Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.

Saturday, 30 November 2013

NHIỆT LIỆT HOAN HÔ LỜI KÊU GỌI CỦA THIẾU TƯỚNG NGUYỄN DUY HINH

Nhưng khó lắm vì hiện nay con số người về với VC tuyệt đại đa số là những người giữ THÔNG HÀNH VIỆT CỘNG. Đối với lọai người nầy thì dù không ưa VC nhưng chúng nó chủ trương: "ai chết mặc bây miễn ta phây phây là vui rồi"./- Mt68

MỘT LỜI KÊU GỌI CÙNG  ĐỒNG BÀO TỊ NẠN CSVN

Kính thưa Đồng Bào quí mến,
Ít ngày gần đây đã có nhiều nhân vật thức thời lên tiếng than phiền và giải thích về sự việc một số không nhỏ đồng bào chúng ta đưa tiền về Việt Nam nuôi sống và vỗ béo bọn Cộng sản tàn phá quê hương.  Điều này đã xảy ra nhiều năm nay rồi, từ những ngày chúng ta thấy đảng CSVN trên đà khánh tận và nhân dân quốc nội đói rách lầm than.
Trong quá khứ, hàng ngũ quốc gia chúng ta đã không biết tự chỉnh, tự lo để đến nỗi mất nước.  Quê hương tan nát, bỏ tất cả để lo chạy trốn, chịu bao tang thương, mất mát.  Ngày nay một số đồng bào chúng ta lại đang tự hại bằng cách chuyển tiền về, vô tình giúp bọn côn đồ CSVN thêm nữa.  Với những số tiền này, 8 tỉ, 10 tỉ Mỹ kim mỗi năm, bọn cán bộ cao cấp của chúng đã tậu mua nhiều tài sản to lớn ngay tại Hoa Kỳ này và nhiều nơi trên thế giới. Nguy hiểm hơn nữa, chúng có thêm phương tiện tăng cường bộ máy đàn áp dân ta.  Chúng ta đã mở mắt để thấy hậu quả đau đớn của sự nhẹ dạ, mau quên hay vô tình dại dột này.
Nếu không phải là những kẻ nằm vùng, cán bộ chìm nổi của CSVN, chúng ta phải ngay lập tức tìm biện pháp.  Phải cố gắng ngưng ngay nguồn tiếp tế ngoại tệ về Việt Nam Tôi thấy đây là một biện pháp hữu hiệu nhất, mạnh mẽ nhất để giúp cho cuộc đấu tranh dân chủ hóa quê hương ta tiến lên.  Đừng dại dột tự lừa mình, tự ru ngủ là du lịch, là thăm nhà, là nhớ quê, là đầu tư sinh lợi v..v.. mà thực ra chính là đang hại nước, hại dân.  Phải ngưng lại ! Chúng ta còn có chút suy nghĩ !  Hãy cố lên ít năm nữa, CSVN đang ở trong một hoàn cảnh kinh tế, tài chánh kiệt quệ, bi đát, tình trạng do chính chúng tham lam, vơ vét, bất tài làm ra.
Do đó tôi xin đề nghị cùng đồng bào và các Quí Vị nhân sĩ, trí thức quốc dân một thử thách ngắn hạn:  “hai tháng cắt đứt nguồn ngoại tệ đổ về VN”.  Tạm thời hai tháng thôi. Nếu quả là chúng ta hiểu được ích lợi to lớn của nỗ lực này, mỗi người tự chế, tự ép mình vì bổn phận với dân tộc mà quyết tâm thực hiện tự cưú thì đó thiệt là đại phước cho đất nước của chúng ta.
Tôi tha thiết đề nghị tạm thời thử thách hai tháng tự chế, tự giác không du lịch, không gửi tiền về VN từ 20 tháng chạp 2013 tới 20 tháng hai 2014 (tức là từ khoảng Giáng sinh 2013 tới sau Tết Nhâm ngọ 2014).  Tôi xin nhắc lại, đây là một hành động tự nguyện, - không ai bắt buộc nhưng nín nhịn vì sự sống còn của toàn dân tộc VN và sẽ là một tác động kiến hiệu như sấm sét nếu chúng ta thật lòng biết kết đoàn cùng làm.  Ta phải tự cứu lấy ta (và lại còn tiền trong túi).  Không ai dễ dàng đến cứu chúng ta đâu !
Tôi xin các cơ quan truyền thông, các chuyên viên mạng lưới, Quí Vị Nhân sĩ, Văn sĩ, Thức giả, Chiến sĩ xem xét, chấp nhận hay có thể sửa đổi, - nếu tán thành thì xin phổ biến rộng rãi lời kêu gọi này và cùng hô hào mọi người cùng bắt tay tham gia thực hiện.  Riêng tôi thiệt biết ơn vô cùng.
Mong mỏi thật nhiều
          Người lính già Nguyễn Duy Hinh   
          Virginia,  26 tháng 11 năm 2013

KIỀU NỮ VIỆT CỘNG HÃY MAU MUA VÉ VỀ VN TÌM CÁT TƯỜNG, HẮN TA CÓ THỂ BIẾN NGƯỜI BÌNH THƯỜNG THÀNH ÁC QUỈ - NẾU KHÔNG XONG SẼ CHO TẮM TRẮNG SÔNG HỒNG - VĨNH VIỄN KHỎI LO KHÔNG ĐẸP NỮA./- Mt68

Showbiz Vit và qung cáo
Văn Quang

Từ ngày biết đọc báo tới nay, tôi chưa hề thấy một tờ báo nào của công chúng không có quảng cáo. Bởi đó là chuyện sống còn của bất cứ tờ báo nào. Tin mới, bài hay, phóng sự đặc biệt… phải đi kèm báo anh có quảng cáo hay không. Báo nào nhiều quảng cáo đồng nghĩa với việc báo đó “giàu hay nghèo”, nhiều hay ít độc giả. Báo ít quảng cáo, chắc chắn sẽ đi đến chỗ “khai trương rầm rộ, đóng cửa im lìm”. Vậy mà chưa chắc những tờ báo “chết yểu” đó thua kém về chất lượng bài vở so với những báo đang “sống hùng, sống khỏe”. Đó là chuyện rất đỗi bình thường trong nghề nghiệp.
Ở đây tôi không bàn về chuyện quảng cáo ở khắp các mặt báo từ trong nước đến ngoài nước. Tôi chỉ bàn về những kiểu quảng cáo ở VN và có ảnh hưởng tới người dân, nhất là trên các làn sóng truyền hình hiện nay. Bởi thật sự nó đang chứa chấp nhiều mối nguy hiểm cho mọi tầng lớp xã hội. Có một số nhà quảng cáo không ngần ngại tung ra sản phẩm của mình hoặc của ông bạn láng giềng Trung Quốc nhưng lại gán cho cái mác “hàng Mỹ, hàng Nhật” chính hiệu con nai. Chẳng ai biết đâu mà lần. Ngay cả những bệnh viện, những nhà thuốc cũng có những kiểu quảng cáo hoa mỹ lòe người tiêu dùng. Chẳng có cơ quan nào kiểm tra hết được. Chỉ khi có người lăn đùng ra chết mới lại nháo nhào “kiểm điểm”, “rút kinh nghiệm”, cái điệp khúc cũ rích ấy cứ được nhắc đi nhắc lại như thứ “bửu bối” để “hòa cả làng”.

Thông tin hấp dẫn giết người
Một thí dụ cụ thể đang làm dư luận nổi sóng là vụ Thẩm Mỹ Viện Cát Tường khiến chị Lê Thị Thanh Huyền tử vong, bị ném xác xuống sông đến khi tôi viết bài này, đã hơn 1 tháng trôi qua vẫn chưa tìm thấy xác, cái chết cũng bắt nguồn từ quảng cáo. Những thông tin quá hấp dẫn được đăng tải trên website của thẩm mỹ viện Cát Tường và trên một số báo điện tử, trang mạng điện tử khiến một người phụ nữ có nhu cầu làm đẹp như chị Lê Thị Thanh Huyền nuôi nhiều hy vọng. Vì thế, chị đã đến Thẩm mỹ viện này để phẫu thuật nâng ngực, dẫn đến cái chết oan uổng. Phiên chất vấn sáng 19/11 vừa qua, tại Quốc hội VN, bà Bộ Trưởng Bộ Y Tế Phạm Kim Tiến cũng đã nói rõ: Quảng cáo cũng là một nguyên nhân và cũng đã nhận Bộ Y Tế có “ít nhiều có trách nhiệm”! Trách nhiệm thế nào, bà không nói rõ.
Bài học đắt giá qua vụ Thẩm Mỹ Viện Cát Tường khiến nhiều bà, nhiều cô chùn bước, nhưng… chắc chắn vẫn có những bà, những cô bước qua lằn ranh của sự cảnh báo đó để làm đẹp. 

Các bà, các cô là phái đẹp, đương nhiên đặc biệt quan tâm tới nhan sắc, bởiLàm Đẹp là một nhu cầu chính đáng của phụ nữ. Nhưng đó cũng là đối tượng dễ “sa lầy” vào các hàng hóa, dịch vụ chăm sóc sắc đẹp và tăng cường tiết tố nữ.

Đấy là chưa kể đến các cô trong giới showbiz VN, khó có cô nào thoát khỏi dao kéo ít nhất một hai lần. Những chuyện “cười ra nước mắt” này của giới showbiz VN, có kể đến cả năm cũng chưa hết, xin tạm kể một một vài cô “sửa toàn bộ” đến năm bảy lần.

