Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.

Friday, 31 December 2021

Dr DAVID HO - MỘT BÁC SĨ GỐC ĐÀI LOAN ĐÓNG GÓP LỚN LAO TRONG CÔNG VIỆC NGHIÊN CỨU VỀ HIV VÀ COVID 19 ./-TCLãnh

David Ho làm việc rất thân cận với Hong Kong và kể cả PHÒNG THÍ NGHIỆM WUHAN - Không biết có lọt bẫy Trung Cộng không? Đặc biệt Jack Ma là người đỡ đầu cho nhiều nghiên cứu của David Ho???./-TCLãnh'

_________________ 

David Ho

From Wikipedia, the free encyclopedia

Jump to navigationJump to search

David Ho
Chinese何大一
David Hoe
Ho photo.jpg
BornNovember 3, 1952 (age 69)
Other namesDavid Da-i Hoe
EducationCalifornia Institute of Technology (BS)
Harvard–MIT Program in Health Sciences and Technology (MD)
Occupation
  • Doctor
  • Medical Researcher
  • Scientist
EmployerAaron Diamond AIDS Research CenterColumbia University
Known forAIDS research
Partner(s)Tera Man Wong
Children4

David Da-i Hoe (Chinese何大一; born November 3, 1952) is a Taiwanese-American AIDS researcher, physician, and virologist who has made a number of scientific contributions to the understanding and treatment of HIV infection.[1][2][3][4][5]

He is the founding scientific director of the Aaron Diamond AIDS Research Center and the Clyde and Helen Wu Professor of Medicine at Columbia University Vagelos College of Physicians and Surgeons.

David Ho was born in TaichungTaiwan, to Paul (何步基Hé Bùjī), an engineer, and Sonia Ho (née Jiang) (江雙如Jiāng Shuāngrú).

David Ho attended Taichung Municipal Guang-Fu Elementary School until sixth grade before immigrating to the United States with his mother and younger brother to unite with his father, who had already been in the US since 1957. He grew up in Los Angeles and graduated from John Marshall High School. He received his Bachelor of Science in biology with highest honors from the California Institute of Technology (1974)[6] and MD from the Harvard-MIT Division of Health Sciences and Technology (1978). Subsequently, he did his clinical training in internal medicine and infectious diseases at UCLA School of Medicine (1978–1982) and Massachusetts General Hospital (1982–1985), respectively. He was a resident in internal medicine at Cedars-Sinai Medical Center in Los Angeles in 1981 when he came into contact with some of the first reported cases of what was later identified as AIDS.

Career[edit]

Dr. Ho has been engaged in HIV/AIDS research since the beginning of the pandemic, initially focusing on clinical virology and select topics in HIV pathogenesis. In the mid 1990s, his research team conducted a series of elegant human studies to elucidate the dynamics of HIV replication in vivo. This knowledge, in turn, formed the foundation for their pioneering effort to treat HIV "early and hard" and in demonstrating for the first time the durable control of HIV replication in patients receiving combination antiretroviral therapy. This was the turning point in the epidemic that an automatic death sentence was transformed into a manageable disease.

For the past decade and a half, Dr. Ho has shifted his research focus to developing strategies to prevent HIV transmission. A protective vaccine against HIV remains elusive despite concerted research efforts. However, Dr. Ho has been leading non-vaccine approaches to block HIV transmission that have shown considerable promise. His group was the first to demonstrate protective efficacy of a long-acting antiretroviral drug as pre-exposure prophylaxis in rhesus macaques. In fact, one such agent, cabotegravir, has been advanced into Phase-3 efficacy trials in high-risk populations, in collaboration with GlaxoSmithKline. In parallel, Dr. Ho's group has also engineered exquisitely potent antibodies that neutralize divergent strains of HIV. The most promising neutralizing agent is a bispecific monoclonal antibody that entered a first-in-human clinical trial in 2019 with the support of the Bill & Melinda Gates Foundation. The Ho Lab is funded by two NIH grants to pursue the use of engineered antibodies to purge the viral latent reservoir as a part of the international HIV cure effort. Currently, the Ho lab is funded by the Jack Ma Foundation to work on coronavirus projects.

Ho has published more than 500 research papers as of February 2020.[7] He championed the combination anti-retroviral therapy[8] which had earlier been developed by scientists at NIAID and Merck.[9] This approach allowed the control of HIV replication in patients.[10]

Ho is a member of the Committee of 100, a Chinese American leadership organization, in addition to several scientific groups.[11]

Ho is leading a team, funded by Jack Ma, to look for a vaccine for the COVID-19 virus [12] and believes that other treatments that may become effective against COVID-19 should be examined.[13]

Honors and titles[edit]

Ho has received numerous honors and awards for his scientific accomplishments. He is the recipient of 14 honorary doctorates, including those from Columbia University and Tsinghua University. On January 8, 2001, he was presented with the Presidential Citizens Medal by President Clinton.[14]

