Trump's blowout win in Nevada has done nothing to stop has delegate momentum. Here's where things stand currently:
 ***Donald hiện đã có 79 phiếu đại biểu.

HILLARY NGHĨ DONALD TRUMP SẼ LÀ ĐỐI THỦ CỦA BÀ TA ?./- TCL/Mv.

Hillary Clinton tin là Donald Trump sẽ được Cộng Hòa đề cử

Sau khi tỉ phú donald Trump thắng dòn dã 3 tiểu bang sau 4 lần đầu phiếu, giờ đây ứng cử viên Dân Chủ Hillary Clinton có phần tin là người sẽ được Cộng Hòa đề cử sẽ là ông ta.
Photo Courtesy: AP
Cali Today News – Khi xuất hiện trong chương trình “Morning Joe”, bà đã khẳng định ý này. Lúc được hỏi bà có nghĩ là Donald Trump sẽ đại diện cho Cộng Hòa hay không thì bà Clinton trả lời ‘yes’
Bà nói: “Tôi nghĩ lúc này có vẻ là như thế. Nhưng đó là chuyện của họ, tôi sẽ không gây ảnh hưởng gì cả lên quyết định của Cộng Hòa đâu”. Ban tham mưu của bà Clinton từ từ chuẩn bị kế hoạch phải đối phó với nhà tỉ phú địa ốc.
 
Trong điện thư gửi ra cho các ủng hộ viên của bà, Clinton viết: “Từ lâu tôi đã nói Trump không phải là một trò đùa và bây giờ càng lúc ông ta càng có vẻ là một ứng cử viên đầy tiềm năng để được Cộng Hòa đề cử”
 
Bà viết: “Người đã khuấy động nhiều đám đông khi bảo người Mỹ gốc Mexico toàn là những kẻ tội phạm và gợi ý Washington nên cấm tất cả người theo đạo Hồi không được vào Hoa Kỳ, có rất nhiều tiềm năng và hiện luôn uôn dẫn đầu”
 
Sau đó khi đi vận động ở Charleston, bà Clinton không còn nhắc đến ông Trump nữa, nhưng bà cũng có vẻ ‘móc lò’ ông ta khi tuyên bố bà sẽ cố hết sức không vận đụng chuyện sỉ vả kẻ khác hay có thành kiến hung bạo chi cả khi vận động.
 
 
Trần Vũ (Yahoo News)