Sợ xấu chứ không sợ chết

Đã mang danh là “sao”, dù sao sáng hay sao mờ đều cần phải đẹp hơn mọi cô gái bình thường khác. Và cái đẹp quan trọng đến nỗi nhiều “sao” ở VN quan niệm một cách chắc nịch rằng “chỉ sợ xấu chứ không sợ chết”.
Theo báo Đời, những sao có tên tuổi như Phi Thanh Vân, Angela Phương Trinh, Hồ Quỳnh Hương, Lệ Quyên, Thủy Tiên, Kelly đều quan niệm “thà đẹp giả tạo còn hơn xấu tự nhiên”. Đó là quan niệm khác người thường, sao thì phải khác chứ! Lại được vài tờ báo bốc thơm là “nữ hoàng”, là “thiên thần”, là “thần tượng” v.v…
Như Phi Thanh Vân được mệnh danh là “nữ hoàng dao kéo” và cô thừa nhận đã đến thẩm mỹ từ khi 19 tuổi. Ca phẫu thuật thẩm mỹ đầu tiên năm ấy của cô là nâng ngực. Tiếp đó, người đẹp quyết định làm lại răng. Cô nói: "Lần đầu là sửa 2 cái, sau 4 cái và phải trải qua thêm 2 lần sửa nữa tôi mới có được bộ răng ưng ý như hiện nay".
alt 
                                                      
Phi Thanh Vân sau khi nâng ngực, sửa mũi, sửa răng, cấy chân mày và tắm trắng

Sau khi sửa răng, một năm sau, Phi Thanh Vân tiếp tục cắt mí mắt, rồi nâng mũi và cấy chân mày. Theo người đẹp, việc cấy chân mày tưởng giản dị nhưng lại mất nhiều thời gian và chịu nhiều đau đớn nhất. Riêng chi phí cho đôi chân mày hoàn hảo của cô khoảng 29 triệu đồng.
Gần đây "người đẹp da nâu" này bỗng nhiên hóa thành người có làn da trắng nõn nà, khiến không ít người phải ngỡ ngàng. Phi Thanh Vân tiếp tục bật mí, cô đã nhờ tới "kỹ thuật" để làm da trở nên trắng hơn.

Sửa  đến nỗi không còn gì để sửa

Có một nghi vấn về người đẹp Phương Trinh đến nay chưa biết thật giả ra sao. Ngay sau khi Angela Phương Trinh thừa nhận có đi thẩm mỹ và khẳng định mình sẽ vẫn tiếp tục phẫu thuật nếu có chỗ không ưng ý trên cơ thể, một vị bác sĩ thẩm mỹ từng “dao kéo” cho cô tiết lộ rằng: Angela nghiện chuyện “dao kéo” đến nỗi đã từng sửa riêng chiếc mũi, đến 5 lần. Theo lời kể của vị bác sĩ này thì Angela Phương Trinh đã đến bệnh viện của ông sửa đến 4 lần, thế nhưng cô nàng vẫn nhất quyết đòi sửa thêm một lần nữa. Do bác sĩ này phải đi công tác nên lần sửa thứ 5, Angela đã tìm đến nơi khác và hậu quả là chiếc mũi của cô trở thành một sản phẩm phẫu thuật hỏng, không hợp với khuôn mặt như lần xuất hiện vào cuối năm 2012.

                                              alt
        Angela Phương Trinh là một trong những chân dài trong showbiz Việt bị nghi ngờ về tính chân thực của vòng 1 đồ sộ.

Theo vị bác sĩ này, gần như trên người Phương Trinh, không có chỗ nào sửa được mà cô không làm, “mông má”, từ ngực, mông, cằm…  Trong khi đó, Angela vẫn không có phản hồi gì với lời tiết lộ động trời này. Cô vẫn khẳng định mình chỉ phẫu thuật 1 lần duy nhất. Angela Phương Trinh còn là một trong những chân dài trong showbiz Việt bị nghi ngờ về tính chân thực của vòng 1 đồ sộ. Nhiều người đùa rằng, đôi gò bồng đảo của “bà mẹ nhí” như được bơm thuốc tăng trọng khiến nó phát triển nhanh hơn hẳn những bộ phận khác trên cơ thể
 Kelly Nguyễn kể chuyện suýt “tiêu đời” vì phu thuật
 Nếu các đàn chị thản nhiên lên báo xác nhận về việc thẩm mỹ của mình thì mới đây, người mẫu Kelly Nguyễn đã gây chấn động dư luận khi cô kể tường tận thời gian "Phẫu thuật cằm 5 lần và suýt phải cắt bỏ vì hoại tử" đầy kinh khủng.
Trong 2 năm trời, trải qua những ca phẫu thuật không được như ý muốn khiến cô phải gánh chịu những hậu quả như cằm bị biến dạng, phần thịt bị hoại tử. Cô kể: Lần đầu tiên tôi phẫu thuật là cách đây 2 năm. Thời gian tìm hiểu để quyết định “dao kéo” cũng chỉ khoảng nửa tháng. Nhưng tôi đã hỏi qua rất nhiều người, tôi cũng gặp những người đã từng phẫu thuật để họ chia sẻ kinh nghiệm và sau đó là đến gặp các bác sĩ để được tư vấn thêm. Nói chung tôi đã đi tìm hiểu rất nhiều nơi rồi mới đi phẫu thuật.

Đó là lần đầu tiên tôi phẫu thuật nên khi bị hư, cũng không biết là cằm mình bị hư, chỉ thấy cái mặt mình càng ngày càng bị biến dạng, muốn… tiêu đời luôn!
Bác sĩ lặn mất tăm

Cô kể tiếp: Tôi tới gặp bác sĩ để khám lại thì không thể gặp được mà chỉ có tiếp tân hoặc vợ bác sĩ tiếp. Họ nói tôi phải chờ vì thông thường sau khi phẫu thuật xong phải vài tháng thì cằm mới đẹp được.
Nhưng chiếc cằm mỗi lúc lại càng lệch rõ hơn, ai cũng có thể thấy, nhưng tôi tới tìm bác sĩ hoài mà vẫn không gặp được. Ngoài bị lệch cằm, mặt tôi còn bị sưng lên trông rất ghê, tôi đành đến bác sĩ phẫu thuật khác. Tôi đến đó để khám thì người ta nói cằm tôi bị nhiễm trùng, thối thịt ở bên trong!
Lời khuyên của hotgirl
Đúng là tôi có thể kiện bác sĩ vô trách nhiệm với mình nhưng tâm lý lúc đó của tôi chỉ lo mặt mình sẽ ra sao thôi. Hiện nay, sau đợt phẫu thuật thứ 5 đã "tạm ổn". Tôi cũng không còn muốn làm gì nữa, như thế đã là quá đủ.
Theo tôi thì một khi đã quyết định tìm đến thẩm mỹ thì mọi người cũng nên biết phẫu thuật luôn có hai mặt và nếu thực sự thấy cần phải làm hoặc xấu quá thì mới nên làm. Còn nếu không đến nỗi nào hay chỉ muốn chạy theo xu hướng thì không nên.
“Kinh nghiệm xương máu của tôi khi đến gặp bác sĩ để được tư vấn thì mình nên để ý đến cả tâm lý, biểu cảm của bác sĩ. Ví dụ như với trường hợp của tôi, khi tôi hỏi về làm đẹp cằm thì bác sĩ lại cứ trả lời kiểu nếu mà tôi làm mắt hoặc nhấn mí thì sẽ đẹp hơn mà không hề nói về vấn đề tôi phải làm cằm như thế nào cho phù hợp. Trong khi đó tôi đâu có ý định làm mắt vì mắt tôi hai mí rồi cho nên tôi không cần phải nhấn nữa”. Nói thẳng ra ông này cũng muốn “gạ gẫm” để người đẹp chi thêm tiền làm đẹp chỗ khác. Có lẽ đó là điều nhiều người đi sửa sắc đẹp thường gặp.
Nghệ thuật body painting du nhập vào VN
Vài ba năm gần đây, nghệ thuật body painting hay nói rõ hơn là các ông họa sĩ ở VN (chả biết họa sĩ thật hay giả), chuyên vẽ hình trên thân thể các cô gái khỏa thân. Có lẽ nó du nhập vào VN từ bên Tàu. Vì thỉnh thoảng đọc báo thấy các cô gái Tàu phơi mình nhễ nhại với những hình vẽ “sơn thủy, hoa lá cành” rất đẹp vào đủ mọi ngóc ngách trên cơ thể nõn nà.

                                        alt
                                                         “Họa sĩ” đang chăm chú vẽ trên thân hình hotgirl.

Chỉ vài năm trước đây thôi, ở VN hiếm có người mẫu nào chịu cởi đồ 100% đứng cho họa sĩ vẽ lên người, đặc biệt đứng uốn éo trước đám đông hay trong các cuộc triển lãm thì càng là điều không tưởng. Tuy nhiên, một hai năm gần đây, việc tìm mẫu body painting không còn quá khó. Thậm chí nó còn trở thành mốt, thành trào lưu khi nhiều công ty, doanh nghiệp chuộng quảng bá theo hình thức này.
 Những "hotgirl" nổi tiếng với nghệ thuật body painting
Hiện nay Thy Na, Nga Tây, Hani Nguyễn là những cái tên khá nổi trong giới mẫu body art. Những hotgirl này sẵn sàng “cởi đồ” để tạo nên những tác phẩm body painting đẹp.
altNguyễn Ngọc Thy Na (23 tuổi) đang làm một người mẫu tự do cho các tạp chí, diễn thời trang và môn nghệ thuật body painting. Với môn này, Thy Na được nhiều người trong nghề biết đến. 