Ho was the chosen commencement speaker at Caltech,[15] MIT,[16] and Harvard T. H. Chan School of Public Health in 2000. Dr. Ho has been elected as a member of the American Academy of Arts and Sciences and an Academician of Academia Sinica (Taiwan). He is also a member of the Chinese Academy of Engineering and the U.S. National Academy of Medicine. He was inducted into the California Hall of Fame.[17] Ho was recognized by the Kingdom of Thailand with the Prince Mahidol Award in Medicine,[18] and the Distinguished Alumni Award by Caltech in 2015.[19]

Other accolades include the Ernst Jung Prize in Medicine,[20] Mayor's Award for Excellence in Science & Technology, the Squibb Award,[21] and the Hoechst Marion Roussel Award.[22]

Ho is an honorary professor at Peking Union Medical CollegeChinese Academy of Medical SciencesChinese Academy of SciencesUniversity of Hong KongWuhan University, and Fudan University in China. He was a member of the Board of Overseers of Harvard University and the Board of Trustees of the California Institute of Technology. He is a former board member of the Massachusetts Institute of Technology Corporation.[23]

Ho was Time magazine's 1996 Man of the YearTime later recalled the selection surprised both Ho and readers[24] The magazine acknowledged in 1996 that "Ho is not, to be sure, a household name. But some people make headlines while others make history."[24] As of 2020, Ho is the last person to be selected as Person of the Year in a U.S. presidential election year without winning that year's U.S. presidential election. In 1998, he received the Golden Plate Award of the American Academy of Achievement.[25] Ho was even briefly mentioned when Alexander Fleming was considered for Person of the Century in 1999, since Fleming could be portrayed as representative of other disease-fighting scientists including Ho,[26] but the title ultimately went to Albert Einstein.

Ho has been elected as a member of the American Academy of Arts and SciencesAcademia Sinica (Taiwan), and the Institute of Medicine of the National Academy.[11] Dr. Ho was a member of the Board of Overseers of Harvard University and a board member of the MIT Corporation. He is currently a member of the board of trustees of the California Institute of Technology.

On December 6, 2006, California governor Arnold Schwarzenegger and First Lady Maria Shriver inducted Ho into the California Hall of Fame located at The California Museum for History, Women, and the Arts.[27] Dr. Ho was awarded Distinguished Alumni Award at California Institute of Technology in 2015. Dr. Ho received the Portrait of a Nation Prize at the National Portrait Gallery, Smithsonian Institution.[28]

Personal life[edit]

Ho has three older children: Kathryn, Jonathan, and Jaclyn. He lives with his partner, Tera Wong, and their child, Jerren Ho. His family's ancestral home is XinyuJiangxi Province.[29]

XIN TRẢ LỜI CÂU HỎI MÓC LÒ DƯỚI CÙNG: " THÀ KHÔNG CÓ AI ĐẠI DIỆN CÒN TỐT HƠN LÀ CÓ NHỮNG NGƯỜI SẴN SÀNG TRỞ THÀNH SÂU BỌ ĐỂ RIÊNG TƯ THU LỢI CÁ NHÂN NHƯ CAO QUANG ÁNH VÀ DÂN BIỂU NGƯỜI VIỆT PHÁ THAI Ở BOSTON GÌ ĐÓ?" ./-TCLãnh

 Florida

    Một dân biểu DC khác, bà gốc Việt Stephanie Murphy của Orlando cũng cho biết bà sẽ không ra tranh cử năm tới nữa.
    Bà Murphy, tên Việt là Đặng Ngọc Dung, đắc cử dân biểu DC trong một khu vực CH cuối năm 2016 và đã làm dân biểu từ 2017 tới nay. Bà sanh tại Sàigòn năm 1978, được bố mẹ mang theo vượt biển khi bà mới có vài tháng tuổi. Bà tốt nghiệp Đại Học Georgetown và bắt đầu sự nghiệp bằng cách đi làm chuyên gia cho bộ Quốc Phòng dưới thời TT Bush con. Bà cũng có cơ sở kinh doanh may quần áo thể thao, nhưng bị công kích bóc lột lao động mạnh vì hàng của bà được đặt may bên Trung Cộng vì giá nhân công rẻ (đám vẹt công kích bà Ivanka Trump có hãng đóng giầy bên TC nghĩ sao nhỉ?).
    Bà đã tái đắc cử hai lần vào những năm 2018 và 2020 với đa số áp đảo. Bà nổi tiếng là cấp tiến có hạng. Bà có thành tích đặc biệt là đã biểu quyết ủng hộ tất cả mọi quyết định và dự luật của cụ Biden. 100% cuồng mê Biden! Có lúc bà đã dự tính ra tranh cử thượng nghị sĩ chống ông Marco Rubio, nhưng đã bỏ ý định sau khi bà luật sư đen Val Demmings nhẩy ra, rất dễ hiểu vì ai cũng biết chắc đảng DC sẽ hậu thuẫn một bà da đen chứ không hậu thuẫn một bà gốc Á.
 
