BẰNG PHÂN ĐẶNG VĂN ÂU (Hạ bộ của nguyễn con ky) LIẾM DÁI công an TẠ PHONG THẦN VÀ ĐÉO CÀY RẤT TẬN TÌNH- ĐỂ HY VỌNG ĐƯỢC CHIA GHẾ TRONG TOILET./- Mt68
DỰ
ĐÁM TANG NHÀ VĂN VÕ PHIẾN
BẰNG
PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Nhà biên khảo Nguyễn
văn Lục từ Canada gọi điện thoại cho tôi biết vào đầu Tháng 10, anh sẽ sang Quận
Cam dự lễ tưởng niệm năm thứ ba nhà thơ Nguyễn Chí Thiện. Hôm qua, Thứ Sáu ngày
2 tháng 10, anh Lục gọi cho tôi hay rằng anh đang ngồi chở tôi tại tiệm Café
Factory. Tôi vội vàng đi thay quần áo để lái xe đi gặp anh Lục. Tới tiệm, dáo
dác tìm anh chừng 20 phút, nhưng chẳng thấy anh đâu, gọi điện thoại cho anh mãi
vẫn không được, tôi bỏ về nhà. Nhưng chợt nhớ mục đích anh Lục sang Quận Cam là
để dự lễ giỗ anh Nguyễn Chí Thiện, tôi liền nghĩ đến một nhà văn – anh Trần
Phong Vũ – thì thế nào tôi sẽ biết anh em làm giỗ anh Thiện ở đâu. Tôi liền điện
thoại cho anh Vũ. Lạ lùng thay! Anh Vũ nói anh đang có ý định gọi điện cho tôi,
mời tôi đi dự lễ tưởng niệm nhà thơ Nguyễn Chí Thiện. Tôi lái xe đến nơi các
anh chị làm lễ tưởng niệm anh Thiện ở Nhà Thờ Kính – Crystal Cathedral – thì đã thấy anh Trần Phong Vũ ở đó rồi. Anh giới
thiệu tôi với những người hiện diện: Nhà văn Mặc Giao, nhà biên khảo Nguyễn văn
Lục từ Canada sang, bác sĩ Cảo, bác sĩ Việt, kỹ sư Đỗ Như Điện (người chủ
trương Đài Phát thanh Đáp Lời Sông Núi), Tiến sĩ Nguyễn Bá Tùng, Chủ tịch Mạng
Lưới Nhân Quyền (thay thế Tiến sĩ Nguyễn Thanh Trang)… và nhiều nhân vật nữa mà
tôi không nhớ hết. Riêng nhà báo Đinh Quang Anh Thái thì hai anh em tôi đã biết
mặt nhau từ trước.
Tôi có vinh dự đọc
thơ của anh Nguyễn Chí Thiện rất sớm. Từ khi anh Châu Kim Nhân – cựu Tổng trưởng
Tài Chánh VNCH – được anh Đỗ Văn (nhà bình luận của Đài BBC) từ Luân Đôn trao
tay mang về Hoa Kỳ cho anh Nguyễn Thanh Hoàng, chủ nhiệm tờ Văn Nghệ Tiền
Phong. Tôi quá sức cảm phục nhà thơ dũng cảm trong lao tù cộng sản. Từng lời
thơ là từng giọt máu được vắt ra từ tim óc. Khi anh Thiện ra khỏi nhà tù Hà Nội,
đến nói chuyện ở thành phố Houston, tiểu bang Texas, tôi được dịp gặp gỡ anh
Thiện và rất đỗi vui mừng được anh Thiện nhận lời đến nhà tôi ăn với nhau một bữa
cơm tình nghĩa. Dáng người anh Thiện khắc khổ, nhưng đầy lạc quan ở giọng nói. Anh
tin rằng anh sẽ chứng kiến chủ nghĩa cộng sản sụp đổ trước khi anh nhắm mắt.
Nhưng tiếc thay, anh Thiện đã ra đi.
