Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.

Friday, 30 September 2022

GIỐNG NHƯ HÀNG TRĂM NGÀN CHUYỆN VIỆT CỘNG MÓC NỐI , GÀI BẪY KHÁC- ĐƯA ĐẾN MIỀN NAM SỤP ĐỔ VÌ NỘI TUYẾN BAO CHE CHO THÂN NHÂN CÙNG KHẮP TỔ CHỨC CÔNG QUYỀN CỦA VNCH./-TC Lãnh
______________

Cũng Một Chuyến Bay

Trời về chiều, sân bay Đà nẵng thật oi bức, tuy là vùng biển nhưng gió thổi vẫn mang theo hơi nóng, đẩy những hạt cát nhỏ li ti bay vương vãi trên mặt xi măng trắng đã ngả mầu của bến đậu. Chiếc máy bay mầu xám quân đội độc nhất còn lại, cô đơn, kiên nhẫn đợi chờ như chấp nhận chuyến bay muộn màng nhất trong ngày. Khách đón tầu, dăm ba anh lính về phép, còn lại đa số là gia đình quân nhân. Họ đã chờ gần hết ngày, nay mới được thông báo sửa soạn lên đường. Tôi theo đám đông, xếp hàng ba tiến tới chiếc phi cơ bốn máy. Lòng hớn hở như hòa mình với cơn gió nhẹ ngập tiếng cười đùa của vài ba thiếu nữ đang líu lo phía trước. Gió làm bay những tà áo mầu thướt tha, vô tình đã làm nhẹ bớt đi cái vẻ khô khan của chuyến bay quân sự cuối ngày.Phi hành đoàn, toàn những sĩ quan trẻ. Họ thông báo sẽ không bay thẳng về Saigon mà phải ghé qua Ban Mê Thuột lấy thêm hàng. Một chuyến bay vừa chở khách vừa chở hàng, đối với những người thường xuyên dùng phương tiện này để di chuyển, cũng chẳng phải là chuyện lạ. Cái bực bội, bồn chồn lo âu ngồi chờ đợi từ sáng đến xế chiều, nay mới được lên tầu, nhiều người đã thở ra nhẹ nhõm, hầu như đã được trút bỏ được gánh nặng trên vai để bước chân nhẹ nhàng hơn tiến đến con tầu mong đợi. Phi cơ sẽ ghé qua một trạm khác nữa rồi mới được thong dong về nơi đã định, đối với tôi phi cơ ghé đâu cũng được, có ghé qua dăm ba cái trạm nữa cũng chẳng sao, vì tôi biết chắc chắn thế nào rồi tôi cũng có mặt tối nay tại Saigon trước giờ giới nghiêm.
Phi Trường Đà Nẵng trước 75 – Photo: 36hQuanh tôi, trong đám những người vừa quen nhau đang xếp hàng lên tầu, có những bộ mặt thật hân hoan và những mẩu chuyện vui được kể, đặc biệt nhất, từ các anh quân nhân đi phép. Chính vì quyền lợi của họ mà hôm nay tôi được đi ” ké” . Tôi không biết họ được nghỉ bao nhiêu ngày phép, nhưng biết chắc là họ đã bị thiệt thòi, mất đi một ngày dài chờ đợi nơi phi trường. Lạ một cái, chiếc phi cơ này đã có mặt từ trưa tại sân bay nhưng không hiểu vì lý do gì mà mãi đến tận giờ này mới được cất cánh. Hỏi cho vui chứ thật tình tôi chẳng thắc mắc gì cho lắm vì biết mấy ông phi công có đi sớm về trưa thì bao giờ cũng có lý do chính đáng của họ. Đối với tôi những gì dính dáng tới lính đều là bí mật quân sự, chẳng nên thắc mắc cho bận tâm. Vả lại sự chậm trễ đó nếu do mấy cái chuyện riêng tư của các chàng phi công, thì lại càng không nên nói. Họ còn trẻ, làm sao tránh được những cuộc vui bất chợt ùa tới.

Tôi là người khách đi quá giang không nên đòi hỏi quá mức, vì thế có lẽ tôi là người hành khách được hạnh phúc nhất trong chuyến bay này.Tôi thỏa mãn vì tự dưng tiết kiệm được tiền vé trong lúc phương tiện di chuyển thật khan hiếm. Vé chợ đen lên cao mà dẫu có tiền cũng chưa chắc mua được sớm. Vé ” chùa” của người “anh họ bất đắc dĩ”, đã dành cho tôi một ngân khoản không phải là ít. Số tiền đó tôi có thể rong chơi cả tuần lễ với phong cách của một công tử con nhà giàu. Tôi hăng hái, xách hành trang lên tầu lòng rộn ràng. Người lính không quân đóng cửa lên xuống, kiểm soát lại rất cẩn thận rồi men theo từng dẫy ghế, nhắc nhở hành khách khóa lại dây an toàn.

Chiếc máy bay lững thững bò ra sân, rồi tiếng thử máy ồn ào, theo thứ tự từng động cơ một, thi nhau gầm thét như thị oai, làm rung nhẹ đôi cánh sắt. Tôi nín thở chờ đợi cái giây phút căng thẳng sắp tới lúc tầu cất cánh dời phi đạo. Tôi mường tượng lúc bấy giờ, trên sân bay thẳng tắp, con tầu như một mãnh hổ hung dữ, với cặp mắt đăm đăm, nhún vai, phẩy đuôi trước khi dồn toàn lực, phóng vào con mồi ngon đã được rình rập từ lâu. Rồi tầu chuyển mình, cả bốn động cơ ở vị thế tối đa, đẩy con tầu lao vụt về phía trước. Tôi thấy lâng lâng và hình như có cả tiếng xào xạc của bánh xe đang chuyển động phía dưới bụng, mỗi lúc một dồn dập hơn hòa với tiếng máy, tạo thành một hợp âm ngộp thở. Tiếng xào xạc ấy nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút, chỉ còn lại tiếng động cơ. Tôi biết tầu đang lên cao và dường như tiếng máy nổ cũng đỡ khô hơn trước.

REPORT THIS AD

Tầu bắt đầu dời xa thành phố và tôi cũng xa dần những kỷ niệm đã vun đắp trong ba năm dài lập nghiệp tại đây. Xóa bỏ tất cả những cố gắng của tôi đã tạo cho được một tiệm thuốc tây đúng tiêu chuẩn. Cái hăng say của một dược sĩ mới ra trường, bên một mối tình nóng bỏng mà Nga đã dành riêng cho tôi. Ngày ấy, tôi đã chấp thuận về đây, quê nàng, để khai thác một tiệm thuốc, chờ ngày chính thức hỏi nàng làm vợ.