                                           
                                                   Bức ảnh mới nhất trong bộ body painting của Hani Nguyễn

Hani Nguyễn tên thật là Nguyễn Thị Hiền Trang. Cô sinh năm 1992, ở TP Sài Gòn. Cô có một khuôn hình đẹp và ăn ảnh, hot girl thuộc loại 9x này được đánh giá là một model trẻ nhiều triển vọng. Hani Nguyễn hiện đang là người mẫu cho các shop thời trang, các nhãn hàng, triển lãm xe hơi... Ngoài ra, cô còn diễn xuất trong các MV (Music Video) ca nhạc.
Mặc dù loại hình nghệ thuật body painting này còn rất mới và không phải không có những nghệ sĩ chân chính, nhưng ranh giới giữa nghệ thuật và dung tục thực sự rất mong manh. Cần phải có một phóng sự khá dài mới diễn tả được hết những góc khuất của thứ nghề mới này.
Mới đây ở Brasil có cuộc thi tìm kiếm “bàn tọa” đẹp nhất năm 2013 của Brazil, gọi là hoa hậu “Miss Bum Bum” thường niên, đã kết thúc với chiến thắng thuộc về người mẫu Dai Macedo 25 tuổi với vòng 3 đạt 107 cm. Không biết ngày nào kiểu thi này du nhập vào VN và hoa hậu nào hy vọng sẽ chiếm giải nhất? Ban thử đoán xem.
Thượng vàng hạ cám đều có mặt trên truyền hình
Những câu chuyện trên đây chỉ là thứ “chuyện nhỏ” trong lãnh vực quảng cáo ở VN hiện nay. Trên thực tế, cũng không ít người đàn ông trở thành nạn nhân của quảng cáo “láo”. Thị trường nhan nhản những quảng cáo “thần dược” tăng tiết tố nam, đánh trúng vào tâm lý của những người đàn ông bước vào độ tuổi trung niên hoặc không “khỏe mạnh” lắm.

                                          alt
                  Logo quảng cáo xuất hiện chễm chệ trên đầu Ban giám khảo một cuộc thi ăn khách trên truyền hình.

“Thượng vàng hạ cám” các sản phẩm phục vụ cho cuộc sống của con người đều xuất hiện quảng cáo. Trong những hệ quả mà quảng cáo mang lại, có đóng góp không nhỏ của các phương tiện thông tin đại chúng, đặc biệt là truyền hình – một phương tiện truyền thông được tin tưởng bậc nhất do ưu thế về hình ảnh và âm thanh. Từ những đồ dùng hàng ngày, những sản phẩm làm đẹp, những thứ gọi là “thực phẩm chức năng”, mọi loại đồ điện máy gia dụng, điện thoại của Tây của Tàu… cứ ào ào gáo thét liên miên trong đủ các chương trình.

Khán giả còn phải chịu đựng vô số những hình thức quảng cáo trá hình. Từ logo quảng bá thương hiệu ngự trị trên màn hình, chạy ở chân màn hình, cho đến logo xuất hiện khắp nơi trên bàn giám khảo, trên sân khấu chương trình. Chắc khán giả VN chưa quên "chiêu" quảng cáo lộ liễu cho một hãng mì gói, của các thí sinh chương trình “Cặp đôi hoàn hảo” khi lên sóng thời gian trước. Sự phủ khắp của quảng cáo mang tới cho khán giả sự bực bội, chịu đựng.

                                           alt
                       “Tân dòng sông ly biệt” một kiểu “nhai lại” truyện cũ đang chiếu trên màn ảnh truyền hình VN.

Ồ ạt sản xuất chương trình và phủ sóng, nhưng chất lượng của các chương trình không được chú trọng. Khán giả không còn được thưởng thức những bộ phim hay như xưa nữa. Bí truyện phim, bí đề tài, lại cần phục vụ cho nhu cầu gấp gáp nên làm phim “mì ăn liền”. Hầu hết là những truyện phim cũ rích, hết “Tân Hoàn Châu Cách Cách” đến “Tân dòng sông ly biệt”… một kiểu “nhai lại” truyện cũ như “Hậu Cô Gái Đồ Long”, cùng những phim tình cảm nhạt nhẽo, phim hài rẻ tiền như đống rác đổ vào màn hình Việt khiến khán giả vô cùng khó chịu. Nhưng khán giả kêu thì mặc họ, bởi bề nào họ cũng thuê bao rồi, không xem cũng phải xem, không nghe cũng phải nghe. Ai nói gì, mặc kệ, miễn là nhà đài thu tiền đầy túi. Như thế gọi là phục vụ khán giả đấy. Hai chữ “phục vụ” bị lợi dụng quá nhiều rồi, bóc lột cũng gọi là phục vụ như thành… thói quen, đó chính là một thứ văn hóa bịp đáng sợ của thời đại này!
Ở đây tạm thời bỏ qua những thứ quảng cáo khác, tôi chỉ bàn đến những loại thuốc dễ dàng đánh lừa cuộc sống gia đình hạnh phúc của người dân Việt.

Những loại thuốc “thần sầu”

Trong đó, loại sản phẩm giúp cải thiện đời sống vợ chồng kiểu “một người khỏe, hai người vui” nhan nhản trên các kênh truyền hình, trên các trang mạng...
Vì thế, các nhà thuốc, hãng dược phẩm đua nhau ra sức dùng đủ các chiêu thức chăm sóc tận tình để bán được các sản phẩm thuốc, thực phẩm chức năng tới các quý ông, quý bà. Chiêu thức bác sĩ, dược sĩ, trình dược viên tư vấn, kê đơn ... cùng với quảng cáo hấp dẫn, khiến người có nhu cầu khó chối từ.
Có thể thấy, quảng cáo “thần dược” ra rả trên truyền hình “đều như cơm bữa”, bất kể “giờ vàng, giờ bạc”. Viên thuốc có tên rất “nổ” là Ngọc Đế Hoàn (Love Story) - được quảng cáo là Viên thuốc của tình yêu và sự thăng hoa diệu kỳ - xuất xứ từ Mỹ, là “vua của các loại thuốc đặc trị sinh lý”, làm tăng cường chức năng sinh lý của nam giới “một cách hiệu quả, an toàn và mau lẹ”, “là bí thuật của dân du mục sống ở vùng Trung Á (bao gồm các sắc dân Mông Cổ, Tây Tạng, Pakistan, Afghanistan, Thổ Nhĩ Kỳ) chế tác và bảo lưu trên 2000 năm qua...”. Đố ai kiểm chứng được lời quảng cáo trên mây này.

Hay như viên OLKAN - VIÊN HS dành cho nam giới có giá tới 1.854.000 đồng, được quảng cáo cực kỳ hấp dẫn như: “Tăng cường sinh lực đàn ông trung niên có sức khoẻ cơ thể yếu, trí nhớ suy giảm, chức năng sinh lý yếu, mất sự dẻo dai do hút thuốc, thường uống bia rượu, làm việc căng thẳng.
Với những thành phần thảo dược quý hiếm như: Hồng sâm 6 tuổi và các loại thảo dược chữa bệnh khác, fructose chiết xuất từ táo, quả mọng, thỏ ti tử, dâu rừng, quả schizandra,…lộc nhung, bột tỏi, sừng hươu, tinh chất octacosanol,…”.

Rồi vô số các loại thuốc sinh lý nam dạng viên, dạng keo xịt, có giá từ 380 ngàn đồng tới 1,3 triệu đồng/lọ, được hãng cam kết “sản phẩm chất lượng sử dụng tốt, giá rẻ, uy tín. Phương châm phục vụ khách hàng bằng tấm lòng, bằng sự chân thành và trái tim nhiệt huyết của mình”… Chẳng biết trái tim của những con buôn này to nhỏ ra sao.
Một người khỏe, hai người… liệt
Bác sĩ Nguyễn Thị Liên - chuyên gia nam học cảnh báo:
“Những loại thuốc “nhạy cảm” được bán trôi nổi trên thị trường luôn tiềm ẩn nguy cơ có thể gây vô sinh và liệt bộ phận sinh dục của nam giới. Một số loại gel bôi, gel xịt được khuyến cáo là nguy hiểm cho người bị tim mạch, huyết áp, tiểu đường... Tuy nhiên, chúng không có tác dụng làm tăng khả năng hoạt động tình dục trên người khỏe mạnh như những lời quảng cáo, chưa kể là có các rủi ro khi mua phải hàng giả, hàng kém chất lượng và hàng pha tạp. Nhưng hiện nay, người mắc các rối loạn tình dục thường ngại đi khám, trong khi đó, việc mua các thuốc này còn dễ dàng nên họ thường nghe, mách nhau và tự ý mua về dùng. Vì thế, đã có nhiều trường hợp đáng tiếc xảy ra, nhẹ thì phải chạy chữa, nặng thì có thể hỏng chức năng sinh lý vĩnh viễn”.

                                          alt
                                           Quảng cáo cho những vị nam nhi, “một người khỏe hai người… liệt”!

Đó là cảnh một người vui, hai người “liệt”… được báo trước bằng hạnh phúc của nhà quảng cáo. Làm thế nào kiểm soát, ngăn chặn những loại quảng cáo chết người này là việc làm khó nhưng không phải là không thể.
Còn quảng cáo núp bóng các chương trình truyền hình thực tế và món lợi nhuận kếch sù của nhà quảng cáo truyền hình thực tế thu đến một triệu đô mỗi đêm và cách thức họ làm ăn ra sao, có quá nhiều vần đề rắc rối, dài dòng, tôi sẽ tường thuật vào một kỳ khác.