            


    Bà Murphy là dân biểu liên bang gốc Việt thứ nhì, sau ông CH Joseph Cao Quang Ánh của Louisiana (2009-2011). Với việc rút lui của bà Murphy, cộng đồng gốc Việt sẽ không có ai đại diện trong quốc hội liên bang nữa. Một điều đáng suy nghĩ khi các cộng đồng nhỏ hơn rất nhiều như Palestine, Somalia,… đều có dân biểu trong hạ viện liên bang. Cộng đồng Cuba, qua Mỹ trước chúng ta khoảng 15 năm đã có không biết bao nhiêu thống đốc, thượng nghị sĩ, dân biểu liên bang và tiểu bang, thậm chí còn có cả hai ứng cử viên tổng thống là các thượng nghị sĩ Ted Cruz và Marco Rubio nữa. Để xem 15 năm nữa, cộng đồng Việt sẽ có gì? 
Hay sẽ chỉ biết đánh đá nhau chết bỏ như đang thấy tại Bolsa.
Sài Gòn xưa: Chuyện của một thời.

Click image for larger version

Name:	Sai-gon-1955-1.jpg
Views:	0
Size:	87.6 KB
ID:	1964702  
thằng bạn Việt kiều mới đây gửi mail cho tôi: “Sài Gòn dạo này còn nhiều xích lô không? Cứ đến những ngày tháng Tư này, tao lại nhớ đến xích lô. Bây giờ, mày chạy hai bánh nổi không?” Chạy hai bánh ở đây là nghiêng xe, giữ thăng bằng, thì xích lô ba bánh có thể chạy bằng hai bánh.

Tên Việt kiều này có thời là đồng nghiệp xích lô của tôi. Nó đang theo học ban Triết (Tây) thì đứt phim. Sau 75, mọi ngành học bên Văn khoa (trừ Ngoại ngữ) đều có “vấn đề”, môn Triết lại càng có “vấn đề” hơn nữa. Nó phải bỏ học, sống lông bông đủ kiểu. Tôi theo ngành khoa học nên được chiếu cố cho học nốt những môn còn thiếu, ra trường và làm việc tại một trung tâm nghiên cứu.

Một buổi chiều cũng dạo tháng Tư thế này, lang thang ngoài phố, tình cờ gặp nó đang đạp xích lô. Tay bắt mặt mừng. Y ra hiệu cho tôi bước lên xe, chở thẳng ra quán nhậu lề đường. Chén thù chén tạc, đời xích lô lắm chuyện ly kỳ bụi bặm. Y nói: “Tao mướn xe tháng, xài không hết công suất, chiều tối hay sáng sớm gì đó, khi nào rảnh, mày lấy xe tao chạy kiếm thêm tiền.” – “Tao chưa thử xích lô lần nào. Có dễ chạy không?” – “Không khó lắm”.

Nói vậy cũng hơi ngần ngừ, ngoài giờ làm việc cho cơ quan nghiên cứu, tôi còn dạy kèm luyện thi đại học cũng kiếm thêm được chút đỉnh, đủ nhậu lai rai. Một bà bước đến bên bàn nhậu hỏi: “Xích lô! Có đi không?” “Nghỉ rồi dì”, thằng bạn lắc đầu. Vài ly rượu đủ làm tôi bốc lên: “Để tao! Ngồi đó chờ một chút”. Tôi quay qua bà khách: “Dì đi đâu?”

Hình như tôi có khiếu… đạp xích lô. Chẳng cần tập tành gì cả, mọi thứ đều an toàn, trót lọt. Nửa tiếng sau, tôi trở lại quán rượu, đặt số tiền cuốc xe đầu tiên lên bàn, cười sảng khoái: “Năm giờ rưỡi chiều mai, tao ghé nhà mày lấy xe.”

Những năm sau 75 mọi thứ đều đổi đời. Leo lên chiếc xích lô, tôi cũng phải ăn mặc và ứng xử như một người đạp xích lô thứ thiệt. Xắn cao ống quần chân phải để khỏi bị xích xe nghiến nát, kẻo tai nạn dập mặt cũng không chừng. Nhưng điều quan trọng là phải đội nón, tránh nắng là chuyện nhỏ, tránh gặp người quen mới là chuyện lớn. Thành phố Sài Gòn đông người mà ngõ hẹp, không ít lần tôi đã “đụng” phải học trò, đồng nghiệp, thậm chí cả bạn (gái) ngoắc xe. Đời lắm nỗi oái oăm!