Hơn ba năm trời đeo đuổi, bây giờ tôi mới nhận chân được sự thật. Tôi đã vô tình trở thành một trung tâm phân phối thuốc trụ sinh ngoài ý muốn. Khách hàng thực sự chỉ có trên đầu ngón tay nhưng người trong ” họ hàng chòm xóm” nhà nàng là một con số đáng kể. Nga nhiều lần thỏ thẻ giải thích với tôi về sự kiện này ” …thôi anh hãy giúp họ đi, cho họ có cơ hội buôn bán kiếm chút ít tiền sống qua ngày” . Cái lý do thật tốt đẹp và tôi đã nghe lời nàng vả lại tôi cũng muốn tạo một chút cảm tình với họ hàng bên nhà vợ tương lai. Việc cung cấp ấy không khó khăn gì, vì nó trong tầm khả năng của tôi. Sau này, theo nhu cầu của tình hình ngoài chiến trận, sự đòi hỏi thuốc men càng ngày càng tăng. Tôi bắt đầu để ý và có lần hỏi thẳng Nga. Những câu trả lời của nàng không giải tỏa được cái thắc mắc chính đáng của tôi.

Ngày tháng trôi qua, tôi vẫn vui lòng để cung cấp đầy đủ số thuốc, thỏa mãn cho nhu cầu bên gia đình ” nhà ngoại” . Cho đến một ngày, chính cha nàng, ông đến gặp tôi. Ông thuyết phục tôi chuyển hướng để gia nhập vào một trung tâm bào chế thuốc nội hóa tại một địa điểm mật. Tôi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng thì đã quyết định chẳng làm vừa lòng ông bố vợ tương lai được. Bất mãn, ông ra về với nét hằn học hiện rõ trên gương mặt sạm nắng của ông. Tôi linh cảm rồi sẽ có chuyện chẳng lành, ảnh hưởng đến chuyện tình của chúng tôi. Tôi có nói cho Nga biết về việc này. Nghe xong nàng giận dỗi vì lời từ chối quá phũ phàng của tôi đối với cha nàng. Nga đã không nghe lời giải thích của tôi mà trái lại nàng còn cố khuyên nhủ tôi chiều theo ý cha nàng. Theo ông vào bưng hoạt động đó là điều tôi không muốn. Nga vì nặng tình gia đình, bổn phận của một đứa con đối với cha, việc nàng làm không đáng trách. Tôi thông cảm điều ấy nhưng vẫn phải khước từ với nàng.

REPORT THIS AD

Sau khi tìm mọi cách dẫn dụ, rồi tuyệt vọng vì không lay chuyển được lập trường cứng rắn của tôi. Không thực hiện được dự định mà nàng đã có từ lâu. Nga bất bình và tỏ thái độ miệt thị tôi bằng những lời bất nhã. Tôi chẳng ngờ có ngày như thế này. Nói một mạch cho hả giận xong, Nga vùng vằng bỏ đi. Tôi sững sờ không tin được chính tai mình lại nghe những lời nói quá sỗ sàng ấy phát xuất từ miệng một người con gái mình thương. Hơn ba năm rồi thời gian quá dài để tìm hiểu nhau mà giờ này tôi vẫn chưa tin được những lời nói và hành động đột xuất của nàng nặng đến như thế. Nga xa tôi từ dạo ấy. Còn tôi thì vẫn cố tìm dịp để bắt liên lạc với nàng hầu mong nối lại được tình cũ nghĩa xưa.

Trận chiến bên ngoài càng ngày càng gia tăng, ảnh hưởng đậm đến đời sống của người dân thành thị nhất là vùng Đà nẵng khu tôi ở. Tôi bắt đầu lo lắng, cùng một lúc với những lá thư của bố mẹ tôi càng ngày càng nhiều gởi tới, dục gọi tôi về. Tôi hoang mang, nghĩ đến Nga mà thấy lòng bồn chồn. Trước khi quyết định xa nơi đây, tôi nhất quyết một lần chót tìm mọi cách để được gặp lại nàng. Mỗi khi có người quen của Nga đến mua thuốc, tôi đều hỏi tin tức về nàng, mà tin Nga thì vẫn biệt tăm. Tôi biết họ đã dấu tôi. Tôi nghĩ chỉ có họ mới có thể giúp tôi tìm đến với Nga, và tôi đã nghĩ ra cách để dùng họ. Tôi bắt đầu cắt giảm số thuốc xuất ra. Họ năn nỉ, tôi cũng không chiều lòng họ. Lượng thuốc phân phối càng giảm thì lời năn nỉ càng thảm thiết hơn. Tôi đoán biết sắp đến lúc thành công, sắp đến lúc tôi chẳng cần phải hỏi mà tự nhiên sẽ biết tin về nàng. Tôi hãnh diện mỉn cười đắc thắng với cái thế lợi của mình đang có và ngồi chờ.

Tôi đoán không sai, tôi biết chắc chắn mà. Chuyện phải tới nó sẽ tới và tôi đã có đầu dây mối nhợ để móc nối liên lạc lại với Nga. Người đàn bà quê mùa thường đến lấy thuốc có hứa giúp tôi, và đặc biệt kỳ này có dẫn theo một thiếu niên. Hắn có nước da trắng, thân hình nhỏ và cao dong dỏng đang ở tuổi học trò. Sau khi trả tiền sòng phẳng bà Thái, tên người đàn bà mua hàng, rất mãn nguyện với số thuốc gấp bội tôi trao. Bà Thái nói:ORT THIS AD

-Như đã hứa với ông về tin tức của cô Nga, hôm nay tôi giới thiệu với ông ” cậu Bẩy” . Cậu ấy ở gần chỗ cô Nga làm việc…

Mừng rỡ tôi chẳng đợi người đàn bà dứt lời, tôi quay sang cậu Bẩy hỏi dồn:

-Cô Nga bây giờ ở đâu?

Người thiếu niên nhìn tôi, lắc đầu:

-Em chưa nói được.