Nhà báo Đinh Quang
Anh Thái cho tôi biết ngày mai, Thứ Bảy, mồng 3 tháng 10, sẽ có buổi lễ đám
tang nhà văn Võ Phiến lúc 2 chiều. Tuy tôi không ở trong văn giới hay báo giới,
nhưng là độc giả, nên tôi sẽ dự tang lễ nhà văn Võ Phiến để bày tỏ lòng mến mộ,
tiếc thương một văn tài.
Sáng Thứ Bảy 3 tháng
10, tôi lái xe đi đón anh Nguyễn văn Lục để đưa anh tới Civic Center lúc 10 giờ
dự buổi ra mắt sách “Công Giáo Việt Nam 2005 – 2015” do nhiều tác giả góp bài vở.
Buổi ra mắt sách đáng lý ra phải đông đảo giáo dân tham dự để hỗ trợ tinh thần
cho những người dày công thực hiện tác phẩm tố giác sự bách hại của cộng sản đối
với người đồng đạo ở quê nhà. Tuy là một Phật tử, nhưng tôi thường có mặt trong
các buổi sinh hoạt của Công Giáo, bởi vì tôi ngưỡng mộ các linh mục công khai
hài tội cộng sản làm đất nước điêu linh và giúp đỡ vỗ về những anh em thương phế
binh VNCH.
Sau đó, tôi đến nhà
quàn Peak Family để kịp dự tang lễ nhà văn Võ Phiến lúc 2 giờ. Anh Đinh Quang
Anh Thái điều khiển chương trình tang lễ, cho biết nhà văn Lê Tất Điều ở San
Diego ngày mai mới tham dự được. Tôi nghĩ thầm ngày mai mình lại đến dự tang lễ
lần nữa để gặp nhà văn Lê Tất Điều, tác giả Tập thơ Cao Tần. Ban đầu không biết
Cao Tần là ai, vì chưa hề nghe cái tên “Cao Tần” bao giờ, nhưng về sau tôi biết
đó là Lê Tất Điều, còn có bút hiệu Kiều Phong khi làm báo ở Việt Nam trước năm
1975. Trong số nhân vật tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, tôi thích nhất Kiều
Phong vừa hiên ngang vừa chung thủy. Tôi định lấy bút hiệu Kiều Phong thay vì Bằng
Phong, nhưng anh Lê Tất Điều đã chọn rồi, nên không muốn mang tiếng … cầm nhầm.
Một hôm, tôi đọc trong “mailbox” một câu nhận xét ngắn của nhà văn Lê Tất Điều về
bài viết của mình. Vốn có cảm tình với nhà thơ Cao Tần Lê Tất Điều đã lâu, nay
tình cờ đọc thấy một câu khích lệ tinh thần của nhà văn, tôi liền hồi âm và ngỏ
ý kết thân để thỏa lòng mong ước gặp gỡ.
Khi nghi thức tang lễ
nhà văn Võ Phiến chưa dứt, tôi lại vội vàng đến trụ sở tòa soạn Diễn Đàn Giáo
Dân để tham dự buổi Thánh Lễ cầu nguyện cho LH Thomas More (tên Thánh của nhà
thơ Nguyễn Chí Thiện) lúc 3 giờ chiều. Trong khi mọi người đọc kinh, tôi nhìn
lên ảnh Chúa Jesus và ảnh Nguyễn Chí Thiện, âm thầm cầu xin Ơn Trên ra tay sớm
diệt loài Quỷ Đỏ cho dân tộc Việt Nam trường tồn.
Lúc 9 giờ 30 ngày
Chúa Nhật mồng 4 tháng 10, tôi nhận được cú điện thoại của nhà văn Lê Tất Điều
báo tin anh đã có mặt tại nhà quàn Peak Family. Vừa tới nơi, tôi không mất công
dáo dác tìm như lần tìm anh Nguyễn văn Lục tại Café Factory, vì đã có anh Bồ Đại
Kỳ – bạn làm báo với Kiều Phong – đem tôi đến giới thiệu. Nhân dịp đó tôi cũng
được làm quen với nhà báo Trần Đức Tâm ở San Diego.