Có lần tôi chở hai bà khách, mà trọng lượng của cả hai chắc cũng trên tạ rưỡi. Trưa nắng, dốc cầu Thị Nghè dài như vô tận. Tôi chợt thấm thía câu thơ của Cao Bá Quát: “Trời nắng chang chang người trói người…” Trời ơi! Hai bà khách vẫn vô tư cười nói, sao họ không xuống xe đi bộ một quãng cho mình đỡ khổ! Cho dù thế nào, có Chúa làm chứng, tôi đã tận lực làm tròn nhiệm vụ của thằng đạp xích lô. Dốc mỗi lúc mỗi cao, lực bất tòng tâm, tôi không còn ghì nổi tay lái, chiếc xe đổ nhào về phía trước… Đôi khi con người cũng nên biết lắng nghe những lời chửi rủa mà tưởng như đang nghe nhạc trữ tình. Cuộc đời nhờ đó sẽ đỡ khổ hơn chăng?

Một trường hợp khác, tôi chở một bà khách ăn mặc quý phái, túi da, vòng vàng, son phấn sáng rực. Thỏa thuận địa điểm và giá cả xong, tôi khởi hành, dù giá hơi hẻo, nhưng chở một người thì xe cân bằng, dễ chịu hơn đi xe trống. Khi tới nơi, bà khách nói đi xích tới nữa, sắp tới, và tới nữa… cũng cả hơn hai cây số. Đến đây thì tôi hiểu mình bị lừa vặt. Tôi dừng xe lại, và lịch sự mời bà khách xuống. Bả sừng sộ: “Mày là thằng đạp xích lô, chứ là cái thá gì mà đòi nói bà xuống…” Tôi nổi nóng, nhảy xuống xe, định ăn thua đủ, nhưng thoáng thấy quần mình đang mặc ống thấp ống cao… Trong nháy mắt, tôi chợt nhận ra đúng thân phận, mình chỉ là thằng đạp xích lô. Tôi xua tay: “Tặng bà cuốc xe đó”, rồi lên xe đạp thẳng, còn kịp nghe tiếng nguýt đuổi theo: “Xí…! Nghèo mà còn làm phách…”

Những năm cuối thập niên 70, đầu 80 chẳng ai sống bằng lương nhà nước nổi. Lương kỹ sư khoảng 73 đồng. Nhu yếu phẩm gạo (13kg), đường (0,5kg), thịt mỡ (0,6kg)… được mua theo giá chính thức. Cũng phải kể, đàn ông được mua thêm 3 gói thuốc đen, phụ nữ vài thước vải mùng. Mấy thứ này ngốn hơn nửa tiền lương rồi. Còn giá thị trường đại khái thế này: 3đồng/tô phở bình dân, 3đồng/xị rượu hạng bét, 0,5đồng/ly cà phê bắp… Mức sống tiêu chuẩn cán bộ (kỹ thuật) là thế. Còn dân thường hầu như phải vật lộn theo giá thị trường. Sổ gạo khi có khi không, chen lấn, khoai mì, bo bo, hàng độn đủ thứ… Vậy mà thiên hạ vẫn sống, vẫn loay hoay kiếm cái gì đó để ăn, để tồn tại. Sức đề kháng của con người để sinh tồn trong nhiều trường hợp thật không tưởng tượng nổi. Sau này tôi mới hiểu vì sao mấy ông tù cải tạo, phải chờ thả về nhà mới chịu… đổ bệnh.

La cà trong giới xích lô tôi mới biết ra rằng, không ít người là trí thức (cũ) đã chọn con đường mưu sinh này. Khá bộn cái gọi là “ngụy quân, ngụy quyền” cũng tham gia vào nghề này. Họ khó có chọn lựa nào khác. Ai cũng tìm cách che giấu thân phận, nhưng “phát hiện” ra nhau không phải là điều khó. Lúc ế độ, không có khách, tấp vào bóng mát nào đó, nằm khểnh trên xe đọc sách. Tri thức vẫn là một nhu cầu, ngoài chuyện ăn uống.

Tôi biết có nhiều nhà giáo sau 75 bỏ nghề để đi hớt tóc dạo, bán thuốc lá lẻ, sửa giày dép… Tôi hỏi một vị: “Bộ không được lưu dụng hay sao mà bỏ nghề giáo? Làm nghề này chi cho cực?” – “Không, tôi tự nguyện ‘mất dạy’. Tôi thà mất dạy…”, ông cựu giáo chức cười méo miệng. Tôi không hỏi thêm nữa, sợ ông buồn.

Có một nghề mà mấy ông cựu thầy giáo rất thích, nghề bơm mực, bởi nó dính dáng tới văn phòng tứ bảo, cũng gần gần với cái “nghiệp” năm xưa của mấy ổng. Tôi xin mở ngoặc một chút để các bạn trẻ có thể hình dung về cái nghề lỗi thời này. Bút bi mà các bạn đang dùng, xài hết mực thì vất đi. Sau 75, bút bi thuộc loại “quý giá” và là hàng dễ hỏng. Bút nào mà xài được tới hết mực, được xem là hàng… chất lượng cao. Xài hết thì mang ra ngoài đường bơm mực, xài tiếp. Nói tới bút dỏm, mà không nói tới giấy dỏm thì có vẻ hơi thiếu. Giấy vàng khè, còn lộm cộm những bã rơm rạ nghiền chưa kỹ, đè bút mạnh tay một chút để ra chữ, có khi văng cả bi ra ngoài. Tôi còn lưu giữ khoảng vài trăm trang giấy như thế, là các báo cáo và bản dịch tài liệu kỹ thuật. Đôi lúc ngậm ngùi, nhìn lại bút tích của chính mình. Quả là một thời kiên nhẫn không cần thiết.