Tôi bắt đầu nổi sùng, có lẽ người đàn bà này lừa tôi để tiếp tục có số thuốc lớn khác cho kỳ tới. Tôi hơi lớn tiếng:

-Bà nói lần này có tin của Nga nên tôi mới để cho bà số thuốc như thế, bây giờ lại chẳng có tin tức gì cả như vậy là thế nào?

Bà Thái ôn tồn nhìn tôi, giọng bình tĩnh:

-Tôi có bắn tiếng về cho cô Nga nhưng họ không tin tôi và cho cậu Bẩy đây đi theo để dò tin.

Bà cười nhạt nhìn tôi rồi nói tiếp:

-Họ cũng cần số thuốc gấp đôi kỳ này mong ông cố giúp dùm cho. Cậu Bẩy sẽ thay tôi liên lạc với ông lần tới.

REPORT THIS AD

Tôi nhìn Bẩy dò hỏi. Bẩy gật đầu, xác nhận:

-Lần sau em sẽ mang tin của chị Nga đến cho anh, em còn phải hỏi qua chị ấy xem chị có bằng lòng không đã.

Sau khi bà Thái ra về, trong phòng chỉ còn tôi và cậu Bẩy, tôi khép cánh cửa lại. Thằng Bẩy do dự, nhìn qua phía cửa sổ dò xét, như muốn biết chắc là bà Thái đã đi xa, rồi nó nhìn tôi giọng quả quyết:

-Nếu chị ấy không bằng lòng, em cũng cho anh biết tin mà.

Tôi mừng trong lòng, thấy nó thật dễ thương. Tôi lấy cảm tình với nó, tôi rủ Bẩy đi ăn. Thằng bé thật chất phát, hoan hỉ nhận lời. Tôi đóng cửa tiệm treo bảng đi ăn trưa, lòng phơi phới nghĩ tới khuôn mặt đẹp và nụ cười tươi của nàng.

Một tuần lễ thật dài, đúng hẹn thằng Bẩy đến lấy hàng. Tôi vui vẻ khi thấy nó thấp thoáng ngoài cửa ra vào. Vì số thuốc quá nhiều với tầm vóc của nó. Thằng Bẩy nói với tôi:

-Chiều em quay lại.

Nó nói lý do nó đến vì muốn biết chắn chắn là đã có hàng. Tôi vội hỏi thăm về Nga. Nó trả lời:

-Chuyện dài lắm, chiều nay em sẽ nói hết cho anh nghe, bây giờ em phải đi.


Tôi xoa tóc nó và dặn:

-Nhớ đến sớm nhé.

Nó gật đầu, đi ra phía cửa còn quay lại vẫy tay chào. Tôi có cảm tình nhiều với thằng Bẩy và suốt ngày hôm đó tôi đã ôm chặc niềm vui, nó đã mang đến, trong lòng. Tôi hút gió vài bản nhạc tình, tuy chẳng bản nào được trọn vẹn. Những bản nhạc ngày xưa tôi thích mà đến nay tôi đã quên bẵng đi gần mất một nửa. Cả một ngày dài đi ra, đi vào, tôi ngóng trông thằng Bẩy đến, như hồi còn nhỏ ngóng mẹ về chợ. Thế rồi nó cũng đến vào lúc sẩm tối, mang theo một người khách lạ lớn tuổi hơn nó. Tôi không vui cho lắm vì có người lạ thì làm sao thằng Bẩy dám chuyển tin của Nga cho tôi. Tôi tìm cớ thoái thác hẹn thằng Bẩy sáng mai trở lại đi ăn sáng và lấy hàng luôn. Đang nói tôi nhận thấy phản ứng của người đối diện biến đổi nhanh chóng trên gương mặt, và linh tính cho tôi biết rằng sẽ có chuyện không hay. Người khách lạ nhìn tôi đăm đăm vài giây rồi hất hàm giọng hăm dọa:

-Đừng có giỡn mặt. Hàng đâu?

Tôi đang ngơ ngác trước thái độ vô lễ của hắn rồi liếc qua thằng Bẩy. Thằng bé vẫn tự nhiên dường như nó đã quen với cảnh này. Tôi bắt đầu lo sợ, không biết phải ăn nói làm sao. Người đàn ông lạ để cái túi vải nhỏ nặng trên bàn. Tiếng va chạm như tiếng kim khí với mặt bàn, tôi biết không phải là tiền mua hàng. Tôi còn đang ú ớ chưa biết nói gì thì hắn ta đã chỉ tay về phía cái túi và nói:

-Mạng của mày là ở trong này, khôn hồn thì trao hàng gấp cho tao.

REPORT THIS AD

Ngạc nhiên, mắt liếc nhìn thằng Bẩy, chân tôi run, chập chững đi vào trong kho. Người đàn ông theo sát tôi không dời một bước. Tôi trao vội số thuốc trụ sinh đã được gói sẵn. Hắn nhìn tôi rồi quay sang thằng Bẩy ra lệnh kiểm soát lại trong kho. Hắn thấy cái túi da cũ đựng quần áo dơ của tôi chưa đem đi giặt, treo trên chiếc cột gần đó. Hắn đổ hết quần áo xuống đất rồi liệng cái túi không cho thằng Bẩy, tay chỉ số thuốc trên giá. Thằng bé gật đầu, lùa số thuốc ấy vào cái túi da. Chưa hài lòng vì cái túi vẫn còn trống, thằng Bẩy quay lại phía sau, tiện tay nó gạt nốt số thuốc trên chiếc kệ khác. Nó chẳng cần hiểu đó là loại thuốc gì miễn sao nhét cho đầy cái túi to hơn cả chiều ngang của thân hình nó. Thằng bé nhanh nhẹn quá không hiền lành như lúc nó đi ăn với tôi lần trước. Nhận thấy đã đủ, kẻ lạ mặt kéo tay thằng Bẩy đi ra cửa.

Tôi gọi với:

-Bẩy

Thằng bé giựt mình quay đầu lại. Phản ứng nhanh như chớp, kẻ lạ mặt rút trong mình ra một khẩu súng nhỏ, chĩa thẳng về phía tôi. Hắn tưởng tôi đòi tiền. Mặt mũi tôi tái mét tay run run chỉ về cái túi nhỏ phía bàn, lúng túng nói:

-Ông…để quên…cái túi.

Hắn nhìn tôi cười, hàm răng đen cáu bẩn, giắt khẩu súng vào cặp quần, trong áo, rồi lặng lẽ tiến về phía chiếc bàn. Hắn hé mở cái túi, chìa về hướng tôi. Một trái lựu đạn tôi không biết thuộc lọai nào nằm gọn trong chiếc túi vải mầu nâu cũ. Hắn nhìn tôi rồi nói:

-Cái này đổi cho số thuốc hôm nay.