Văn Quang

NHẬT TIẾN BÙI NHẬT TIẾN LÀ THÚ VẬT - KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI ...

NHẬT TIẾN, DƯƠNG PHỤC, VŨ THANH THỦY VIẾT NHIỀU BÀI MÔ TẢ CÓ BẰNG CHỨNG VỀ ĐỒNG BÀO VƯỢT BIỂN BỊ CƯỚP THÁI HÃM HIẾP, GIẾT HẠI - 
CHÍNH ĐỨA CON GÁI ĐI CÙNG NHẬT TIẾN ĐÃ BỊ HÃM HIẾP TẠI ĐẢO KO KRA CÙNG THỜI VỚI VŨ THANH THỦY - 
SAU ĐÓ NHẬT TIẾN ĐƯỢC VÀO TRẠI SONGKLA CÙNG VỚI DƯƠNG PHỤC và VŨ THANH THỦY- 

VẬY MÀ NHẬT TIẾN ĐÀNH QUÊN CHUYỆN CON GÁI BỊ HẢI TẶC HÃM HIẾP ĐỂ VỀ PHỤC VỤ CHO KẺ THÙ VIỆT CỘNG LÀ BỌN TỐNG KHỨ DÂN MIỀN NAM RA KHỎI ĐẤT NƯỚC./- Mt68


