Mt68 History

Trang Mậu Thân 68 do QUÂN CÁN CHÁNH VNCH và TÙ NHÂN CẢI TẠO HẢI NGỌAI THIẾT LẬP TỪ 18 THÁNG 6 NĂM 2006.- Đã đăng 11,179 bài và bản tin - Bị Hacker phá hoại vào Ngày 04-6-2012. Tái thiết với Lập Trường chống Cộng cố hữu và tích cực tiếp tay Cộng Đồng Tỵ Nạn nhằm tê liệt hóa VC Nằm Vùng Hải Ngoại.

Wednesday, 30 May 2018

NGUYỄN MẠNH TRINH VÀ TRẦN VÀNG SAO CŨNG LÀ NHỮNG KẺ SAO VÀNG LỠ VẬN...

  CHÚNG BÂY GỐC VIỆT CỘNG KHÔNG NGƯỜI VIỆT TỰ DO NÀO TIN CHÚNG BÂY CẢ - CHÚNG BÂY HÃY SỐNG VÀ CHẾT VỚI VC - ĐỪNG PHỈNH LỪA GIẢ BỘ CHỐNG CỘNG LÚC GẦN XUỐNG LỖ NỮA./-TCL

====================


NGUYEN MANH TRINH :Chuyện một người làm thơ vỡ mộng-Trần Vàng Sao


 

 