Nói xong hắn cười rồi kéo thằng bé ung dung ra khỏi cửa tiệm. Hắn đi rồi mà tôi vẫn còn run, ngồi bệt xuống sàn nhà ngồi thở dốc, mấy lọ thuốc rơi rớt vung vãi trên nền xi măng vẫn còn đó. Một hồi sau tôi mới nhận ra là cửa ra vào chưa đóng. Tôi lồm cồm đứng dậy, mệt mỏi đi ra khóa cửa rồi tắt đèn ngồi trong bóng tối thêm một hồi nữa. Tôi đợi bọn họ đi thật xa rồi mới dám ra về, bụng đói nhưng không dám đi ăn. Con đường về nhà hôm nay sao dài hun hút và ánh đèn đường cũng mờ hơn mọi ngày. Tôi đi bộ, lòng lo sợ thỉnh thoảng vẫn phải cẩn thận, dón dén liếc lại phía sau coi chừng. Đi được già nửa đường tôi mới chợt nhớ đến cái túi nhỏ mầu nâu còn để lại tại bàn. Khi đóng cửa trong bóng tối tôi đã vội vã không kiểm soát lại như mọi ngày. Do dự một hồi, tôi quyết định quay lại đem nó vứt vào một lỗ cống công cộng gần nhà.

Những tháng ngày sau đó tôi sống trong tình trạng không an toàn, lo sợ cho công việc làm ăn của tôi. Thật nguy hiểm nếu còn muốn bắt liên lạc lại với Nga. Sau một tuần lễ suy đi tính lại, tôi quyết định bán rẻ cơ sở làm ăn. Tôi không dám đăng báo, sợ bứt dây động rừng. Nghĩ ngợi gần tuần lễ rồi chợt nhớ đến người chủ nhà. Vợ chồng họ có đôi ba lần nói thoáng qua về dự định mở tiệm thuốc. Tuy biết họ rất quí mến tôi, nhưng tôi vẫn cho đó chỉ là cái cớ để họ dễ tăng tiền nhà. Những năm vừa qua, tiền thuê cửa hàng bao giờ tôi cũng trả sằng phẳng mặc dù trong ba năm họ đã tự nhiên lên giá nhà hai lần tôi cũng chả màng. Vợ chồng họ coi tôi như một người hiểu biết, dễ tính và thành thật. Sau đợt lên giá nhà lần chót ông ta đã hứa với tôi ” tôi coi chú như người em trong nhà nên quyết định không tăng tiền nhà nữa, chú muốn dùng đến bao giờ cũng được” . Nhận thấy ông vui vẻ, vả lại tôi cũng có chút ít thiện cảm với với cô con gái đầu lòng của ông.

Tháng trước vô tình ông có khoe về cô con gái vừa đậu dược sĩ và ông cũng nhắc lại cái ý định mở tiệm thuốc cho con. Tôi coi ông như một người anh nên khi chia vui và đã nói đùa, ” anh có mua tiệm thuốc, tôi để lại cho nhưng với giá gắp đôi ngoài thị trường đấy” . Tôi có cái tật là cứ mỗi khi nghe ông ” anh họ” nhắc đến tên cô con gái là tôi nghĩ, dường như ông đang có một dự tính gì để gán ghép tôi với nàng. Cô bé ấy trông được nhưng thật tình mà nói làm sao mà sánh kịp với người yêu của tôi. So với Nga, nàng chưa phải là địch thủ đáng kể của Nga.

Nay vô tình nhớ đến họ tôi liền có ý định đến gạ gẫm để sang tiệm. Tôi lấy cớ bán cơ sở vì muốn về lại Saigon, và muốn ở gần với gia đình, mẹ tôi nay cũng đã già rồi. Đúng như dự đoán của tôi và cũng hợp với điều mong muốn của họ có từ lâu, nay lại được thêm điều kiện dễ dãi. Ngoài giá cả rẻ rề tôi còn đồng ý để họ dùng tên tôi trong vòng vài tháng chờ đợi làm thủ tục sang tên cho cô con gái cưng. Đúng lúc gia đình ông cần khai thác cho nghề mới của con gái mà tôi lại tự nguyện đem dâng, chẳng khác gì làm cỗ sẵn cho gia đình ông xơi. Ông mừng như mở cờ trong bụng. Quá vui sướng ông ” anh họ” của tôi đã cao hứng, hứa sẽ chạy chọt cho tôi một vé máy bay Quân Đội về Saigon. Cầm tấm vé trong tay, tôi đã nói đùa với ông:

-Chắc anh muốn tống cổ tôi đi càng sớm càng tốt, nên không cho vé khứ hồi.

Ông chỉ cười cười nói với tôi:

-Khi nào rảnh qua đây mời chú lại chơi

Bây giờ trở về Saigon, mang theo mối tình què quặt. Người yêu xa cách chỉ vì hai đứa không cùng chung một lý tưởng. Nga đã bỏ đi không tiếc rẻ, đốt bỏ tất cả những kỷ niệm đã được vun trồng. Tôi vẫn yêu nàng và mang trái tim rướm máu trở về thành phố cũ nơi đã nẩy nở cho mối tình đầu đời bồng bột. Ngày ấy, tôi đã mon men lại gần làm quen với Nga. Người con gái mảnh khảnh có nước da trắng đã hút hồn tôi ngay từ lúc đầu của buổi tiệc mừng ngày tôi ra trường. Nga đến theo lời mời của cô em họ tôi nên được coi như người nhà chứ không phải là khách lạ. Nga thật dịu dàng, thông minh và lanh lợi đã làm buổi tiệc của tôi thêm ý nghĩa. Những bà bạn của mẹ tôi tinh ý đã đến chia vui cùng bà với những câu nói xa, nói gần về người con dâu tương lai, ám chỉ Nga. Mẹ tôi chỉ mỉm cười vì thật tình bà cũng chẳng biết rõ về người con gái tháo vát ấy cho lắm…

Chiếc tầu lượn thêm một vòng nữa rồi sẵn sàng đáp xuống sân bay Ban Mê Thuột. Bụi đỏ bay cuồn cuộn, đuổi theo con tầu vừa chạm đất. Sân bay ở đây nhỏ, khách cũng lưa thưa khí hậu lanh lạnh về chiều. Sân bay vắng quá, mầu đỏ của bụi đất bám trên tường vách của trạm hành khách lâu ngày, cáu bẩn, đã biến mầu vôi vàng nhạt sang mầu hồng loang lỗ. Một chiếc trực thăng mầu ngụy trang, từ đâu bay tới, xà xuống, đậu biệt lập gần khu hàng rào. Mầu sơn của chiếc tầu chìm trong cảnh hoang dã của vùng rừng bao quanh phi trường. Hai người khách dời chiếc trực thăng, xách ba-lô, chạy vội về phía chúng tôi đang đứng chờ. Họ nói một đôi câu với người hạ sĩ quan của trạm hành khách. Tôi không hiểu họ nói gì với nhau mà chỉ thấy nhân viên của trạm gật đầu lia lịa. Rồi chúng tôi được mời xuống, ngồi đợi ngoài tầu cho họ lên hàng.