Nhật Tiến
  
Hành trình đi tìm tự do bằng tàu thuyền qua ngả Thái Lan

     Ðào thoát khỏi quê hương đang bị Cộng sản cai trị để tìm về một xứ sở tự do, đó là điều mà hầu hết những người Việt Nam hiện nay đều mơ ước. Trước chúng tôi và cả sau chúng tôi nữa sẽ còn nhiều đoàn người tiến ra biển Ðông, bằng tàu thuyền, đem chính mạng sống của mình thách đố với muôn vàn hiểm nguy một phần sống, chín phần chết.
     Có những đoàn người đã thành công rực rỡ, nay đã sống yên ổn ở một đất nước tự do, nhưng cũng có không thiếu gì những đoàn người đã chết dũng cảm trong âm thầm và tức tủi giữa sóng gió ngoài biển Ðông. Chúng tôi đã tích lũy những kinh nghiệm sống của người đi trước để chuẩn bị cho chuyến đi của chính mình, và chúng tôi cũng mong mỏi rằng cuộc hành trình gian khổ của chúng tôi sẽ đem lại cho những người đi sau một số kinh nghiệm mới. Chính vì tinh thần liên đới đó mà chúng tôi tường thuật lại chuyến đi của mình, đồng thời chúng tôi cũng mong mỏi rằng những đau thương mà chúng tôi phải chịu đựng trên con đường đi tìm tự do sẽ góp phần làm rạng rỡ thêm ý nghĩa cao quý của hai chữ TỰ DO.
     Ðoàn chúng tôi gồm 81 người, bao gồm những nhóm nhỏ của nhiều gia đình chưa từng quen biết nhau, và chúng tôi chỉ thực sự gắn bó với nhau kể từ khi cùng nhau chia xẻ những biến cố đau thương mà chúng tôi đã trải qua trong cuộc hành trình. Kiểm điểm lại, thành phần của chúng tôi khá phức tạp: Có những người thuộc giới văn nghệ sĩ như nhà văn, ký giả, phóng viên báo chí, đạo diễn ngành vô tuyến truyền hình, có những người thuộc giới khoa học kỹ thuật như giáo sư đại học, kỹ sư nông lâm, kỹ sư hóa học, chuyên viên ngành vô tuyến viễn thông, huấn luyện viên ngành sửa chữa cơ khí máy bay, cũng có cả thầy tu, ni cô, các sĩ quan từ cấp Úy đến cấp Tá đào thoát khỏi trại cải tạo của Cộng sản, nhưng thành phần đông nhất cũng vẫn là các anh chị em sinh viên thuộc đủ mọi phân khoa đại học Sàigòn nằm trong hạn tuổi nghĩa vụ quân sự của nhà nước Cộng sản.
     Chúng tôi rời Việt Nam vào ngày 19-10-1979 xuất phát từ Vũng Tàu, dự định tiến về hướng Mã Lai với hy vọng được tàu bè của các nước tự do cứu vớt. Nhưng chỉ mới ra khơi được gần một ngày thì biển động dữ dội. Tự liệu con thuyền mỏng manh 14 thước của chúng tôi không thể chịu nổi sóng gió to lớn, chúng tôi bắt buộc phải đổi hướng đi xuôi dọc theo bờ biển Việt Nam với chủ đích sẵn sàng chấp nhận số phận trở lại Việt Nam khi nào con thuyền không còn hy vọng đi xa. Quả nhiên, qua sang ngày thứ ba thì thuyền của chúng tôi bị chết máy, bình điện lại hư không thể cho máy nổ được trở lại. Thế là chúng tôi đành bó tay mặc cho sóng gió đưa đi qua mũi Cà Mâu và sau đó đẩy chúng tôi ngày càng xa hải phận Việt Nam. Kể từ đó chúng tôi mất định hướng, không chấm nổi toạ độ con thuyền, đành phó mặc cho sóng gió đưa đi. Tám ngày lênh đênh trôi giạt, dù ở trên thuyền đói ăn, thiếu uống trầm trọng (có người phải đi tiểu rồi uống), nhưng chúng tôi vẫn phải duy trì nhiệm vụ chia phiên tát nước bằng lon hộp cầm tay, 24 giờ trên 24 giờ để đối phó với tình trạng nước vào thường xuyên trong các khoang thuyền. Ðêm đêm, chúng tôi cũng còn chia phiên gác lửa đốt lên làm hiệu với hy vọng tàu bè lưu thông trên biển nhìn thấy mà cứu vớt. Tiếc thay chúng tôi đã gặp 7, 8 con tàu đi qua trước mắt, nhưng không một tàu nào quan tâm tới dấu hiệu báo nguy khẩn cấp của chúng tôi. Cho tới ngày thứ 10 của cuộc hành trình thì chúng tôi gặp một tàu đánh cá, khi đó chúng tôi mới biết là mình đã trôi giạt vào vịnh Thái Lan. Những ngư phủ trên tàu này đã mở một cuộc lục soát đầu tiên trên con tàu của chúng tôi, tịch thu tất cả đồ nữ trang, đồng hồ và một số quần áo mà họ ưng ý. Sau đó họ sửa chữa máy móc, cho mượn bình điện để nổ máy và chỉ tọa độ cho chúng tôi đi vào đất liền. Nghe tiếng máy nổ ròn rã trở lại trên thuyền, chúng tôi vô cùng phấn khởi và vui mừng. Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu, ngay 5 giờ chiều của ngày hôm sau chúng tôi lại bị hai tàu đánh cá khác kè sát, những ngư phủ lại nhảy qua lục soát chúng tôi thêm 2 lần nữa, đồ đạc quần áo còn lại đều bị tước đoạt. Tuy mất mát đủ thứ nhưng chúng tôi vẫn khấp khởi mừng thầm bởi vì cho tới khi đó những phụ nữ trên thuyền của chúng tôi chưa có ai bị xâm phạm. Hình như vì không cướp bóc được vật gì quý giá, những ngư phủ trên một trong hai tàu đã tức giận muốn húc chìm con thuyền của chúng tôi. Toàn bộ phụ nữ và trẻ em trên thuyền phải kéo nhau lên hết trên mui quỳ lạy họ liên hồi, do đó con thuyền mong manh của chúng tôi chỉ bị húc văng xuống biển nguyên một cái mái che ở trên cùng dùng làm chỗ cho tài công quan sát, đặt hải bàn để lèo lái con thuyền. Cuối cùng một chiếc tàu đánh cá bỏ đi, còn một cái nữa đã dòng giây qua thuyền của chúng tôi để kéo vào hoang đảo Kra nơi cách địa phận quận Pakpanang thuộc tỉnh Nakornsri thamaraj chừng 5, 6 giờ tàu chạy. Trời lúc đó đã tối hẳn, chủ tàu cho đốt đèn lên, lùa chúng tôi qua hết bên tàu của họ, rồi sau đó lại tuần tự kêu từng người trong nhóm chúng tôi ra để lục soát tỉ mỉ một lần nữa với mục đích tìm vàng hay dollars cất dấu. Mọi người sau khi bị khám xong được đưa trở lại thuyền cũ, cứ thế cho đến hết. Cuối cùng chúng tôi được họ kéo thuyền cho cập sát vào đảo để đổ bộ lên, còn con thuyền thì họ dòng qua một bãi khác để tháo máy móc mang đi.
     Toàn thể chúng tôi ai nấy đều vui mừng khi được đặt chân lên đất liền dù chỉ là một cái đảo hoang. Cơn sợ hãi vì đắm thuyền giữa biển cả kéo dài từng giờ, từng phút triền miên trong tám ngày đêm liên tiếp bây giờ kể như đã chấm dứt. Chúng tôi nằm lăn trên bãi biển đầy sỏi đá san hô, lòng nhẹ nhàng như vừa cất được một gánh nặng, sau đó ai nấy đều ngủ được một giấc an lành nhất kể từ ngày ra đi.
 Hai ngày sau đó chúng tôi tổ chức tạm thời đời sống ở trên đảo với một số thực phẩm mang được từ thuyền xuống. Nhờ một hang đá chật hẹp, chúng tôi đã có thể trú chân che mưa nắng cho phụ nữ và trẻ em. Chúng tôi cũng cho cắm một lá cờ trắng sơn ba chữ S.O.S lên một mỏm đá cao với hy vọng mong manh rằng các tàu bè hay phi cơ qua lại sẽ nhìn thấy chúng tôi mà cứu vớt. Do thực phẩm ít ỏi, chúng tôi hạn chế mỗi bữa chỉ ăn mỗi người một chén cháo loãng cầm hơi. Nước ngọt có sẵn ở những hõm đá trên núi cao do nước mưa đọng lại. Những toán thanh niên khỏe mạnh hàng ngày thay phiên nhau mang bình nhựa leo lên những sườn núi thật dốc và trơn trợt để lấy nước mang về. Bụng đói chân rũ, nhiều người suýt mất mạng vì trượt té trong những lần đi lấy nước suốt thời kỳ chúng tôi còn sống trên đảo. May mắn thay, không có ai bỏ mạng trừ một trường hợp duy nhất bị té rách một mảng da đầu. Hai ngày đầu tiên trôi qua êm ả, chúng tôi có dịp đi quan sát một vòng quanh đảo. Chúng tôi phát hiện nhiều dấu tích của những toán người tỵ nạn Việt Nam đi trước chúng tôi cũng đã đặt chân trên đảo này. Có chỗ họ đã ghi lại kỷ niệm bằng sơn trắng trong vách đá, có chỗ họ đã dùng than củi ghi chép những kinh nghiệm sống trên đảo lên 4 bức tường vôi của một căn chòi xây bằng gạch, nơi chứa những bình gaz để thắp sáng một ngọn hải đăng duy nhất trên đỉnh núi. Dù thời gian có làm cho dấu than phai nhạt, chúng tôi cũng đã được truyền lại những kinh nghiệm hết sức hãi hùng: Nào là đàn bà phụ nữ khi đặt chân lên đảo phải lập tức tìm cách trốn lên núi cao hay rừng sâu để khỏi bị hãm hiếp, nào là những ngư phủ Thái Lan ở quanh vùng đó hầu hết vừa đánh cá, vừa cướp biển. Họ có thể cho gạo, cho cá ban ngày, nhưng ban đêm thì kéo phụ nữ đi hành hạ tập thể. Ðể minh chứng cho những lời căn dặn này, rải rác ở trên đảo, chúng tôi đã gặp những đám tóc của phụ nữ đã bị cắt rời. Hẳn các phụ nữ trước đây đã phải cắt tóc giả trai để tránh cặp mắt của các ngư phủ Thái Lan. Những sự kiện đó băt đầu nhen nhúm trong lòng chúng tôi một nỗi kinh hoàng, mỗi lúc một thêm sâu đậm như mây đen dần dần lan tới bầu trời sắp nổi cơn dông bão. Chúng tôi bắt đầu đặt vấn đề để thực hiện theo lời căn dặn của những người đi trước, nhưng nỗi lo xa đó chưa kịp thực hiện thì ngay trong buổi chiều của ngày thứ nhì chúng tôi đặt chân lên đảo, mọi người phát hiện có một tàu hải quân Thái Lan đang rẽ sóng tiến vào đảo. Ôi xiết bao là vui mừng. Chúng tôi tưởng như đã có phép lạ ban xuống cứu giúp chúng tôi ra khỏi cơn hãi hùng mà đồng bào đi trước của chúng tôi đã phải chịu đựng. Mọi người trong chúng tôi đều kéo hết lên mỏm núi thi nhau vẫy gọi bằng cờ S.O.S, bằng quần áo, bằng khăn mặt. Cuối cùng, những người mặc sắc phục hải quân Thái Lan cũng neo tàu và đi xuồng vào đảo. Họ yêu cầu gặp đại diện của chúng tôi để hỏi han và ghi chép vào biên bản những dữ kiện cần thiết. Họ cũng đi thăm nơi ăn chốn ở của chúng tôi. Sau đó họ rời đảo với một hứa hẹn đầy khích lệ: "Chúng tôi sẽ trở lại gặp các bạn sau." Ðối với chúng tôi, sự hiện diện của họ là một cứu tinh của chúng tôi về cả hai phương diện, một là chắc chắn không bao giờ chúng tôi bị bỏ rơi trên đảo hoang giữa biển cả mênh mông này, hai là kể từ giây phút đó, chúng tôi đã được đặt dưới quyền bảo trợ của chính phủ Thái Lan, ít ra là cũng về mặt an ninh, không còn lo sợ cướp bóc hay hãm hiếp. Trong số chúng tôi đã có người lạc quan nói: "Bây giờ ai đụng đến chúng mình tức là đụng đến luật pháp của nhà nước Thái. Chẳng ngư phủ nào lại dại dột đi làm chuyện đó." Trên căn bản lạc quan ấy, chúng tôi lại được sống qua một đêm an lành nữa, mọi người vui vẻ trò chuyện bên đống lửa đốt cao, có thể nói đó là đêm an lành cuối cùng mà chúng tôi được sống trong chuỗi ngày còn lại sau này ở trên đảo. Bởi vì sau đó mòn mỏi từng ngày, từng giờ, chúng tôi đỏ mắt trông chờ chiếc tàu Hải quân mang số 15 quay trở lại như đã hứa nhưng họ vẫn biệt tăm. Cho đến bây giờ chúng tôi cũng không thể hiểu nổi thái độ bỏ rơi một cách phũ phàng đó của họ. Làm sao có thể hiểu nổi khi chúng ta đang sống ở giữa thế kỷ 20 này trong một quốc gia có truyền thống tốt đẹp như quốc gia Thái. Nhưng thực sự là chúng tôi đã bị bỏ rơi. Nếu ngày nay chúng tôi còn sống sót đó là nhờ vị đại diện của cơ quan Cao Ủy Tỵ Nạn của Liên Hiệp Quốc ở Thái Lan đã tổ chức và sắp xếp đưa chúng tôi vào đất liền. Ngay buổi tối của ngày hôm sau chiếc tàu Hải quân đã bỏ đi, chúng tôi bắt đầu nếm mùi của đêm kinh hoàng thứ nhất. Trời vừa chập choạng tối thì một toán ngư phủ Thái Lan võ trang bằng súng trường, búa và dao găm đã đốt đuốc sáng rực ùa vào chỗ chúng tôi nằm. Họ bới tung khắp mọi chỗ, lục soát kỹ lưỡng từng người một, kiếm chác thêm một số quần áo nữa rồi bỏ đi. Toán này vừa ra, toán khác ùa vào, lại lục lọi, lại bới móc, cứ thế tiếp diễn đến quá nửa khuya, tổng cộng riêng trong tối hôm ấy chúng tôi bị ba toán cướp vào lục soát liên tục. Riêng toán cuối cùng sau khi moi móc đã dồn tất cả đàn ông, thanh niên vào hết trong hang đá rồi canh giữ bằng súng ở bên ngoài. Sau đó bọn chúng lùa đàn bà đi một chỗ xa để hãm hiếp. Trong đêm tối của bầu trời đầy sương đêm và gió lạnh chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng của trẻ em la hét khi bị giật ra khỏi vòng tay người mẹ, tiếng kêu khóc van xin thảm thiết của những phụ nữ chân yếu tay mềm. Bọn đàn ông thanh niên chúng tôi chỉ đành cắn răng nghẹn ngào nuốt căm hờn và tủi nhục dưới họng súng để duy trì mạng sống cho tất cả mọi người. Cơn kinh hoàng tột độ đó kéo dài tới gần sáng mới chấm dứt. Những phụ nữ được kéo trở về nằm bết bát trên nền sỏi đá san hô. Nhiều người tấm tức khóc. Nhiều người lả đi trong vòng tay nghẹn ngào tủi nhục của thân nhân. Kiểm điểm lại nhân số, chúng tôi phát hiện thiếu mất một người. Thế là chúng tôi phải cùng nhau đốt đuốc đi tìm. Tiếng la, tiếng gọi hú lên trong vách đá át cả tiếng sóng vỗ vào men bờ nghe hãi hùng và thê thảm đến rợn người. Cuối cùng chúng tôi đã tìm được người bị mất tích nằm bất tỉnh trên mỏm đá ngoài bờ biển, thì ra cô này lúc bị bọn cướp lôi đi đã vùng chạy lên bờ đá cao ở ven biển rồi lao mình xuống nước tự tử, rất may sóng xô mạnh đẩy dạt vào bờ, kẹt vào một hốc đá nằm bất tỉnh.
     Sau đêm đau thương và kinh hoàng đó, chúng tôi bắt buộc phải tổ chức cho phụ nữ đi trốn theo lời căn dặn của những người Việt Nam tới trước. Có nhóm phụ nữ lẻn vào rừng sâu nằm yên chịu trận với mưa gió lạnh lẽo suốt ngày đêm giữa những bụi rậm um tùm đầy rắn rết và bọ cạp, những con bọ cạp chỉ chích nhẹ một vòi là bắp thịt sưng vù lên và nhức buốt lên tới óc. Cũng có nhóm trèo lên núi cao chênh vênh, vách đá trơn trợt để chui vào những bụi cây um tùm, trong số này đã có những người bị trượt ngã xây xát khắp mình mẩy, nhưng rất may không có ai bị rớt xuống bãi biển qua vách đá dựng đứng ở cả hàng trăm thước bề sâu. Nhiều phụ nữ khác chui nhủi vào những mỏm đá ngoài bờ biển ngâm chân suốt ngày đêm trong nước mặn, lúc nào lưng cũng phải khom xuống vì trần đá thấp. Cho đến nay, chúng tôi vẫn không thể hiểu được làm thế nào mà những phụ nữ yếu đuối như thế lại có thể chịu trận trong những điều kiện thảm thương đó trong suốt 18 ngày liền còn lại trên đảo. Chỉ biết tối hôm cuối cùng được cứu ra, hầu hết bị ngất xỉu và phải mất một thời gian khá lâu mới cử động lại được như bình thường. Nếu như thảm kịch đó kéo dài thêm một thời gian ngắn nữa, chắc chắn sẽ có người bại liệt.