Đúng 12 giờ, quan tài
của nhà văn Võ Phiến từ nhà quàn được đẩy sang nhà hỏa thiêu. Lúc bấy giờ trời
bỗng nhỏ xuống những hạt mưa nhè nhẹ. Tôi nói: “Anh Võ Phiến ra đi không những
được vợ, con cháu, đông đảo bằng hữu, người ái mộ tiễn đưa, mà Trời cũng sụt
sùi. Thật là đại phước”. Nhà văn Nhã Ca đứng bên cạnh nghe tôi nói, cũng gật gù
tán thành. Tôi bỗng nhớ lời mẹ tôi dạy: “Con hãy sống làm sao khi chào đời thì
họ hàng, cha mẹ mừng vui và khi lìa đời thì mọi người thương tiếc”.
Trong các buổi lễ,
anh Trần Phong Vũ và Đinh Quang Anh Thái giới thiệu nhiều nhà văn, nhà báo tên
tuổi mà tôi đã từng đọc tác phẩm của họ, nhưng chưa có dịp gặp mặt. May nhờ sống
vào thời đại Internet, quý vị nhà văn nhà báo lớn khi bắt tay tôi đều cho biết
họ cũng đã đọc những bài viết của tôi qua email, qua mạng. Hiếm có báo thương mại
nào đăng những bài chính luận của tôi, vì ngại đụng chạm và ngại ảnh hưởng đến
lợi nhuận. Tôi là người viết do thời thế thúc đẩy, chứ không nuôi mộng trở
thành nhà văn hay nhà báo để có tên tuổi với đời. Tôi nói với quý vị nhà văn
nhà báo rằng tôi chỉ là anh nhà binh, viết thẳng thắn để góp phần xây dựng một
cộng đồng tử tế, không ở phe nào, phái nào, chỉ biết lấy công tâm để định hướng.
Nếu tôi viết điều gì sai, xin quý vị cứ lên tiếng chỉ giáo thì tôi cảm ơn vô
cùng. Thiết nghĩ, trong sinh hoạt dân chủ, đối thoại là điều hết sức quan trọng
để cùng nhau mưu tìm một giải pháp thích đáng cho Đất Nước và có một cộng đồng
khiến cho dân bản địa kính trọng. Chúng ta đành tạm mất nước một thời gian,
nhưng không để mất phẩm giá người Việt Nam yêu tự do. Theo tôi, sự chia rẽ là
do tính vị kỷ và do không đủ lòng yêu nước, yêu đồng bào để vượt lên trên những
tham vọng thấp hèn. Chúng ta đang đối đầu với một kẻ thù cực kỳ hung hiểm,
không từ bất cứ một thủ đoạn đê tiện nào và không có khả năng biết xấu hổ. Đó
là những con quỷ Cộng Sản!
Ngoài những nhân vật
đặc biệt tôi đã kể ở đầu bài. Hôm nay, mồng 4 tháng 10, tôi được gặp nhà văn
Nguyễn Đình Toàn phụ trách mục Tao Đàn, tiếng nói thơ văn miền tự do do thi sĩ
Đinh Hùng chủ trương. Mỗi khi bay đêm túc trực trên vùng trời để canh giấc ngủ
cho đồng bào, tôi thường mở đài để nghe tiếng nói của anh Toàn, một tiếng nói hết
sức truyền cảm. Sau 75, mỗi lần nghe bài hát “Saigon ơi, ta mất người hay người
đã mất tên” do anh Toàn sáng tác, lòng tôi chùng xuống, rã rời, tiếc nhớ! Chẳng
ai ngờ một thân xác võ biền “vai u thịt bắp mồ hôi dầu” như tôi mà trong lòng
chất chứa mối sầu vạn cổ, không bao giờ nguôi chuyện nước non. Do đó, dù ở tuổi
“mùi thiền đã bén muối dưa, mầu thiền ăn mặc đã ưa nâu sồng” mà “chuyện đời
chưa tắt lửa lòng”, nên “thân còn vương chốn bụi hồng nhiễu nhương”! Nói theo
ngôn ngữ nhà Phật, ấy là cái nghiệp đã vướng vào thân!