Không phải khách đi xích lô nào cũng hãm tài như tôi vừa kể ở trên. Khách đàn ông dễ chịu hơn, ít kì kèo. Khách nhi đồng thì miễn trả giá, cỡ nào tôi cũng chạy. Có khách lên xe, buông một câu: Anh chở tôi đi đâu loanh quanh cũng được, đi đủ hai tiếng đồng hồ. Thời buổi đó, lên voi xuống chó, tình người đẩy đưa, tình đời đen bạc, tâm tư chất chứa đủ chuyện. Người khách im lặng suốt cuốc xe. Tôi chở khách, chở luôn nỗi buồn thời cuộc của họ.

Một buổi sáng chủ nhật, tôi chở bà khách từ chợ An Đông. Bà bao xe nguyên ngày, đi nhiều nơi trong Sài Gòn, mỗi nơi bà đi vào khoảng nửa tiếng, rồi trở ra đi tiếp. Đi kiểu này thì khỏe, tôi khỏi tốn công cảo xe lòng vòng kiếm khách. Tới nơi, khách đi công chuyện của khách, tôi ngả người lên xe nằm chờ, và lấy sách ra đọc. Chặng cuối cùng, bà yêu cầu đi ra Bến xe Miền Tây để đón xe đò về Rạch Giá. Có vẻ như đã xong công việc, bà khách ngồi trên xe vui vẻ bắt chuyện:

– Anh đạp xích lô lâu chưa?

– Chừng vài tháng.

– Tôi thấy anh đâu có dáng đạp xích lô, mặt mũi như thế phải là người có ăn học.

– Tôi đang kiếm sống bằng nghề đạp xích lô mà.

– Ban nãy tôi thoáng thấy anh đọc truyện tiếng Anh, quyển gì, à… “16 skeletons from my closet”

Bà khách này đáo để quá… Tôi im lặng hồi lâu.

– Sao anh không đi?

– Đi đâu? – Tôi vờ ngớ ngẩn

– Ở đây khó sống. Bên kia còn thấy tương lai…

Tới bến xe, bà trả tôi gấp đôi số tiền thỏa thuận. “Anh không muốn đi thật sao?” Tôi lờ mờ hiểu ra công việc của bà sáng nay. “Tôi có hoàn cảnh riêng. Chúc chị đi bằng an.”

Đi vài bước, bà khách chợt quay lại, rút ra trong túi xách quyển sách: “Anh cầm cuốn này mà đọc.” Tôi chưa kịp cám ơn bà đã quầy quả đi ngay vào bến. Đó là tiểu thuyết “Nhịp cầu trên sông Drina” của Ivo Andritch.

Sáu tháng đạp xích lô, tôi hiểu ra được nhiều mảng đời, nhiều số phận. Cuộc sống đảo điên và kỳ lạ, một chút tàn nhẫn, một chút thánh thiện, không đơn giản như những gì tôi chúi mũi trong phòng thí nghiệm.

Trong những ngày gian khổ đó, bên cạnh những mảng tối, vẫn còn đâu đó vài điểm coi được. Thèm miếng thịt, thèm lắm, vậy mà dĩa thịt trong mâm cơm nhiều khi còn đầy, người này nhường người nọ, không ai nỡ gắp. Tuổi trẻ thời nay không hình dung nổi chuyện lẻ tẻ đó. Thế hệ @ là phải nhanh như điện xẹt, yêu cuồng sống vội. Đối với họ, cuộc sống là hưởng thụ, là đề cao cá nhân, là ứng xử bầy đàn. Chia sẻ cái gu ăn chơi thì được, chứ chia sẻ tấm lòng thì hơi khó. Thanh niên thiếu nữ giành giựt ở hội chợ hoa Hà Nội năm nào chẳng phải là điều đáng suy nghĩ hay sao? Hay chỉ cách đây vài hôm, báo chí đưa tin, cả ngàn fan nữ thảng thốt vì vẻ đẹp của một ngôi sao Hàn Quốc. Cũng chả trách bọn trẻ được, một khi triết lý giáo dục đã không xem con người là cứu cánh, mà chỉ xem con người là phương tiện cho mục tiêu nào đó.