     Công việc tiếp tế cháo loãng (khẩu phần cho một người mỗi bữa là một chén nhỏ) cho đám phụ nữ đi trốn đều do đàn ông thanh niên phụ trách. Nhưng biện pháp đi trốn như vậy không phải là nơi nào cũng an toàn. Những ngư phủ Thái lan quanh vùng hầu như đều rất thông thạo địa thế ở trên đảo vì thế trong những ngày kế tiếp họ thi nhau đi lùng sục cả ban  ngày lẫn ban đêm. Nhiều ổ trốn tránh đã bị phát hiện và những phụ nữ đã bị lôi ra đánh đập và chịu đựng những cuộc hãm hiếp tập thể có khi lên đến cả chục tên cùng một lúc. Nhiều tên có máu bạo dâm đã vừa hành lạc vừa đánh đập phụ nữa đến ngất xỉu, có người bị chúng đấm liên hồi vào bụng đến nỗi bây giờ hãy còn bị chấn thương. Trong tình cảnh hãi hùng đó, chúng tôi phải thay đổi chỗ ẩn núp cho phụ nữ luôn luôn bằng cách đưa họ vào rừng sâu hơn, leo trên núi cao hơn, công việc tiếp tế hàng ngày vì thế mỗi lúc mợt cam go hơn, có một chỗ xa nhất chúng tôi đã phải vừa đi vừa về mất hết nửa. Nhưng sự vất vả đó không thấm thía gì so với những nỗi gian truân mà các phụ nữ phải chịu đựng khi đi trốn. Ðói, lạnh, mưa gió có khi rả rích suốt đêm, quần áo ướt đẫm hàng tuần lễ không một lúc nào khô tráo, đã thế nỗi lo sợ bị cướp phát hiện, nỗi kinh hoàng về đêm nghe tiếng sột soạt trong bụi, có thế rắn, rết, cũng có thể là những đám chuột rừng đông nhung nhúc thường hay bò ra từng đàn đi lục lọi đồ ăn ở khắp mọi nơi. Kinh khủng nhất là những con rết trên núi cao, con nào con nấy to gần bằng cái đũa cả để ghế cơm hàng ngày. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã đủ rợn người, vậy mà những phụ nữa của chúng tôi đã thực sự nằm giữa rừng sâu trong bóng tối âm thầm lạnh lẽo với đủ loại sinh vật kinh tởm bao quanh, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Trong khi số phận đàn bà phải chịu trăm cay nghìn đắng như thế thì đàn ông, con trai cũng không tránh được những nỗi hiểm nguy. Hàng đêm chúng tôi không bao giờ được ngủ yên một giấc cho tới sáng, có khi là trời thường xuyên đổ mưa 3, 4 trận, phải chạy đi tìm gốc cây ẩn núp (chúng tôi ngủ ngoài trời) nhưng điều đó không đáng kể bằng sự thường xuyên chúng tôi bị những toán cướp soi đèn vào mặt mấy lần mỗi đêm để lùng tìm phụ nữ. Có những người bị chúng lôi ra đánh đập để tra khảo bắt chỉ chỗ trốn của phụ nữ, cũng có người đã bị chúng xiết cổ bằng dây thừng đến rướm máu để bắt cung khai kẻ nào còn cất dấu vàng hay đô la. Thê thảm nhất là một trường hợp vì muốn bảo vệ tiết hạnh cho người thân, có người đã bị chúng dùng búa rìu bổ vào đầu đến bể trán rồi xô xuống vách đá ngoài bờ biển, nhưng rất may không chết. Một ông già mang mấy chiếc răng vàng ở hàm trên đã bị chúng dùng dao nậy ra lấy vàng, đau đớn đến ngất xỉu. Nói chung trong suốt khoảng thời gian còn lại sống trên đảo không một ngày nào chúng tôi không phải trải qua những cơn kinh sợ hãi hùng cả ngày lẫn đêm. Bởi vì tàu đánh cá thì đông, toán này đi toán khác tới, nhất là những hôm biển động họ đậu đen nghẹt quanh lối vào bãi biển ở trên đảo. Có những lần chúng tôi đếm được trên dưới 40, 50 chiếc. Tất nhiên không phải là tàu nào cũng đưa ngư phủ vào đất liền quấy nhiễu. Nhưng chỉ cần một vài tàu thôi cũng đủ gieo rắc cho chúng tôi biết bao tủi nhục, kinh hoàng. Trong cơn tuyệt vọng cùng cực đó, chúng tôi chỉ còn biết cầu nguyện và chờ trông con tàu hải quân bữa trước trở lại cứu vớt chúng tôi ra khỏi địa ngục hãi hùng. Nhưng càng trông càng đỏ mắt, trong thâm tâm chúng tôi, nỗi tuyệt vọng bị bỏ rơi trên hoang đảo bắt đầu nhen nhúm và ngày càng trở nên rõ ràng sâu đậm hơn. Chúng tôi bắt đầu cảm thấy thấm thía cái ý nghĩa chua xót và hãi hùng của cuộc sống không có ngày mai với số lương thực ngày càng cạn dần và cơn mỏi mệt, rã rời vì vẫn phải thường trực đối phó với những sự sách nhiễu, lùng sục của các ngư phủ cả ngày lẫn đêm.
 Ngày 8-11-79, thêm một tàu tị nạn nữa được ngư phủ Thái lan đưa vào đảo, tổng số 21 người, bị tàu Thái Lan quăng xuống biển chết đuối ngoài khơi một người, nên chỉ còn 20 người. Qua ngày hôm sau, 9-11, lại thêm một tàu 37 người Việt Nam được đưa vào bờ. Rồi tới ngày 15-11, một tàu tị nạn thứ tư tới hoang đảo với tổng số 34 người, vì bị tàu đánh cá xô họ xuống biển cách xa bờ một cây số nên có 16 người bị chết đuối, trong đó có 4 phụ nữ và 3 trẻ em. Số 18 người sống sót bơi được vào bờ chưa kịp nghỉ ngơi, phụ nữ đã bị lôi đi hành hạ ngay, thật dã man và mọi rợ không thể tưởng tượng được. Qua ngày 16 tháng 11 có một xác thanh niên 19 tuổi được sóng đánh xô vào vách đá, mọi người xúm lại vớt lên và làm một đám tang giản dị. Thi hài được bỏ vào một túi nylon duy nhất còn lại trên đảo và đặt trên một tấm ván có 4 người khiêng. Nhiều người đi sau cầu kinh lâm râm. Một cái hố sẵn có ở gần đó được dùng làm huyệt: Sau này, chúng tôi được biết ngay cái hố đó đã chôn 4 xác trẻ em từ những tàu thuyền tới trước. Xác chết được đưa xuống hố và được lấp kín bằng đá sỏi san hô. Ðau thương đã cùng cực rồi nên không còn ai bật được ra tiếng khóc, chỉ thấy những giọt lệ nghẹn ngào rưng rưng qua khóe mắt. Vài hôm sau, mùi tử khí bốc lên qua khe đá sỏi đưa lên nồng nặc, khiến cho các phụ nữ trốn ở một bụi rậm gần đó phải đi tìm một địa điểm mới. Tình trạnh này nếu kéo dài, bệnh tật chắc chắn sẽ lan tràn nhưng rất may cho đến khi đó, trong tổng số cả 4 tàu bị kéo vào đảo gồm tổng cộng 157 người, chưa có ai đau nặng, trừ một thiếu nữ ẩn núp trong bụi rậm bị ngư phủ tưới dầu đốt rụi nên cháy phỏng lưng, một thanh niên leo vách đá bị té rách đầu, và một đàn ông bị ngư phủ Thái Lan chém bể trán và xô xuống vách đá xây xát hết mình mẩy. Trong hoàn cảnh cực kỳ bi đát đó, chúng tôi không ngưng cầu mong cho số phận của mình không bị thế giới bên ngoài bỏ rơi, mặc dù trong thâm tâm sâu kín của từng người nỗi tuyệt vọng ngày một gia tăng. Ðiều lo ngại nhất là vấn đề lương thực. Chúng tôi đã bắt đầu ăn tới lá cây rừng phụ thêm vào một chén cháo không đủ no. Một vài người đào được củ nứa phải ngâm nước biển 4, 5 ngày cho ra hết chất nhớt, tuy vậy lúc luộc lên ăn vào, cổ và miệng vẫn ngứa như bị bào. Một vài người lo lắng mất ngủ có thể hái lá vông luộc ăn thay cho thuốc an thần. Có nhóm kiếm được lá bình bát đem luộc ăn thay cho rau cũng rất mát. Về loài vật thì ai may mắn bắt được sẽ có thể ăn đủ thứ. Chuột, dơi (loài dơi mình to như một con mèo nhỏ), hào và rết, những con rết dài trên 30 phân, đem nướng lên và được khen ngon như thịt gà. Có một lần anh em đi tắm biển phát giác được một con vít (giống như con rùa biển) rất lớn, bèn xúm lại kéo lên bờ làm thịt. Xé ra cũng có trên dưới 100 ký thịt và hàng ngàn trái trứng. Thịt đem kho, trứng đem luộc, đó là lần may mắn duy nhất kiếm được thịt trong những ngày sống trên đảo.
     Cũng trong ngày 15-11, chúng tôi phát hiện một trực thăng bay qua đảo. Mọi người xô ra vẫy gọi, nhưng tiếc thay họ đã bay xa. Tình thế tưởng như không còn hy vọng gì thì hai hôm sau họ trở lại, đổ xuống bãi biển cho chúng tôi gạo, cá khô và thuốc men. Chúng tôi mừng rỡ như những người được tái sinh. Thế giới bên ngoài đã biết đến chúng tôi. Chúng tôi đã không bị hoàn toàn bỏ rơi trong những nỗi gian khổ, nhục nhằn, kéo dài từng ngày, từng giờ, nhất là về phía các phụ nữ, chúng tôi thấy rõ họ đã kiệt sức sau bao nhiêu ngày đêm bị hành hạ và trốn chui trốn nhủi trong những điều kiện hết sức hãi hùng và thê thảm. Việc chúng tôi được tiếp tế, các ngư phủ Thái Lan đều nhìn thấy rõ. Chúng tôi hy vọng rằng họ đã biết chúng tôi được thế giới bên ngoài bảo trợ thì mọi hành động man rợ của họ sẽ chấm dứt. Nhưng đó chỉ là điều chúng tôi suy luận, trong thực tế thì trái lại, có những toán ngư phủ mới đến, lại sùng sục dữ dằn hơn bao giờ hết. Họ lục lọi để kiếm chác thêm ít quần áo đã xơ xác của chúng tôi, lấy đi từng cái áo mưa rách, từng cái áo len của trẻ con, và phụ nữ nào mệt mỏi quá không đủ sức đi trốn nữa phải bò về thì lại bị tiếp tục hãm hiếp. Có người bị cả ngày lẫn đêm. Nhưng điạ ngục kinh hoàng đó chỉ kéo dài thêm đúng một ngày nữa là chấm dứt. Buổi chiều ngày 18-11 nhóm người tiếp tế cho chúng tôi bằng trực thăng hôm trước nay trở lại bằng một tàu tuần của Hải quân.
     Chúng tôi được biết đó là cơ quan HCR của Liên Hiệp Quốc ở Thái Lan do ông Theodore G. Schweitzer III là đại diện. Ông Schweitzer cặp đảo của chúng tôi cùng với một bác sĩ mang theo dụng cụ y khoa và thuốc men. Trong lúc các người bệnh được đưa lại băng bó, chích thuốc, thì chúng tôi đưa ông Schweitzer đi thăm một số địa điểm ẩn náu của phụ nữ, có người nghe tin được cứu đã tự động ra về. Có người trốn dưới hang sâu phải chờ chúng tôi tới kéo lên. Chính ông Theodore Schweitzer đã chứng kiến cái cảnh chúng tôi lôi từng phụ nữ từ khe đá lên mặt đất. Ai nấy nhìn thấy ánh sáng mặt trời đều ngất xỉu đến nỗi chính ông Theodore Schweitzer cũng phải xúc động quay đi không dám nhìn. Ống kính máy ảnh của ông đã thu được nhiều tài liệu quý giá: Cảnh kéo phụ nữ từ dưới khe đá sâu, cảnh một nơi ẩn náu của phụ nữ giữa một bụi cây rậm rạp, giữa rừng sâu, cảnh một bụi cây bị ngư phủ Thái tưới dầu đốt cháy xém mà lần đó đã làm phỏng nửa mảng lưng của một thiếu nữ trong nhóm chúng tôi, cảnh nấm mồ thô sơ phủ bằng đá san hô không có được một tấm mộ bia, và biết bao nhiêu khuôn mặt hốc hác, sợ hãi kinh hoàng khác đã được thu vào ống kính. Trước tình cảnh cùng cực của chúng tôi, ông Schweitzer đã an ủi, khích lệ chúng tôi rất nhiều, ông tuyên bố mọi sự hãi hùng từ nay sẽ chấm dứt. Chúng tôi vô cùng xúc động và nhân đấy, nhân danh nhóm tổng số 157 người của 4 tàu tỵ nạn được cứu khỏi đảo Kra ngày 18-11-1979 chúng tôi xin ngỏ lời tri ân ông Theodore Schweitzer và toàn thể nhân viên trong phái đoàn LHQ đã theo ông tới đảo. Sự tận tâm và sốt sắng của quý vị đã thể hiện một cách cao quý tinh thần của bản tuyên ngôn quốc tế nhân quyền của Liên Hiệp Quốc. Trong phạm vi quyền hạn và trách nhiệm của quý vị, những việc mà quý vị đã làm được cho chúng tôi kể từ ngày mà chúng tôi được phát hiện, đã là những việc hữu hiệu, nhanh chóng và cần thiết nhất, chúng tôi nghĩ rằng dù có ai sốt sắng và tận tụy cách mấy cũng khó có thể hành động được hữu hiệu hơn như thế. Hiện nay chúng tôi đang ở tại quận Pakpanang, chờ làm thủ tục trước khi được đưa về trại tỵ nạn Việt nam ở Songkhla. Trong thời gian chờ đợi này, chúng tôi không quản ngại bất cứ vì lý do gì, đã mạnh dạn lên tiếng tố cáo trước pháp luật của nhà nước Thái Lan, trước cơ quan HCR của Liên Hiệp Quốc về những sự chà đạp man rợ của một số ngư phủ Thái Lan đã dành cho chúng tôi, nhất là đối với các phụ nữ trong suốt 21 ngày chúng tôi sống trên đảo Kra. Ðau thương nào rồi cũng trôi qua, thời gian sẽ là liều thuốc xoa dịu mọi nỗi tủi nhục và đau buồn. Chúng tôi rất muốn áp dụng lời dạy của Phật Thích Ca là oán chỉ nên cởi chứ không nên thắt. Nhưng ở đây vấn đề không phải thuộc khía cạnh của triết lý về đời sống mà là vấn đề an toàn của những người tỵ nạn Việt nam đi sau chúng tôi sẽ còn dịp trôi dạt theo lộ trình mà chúng tôi đã đi qua. Chúng tôi hy vọng rằng sự tố cáo của chúng tôi trước lương tâm và dư luận thế giới về chuyến đi hãi hùng này sẽ làm cho chính phủ Thái Lan lưu tâm hơn nữa về tình trạng hãm hiếp và cướp bóc mà theo đồn đãi thì nhiều ngày nay đã xẩy ra, nhưng bây giờ mới có nhân chứng cụ thể. Chúng tôi hy vọng răng sự tố cáo của chúng tôi sẽ tạo cơ hội cho các cơ quan có thẩm quyền quốc tế như HCR của Liên Hiệp Quốc, Hội Hồng Thập Tự quốc tế, Hội Bảo Vệ Nhân Quyền quốc tế tìm được những biện pháp hữu hiệu để bảo vệ nhân phẩm và tính mạng của những người tỵ nạn đi sau không còn bị rơi vào hoàn cảnh cực kỳ bi đát như chúng tôi nữa.
      Và sau cùng, chúng tôi cũng hy vọng rằng sự tố cáo của chúng tôi sẽ tạo được dư luận ảnh hưởng đến bạn bè thân nhân còn ở Việt Nam hay đã ra ngoại quốc, để mọi người cùng bảo nhau thận trọng hơn nữa trong lộ trình đi tìm tự do qua ngã Thái Lan, tốt hơn hết là nên tìm con đường khác và trong trường hợp không thể đừng thì không bao giờ nên mang theo phụ nữ.
     Tự do là điều vô cùng cao quý. Cuộc hành trình tìm về tự do nào cũng phải trả giá. Chúng tôi mong mỏi với những kinh nghiệm bằng máu và nước mắt của chúng tôi khi được phổ biến tới những người đi sau thì cái giá nếu họ có phải trả cũng sẽ không phải là cái giá quá đắt.
Pakpanang ngày 24 tháng 11 năm 1979
NHẬT TIẾN
(trích trong cuốn Hải Tặc Trong Vịnh Thái Lan,
Ủy Ban Báo Nguy Giúp Người Vượt Biến, San Diego, 1981)