alt
Nhà thơ Trần Vàng Sao vừa từ trần ngày 9 tháng 5 năm 2018. Ông là tác giả của những bài thơ nổi tiếng như Bài Thơ Của Một Người Yêu Nước Mình, Tau Chửi, Người Đàn Ông 43 Tuổi Nói Về Mình,… và cũng là người viết hồi ký “Tôi Bị Bắt” vạch trần một sự thực của đời sống xã hội chủ nghĩa mà mọi người dân đều bị theo dõi và kiểm sốt như người tù nhân phải ép mình trong khuôn khổ mà Đảng Cộng Sản ấn định. Khi ông còn sinh tiền sống khổ sở bị cô lập mọi người xa lánh nhưng khi chết thì lại được phong thánh ca ngợi hết mình của dàn truyền thông lề phải. Họ muốn tạo ra một con người yêu nước khác với nhà thơ Trần Vàng Sao của lúc bị buộc tội phản động kẻ thù của chế độ…
Có một người làm thơ, đã viết những giòng chữ này tại ngay miền Bắc của Xã Hội Chủ Nghĩa và đã bị tịch thu vào ngày 26 tháng 1 năm 1972 tại K65 thị xã Sơn Tây:
“… Tôi tên hề mất trí
nói lời công an theo dõi
và làm thơ bị bắt…
thôi rồi
này tên tuổi của tôi
mầy bị đọc to lý lịch giữa đám đông
hắn là một thằng hề giả đò để chửi rủa mọi người
tôi cứ đứng đầu đường
cha mẹ ơi
cơm không có mà ăn nữa là
tôi bị nguyền rủa kẻ độc
xúi giục mọi người đừng thờ cúng kẻ khác hơn mình
rồi đọc thơ cười la giữa chỗ đông người
một hai người cho tôi ăn cơm
tôi cúi đầu cảm ơn
và nhảy múa làm trò coi chơi
những người đứng chung quanh chảy nước mắt…”
Người làm thơ ấy sinh quán tại Huế, tên là Nguyễn Ðính, vào rừng gia nhập hàng ngũ Cộng Sản năm 1965 và được ra Bắc an dưỡng năm 1970. Nhà thơ ấy cũng lấy bút danh thật Cộng Sản, thật độc đáo: Trần Vàng Sao. Một người trước những “hiện thực xã hội chủ nghĩa” đã cám cảnh và nhận thức được con đường lầm lẫn của mình và chân thực viết những trang nhật ký và những bài thơ để thành những nguyên nhân gây nên những bất hạnh, những đầy ải kéo dài suốt cả cuộc đời.
Cùng vào thời điểm với những cuốn “Nhật Ký Ðặng Thùy Trâm”, “Mãi mãi tuổi hai mươi” của Nguyễn Văn Thạc, “Nhật ký tài hoa ra trận” của Hoàng Thượng Lân… Trần Vàng Sao phổ biến nhật ký “Tôi Bị Bắt” ghi lại những ngày tháng bị đầy ải, trù úm của mình “nhớ lại những năm tháng tôi bị bắt rồi được thả ra và sống như tù”. Phải nói, là sống hơn tù nữa vì chẳng thà ở trong hoàn cảnh gông xiềng còn hơn là bị những đầy ải cố ý tạo ra một cách thật tàn nhẫn khoa học của cả một hệ thống độc tài toàn trị.
Năm 1993, nhà xuất bản Tân Thư xuất bản tập thơ “Bài thơ của một người yêu nước mình” phát hành tại hải ngoại. Có nhiều người thắc mắc tại sao lại in thơ của một “thằng Việt Cộng” như vậy. Nhưng khi phổ biến những hồi ức của một người tù không bị giam vào ngục, Trần Vàng Sao đã biểu lộ chân thực một vóc dáng riêng của mình trong một thời đại mà lòng ái quốc được dùng làm chiêu bài để mê hoặc cả một thế hệ đi vào chém giết để phục vụ cho những nhu cầu quyền lực của một nhóm người.
Một người cùng cảnh ngộ với Trần Vàng Sao, Lữ Phương cũng thấm thía với thân phận bị lừa gạt đã viết những lời giới thiệu cho tập hồi ký như sau:
“Tài liệu mà tôi gởi tới độc giả sau đây là một tập hồi ký, dày 134 trang A4 đánh máy vi tính chữ nhỏ xuất hiện dưới hình thức samizdat được photocopy (thứ văn chương chuyền tay khá phong phú ở Việt nam sau những năm “đổi mới”) cách đây có hơn 10 năm. Tác giả của nó là Trần Vàng Sao (tên thật là Nguyễn Ðính), một người làm thơ ở miền Nam, nhưng vào những năm 60 của thế kỷ trước, đã cùng với nhiều bạn bè đồng lứa đứng lên chống lại chế độ chính trị của miền Nam lúc đó bằng cách “đi lên núi” để cuối cùng, sau khi thoát khỏi bom đạn Mỹ, anh đã vướng vào một tai họa cực kỳ tệ hại.
Cuốn hồi ký này kể lại cái tai họa đó khi từ chiến khu, anh được đưa ra miền Bắc trị bệnh: ở nơi đây sau một thời gian quan sát, anh đã ghi lại những suy nghĩ của mình về cái gọi là “hậu phương xã hội chủ nghĩa “đó bằng nhật ký và chính vì những suy nghĩ ghi thành chữ viết này anh bị các đồng chí của mình truy bức, nguyền rủa, phỉ nhổ, cô lập đến chỗ như anh cho biết anh không còn được coi là con người mà đã thành “một con vật, một con chó”. Trong rừng, tôi đã nghe biết một số trường hợp những trang nhật ký bị tố cáo, nhưng chưa thấy cótrừơng hợp sự tố cáo lại dẫn đến một cuộc hành hạ, trừng trị độc địa như trường hợp của Trần Vàng Sao.
Những ai đã đọc Ðặng Thùy Trâm cùng những bàn tán về nhật ký của chị, khi đọc xong hồi ký của Trần Vàng Sao, sẽ thấy rất khó mà coi các tài liệu chiến tranh này là những “bản chứng nghiệm chân thực của lịch sử” như có một tác giả nào đã cho là vậy. Tuy cùng “chung một chiến hào”, thuộc cùng một thế hệ những người đi vào chiến tranh (Trần Vàng Sao cũng sinh năm 1942 như Ðặng Thùy Trâm) nhưng những giá trị mà Ðặng Thùy Trâm tin tưởng một cách “chân thực” để sống và để chết thì đối với Trần Vàng Sao lại chỉ là những điều huyễn hoặc đơn thuần. Không thể nói là không chân thực nỗi thất vọng của một trí thức như anh, một người đã đi qua máu lửa để tìm đường chợt thấy trước mắt mình hiện ra một khoảng hư vô mù mịt…”
Trần Vàng Sao kể lại cuộc bị đấu tố của mình:
“… Tôi uống nước và ngó ra ngoài cửa sổ. Trời khô và lạnh. Không khí bắt đầu căng thẳng. Trên mặt của họ đã lộ vẻ căm tức. Họ không còn bất động nữa. Tiếng giày dép kéo trên sàn nhà, tiếng áo quần xát trên ghế, chân ghế đụng chân bàn. Bọn họ xoay người, nghiêng ngửa, đổi thế ngồi, chống tay lên cằm, cắn môi, cắn ngón tay, đẩy gương sát vào mắt, đẩy tách nước ra xa, bẻ ngón tay.
 Ông tên Lai, chắc ông ta là trưởng đoàn của đoàn người tra khảo tôi, nói:
 “Tôi biết hiện nay anh đang nghĩ gì về chúng tôi. Tôi biết những gì đang chứa trong đầu óc của anh. Tôi nói thẳng anh là một tên phản động, chống Ðảng. Anh căm thù chúng tôi, căm thù Chủ Nghĩa Xã Hội, căm thù chế độ này. Anh đang âm mưu lật đổ chế độ này. Có phải chính anh đã kêu gọi biểu tình, viết báo chữ to lật đổ chế độ này hay không? Anh sợ? Anh chối à? Nói đi, nói đi, có phải không?
Ông ta chồm người ra trước dằn giọng:
“Ðây, đây này, anh đòi bắn, đòi treo cổ tất cả bọn chúng nó, đã đến lúc phải biểu tình, viết báo chữ to tố cáo tội ác của chúng nó”.
 Ông ta dừng lại, bỏ kính cuống bàn nghe cái cạch:
“Có phải anh đã viết trong nhật ký như thế không?”
“Tôi không nhớ”.
“Anh viết mà anh lại không nhớ à?”
“Làm sao tôi nhớ hết những gì tôi viết”.
Cái ông trẻ dưới bốn mươi tuổi đứng dậy xoay người ra phía sau lấy cái cặp da để đứng dưới sàn nhà. Cái cặp đã mở sẵn. Ông ta xây lưng về phía tôi rồi rút ra một tờ giấy đưa ra trước mặt tôi:
“Cái gì đây? Có phải chữ của anh không?”
“Phải”.
Ðó là bức ảnh chụp một trang nhật ký của tôi, khổ bằng tờ giấy kẻ ngang. Ðến lúc này tôi mới biết là toàn bộ nhật ký của tôi đã bị chụp ảnh trong thời gian tôi về bệnh viện E2 để kiểm tra sức khỏe là một sự xếp đặt của Ban Thống Nhất Trung Ương, Cục đón tiếp cán bộ B và Cục 78.
Ông Lai nói: “Anh hết chối chưa”.
Mọi người ở đây đều đã biết trước sự việc sẽ diễn tiến ra sao rồi. Tối hôm qua họ đã họp với nhau bàn kế hoạch:
“Tại sao anh lại đòi bắn, đòi treo cổ? Bắn ai, treo cổ ai? Nói đi”.
Tôi nói: “Tôi đòi bắn tất cả những kẻ nào, người nào đã ăn đường, sữa, tã lót của trẻ con, ăn hòm, vải liệm của người chết, những kẻ đã đẩy con dân vào chiến trường còn con cháu họ thì qua Liên Xô, Bulgari, Hungari,…”
“Anh đòi bắn cả Trung Ương Ðảng kia mà”.
“Nếu trong Trung Ương Ðảng, trong chính phủ có người nào đã ăn như thế, theo tôi, đều đem bắn được hết!”
“Anh lại còn kêu gọi biểu tình?”
“Tôi đâu có kêu gọi ai. Tôi nói là đã đến lúc phải làm như thế”.
“Vì sao lại viết báo chữ to?”
 “Viết báo chữ to để mọi người cùng biết”.
“Mọi người là ai?”
“Nhân dân”.
“Nhân dân, hừ”, một ông chỉ vào mặt tôi:“nhân dân, anh làm gì có nhân dân. Nhân dân theo Ðảng làm cách mạng, đổ xương, đổ máu để có được như ngày hôm nay. Nhân dân của anh là nhân dân kiểu Mỹ Ngụy, Anh là kẻ thù của nhân dân thì có!…”
Bài thơ mà nhiều người biết đến là bài thơ “Tau Chửi” mà Trần Vàng Sao viết ngày 29 tháng 6 năm 1997. Ở tâm cảm của một người bị chèn ép, muốn nói mà bị bịt miệng, muốn nghĩ mà phải e dè lúc nào cũng trong tâm trạng lo sợ suốt cả đời, thơ có phải là một cần thiết để giải tỏa những u uất? Hơn thế nữa, thơ Tau Chửi không phải là những ngôn ngữ “đá cá lăn dưa” mà như “văn chương chửi’ đã có từ thuở xưa của bài chửi mất gà đã từ lâu truyền tụng. Chửi có ca có kệ, chửi có lớp có lang để làm bật ra những khuôn mặt “có quyền có thế” của một chế độ phi nhân một tai họa cho đất nước. Bản thân nhà thơ đã bị bao nhiêu dập vùi cay đắng thì thi ca ông cũng biểu hiện những vết thương buốt thịt những đau xót thế thời của một sự thực được gọi là xã hội chủ nghĩa:
 “Tau Chửi.
Tau tức quá rồi
Tau chịu khơng nổi
Tau nghen cuống họng
Tau lộn ruột lộn gan
…Tau đầu tắt mặt tối
Đổ mồ hơi sơi nước mắt
Vẫn đồng không trự nõ có
Suốt cả đời khố chuối Trần Minh
Kêu trời không thấu
Tau phi câm miệng hến
Không được nói
Không được la hét
Nghĩ có tức không
Tau chửi
Tau phải chưởi
Tau chưởi bây
Tau chưởi thẳng vào mặt bây
Không bóng khơng gió
Không chó không mèo
…Tau chưởi cho tiền đời dĩ lai bây mất nòi mất giống
Hết nối dõi tông đường
Tau chưởi cho mồ mả bây sập nắp
Tau chưởi cho bây có chết chưa liệm ruồi bu kiến đậu
Tam giáo đạo sư bây
… bây là rắn
 Rắn
Tồn là rắn
Như cú dịm nhà bệnh
Đêm bây mò
Ngày bây rình
Dưới giường
Trên bàn thờ
Trong xó bếp
Bỏ tên bỏ họ cha mẹ sinh ra
Bây mang bí danh
Anh hùng dũng cảm vĩ đại kiên cường
Lúc bây thật lúc bây giả
Khi bây ẩn lúc bây hiện
Lúc người lúc ma
…hỡi cơ hồn các đảng
Hỡi âm binh bộ hạ
Hỡi những kẻ khuất mặt đi mây về gió
Trong am trong miếu giữa chợ giữa đường
Đầu sông cuối bãi
Móc họng bóp cổ móc mắt bọn chúng nó
 Cho bọn chúng nó chết tiệt hết cho rồi
Bây giết người như thế
Bây phải chết như thế
Ác lai thì ác báo
Tau chưởi ngày chưởi đêm
Mới bét con mắt ra tau chưởi
Chập choạng chạng vạng tau chưởi
Nửa đêm gà gáy tau chưởi
Giữa trưa đứng bóng tau chưởi
Bây có là thiềm thừ mười tám con mắt tau cũng chưởi
 Mười hai nhánh họ bây
 Cao tằng cố tổ bây
Tiên sư cha bây
Tau chưởi cho bây ăn nửa chừng mẻ chai mẻ chén
Xương cá xương thịt mắc ngang cuống họng
Tau chưởi cho nửa đêm oan hồn yêu tinh ma quỷ
Mình mẩy đầy máu hiện hình vây quanh bây đòi trả đầu trả chân
Trả tay trả hịm trả vải liệm
Tau chưởi cho cha mẹ bây có chết cũng mồ xiêu mả lạc
Đọa xuống ba tầng địa ngục bị bỏ vào vạc dầu
Tau chưởi cho cha mẹ bây có còn sống cũng điêu tàn
Đui què câm điếc làm cơ hồn sống lang thang đầu đường xó chợ
Bốc đất mà ăn xé quần áo mà nhai cho bây có nhìn ra
Cũng phải tránh xa
Tau chưởi cho con cái bây đứa mới đi đứa đã lớn
Sa chân sẩy tay đui què sứt mẻ nửa đòi nửa đoạn
Chết không được mà sống cũng không được
Tau chưởi cho dứt nọc dòng giống của bây cho bây chết sạch hết
Không bà không con
Không phúng không điếu
Không tưởng không niệm không mồ không mả
Tuyệt tự vơ dư
Tau chưởi cho bây chết hết
chết sạch hết
không còn một con
không còn một thằng
không còn một mống chết tiệt hết
hết đời bây…
Trong bài thơ “A Di Đà Phật”, Trần Vàng Sao viết:
“Bây giờ đến phiên tôi
tôi nghe đọc tên
tôi đứng dậy
(ở đây không có bàn
không có ghế
tất cả đều đứng
tất cả đều mặc áo đen
và đeo mặt nạ đỏ
và mang bí danh giấu kín trong hồ sơ mật
không có bàn thờ
không có bát hương
chỉ có ảnh vẽ mặt người to treo trước mặt
không ghi tên họ)
bản án đã được học thuộc lòng
một người cầm tờ giấy trắng không chữ đọc to
im
im hết
không nghe gì cả
tất cả hãy nghe đây
tất cả hãy dong tay lên và đầu hàng
tất cả
không kể già
không kể trẻ
tất cả
không kể đàn ông
không kể đàn bà
mới sinh ba ngày
vừa đi chập chững
chưa đầy tuổi tôi
không kể
miễn là
dong tay lên
dong tay lên
nghe rõ chưa
hãy đầu hàng không được quỳ
tất cả phải đứng thẳng dong tay lên nếu không
sẽ chết
chết hết…”
Như gợi nhớ đến phần đối thoại ngày nào của phim “Chúng Tôi Muốn Sống”, “Ðất Lành”,.. bài thơ này của Trần Vàng Sao có nhịp điệu của những bước chân man dại của những người bị lôi cuốn vào một cuộc khích động căm thù. Những chữ ngắn ngủi, cụt lủn nhưng mở ra nhiều cảm giác để người đọc có thể tưởng tượng ra được những sự kiện tuy vô nhân, dã man nhưng lại xảy ra bình thường tự nhiên trong một xã hội đã quen như thế.
“Bài thơ của một người yêu nước mình” rất buồn và rất nhiều người đã chết có mặt trong tâp thơ ấy. Từ “một ngàn một vạn muôn vàn ức triệu người chết/ hôm qua/hôm nay/mai mốt nữa/Timi Shoara Budapest Praha Berlin Bucarest/ Sofia Siberie Thiên An Môn /súng máy súng trường dao găm lựu đạn/ xe tăng thiết giáp/ thuốc độc thuốc mê/chết đứt đầu chết mất xác …” đến văn bia của những “Nguyễn Hán. Ba mươi chín tuổi. Tự đâm mình bằng cái chai nước cam đập bể. Có người nói vì điên. Trước khi chết có nói thời buổi này. Cứt cũng không có mà ăn. Nguyễn thị Lùn. 34 tuổi. Lê văn E.13 tuổi. Lê thị Muốn 10 tuổi. Lê văn Thuộc 6 tuổi. Lê thị Lý 2 tuổi. Uống thuốc tự tử. Ở trong bếp. Bên cạnh có mấy củ khoai hà còn nóng... Ðể trong cái rá không có vành
Trong giấy để lại có viết: “Cực quá sống không nổi, mẹ con tôi phải chết…những người chết có mặt trong thơ như là những nhân chứng cho một thời đại phá sản mọi mặt từ đạo đức đến xã hội. Cái bánh vẽ lòng ái quốc vẫn chỉ là cái bánh vẽ. Hạnh phúc, ấm no, tiến bộ,…và hàng trăm danh từ tốt đẹp khác chỉ có trong tưởng tượng, không thực”.
Ngô Minh, một người làm thơ và cũng là bạn với Trần Vàng Sao đã viết về bạn mình:
“Trần Vàng Sao là người thẳng thắn, trực cảm mạnh, thơ anh nhiều tầng nghĩa, nhưng lại là những hình ảnh thường ngày trong đời sống gia đình, bè bạn. Ðó là một thứ thơ không dễ viết càng không dễ hay!
Những chuyện buồn đau ngậm ngùi trong cuộc sống hàng ngày anh đếu đưa vào thơ, như là một sự xẻ chia an ủi… thế là hồi đó nhà thơ bị báo đài tỉnh nhà “đánh” vì cho rằng bài thơ không có “lập trường” rõ ràng… trước đó, năm 1970 anh được đưa ra chữa bệnh và an dưỡng ở miền Bắc.Trong thời gian chữa bệnh anh có một cuốn sổ ghi nhật ký và những bài thơ mới viết của mình. Ai dè có người đọc được liền lấy cắp cuốn sổ và báo cáo với cấp trên... Thế là người “yêu nước mình” bị kiểm điểm và đau nhất là mất luôn mấy chục bài thơ tâm huyết ở cuốn sổ đó. Năm 1975, Trần Vàng Sao là một trong những người đầu tiên đăng ký về xây dựng quê hương, nhưng sau đó lại bị gạt ra khỏi danh sách. Sốt ruột quá anh tự tìm về Huế, nhưng không được nhận công tác vì không có giấy chuyển, mãi sau mới được bố trí về làm liên lạc ở xã…”
Bị đầy đọa, bị coi như không phải là con người, những trang nhật ký của một người tù nhưng không bị giam trong ngục có phải là bằng chứng cho thấy sự vỡ mộng của một người trí thức đã tin tưởng vào những lý tưởng không thực. Dẫu sao tôi vẫn không đồng ý với nhận xét của ông Lữ Phương, đây là một người bị kẹt giữa hai lằn đạn. Chỉ có một phía là kết án và đầy đọa người thi sĩ “yêu nước mình” thôi. Ðó là phía Cộng sản. Còn bên những người yêu tự do, luôn luôn hỗ trợ những người can đảm, dám nói lên sự thật, dù phải chịu nhiều hậu quả khốn đốn cho bản thân và gia đình. …
 Nguyễn Mạnh Trinh.
A

KHÔNG TIN NHỮNG ĐỨA GỐC GÁC VIỆT CỘNG ...