Một cơ duyên khác mà
tôi muốn nói tới trong bài tường trình này với độc giả. Đó là tôi được gặp hai
nhà tranh đấu từ trong nước: anh Điếu Cày và chị Tạ Phong Tần.
Tôi có tham dự buổi họp
báo của nhà văn Điều Cày do đài SBTN tổ chức. Sau khi dứt, mọi người vồn vã đến
bắt tay nhà tranh đấu. Tôi ngại chen chúc, chờ cho đến khi cơ duyên tới thì gặp
cũng chưa muộn, vì anh đã ở Hoa Kỳ. Đối với chị Tạ Phong Tần, tôi cũng giữ thái
độ thế, mặc dầu tôi đã từng liên lạc với chị qua điện thoại, qua email, khi chị
chưa đi tù. Tôi tự giới thiệu tôi là Bằng Phong Đặng văn Âu và nhắc lại mẩu
chuyện tôi hỏi qua điện thoại viễn liên, chị được đào tạo trong lò Công An cộng
sản, hưởng nhiều đặc quyền đặc lợi, tại sao chị trở thành nhà tranh đấu dân chủ.
Chị nói chị được ơn kêu gọi của Thiên Chúa!”. Nghe đến đó, chị Phong Tần nhớ ra
ngay.
Tôi nói với anh Điếu
Cày và chị Phong Tần: “Tình hình chống Cộng ở hải ngoại hết sức phức tạp. Hãy tỉnh
táo quan sát, nhận định. Đừng để ai lợi dụng cho mục đích riêng tư của họ. Chắc
chắn Việt Cộng sẽ dùng những phần tử mang danh nghĩa quốc gia để bôi nhọ anh,
chị. Bởi vì do áp lực của Hoa Kỳ, Việt Cộng phải thả anh, chị ra thôi; chứ chẳng
tử tế gì. Người nào càng yêu nước, càng bị Việt Cộng ra sức triệt hạ để chẳng còn uy tín gì nữa”.
Anh Điếu Cày tỏ ra rất
khôn ngoan, chỉ im lặng lắng nghe tôi nói để ghi nhận. Còn chị Phong Tần thì rất
thân mật với tôi. Có lẽ vì chúng tôi đã quen nhau, tuy ở hai phương trời cách
biệt, nhưng từng nhiều lần nói chuyện qua điện thoại và trao đổi với nhau qua
email.
Tôi muốn nhắn với anh
Điếu Cày và chị Phong Tần điều này: “Người ta bảo rằng tôi Chống Cộng cực đoan
hay quá khích là bởi vì họ không có khả năng bác bỏ những lập luận của tôi. Là
người hữu thần, tôi tin Phật, tin Chúa. Cho nên tôi chống lại cộng sản vô thần.
Mà đã là vô thần thì không tin vào luật nhân quả của nhà Phật hoặc vào sự trừng
phạt của Thượng Đế, cho nên chúng không bao giờ biết ăn năn, sám hối do những tội
ác mà chúng đã tạo ra”. Phải biết sám hối mới từ bỏ tà tâm để quay về đường
ngày nẻo chánh. Có như thế mới họp nhau vì ĐẠI NGHĨA để thắng HUNG TÀN.