KẾ HỌACH CỦA HÒANG GIAN HÙNG LÀ ĐẤU TRANH TỪNG PHẦN- PHẦN ĐẦU TIÊN LÀ ĐỐI THỌAI TRỰC DIỆN HẬU MÔN NGUYỄN THANH SƠN- NẾU THÀNH CÔNG SẼ ĐẤU TRANH MUA HẾT PHÂN TƯƠI CỦA VC THÌ MÌNH TRỞ THÀNH ĐỘC QUYỀN KHÔNG BÁN PHÂN TRONG NƯỚC NỮA LÀ VIỆT CỘNG KHỦNG HỎANG VÀ SỤP ĐỔ NGAY- NẾU KHÔNG XONG SẼ ĐƯA VỢ VỀ LÀM HỘ LÝ FREE./- Mt68



On Friday, November 29, 2013 9:49 PM, Van-Tam Pham <phamvantam72@gmail.com> wrote:

Kính thưa tác giả Chưn Đất:

Đọc bài của ông, tôi nhờ buội hội luận giữa Ls. Hoàng Duy Hùng và ông Nguyễn Đạt Thịnh trên Đài Sài Gòn Radio 900 AM cách đày và năm. Nội dung như sau:

Ông Dương Phục hỏi Ls. Hoàng Duy Hùng: "Tại sao trước ông Ls. Hùng cương quyết dùng bạo lực chống VC mà nay lại đổi sang phương thức bắt tay đối thoại với VC? Dân chúng cho rằng ông phản bội, ông nói sao?" 