TỔ QUỐC ĂN NĂN, BÊN THẮNG CUỘC, THIÊN ĐƯỜNG MÙ, LỜI MẸ TỔ CUỐC ... CŨNG CHỈ LÀ NHỮNG ĐỨA GỐC CỘNG 1 THỜI TUNG HÔ ĐÁNH CHO MỸ CÚT- GIẾT SẠCH NGỤY MIỀN NAM .../-TCL
.............
LỜI MẸ TỔ QUỐC VIỆT NAM
Thơ Trần Mạnh Hảo
Mẹ khóc van các con đừng bán từng phần thân thể mẹ
Nhượng địa ngoại bang chín mươi chín năm trời
Máu thịt mẹ đây sao các con nỡ xẻ
Để chia phần như chia thịt chia xôi…
Mẹ bị xẻ từng phần bán cho Trung Quốc
Bốn nghìn năm xương máu mẹ ròng ròng
Mẹ đau cắt lòng, sông núi khóc
Bán từng phần đất mẹ thế là xong…
Sao nỡ bán mẹ mình lấy tiền xây biệt phủ ?
Lấy tỉ đô la gửi Thụy Sĩ ngân hàng
Mỗi cọng cỏ nhành cây đất này đều máu mủ
Nỡ lòng nào bán mẹ để giàu sang…
Miệng các con thề bồi yêu Tổ Quốc
Ôi những Vân Phong, Phú Quốc, Vân Đồn…
Thiếu tiền quá đành cho thuê đất nước
Sợ con cháu sau này không còn đất mà chôn
Đừng mượn mẹ Việt Nam để yêu ngoại tệ
Sao lại đi cầm cố cả cha ông ?
Mẹ Việt Nam đã khóc bầm máu bể
Đừng bắt mẹ chít khăn tang đưa đám Tiên Rồng…
Sài Gòn lúc 0 h 49 phút ngày 30-5-2018
T.M.H.

Tuesday, 29 May 2018

Diễn văn “Đừng bao giờ bỏ cuộc” của Donald Trump tại Đại học Liberty


Hỡi các bạn cử nhân khóa 2017, hôm nay một chương trong cuộc đời các bạn đã kết thúc, nhưng các bạn cũng chuẩn bị bắt đầu một cuộc phiêu lưu lớn nhất đời mình. Các bạn hãy dừng một phút để nghĩ xem mình đã may mắn chừng nào khi được đứng ở đây, hôm nay, tại ngôi trường vĩ đại này. Các bạn được sống trong đất nước vĩ đại này, được ở bên những người thân yêu và quan tâm đến các bạn

Diễn văn "Đừng bao giờ bỏ cuộc!" của Donald Trump trước các cử nhân khóa 2017 của Đại học Liberty

https://www.youtube.com/watch?v=nVFlB7x6SNo
Rồi bạn hãy tự hỏi mình, các bạn sẽ trao trở lại đất nước này, và quả thực là thế giới những gì? Dấu chân các bạn sẽ hằn lại những gì trên dòng cát của lịch sử? Thế hệ người Mỹ tương lai sẽ nói gì về chúng ta, với khoảng thời gian ngắn ngủi chúng ta được sống trên trái đất này? Chúng ta có dám mạo hiểm? Chúng ta có dám vượt qua các kỳ vọng lớn lao? Chúng ta có thách thức các lối nghĩ cổ lậu và đối đầu với hệ thống mục nát? Tôi nghĩ rằng tôi đã dám làm như vậy, nhưng chúng ta đều sống theo cách mà mình lựa chọn, và đang làm điều đó.
Hay là chúng ta chỉ sống tạm bợ, ậm ờ với các lề thói lễ quy xưa cũ, chấp nhận bơi theo dòng dễ dàng và thỏa hiệp chỉ bởi vì đây là lựa chọn dễ hơn, là con đường mà ai cũng đã đi và ai cũng đã chấp nhận?
Các bạn hãy nhớ kỹ điều này: không có cái gì đáng giá trên đời này lại đến với ta một cách dễ dàng. Sống đúng theo các giá trị của mình có nghĩa là bạn phải sẵn sàng đối mặt với chỉ trích từ những người không đủ dũng cảm để làm những gì đúng đắn. Họ biết rõ điều gì là đúng đắn, nhưng họ không đủ can đảm, nghị lực và kiên trì để bước vào con đường đó. Đó được gọi là con đường ít người dám đi.
Tôi biết rằng mỗi người trong số các bạn sẽ trở thành những chiến binh chiến đấu cho chân lý, các bạn sẽ là những chiến binh cho đất nước và gia đình. Tôi biết các bạn sẽ làm điều đúng, chứ không phải điều dễ dàng, rằng các bạn sẽ sống đúng với bản thân, gia đình và tín ngưỡng của mình.
Trái tim của các bạn, những trái tim của những người Mỹ trẻ, đã được khắc sẵn các giá trị của nghĩa vụ, hy sinh và cống hiến của bao đời cha anh. Bây giờ các bạn phải tiến ra thế giới rộng lớn, hãy biến ước mơ và hy vọng của mình thành hành động. Nước Mỹ đã luôn là mảnh đất của hy vọng bởi vì Mỹ là quốc gia của các tín đồ đích thực. Khi những người du hành đầu tiên tiến về Tân Thế Giới, khi đặt chân tới Plymouth, họ đã cầu nguyện. Khi các vị cha lập quốc của chúng ta viết bản Tuyên ngôn độc lập, họ đã nhắc đến Đáng tạo hóa 4 lần, bởi vì tại Mỹ, chúng ta không tôn thờ chính phủ, chúng ta tôn thờ Thượng Đế.
Đó là lý do tại sao các Tổng thống của chúng ta đặt tay lên cuốn Kinh thánh và nói “Xin Chúa giúp con” khi họ tuyên thệ nhậm chức. Đó là lý do tại sao trên đồng tiền của chúng ta tự hào tuyên bố “Chúng ta tin vào Chúa”. Và đó là lý do tại sao chúng ta đầy tự hào khi nói rằng nước Mỹ là một quốc gia dưới chân Thiên Chúa mỗi lần cử hành lễ Tuyên thệ Trung thành.
Câu chuyện của nước Mỹ là một cuộc phiêu lưu, bắt đầu bằng một niềm tin sâu sắc, những giấc mơ to lớn và một khởi đầu khiêm tốn. Đó cũng là câu chuyện của Đại học Liberty tại đây.
Nếu có một thông điệp mà các bạn ghi nhớ trong ngày hôm nay, thì đó là “Đừng bao giờ bỏ cuộc!” Sẽ có lúc trong cuộc đời mình, các bạn muốn bỏ cuộc, các bạn muốn về nhà, sà vào lòng mẹ và nói, con không làm được, con không thể. Nhưng đừng từ bỏ!
Các bạn sẽ thành công.
Nhưng tôi đã chứng kiến quá nhiều người xuất sắc đã bỏ cuộc. Họ đều là những người tài giỏi, họ đứng đầu lớp học, họ là những sinh viên giỏi nhất trong tất cả các lĩnh vực. Nhưng họ bỏ cuộc trước khó khăn của cuộc đời.
Tôi cũng được thấy những người không có những tài năng thiên bẩm như vậy, nhưng lại là những người thành công nhất, bởi vì họ không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ từ bỏ. Nên hãy nhớ điều này, đừng bao giờ ngừng chiến đấu cho điều mà bạn tin tưởng và cho những người đã tin vào các bạn.
Hãy vượt qua khổ nạn bằng nhân phẩm và lòng tự trọng. Hãy đòi hỏi những điều tốt nhất từ bản thân và đừng sợ thách thức các nhóm lợi ích hủ bại và cấu trúc quyền lực thối nát. Điều này nghe có quen không? Càng có nhiều người nói với các bạn rằng điều đó là không thể, việc này không thể làm được, các bạn càng cần giữ vững quyết tâm sắt đá để chứng tỏ rằng họ sai. Hãy thưởng thức cơ hội làm một người ngoài cuộc cô đơn khi có dịp. Không có bè lũ cũng không sao, những người ngoài cuộc mới là những người thay đổi thế giới và tạo ra sự khác biệt thực sự và lâu dài. Hãy giữ can đảm để là chính mình.
Quan trọng nhất, bạn phải làm những gì bạn yêu thích, nếu không bạn gần như chắc chắn sẽ không thể thành công..
Nước Mỹ sẽ tốt hơn khi người Mỹ biến niềm tin của mình thành hành động. Chừng nào tôi còn là Tổng thống của các bạn, không ai có thể ngăn cấm các bạn thực hành tín ngưỡng và truyền đi những gì từ trái tim các bạn.
Chúng ta sẽ luôn luôn đứng lên bảo vệ quyền được cầu nguyện của người Mỹ với Chúa và làm theo lời dạy của Ngài. Hôm nay, mỗi người trong số các bạn sẽ bắt đầu một chương mới trong cuộc đời. Khi bước ra khỏi ngôi trường này, cuộc đời các bạn sẽ được định nghĩa bằng tầm nhìn, lòng quả cảm và sự kiên gan bền trí của các bạn.
Bây giờ, đến lượt đôi vai của các bạn phải gánh vác nhiệm vụ bảo vệ tự do mà những người yêu nước đi trước đã mang về cho chúng ta bằng sự hy sinh to lớn. May mắn là các bạn đã được trang bị những công cụ cần thiết từ ngôi trường này để đưa ra những quyết định đúng đắn, để phục vụ Chúa, gia đình và đất nước. Trên con đường xây lên cuộc đời mình, các bạn cũng tái thiết quốc gia này. Các bạn sẽ trở thành những lãnh đạo của các cộng đồng, người phụ trách các tổ chức to lớn và là người bảo vệ tự do. Và các bạn sẽ trở thành những người cha, người mẹ, người ông, người bà tuyệt vời, cũng như người bạn hữu tốt đẹp.
Các bạn sẽ xây dựng một tương lai nơi mà chúng ta có can đảm để theo đuổi ước mơ bất chấp những kẻ than trách và hoài nghi có nói gì đi nữa. Các bạn sẽ có niềm tin để nói lên hy vọng từ trong tâm và bày tỏ tình yêu thương, thứ làm rung động tâm hồn. Các bạn sẽ thay thế hệ thống cũ đầy hỏng hóc này bằng một chính phủ đúng đắn trong nhiệm vụ phục vụ và bảo vệ nhân dân.
Chúng ta phải luôn ghi nhớ rằng chúng ta có cùng một mái nhà và một định mệnh huy hoàng, bất kể màu da ta là nâu, đen hay trắng. Trong người chúng ta chảy cùng một dòng máu của những người yêu nước. Chúng ta đều chào lá cờ Mỹ vĩ đại, và chúng ta đều được tạo ra bởi Đấng tạo hóa toàn năng.
Và chừng nào nước Mỹ còn sống đúng với các giá trị của nó, trung thành với nhân dân và cống hiến với Đấng tạo hóa, những ngày tốt đẹp nhất của chúng ta còn ở phía trước.
Cầu Chúa ban phước lành cho các bạn, những cử nhân niên khóa 2017. Cầu Chúa ban phước lành cho nước Mỹ.
Xin cảm ơn!
Đức Trí chuyển ngữ
Trump đối đầu với Bắc Hàn
Lưu-Vĩnh-Lữ
 
Bình tâm nhận định, tôi nghĩ Đảng Dân Chủ toát mồ hôi lạnh, vì tới giờ nầy, TRUMP nhịp nhàng sắp xếp cho MID TERM bầu cử nầy.
 