Còn biết bao chuyện để nói. Tóc bạc rồi, không nói bây giờ thì lúc nào sẽ nói đây? Và nói để ai nghe? Bọn trẻ không chừng vừa nghe vừa bấm facebook, twitter, hờ hững với quá khứ. Nói ra không phải để than vãn một thời khổ cực, mà đâu chỉ có chuyện cơm áo gạo tiền mới làm mình khổ cực. Còn nhiều thứ khổ khác nữa, khổ tinh thần thì đến giờ vẫn còn phải chịu đựng. Tôi nhớ câu nói của một người bạn đã khuất núi: “Nghèo thì ăn bắp ăn khoai cũng chịu được, nhưng chịu nhục thì không.” Có cách nào khác không?

Quyển tiểu thuyết bà khách để lại, chiếc cầu trên sông Drina được xây từ thế kỷ XVI, nối liền Bosnie và Serbie, khi đó Nam Tư còn thuộc đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ. Viên tể tướng của đế quốc lại mang dòng máu Nam Tư, đã cho xây chiếc cầu bắc ngang dòng sông ngăn cách đó. Máu và nước mắt, thù hận và nhẫn tâm. Biết bao biến cố xảy ra chung quanh cây cầu trải dài suốt bốn trăm năm, từ chiến tranh, bệnh dịch cho đến cái chết của một thiếu nữ lao mình xuống sông Drina vào ngày hôn lễ, hay tâm tư của cô chủ quán già Lotika ê chề vì tình đời bạc bẽo. Rồi chiếc cầu cũng đến ngày kết thúc số phận của nó khi Thế chiến thứ Nhất bùng nổ. Số phận của chiếc cầu và thân phận của con người. Bốn trăm năm có là giấc mộng?

Thằng bạn xích lô bỏ đi từ giữa thập niên 80, từ đó chưa một lần trở về Việt Nam. Ra nước ngoài, nó đi học lại và trở thành chuyên viên máy tính, bỏ lại sau lưng một thời mưa gió và lý sự cùn về triết học Hiện sinh, nhưng một thời xích lô chắc chưa đến nỗi quên, mặc dù có thể nó không hình dung nổi xích lô ở Sài Gòn lúc này được trang hoàng lộng lẫy như xe hoa để chở khách du lịch Tây.

Người Đà Lạt nói: “ba chiều, chín chiều”, nghĩa là ba chiều mưa, qua đến chiều thứ tư vẫn còn mưa, thì sẽ mưa thêm năm buổi chiều nữa. Đà Lạt lúc này đang mưa đến chiều thứ ba rồi, và có lẽ trong những ngày cuối tháng Tư này, mai sẽ còn mưa nữa, mưa cho đủ chín chiều, có khác gì “cửu hồi trường”, chín chiều quặn đau?

Tôi nhìn ra sân vườn, mưa vẫn rơi rả rích. Mưa rơi trên khóm trúc sát bên cửa sổ, rơi từng giọt một, chẳng vội vàng gì. Vậy là 38 năm đã trôi qua, rồi câu chuyện bốn trăm năm chiếc cầu trên sông Drina, và còn biết bao chuyện của một thời chưa nói hết. Buồn!

Vũ Thế Thành
Đà Lạt 28.04.2013

Thursday, 30 December 2021

RẤT TIẾC SAO TÁC GIẢ KHÔNG NÊU TÊN LUẬT SƯ ? CHẲNG LẼ CHỈ CÓ 1 LUẬT SƯ CHO VỤ ÁN LỚN VẬY SAO?./-TCLãnh

Chất Độc Da Cam

Tại sao VN thua vụ kiện chất độc màu da cam (CĐMDC) tại toà án quốc tế?.
Chuyện cũ đã lâu, đọc lại vẫn thấy cái Ngu và Tham của Cộng sản VN.

Ðến ngày hôm nay chắc nhiều em học sinh ở VN vẫn nghĩ rằng nguyên nhân gây nên quái thai, dị dạng là do CÐMDC của Mỹ đã rải xuống VN, có đúng không?.
Tất nhiên là không rồi, đó chỉ là loại thuốc khai hoang làm rụng lá cây ở những cánh rừng rậm rạp và lượng độc chỉ đủ làm rụng lá chứ không làm chết cây, vài năm sau những cánh rừng đó lại phát triển trở lại, mục đích là không cho lính Việt Cộng có nơi ẩn nấp. Nếu gây nên quái thai thì VN đâu có thua kiện trước tòa án quốc tế.