Ls. Hùng trả lời: "Tôi đi đấu tranh hơn 25 năm. Tôi từng bị VC bắt bỏ tù biệt giam 16 tháng. Tôi từng về VN với ý định đặt bom giật sập tượng Hồ Chí Minh. Nhưng sau khi giật sập tượng Hồ Chí Minh thì là gì? Có người chết, anh em ở tù, ai chịu trách nhiệm, rồi sau đó có giải quyết được vấn nạn của đất nước? Tôi không thấy có câu trả lời nên tôi từ bỏ. Tôi thấy chúng ta không đủ sức mạnh vũ lực để lật Cộng Sản thì tôi thay đổi sang phương thức ôn hòa đối thoại đấu tranh từng phần. Tôi thay đổi cho riêng tôi nhưng tôi không ép buộc bất kỳ một ai phải theo con đường của tôi. Đấu tranh thì mỗi người mỗi cách miễn sao trăm sông đều đổ ra biển cả, đừng vì khác biệt sách lược và chiến thuật mà lại chống đối lẫn nhau." 

Ông Dương Phục hỏi ông NĐT: "Niên trưởng NĐT nghĩ sao quan niệm này của Ls. Hùng?" 

Ông NĐT trả lời: "Tôi không thích CS. Không thích thì tôi không chơi. Không chơi thì không đối thoại. Ai đối thoại với VC thì tôi đánh. Thế thôi." 

Ls. Hùng hỏi lại ông NĐT: "Vậy xin ông NĐT cho biết sách lược nào hữu hiệu nhất để đấu tranh chống VC?" 

Ông NĐT trả lời: "Không chơi với VC." 

Ls. Hùng nói: "Không chơi với VC thì dễ rồi, nhưng đấu tranh thì phải tính toán cơ hội thành công. Đấu tranh thì phải đặt lý trí trên cảm tính. Không chơi với VC mới chỉ là cảm tính, mà chỉ dựa trên cảm tính thì không dễ gì có kết quả mà nhiều khi còn phản tác dụng như câu 'nhiệt tình cộng với sự ngu dốt là phá hoại.' Để tính toán sự thành công thì có nhiều con đường, cả con đường nhẫn nhịn, nuốt nhục. Vì đất nước mà hy sinh nuốt nhục thì không có gì hỗ thẹn. Đấu tranh mà được người ta khen là yêu nước thì còn dễ. Đấu tranh mà bị người ta hiểu lầm gán ghép cho biết bao tôi nào là theo Cộng, thân Cộng, tay sai Cộng, Việt gian, phản bội, phản quốc, mà vẫn kiên trì tranh đấu vì biết mình làm gì và làm vì Tâm cho Mẹ Việt Nam không có chút tư lợi thì đó mới là đấu tranh thiệt. Nếu nói không muốn chơi với VC thì tôi là người đầu tiên không muốn chơi với VC. Nếu có khả năng vũ lực lật đổ CS thì tôi là người đầu tiên sẵn sàng dùng vũ lực lật CS. Nhưng không có khả năng vũ lực lật CS thì liệu cơm gấp mắm. Tôi sẵn sàng bị mang tiếng là thân Cộng để đứng gần Cộng Sản tìm cách đối thoại với mong muốn giành dân lấn đất từ từ vận động VC, vì áp lực của cả quốc tế, chấp nhận Lộ Trình Dân Chủ. Đó là Cách Mạng Trắng. Ai ghét tôi cũng cám ơn và ai thương tôi cũng cám ơn." 

Ông NĐT trả lời: "Thì ông cứ làm điều ông muốn và tôi sẽ chống đối. Tôi không chơi với VC và tôi chống những ai chơi với VC. Đó là sách lược của tôi, thế thôi."

Nghe Ls. Hùng trả lời với ông NĐT trên đài, từ đó tôi ủng hộ Ls. Hùng và tôi nghĩ rằng Cách Mạng Trắng của Ls. Hùng là sự quyết tâm đấu tranh cho đất nước sớm có Tự Do & Dân Chủ trong một bối cảnh mới của thời đại. Không biết ý nghĩ của tôi có giống tác giả Chưn Đất hay không?

PVT

TRUNG CỘNG ĐANG CHỜ B52 MỸ GIẢM GIÙM DÂN SỐ - NHƯNG CON THỎ MỸ KHÔNG CÓ ĐỦ BOM CỦ CẢI ĐỂ NÉM XUỐNG BEIJING./- Mt68

TRUNG CỘNG ĐANG MUỐN GÌ?- muốn ăn bom B52 chứ muốn gì !!!
tka23 post

Việc Trung cộng tuyên bố thành lập Vùng xác định phòng không bao gồm các khu vực tranh chấp ở Hoa Đông làm căng thẳng khu vực leo thang và khiến nhiều người nghĩ đến chiến tranh.
Vùng xác định phòng không (ADIZ) mà Trung cộng đưa ra gồm không phận bên trên phía quần đảo Senkaku/Điếu Ngư tranh chấp với Nhật. Cộng đồng quốc tế đã phản ứng với điều này, nhất là Nhật và đồng minh Mỹ.
Ngoài các tuyên bố chính thức từ Ngoại trưởng Nhật Fumio Kishida và Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Chuck Hagel, hôm qua, hai máy bay quân sự Mỹ đã bay quanh khu vực đảo tranh chấp trong sự thách thức trực tiếp cái gọi là ADIZ.
“Chúng tôi đã tiến hành các hoạt động ở Senkaku", người phát ngôn Mỹ Steve Warren nói (ông sử dụng tên gọi của Nhật với quần đảo tranh chấp). Mỹ đã điềuđộng  máy bay mà không cần tuân thủ quy định phải khai báo nhận diện của Trung cộng. “Chúng tôi tiếp tục làm theo các thủ tục thông thường của mình, mà không cần phải nộp kế hoạch bay, liên lạc radio hay đăng ký tần số", Warren nhấn mạnh.
Sự kiện thành lập ADIZ đã đổ thêm dầu vào chảo lửa căng thẳng xung quanh vấn đề tranh chấp lãnh thổ giữa Trung cộng  và một số nước láng giềng. Mới đây, một trang báo ủng hộ chính phủ của Trung cộng có tên Weweipo đã đưa ra bài mô tả về "các cuộc chiến tranh Trung cộng  chắc chắn phải đối đầu trong 50 năm tới". Bài báo về că bản dự đoán hầu hết các tranh chấp biên giới hiện tại của Trung cộng  cuối cùng sẽ dẫn tới chiến tranh gồm:
Biển Đông (2025-2030): Theo bài báo mô tả, sau "sự trở lại" của Đài Loan, "các nước Đông Nam Á sẽ run rẩy". Nó sẽ tạo đà phía sau cho các cuộc đàm phán "chiếm lại" các đảo ở Biển Đông mà các nước Đông Nam Á tuyên bố chủ quyền.
Nam Tây Tạng (2035-2040): Mặc dù Trung cộng  và Ấn Độ chia sẻ đường biên giới dài dọc theo khu vực tây nam của Trung cộng , nhưng dãy Himalaya mà Trung cộng  vẫn gọi là "Nam Tây Tạng" vẫn là điểm nóng tranh chấp chính giữa hai người khổng lồ. Bài báo đề xuất "chiến lược tốt nhất cho Trung cộng  là kích động sự tan rã Ấn Độ, biến nước này thành nhiều quốc gia nhỏ để "Ấn Độ không đủ lực đối phó".
Hoa Đông (2040-2045): Đây không còn là điều bất ngờ. Tờ báo khẳng định rằng, nhóm đảo tranh chấp Hoa Đông thuộc về Trung cộng , rằng xung đột khó xảy ra cho tới năm 2040. Tuy nhiên, một số học giả khác lại cho rằng, cuộc chiến giữa Trung cộng  và Nhật, có khả năng cả Mỹ, có thể xảy ra sớm hơn.
"Ngoại Mông” (2045-2050): Bài báo thừa nhận, mặc dù ở thời điểm hiện tại có không ít người Trung cộng  ủng hộ thống nhất Ngoại Mông nhưng cho đây là ý tưởng chưa thực tế. (Ngoại Mông từng là một tỉnh của nhà Thanh. Lãnh thổ của tỉnh này gần tương ứng với nước Mông Cổ hiện nay). “Nếu Ngoại Mông có thể trở về Trung cộng  một cách hòa bình, thì đó là kết quả tốt nhất, nhưng nếu Trung cộng  gặp sự can thiệp hay cản trở của nước ngoài, thì cần phải chuẩn bị hành động quân sự", bài báo lập luận.
- “Thu hồi vùng lãnh thổ bị Nga chiếm” (2055-2060): Bài báo công nhận về quan hệ tốt đẹp giữa Trung cộng  và Nga hiện tại, nhưng nhấn mạnh rằng "Trung cộng  không bao giờ quên đất đai mất vào tay Nga trong các thế kỷ trước. Khi cơ hội đến, Trung cộng  phải giành lại".

Thái An