Đối với Trump, Quốc Nội có 2 vấn đề chính phải giải quyết:
1- Làm sạch guồng máy CHÍNH PHỦ (DRAIN the SWAMP)..
Mà muốn quét sạch lũ nầy thì phải làm sao cho nó lộ diện!
Do vậy Ông tự tạo ra nhiều chuyện cho họ chỉ trích Ông, đàn hạt Ông, để từ từ biết rõ "những kẻ NẰM VÙNG" và đường lối họ làm. 
Đến lúc cần thiết (tháng 8, 9, 10, 11) phơi bày ra, dứt giây bọn DC ứng cử vào Quốc Hội.
2- Phải NẮM QH.
Mặc dầu nói hiện nay CH đa số; nhưng tiếc thay, đám CH nầy mục nát, và còn NO TRUMP nữa.. Vì có nhiều đám thối nát; lần lược cũng bị TRUMP dẹp đi. Và còn chưa kể bao kẻ GANH TỊ, cho rằng ta đây "CHÍNH TRỊ Chuyên Nghiệp" anh chàng Doanh Thương nầy biết gì mà làm (Mc CAIN là trường hợp điển hình).
Do vậy, TRUMP biết rất rỏ: không thắng được QH kỳ nầy thì sẻ không làm những điều mình muốn được.
Những kịch bản ĐỐI NGOẠI chỉ là dàn dựng để cho việc bầu cử sắp tới hoàn mỹ như ý - IRAN, N. KOREA....
TRUMP dư biết:Bắc Hàn đã CẠN KIỆT, cơ sở Nguyên Tử đã bị sụp đổ, không phương làm lại được. Cấm Vận làm dân tình đã NGHÈO, càng KHỔ thêm, kéo dài thì MỘT CUỘC NỘI LOẠN vì ĐÓI có thể xảy ra... Cho nên, tính gạt TRUMP bằng hội nghị để bỏ Cấm Vận. Trước đây BH đã gạt được OBAMA, nhưng TRUMP là góc thuơng mãi "TIỀN trao, thì cháo múc". Anh dẹp hết vủ khí Hạt Nhân đi đã... rồi mới nói chuyện... và cố tình KÉO DÀI... càng lâu, như con bịnh mà không có thuốc, tự nó sẻ CHẾT.... không đổ thừa ai được. Kế nầy rất HIỂM; trước đây dự trù hợp là MAY, rồi JUNE, bây giờ có lẽ July chăng? Chưa chắc??? vì còn xa bầu cử... September là hay nhứt... Vừa đủ thời gian để đề cao chiến thắng, giúp phe CH ôm trọn QH.
Còn thật sự ra, BH có vủ khí Hạt Nhân hay không... "WHO CARES" ???
Có là một chuyện, mà XỬ DỤNG được không là chuyên khác
.
Mỹ lại bán thêm được vủ Khí chống HT.
Ô Trump nầy tính toán đúng là thuơng gia MỸ. 
HARVARD chắc sau nầy mời Ông đến "giảng" dài dài.....
Tiếc rằng hồi 1975 không có tay nầy, để chơi với cs. 
Mấy tay TT Mỹ, tuy xảo quyệt tuyệt vời, nhưng còn quá khù khờ với những trò "TIẾU XẢO" của cs.
Được sống trong thời gian nầy, coi thế trận nầy, thực tế hơn đọc đi đọc lại "Đông Châu Liệt Quốc" trăm lần. Gần như mỗi tuần, TRUMP xuất một chiêu, nhịp nhàng theo kế hoạch để giúp cho bầu cử QH thành công.
Nghệ thuật đàm phán của Trump khi đối đầu với Bắc Hàn.
Hôm 25/5, phóng viên Will Ripley của CNN có mặt tại Bình Nhưỡng đã mô tả rằng “có một cơn sốc thực sự” trong các quan chức Bắc Hàn sau khi nghe bức thư hủy cuộc gặp thượng đỉnh với Kim Jong Un của ông Trump. Giới chức Bình Nhưỡng đơn giản là không thể tin được Trump dám quay lưng khỏi cuộc họp. Khi bàng hoàng nhận ra người họ phải đối phó không phải là Obama mà là Trump, Bắc Hàn phải xuống nước “sẵn sàng gặp Trump bất kỳ lúc nào, theo bất kỳ hình thức nào”.
Ngày 24/5, trước sự bàng hoàng của thế giới, Tổng thống Mỹ Donald Trump bất ngờ tuyên bố hủy cuộc gặp mặt trực tiếp với lãnh đạo Bắc Hàn Kim Jong Un. Bước đi táo bạo và bất ngờ của ông Trump đã đạt được hiệu quả to lớn trong các cuộc đàm phán tiềm năng trong tương lai với Bắc Hàn.
Trump được gì?
Vị thế cao nhất của một người đàm phán là khả năng sẵn sàng quay lưng bỏ đi và thực sự có thể làm được như thế. Trong bất kỳ một cuộc đàm phán nào, bên tỏ ra cần đối phương hơn là bên thua cuộc, thế chủ động luôn nằm trong tay của kẻ lúc nào cũng có thể quay lưng bỏ đi.
Ông Trump đã nhiều lần nhắc nhở Bắc Hàn rằng ông ta không cần thiết phải có cuộc gặp này và người cần cuộc gặp này nhiều hơn Bắc Hàn chứ không phải Mỹ.
“Chúng ta có thể gặp Bắc Hàn, nếu họ thiện chí, nếu không cũng không sao” – đây đã luôn là phong cách đàm phán của ông chủ Nhà Trắng. Bắc Hàn quên mất người ngồi tại Nhà Trắng không còn là Barack Obama nên đã đi sai một nước cờ quan trọng.
Ông Trump cũng luôn nhấn mạnh ông ta còn nhiều giải pháp thay thế, bao gồm “bức tử kinh tế và bao vây quân sự”. Hơn nữa, kho hạt nhân của Mỹ cũng to và hiện đại hơn Bắc Hàn nhiều. Trump luôn luôn thể hiện rằng trong bất kỳ kịch bản nào, Mỹ đều có thể chiến thắng. Ở kịch bản hiện tại, tức là ông Trump rút lui khỏi hội nghị thượng đỉnh Mỹ-Triều, ông Trump được rất nhiều thứ mà gần như không mất gì cả:
· Giải thoát 3 con tin người Mỹ trong tình trạng khỏe mạnh khỏi tù khổ sai của Bắc Hàn;
· Bắc Hàn đóng cửa bãi thử hạt nhân Pungye-ri, cơ sở hạt nhân lớn nhất của nước này;
· Tuyên bố chung Bàn Môn Điếm giữa Nam-Bắc Triều Tiên, một sự kiện mà ai cũng biết là chỉ xảy ra để làm bước đệm cho hội nghị Trump-Kim. Kim Jong Un đã “há miệng mắc quai” khi cam kết chấm dứt chiến tranh và phi hạt nhân hóa Triều Tiên.
Vậy ông Trump mất gì? Một giải thưởng Nobel Hòa Bình hữu danh vô thực? Rõ ràng Bình Nhưỡng đã đánh giá sai Trump khi cho rằng ông là một kẻ háo danh tới mức đó, mặc dù họ cũng có lý do để nghĩ như vậy. Ông Obama, một đối tượng của những chỉ trích thậm tệ nhất của ông Trump, cũng nhận được giải thưởng này sau vài tháng nhậm chức chủ yếu bằng những bài hùng biện về hòa bình tại Trung Đông trong khi chưa làm được gì trong thực tế.
Nhưng ông Trump không phải là một chính trị gia, ông ta là doanh nhân. Khả năng sắc bén của một doanh nhân kỳ cựu là nhìn thấy rõ đâu là lợi ích, đâu là thiệt hại. Mặc dù tuyên bố hủy cuộc gặp, nhưng ông Trump để ngỏ nhiều khả năng và đẩy trách nhiệm cho Kim Jong Un. Ông viết: “nếu ông đổi ý thì đừng chần chừ mà hãy gọi điện hoặc viết thư cho tôi ngay.”
Bằng cách đá quả bóng sang phía Bắc Hàn, ông Trump đã lấy lại thế chủ động và buộc Bắc Hàn phải xuống nước nếu không muốn “mất cả chì lẫn chài” sau khi đã đầu tư quá nhiều trong canh bạc này.
Bối cảnh khi ông Trump hủy gặp Kim
Ngày 8/3/2018, phái đoàn ngoại giao của Hàn Quốc tới Nhà Trắng, đem theo tin tức rằng Kim Jong Un muốn đàm phán trực tiếp với ông Trump. Lúc này, theo cố vấn an ninh Hàn Quốc, Kim Jong Un đã chấp nhận 2 điều kiện: đồng ý từ bỏ vũ khí hạt nhân và hiểu rằng các cuộc tập trận Mỹ-Hàn vẫn sẽ tiếp tục. Ông Trump sau đó đã tuyên bố chấp nhận gặp Kim.
Có được cam kết từ Mỹ, Kim Jong Un niềm nở bước sang biên giới Hàn Quốc, thực hiện cuộc gặp lịch sử tại Bàn Môn Điếm với Tổng thống Moon Jae In. Tại đây, Kim-Moon bắt tay nhau, cam kết chấm dứt hoàn toàn chiến tranh và giải giáp vũ khí hạt nhân khỏi bán đảo. Lý do mà ai cũng biết đằng sau các cam kết này là vì Kim Jong Un kỳ vọng vào cuộc gặp trực tiếp với Donald Trump để có được sự đảm bảo an ninh, gỡ bỏ cấm vận kinh tế đang bóp nghẹt chế độ Bình Nhưỡng và có được nguồn viện trợ kinh tế khổng lồ. Nói cách khác, sẽ không có tuyên bố Bàn Môn Điếm với các mục tiêu đầy tham vọng nếu ông Trump không đồng ý gặp Kim.
Nhưng những ngày gần đây, Bình Nhưỡng đã liên tiếp phạm vào 2 lời hứa: công khai chỉ trích cuộc tập trận thường niên của Mỹ và Hàn Quốc, đồng thời đe dọa sẽ không gặp Trump nếu “Mỹ đơn phương đòi Bắc Hàn từ bỏ vũ khí hạt nhân”.
Bình Nhưỡng thay đổi thái độ đột ngột sau khi Kim Jong Un bay tới Đại Liên, Trung Quốc để gặp Tập Cận Bình lần 2. Ông Trump cho rằng có thể Trung Quốc đã “xúi” Kim làm như vậy, hoặc Bình Nhưỡng cố tình làm mình làm mẩy để giành sự chủ động cũng như tăng vị thế trên bàn đàm phán với Mỹ.
Ông Trump một mặt giải quyết các lo ngại của Bắc Hàn, khẳng định Bắc Hàn sẽ không những không phải theo mô hình Libya mà sẽ còn “rất giàu có” nếu đồng ý từ bỏ hạt nhân. Một mặt, ông vẫn nhắc lại đường lối ngoại giao “sẵn sàng quay lưng đi” của mình rằng, nếu họ không thiện chí, chúng ta không đàm phán.
Nhưng Bắc Hàn đã sai lầm vì tiếp tục nắn gân ông Trump. Ngày 23/5, Thứ trưởng Ngoại giao Bắc Hàn đe dọa Mỹ sẽ phải xem lại cách hành xử nếu không muốn lao vào cuộc chiến tranh hạt nhân và giới chức Bắc Hàn cũng tỏ ra bất hợp tác trong công tác hậu cần cho thượng đỉnh Singapore.
Lúc này, nếu lựa chọn “cố đấm ăn xôi” như ông Obama trong thỏa thuận hạt nhân Iran, tuy có thể hy vọng cuộc gặp sẽ diễn ra, Hàn Quốc cũng như thế giới sẽ hài lòng và một giải Nobel hòa bình đem về xếp trên kệ, nước Mỹ sẽ bị mất thế chủ động trên bàn đàm phán tại Singapore. Thậm chí điều kiện tiên quyết là Bắc Hàn từ bỏ hoàn toàn vũ khí hạt nhân cũng không được đảm bảo. Việc chiều lòng Bắc Hàn cũng tạo ra một tiền lệ nguy hiểm vì với lịch sử “lật lọng” trong các cuộc đàm phán hạt nhân trước đó, ai mà biết Bình Nhưỡng còn “được đằng chân lân đằng đầu” tới mức nào?
Năm 2015, một tình huống tương tự cũng xảy ra với Mỹ. Tổng thống Obama vì muốn tổ chức thành công thỏa thuận Iran “lịch sử” của mình, đã phải chiều Iran tới mức soạn ra một thỏa thuận gồm các điều khoản khiến Quốc hội Mỹ chỉ trích thậm tệ và không chịu thông qua. Theo thỏa thuận này, Iran sẽ nhận được khoản tiền trả lại hơn 1 tỷ USD, mặt khác, nếu Iran tuân thủ hoàn toàn thỏa thuận (một điều khó thực hiện với nhà nước tài trợ khủng bố) thì Tehran cũng có khả năng phát triển tên lửa hạt nhân đầy đủ chỉ sau 10 năm nữa. Ông Trump gọi đây là “nỗi nhục” và là một thỏa thuận tồi tệ nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Thỏa thuận Iran rốt cuộc đã không thể ký thành luật mà Obama buộc phải dùng quyền lực hành pháp của Tổng thống để khiến nó có hiệu lực. Tuy nhiên cũng vì thế, Tổng thống Trump dễ dàng đảo ngược thảo thuận này chỉ với 1 chữ ký.
Bởi vậy trước tình huống với Bắc Hàn, ông Trump đã quyết định “tiên hạ thủ vi cường”. Ông viết thư cho Kim Jong Un, loan báo hủy luôn cuộc gặp ngay sau khi Bình Nhưỡng tổ chức “thành công” lễ dỡ bỏ bãi thử bom hạt nhân Pungye-ri và mời phóng viên quốc tế đến quan sát. Bắc Hàn sau khi đã đầu tư quá nhiều vào trò chơi này, vội vàng xuống nước thông báo “vô cùng lấy làm tiếc”, đồng thời sẵn sàng ngồi xuống nói chuyện với Mỹ “vào bất kỳ lúc nào”.
Rốt cuộc, triển vọng thượng đỉnh Singapore hoàn toàn chưa biến mất. Chỉ một ngày sau đó, Nhà Trắng cho hay hai bên lại tiếp tục “nói chuyện với nhau”, và cuộc gặp vẫn có thể diễn ra vào ngày 12/6 hoặc là một ngày khác.