Bước vào tòa án quốc tế phía chúng ta có những nhân vật trí thức hàng đầu VN như là GS-TS Phan Thị Phi Phi đại học Y Hà Nội, GS-BS Dương Quỳnh Hoa thứ trưởng bộ y tế, GS-BS Nguyễn Thị Ngọc Phượng giám đốc bệnh viện Từ Dũ, một số tướng tá, luật sư và những người mẹ có những đứa con bị quái thai đến làm nhân chứng sống. Nguyên một phái đoàn tai to mặt lớn của đảng ta tập hợp lại để đi đánh trận chiến này.
Bên bị kiện là tập đoàn Công ty sản xuất CÐMDC. Và họ đã thuê một ông luật sư người Mỹ gốc Việt để làm luật sư biện hộ cho họ. Mức bồi thường của đảng ta đưa ra là 2 tỷ US$

Khi phiên tòa vừa được mở ra thì đảng ta đã nhận BÀN THUA THỨ NHẤT đó là khi luật sư biện hộ hỏi rằng CÐMDC có màu gì? Phái đoàn của ta ai cũng ngơ ngác và không muốn trả lời, đến khi thẩm phán ra hiệu lệnh bắt buộc phải trả lời câu hỏi của bên biện, thì lúc đó GS-BS Dương Quỳnh Hoa mới đứng dậy trả lời: CÐMDC thì tất nhiên là màu cam rồi luật sư hỏi câu này không thấy thừa hả? Luật sư biện hộ hỏi tiếp, tại sao bà biết là màu cam? Bà Dương Quỳnh Hoa trả lời: lúc còn ở chiến khu chính mắt tôi nhìn thấy máy bay của Mỹ rải một chất bột màu cam làm đỏ chóe cả một vùng trời.

Ông luật sư bật cười và nói CÐMDC là màu trắng chứ không phải màu cam. Ông gọi những chuyên gia về hóa chất lên tòa chứng minh và trình bày cách sử dụng. Ðúng là CÐMDC là màu trắng, dạng bột và phải hòa vào với nước xịt lên cây mới có tác dụng. Ðiều đó chứng minh những lời của bà Dương Quỳnh Hoa là những lời nói dối, trong khi đó trước khi lên tòa làm chứng bà ấy đã đặt tay vào cuốn luật pháp tuyên thề là sẽ không nói dối nhưng câu trả lời đó đã tố cáo bà ta.

Những người dân như chúng ta không biết CÐMDC là màu gì thì đó là chuyện bình thường còn đằng này là một GS đi kiện người ta mà còn không biết thì đúng là GS ngu dốt. Theo quy định của Mỹ chất độc để trong những thùng chứa được xếp theo màu, chất cực độc là thùng màu đỏ, thấp hơn là thùng màu cam rồi đến màu vàngCộng sản cứ tưởng CÐMDC có màu cam.

BÀN THUA THỨ BA: là khi luật sư bên biện hỏi tổ chức y tế thế giới đất nước nào có số lượng quái thai nhiều nhất thì được biết rằng đó là những nước ở châu Phi, số lượng quái thai ở những quốc gia đó gấp cả chục lần VN, và những quốc gia đó không hề bị nhiễm dioxin, điều đó chứng minh rằng CÐMDC không hề gây quái thai. Bị quái thai hay không nguyên nhân chính là do phụ nữ khi mang thai không cung cấp đủ dinh dưỡng cho thai nhi và ăn những thức ăn quá hạn, những thức ăn có độc tố.






Lúc đó ở miền Bắc rất là nghèo đói toàn ăn sắn, ăn mì, ăn bo bo, ăn những thứ lương khô có chất bảo quản của TQ và Liên Xô viện trợ, sĩ quan còn được ăn lương khô có hạn sử dụng còn lính quèn thì đa số bị ăn lương khô không có hạn sử dụng, vì vậy người dân miền nam có ai bị quái thai đâu, những ca quái thai toàn là người dân miền Bắc.

BÀN THUA THỨ TƯ: là khi luật sư bên biện đưa ra danh sách cả trăm quốc gia trên thế giới sử dụng dioxin nhưng không có một quốc gia nào nói rằng dioxin gây nên quái thai, thậm chí năm 1976 ở Italy bị nhiễm dioxin gấp trăm lần VN nhưng tuyệt nhiên không có một trường hợp nào bị quái thai, chỉ có VN là quốc gia duy nhất trên thế giới tuyên bố dioxin gây nên quái thai mà thôi.

BÀN THUA THỨ NĂM: là nếu bạn bị đâm thì bạn kiện thằng đâm hay kiện thằng bán dao? Sao không kiện chính phủ Mỹ mà lại đi kiện Cty SX CÐMDC, đúng không? Nhưng mà làm gì dám kiện chính phủ Mỹ vì lúc đó Mỹ là đồng minh của miền Nam, tui rải chất độc ở nhà tui chứ đâu có rải ở nhà anh, nhà tui không có ai bị mắc bệnh mà nhà anh bị mắc bệnh thế mới ngược đời.

Phiên tòa diễn ra năm ngày nhưng đến ngày thứ ba thì đảng ta cảm thấy khó thắng được vụ kiện này nên đã đàm phán với Công ty Sản Xuất CÐMDC rằng: chúng tôi sẽ giảm số tiền bồi thường từ 2 tỷ$ xuống còn 200 triệu nếu các ông đồng ý bồi thường thì chúng tôi sẽ rút đơn kiện kết thúc tại đây và sau này cũng không còn kiện cáo gì nữa.