Anh Điếu Cày hứa hẹn
sẽ dùng truyền thông làm vũ khí chống lại Cộng Sản. Tôi đồng ý. Vì như Nguyễn
Chí Thiện đã nói: “Sự hiểu biết là mồ chôn cộng sản”. Tôi chỉ xin nhấn mạnh điều
này để anh Điếu Cày luôn luôn ghi nhớ. Ba nguyên tắc chủ yếu mà các quốc gia
dân chủ tự do áp dụng trong ngành truyền thông là: Fair (Vô tư), Balance (công
bình) và Accuracy (Chính xác). Ba nguyên tắc ấy hoàn toàn đối nghịch với chủ
trương bất lương của cộng sản luôn luôn ăn gian, nói dối. Nếu ai công kích, phê
bình mình một cách nghiêm chỉnh, đứng đắn thì phải trả lời; chứ không thể im lặng
một cách ngạo mạn. Chỉ làm điều gì khuất tất, bất minh thì mới sợ công luận.
Tôi xem sự nghiệp chống Cộng giống như sứ mạng của một Phật tử chân chính đi hoằng
pháp hoặc một tông đồ thuần thành Đạo Chúa đi rao giảng tin mừng. Nếu không ý
thức được điều đó thì sự Chống Cộng trở nên làm dáng ttheo thời, nham nhở, làm
trò cười, dù ăn mặc thật đẹp và nói năng hùng hồn.
Anh Điếu Cày và chị Phong
Tần thân mến,
Dù có thời kỳ chúng
ta ở hai chiến tuyến khác nhau do hoàn cảnh lịch sử. Nhưng đừng bao giờ quên
mình mang nòi giống Rồng Tiên phải phấn đấu sống làm sao giống như người Nhật tự
hào về dòng máu Thái Dương Thân Nữ. Việt Cộng đã làm cho dân ta bị thế giới
khinh bỉ!
Nhà cầm quyền Việt Cộng
đang thi hành chính sách diệt chủng vì ngang nhiên để cho thực phẩm độc hại
tràn vào đất nước, nhằm giết dần giết mòn dân ta. Tất cả chúng ta ở hải ngoại
phải dùng phương tiện truyền thông để kêu gọi đồng bào trong nước từ nam phụ
lão ấu phải đứng lên lật đổ bạo quyền này; chứ không thể nói vì Việt Cộng được
nhiều quốc gia trên thế giới công nhận mà lật đổ là sai lầm. Đảng Cộng Sản Việt
Nam là một đảng cướp; chứ không phải là đảng chính trị mà chúng ta có thể
thương thuyết hay thỏa hiệp. Tự do không thể van xin mà có!
Từ khi đảng cộng sản
ra đời, chưa bao giờ chúng có một hành động nào vì nước vì dân. Tại sao 86 triệu
con người lại cam chịu để 4 triệu đứa ăn cướp bắt buộc phải làm nô lệ cho Tàu Cộng?
Trước hết phải đập vỡ hình tượng Hồ Chí Minh, một thằng Tàu mang tên Hồ Quang,
để diệt thằng Việt Cộng đang cưỡng bức dân ta học tập tư tưởng và noi gương đạo
đức của một con quỷ. Dù anh tôi là Hùm Xám Đặng văn Việt còn coi Hồ Chí Minh
như ông Thánh, tôi cũng triệt để chống!
Nhân đây, tôi xin cám
ơn anh Trần Phong Vũ và anh Đinh Quang Anh Thái cho tôi được dịp gặp gỡ những
nhà văn nhà báo mà tôi hằng ái mộ. Đặc biệt tôi được gặp hai nhà tranh đấu cho
Việt Nam Tự Do Dân Chủ Điếu Cày Nguyễn văn Hải và Tạ Phong Tần.
Nhà văn Võ Phiến khi
sống đã giúp cho đời bằng những tác phẩm nghệ thuật để xiểng dương Việt Nam Cộng
Hòa là một đất nước có nền văn minh, văn hóa. Khi nhà văn Võ Phiến mất đi, chí
ít cũng giúp cho tôi được gặp hai nhà tranh đấu để khẳng định một điều: Lật đổ bạo quyền cộng sản vì sự sống còn của dòng tộc Việt là nhu cầu cấp
thiết; chứ không phải là sai lầm.
Bằng Phong Đặng văn
Âu
No comments:
Post a Comment