* Tổng thống Mỹ Donald Trump cầm cuốn sách Nghệ thuật đàm phán do ông làm tác giả, xuất bản năm 1987 và đứng trong hàng best-seller trong thời gian đó./- Hết
 

Sức mạnh của Mỹ 
 (Mời bạn đọc lại, nếu đã đọc rồi)
Sức mạnh của Mỹ không phải chỉ nằm ở mấy chiếc hàng không mẫu hạm hay phi đạn Tomahawk mà nó còn nằm ở chổ:
Ở chổ dù mồm bạn đang chửi Mỹ xoen xoét nhưng tay bạn vẫn thích bấm cái phone do Mỹ làm ra, mắt vẫn thích lướt Fb do người Mỹ viết mà thành, đít vẫn thích ngồi xe hơi do Mỹ chế, hay bay trên máy bay là thứ cũng do người Mỹ phát minh để chu du khắp bốn phương trời.
Nó nằm ở chổ dù bạn có lôi tổng thống Mỹ ra mà chửi cha mắng mẹ cũng chẳng người Mỹ nào quan tâm, chẳng ai thèm đến nhà kiếm bạn để hăm he trả thù, và con cái của bạn vẫn cứ đường hoàng đến Mỹ ăn học mà chẳng có ai làm khó dễ chúng điều gì. "Tự do moi móc thằng Trump, thằng Obama......, không ai dám kết án chống đảng, lật đổ chính phủ..."
Nó nằm ở chổ khi các nước bị Mỹ đến Xâm Lược như Tây Âu, Nhật Bản hay Hàn Quốc thì đều trở nên phồn thịnh và văn minh, còn các nước được Liên Xô hay Trung Quốc đến Giải Phóng như Đông Âu hay Tây Tạng thì hổng đổ máu cũng bầm mình.
Nó nằm ở chổ chính kẻ thù của Mỹ cũng cảm thấy chỉ có Mỹ là nơi an toàn để nương thân mỗi khi bị đồng chí của mình hãm hại. Ngay cả cố tổng bí thư Liên Xô một thời lừng lẫy Khruschchev mà rồi con trai ông ấy cũng có được yên thân ở Liên Xô đâu, cũng phải chạy sang Mỹ mà áp tay lên ngực để chào lá cờ hoa một thời cha ông mình chửi rủa.
Nó nằm ở chổ nếu như hôm trước bạn còn xuống đường hò hét chửi Mỹ như thể bạn thù nước Mỹ không đội trời chung thì hôm sau bạn vẫn sẽ vứt hết tất cả để đi Mỹ nếu như bạn được cấp một chiếc thẻ xanh.
Tôi đã thấy rồi, tôi đã thấy có người chửi Mỹ xoen xoét khi còn ở Việt Nam nhưng rồi cũng rất hồ hởi khi được có mặt ở cái xứ tư bản giãy chết này dù nói chuyện vẫn còn cố vớt vát " đi là vì tương lai của các con thôi".
Tôi đã thấy rồi, tôi đã thấy có người chửi Mỹ xoen xoét khi đã sang đây rằng "ở Mỹ cực như chó" nhưng lại cứ ráng ở lại chịu cực mà chẳng thấy quay về.
Sức mạnh của Mỹ nó nằm ở chổ nó là cái nơi thu hút con người ở khắp mọi miền trên thế giới đổ về, chứ không phải là cái nơi mà ai cũng muốn bằng mọi giá phải dứt áo từ bỏ. Nó không ràng buộc ai phải ở lại nhưng chẳng ai tự nguyện ra đi.
Sức mạnh của Mỹ nó nằm ở chổ 4 người đàn ông lực lưỡng chung tay khiêng cái nón nhẹ hều một cách trang nghiêm để tôn trọng người quá cố, dù rằng người quá cố đó từng là một đối thủ. Chứ không phải đưa hài cốt của đồng đội mình về trong một cái túi xách đàn bà.
Các nhà bồi bút ở Việt Nam hãy thôi chỉ nhìn vào mấy trái tên lửa rồi cố hạ thấp sức mạnh của Mỹ và nâng bi sức mạnh của Nga hay Tàu làm gì. Bởi Mỹ có những điều mà hai xứ này cả trăm năm nữa cũng chưa chắc có, Mỹ có một nền dân chủ đã 242 năm.
Còn Nga và Tàu? ngoài độc tài và súng đạn thì họ còn gì?--

Monday, 28 May 2018

LÊ DIỆP KIỀU TRANG LÀ VIỆT CỘNG NÒI

 BÀ CON TRONG NƯỚC VÀ HẢI NGỌAI LÀM ƠN ĐỪNG NGÂY THƠ NỮA- MỘT NHÂN VẬT QUAN TRỌNG NHƯ VẬY MÀ KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI CỦA VIỆT CỘNG ĐƯỢC SAO CHỨ ???./-TCL

Giám đốc Facebook Việt Nam Lê Diệp Kiều Trang can dự gì đến việc chặn tài khoản chống lợi ích nhóm?

Thời gian gần đây cộng đồng facebook VN đón nhận những đợt đóng tài khoản rất lạ. Hễ cứ viết bài đụng chạm đến một số doanh nghiệp, một số nhóm lợi ích là bị đóng tài khoản. Vì sao thế?