Thật ra từ đầu đảng ta cũng biết rất khó thắng vụ kiện này nhưng vì thấy người Mỹ quá nhân đạo, họ tài trợ cho những tổ chức quốc tế quá nhiều, đất nước nào nghèo nàn, lạc hậu đều được Mỹ hỗ trợ, vậy nên đảng ta muốn kiếm một khúc để mang về chia chác với nhau.

Một tập đoàn hơn 30 Công ty Sản xuất thuốc bảo vệ thực vật, hạt giống cây trồng thì 200 triệu đối với họ cũng không phải số tiền lớn nên họ đã đồng ý bồi thường để chấm dứt vụ kiện. Nhưng, ông luật sư người Mỹ gốc Việt nhất quyết không đồng ý, ông ấy nói với Công ty SX CÐMDC rằng: lúc quý vị tìm đến tôi để nhờ tôi cãi vụ kiện này, từ đầu tôi đã nói với quý vị là tôi sẽ không để cho quý vị phải tốn một đồng nào từ vụ kiện này, nếu tôi thua kiện tôi sẽ xé cái bằng luật sư của tôi trước tòa và sau này không bao giờ bước lên tòa nữa.

Cuối cùng Cty SX hóa chất cũng chấp nhận yêu cầu của ông luật sư tiếp tục vụ kiện. Thật là xui cho đảng ta gặp đúng ông luật sư chế độ VN Cộng Hòa, một người sống lưu vong để chạy trốn chế độ cộng sản. Phiên tòa ngày cuối cùng mở ra, đảng ta dùng chiêu “khổ nhục kế” mang mấy chục cái hũ đựng những đứa bé sơ sinh dị dạng lên trước tòa để đánh vào lương tâm của con người.

Luật sư của đảng ta mới nói với bồi thẩm đoàn: cho tôi hỏi những vị bồi thẩm đoàn ở đây có vị nào có con không? nếu chẳng may quý vị sinh ra một đứa con giống như những đứa bé ở trong những cái hũ này thì quý vị có đau lòng hay không? Những người mẹ của những đứa bé này họ xứng đáng được bồi thường những tổn thất vì chiến tranh gây ra … Sau khi luật sư của đảng ta nói xong những vị bồi thẩm đoàn ai cũng rơi nước mắt vì họ nhìn thấy những em bé quá thương tâm, đứa thì không có mắt, đứa thì không có mũi, đứa thì không có miệng, đứa thì cụt tay cụt chân.

Ông luật sư bên biện đứng dậy phát biểu: Cho tôi hỏi những vị bồi thẩm đoàn ở đây có vị nào có con không? Nếu chẳng may quý vị sinh ra một đứa con giống như những đứa bé ở trong những cái hũ này thì quý vị có đồng ý cho phép một nhóm người nào đó hoặc một tổ chức nào đó đem thi hài con của quý vị đến đây để làm điều kiện trao đổi mang về cho quý vị một số tiền hay không? Quý vị trả lời đi? Những đứa bé này chúng có quyền được chôn cất, chúng có quyền được yên nghỉ, chúng có quyền được về với thiên đàng chứ không phải để mang đến đây làm một cuộc giao dịch . . . . .

Tôi chỉ muốn nói một điều, quý vị hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra phán xét cuối cùng. Sau khi phát biểu xong ông luật sư bên biện ngồi xuống thì tất cả những vị bồi thẩm đoàn họ đứng dậy vỗ tay. Hai tiếng đồng hồ, sau khi bồi thẩm đoàn họp lại để đưa ra kết quả, và cuối cùng thẩm phán đã tuyên bố Cty Sản Xuất CÐMDC đã thắng kiện. Phái đoàn của ta lủi thủi đi về tay trắng, ra khỏi tòa án cũng không thèm mang những cái hũ quái thai kia về. Khi ra đến cổng cảnh sát phải chạy theo kêu quay lại lấy hết những cái hũ kia về đi ở đây không có ai nhận đâu, đúng là xấu hổ không còn gì để nói.
(ảnh Internet: trực thăng đang phun Agent Orange tại miền Nam VN)

Sau khi phiên tòa kết thúc bên Cty hóa chất muốn đưa tiền công cho luật sư biện hộ nhưng ông ấy không nhận, ông ấy nói rằng: từ đầu tôi đã nói với quý vị rồi, tôi sẽ không để quý vị phải tốn một đồng nào trong vụ kiện này, vì vậy tôi cũng sẽ không lấy một đồng nào của quý vị. Với một vụ kiện lớn như vậy ông ấy có thể nhận cả triệu $ của Cty SX CÐMDC nhưng ông ấy đã không lấy đồng nào. Chắc đối với ông ấy thắng một vụ kiện như vậy cũng là niềm vui để đời rồi./-

Hoàng Khánh.