Phi Trường Phụng Dực – Ban Mê Thuột Photo: Flicklr

Ở ngoài này thoáng, dễ chịu hơn trong lòng tầu vì có những cơn gió nhẹ thổi dường như mang theo cả hơi nước. Trên trời bắt đầu có những đám mây xám kéo tới thật nhanh, làm tăng cảnh ảm đạm vốn đã có sẵn của sân bay. Từ phía cổng, một chiếc xe nhà binh Dodge 4×4 chạy vào, tiến thẳng về phía chiếc trực thăng đang chờ. Hai người khách lúc nẫy chạy vội lại phía chiếc xe. Người ta chuyển những tù binh đang bị trói ké tay về phía đằng sau, chuyển tiếp lên trực thăng. Có vài người bị thương trong số ấy có một thiếu nữ nằm trên chiếc băng ca, được đem lên trước nhất. Tôi chẳng để ý gì đến đến người nữ ấy nhưng bỗng giật mình khi nhận ra người đàn ông bị thương đi sát theo sau.

Đúng rồi không thể nào tôi lầm được khuôn mặt khắc khổ sạm nắng của bố Nga. Tay tôi bắt đầu run, giọng lắp bắp không nói nên lời. Phản ứng tự nhiên, tôi chạy vội lại xem cho rõ mặt người thiếu nữ nằm trên cáng cứu thương mà tôi có linh cảm là Nga. Nhưng nhân viên trạm đã nhanh tay, nắm vai áo tôi kéo dựt lại. Sững sờ tôi giải thích với họ vì tò mò tôi chỉ muốn tới gần để xem. Họ không cho phép tôi làm như vậy. Không được như ý, bực mình tôi ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm vai. Rồi đứng lên, ngồi xuống không yên, mắt vẫn không dời nhìn về hướng chiếc trực thăng cách tôi không xa lắm. Ông bố của Nga thoáng nhận ra tôi, đôi mắt ngạc nhiên, im lặng, rồi ông hướng đầu về phía nàng, lắc đầu. Người áp tải đẩy mạnh người tù vào trong tầu rồi đóng cửa. Cánh quạt từ từ quay, nâng bổng chiếc trực thăng lên khỏi mặt đất, lượn một vòng nhỏ trên sân rồi nó lên cao bay về hướng đông.

Tôi vẫn còn đứng đó, dõi nhìn theo mà lòng thấy xót xa. Nga của tôi đang quằn quại với vết thương. Cái lắc đầu của người cha như báo cho tôi biết tình trạng rất nguy ngập của nàng. Đôi mắt mất thần ấy làm tôi lo sợ, hình như ông đang đặt hết hy vọng vào vận tốc của chiếc trực thăng, mong nó nhanh chóng đến nơi cứu cấp kịp thời. Ông đang lo lắng cho mạng sống của con gái ông. Tôi như người vô hồn, theo đám hành khách lên lại tầu. Nửa đường bay còn lại tôi không còn thấy hân hoan như lúc ban đầu mà quanh đây hầu như chỉ còn toàn là bóng tối. Tiếng nói chuyện rù rì, người ta đang bàn tán về cuộc đột kích đêm qua. Những tổn thất nặng nề của cả hai bên. Tôi không biết chuyện gì đã xẩy đến cho Nga và nguyên do nào mà bố Nga quyết định ở lại để bị bắt với nàng nếu không phải là tình cha con.

Cũng cùng một chuyến bay, nửa chặng đầu tôi muốn xa Nga thật nhanh, nửa đoạn đường sau tôi muốn bỏ dở cuộc hành trình để chạy lại gần nàng, để được chia xẻ những đớn đau mà Nga hiện giờ đang phải gánh chịu. Hai loại phi cơ, mỗi chiếc bay về một ngả, hai phương trời xa lạ cách ngăn. Tôi thấy thương Nga vô cùng. Tôi biết tôi vẫn còn yêu nàng say đắm. Chúng tôi đã sinh lầm thế kỷ. Thế hệ này chẳng thấy yêu thương mà chỉ còn có hận thù. Chiến tranh thật tàn khốc, diệt chủng. Cuộc nội chiến đã làm hao hụt biết bao nhân tài, diệt biết bao cuộc tình vô tội. Tôi chán nản buồn bã, nhìn qua khung cửa kính, để hình dung tới nàng, chẳng thấy bóng Nga đâu ngoài những cụm mây xám đọng nước, ẩm ướt như tâm hồn tôi đang trĩu nặng sầu đau.

Đào Quang Vinh

CHẮC CHẮN PUTIN KHÔNG DÁM CHƠI BOM NGUYÊN TỬ - NẾU DÁM COI NHƯ PUTIN TỰ SÁT - KHÔNG PHẢI MỘT MÌNH MÀ NHIỀU ĐỨA KHÁC PHẢI CÙNG CHẾT - CHO NÊN GIỜ CHÓT PUTIN KHÔNG THỂ RA TAY 1 MÌNH- TÂY PHƯƠNG CỨ BÔM NHIỀU VŨ KHÍ CHO UKRAINE LÀ SẼ CÓ KẾT QUẢ DO "THẾ CÙNG TẤT BIẾN"./-Mt68
__________
Tương lai chiến sự Ukraine khi Nga sáp nhập 4 vùng lãnh thổ.

Việc Nga sáp nhập 4 tỉnh Ukraine khiến chiến sự trở nên khó lường hơn, khi Kiev quyết giành lại lãnh thổ, còn Moskva đe dọa dùng vũ khí hạt nhân.