Lê Diệp Kiều Trang là ai?
Theo phát ngôn vào trung tuần tháng 3/2018 của đại diên Facebook thì bà Lê Diệp Kiều Trang sẽ là giám đốc Facebook Việt Nam.
Giám đốc Điều hành của Facebook khu vực Đông Nam Á Kenneth Bishop nói rằng với hơn 60 triệu người dùng Facebook tại Việt Nam mỗi tháng, Facebook đầu tư vào các nguồn tài nguyên và nhân lực để hỗ trợ cộng đồng tốt hơn, bao gồm mảng doanh nghiệp, các đối tác và nhà tiếp thị trong nước. Ngay trong những ngày đầu tiên với tư cách giám đốc Facebook Việt Nam, bà Lê Diệp Kiều Trang đã có phát biểu tích cực: "Với tỉ lệ 97% người Việt Nam sử dụng Facebook trên thiết bị di dộng, chúng tôi cam kết sẽ hỗ trợ các doanh nghiệp tận dụng được sức mạnh của điện thoại thông minh, mang lại thành công cho doanh nghiệp tại thị trường trong nước và quốc tế'.
Lê Diệp Kiều Trang được cộng đồng khởi nghiệp trong nước gọi là "cô gái vàng" với thành tích học tập đáng nể khi ẵm các danh hiệu thủ khoa từ trường Lê Hồng Phong ở TP.HCM đến các đại học danh tiếng như Oxford ở Anh và chương trình MBA Sloan của Học viện Công nghệ Massachusettes (MIT) ở Mỹ.
Lê Diệp Kiều Trang, sau khi rời MIT, đã đầu quân cho công ty tư vấn chiến lược McKinsey hàng đầu thế giới. Sau đó, cô gái sinh năm 1980 này đã cùng chồng là Sonny Vũ sáng lập nên Misfit Wearables.
Misfit Wearbles, startup chuyên về các thiết bị đeo theo dõi sức khỏe và đo mức vận động của cơ thể, nhận được khá nhiều vốn đầu tư từ các đại gia trên thế giới trong đó có thể kể đến John Sculley, cựu CEO của Apple, và tỉ phú Hong Kong Lý Gia Thành.
alt
Công ty này sau đó được Fossil Group, tập đoàn chuyên về đồng hồ thời trang của Mỹ, mua lại với giá 260 triệu USD vào cuối năm 2015. Sau khi bán công ty Misfit, Lê Diệp Kiều Trang giữ vị trí Tổng giám đốc Fossil Việt Nam.
Đến ngày 9/3, cộng đồng startup Việt Nam khá bất ngờ khi Kiều Trang tuyên bố rời Fossil Việt Nam, cùng lúc Sonny Vũ cũng rút khỏi vị trí Tổng giám đốc Công nghệ của Fossil
Rất nhiều người cho rằng hai vợ chồng này sẽ tiếp tục xây dựng nên các startup mới, tuy nhiên Lê Diệp Kiều Trang cho biết cô chọn Facebook để có thể phát huy được kinh nghiệm làm việc của mình cả ở Việt Nam lẫn nước ngoài để kết nối cộng đồng doanh nghiệp tốt hơn.
Những gì mà bà Lê Diệp Kiều Trang tuyên bố cũng là những tiêu chuẩn đề cao cộng đồng và mang đến lợi ích cho mọi người qua sự kết nối mà Facebook cam kết với thế giới.
Bàn tay sắt report
Nhưng có vẻ trái với những tuyên bố tốt đẹp nêu trên, thời gian gần đây cộng đồng Facebook Việt Nam đón nhận những đợt đóng tài khoản rất lạ.
Những tài khoản bị đóng của các Facebooker nổi tiếng như Ngô Nguyệt Hữu, Trương Châu Hữu Danh, Bạch Hoàn, Mai Quốc Ấn… đều rơi đúng vào thời điểm các tài khoản này đăng những dòng trạng thái bảo vệ cộng đồng trước sự xâm lại của những nhóm lợi ích.
Facebook luôn đưa ra lý do đóng tài khoản là “bạn đã bị ai đó báo cáo rằng tài khoản của bạn là giả mạo”. Rất khó khăn, tốn nhiều thời gian và bằng nhiều cách những anh chị này mới lấy lại được tài khoản.
Mới đây, một tài khoản cá nhân của Nguyễn Sin với trên 500.000 người theo dõi cũng bị đóng do report theo phương thức báo cáo mạo danh. Thời gian này Nguyễn Sin đăng những dòng trạng thái nói về tiêu cực của việc mua bán đất giữa công ty Tân Thuận và một công ty khác hoặc một dòng trạng thái về sai phạm của chủ tịch Quận 12, cả hai nội dung đều căn cứ vào kết luận của cơ quan thẩm quyền, hoàn toàn không trái với những nguyên tắc cộng đồng mà Facebook đề ra.
alt
Hoặc tài khoản cá nhân mang tên Hoàng Linh cũng vậy, anh Hoàng Linh cho biết: “Tôi tham gia mạng xã hội Facebook với tư cách chính chủ, sử dụng họ tên thật, ngày tháng năm sinh thật, cơ quan công tác thật, trường đại học thật, địa chỉ email thật, số điện thoại thật, ảnh chân dung và sinh hoạt gia đình thật… Nhưng khi tôi viết những dòng trạng thái để bảo vệ cộng đồng trước sự xâm hại của các nhóm lợi ích như vụ mua bán đất của công ty Tân Thuận và một công ty khác, bảo vệ sự tồn tại di sản của dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm thì ngay lập tức bị report. Facebook thông báo tôi bị ai đó báo cáo là mạo danh Hoàng Linh. Thể theo yêu cầu của Facebook tôi đã gửi những giấy tờ, hình ảnh để chứng minh tôi là chính tôi, gửi đến 9 lần nhưng vẫn chưa nhận được sự phản hồi tích cực của Facebook. Tôi cũng nhờ người liên lạc với cô Lê Diệp Kiều Trang, giám đốc Facebook Việt Nam thường trú tại Singapore nhưng vẫn không có phản hồi gì.
Thông qua Mạng xã hội Nguoitieudung tôi đề nghị Facebook Việt Nam phải trả lại tài khoản cho tôi vì tôi không vi phạm các tiêu chuẩn cộng đồng. Tôi cũng nghe nói bất cứ tài khoản nào đá động đến chuỗi lợi ích mà gia đình Lê Diệp Kiều Trang tham gia thì đều bị report như tôi? Tôi sẽ xin lỗi nếu ý kiến này là sai nhưng mong Facebook làm rõ trường hợp của tôi cũng như thắc mắc của cộng đồng là tại sao cứ viết bài đụng chạm đến một số doanh nghiệp là bị đóng tài khoản.
Facebook có thể bị lợi dụng không?
Cái gì cũng có thể xảy ra, chính ông chủ Facebook Mark Zuckerberg đã thẳng thắn thừa nhận sai lầm của cá nhân cũng như công ty mình đang điều hành trong phiên điều trần trước Quốc Hội Mỹ vào tháng 4 vừa rồi, rằng Facebook cũng có thể bị lợi dụng: "Rõ ràng là chúng tôi đã làm không đủ để ngăn chặn người dùng không bị hại. Đó phải kể đến như tin tức giả mạo (fake news), sự can thiệp của các công ty nước ngoài vào cuộc bầu cử, ngôn từ thù địch hay quyền riêng tư về dữ liệu", 
Về ý kiến thắc mắc của cộng đồng mạng cũng như của anh Hoàng Linh, chúng tôi sẽ cố gắng đi tìm câu trả lời.
Nguồn: Trúc Quỳnh







__._,_.___

Tuesday, 17 April 2018

CÁM ƠN TÁC GIẢ NGHE NHƯ VẪN CÒN ĐÂY NHỮNG NGÀY LÁ BỐI./-TCL

 ***Xin mạn phép thêm một chút dây mơ rễ má: Anh Trần (HĐ) là em vợ của Nguyễn Hữu Thái (Kiến Trúc) và Anh Phan (TH) nằm trong tổ nội thành của Đỗ Hữu Ưng (QGHC đã qua đời).../-TCL
=============
Tâm sự của một cựu nữ sinh viên trường Luật Sài Gòn: Chọn Lựa 
 

Chỉ vài ngày sau khi Sài Gòn mất là hai người bạn ấy đến thăm tôi. Phan hoạt động nội thành, còn Trần thì từ bưng biền trở về. Cả hai tiếp thu Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, và họ gặp em gái một người bạn thân của tôi lúc ấy hiện là Sinh Viên QGHC nên biết tôi đã di tản từ Đà Nẵng vào Sài Gòn, vì thế họ đã tìm đến thăm tôi. Biết tôi vừa sinh cháu trai chỉ được mười mấy ngày nên hai người khi đến, đã cầm theo quà tặng là một hộp sữa bột.


Tôi chua chát nghĩ thầm: “Hai người đến để nhìn cho thật rõ mặt kẻ thua cuộc hôm nay là tôi đấy à!” Nhớ ngày khi tôi vừa mới bước chân vào trường Luật Sài Gòn thì tất cả bọn họ đều là những học huynh của tôi, kẻ thấp nhất cũng học trên tôi một lớp. Có người năm thứ ba, và có kẻ đã cao học. Cả cái nhóm Ban Xã Hội Luật thuở ấy đã cùng nhau sinh hoạt thật là vui vẻ dễ thương. Những buổi sáng đến trường khi trời còn tờ mờ nên vào giờ đổi lớp đầu tiên là chúng tôi gộp tiền nhau lại để một người trong nhóm chạy ra bưu điện mua bánh mì Hương Lan đem về rồi cùng nhau ăn sáng, cười đùa. Cuộc đời sinh viên của chúng tôi đã mở ra êm ả theo với “con đường Duy Tân cây dài bóng mát”, rộn rã những tình thân và những giấc mộng đời xanh ngát.

Trong nhóm, tôi thân nhất với hai anh Phan, Trần, và với Lâm. Lâm sau này đã rẽ bầy, qua Quốc Gia Hành Chánh. Hiện nay Lâm đang sinh sống ở Melbourne, Australia, và hiện đang là “the webmaster” của một website chống cộng rất cực đoan, kiểu chống Cộng gây nơm nớp lo âu cho những bạn bè quan tâm. Khác với Lâm mà cuộc sống lúc bấy giờ có phần khó khăn, Phan và Trần đều là hai công tử con nhà giàu nhưng đã lao đầu vào những công tác xã hội một cách nhiệt tình và triệt để, khiến tôi lúc ấy vô cùng thán phục! Họ không giống như hầu hết các sinh viên thời thượng Sài Gòn thuở ấy, ngày Chủ Nhật là ra ngồi ngất ngưỡng ở Brodard, ở La Pagode, để tán hươu tán vượn và rửa mắt với phố xá dập dìu tài tử giai nhân, thụ hưởng thứ thanh bình xa xỉ trong lòng một đất nước đang lửa khói chiến tranh. Hai thanh niên này đã cùng với dăm ba người bạn của họ lần mò vào những khu xóm nghèo nàn để dạy đọc, dạy viết chữ, và dạy những phương pháp giữ gìn vệ sinh căn bản cho các trẻ em sống ở đó. Ôi những trái tim nhân ái tràn đầy lý tưởng bao la trong ngưỡng mộ của tôi!

Cho đến một hôm thì thông cáo dán đầy trường Luật, tố cáo những tên sinh viên Cộng Sản đã ẩn núp trong Ban Xã Hội, trong ấy có Phan, có Trần và một số các tên tuổi khác nữa! Tôi ngẩn ngơ để thấy rằng thì ra mình non nớt quá! Nhưng thật may, ngoài những công tác xã hội để phục vụ cho sinh viên lúc bấy giờ như liên lạc với Hợp Tác Xã Nguyễn Huệ để mua vải giá rẻ về bán cho sinh viên hay tham gia cùng với các trường bạn trong công tác quyên góp giúp đỡ các đồng bào bị thiên tai bão lụt thì tôi chưa hề bị họ lôi cuốn xa hơn vào những mục đích chính trị riêng tư của họ. Dòng đời cứ thế đã trôi nhanh, đẩy đám bạn bè chúng tôi mỗi người lưu lạc một hướng! Tôi yên thân vào làm việc ở một ngân hàng lớn. Phan và Trần sau đó cũng phải khoác vào người bộ quân phục. Một hôm Phan tìm đến thăm tôi, cho tôi biết Trần hiện đang sống ở Pleiku, không bị đưa đi tác chiến vì được một vị quan lớn giữ lại làm việc văn phòng để ngày ngày đến nhà dạy kèm cho các con của ông ta học. Còn Phan thì nhờ núp bóng cậu là một vị Đại Tá (cũng là cha nuôi anh ta từ ngày anh ta mồ côi cả bố lẫn mẹ) nên cũng được tạm yên thân. Bẵng đi một dạo, bỗng một hôm Phan lại đến tìm tôi để cho tôi biết rằng Trần đã trốn vào bưng! Phan nói: “Anh cũng muốn được như Trần nhưng anh không thể, vì anh không thể nào gây liên lụy đến cậu của anh!” Rồi Phan lại trầm ngâm bày tỏ thêm: “Anh bất lực và hèn quá phải không vì cứ phải cúi đầu nhẫy nhụa sống trong một xã hội quá thối tha và bất công!” Tôi khẳng định lập trường của mình: “Em thì lựa chọn Tự Do nên không thắc mắc gì khác hơn nữa hết! Xã hội này thối tha và bất công nhưng chúng ta cũng vẫn còn có thể xuống đường để chống đối kia mà!”


Tôi chỉ bày tỏ ngần ấy, còn đối với lựa chọn của họ, tôi không có ý kiến. Vì họ đều là những thanh niên trí thức và có lý tưởng nên tôi không ngu dại mất thì giờ để thuyết phục họ. Theo tôi thì tất cả mọi người hoàn toàn tự do trong chọn lựa của mình để đi con đường mà mình muốn đi.

Hôm ấy, sau ngày nước mất nhà tan 30 tháng 4 chỉ mấy hôm, hai vị học huynh này đến thăm tôi để ngầm cho tôi biết rằng tôi đã là kẻ thua cuộc trong chọn lựa năm xưa của tôi, hay nói rõ ràng và chính xác hơn, là kẻ chiến bại (?!)

Con đường tôi đã chọn lựa và đã đi, tôi sẽ vẫn mãi mãi đi, không bao giờ rẽ lối hoặc đổi chiều đâu, các anh ạ! Gặp lại các anh chỉ để tôi càng khẳng định hơn là mãi mãi chúng ta không bao giờ có thể đứng cùng chung một chiến tuyến! Không bao giờ! Gia đình tôi thuộc hàng ngũ “đại ngụy” vì đã có đến bốn đấng nam nhi chi chí vác khăn gói cùng lên đường một lượt vào trại tập trung cải tạo: Hai ông anh ruột, một ông anh họ mà ba má tôi đã nuôi nấng từ thuở nhỏ, và phu quân của tôi. Ở nhà thì ông em út còn học lớp 11 của chúng tôi lại nổi loạn theo đám bạn bè đi dán truyền đơn “chống cách mạng” để rồi cuối cùng cũng theo chân các anh của mình vào nằm đếm rệp trong nhà tù!

Thêm một năm trôi qua, niềm hy vọng vào một sự lật đổ và đổi thay đến từ những sức mạnh vạn năng hải ngoại đã mỏi mòn dần, nhưng đôi mắt của đại đa số những người dân miền Nam chúng tôi thì mỗi lúc đã một sáng hơn để không còn một ảo tưởng nào về thiên đường Cộng Sản nữa. Ngay đến cả những cây cột đèn vô tri trên đất nước chúng tôi cũng ước muốn được rời bỏ quê hương, vượt biên tìm tự do, không phải có người đã nói như thế hay sao!

Một hôm, bỗng dưng tôi tình cờ gặp lại Phan. Tôi đã không thể ngăn được mình, buột miệng hỏi anh: “Cho đến hôm nay, anh vẫn còn thấy rằng con đường anh đã lựa chọn là lý tưởng hay sao?” Phan thành thật trả lời: Lý tưởng vì anh tưởng rằng có lý!” Lòng tôi đã chùng xuống trong một nổi cảm thương thay vì thù ghét bởi câu trả lời quá buồn bã, chua chát, và rồi chỉ nghe tội nghiệp cho một người đã một thuở nào trái tim mang đầy những mộng tưởng tốt đẹp. Anh ta chọn lầm con đường để đi, nhưng mộng tuởng của anh ta không sai trái. Công bằng để nói, cái xã hội mà trước đây chúng tôi đã sống quả thật cũng chả phải là một xã hội hoàn hảo gì. Xã hội ấy cũng đầy dẫy những bất công hiếp đáp, những cảnh con ông cháu cha bất tài vô tướng ăn trên ngồi trước, những mua quan bán tước, những lợi dụng chức quyền đến làm công phẫn lòng người! Phan mơ ước một chế độ công bằng hơn, tốt đẹp hơn cho tất cả mọi người dân, và điều này tôi có thể hiểu được. Nhưng tại sao Phan lại nghĩ rằng một chế độ độc tài sắt máu như chế độ Cộng Sản có thể giúp thực hiện giấc mộng này cho dân tộc thì quả thật tôi không cách nào hiểu được, không cách nào! Những ngày cuối còn ở Sài Gòn, tôi biết được rằng cả cái đám sinh viên Luật thiên tả ấy đang được đào tạo lại trong lớp pháp lý Cộng Sản để trở thành những viên chức hành chánh hay pháp luật thực thụ của chế độ vì đã bắt đầu bước qua giai đoạn mà đảng Cộng Sản Việt Nam phải sử dụng đến những người trí thức trong guồng máy của họ khi họ bắt buộc phải mở rộng cánh cửa ngoại thương để bước ra khỏi sự nghèo đói và lạc hậu.

Từ trại tị nạn Pulau Bidong, 3 mẹ con tôi đã được Canada tiếp nhận cho định cư, và hè năm 1999 tôi đã theo con gái tôi về Việt Nam để giúp cháu làm cái “tour package” của hãng “Premiere Tours” mà Việt Nam là một trong những địa điểm du lịch của “tour” này. Bạn tôi là Hoàng cứ khăng khăng bắt tôi phải đến gặp đám bạn cũ ở trường Luật ngày xưa: “Chị phải đến thăm họ với H. rồi mới biết! Các anh ấy vẫn quý chị lắm mà, để H. phone cho họ.”

Sự gặp gỡ thăm viếng này đều do một bàn tay sắp đặt của bạn tôi, và hai mẹ con tôi chỉ việc theo đuôi nàng mà thôi. Theo mệnh lệnh của Hoàng, chiếc taxi dừng lại trước một ngôi biệt thự kín cổng cao tường để cho 3 người chúng tôi bước xuống. Cái cổng sắt cao nghệu đến tôi không thể nào với tay qua được. Hoàng bấm chuông, và có gia nhân ra mở cửa. Trần và mấy người bạn nữa nghe tiếng chuông, cũng đang từ trong ngôi biệt thự to lớn, tươi cười bước về phía chúng tôi. Cánh cổng ngôi biệt thự vừa được mở ra là con gái tôi đã thảng thốt: “Eo ôi, nhà bạn của mẹ sao mà nguy nga và đẹp kinh khủng thế này!” Ấy là cháu đang sống ở Canada và đã được trông thấy bao nhiêu là nhà cửa to lớn đẹp đẽ nơi đây rồi!

Trước khi đến được ngôi nhà lớn, chúng tôi phải đi qua một khu vườn mênh mông có hồ nuôi cá sấu, hồ sen, hồ súng, và các loại cây kiểng được cắt xén tỉ mỉ thành hình chim công, chim phượng, cò, voi, thỏ, ngựa, vv….và vv…… Giữa khu vườn là ngôi nhà nghỉ mát hình bát giác với rất nhiều những hòn non bộ quanh đó. Quan sát tỉ mỉ khu vườn này một vòng, tôi hỏi Trần liền: “Anh làm sao có thể tự tay chăm sóc mấy con cá sấu và cắt tỉa các cây kiểng này chứ?” Trần cười: “Phải thuê người chăm sóc chứ!” Tôi nói: “Chắc tốn tiền bộn lắm!” Trần trả lời tỉnh bơ: “Mỗi tháng khoảng 1 cây vàng mà thôi!”

“Chỉ một cây vàng thôi!”, trái tim tôi bỗng dưng nhói thắt lại! Tôi nhớ đến bác xích-lô mà ngày mới về, hai mẹ con tôi đã gặp ở chợ Bà Chiểu, và từ đó sáng sớm tinh mơ nào bác ta cũng đến đậu xe ngay trước cổng nhà chúng tôi đang tạm ở. Chuyện trò hỏi han bác thì chúng tôi được biết mỗi ngày nếu may mắn, bác có thể kiếm được khoảng 1, 2 đô la Mỹ để đổi gạo cho gia đình. Có ngày không kiếm được một mối nào hết, bác phải vác xe về không, vì bây giờ các con đường mà xe xích-lô có thể chạy được bị giới hạn lắm nên ít du khách muốn đi xích-lô. Xích-lô chạy chậm, lại phải chạy lòng vòng trong trời nắng như thiêu như đốt và trong cả bụi bặm ô nhiễm của thành phố Sài Gòn, vì thế khó mời mọc được du khách! Mẹ con chúng tôi vì lòng “không nỡ” nên từ đó mỗi ngày đều phải ngồi xích-lô của bác để giúp, khiến mỗi buổi tối khi về đến nhà và lau mặt thì chiếc khăn mặt của cả hai đều đen như lọ nghẹ bởi khói xe Sài Gòn, còn da dẻ thì nước da trắng trẻo ngày mới về đã trở thành làn da rám nắng màu bánh mật! Vô vàn cảnh nghèo đói rất đổi thương tâm nữa được gặp ở ngay trong lòng thành phố Sài Gòn lộng lẫy mà tôi không thể nào kể xiết!

Bước vào bên trong nhà, sự sang trọng của giai cấp “quý tộc mới” này còn được trông thấy rõ ràng hơn với vô số đồ gỗ và các đồ vật quý giá được trưng bày khắp mọi nơi. Bắt đầu cuộc trò chuyện là tôi đã không ngăn được tôi phải mở miệng nói liền tức thì: “Nghe mấy bác xích-lô than thở mà tội quá, mỗi ngày lợi tức 1 đồng đô-la Mỹ có khi cũng không kiếm được thì làm sao có thể sống!” Trần trả lời ngay, cười cợt, dửng dưng: “Ồ, xạo đó, có khi họ kiếm được bộn lắm!” “Ba xạo? Bộn lắm là bao nhiêu hở? Có được 1 cây vàng như con số mà hàng tháng anh phải bỏ ra để nuôi cá sấu và chăm sóc cây kiểng hay không?”, tôi tự hỏi thầm trong nổi phẫn nộ đến lùng bùng tai óc! Nếu kẻ dửng dưng nói ra lời này chỉ là một tên VC tôi không quen không biết thì tôi cũng chẳng thèm để ý đến 3 cái phản ứng giận dữ ấy vì với tôi: “Cái lũ đó, chúng là như thế mà!” Nhưng đây là vị học huynh mà tôi đã từng ngưỡng mộ. Vị học huynh khao khát công bằng xã hội và cơm ăn áo mặc cho dân tộc của anh ta. Vị học huynh đã từng hy sinh những ngày Chúa Nhật ngồi Brodard, Pagode, lặn lội vào những khu xóm nghèo nàn để lau tay, rửa mặt, để dạy đọc dạy viết cho những trẻ em lem luốc rách rưới không đủ điều kiện đến trường. Không phải là phẫn nộ mà là một nổi đớn đau thất vọng gần như là tuyệt vọng trong tôi! Một chế độ tham tàn đến như thế nào mà đã biến được người sinh viên quá trong sáng quá lý tưởng năm xưa trở thành một kẻ hoàn toàn không còn chút nhân tính hiện đang ngồi trước mặt tôi đây (???!!!)

Buổi tiệc chào đón tôi đã được bày biện trong căn nhà nghỉ mát hình bát giác (giống như lầu uống rượu ngắm trăng của các vị đại phú gia hay vua chúa Trung Hoa thời cổ xưa) với những món ăn đặc biệt và đắt tiền được nhà hàng đem tới. Bạn bè ngày xưa khá đông, trong số ấy dĩ nhiên có cả anh Phan. Nhưng cũng có dăm ba người lạ mặt với tôi mà tôi đoán là những kẻ đến để nịnh bợ chủ nhân lúc đó đang là một vị Giám Đốc Công Ty Xuất Nhập Khẩu TP HCM.

Tôi ngồi vào bàn và chỉ ăn uống lấy lệ vì không còn một chút hứng thú, điên tiết bởi câu bợ đỡ thối tha từ miệng ông thầy dạy Anh Văn của Trần khi tự cho rằng ông ta “đi Mỹ chỉ để làm một thứ ăn mày Mỹ mà thôi!” “Biết mình đi Mỹ chỉ để làm một thứ ăn mày mà vẫn đi thì đúng là một kẻ sĩ vô liêm sĩ!”, tôi búa liền một búa! Buổi tiệc hội ngộ từ giây phút ấy nặng nề mùi thuốc nổ từ vị khách quý được ưu ái mời đến là tôi, khiến mọi người yên lặng như tờ. Tôi cũng mong có người đứng dậy ra về để đứng dậy theo, nói lời cám ơn và giã biệt gia chủ cho thật nhanh. Cũng trong chuyến về Việt Nam rất ngắn ngủi này, tôi đã có cơ hội hơn những kẻ về thăm quê hương khác, được chứng kiến hoạt cảnh “tham nhũng tiếp nối tham nhũng!”

Hoàng không biết đã vô tình hay cố ý, đưa tôi đến nhà một vị luật sư tên tuổi của Sài Gòn ngay sau vụ án xử tử hình nhiều tay đầu sỏ tham nhũng của chế độ. Tôi ngồi đó để nhìn kẻ ra người vào lũ lượt suốt một ngày, mặc cả với vị “luật sư trung gian” về giá cả để án tử hình sẽ được giảm thành án chung thân, án chung thân thành án 30 năm, vv….và vv…., khi họ chống án.

Tôi ngồi để nghe họ mặc cả 300, 400, 500 cây vàng như chỉ đang nói đến 300, 400, 500 cây kẹo hay cây tăm thôi mà lạnh gáy!