Tổng thống Nga Vladimir Putin ngày 30/9 ký văn kiện sáp nhập 4 tỉnh Kherson, Zaporizhzhia, Donetsk, Lugansk của Ukraine vào lãnh thổ. Giới phân tích cho rằng động thái này của Nga sẽ khiến tình hình chiến trường Ukraine diễn biến phức tạp hơn.

Giới chức Ukraine cho biết chính quyền do Nga thành lập ở 4 vùng trên trong tuần qua đã bắt đầu chặn nam giới trong độ tuổi 18-35 rời khỏi địa phương. Bộ Tổng tham mưu quân đội Ukraine cho hay nam giới ở các vùng này bắt đầu nhận giấy gọi nhập ngũ, phần lớn là các trường hợp đã nhận hộ chiếu Nga.

Người dân bỏ phiếu trưng cầu dân ý về việc gia nhập Nga tại tỉnh Donetsk, miền đông Ukraine ngày 24/9. Ảnh: AFP.

Người dân bỏ phiếu trưng cầu dân ý về việc gia nhập Nga tại tỉnh Donetsk, miền đông Ukraine ngày 24/9. Ảnh: AFP.

Các chuyên gia đánh giá đây là bước chuẩn bị cho lệnh động viên, có thể được triển khai sau khi quốc hội Nga hoàn tất quy trình pháp lý sáp nhập 4 vùng lãnh thổ, dự kiến vào đầu tháng 10. Ivan Fedorov, cựu thị trưởng Melitopol, thành phố đang do Nga kiểm soát, cũng nhận định mục đích của Nga khi tổ chức trưng cầu dân ý và sáp nhập 4 vùng lãnh thổ là nhằm "huy động người Ukraine phục vụ chiến dịch quân sự".

Tiến sĩ Volodymyr Artiukh, Đại học Trung Âu (CEU) tại Áo, cho rằng bài toán nan giải nhất của Nga khi sáp nhập thêm lãnh thổ cũng chính là thực tế họ không kiểm soát toàn diện bất kỳ tỉnh nào trong số 4 vùng trên, thậm chí đã phải rút lui ở một số khu vực.

Phe ly khai cùng quân Nga đang kiểm soát phần lớn diện tích tỉnh Donetsk, nhưng đã phải rút lui tại nhiều địa phương ở tỉnh Lugansk do đợt phản công của quân đội Ukraine.

Ở Kherson, miền nam Ukraine, lực lượng Nga để mất phần lớn vùng tả ngạn sông Dnieper trước các mũi phản công của đối phương. Tại Zaporizhzhia, họ chưa kiểm soát được các thành phố lớn phía bắc, trong đó có thủ phủ tỉnh. Trong đợt trưng cầu dân ý vừa qua, chính quyền thân Nga ở Kherson đã tổ chức lấy phiếu gộp cho một phần tỉnh Mykolaiv đang do Nga kiểm soát.

Những khu vực quân đội Nga đang kiểm soát trong 4 tỉnh trưng cầu dân ý sáp nhập vào lãnh thổ Nga. Đồ họa: Guardian.

Những khu vực quân đội Nga đang kiểm soát trong 4 tỉnh trưng cầu dân ý sáp nhập vào lãnh thổ Nga. Đồ họa: Guardian.

Bởi vậy, tiến sĩ Artiukh cho rằng việc huy động lực lượng tại chỗ ở các vùng vừa sáp nhập sẽ giúp quân đội Nga có nguồn lực cần thiết để cầm cự trước các đợt phản công tiếp theo của Ukraine, cho đến khi 300.000 quân động viên trong nước hoàn thành quá trình huấn luyện.

"Cho đến khi quân dự bị đến nơi, lực lượng Nga sẽ phải vừa chật vật chống đỡ các mũi phản công của Ukraine, vừa trấn an những nhóm cư dân ủng hộ Nga trong địa bàn", Artiukh nói. Ông cho rằng lực lượng Nga vốn đang bị dàn mỏng ở 4 vùng sẽ còn phải triển khai các biện pháp kiểm soát thực chất về hành chính sau khi sáp nhập, nhiệm vụ được coi là rất thách thức.

Trung tâm Kháng chiến Quốc gia của Ukraine nhận định quân đội Nga đang rất cần nhân lực bổ sung sau hơn 7 tháng chiến sự. Kiev cho hay quá trình huy động dân địa phương nhập ngũ đã diễn ra tại Lugansk, trong khi chính quyền thân Moskva và cơ quan an ninh Nga được cho là đã lập danh sách hàng nghìn người trong diện nhập ngũ ở Zaporizhzhia và Kherson.

Việc Nga phải huy động lực lượng ở những vùng sáp nhập cho thấy quân đội nước này đang cần hỗ trợ khẩn cấp để giữ vững phòng tuyến trong thời gian chờ huấn luyện lực lượng động viên ở trong nước, với thời gian ước tính 3-6 tháng.

Quân cảnh Nga làm nhiệm vụ tại Kherson trong ảnh công bố hôm 29/5. Ảnh: AFP.

Quân cảnh Nga làm nhiệm vụ tại Kherson trong ảnh công bố hôm 29/5. Ảnh: AFP

Trong thời gian chờ đợi, Nga cần một công cụ răn đe đủ mạnh để ngăn Ukraine tiếp tục đà phản công mạnh mẽ hơn, vượt quá ngưỡng chịu đựng của các phòng tuyến mà Nga đã xây dựng ở các vùng sáp nhập.

Denis Pushilin, lãnh đạo thân Nga ở vùng Donetsk, thừa nhận thành phố Lyman, một mục tiêu chiến lược ở tỉnh, đã bị quân đội Ukraine khép vòng vây và có nguy cơ thất thủ.

Melinda Haring, phó giám đốc Trung tâm Á - Âu thuộc tổ chức nghiên cứu Hội đồng Đại Tây Dương, cho rằng Nga đang sử dụng "mối đe dọa hạt nhân" như một công cụ răn đe để ngăn Ukraine phản công mạnh hơn trên chiến trường.

Theo Haring, điều này được thể hiện khi Tổng thống Putin đe dọa Nga sẽ sử dụng mọi công cụ cần thiết, kể cả "vũ khí hủy diệt ở các mức độ khác nhau", để bảo vệ "toàn vẹn lãnh thổ". Khái niệm "toàn vẹn lãnh thổ" có thể được Nga áp dụng với 4 vùng Ukraine đã sáp nhập, theo giới phân tích.

"Ông Putin muốn mở rộng chiếc ô hạt nhân đến 4 tỉnh Ukraine. Nga tin rằng nếu Ukraine mở đợt phản công giành lại lãnh thổ mà Nga sáp nhập, họ sẽ có nguy cơ hứng chịu đòn tấn công hạt nhân", chuyên gia này nhận định. Theo bà, Nga tin rằng nguy cơ vũ khí hạt nhân chiến thuật được sử dụng trên chiến trường không chỉ khiến Ukraine phải thoái lui, mà có thể khiến các lãnh đạo phương Tây chùn bước trong nỗ lực ủng hộ Kiev.

Joseph Cirincione, chuyên gia về kiểm soát vũ khí tại Mỹ, nhận định thế giới nên tin rằng Moskva nghiêm túc khi cảnh báo về khả năng sử dụng vũ khí hạt nhân. Chiến thuật phủ đầu bằng vũ khí hạt nhân là một phần quan trọng trong học thuyết quân sự Nga, tương tự quân đội Mỹ.

"Nhưng Nga khác với Mỹ ở điểm họ liên tục thực hành các phương án sử dụng vũ khí hạt nhân và tích hợp loại hình tác chiến này trong các cuộc tập trận bằng lực lượng quy ước", Cirincione nói, lưu ý lần gần nhất Nga diễn tập lực lượng hạt nhân là ngay trước thềm chiến dịch quân sự ở Ukraine.

Tuy nhiên, tính toán của Điện Kremlin có thể trở thành con dao hai lưỡi. Ukraine và nhiều nước, trong đó có cả đồng minh phương Tây lẫn những nước có truyền thống thân thiện với Nga như Kazakhstan và Thổ Nhĩ Kỳ, đã tuyên bố không công nhận kết quả trưng cầu dân ý tại 4 vùng Ukraine.

Kiev nhiều lần nhấn mạnh quyết tâm giành lại lãnh thổ, coi động thái Nga sáp nhập các vùng đang kiểm soát là hành động đơn phương từ Moskva và không thể thay đổi chủ quyền Ukraine.

Thách thức với Ukraine cùng đồng minh là họ sẽ chọn cách phản ứng ra sao trước đe dọa về vũ khí hạt nhân của Nga. Tiến sĩ Artiukh cho rằng Ukraine có hai lựa chọn, dựa vào ưu tiên tái thiết kinh tế hay mục tiêu quân sự.

Lựa chọn thứ nhất của Tổng thống Zelensky là đàm phán một lệnh ngừng bắn với Nga và tranh thủ tái thiết nền kinh tế. Tuy nhiên, thỏa thuận này sẽ thiếu tính bền vững, vì Ukraine đang có lợi thế về hỏa lực và hậu cần trên chiến trường, cũng như mong muốn giành lại lãnh thổ.

Phương án này cũng có thể đe dọa uy tín của lãnh đạo Ukraine, đồng thời khiến Kiev để vuột mất cơ hội giải phóng lãnh thổ nếu Moskva có đủ thời gian củng cố lực lượng, thậm chí đối diện nguy cơ Nga phản công vào đầu năm 2023.

Lựa chọn thứ hai, cũng là phương án đang được thể hiện rõ nhất qua các thông điệp từ Kiev, là đánh cược vào khả năng răn đe chiến lược của NATO để ngăn Nga sử dụng vũ khí hạt nhân, đồng thời đẩy nhanh các mũi tiến công giành lại tối đa lãnh thổ, kể cả những vùng Nga vừa sáp nhập.

Trong kịch bản này, chiến sự có thể leo thang khó lường, khi 4 tỉnh Ukraine giờ đây được Nga coi là lãnh thổ của mình. Trên lý thuyết, đây sẽ là lần đầu tiên một cường quốc hạt nhân bị tấn công và có nguy cơ mất lãnh thổ.

Quân nhân Nga tuần tra bên ngoài nhà máy điện hạt nhân Zaporizhzhia vào ngày 4/8. Ảnh: Reuters.

Quân nhân Nga tuần tra bên ngoài nhà máy điện hạt nhân Zaporizhzhia vào ngày 4/8. Ảnh: Reuters.

"Nga sẽ tìm cách leo thang chiến sự trong giai đoạn tháng 10 và tháng 11. Khả năng chống chọi của Ukraine lúc đó sẽ phụ thuộc vào tốc độ hỗ trợ vũ khí hạng nặng từ phương Tây", Artiukh dự báo.

Những tuyên bố gần đây từ Kiev cho thấy họ không tin Moskva sẽ dùng đến vũ khí hạt nhân, kỳ vọng sức ép từ phương Tây lẫn các nước trung lập như Ấn Độ và Trung Quốc ngăn lãnh đạo Nga thực hiện lời đe dọa. Giới chuyên gia nhận định quân đội Ukraine trong thời gian tới sẽ tiếp tục đà phản công, cũng như tiến hành các cuộc tập kích vào cứ điểm và tuyến hậu cần của Nga ở những vùng lãnh thổ vừa sáp nhập.

Các bước chuẩn bị cho những tháng tiếp theo của chiến sự vẫn được Kiev cùng đồng minh ráo riết thực hiện. Bộ trưởng Quốc phòng Litva Arvydas Anusauskas tuần này thông báo đợt viện trợ hơn 25.000 quân phục tác chiến mùa đông cho Ukraine. NATO vào đầu tháng đã vận động đồng minh tăng viện trợ trang thiết bị mùa đông đến chiến trường.

Yuriy Kulish, một cựu cảnh sát ở thị trấn Nova Khakhova thuộc địa phận tỉnh Kherson, đã quyết định chạy sang khu vực do quân đội Ukraine kiểm soát vào tuần qua, khi Nga và chính quyền địa phương thân Moskva tuyên bố tổ chức trưng cầu dân ý.

Kulish cho hay ông chạy trốn để tránh lệnh nhập ngũ của phe ly khai, với điểm đến tiếp theo là Odessa, một trong những thành trì của Ukraine vùng duyên hải phía nam. Sau khi đoàn tụ cùng người thân ở thành phố cảng, ông dự định nhập ngũ, chiến đấu dưới lá cờ Ukraine và trở về Kherson.