Giai cấp tham nhũng này bị triệt tiêu chỉ để nuôi béo bở hơn một giai cấp tham nhũng khác mà thôi! Thật tội nghiệp cho đại đa số những người dân lao động Việt Nam lương thiện, dù quần quật đổ mồ hôi hay cả máu nữa, cũng vẫn không thể kiếm đủ cơm ăn áo mặc! Đó là kết quả sự chọn lựa của các học huynh tôi!

Một Phan rồi chỉ biết thụ động cúi đầu sống cho hết kiếp với sự chọn lựa sai lầm của mình, dù trong lòng có lắm chua chát và ít nhiều hối hận: "Lý tưởng vì tưởng mình có lý!” Trần thì đã hoàn toàn thả trôi lương tri và mộng tưởng của anh ta theo với cái chế độ tham tàn để cùng quay khít khao một nhịp với cái guồng máy mà chắc chắn rồi một ngày cũng sẽ nghiến nát anh ta ra thành tro bụi mà thôi! Lại có một kẻ trăn trở chống chỏi trong chọn lựa để rồi cuối cùng đã phải buông tay ra đi trong tận cùng của tuyệt vọng!

Vĩnh Thọ là một phi công A-37 thuộc phi đoàn 524 tại căn cứ không quân Nha Trang. Anh đã thụ huấn ở Mỹ và trở về nước tháng 10/1968 với quân hàm Trung Úy. Trong một phi vụ bay huấn luyện đêm để duy trì khả năng và tái xác định hành quân bằng phi cơ A-37 thì không biết vì lý do gì, máy bay vừa cất cánh là bị rớt ở cuối phi đạo gần bờ biển. Thoát chết nhưng Vĩnh Thọ đã bị phỏng rất nặng ở đôi tay, khiến gân ở hai tay anh bị rút lại và gân các ngón tay cũng rút thành tật. Vì vậy mà từ đó, vị phi công A-37 này đã không thể tiếp tục nghiệp bay được nữa. Nhưng sau cái tai nạn máy bay A-37 bị rớt ngay tại bờ biển, đã nổi lên khắp mọi nơi ở Nha Trang quá nhiều những lời đồn đãi như những huyền thoại về vị phi công này: “Vĩnh Thọ là VC nằm vùng. Mỗi lần mang bom đạn đi hành quân thì Vĩnh Thọ thả bom lên quân bạn hoặc mang bom đi thả tầm bậy tầm bạ chứ không thả vào mục tiêu được phòng hành quân chỉ định, vv….và vv….” Về chuyện Vĩnh Thọ có đích thực là VC nằm vùng hay không thì rồi từ từ chúng ta sẽ có nhận định chính chắn. Còn vấn đề cố ý thả bom ngoài mục tiêu chỉ định thì mới gần đây thôi, qua sự tìm hiểu với một người quen là một cựu Thiếu Tá Phi Công A-37 cũng cùng phi đoàn với Vĩnh Thọ ngày xưa, anh NVD hiện đang định cư tại Australia, tôi được biết một cách khẳng định rằng chuyện này tuyệt đối không thể nào! Theo anh NVD cho biết thì mỗi chiếc khu trục cơ khi đi hành quân chỉ có 1 pilot. Nhưng không bao giờ hành quân một chiếc đơn lẽ mà luôn luôn đi hợp đoàn tối thiểu là 2 chiếc, thường thì 3 chiếc. Lúc ấy Vĩnh Thọ chỉ là một “Phi tuần viên” phải bay theo sự hướng dẫn của “Phi tuần trưởng” thì làm sao anh ta có thể tách hợp đoàn để đi thả bom tầm bậy tầm bạ được chứ (???!!!) Anh NVD còn nói thêm: “Dẫn một hợp đoàn đi hành quân, vị Phi tuần trưởng để yên cho ai muốn làm gì thì làm à? Sau khi hoàn tất bất kỳ một phi vụ hành quân nào, nhiệm vụ của Phi tuần trưởng khi về đáp là phải báo cáo rõ ràng cho phòng hành quân: Phi vụ lệnh số mấy? Call sign là gì? Hợp đoàn bao nhiêu chiếc? Mang bom đạn loại gì? Toạ độ mục tiêu chỉ định là gì và ở đâu? Bom đạn thật sự đánh ở tọa độ nào, cách quân bạn bao xa (nếu có)…vv…và vv… Tôi là một Phi tuần trưởng trước khi Vĩnh Thọ được bổ nhiệm về PĐ 524.” Sau khi anh Vĩnh Thọ không còn bay nữa thì thỉnh thoảng mỗi lần Ba tôi về Nha Trang nghỉ ngơi để viết lách và soạn bài vở cho khoá giảng tới, tôi vẫn thấy anh Thọ đến nhà đàm đạo học hỏi thêm với ông. Ba tôi vẫn khen anh Vĩnh Thọ thông minh và là người chịu khó đọc sách, khá có kiến thức. Nhưng ông lại lắc đầu: “Tiếc là hắn đang đắm chìm trong thiên đường ảo tưởng bằng pha lê của hắn!” Những lời đồn đãi nào rồi cũng phải lắng dịu xuống theo với thời gian. Về sau tôi không còn sống ở Nha trang nữa, và anh chị em gia đình tôi cũng di chuyển gần như toàn bộ vào Sài Gòn với Ba tôi, vì thế mà những việc đã xảy ra sau này ở Nha trang, tôi không còn được biết gì hết.

Vận nước đổi dời, cuộc sống chúng tôi tất bật hơn xưa. Bây giờ ngày ba bữa lo cơm ăn áo mặc đã mệt nhoài, còn đâu thì giờ và tâm tư để thắc mắc đến chuyện của ai nữa cơ chứ! Thế mà bỗng một hôm, anh Vĩnh Thọ xuất hiện trước cổng nhà Sài Gòn của chúng tôi, ốm yếu và xanh xao như là một bóng ma! Bọn tôi đồng “Ồ!” lên một tiếng thảng thốt khi thoạt vừa trông thấy anh cà nhắc cà nhót, khập khểnh bước vào nhà. Ba tôi lúc ấy đang ngồi trong phòng khách nhìn ra bên ngoài nên trông thấy anh Vĩnh Thọ ngay, và ông cũng ngạc nhiên ú ớ không ra lời! “Thưa Bác, Bác có nhận ra con không?”, anh chào Ba tôi ngay. “À, Vĩnh Thọ phải không?”, Ba tôi cũng mừng rỡ lắm. Anh ngồi xuống và bắt đầu kể, không chờ đợi Ba tôi phải hỏi han: “Con lầm quá rồi Bác ơi! Con có tội! Con quá u mê! Bác ơi, con chính là người cương quyết trấn thủ Nha Trang và là một người trong đám tiên phong ra tận đèo rù rì nghênh đón bọn Vẹm vào! Con đáng chết!” Rồi anh tiếp tục kể, như thể Ba tôi là cái hồ chứa để anh trút xuống nổi lòng, mong cầu vơi nhẹ bớt những ray rứt và hối hận: “Ban đầu con vào làm việc cho Ủy Ban Nhân Dân tỉnh Khánh Hòa. Nhưng chỉ 3 tháng sau thôi, thưa Bác, là con đã thấy được bộ mặt thật của bọn Cộng Sản, và con quay qua góp ý, rồi phê bình, rồi chống đối! Kết cuộc chúng xiềng con vào chuồng cọp (phòng giam nhỏ xíu, chỉ đủ giam giữ 1 phạm nhân). Con chỉ được phép cho ra khỏi chuồng cọp vào những giờ giấc thẩm vấn mà thôi. Thay vì phải “phản tỉnh” thì con lại giận dữ chưởi bới tiếp tục nên lại bị cùm, rồi bị kéo lê kéo lết hết nhà tù biệt giam này đến nhà tù biệt giam khác, không một phút nghỉ ngơi! Cuối cùng, hai cái giò bị xiềng của con đã lúc nhúc giòi bọ, cơ hồ sắp phải cắt bỏ. Sau đó, con còn bị một cú tai biến mạch máu não tưởng đã đi theo ông bà, vì vậy chúng nó mới quyết định thả con ra vì con đã là người tàn phế rồi!”

Trong lần gặp gỡ này, Ba tôi chỉ lắng tai nghe anh Vĩnh Thọ nói chứ không hề phê phán hay góp ý, vì ông còn rất nghi ngại dè dặt. Ai là thù, ai là bạn của ta, thật khó mà có thể quyết đoán vội vàng trong không gian và thời gian này! “Bác ạ, con cho rằng muốn chống Cộng Sản thì chúng ta phải ở ngay trong lòng Cộng Sản, vì Cộng Sản nhìn từ xa xa thì rực rỡ như một con kỳ lân, dũng mãnh như một con sư tử. Hay nói cho có vần có điệu, chế độ Cộng Sản nhìn xa thì đẹp đẽ, nhìn gần thì chỉ là con chó ghẻ!”

Tôi nhớ mãi lời ví von cay đắng này của anh Vĩnh Thọ. Quả thật, anh Thọ đã là người hoàn toàn tàn phế khi được thả về! Áp huyết của anh cao đến đổi chúng tôi ai nấy đều lo sợ anh có thể ra đi bất cứ phút giây nào, và cơ thể anh suy nhược gần như toàn diện! Anh sống nương tựa người em trai còn độc thân ở một ngôi nhà nhỏ trên con đường Bắc Hải, gần Cư Xá Sĩ Quan Chí Hòa ngày xưa. Mẹ tôi nghe ai bày vẽ thức ăn hay món uống gì có thể giúp hạ áp huyết thì bà đều chính tay làm lấy rồi bắt chúng tôi đem đến cho anh, ước mong anh có thể kéo dài mạng sống. Nhưng rồi anh cũng phải ra đi! Tôi nhận được tin anh Vĩnh Thọ qua đời khi tôi đã định cư ở Canada. Giây phút nghe tin, tôi đứng lặng yên ở khung cửa sổ nhìn lên bầu trời xanh biếc đang trôi nhanh những đám mây trắng ngần như tuyết trắng, cầu nguyện cho linh hồn anh được an nghỉ trên đó, không còn phải trăn trở chống chỏi khổ sở với những ước mơ và lựa chọn quá hoang đường của anh nữa! Dù lựa chọn của anh đã quá sai lầm và hoang đường, nhưng tôi thật sự ngưỡng mộ giấc mơ của anh cùng với ý chí cương quyết, dứt khoát không phản bội lại những điều tốt đẹp mà anh đã ôm ấp. So với biết bao nhiêu người mà lựa chọn chỉ là “làm kẻ đứng bên lề”, đất nước thịnh hay suy, mất hay còn, dân tình no ấm hay lầm than, đó chẳng phải là chuyện của họ mà chỉ là chuyện-phải-lo của một thiểu số người cầm quyền mà thôi, thì sự chọn lựa với một thái độ nhập cuộc thật tích cực và kiên cường của người phi công này xứng đáng được sự tha thứ cũng như ngưỡng mộ của tất cả chúng ta.

Tôi ước ao bài hồi ký này sẽ đến được tận tay hai vị học huynh Phan và Trần để có thể khơi dậy lại được trong trái tim họ một chút gì tốt đẹp còn rơi rớt lại của ngày xưa: Một chút lòng yêu nước thương dân. Một chút lý tưởng tranh đấu để thực thi công bằng xã hội, động cơ khởi đầu sự lựa chọn của họ. Xin cám ơn tất cả những “Chọn Lựa” đầy vị tha và tốt đẹp những “Chọn Lựa” đã vun đắp và tô điểm hoàn hảo lịch sử dân tộc tôi.

Cao Đồng Phước Calgary, Canada