Thanh Danh (Theo Washington Post, Economist

TỘI NGHIỆP DÂN VIỆT CỘNG BỊ NHỒI SỌ 50 NĂM CHẲNG CÒN HIỂU BIẾT GÌ NỮA CẢ: MỞ MIỆNG RA LÀ NÓI TRĂM TỶ, NGÀN TỶ ,,, CHO CÁC EM BÉ THỬ HỎI CÁC ĐẠI DA TRÂU ẤY "1 TỶ CÓ BAO NHIÊU SỐ KHÔNG?" - SẼ CÓ BAO NHIÊU ĐỨA TRẢ LỜI ĐÚNG?!!! TÊN TỘI PHẠM RỪNG RÚ TRƯỜNG SƠN NẦY NÓI CÓ "5000 TẤN VÀNG" - VẬY MÀ CŨNG CÓ ĐỨA MẮC LỪA- HỒI VC CƯỚP SÀI GÒN CHÚNG HÔ BIẾN 10 TẤN VÀNG CỦA NGÂN HÀNG QUỐC GIA RỒI PHAO TIN NGUYỄN VĂN THIỆU CHO VÕ VỌT CHỞ QUA MỸ - CẢ 99 TRIỆU DÂN TRONG NƯỚC CÓ MẤY ĐỨA BIẾT 10 TẦN NẶNG CỠ NÀO KHÔNG??? VẬY MÀ THẰNG VC CHÁU BẮC CỤ NẦY DÁM NÓI NÓ CÓ 5 NGÀN TẤN VÀNG ... MÀ TRỌNG LÚ CŨNG KHÔNG HỀ BIẾT NÓ NẶNG TỚI ĐÂU ??? ĐÚNG LÀ CẢ 3 MIỀN ĐỀU NGU ĐỒNG HẠNG- KHÔNG AI THUA AI - THA HỒ NÓI PHÉT VÔ TỘI NHÉ./-Mt68
__________

Giám đốc 'thừa kế 5.000 tấn vàng ở Mỹ' lãnh 18 năm tù.


















Nguyễn Minh Hiệp “tay không vốn” lập ba công ty và "nổ" sở hữu tài sản khủng tại các tổ chức tài chính quốc tế có thể tiếp vốn đầu tư cho thương nhân, từ đó lừa đảo hơn 10 tỉ đồng.
Ngày 29-9, TAND TP.HCM xử sơ thẩm đã tuyên phạt Nguyễn Minh Hiệp (sinh năm 1985) 18 năm tù, Đỗ Phú Phong (sinh năm 1974) 16 năm tù và Võ Văn Cậm Em (sinh năm 1964) 13 năm tù về tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản.

Hồ sơ thể hiện, từ năm 2018 đến năm 2019, Hiệp “tay không vốn” thành lập Công ty Cổ phần đầu tư xuất nhập khẩu TFF (Công ty TFF), Công ty Cổ phần Đầu tư tài chính Rolex (Công ty Rolex) và Công ty TNHH đầu tư tài chính HCT. Hiệp sử dụng các pháp nhân trên để cùng với Phong, Em và Nguyễn Văn Mực thực hiện các phi vụ lừa đảo.Cụ thể, khi biết ông TSH (Giám đốc bán hàng khu vực Châu Á Công ty Glocal Green) và ông PHN (Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng Giám đốc Công ty Hữu Nghị Toàn Cầu) đang cần nguồn vốn lớn để kinh doanh, Hiệp tự nhận có khả năng giúp đỡ.

Hiệp tung các giấy tờ giả mạo như: Hối phiếu (Bankdraft), chứng nhận sở hữu tài sản, di sản thừa kế có giá trị hàng triệu đến hàng tỉ USD, các hình ảnh số lượng lớn tiền USD. Kèm theo đó là “nổ” có mối quan hệ với các cán bộ cấp cao trong cơ quan nhà nước để các bị hại tin tưởng.Hai ông H và N tin Hiệp có khả năng tài chính lớn khi ký kết các Hợp đồng hợp tác kinh doanh và chuyển giao tiền gọi là chi phí mở cổng thanh toán để chuyển từ nước ngoài về Việt Nam. Từ đó bị Hiệp cùng đồng phạm đã chiếm đoạt hơn 10 tỉ đồng.

Cơ quan tố tụng xác định Phong đã cung cấp bản Hối phiếu (Bankdraft) giả của Ngân hàng HSBC cho Hiệp để làm công cụ, phương tiện lừa đảo ông H, chiếm đoạt số tiền hơn 7,4 tỉ đồng. Phong đã nhận được gần 1,3 tỉ đồng từ Hiệp.

Ngoài ra, Phong còn cung cấp các tài liệu giả là Giấy Chứng nhận sở hữu 5.000 tấn vàng, trị giá 10 tỉ USD, tại Ngân hàng Citibank of New York; làm giả Giấy ủy quyền cho Công ty HCT để Hiệp sử dụng lừa đảo chiếm đoạt của Công ty Hữu Nghị Toàn Cầu số tiền hơn 3,3 tỉ đồng.

Còn Em đã cùng Hiệp gặp gỡ, đưa ra thông tin giả tạo là kế toán trưởng của Công ty TFF, soạn thảo hợp đồng và giúp sức cho Hiệp sử dụng tài khoản cá nhân của mình để tiếp nhận hơn 6,5 tỉ đồng của ông H. Sau đó, thực hiện theo yêu cầu của Hiệp, rút và chuyển tiền sang các tài khoản khác đưa cho Hiệp chiếm đoạt.

Ngoài ra, Mực có hành vi giả mạo là cán bộ của “Ban Kế hoạch Tài chính Trung ương" làm cho bị hại tin tưởng ký hợp đồng tư vấn cho thuê số dư 30.000 USD với Mực.

Mực còn giúp sức cho Hiệp, Em, đứng tên là Phó giám đốc Công ty TFF làm cho các bị hại tin tưởng hơn khi tiếp xúc và đi đến ký tiếp Hợp đồng hợp tác kinh doanh với Công ty TFF do Mực đại diện. Sau đó chuyển số tiền tổng cộng hơn 7,4 tỉ đồng theo yêu cầu của Hiệp để chiếm đoạt.

Mực được Hiệp hứa cho hưởng 0,5% và chiếm đoạt là 100 triệu đồng để tiêu xài cá nhân. Ngày 5-7-2021, Mực chết tại Khu điều trị dã chiến điều trị bệnh nhân COVID-19 của Trại tạm giam T30 nên được đình chỉ điều tra.